Chương 6: Hồng nhan (06)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Hồng nhan (06)

...

Viên Hạo vừa đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, nghe thấy Tang Hải nói như vậy liền mắng: "Nên nói các người gan lớn không muốn sống hay là nói trời sinh thiểu năng thiếu kiến thức pháp luật hả? Thời đại này còn dám ăn cắp di vật văn hóa? Bên người cậu có phải còn mang theo xẻng Lạc Dương(1) không?"

Tang Hải bỗng nhiên kích động, mặt đỏ tía tai, đôi mắt trợn to, "Nhân viên thực thi pháp luật là có thể tùy ý vu tội cho người khác sao? Chúng tôi chỉ là lấy di vật văn hóa về nghiên cứu, không phải ăn cắp."

Khóe miệng Viên Hạo giật một cái, còn định đáp trả thì Hoa Sùng đã giơ tay lên, ra hiệu hắn đừng nói chuyện, sau đó nhìn về phía Tang Hải, thuận theo hỏi: "Các người trước đây đến hiện trường khai quật khảo cổ cũng cầm di vật văn hóa về nghiên cứu à?"

"Không có." Lúc này Tang Hải thẳng thắn trả lời, "Chuyện đâu có dễ dàng như vậy! Chẳng qua trùng hợp xảy ra ở Lạc Thành nên chúng tôi nghĩ rằng đi thử may mắn một chút."

"Cậu không có, vậy cậu có thể khẳng định Từ Ngọc Kiều cũng không có?"

"Tôi..." Tang Hải dừng lại, ánh mắt lóe sáng, hạ thấp âm thanh, "Cô ấy nói không có."

"Ồ, thế nên lần này chính là lần đầu các người đi lấy di vật văn hóa?" Trong lòng Hoa Sùng đã có mấy suy đoán, trên mặt lại không hề gợn sóng, "Cô ta không cho cậu đi cùng?"

Tang Hải giãy giụa hồi lâu, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, cắn răng, tức giận bất bình nói: "Cô ta quá ích kỷ, cô ta lo lắng tôi đến lấy di vật văn hóa trước."

Viên Hạo khó hiểu, không rõ làm sao một đôi tình nhân đang yên đang lành lại vì chuyện ai lấy di vật văn hóa trước mà sinh ra mâu thuẫn.

Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy hành vi của hai người này vốn dĩ đã không bình thường rồi.

Có người bình thường nào buổi tối chạy đến hiện trường khảo cổ ăn cắp di vật văn hóa chứ?

Hoa Sùng thì bình tĩnh hơn nhiều, tiếp tục thẩm vấn: "Cô ta không muốn đi cùng với cậu, vì thế cậu đi theo?"

"Tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện! Đường Đạo Kiều loạn như vậy, cô ấy một thân một mình..."

Tang Hải chưa nói dứt lời đã bị Hoa Sùng cười đánh gãy: "Này anh bạn, tôi nhắc nhở cậu một chút, nơi này là tổ trọng án, trước mặt tôi cậu giả bộ thâm tình cái gì? Tỉnh lại đi. Tốt hơn hết là nhớ cho kỹ rồi hãy mở miệng, để xem bản thân cậu có cái chỗ nào tốt không?"

Tang Hải cắn răng, gấp rút hô hấp.

Hoa Sùng lại hỏi: "Hai người xuất hiện trong camera giám sát cách nhau hơn 2 giờ, thời gian này là đi tìm di vật văn hóa à?"

Tang Hải khổ sở lắc đầu.

"Vậy cậu..." Hoa Sùng dừng một chút, "Tìm tới chỗ Từ Ngọc Kiều, đúng không?"

Đột nhiên, lưng Tang Hải dựng đứng, cứng ngắc như một bức tượng điêu khắc.

Mấy giây sau, bờ vai gã bắt đầu kịch liệt co giật, như nhìn thấy hình ảnh cực kỳ khủng bố.

Hoa Sùng thả nhẹ âm thanh, tốc độ nói cũng chậm lại, "Cậu nhìn thấy cái gì?"

"Bang" – một tiếng vang trầm thấp, Tang Hải bỗng nhiên đập trán vào mép bàn, Viên Hạo lập tức khống chế gã, quát to: "Con mẹ mày, làm cái gì thế?"

Đôi môi Tang Hải trở nên trắng nhợt, chỗ bị cắn phá chảy ra máu đỏ sẫm. Gã hất đầu rên lên như muốn liều mạng đem một màn tanh máu kia đuổi ra ngoài.

"Hình ảnh giám sát cho thấy, thời gian cậu vội vàng rời khỏi đường Đạo Kiều có cầm một hộp lớn hình chữ nhật trong tay." Hoa Sùng liếc nhìn ảnh chụp màn hình video do Viên Hạo mới mang vào, hỏi: "Có gì bên trong chiếc hộp đó?"

Nghe đến đoạn "hộp hình chữ nhật", ánh mắt Tang Hải bỗng nhiên thay đổi, run rẩy nói: "Không có, đó, đó là cái hộp bình thường thôi."

"Sao cậu cứ không chịu trả lời thành thật nhỉ?" Hoa Sùng lắc lắc giấy in ảnh trong tay, "Sau khi xử lý hình ảnh đã thấy rõ đồ vật này rồi —— thẻ trò chơi PSV."

Tang Hải đoạt lấy giấy in ảnh, cạnh giấy nhanh chóng bị gã vò nát, âm thanh vang vọng trong phòng thẩm vấn nhỏ hẹp.

"Đây là đồ của Từ Ngọc Kiều nhỉ?" Hoa Sùng hỏi: "Tại sao cậu muốn mang đi?"

"Tôi nhất định phải mang đi!" Tang Hải nghẹn ngào nói: "Là thẻ trò chơi tôi cho cô ấy mượn, bên trên có dấu vân tay của tôi! Nếu để nó ở đó, các người chẳng mấy chốc sẽ tra đến người tôi."

Hoa Sùng nhún vai một cái, "Nhưng bây giờ chúng tôi cũng tra ra cậu rồi đấy thôi. Nói đi, trong 2 giờ kia cậu đã làm gì, hoặc là... nhìn thấy cái gì."

Tang Hải ngả người ra sau, tóc xoăn bị mồ hôi lạnh thấm ướt dính trên trán.

"Tôi biết đường Đạo Kiều loạn, trước đây chưa từng đến." Lúc sau gã rốt cuộc mở miệng, "Tuần trước Ngọc Kiều đã nói muốn đi xem hiện trường khai quật nhưng tôi không nghĩ tới cô ấy đi vào thứ sáu hôm đó. Buổi sáng cô ấy liên hệ với tôi, chỉ nói buổi tối cùng đi ăn lẩu, kêu tôi mang theo hộp thẻ trò chơi PSV cho cô ấy mượn chơi, tôi không nghĩ nhiều, thời gian vừa đến thì đi đón cô ấy ở ga tàu điện ngầm gần ngân hàng."

"Trong lúc ăn, đột nhiên cô ấy nói muốn một mình đi đến đường Đạo Kiều, tôi rất bất ngờ, cùng cô ấy cãi vã đôi câu nhưng cũng không thể nói là tan rã trong không vui. Tôi đưa cô ấy đến ga tàu điện ngầm, sau khi cô ấy rời đi tôi càng nghĩ càng không phục, nên cũng quyết tâm lên tàu điện ngầm. Nhưng ngay khi vừa đến đường Đạo Kiều, sâu trong lòng tôi thấy không ổn, chỗ đó không có lấy một cái đèn đường, rất âm trầm. Tôi không nhận biết được đường nào với ngõ nào, nhìn thấy một đường tắt tương đối sáng sủa thì đi vào."

Nói tới chỗ này, Tang Hải bắt đầu nhiều lần thay đổi sắc mặt, con ngươi không ngừng nhìn xuống dưới.

Hoa Sùng dựa lưng vào ghế, bình tĩnh nhìn gã.

"Bên trong đường Đạo Kiều là một mớ hỗn độn, giống như một cái mê cung. Tôi đi vào không bao lâu thì choáng váng, vừa không tìm được hiện trường khai quật, vừa không gặp Ngọc Kiều. Gần đến 12 giờ, rất nhiều ngôi nhà tắt đèn, tôi hoảng loạn và muốn mau chóng rời đi, lại không biết đường, cứ vòng đi vòng lại tại chỗ cũ, còn, còn gặp phải mấy người."

Hoa Sùng hỏi: "Người nào?"

"Chắc là lưu manh ở địa phương, tôi không quen biết." Tang Hải lặp đi lặp lại động tác nắm chặt tay hai tay vào rồi buông ra, mồ hôi nóng hổi rơi thành mảng nhỏ ở trên mặt bàn, "Tôi không dám đối phó với bọn chúng, nên cẩn thận chọn một con đường không ai đi, không biết như thế nào liền xông vào một mảnh đất hoang."

Viên Hạo không tự chủ mà nghiêng người về trước, Hoa Sùng vẫn bất động thanh sắc ngồi dựa lưng vào ghế.

Tang Hải dừng lại vài giây, giọng nói lần thứ hai phát run, "Tôi đi một lúc tại mảnh đất hoang, đột nhiên bị vấp ngã, tôi mở đèn điện thoại để nhìn, vừa nhìn..."

"Là một cái đầu!"

Trong phòng thẩm vấn vang lên tiếng thở gấp.

"Ban đầu tôi thật sự không nhận ra đó là Ngọc Kiều, cô ấy bị tấm gỗ đè lên, lộ ra bên ngoài chỉ có cái đầu cùng phần dưới không có chân." Sắc mặt Tang Hải tái nhợt, tốc độ nói lúc nhanh lúc chậm, "Mắt của cô ấy không còn, chỉ còn hai hố máu, tôi sợ đến nỗi không thể động đậy, lập tức ngã ngửa, nửa ngày sau mới nhìn đến một góc quần của cô ấy."

"Sau đó thì sao?" Hoa Sùng hỏi: "Cậu đã làm gì?"

"Đầu óc tôi khi đó hoàn toàn rối loạn, dùng quần áo bọc tay rồi xốc lên tấm gỗ, định xác nhận xem rốt cuộc có phải là cô ấy hay không." Tang Hải ôm lấy đầu, "Đúng là thật, đúng là thật! Chân của cô ấy bị chém đứt, mắt và tai cũng không còn, trên váy nhuộm đầy máu. Túi xách mang theo bên người không còn nhưng thẻ ngân hàng, chứng minh thư và thẻ trò chơi PSV lại đặt ở bên cạnh. Tôi căn bản không nghĩ được nhiều, không biết tai sao cô ấy chết ở đó, ai giết cô ấy, tôi rất sợ, sợ bị giết như thế, càng sợ hơn là bị cho là hung thủ. Vì thế tôi nhặt thẻ trò chơi PSV rồi vội vàng rời đi. Xin các anh tin tưởng tôi, tôi thật sự không phải là hung thủ."

Lúc này, Khúc Trị bước nhanh đi tới, thấp giọng nói bên tai Hoa Sùng: "Đã kiểm tra giày của gã, phát hiện có thành phần thổ nhưỡng và thực vật tương đồng với mảnh đất hoang đường Đạo Kiều, xác thực gã có đi qua hiện trường."

Hoa Sùng liếc mắt nhìn Tang Hải gần như sụp đổ, để điều tra viên đang làm hồ sơ dẫn người đi xuống nghỉ ngơi.

Khúc Trị hỏi: "Gã này thế mà không trốn đi?"

Hoa Sùng châm điếu thuốc, "Tôi cảm thấy không giống."

"Không phải gã thì là ai?" Khúc Trị không tin, "Có thời gian gây án, giày cũng tìm được, hơn nữa gã và Từ Ngọc Kiều đã phát sinh tranh chấp, cái khó khăn duy nhất là hung khí. Trên lý thuyết là gã bắt tàu điện ngầm đi đến phụ cận đường Đạo Kiều, không thể mang theo bên người dao nhọn và búa, thế nhưng cũng không bài trừ khả năng trước đó gã đã đem hung khí giấu ở đường ngõ hẻm nào đấy."

"Đúng là gã có hiềm nghi lớn nhất, hơn nữa dựa vào chứng cứ chúng ta có được trước mắt, gã là kẻ tình nghi duy nhất." Hoa Sùng dựa lưng vào tường của hành lang, "Có điều cậu nhìn cái dáng dấp kia của gã, giống tên biến thái điên cuồng giết người, cưỡng gian và hành hạ thi thể sao?"

"Có khi gã đang giả bộ thì sao?"

"Nếu như gã giả bộ, tôi sẽ không nhìn ra à?"

Khúc Trị hơi nhụt chí, "Vụ án này ảnh hưởng xã hội quá lớn, phía trên thời khắc nào cũng nhìn chúng ta chằm chằm, còn chưa tóm được hung thủ thì những ngày tháng này không cách nào sống qua mà."

"Mặc dù vậy cũng không thể vơ loạn." Hoa Sùng vỗ vai Khúc Trị, cười nói: "Thẩm tra Tang Hải nửa ngày không phải là không có thu hoạch, ít nhất đã biết lý do Từ Ngọc Kiều chạy đến đường Đạo Kiều vào ban đêm."

Nói đoạn, anh phiết phiết khóe môi, bổ sung: "Tiền đề là tên này không nói dối."

Khúc Trị học theo ngữ khí của anh, nói: "Gã có nói dối hay không, anh không nhìn ra à?"

Hoa Sùng "Yô" một tiếng, "Được rồi, biết cậu sùng bái tôi rồi. Muốn uống cái gì? Hồng trà lạnh hiệu Khang sư phụ hay là hồng trà lạnh hiệu Thống Nhất."

"Keo kiệt!" Khúc Trị kêu: "Như thế nào cũng phải là hồng trà lạnh hiệu Duy Tha chứ!"

"Cho cậu chọn." Hoa Sùng cùng Khúc Trị đi dọc theo hành lang, "Trước tiên cứ giam giữ Tang Hải, ngày mai sắp xếp mấy người lại đến đường Đạo Kiều một chuyến. Buổi tối thứ sáu kia, Tang Hải ở đó hơn 2 giờ, không chừng có người từng nhìn thấy gã, nhớ được gã."

"Hiểu rồi. Căn hộ của Từ Ngọc Kiều có cần thiết giám sát nữa không? Còn có bên chỗ Từ Cường Thịnh thì sao?"

"Đều giám sát." Hoa Sùng đang nói bỗng nhiên như có cảm giác mà xoay người, nhìn hành lang bên kia một chút.

Khúc Trị cũng cùng quay người, lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì, "Làm sao vậy? Anh đang nhìn cái gì?"

"Không có chuyện gì." Mi tâm Hoa Sùng cau lại. Ngay tại vừa rồi, anh mơ hồ cảm giác được một ánh mắt dừng trên người mình.

Cũng không phải là lần đầu có cảm giác bị người khác nhìn trộm. Năm năm qua, anh không ngừng truy đuổi manh mối về cái bóng đen kia, đôi mắt ẩn trong bóng tối đó cũng lạnh lùng nhìn anh.

Nhưng lần này, cái nhìn trộm phía sau dường như không giống bình thường.

Giống như màu phai dính trên lưng, vừa ngứa ngáy vừa dính nị, còn nhiều hơn mấy phần nhiệt độ xa lạ.

Anh dùng lực nhắm mắt lại, cảm thấy có lẽ hôm nay quá mệt mỏi rồi.

"Hoa đội?" Khúc Trị lắc tay phải, "Có phải lại bị đau đầu không?"

Hoa Sùng cười: "Hơi một chút là đau đầu, cậu xem tôi ốm yếu giống Lâm Đại Ngọc à?"

Khúc Trị vui sướng, "Anh đừng nói vội, cảnh sát đặc nhiệm bên kia chẳng phải coi anh thành Lâm Đại Ngọc đấy sao. Mùa đông năm ngoái anh bị cảm một trận, Hàn đội cuống lên như điên, ba ngày hai lần chạy sang cãi nhau cùng Trần đội, nói hắn bạc đãi anh."

"Hai người họ thích làm loạn." Hoa Sùng thừa hiểu, "Lấy tôi làm đầu câu chuyện thôi. Đúng rồi, máy tính và thông tin liên lạc của Từ Ngọc Kiều điều tra thế nào rồi?"


------------

Chú thích:

(1): Xẻng Lạc Dương được phát minh bởi dân làng Li Duck gần Lạc Dương, Hà Nam, Trung Quốc vào đầu thế kỷ 20 và dần dần được cải thiện cho các thế hệ tương lai. Xẻng Lạc Dương là một biểu tượng của công cụ khảo cổ học ở Trung Quốc. Đầu tiên nó được sử dụng rộng rãi để đào mộ và sau đó trở thành một công cụ khảo cổ. – Nguồn: baike.baidu.

(2). Thẻ trò chơi PSV (PSV游戏卡): Bởi vì tìm kiếm trên baidu hay GG thì đều không ra thông tin giải thích chi tiết mà tôi cũng không biết gì về cái này. Nên chúng ta cùng tham khảo theo PSVTools nhé, chắc cũng tương tự nhỉ?!

PSVTools còn được gọi là "Thẻ trò chơi ảo" – một dumper / mounter cho bãi chứa thẻ Vita ở định dạng PSV – một công cụ cho phép bạn đổ các trò chơi Vita của mình một cách chính xác. Các tập tin được sản xuất có, một chút phù hợp, ".psv" Mở rộng tập tin và có thể được so sánh với tập tin ISO của một đĩa CD / DVD vì chúng KHÔNG được nén ra khỏi hộp. Nhờ một số nhà phát triển cảnh, định dạng ".psv" đang trở nên tốt hơn nhiều. (Nguồn: vi.topgamingmonitors)

Còn đây là hình ảnh tìm kiếm được theo từ khóa PSV游戏卡:


(Đại khái nó dạng như một cái thẻ nhớ để nén game ấy.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net