Chương 31: Hồng nhan (31)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 31: Hồng nhan (31)

Trương Mậu nghe mà hoang mang, "Logic cái gì? Có ý gì? Các anh chậm một chút, em nghe không hiểu!"

“Hung thủ giấu vật chứng trong khe gạch nhà cậu, phản ứng đầu tiên của cậu chẳng lẽ không phải là thấp thỏm, sợ hãi, bất an sao?” Hoa Sùng hỏi: “Tôi cố ý nhắc tới hai loại khả năng – “tùy cơ” và “có chủ ý”, mục đích chính là để xem phản ứng của Mạnh Tiểu Cầm. Người bình thường sẽ sợ sệt, nghi hoặc, từ đó cho rằng hung thủ có chủ đích khi lựa chọn mình. Mà cho dù không sợ, cũng sẽ không bình tĩnh ngồi phân tích với tôi, phán đoán hung thủ lựa chọn nhà cô ta là hành vi tùy cơ. Loại “lý tính” này rất tận lực, mà bản thân Mạnh Tiểu Cầm cũng không phát hiện. Cho nên, vừa rồi anh Tiểu Liễu nói, logic của cô ta rối loạn. Cô ta nói rất sợ, nhưng người thật sự sợ, sẽ chọn khả năng “Hung thủ có chủ ý”, cũng sợ bóng sợ gió mà suy nghĩ xem bản thân đã đắc tội với ai.”

Trương Mậu vò đầu bứt tóc, "Hoa đội, anh Tiểu Liễu, hai người thật lợi hại."

Liễu Chí Tần nhìn Hoa Sùng một cái, nhàn nhạt nở nụ cười.

“Nhưng cô ta cũng không thể bình tĩnh đến cùng.” Hoa Sùng tiếp tục nói, “Sau đó chúng tôi nói tới nếp sống điển hình của người dân đường Đạo Kiều, Mạnh Tiểu Cầm bỗng nhiên kích động, trong câu từ, tôi có thể cảm giác được sự bất mãn, thậm chí là chán ghét đối với hàng xóm. Loại tâm tình đó là bạo phát từ bản năng, là hơi thở ngột ngạt chèn ép trong lòng bấy lâu nay. Mà tiếp nữa, tôi hỏi Mạnh Tiểu Cầm có yêu thích gì, vẻ mặt cô ta ngay tức khắc ảm đạm, ánh mắt cũng dời đi, không muốn đối diện với tôi, dường như vấn đề đơn giản như này đối với cô ta lại rất khó trả lời. Tôi lại cố ý nhắc tới thu nhập, hỏi cô ta khi nào thì cùng gia đình chuyển nhà, vẻ mặt cô ta trở nên lúng túng, rối bời, còn có phẫn nộ.”

“Cô ta không muốn nhắc về những điều này.” Liễu Chí Tần nói: “Đối với Mạnh Tiểu Cầm mà nói, đó có lẽ đều là những vết sẹo khó nói.”

Trương Mậu: “Em vẫn không thể nào tin được là cô ta giết Đường Tô.”

“Đừng mang tâm lý chủ quan, yêu ghét cá nhân vào trong vụ án.” Hoa Sùng nói: “Mạnh Tiểu Cầm có động cơ gây án.”

“Ngài Hoa, chúng ta vừa mới gặp mặt ban trưa.” Mạnh Tiểu Cầm bị mang đến Đội Điều tra Hình sự của Cục thành phố, thoạt nhìn có vẻ ung dung, thoải mái cười cười, nhưng đường nét bên môi lại hơi cứng nhắc, “Tôi nhớ ngài có nói, nên hỏi cũng đã hỏi, tại sao đột nhiên lại gọi tôi đến Cục Cảnh sát vậy?”

Hoa Sùng đi thẳng vào vấn đề, "Mấy ngày trước, có người phát hiện nữ thi ở bên cạnh căn cứ khảo cổ Lạc Tây, chắc cô cũng biết rồi.”

“Phải. Nơi tìm thấy thi thể rất gần đường Đạo Kiều của chúng tôi, rất nhiều người đều đang bàn tán.”

“Vậy cô có biết danh tính nữ thi không?”

Giữa chân mày Mạnh Tiểu Cầm khẽ vặn, có vẻ đang nhanh chóng suy nghĩ câu hỏi này.

Mấy giây sau, cô ta nói: “Tôi nghe người ta nói, người chết họ Đường.”

Hoa Sùng im lặng nhìn Mạnh Tiểu Cầm.

Từ khi phát hiện thi thể Đường Tô đến nay, lực lượng cảnh sát vẫn chưa công bố danh tính Đường Tô ra ngoài, mà điều tra mấy ngày liên tục, trên thực tế đã có một số người biết. Mạnh Tiểu Cầm sống ở đường Đạo Kiều, biết người chết họ Đường cũng không lạ, nếu cô ta phủ nhận thì mới là vấn đề.

Rất rõ ràng, vừa nãy cô ta nhíu mày suy nghĩ, cũng không phải là "Người chết tên gì", mà là "Có nên nói ra tên người chết hay không ".

Kết quả đúng là không chê vào đâu được.

Nhưng bản thân cô ta lại có vô số điểm đáng ngờ.

Hoa Sùng lại hỏi: "Chỉ biết là họ Đường à?"

“Các anh…” Mạnh Tiểu Cầm nhìn Hoa Sùng và Liễu Chí Tần ngồi bên cạnh, nói: "Các anh đây là nghi ngờ tôi sao? Đường Đạo Kiều có người đến xem thi thể, mà công việc của tôi rất bận, ban ngày không ở nhà, ngoại trừ biết người chết là phụ nữ trẻ tuổi, họ Đường, còn những cái khác thì không biết."

Liễu Chí Tần hỏi: "Cô quen biết một người tên “Đường Tô” không?”

Khi nghe đến cái tên kia, con ngươi Mạnh Tiểu Cầm co rút, vẻ mặt cực kỳ hốt hoảng, tất cả đều rơi vào trong mắt Hoa Sùng.

“Tôi…” Hai tay cô ta để dưới bàn chặt chẽ đan vào nhau, lòng bàn tay chảy mồ hôi, dường như đang dùng hết sức lực để mình tỉnh táo lại.

"Không quen." Nửa phút sau, Mạnh Tiểu Cầm nói.

"Tôi hỏi lại." Hoa Sùng nói: "Cô quen người chết Đường Tô không?"

Mạnh Tiểu Cầm nuốt nước miếng hai lần, cần cổ căng cứng.

“Ngài cảnh sát, các anh có ý gì?” Mạnh Tiểu Cầm nâng giọng, “Tôi không có quan hệ với vụ án, các anh ép hỏi tôi như vậy rất không đúng.”

“Mạnh Tiểu Cầm, cô biết Đường Tô.” Hoa Sùng lấy hai túi vật chứng ra, đẩy lên trước mặt Mạnh Tiểu Cầm, “Không chỉ biết, 4 năm trước, cô còn gửi cho Đường Tô một tấm bưu thiếp núi Bắc Mang tự thiết kế.”

Trên mặt bàn lấy lời khai, bày ra tấm bưu thiếp lấy từ khung ảnh của Đường Tô và ảnh Mạnh Tiểu Cầm do xưởng in đầu trấn cung cấp.

Sắc mặt Mạnh Tiểu Cầm phút chốc kinh hoảng cực điểm, sợ hãi và kinh ngạc tràn ngập đôi mắt. Cô ta che miệng, ngón tay không ngừng phát run, bờ vai cũng sụp xuống.

“Cô biết.” Hoa Sùng nói: ““Nhất Khỏa Cần Thái” trên bưu thiếp chính là cô.”

Viền mắt Mạnh Tiểu Cầm bỗng ửng hồng, mắt ngập nước, cô ta khó có thể tin mà nhìn về phía Hoa Sùng, run giọng nói: “Đường, Đường Tô chính là “Tô Tô”? Chính là “Hải Triều Sậu Thệ”? Cô ấy, cô ấy chính là người bị hại?"

Liễu Chí Tần nheo mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc.

“Tôi không biết!” Mạnh Tiểu Cầm vừa nói vừa đưa tay đỡ trán, chốc chốc lắc đầu, nước mắt lăn dài trên mặt, từng giọt từng giọt rơi xuống bàn, “Là cô ấy… Sao, sao lại là cô ấy!”

Hoa Sùng nhận ra tình hình không đúng, chỉ có thể hỏi tiếp: “Cô viết “Tô Tô” và địa chỉ trên bưu thiếp, nhưng lại không biết người đó tên Đường Tô?”

“Cô ấy chưa từng nói tên.” Mạnh Tiểu Cầm lau nước mắt, hít sâu mấy lần, như đang cố tiêu hóa tin dữ, “Mấy năm trước chúng tôi quen nhau trên weibo, ID của cô ấy tên “Hải Triều Sậu Thệ”, tôi rất thích ảnh cô ấy chụp, nói chuyện vài câu, bởi vì hợp duyên nên theo dõi lẫn nhau. Cô ấy bảo tôi gọi cô ấy là “Tô Tô”, chúng tôi khi ấy đều gọi như vậy. Tôi không biết cô ấy họ Đường, cũng không biết “Tô” là tên thật hay tên tài khoản. Tôi đã rất lâu không liên lạc với cô ấy, thật sự không nghĩ tới cô ấy sẽ, sẽ bị người ta…”

Mạnh Tiểu Cầm lại bắt đầu nức nở.

Dáng dấp bi thương kia, thật khiến người khác cảm thấy cô ta không chỉ đau lòng vì tai nạn của bạn bè, mà còn sợ thảm kịch sẽ phát sinh trên người mình.

Nhưng cảnh này ở trong mắt Hoa Sùng lại vô cùng quỷ dị.

Biết bạn trên mạng đã mất liên lạc từ lâu qua đời, người bình thường quả thực sẽ hoảng sợ, nhân tiện bi thương, nhưng tâm tình kích động đến rơi nước mắt, thanh âm run rẩy, đã ít lại càng ít.

Huống chi, đây là Cục Cảnh sát.

Hoa Sùng hỏi: "Khi cô gửi bưu thiếp Đường Tô thì biết các cô sống chung một thành phố. Nếu đã hợp duyên, sao không hẹn gặp mặt? Cô ấy có biết cô cũng ở Lạc Thành hay không?”

Mạnh Tiểu Cầm ngồi yên trong chốc lát, như thể miễn cưỡng điều chỉnh tâm tình, lắc đầu, "Tôi chưa nói với cô ấy là tôi cũng ở Lạc Thành, đương nhiên cũng chưa từng gặp mặt."

"Tại sao? Cô tặng cô ấy bưu thiếp, cô ấy không tặng lại à?”

Mạnh Tiểu Cầm cắn môi, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia tối tăm oán hận.

"Không có. Tôi, tôi… Tôi không dám nói mình cũng ở Lạc Thành, cô ấy cũng không gửi bưu thiếp cho tôi.”

"Theo tôi biết, 4 năm trước gửi bưu thiếp phong cảnh cho nhau rất thịnh hành, nếu cô gửi cho Đường Tô, không có lý gì cô ấy lại không gửi cho cô." Hoa Sùng hỏi: "Cô tại sao không dám nói cho Đường Tô biết hai người đều ở Lạc Thành?"

“Tôi rất tự ti.” Âm thanh của Mạnh Tiểu Cầm bỗng bình tĩnh lạ thường, “Tôi nhìn địa chỉ của cô ấy, liền biết cô ấy rất giàu. Cô ấy ở Tê Sơn Cư, là khu biệt thự có tiếng tại Lạc Thành. Tôi đây ở đường Đạo Kiều, là địa phương lạc hậu nhất Lạc Thành.”

“Mạng xã hội như một chiếc mặt nạ, tôi giấu mình phía sau, thì có thể che giấu nơi sinh, gia cảnh, có thể làm bạn cùng người sống trong biệt thự như Tô Tô. Thế nhưng, trở lại hiện thực, không còn mặt nạ che giấu, tôi cũng chỉ là đứa nghèo nhà ở đường Đạo Kiều.”

Mạnh Tiểu Cầm thở dài, cười khổ, "Tôi không dám nói cho cô ấy biết địa chỉ của tôi, lại không dám cùng cô ấy gặp mặt ngoài đời. Ngài cảnh sát, các anh biết không, tự ti thật ra là một loại tự tôn khác, tôi thật sự không có dũng khí bỏ qua ngụy trang trên mạng, đi gặp cô ấy."

“Trong bưu thiếp cô có viết, lầu đầu đi du lịch là đến núi Bắc Mang.” Hoa Sùng nói: "Sau đó thì sao? Còn đi nơi nào?"

"Không có." Mạnh Tiểu Cầm cúi đầu, trầm mặc vài giây mới mở miệng: "Sau đó công tác càng ngày càng bận rộn, căn bản bận quá, không có thời gian đi du lịch. Hơn nữa, dù là du lịch tiết kiệm, nhưng thứ phải tiêu không ít, tôi cũng chảng dư giả gì.”

"4 năm trước cô xóa weibo, còn đổi tên weibo thành một chuỗi chữ cái không rõ nghĩa. Tại sao vậy?”

Mạnh Tiểu Cầm cúi thấp đầu, đôi mắt bị bóng tối từ tóc mái và lông mi ngăn trở, "Cũng không có gì đặc biệt. Chơi weibo kỳ thực rất lãng phí thời gian, tôi thì bận, lâu dần cảm thấy không thú vị nữa, liền xóa weibo, theo dõi, fan, sau đó cũng không quay lại.”

"Cô biết Đường Tô đổi weibo không?"

"Không biết, từ khi tôi không chơi weibo nữa, sẽ không liên lạc lại với bạn trên mạng." Mạnh Tiểu Cầm nâng mắt, nhìn Hoa Sùng: "Tôi không biết các anh vì sao lại nghi ngờ tôi, tôi gửi bưu thiếp cho Tô Tô đã là chuyện 4 năm trước, các anh liền coi tôi có liên quan đến cái chết của cô ấy? Tôi với cô ấy không thù không oán, tại sao phải giết cô ấy?”

Hoa Sùng không hề bị lay động, "Buổi tối, ngày 4 tháng 1 năm nay, cô ở đâu?"

Mạnh Tiểu Cầm cắn môi dưới, cười khổ, “Ngày nào đó hơn 2 tháng trước, để các anh nhớ, các anh cũng nhớ được ngày đó mình ở chỗ nào à?”

“Được, vậy không nói hơn 2 tháng trước, nói gần đây.” Hoa Sùng lại hỏi: “Ngày 13 tháng 3, buổi tối thứ 6, cô ở đâu?”

“Sau khi tan ca tôi về nhà ngay.” Mạnh Tiểu Cầm ánh mắt né tránh, mồ hôi trên chóp mũi dưới ánh đèn cực kỳ rõ ràng, "Vẫn luôn ở trong nhà."

"Ai có thể làm chứng?"

“Người nhà của tôi.”

Hai chữ “người nhà”, Mạnh Tiểu Cầm phát âm nhẹ vô cùng, tựa hồ dùng hơi để nói.

“Đã xin cấp lệnh khám xét, Khúc Trị dẫn người đến nhà Mạnh Tiểu Cầm rồi.” Hoa Sùng hơi thổn thức, lúc vừa mới bắt đầu điều tra án Từ Ngọc Kiều vụ án, tổ trọng án đã đến nhà họ Mạnh một lần, nhưng lần đó chỉ là theo lời khai của Tang Hải, từ bên trong khe gạch lấy ra dao gọt hoa quả.

Sân thượng gió rất lớn, anh rút ra một điếu thuốc, châm lửa nửa ngày không lên.

Liễu Chí Tần che bên cạnh anh, tay phải khép lại ngăn gió, "Mạnh Tiểu Cầm rất giảo hoạt, Đội phó Khúc chưa chắc có thể tìm ra chứng cứ mấu chốt."

“Cậu xác định là cô ta?” Hoa Sùng nhả khói trắng, híp mắt dựa vào lan can.

Liễu Chí Tần cũng dựa vào lan can, "Điều tra vụ án đến bây giờ, tôi không thấy ai đáng ngờ hơn cô ta. Hoa đội, anh phát hiện không, sau khi chúng ta lấy bưu thiếp ra, cô ta lập tức bắt đầu “diễn kịch”.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net