Chương 5: Hồng nhan (05)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Hồng nhan (05)

...

Căn hộ được chia thành hai tầng. Tầng một bao gồm phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh, phòng chứa đồ và phòng giành cho trẻ em đã được chuyển thành phòng tập thể dục, trong đó có một cái máy chạy bộ tại nhà. Tầng hai gồm phòng ngủ chính, phòng làm việc, phòng ngủ phụ không có giường, ba mặt tường tất cả đều là tủ kính, bên trong đặt đủ các loại mô hình nhân vật khác nhau.

Khúc Trị cũng là một người yêu thích ACG, bộ sưu tập đáng tự hào nhất là Saint Seiya, vừa vào phòng ngủ phụ liền bị chói mù mắt, hét lên: "Tôi đệt! Tại sao tôi không có người ba giàu như vậy? Tôi, con mẹ nó, nhịn ăn mới có được một cái, cô ta du sơn ngoạn thủy mà mua cả một phòng!"

"Cậu đố kị?" Hoa Sùng hỏi.

"Có thể không đố kị à?" Khúc Trị thở dài nói: "Có tiền thật tốt."

Hoa Sùng "À" một tiếng, không bình luận, sau khi nhìn qua một vòng thì chuyển bước sang phòng làm việc.

Phòng làm việc lớn hơn phòng ngủ phụ, nhưng bên trong đặt một tủ sách làm bằng gỗ quý khiến cho căn phòng trở nên chật chội hơn rất nhiều. Tủ sách chứa đầy sách và hộp đĩa DVD trò chơi, hai bên trái phải phân biệt rõ ràng như thể cùng tồn tại hai thế giới khác nhau.

Đĩa DVD trò chơi rất đa dạng, khủng bố, hành động, đấu súng các loại có hết. Ngược lại, bên sách thì đơn điệu hơn, ngoại trừ một hàng sách hướng dẫn du lịch trong và ngoài nước, còn lại đều là sách báo về lịch sử.

Hầu hết các tác phẩm nổi tiếng như "Tư Trị Thông Giám", "Tam Quốc Chí", "Sử Ký", "Hán Thư", "Hậu Hán Thư" để ở vị trí dễ thấy nhất trên tủ sách. Những sách lịch sử địa phương được biên soạn bởi người thời nay thì để ở một bên, ngay cả mấy chục quyển truyện tranh trong góc cũng là "Hỏa Phụng Liêu Nguyên" lấy bối cảnh thời tam quốc.

Hoa Sùng lấy ra một tập kẹp giấy dày gần bằng một cuốn từ điển trong tủ. Lưu giữ bên trong không phải là hóa đơn tài chính, mà là từng vé vào cửa các điểm tham quan du lịch. Vé vào cửa đều có in thời gian, cái kẹp ở mặt đầu đã ố vàng, thời gian là bảy, tám năm về trước. Có thể thấy Từ Cường Thịnh không nói sai, từ hồi lên đại học, Từ Ngọc Kiều đã đam mê du lịch.

"Anh Hoa." Khúc Trị vừa thấy sách cổ thì đau đầu, một quyển "Ngụy Thư" xem được vài tờ đã trả về, "Anh vừa nói đi chứng thực một suy đoán, suy đoán cái gì?"

"Từ Ngọc Kiều yêu thích du lịch, nhưng so với phong cảnh tự nhiên càng thiên về lịch sử nhân văn." Hoa Sùng bỏ tập giấy xuống, "Chuyến này đến không mất công, quả thực giống như tôi nghĩ."

Khúc Trị không hiểu: "Cái này cùng vụ án có quan hệ gì? Chẳng lẽ bởi vì cô ta thích lịch sử nhân văn nên mới gặp phải hung thủ ra tay độc ác?"

"Tạm thời khó nói rõ." Hoa Sùng nói: "Nhưng đây khả năng là một điểm đột phá quan trọng, một khi đã phát hiện thì không thể bỏ qua."

Khúc Trị vẫn không nghĩ ra mối liên hệ trong đó, lại hỏi: "Thế trước khi đến, anh làm sao đoán được? Không phải là đoán mò chứ? Nói nghe thử đi, cũng để tôi học hỏi một chút."

"Có nhớ Từ Cường Thịnh nói cuối tuần Từ Ngọc Kiều thường hay tự lái xe đi du lịch khoảng cách gần không?"

"Có, để cho Từ Ngọc Kiều thuận lợi, Từ Cường Thịnh còn mua cho cô ta một chiếc Land Rover, đúng là chiều lên tận trời."

Hoa Sùng nói: "Xung quanh Lạc Thành căn bản không có nhiều phong cảnh tự nhiên đáng giá, thay vào đó là những danh lam thắng cảnh tùy ý cũng có thể thấy ở mọi nơi. Từ Ngọc Kiều cuối tuần lái xe đi du lịch, hầu như không ra khỏi tỉnh, có thể đi xem chiến trường cổ xưa, mộ của những người nổi tiếng, viện bảo tàng. Vì vậy, tôi đoán, cô ta là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của lịch sử nhân văn. Một phòng đầy sách này vừa hay củng cố suy đoán."

Khúc Trị ngẫm nghĩ trong chốc lát, "Có đạo lý."

"Manh mối có bao nhiêu hay bấy nhiêu, trở lại phân tích từng cái một." Hoa Sùng lấy laptop trên bàn để vào túi vật chứng, giao cho Khúc Trị: "Đưa cho bên kỹ thuật điều tra lịch sử lên mạng của máy tính này."

Nói điều tra kỹ thuật thì điều tra kỹ thuật đến.

Điện thoại di động của Hoa Sùng đột nhiên vang lên, là Viên Hạo ở bên kia gọi: "Hoa đội, anh để chúng tôi điều tra camera giám sát của ngân hàng Tân Lạc và khu vực xung quanh, đúng thật là có thu hoạch! Chúng tôi phát hiện một người đàn ông khả nghi trong camera của tàu điện ngầm gần đó. Chạng vạng ngày 13, Từ Ngọc Kiều đã ở cùng với gã! Các nhân viên trong ngân hàng Tân Lạc xác nhận đó chính là bạn trai của Từ Ngọc Kiều, hai người họ hẹn hò đã nửa năm rồi!"

Hoa Sùng không quá bất ngờ, chỉ theo bản năng nhíu mày, "Tiếp tục điều tra, tôi phát hiện một vài thứ trong nhà Từ Ngọc Kiều, trở về giao cho cậu."

Sau khi cúp điện thoại, Hoa Sùng nói với Khúc Trị, "Tối nay phải tăng ca rồi."

"Đây không phải là tin tức." Khúc Trị hừ một cái: "Có tiến triển gì không?"

Hoa Sùng: "Xem ra Từ Cường Thịnh không hẳn là biết rõ về Từ Ngọc Kiều."

"Cái gì?"

"Có thể cô ta có bạn trai."

...

Trong phòng thẩm vấn, Tang Hải co rút ngồi trên ghế, vai nhô thật cao, đầu cúi cực thấp, mái tóc xoăn rối như tơ vò che hết mặt mày, hai cánh tay không ngừng phát run.

Hoa Sùng khoanh tay nhìn gã, thanh âm hơi lạnh, "Sàn nhà có cái gì hay mà nhìn? Ngẩng đầu lên, nhìn tôi."

Tang Hải vẫn chưa ngẩng đầu, chỉ có mí mắt sau đám tóc mái nhấc lên, kinh hoàng nhìn chằm chằm Hoa Sùng, đôi môi bị cắn đến trắng bệch run lên hai cái, run giọng nói: "Tôi không giết cô ấy, không phải tôi, thật sự không phải tôi!"

Trên đường trở về Cục thành phố, Hoa Sùng đã biết sơ qua về gã Tang Hải này, hiện giờ đối với phản ứng của gã cũng không cảm thấy bất ngờ.

"Cậu năm nay 23 tuổi, người Hóa Châu, 18 tuổi đến Lạc Thành học đại học, bây giờ đang là nghiên cứu sinh của Học viện Văn học và Lịch sử Lạc Thành." Hoa Sùng không nhanh không chậm nói: "Đồng nghiệp của Từ Ngọc Kiều nói, nửa năm trước cô ta bắt đầu qua lại cùng cậu, các người là tình yêu chị em. Có chuyện này hay không?"

Tang Hải mím chặt môi, phát ra tiếng thở dốc ồ ồ.

Hoa Sùng giả bộ mất kiên nhẫn: "Tôi cho phép cậu nhìn tôi, không cho phép giấu mắt sau đám tóc tai đó. Tôi dọa người đến thế à?"

Tang Hải chậm rãi ngẩng đầu lên, đại khái nửa phút sau mới khẽ khàng gật đầu.

"Từ Ngọc Kiều là Giám đốc khách hàng của ngân hàng, cậu là nghiên cứu sinh. Vì sao hai người quen biết nhau?"

"Học, học viện, hoạt động." Tang Hải nhỏ giọng nói.

"Hoạt động của học viện? Nói rõ ràng đi."

Tang Hải hít sâu một hơi, "Học viện chúng tôi có đôi khi tổ chức một số buổi tọa đàm về kiến thức xã hội. Một, một số người yêu thích lịch sử, văn học cổ đại, văn hóa truyền thống sẽ đến đăng ký nghe giảng. Ngọc, Ngọc Kiều cũng đến."

"Cậu là giảng viên?" Hoa Sùng hỏi.

"Tôi là trợ giảng."

Hoa Sùng không có nhiều hứng thú với tình yêu của người trẻ tuổi, lại hỏi vài câu liền đi thẳng vào vấn đề chính, "Chạng vạng 6 giờ 14 phút ngày 13, cậu cùng Từ Ngọc Kiều bắt tuyến số 3 từ ga tàu điện ngầm đường Khoa Hồ – quận An Lạc đến đường Võ Thánh Bắc – quận Minh Lạc. Sau khi rời ga tàu điện ngầm, hai người vào một tiệm cà phê tên "Cat Angel" ngồi nửa tiếng, sau đó đi bộ đến nhà hàng lẩu "Trấn Long" ở cùng khu kinh doanh để ăn tối, lúc rời khỏi là 9 giờ 04 phút tối."

Tang Hải vốn đã bình tĩnh hơn một chút, vừa nghe những lời này lại bắt đầu phát run, muốn nói lại thôi, "Tôi thật sự không có giết cô ấy, buổi tối hôm đó chúng tôi chỉ cùng nhau ăn cơm, những cái khác cái gì tôi cũng không biết, các anh hãy tin tưởng tôi."

"Thời gian, địa điểm tôi vừa nói đều có camera giám sát của tàu điện ngầm, tiệm cà phê và nhà hàng lẩu làm chứng. Sau đó cậu đi đâu, tôi cũng đã biết." Âm thanh Hoa Sùng trầm xuống, "Bây giờ, cậu nói cho tôi, 9 giờ 18 phút, cậu và Từ Ngọc Kiều sau khi tách nhau ở ga tàu điện ngầm đường Võ Thánh Bắc, cậu đã đi đâu? Sau 10 giờ rưỡi, cậu lại ở chỗ nào?"

"Tôi..." Tang Hải tràn đầy sợ hãi, mồ hôi trên trán từng giọt lớn chảy xuống, "Tôi trở về trường học, nơi nào tôi cũng không đi!"

"Nói dối." Hoa Sùng hai chân vắt chéo, thái độ bình tĩnh nhưng không khí xung quanh phảng phất coi anh là trung tâm, từng tầng từng tầng đông cứng.

"Cậu nghe không hiểu lời tôi vừa nói à? Camera giám sát cho thấy hình ảnh cậu và Từ Ngọc Kiều tách ra, đương nhiên cũng có thể có được hình ảnh phía sau. Tiễn Từ Ngọc Kiều lên tàu điện ngầm xong, cậu thật sự quay lại trường học?" Đuôi mắt Hoa Sùng nhấc lên, ánh mắt sắc bén như kiếm, đâm cho Tang Hải cả người lạnh lẽo.

"Ở quận Phú Khang, thậm chí ở toàn bộ Lạc Thành thì đường Đạo Kiều chính là nơi có tình hình trị an hỗn loạn nhất. Tuy cậu không phải là người địa phương nhưng đã học tại Lạc Đại năm năm, điều này hẳn phải biết rõ." Ngón tay Hoa Sùng gõ gõ lên mặt bàn, "Cậu và Từ Ngọc Kiều ăn cơm ở phía đông quận Minh Lạc, Lạc Đại cũng ở quận Minh Lạc, nhưng đường Đạo Điều ở tận cuối phía tây Lạc Thành. Vậy, tại sao khi Từ Ngọc Kiều rời đi, cậu cũng lên tàu điện ngầm đi về quận Phú Khang ở phía tây?"

Tang Hải hô hấp dồn dập, "Tôi, tôi lo lắng cho cô ấy!"

"Tại sao? Cô ta nói gì với cậu?"

Tang Hải lần thứ hai cúi đầu, hai tay nắm chặt vào nhau.

Hoa Sùng quan sát ngôn ngữ cơ thể của gã, lại nói: "Rất không may là camera theo dõi của đường Đạo Kiều hỏng không ít, không thể thu được thời điểm Từ Ngọc Kiều đến và đi vào đường Đạo Kiều từ nơi nào. Tuy nhiên, thời gian cô ta rời ga tàu điện ngầm đường Hoa Hãn – cũng chính là ga tàu gần nhất đi đến đường Đạo Kiều đã được xác minh là 10 giờ 02 phút. Mà cậu là 10 giờ 11 phút mới rời khỏi ga tàu điện ngầm đường Hoa Hãn. Một cái camera hoàn hảo trên đường Đạo Kiều thu được hình cậu lúc 10 giờ 25 phút. Tôi đoán, cậu và Từ Ngọc Kiều đi vào đường Đạo Kiều từ ngõ hẻm khác nhau."

Tang Hải dùng sức lắc đầu.

"Cậu đã nhìn thấy gì?" Hoa Sùng hỏi: "Hoặc là nói, cậu đã làm cái gì?"

"Không phải tôi!" Tang Hải hét lớn: "Thời điểm tôi tìm thấy cô ấy, cô ấy đã, đã..."

"Đã bị hại?"

Tang Hải túm tóc, đột nhiên khóc lên, "Tôi không làm cái gì cả, tôi không nên đi theo!"

"Khóc cũng vô dụng." Hoa Sùng lộ ra một tia khó chịu, "Camera giám sát chiếu tới 0 giờ 43 phút ngày kế, cậu hốt hoảng rời đi. Trung gian hơn hai giờ, cậu đang làm gì trong khoảng thời gian này? Cậu biết Từ Ngọc Kiều muốn đi đường Đạo Kiều, vậy hẳn cậu cũng biết tại sao buổi tối cô ta lại tới địa phương hẻo lánh kia."

"Không phải đã nói rồi à? Tôi lo lắng cho cô ấy!" Tang Hải quát.

"Lo lắng? Chỉ sợ không phải." Thân thể Hoa Sùng nghiêng về phía trước một chút, ngữ khí mang theo mấy phần châm chọc, "Nếu như cậu lo lắng cho cô ta, thế sao vừa nãy còn nói "Tôi không nên đi theo"? Hiện tại cậu cảm thấy chính mình không nên đi theo chỉ bởi vì bị thu được hình, trở thành đối tượng tình nghi bị chúng tôi theo dõi."

Tang Hải á khẩu không nói nên lời, sững sờ trừng Hoa Sùng.

"Tôi khuyên cậu nên thành thật." Hoa Sùng nói: "Tại sao muốn đi, đã nhìn thấy gì? Còn có, cậu và Từ Ngọc Kiều hẹn hò nửa năm, sao lại giấu đồng nghiệp và ba mẹ của cô ta? Nếu không phải nửa tháng trước, đồng nghiệp Từ Ngọc Kiều ngẫu nhiên gặp được hai người ở cùng nhau thì các người dự định giấu bao lâu?"

"Tôi, chúng tôi chỉ là bạn bè!"

"Bạn bè?" Hoa Sùng giả bộ trợn mắt, cười như không cười, "Ơ thế hồi nãy cùng tôi kể chuyện hai người làm sao quen biết không phải là cậu à? Hay là quỷ?"

Tang Hải hoàng toàn hoảng loạn, bị chữ "quỷ" dọa giật mình, lúc này mới ý thức được lời nói của mình trước sau tự mâu thuẫn.

"Không có quỷ." Hoa Sùng cười lạnh, "Cho cậu 2 phút suy nghĩ thật kỹ, đừng có câu trước đá câu sau."

Tang Hải thô lỗ lau mặt một cái, nói: "Tôi, chúng tôi quả thực có qua lại, nhưng buổi tối hôm ấy tôi thật sự không làm gì cả!"

Hoa Sùng giảm tốc độ nói: "Vậy tại sao cậu muốn đi theo Từ Ngọc Kiều đến đường Đạo Kiều?"

Phòng thẩm vấn yên tĩnh lại, đôi môi Tang Hải run cầm cập, đoán chừng không thể giấu được nữa, nhả hơi mở miệng: "Thành Tây gần đây đang khai quật khảo cổ. Nhóm khảo cổ ở đó phát hiện một ngôi mộ quý tộc thời Đông Hán. Chỗ đó quá xa vắng, muốn đến đó thì phải qua đường Đạo Kiều. Ngọc Kiều và tôi, đều, đều muốn đi xem."

"Ngày 13 là thứ sáu." Hoa Sùng hỏi: "Coi như các người muốn đi xem thì cũng có thể đợi đến thứ bảy. Vì sao cố tình đi vào tối thứ sáu? Ban ngày không phải có thể nhìn rõ ràng hơn à?"

Tang Hải dùng sức bám vào mép bàn, "Ban ngày không được!"

"Tại sao?"

"Ngọc, Ngọc Kiều gan lớn, không đơn giản là muốn đi xem." Tang Hải run giọng quát: "Cô ấy muốn nhân cơ hội mang một vài món di vật văn hóa ra ngoài, ban ngày rất dễ bị phát hiện, chỉ có buổi tối mới có cơ hội!"


----------------

Chú thích:

1.Saint Seiya – 圣衣神话: là bộ truyện manga có tên gốc là Saint Seiya và Knights of the Zodiac của tác giả Kurumada Masami người Nhật. Bộ truyện tranh giành giải Animage Anime Grand Prix tại Nhật trong năm 1987. Trong năm 2002, bộ truyện tranh đã được tái xuất bản bởi công ty Toei Animation cùng với các tập tiếp theo thể theo yêu cầu của độc giả. (Nguồn: vi.wikipedia)

2.ACG: là một từ đa nghĩa chỉ chung cho hoạt hình, truyện tranh và otaku. Văn hóa ACG bắt nguồn từ Nhật Bản và được truyền bá qua internet và các phương tiện khác. Đây là một từ vựng văn hóa nhóm thường được sử dụng trong xã hội Trung Quốc. Trong xã hội nói tiếng Anh, từ ACG không phổ biến. (Nguồn: baike.baidu)

Tôi nghĩ, nó còn đề cập đến các lĩnh vực và ngành công nghiệp liên quan như: sản xuất mô hình nhân vật các thứ kiểu vậy. Ngoài ra, các bạn có hứng thú thì hãy tìm hiểu thêm về otaku để hiểu rõ hơn nhé!

3.Hỏa Phụng Liêu Nguyên – 火凤燎原: là một bộ truyện tranh của tác giả Trần Mưu kể về thời kỳ nhà Hán trong giai đoạn Tam Quốc diễn nghĩa. Còn được gọi với tên "Phượng Hoàng Lửa".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net