Chương 21: Hồng nhan (21)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Hồng nhan (21)

...

"Đường Tô chết rồi?" Người phụ nữ trang điểm tinh tế, một thân mang theo mùi hương lạnh nhạt đang ngồi trong phòng hỏi cung, mười ngón tay thon dài đan chéo, móng tay màu đỏ đã qua cắt sửa cẩn thận, để dưới ánh sáng trông như những viên ngọc Ruby rực rỡ và quý báu.

Một bên khóe môi của cô khẽ cong lên, không né tránh mà đối diện với Hoa Sùng, "Đường Tô vừa chết, các anh đã tìm đến tôi, là ba mẹ cô ta nói với các anh —— tôi là người có khả năng sát hại cô ta nhất. Đúng chứ?"

Hoa Sùng thong dong nhận lấy ánh mắt của người phụ nữ, nhưng trong lòng hơi kinh ngạc.

Người phụ nữ này tên Tiêu Lộ, rất khác so với tưởng tưởng của anh.

Theo mô tả của Chu Anh, Tiêu Lộ không hề có loại khí tràng thản nhiên, không hề bức bách như lúc này.

Trái lại, cô vừa đáng thương vừa đáng trách, quê mùa tối dạ, đố kị với những người sinh ra đã có cuộc sông tốt hơn cô.

Tiêu Lộ, sinh ra ở vùng nông thôn phía nam, ba mẹ đều làm nghề nông, có một em trai 10 tuổi. Cô từng theo học chuyên ngành tiếng Anh tại một trường đại học danh tiếng trong nước. Sau khi tốt nghiệp thì đến Lạc Thành, công tác tại một trường trung học trọng điểm, sau lại theo phương thức tiến cử nhân tài mà đến Âu Lai, cùng chung nhóm giáo viên đến nhậm chức với Đường Tô. Quan hệ giữa hai người đã từng tốt vô cùng, nhiều lần đến nhà họ Đường làm khách. Nhưng Đường Tô có bối cảnh, không nói đến công việc nhàn hạ, lương còn cao hơn không ít so với Tiêu Lộ. Bởi vì có người lớn trong nhà hậu thuẫn, Đường Tô mỗi năm đều thăng chức, nhưng Tiêu Lộ gia cảnh bần hàn, vẫn chỉ là một giáo viên tiếng Anh ở phía dưới.

Chu Anh kể, mấy năm gần đây Đường Tô thỉnh thoảng sẽ về nhà nói, Tiêu Lộ xa lánh mình, mối quan hệ này có lẽ không tiếp tục được nữa rồi.

"Cô ta đố kị Tô Tô. Kì nghỉ hè năm trước, cô ta nặc danh báo cáo Tô Tô cùng một học sinh nam vị thành niên nói chuyện yêu đương." Lúc Chu Anh kể tới đây, Đường Hồng nặng nề thở dài.

Hoa Sùng hỏi: "Là vu hại hay là sự thật? Học sinh nam đó là ai?"

Chu Anh hơi bối rối, lảng tránh câu hỏi phía trước, "Đứa bé kia họ Triệu, sau khi sự tình phát sinh thì xuất ngoại, đã sớm không còn liên hệ với Tô Tô nhà tôi."

Hoa Sùng trong lòng có suy nghĩ riêng, lại hỏi: "Nếu là nặc danh báo cáo, các vị làm sao biết được người đó là Tiêu Lộ?"

Đường Hồng không che giấu, "Tôi quen biết với người sáng lập Âu Lai."

Hoa Sùng mỉm cười, hơi cảm thấy thổn thức.

Cái gọi là "nặc danh", xem ra chỉ là cái cớ để lừa dối người không tiền không thế mà thôi.

"Sau chuyện này, Tô Tô cắt đứt qua lại với Tiêu Lộ." Chu Anh tiếp tục nói: "Tiêu Lộ chắc chắn ghi hận trong lòng! Cô ta đố kị Tô Tô nhà tôi từ lâu rồi! Ngài cảnh sát, chính cô ta hại Tô Tô!"

...

"Không liên quan tới tôi." Âm thanh Tiêu Lộ rất lạnh, hệt như hương nước hoa cô dùng, "Tôi sát hại Đường Tô? Bọn họ nghĩ ra được cũng tài."

"Cô Tiêu, lần cuối cùng cô nhìn thấy Đường Tô là lúc nào?" Hoa Sùng hỏi.

"Năm ngoái, ngày 24 tháng 12, đêm Giáng Sinh." Tiêu Lộ khoanh tay trước ngực, ngả lưng tựa vào ghế, "Trường học tổ chức hoạt động Giáng Sinh, cô ta đưa học sinh lên sân khấu đánh đàn dương cầm."

"Hai người không giao lưu à?"

"Giao lưu? Tôi và cô ta không còn cái gì để nói, không phải người cùng thế giới."

"Ngày 4, ngày 5 tháng 1 năm nay, cô có ấn tượng gì với hai ngày này không?"

"Ngày 4, ngày 5?" Tiêu Lộ "hừ" cười, "Hóa ra vừa qua Nguyên Đán thì Đường Tô chết, thật đáng thương."

Ngón trỏ Hoa Sùng gõ nhẹ lên mặt bàn, "Có ấn tượng không, hai ngày đó cô ở đâu?"

"Tôi ở Vân Nam, Tây Song Bản Nạp (1)." Tiêu Lộ trả lời rất thoải mái, "Sau lễ Giáng Sinh, tôi xin nghỉ phép hàng năm, bay chuyến bay số 26 đến Côn Minh, rồi đến Tây Song Bản Nạp, tôi ở lại đó nửa tháng trước khi trở về. Thông tin vé máy bay, khách sạn và khu vực ngắm cảnh, hồ sơ liên lạc, các anh có thể dễ dàng điều tra."

Hoa Sùng để Liễu Chí Tần đi xác định thông tin Tiêu Lộ nói, thấy Tiêu Lộ từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt, lại hỏi: "Có thể nói một chút về Đường Tô không?"

"Đây là điều tra quan hệ cá nhân? Xác định xem có phải hay không là người quen gây án?" Tiêu Lộ một tay chống cằm, "Cô ta chết 2 tháng rồi, thi thể đến bây giờ mới bị phát hiện, hiện trường nhất định đã bị phá hoại, chắc pháp chứng – pháp y các anh không cách nào xác định đặc thù của hung thủ nhỉ?"

Hoa Sùng cười: "Cô Tiêu biết không ít."

Tiêu Lộ mím môi, "Các anh không thu được đầu mối gì từ tôi đâu. Tôi nói rồi, cô ta và tôi không phải người cùng một thế giới, tôi không hiểu cô ta."

"Không hiểu? Nhưng thời điểm mới nhậm chức, quan hệ của hai người không tệ."

"Cùng lúc nhận việc, tuổi tác xấp xỉ, đều là nữ giới, quan hệ không tệ là rất kỳ lạ sao?"

"Không kỳ lạ." Hoa Sùng nhẹ giọng, chậm rãi nói, "Cô nói cô không hiểu Đường Tô, nhưng nếu thật sự không hiểu, thì làm sao xác định mình và cô ta không phải người chung một thế giới? Việc này theo logic, dường như hơi mâu thuẫn."

"Cảnh sát các anh đều thích nói chuyện logic nhỉ?" Tiêu Lộ khẽ "hừ" một tiếng, "Nhưng không dùng logic với tôi được, tôi làm việc chỉ bằng tình cảm."

"Vậy thì tôi có thể hiểu là —— lúc vừa tới Âu Lai làm việc, cô cho rằng Đường Tô có thể làm bạn bè với cô, cho nên thân cận với cô ta. Trải qua thời gian ở chung, cô dần biết rõ tính cách, gia thế của cô ta và cho rằng tình bạn này không thể dài lâu, nên liền phân rõ giới hạn với Đường Tô. Tất cả những điều này đều do tình cảm bên trong thôi thúc, là ý tứ này sao?"

Gương mặt Tiêu Lộ vẫn không hoảng loạn chút nào, "Ngài cảnh sát, anh đây là muốn dụ tôi thừa nhận —— tôi đố kị cô ta, đúng không?"

Ánh mắt Hoa Sùng không dao động.

"Đúng vậy, tôi đố kị cô ta." Tiêu Lộ khẽ cười, nói: "Thói đời, hàn môn khó ra quý tử. Tôi dốc sức làm việc ba mươi năm, nhưng những thứ tôi cố gắng lắm mới có được thì đối với Đường Tô lại có dễ như trở bàn tay, chẳng hề tốn sức. Có câu nói như thế nào nhỉ? Có người sinh ra đã ở vạch đích. So năng lực, tôi ưu tú hơn cô ta; so lòng cầu tiến, cho dù ra vẻ, cô ta còn chẳng sánh bằng tôi. Nhưng so với cô ta, tôi vẫn cứ thua, thất bại thảm hại. Cô ta trở thành Phó Hiệu trưởng dễ như ăn bánh, sống cuộc sống hào nhoáng nhất, vậy còn tôi?"

Hoa Sùng nhìn chằm chằm mặt Tiêu Lộ, không buông tha mỗi một biểu tình biến hóa dù là nhỏ nhất của đối phương.

"Trong tâm lý học không phải nói như vậy à —— con người phần lớn nghiêng về đố kị người mà mình hiểu biết. Đường Tô năm đó cùng tôi nhận việc, cùng tuổi, khi tôi còn chưa hoàn toàn hiểu rõ xã hội này, cô ta là bạn rất thân của tôi. Tôi từng ngây thơ cho rằng, chỉ cần tôi nỗ lực làm việc, nhất định có thể sống tốt. Thế nhưng, sau đó tôi mới nhận ra rằng, ngay cả tôi đã bước ra khỏi nông thôn, tôi vĩnh viễn không đuổi kịp cô ta. Khoảng cách nảy sinh, tôi liều mạng kiếm tiền, lương mỗi tháng đều đóng tiền nhà trả góp, gửi cho người nhà ở nông thôn, mỗi lần có thêm thu nhập bên ngoài thì vô cùng vui vẻ. Đường Tô và tôi không giống nhau, lương đối với cô ta là có cũng được, không có cũng được, cô ta căn bản không thèm để ý. Tôi ngày ngày ở chung với cô ta, khi tôi bớt ăn bớt mặc gửi tiền cho người nhà, cô ta đã nhờ bạn bè ở nước ngoài mua túi xách Chanel bản giới hạn."

Tiêu Lộ nở nụ cười tự giễu, "Đổi lại là anh, anh đố kị không?"

Hoa Sùng đang muốn mở miệng, Tiêu Lộ lại nói: "Thôi, anh là đàn ông, không bắt anh phải trả lời vấn đề này. Thế thì tôi nói về mình đi —— tôi đương nhiên đố kị Đường Tô, lúc tôi đố kị cô ta nhất, tôi hận không thể giết chết cô ta. Nhưng tôi lại hỏi chính mình: Mày giết Đường Tô xong, mày có thể chạy thoát truy bắt của cảnh sát hay không?"

Tiêu Lộ cười khẽ: "Tôi kết luận là: Chạy không thoát."

"Vậy thì tại sao tôi phải vì cô ta, chôn vùi tiền đồ vất vả lắm mới đến tay? Ai cũng có số mệnh riêng, số mệnh an bài cô ta sinh trong gia đình phú quý, còn ba mẹ tôi nghèo khổ bần cùng. Tôi bỏ ra ba mươi năm, mới đi ra khỏi gia cảnh bần cùng, từ ban đầu chật vật đóng tiền mua nhà trả góp, đến bây giờ dùng mỹ phẩm xa xỉ, mỗi tháng tiết kiệm một chút, tôi có thể mua một cái túi xách hàng hiệu vừa không quá đắt vừa không khiến họ coi thường. Thời điểm nghỉ phép hàng năm, cũng có thể ra ngoài du lịch một phen."

"Đối với tôi mà nói, tất cả những thứ này không dễ có, càng phải quý trọng gấp bội."

Tiêu Lộ ngừng nói, ánh mắt xa dần, "Cho nên tôi đố kị cô ta, nhưng sẽ không giết cô ta. Việc đó sẽ làm bẩn tay tôi, cũng làm bẩn cuộc sống của tôi."

Lúc này, cửa mở, Liễu Chí Tần cúi người nói bên tai Hoa Sùng, "Tiêu Lộ không nói dối, trước và sau án phát, cô ta đúng thật ở Tây Song Bản Nạp – Vân Nam, tạm thời không có điểm bất thường nào trong lịch sử cuộc gọi hay giao dịch ngân hàng."

Tiêu Lộ híp mắt một cái, "Ngài cảnh sát, tôi có thể đi chưa?"

Hoa Sùng đứng lên.

Đến khi rời khỏi phòng hỏi cung, bỗng nhiên Tiêu Lộ nghiêng người sang, cười tươi như hoa, "Ba mẹ của Đường Tô khiến người phản cảm, mà bản thân Đường Tô lại tâm tư đơn thuần."

Hoa Sùng nghe đầy hứng thú, "Cho nên?"

"Nếu như cô ta không phải là bị cướp tiền cướp sắc, như vậy nguyên nhân cô ta bị giết cũng chỉ có một..."

"Đó chính là gặp kẻ ghen tỵ." Tiêu Lộ cười càng thêm xán lạn, "Đố kị so với tôi còn sâu hơn. Nhưng thật đáng tiếc, người này không phải tôi, tôi cũng không biết người này là ai."

...

Quá trưa, nhà hàng ở con phố đối diện Cục thành phố đã vãn khách, trong cửa hàng trống rỗng. Liễu Chí Tần gọi vài món xào, rồi mang vào hai bát canh sườn rong biển.

"Người phụ nữ Tiêu Lộ này, cũng thật dám nói." Hoa Sùng nhận bát liền uống luôn, thành ra bị nóng đến nhíu mày.

"Cẩn thận." Liễu Chí Tần suýt nữa đem bát đoạt lại, "Mới vừa múc, để nguội một chút hãy uống thêm."

Hoa Sùng đặt bát xuống, một bên nghịch đũa một bên chờ đồ ăn, "Chứng cứ ngoại phạm của cô ta rất đầy đủ, trạng thái tinh thần, hành vi cử chỉ cũng không giống hung thủ."

"Từ đầu tôi đã không nghĩ cô ta là hung thủ." Liễu Chí Tần nói.

"Hả?" Hoa Sùng dừng lại, "Tại sao?"

"Cô ta là phụ nữ."

Hoa Sùng cảm thấy có chút không rõ. Trước mắt, pháp chứng và pháp y đều chưa đưa ra phán định về giới tính của hung thủ. Trên người Đường Tô có nhiều chỗ thương tổn do giãy giụa, hung thủ cũng không thể nhanh chóng chế phục cô ta, bởi vậy phán đoán, hung thủ có thể là đàn ông không cao to mạnh mẽ, hoặc là phụ nữ.

Tuy rằng hung thủ ra tay tàn nhẫn, khiến người ta ban đầu cảm thấy chính đàn ông, nhưng trên thực tế, hung thủ cũng có thể là phụ nữ.

"Hoa đội, hôm qua anh gọi điện cho lão Trần, yêu cầu đem vụ án này từ phân cục Phú Khang điều đến, không phải vì cảm thấy rằng vụ án này cùng vụ án Từ Ngọc Kiều có liên quan hay sao?"

Món ăn xào đã lên, Liễu Chí Tần sắp xếp đĩa, lại nói: "Anh cảm thấy hai vụ án có thể cùng chung một hung thủ. Mà hung thủ sát hại Từ Ngọc Kiều có hành vi gian thi."

Hoa Sùng hiểu được, gắp mấy đũa gà xào sả ớt vào bát, "Đó chỉ là trực giác của tôi. Hai vụ án quả thật có vài chỗ tương tự, nói cách khác, hung khí đều là búa gia dụng, địa điểm gây án khá gần nhau, hung thủ đều rất cẩn thận. Hai người Từ Ngọc Kiều và Đường Tô có địa vị cùng bối cảnh gia đình tương tự. Có điều, hung thủ đập nát hai chân Từ Ngọc Kiều, hành vi móc mắt, đâm tai rõ ràng có chủ tính, mà hành vi này lại không phát sinh trên người Đường Tô. Mặt khác, âm hộ của Đường Tô đã mục nát, không có tinh dịch hay thành phần bôi trơn của bao cao su, không thể phán đoán là từng bị xâm phạm hay không. Cẩn thận xem xét một chút, tạm thời vẫn không thể khẳng định hai vụ án là cùng một người gây ra."

Liễu Chí Tần nói: "Nhưng tôi tin tưởng trực giác của anh."

Hoa Sùng dừng đũa, ngước mắt nhìn Liễu Chí Tần.

Liễu Chí Tần tiếp tục nói: "Anh nhiều năm làm cảnh sát hình sự như vậy, tôi tin tưởng trực giác của anh."

Một câu này quá dịu dàng, như dòng suối ấm nóng chảy xuôi giữa mùa đông khắc nghiệt, Hoa Sùng lăng lăng nhìn hình bóng mình bên trong con ngươi của Liễu Chí Tần, nửa ngày mới khôi phục tinh thần, cười nói: "Cậu cũng quá tin tôi rồi."

Liễu Chí Tần cũng cười, "Tôi vừa đến, nhiều thứ chưa quen, lão Trần để tôi ở cùng anh, tôi không tin anh thì tin ai?"

Hoa Sùng ho khan hai tiếng, thầm cảm thấy lời này có hơi kỳ quái, vội vã chuyển hướng, "Trong vụ án Từ Ngọc Kiều, chúng ta thiết lập "vì đố kị nên giết người". Ban nãy cùng Tiêu Lộ nói chuyện, tôi cảm thấy khả năng này rất lớn."

"Câu nói sau cùng của Tiêu Lộ rất có ý tứ." Liễu Chí Tần nói: "Có điều, so với cô ta, người càng đố kị Đường Tô là ai?"

-------------

Chú thích:

(1): Châu tự trị dân tộc Thái Tây Song Bản Nạp, ngắn gọn là Tây Song Bản Nạp hay Sipsong Panna (tiếng Trung: 西双版纳, Xishuangbanna) là châu tự trị dân tộc Thái, ở cực nam tỉnh Vân Nam, Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, giáp giới với Phongsaly, Oudomxay, Luangnamtha (Lào) và bang Shan (Myanma). Thủ phủ của châu là Cảnh Hồng (Jinghong), nằm trên bờ sông Mê Kông (sông Lan Thương trong tiếng Trung). Là trung tâm du lịch của Trung Quốc cùng với Côn Minh - 2 trung tâm du lịch lớn nhất của Vân Nam. Có vị trí ngang với tỉnh Lai Châu của Việt Nam - có địa hình thấp hơn Hà Giang. (Nguồn: vi.wikipedia)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net