Chương 25: Hồng nhan (25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Hồng nhan (25)

...

"Tiến độ quá chậm." Liễu Chí Tần lắc đầu, "Giao thiệp với các công ty viễn thông rất phiền phức. Nếu như là công ty địa phương, cùng tỉnh còn nói được, ở một mức độ nào đó bọn họ sẽ phối hợp tra án với cơ quan công an, nhưng weibo không ở Lạc Thành, cũng không tại đơn vị tỉnh. Thông tin chúng ta cần điều tra bây giờ vừa nhiều vừa hỗn loạn, đồng thời không thể đưa ra chứng cứ thuyết phục. Ở tình huống bình thường, các công ty viễn thông sẽ từ chối phối hợp vì lý do bảo vệ quyền riêng tư của người sử dụng, cho nên cần sử dụng một chút thủ đoạn không chính quy. Một khi có được, chúng ta lại trở về con đường chính đạo."

Hoa Sùng đã hiểu, nhẹ nhàng vỗ vai Liễu Chí Tần, "Đây là công việc chính trước đây của cậu nhỉ?"

"Không khác mấy đâu." Liễu Chí Tần cười cười, "Đúng rồi, Hoa đội."

"Hả?"

"Rót cốc nước giúp tôi được không?"

"Nước lọc hay trà hoa cúc?"

"Vẫn là nước lọc đi." Liễu Chí Tần nói: "Anh không chịu đun nước, tôi không muốn uống trà hoa cúc pha nước lạnh."

Một phút sau, Hoa Sùng đem trà hoa cúc pha bằng nước sôi đặt lên mặt bàn nhỏ trong phòng nghỉ.

Liễu Chí Tần: "Ôi, mặt trời mọc đằng tây à?"

"Ai nói tôi không chịu đun nước?" Hoa Sùng chỉ chỉ, "Nguội hãy uống, đang nóng."

Tổ trọng án phân thành hai tuyến song song, điều tra quan hệ xã hội của Đường Tô, Từ Ngọc Kiều trong hiện thực không dừng lại, mà càng tra sâu nhóm tổ viên càng cảm thấy chui vào ngõ cụt.

"Không có ai đáng ngờ." Khúc Trị ngồi co quắp, hai tay ôm hồng trà lạnh, hai mắt vô thần, "Tên hung thủ này làm thế nào trốn được nhỉ?"

"Túi xách, điện thoại của Đường Tô và Từ Ngọc Kiều đến nay vẫn không tìm được, Tang Hải và Khâu Đại Khuê từ đầu đến cuối đều không thừa nhận có liên quan đến cái chết của Từ Ngọc Kiều." Trương Mậu nói: "Về phần máu trên búa và dao gọt hoa quả, hỏi thế nào, bọn họ đều đáp là "không biết". Hoa đội, em cảm thấy, bọn họ không nói dối."

"Thế Đường Tô và Từ Ngọc Kiều thật sự là gặp người xa lạ đố kị trên mạng à?" Khúc Trị vừa nói vừa lấy di động ra, xem xem chính mình có khoe giàu trong vòng bạn bè hay không, nếu có phải nhanh chóng xóa ngay, "Tâm lý của tên hung thủ này cũng quá đen tối, vì nguyên do đó mà giết người, không phải là bị bệnh tâm thần chứ? Anh nói, sau này chúng ta bắt được "gã", "gã" đưa ra giám định tâm thần, thế chẳng lẽ có thể thoát tội sao?"

""Gã" không bị tâm thần." Hoa Sùng vuốt cằm nói: "Tôi thấy "gã" rất tỉnh táo."

"Cũng đúng." Khúc Trị nói: "Ý thức chống điều tra mạnh như vậy, không thể có bệnh tâm thần. Đúng rồi, bên phía anh Tiểu Liễu điều tra thế nào rồi?"

"Vẫn đang tra." Hoa Sùng đứng lên, "Tôi đi ra ngoài một chuyến."

"Đi đâu?" Khúc Trị đỡ cái eo đau nhức, nhe răng trợn mắt gọi: "Tôi đi cùng anh."

"Cậu nghỉ ngơi đi, đừng tạo gánh nặng cho thận nữa." Hoa Sùng khoát tay, "Tôi đến nhà Từ Ngọc Kiều xem lại."

Sau khi vụ án phát sinh, trong nhà Từ Ngọc Kiều không có người ở, vợ chồng Từ Cường Thịnh cũng chỉ cùng lực lượng cảnh sát tới thu thập một chút đồ vật của Từ Ngọc Kiều.

Hoa Sùng mang bọc giày, trực tiếp lên lầu hai.

Máy tính của Từ Ngọc Kiều đã mang đi, bên kỹ thuật lúc trước đã triệt để điều tra một lần, không thu hoạch được gì, hiện tại máy tính đã giao cho Liễu Chí Tần.

Phòng làm việc vẫn giống như lần trước tới, Hoa Sùng đứng trước tủ sách hồi lâu, mở cửa tủ ra, đem sách lịch sử bên trong lấy ra từng quyển một.

Anh cũng không biết có thể phát hiện cái gì khác trong phòng làm việc này hay không. Nhưng bây giờ vụ án rơi vào bế tắc, có thể tra thì đã tra, còn lại chỉ có quan hệ trên mạng xã hội. Nhưng dù là thế, cũng không thể đặt hết tất cả vào một mình Liễu Chí Tần. Nếu như Liễu Chí Tần không tìm thấy kẻ tình nghi, vậy thì hai vụ án này sẽ thật sự trở thành án treo.

Tuyết đối không thể phát sinh chuyện như vậy.

Liễu Chí Tần nói không sai, phạm tội sẽ khiến người nghiện.

Xét từ việc hung thủ thực hiện nghi thức mang cảm giác trút giận trên người Từ Ngọc Kiều, "gã" vô cùng hưởng thụ quá trình hành hạ đến chết này, đồng thời còn chiếm được khoái cảm không gì sánh được. Đường Tô tử vong ngày 4 tháng 1, còn Từ Ngọc Kiều là ngày 14 tháng 3, khoảng cách là 2 tháng 10 ngày. Dựa theo quy luật, thời gian hành động sau của hung thủ sẽ không vượt quá khoảng cách này, e rằng "gã" đang vội vàng tìm con mồi tiếp theo.

Rốt cuộc là ai!

Hoa Sùng ngồi dưới đất, lật hết quyển này liền lấy quyển khác. Từ Ngọc Kiều có thói quen rất tốt, vô cùng yêu quý sách, chưa bao giờ gấp mép, dùng thẻ kẹp tinh xảo để đánh dấu trang sách, mỗi một loại thẻ cũng rất khác nhau.

"Mỗi một quyển sách phải đi kèm một tấm thẻ đánh dấu?" Hoa Sùng thở dài, tiếp tục chuyển sang quyển khác ở tủ sách bên trong.

Đột nhiên, một quyển sách đặt ở phía trên cùng rơi xuống, nằm trên mặt đất. Hoa Sùng khom lưng nhặt lên, trang sách rì rào vang vọng, một tấm giấy to hơn so với thẻ đánh dấu rơi ra.

Là một tấm bưu thiếp.

Hoa Sùng ngồi xổm xuống, mi tâm khẽ nhăn.

Mặt trước của bưu thiếp là phố Sơn Đường – Tô Châu, mặt sau viết ba hàng chữ:

"Gửi Cửu Niệm

Lần đầu tiên ghé thăm phố Sơn Đường, nơi này thật sự khiến người ta yêu thích. Gửi một vài tấm ảnh cho Cửu Tiểu Niệm của chúng ta, hy vọng bạn sẽ thích nó!

Tinh Tinh quyết chí đi khắp Trung Quốc"

Hoa Sùng cầm một góc bưu thiếp, trái tim bỗng dưng đập liên hồi.

Người ký tên là "Tinh Tinh", gọi Từ Ngọc Kiều là "Cửu Niệm", chỉ có thể là bạn quen biết trên mạng của Từ Ngọc Kiều.

Lúc trước, bên phía Trương Mậu đã điều tra rất rõ ràng, Từ Ngọc Kiều chưa bao giờ cùng bạn bè, đồng nghiệp nói chuyện phiếm trên mạng, ngay cả ba mẹ cô ta cũng không biết tên tài khoản của Từ Ngọc Kiều là "Cửu Niệm Trường An".

Người tên "Tinh Tinh" này biết địa chỉ nhà Từ Ngọc Kiều, cũng gửi một tấm bưu thiếp lưu niệm tại phố Sơn Đường cho Từ Ngọc Kiều, chắc chắn phải là bạn bè quen biết trên mạng.

Mà trên bàn của Đường Tô, bên trong khung ảnh cũng là một tấm bưu thiếp phong cảnh. Lúc đó, Hoa Sùng muốn mở khung ảnh ra, nhìn xem mặt sau viết cái gì, lại bị câu nói của Liễu Chí Tần cắt ngang, sau đó liền quên mất chuyện này.

Mặt trước tấm bưu thiếp kia không phải phố Sơn Đường – Tô Châu, mà là một khoảng núi rừng không có gì đặc sắc, Hoa Sùng tạm thời không thể đoán ra đó là nơi nào.

Hiện tại trong nhà Từ Ngọc Kiều cũng xuất hiện bưu thiếp phong cảnh, giữa hai người này có quan hệ gì hay không?

Hoa Sùng để bưu thiếp phố Sơn Đường lên mặt bàn, phần địa chỉ chỉ ghi địa chỉ của Từ Ngọc Kiều, nơi ký gửi là một bưu điện Thời Quang ở phố Sơn Đường, xem thời gian đóng dấu ký gửi là ngày 24 tháng 9 của 4 năm trước.

Camera giám sát 4 năm trước đã không còn.

Hoa Sùng cầm điện thoại di động lên, gọi cho Liễu Chí Tần.

"Hoa đội." Giọng nói của Liễu Chí Tần hơi khác lạ, dường như so với lúc mặt đối mặt nói chuyện thì ít đi mấy phần ý cười.

"Điều tra bạn bè theo dõi lẫn nhau của Từ Ngọc Kiều xem có tài khoản nào là "Tinh Tinh" hay không." Hoa Sùng suy nghĩ một chút, lại nói: "Nếu đã đổi tên tài khoản, còn có thể tra được không?"

"Có thể. Cứ để tôi lo."

Cúp điện thoại, Hoa Sùng tiếp tục tìm kiếm trên giá sách.

Lần trước tới không xem xét tỉ mỉ, lần này mới phát hiện, rất nhiều sách bên trong đều kẹp bưu thiếp phong cảnh.

Từ Ngọc Kiều dường như coi chúng trở thành thẻ đánh dấu để sử dụng.

Hoa Sùng đặt lên bàn những tấm bưu thiếp tìm thấy được theo thứ tự, tổng cộng có 14 tấm, từ trời nam biển bắc tới Lạc Thành, đều được gửi cho một cô gái tên là "Cửu Niệm".

Như vậy, nói không chừng tấm bên trong khung ảnh của Đường Tô cũng là bạn trên mạng gửi cho.

Đang nghĩ ngợi, chuông điện thoại vang lên.

"Tôi tra được rồi, "Tùng Bất Lưu Lệ Đích Tinh Tinh Tương", nữ giới." Liễu Chí Tần nói: "Cô ta tương tác với Từ Ngọc Kiều rất nhiều, còn nhận quà trên weibo Từ Ngọc Kiều gửi cho. Cô ta từng thu thập địa chỉ bạn bè ở trên weibo, nói rằng muốn gửi bưu thiếp, Từ Ngọc Kiều gửi địa chỉ nhà qua tin nhắn cho cô ta."

Hoa Sùng mân môi dưới.

"Có điều." Liễu Chí Tần dừng một chút, "Cô gái này đã qua đời 2 năm trước."

"Qua đời?" Bản năng cảnh sát làm Hoa Sùng nhất thời cảnh giác lên, "Nguyên nhân cái chết là gì?"

"Nhồi máu não đột ngột. Tên thật là Châu Thần Tinh, người Nghiêu Thành, chết bệnh khi mới 25 tuổi. Người nhà phát cáo phó trên weibo của cô ta, Từ Ngọc Kiều còn để lại bình luận trong đó." Liễu Chí Tần hỏi: "Hoa đội, anh để tôi điều tra cô ta, là phát hiện cô ta có quan hệ gì với vụ án sao?"

Hoa Sùng kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt rơi vào những tấm bưu thiếp trên bàn, "Gọi cho cậu trước, ở trong tủ sách của Từ Ngọc Kiều, tôi tìm được bưu thiếp Châu Thần Tinh gửi tới từ Tô Châu. Nếu cô ta biết địa chỉ nhà Từ Ngọc Kiều, vậy tôi đoán, là bạn trên mạng, quan hệ không tệ. Hơn nữa, cô ta ký tên là "Tinh Tinh quyết chí đi khắp Trung Quốc", cái "đi khắp Trung Quốc" khiến tôi chú ý, cho nên lập tức để cậu điều tra. Có điều sau đó, tôi còn tìm được 13 tấm bưu thiếp phong cảnh khác, trong 14 tấm này: 9 tấm là cảnh quan trong nước, 5 tấm ở nước ngoài, nhìn qua đều là bạn trên mạng gửi cho Từ Ngọc Kiều. Đặt chung một chỗ thì tấm bưu thiếp phố Sơn Đường này không quá đặc biệt."

Liễu Chí Tần trầm mặc vài giây, "Hoa đội, tôi rất muốn biết vì sao anh lại chú ý "quyết chí đi khắp Trung Quốc"."

"Hả?"

"Thực hiện được nguyện vọng có thể mang đến cho người ta vui sướng vô cùng và cảm giác thành công, thế nhưng còn nguyện vọng thất bại?" Liễu Chí Tần nói: ""Đi khắp Trung Quốc" này chính là một loại nguyện vọng thất bại, nhìn bạn bè ngày xưa mình gửi bưu thiếp không bị ràng buộc mà chu du khắp thế giới, sẽ có suy nghĩ như thế nào?"

"Suy nghĩ của người bình thường tất nhiên là ước ao, tiếp theo là sẽ tự lo cuộc đời của mình." Hoa Sùng hơi kinh ngạc —— khi xử lý một vụ án, anh có thói quen chú ý rất nhiều manh mối hỗn loạn, không đầu không đuôi, mà không lập tức nghĩ đến những đầu mối này có quan hệ sâu đậm với vụ án hay không. "Đi khắp Trung Quốc" của Châu Thần Tinh làm anh chú ý, loại chú ý này có thể nói là xuất phát từ bản năng nghề nghiệp và tính nhạy cảm. Nhưng ít ra trước mắt, anh còn chưa kịp suy nghĩ nguyên do trong đó.

Liễu Chí Tần đã giúp anh suy nghĩ rồi.

"Nhưng kẻ tình nghi mà chúng ta muốn tìm định sẵn đã không phải là người bình thường."

Hoa Sùng dựa lưng vào ghế, "Tôi hình như bắt được chút tia sáng rồi."

Trong tai truyền đến tiếng cười vô cùng nhẹ.

Hoa Sùng cảm thấy giống như có sợi lông chim cào qua bên tai.

Anh thẳng lưng, hắng giọng một cái, "Tôi chụp mặt sau 14 tấm bưu thiếp này gửi cho cậu, cậu xem trước một chút, xem có thể tìm thấy weibo người ký gửi đối ứng không. Tôi nhìn qua thời gian đóng dấu, đều gửi từ 4 năm trước, chứng tỏ 4 năm trước trong vòng bạn bè Từ Ngọc Kiều thịnh hành phương thức giao lưu tình cảm bằng việc gửi bưu thiếp."

"Được." Liễu Chí Tần hỏi: "Anh tiếp tục ở lại nhà Từ Ngọc Kiều à?"

"Lát nữa tôi đến nhà Đường Tô xem. Có nhớ không, lần trước chúng ta đến, trên bàn làm việc của cô ta có đặt một khung ảnh, ở bên trong cũng là một tấm bưu thiếp phong cảnh, là cùng một loại với tấm trong nhà Từ Ngọc Kiều." Hoa Sùng nói: "Nhưng Từ Ngọc Kiều coi bưu thiếp như thẻ đánh dấu sách, tiện tay kẹp ở bên trong, dường như không quá quý trọng. Còn Đường Tô lại đem bưu thiếp kia đặt bên trong khung ảnh, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, có thể thấy nó rất quan trọng đối với cô ta."

"Hoa đội, anh quan sát rất cẩn thận." Liễu Chí Tần nói.

Đang nói về vụ án, bỗng nhiên được khen một câu, Hoa Sùng sững sờ, hoàn toàn không biết nói tiếp như thế nào, lại nghe Liễu Chí Tần cười nói: "Phải học tập theo Hoa đội rồi."

Hoa Sùng có thể tưởng tượng ra hình ảnh Liễu Chí Tần khẽ cười làm động tác cúi chào.

Sau khi cúp điện thoại, anh ngẩn ngơ mất vài giây, bỗng nhiên có loại cảm giác khó có thể nắm bắt.

Cùng Liễu Chí Tần ở chung không lâu, cũng chưa từng nhìn thấy đối phương làm động tác tương tự, nhưng vừa mới tưởng tượng ra lại rất dễ dàng, dường như thật lâu trước kia, Liễu Chí Tần đã cười hướng anh làm kính lễ như vậy.

Giống như đã từng quen biết, rồi lại khó có thể tìm hiểu.

Mi tâm anh nhăn thật sâu, theo bản năng mà nhắm hai mắt lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net