Chương 23: Hồng nhan (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Hồng nhan (23)

...

"Tiêu Lộ sinh ra ở nông thôn, có ba mẹ ở quê cần phải phụng dưỡng, còn có một em trai cần cô ta chu cấp học phí cùng phí sinh hoạt. Thu nhập hiện tại của Tiêu Lộ có thể gánh được những khoản này, tuy rằng ba mẹ không thể trợ giúp trên con đường sự nghiệp, nhưng cũng không quấn lấy cô ta để "hút máu". Có thể nói, cô ta đã bước ra được. Nhưng hung thủ thì không, cho nên tâm lý "lo lắng mất đi" của Tiêu Lộ không đúng với "gã"." Hoa Sùng nói.

""Gã" kiêu căng tự mãn giống Tiêu Lộ, năng lực trong công việc có thể cũng không thua kém Tiêu Lộ." Liễu Chí Tần chung suy nghĩ với Hoa Sùng, "Nhưng "gã" vẫn không cách nào đạt được mong muốn của bản thân. Cứ thế mãi, trong lòng "gã" ngột ngạt, không cam tâm, triệt để mất cân bằng, tâm lý bởi vì đố kị mà hoàn toàn vặn vẹo..."

"Cho nên, nếu như "gã" cũng từng là bạn thân của Đường Tô, như vậy "gã" đố kị với Đường Tô còn hơn cả Tiêu Lộ." Hoa Sùng nói: "Nên Tiêu Lộ chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng một chút, "gã" lại thực sự ra tay được!"

Thảo luận những điều này xong, hai người đều yên tĩnh lại.

Trong phòng họp chỉ còn dư lại tiếng tim đập và tiếng hít thở.

Hoa Sùng không lý do mà nghĩ đến nữ nhân viên trong ngõ Đông ở đường Đạo Kiều kia. Xem từ trang phục cô ta mặc, ở nơi làm việc, có lẽ cô ta là một quản lý khách sạn có năng lực, nhưng khi về đến nhà, cô ta không thể không đối mặt với nhà gạch cũ kỹ, với người nhà cuồng loạn...

Hoa Sùng lắc đầu, vừa nâng mắt liền rơi vào trong ánh mắt của Liễu Chí Tần.

"Ngày hôm nay chúng ta suy đoán hơi nhiều, vẫn phải tiếp tục tìm điểm đột phá phía sau." Liễu Chí Tần lạnh nhạt cười, "Hoa đội, đêm nay lại ngủ ở phòng nghỉ ngơi à?"

"Không được, phải về một chuyến, không thì hoa trong nhà không được tưới nước sẽ chết." Hoa Sùng nói.

"Vậy ngồi xe tôi về nhé?" Liễu Chí Tần đứng dậy.

Hoa Sùng lúc này mới nhớ ra mình bỗng dưng có thêm hàng xóm.

Trong tiếng gầm vang của mô tô, đèn điện nơi thành thị như thể hóa thành một luồng ánh sáng trong đêm, gió xuân mềm mại lúc này lại gào thét vụt qua tai, bỗng nhiên nhiều thêm một loại cảm giác dữ dội.

Hoa Sùng một tay giữ eo Liễu Chí Tần, tuân thủ nguyên tắc "không nói chuyện với người lái xe", im lặng nhìn con đường trống trải phía trước.

Ngược lại là Liễu Chí Tần bất an với yên tĩnh, ở trong gió lớn tiếng gọi: "Hoa đội, một tay khác của anh đâu?"

Hoa Sùng theo bản năng cúi đầu nhìn, cái tay kia không giữ eo Liễu Chí Tần mà lại đặt trên eo của mình.

... Tư thế này, thật sự có tiềm năng gia nhập nghệ thuật biểu diễn.

"Ôm chặt, không thì chốc nữa lại ngã xuống." Liễu Chí Tần nói.

Hoa Sùng suy nghĩ hai chữ "ôm chặt", đơn giản liền buông hai tay ra.

"Sao vậy?" Liễu Chí Tần quay đầu lại.

"Nhìn đường." Hoa Sùng tay phải chống ở phía sau, tay trái chỉ về phía trước, "Đừng nhìn tôi."

"Cẩn thận ngã xuống."

"Ngã? Tay lái cậu yếu như thế còn dám chở người khác?"

Liễu Chí Tần cho tốc độ xe chậm lại, "Trên đường không được đùa giỡn, Hoa đội, anh ngồi cẩn thận."

Hoa Sùng suy nghĩ một chút, một lần nữa giữ eo Liễu Chí Tần.

Liễu Chí Tần hỏi: "Anh trồng hoa trong nhà à?"

"Tùy tiện các loại thôi, được cái ban công khá lớn."

"Trồng giống gì?"

Hoa Sùng "À" nửa ngày, "Không biết."

"Không biết?"

"Chợ hoa, chim và cá cảnh lớn nhất ở Lạc Thành chỉ cách tiểu khu Hoa Cảnh một trạm dừng. Tôi thỉnh thoảng đi qua đó, cảm thấy mấy tên nhóc như chó này, mèo này, cá này, còn cả chim nữa, đều chơi rất vui, nên tiện tay sẽ mua một số loại hoa về. Lúc mua ông chủ đã giới thiệu tên cho tôi rồi, nhưng về đến nhà thì tôi lại quên mất."

Liễu Chí Tần suýt nữa phanh xe lại, "Không đúng, Hoa đội, anh cảm thấy chó mèo chim cá thú vị, cho nên mua hoa? Logic này không đúng lắm nhỉ."

"Chó mèo chim cá thú vị là thú vị, nhưng tôi nào có nhiều thời gian chơi đùa như thế." Hoa Sùng cười, "Yêu thích động vật nhỏ, nhưng nếu không đảm bảo chăm sóc cho chúng thật tốt, thì cũng không cần đưa tụi nó về nhà, rảnh rỗi đến chợ nhìn một cái là được."

"Sau đó tiện tay mua mấy chậu hoa về?"

"Ừ, hoa dễ trồng, trồng chết rồi cũng không đau lòng."

"... Tôi hãy còn định khen anh vừa đẹp trai vừa thiện tâm."

Hoa Sùng vỗ eo Liễu Chí Tần một cái, "Vậy cậu khen đi nào."

Liễu Chí Tần thấp giọng cười, "Lần sau đi chợ có thể gọi tôi đi cùng không?"

"Cậu muốn mua động vật hay là hoa?"

"Mua chút cây xanh, chống bức xạ."

"Cũng đúng, do cậu phải tiếp xúc thời gian dài với máy tính."

Liễu Chí Tần nói: "Cứ quyết định như vậy đi."

Hoa Sùng buông tiếng thở dài, "Chờ đến khi vụ án kết thúc mới có thời gian."

"Tranh thủ sớm ngày phá án." Liễu Chí Tần nheo mắt nhìn về phía trước, "Tìm ra hung phạm, lấy lại công đạo cho người bị hại."

Trong lúc vô tình, hai tay Hoa Sùng đã vịn eo Liễu Chí Tần.

Anh gật đầu, ánh mắt kiên định, "Ừ."

...

Tê Sơn Cư là khu biệt thự cao cấp nhất quận Minh Lạc, bên ngoài nhà của Đường Tô đã căng dây phân cách hiện trường, các nhân viên pháp chứng đang tiếp tục công việc còn dở từ ngày hôm qua.

Cũng giống như Từ Ngọc Kiều, Đường Tô chưa kết hôn, sống một mình. Nhưng khác với Từ Ngọc Kiều ở chỗ, nhà cô ta thường có khách đến chơi.

Có điều từ sau khi Đường Tô mất tích, chỉ có Đường Hồng và Chu Anh là từng đến biệt thự, qua điều tra camera an ninh, đều không có manh mối giá trị nào.

Hoa Sùng và Liễu Chí Tần cùng đi vào phòng làm việc, Hoa Sùng đi dạo trước kệ sách, Liễu Chí Tần thì mở máy tính ra.

Đường Tô không có nhiều sách, phần lớn là sách tiếng Anh, không giống Từ Ngọc Kiều có một phòng toàn sách lịch sử.

Nhưng sách lịch sử cũng không phải là không có.

Trong phòng làm việc, tiếng gõ bàn phím cực nhanh nhưng không hề nặng nề vang lên, Hoa Sùng không khỏi nhìn về phía Liễu Chí Tần, ánh mắt lại bị một khung ảnh bên cạnh máy tính hấp dẫn.

Anh đi tới, đeo găng tay cao su, cầm khung ảnh lên nhìn.

Bên trong không phải là ảnh chân dung thông thường, mà là một thấm bưu thiếp với hình ảnh phong cảnh không đẹp lắm.

Nếu là bưu thiếp, thì mặt sau có thể có chữ. Nếu cất vào khung ảnh, còn đặt ở vị trí bắt mắt nhất phòng làm việc, thì nhất định là đồ vật mà Đường Tô lưu tâm nhất.

Hoa Sùng lật khung ảnh lại, muốn lấy bưu thiếp ra, xem mặt sau viết cái gì.

Đúng lúc này, Liễu Chí Tần đột nhiên nói: "Hoa đội, anh xem đây là cái gì!"

Xuất hiện trên màn hình chính là danh sách theo dõi weibo.

Hoa Sùng cúi người xuống, một tay chống tại mép bàn, một tay chống trên ghế dựa Liễu Chí Tần ngồi, "Đây là weibo của Đường Tô?"

"Đúng." Liễu Chí Tần di chuột đến góc trên bên phải, khoanh vòng vòng chỗ tên weibo, "Đại Đường Tiểu Tô, số đăng ký vào 4 năm trước."

Bởi vì ở hiện trường án mạng không tìm thấy điện thoại, thời gian thụ án cũng ngắn, hôm qua bên pháp chứng chỉ kịp điều tra tên thật Đường Tô, số điện thoại, lịch sử tin nhắn, còn tài khoản mạng xã hội thì không tra được, lúc này Liễu Chí Tần mở máy tính để trong nhà ra, mới tìm được weibo của Đường Tô.

Màn hình dừng tại trang danh sách theo dõi, tạm thời Hoa Sùng không nhìn thấy bài đăng của Đường Tô, hỏi: "Weibo của cô ta có vấn đề không?"

Liễu Chí Tần di chuyển chuột, cuối cùng chỉ vào một tài khoản người dùng với tên "Cửu Niệm Trường An".

Mí mắt Hoa Sùng giật giật, nhịp tim nhất thời tăng tốc.

"Họ theo dõi weibo của nhau!" Liễu Chí Tần nói.

Từ Ngọc Kiều là "Cửu Niệm Trường An", hơn năm nghìn người theo dõi. Còn Đường Tô là "Đại Đường Tiểu Tô", người theo dõi càng nhiều, có mười hai nghìn người.

Liễu Chí Tần đứng dậy để Hoa Sùng ngồi xuống, nhìn chằm chằm màn hình nói: "Xem ra họ đều yêu thích du lịch, Đường Tô cũng thích đăng ảnh phong cảnh. Có điều Từ Ngọc Kiều chỉ đăng nguyên ảnh thôi, Đường Tô lại để lộ nhiều hàng hiệu xa xỉ."

Ánh sáng màn hình rơi vào trong mắt Hoa Sùng, mi tâm anh cau lại, lướt từng cái một.

Thời điểm vừa tiếp nhận vụ án Từ Ngọc Kiều, anh đã từng cùng Khúc Trị xem qua weibo của cô ta. Nhưng khi đó, các loại manh mối khó phân, bài đăng ảnh phong cảnh trên weibo không có cách nào tạo thành liên hệ với bản thân vụ án, xem xong cũng chỉ cho rằng cô gái này đam mê du lịch, yêu thích chụp ảnh.

Nhưng bây giờ, tình huống hoàn toàn bất đồng.

Đường Tô đăng weibo tần suất nhiều hơn Từ Ngọc Kiều, bởi vậy người theo dõi không ít. Có điều, Đường Tô hiển nhiên không phải đi đường "võng hồng", chỉ đăng những sinh hoạt hằng ngày. Mỗi một bài đăng đều đính kèm hình ảnh, mỗi một bức ảnh lại theo tâm trạng khác nhau. Nếu như muốn tìm ra điểm chung giữa các bức ảnh này, đó chính là tất cả đều được chụp tại nước ngoài —— ngay cả một món tráng miệng nho nhỏ, cũng là ở đường phố Barcelona.

Bài đăng cuối cùng của Đường Tô là ngày 2 tháng 1 năm nay, cô ta viết: Nơi này bướng bỉnh mà lại phong nhã, tựa như một mỹ phụ bước ra khỏi khuê phòng, yêu nàng, nhớ nàng, không thể chờ đợi, rất muốn gặp được nàng.

Hình ảnh là một thị trấn nhỏ yên tĩnh ở Nam Âu.

Có 31 bình luận dưới weibo này, ngoài mấy cái đầu là: "Chỗ này đẹp quá", "Chúc mừng năm mới". Phía sau đều là: "Tiểu tỷ tỷ sao không lên weibo", "Xảy ra chuyện gì sao".

"Từ Ngọc Kiều cũng vào bình luận, thời gian là ngày 18 tháng 2." Hoa Sùng thì thầm: "Tôi cũng từng đến đây, bạn đã lâu không đăng weibo, có khỏe không Tô Tô?"

"Từ Ngọc Kiều căn bản không biết chuyện Đường Tô mất tích." Liễu Chí Tần khoanh tay suy tư, "Đồng thời, từ ngày 2 tháng 1 Đường Tô không đăng weibo, mà ngày 18 tháng 2 Từ Ngọc Kiều mới bình luận, có thể thấy quan hệ của họ không hề thân mật."

"Từ Ngọc Kiều bình luận bài đăng của Đường Tô không nhiều." Hoa Sùng tiếp tục lướt xuống, "Ở đây có một cái."

Ngày 3 tháng 6 năm ngoái, Đường Tô đăng hình thành cổ Ma – rốc.

Bình luận đầu tiên chính là của Từ Ngọc Kiều —— "Đẹp thật sự!"

Đường Tô trả lời: "Sang năm tôi muốn đi lần nữa, còn bạn thì sao? Tính bao giờ đi?"

Từ Ngọc Kiều nói: "Không biết nữa, xin nghỉ rất phiền phức. Ôi, muốn từ chức quá, nhưng nói thế nào ba mẹ tôi cũng không cho."

"Ba mẹ tôi cũng vậy!" Đường Tô nói: "Cứ nhất định bắt tôi phải nhận cái chức vị hư danh, chẳng có ý nghĩa gì cả! Không muốn làm việc, chỉ muốn lưu lạc thiên nhai!"

Ngoài Đường Tô và Từ Ngọc Kiều đối thoại, còn có 4 bình luận của những người khác.

"Ghen tị với các bạn, muốn đi đâu thì đi đấy, còn tôi, ngay cả tiền đi ra nước ngoài còn chẳng có."

"Có tiền thật tốt!"

"Em phải làm gì để giàu như các chị đây!"

"Hy vọng kiếp sau em được đầu thai làm con gái nhà giàu!"

"Xác thực họ nhận thức nhau, có thể là trên phương diện người cùng sở thích đi du lịch." Hoa Sùng vừa xem weibo Đường Tô vừa nói: "Nhưng giao lưu vẫn giới hạn trên mạng, có bình luận đã nhắc đến nghề nghiệp cùng gia đình của mình, nhưng rất chung chung, lại chưa từng nói qua thành phố mình sinh sống, cũng không phát định vị trong nước trên weibo."

"Họ đều không biết đối phương cũng sống ở Lạc Thành." Liễu Chí Tần nói.

Hoa Sùng xem Đường Tô bình luận bài người khác, nhanh chóng lướt qua một lượt, phát hiện nội dung cực kỳ đơn điệu, đều là "Đẹp quá", "Muốn đi" các loại. Rồi vào lần lượt trang chính của từng người, tất cả đều là blogger về du lịch.

"Đúng vậy, Đường Tô và Từ Ngọc Kiều đều không biết đối phương sống cùng một nơi." Hoa Sùng chỉ một bình luận, "Xem này, Đường Tô hỏi Từ Ngọc Kiều sống ở thành phố nào, có muốn "gặp offline" hay không, Từ Ngọc Kiều chưa trả lời."

"Anh xem thử tin nhắn đi." Liễu Chí Tần nói.

Hoa Sùng lập tức nghe theo, lắc đầu, "Không có, họ không nhắn tin với nhau. Hay là đã xóa rồi?"

"Hiện tại không tiện điều tra, lát về tôi sẽ kiểm tra lại."

Mấy phút sau, Hoa Sùng đẩy ra bàn phím, "Chúng ta hãy sắp xếp lại một chút điểm chung của họ đi."


-------------------

Một số thông tin thêm:

Thành cổ Ma - rốc:



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net