Chương 7: Hồng nhan (07)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Hồng nhan (07)

...

"Điện thoại di động trước mắt chưa có cách nào định vị, tuy nhiên đã lấy được ghi chép các cuộc gọi đến và đi gần đây từ nhà mạng." Khúc Trị bị đả kích, "Không có dãy số khả nghi, đều là ba mẹ của cô ta, đồng ngiệp, khách hàng còn có Tang Hải. Mấy cuộc gọi từ số lạ đều là của nhân viên giao hàng, đã được đối chiếu với băng ghi hình quản lý ở khu dân cư. Còn laptop, bên trong phần lớn là ảnh chụp mỗi lần cô ta đi du lịch. Điều tra các tài khoản xã hội thì cô ta sử dụng nhiều nhất là weibo. Cứ cách ba hoặc năm ngày sẽ đăng một bài lên weibo, đều là ảnh phong cảnh. Bài đăng cuối cùng vào ngày 10 tháng 3, là ảnh hoàng hôn trên hồ Balaton – Hungary do cô ta tự mình chụp."

"Bình luận và tin nhắn thì sao?" Hoa Sùng hỏi: "Có bao nhiêu người hâm mộ cô ta?"

"Hơn năm nghìn." Khúc Trị nói: "Tin nhắn riêng đều là tiếp thị bán mỹ phẩm, cả nghìn cái bình luận cùng chung một câu "đẹp quá", bên kỹ thuật vẫn đang tiếp tục điều tra."

Hoa Sùng mua một chai hồng trà lạnh Duy Tha ném cho Khúc Trị, không nói thêm về vụ án, "Lái xe cẩn thận."

"Tôi đưa anh về nhé!" Khúc Trị lấy chìa khóa xe, "Thế nào, anh hôm nay không về à?"

"Có nước nóng, có giường so với ở trong nhà cũng không kém." Hoa Sùng khoát tay, "Một ngày mệt nhọc rồi, về nghỉ ngơi sớm đi, đừng nghĩ cướp giường của tôi."

Khúc Trị giở giọng mẹ già, "Vụ án quan trọng, thân thể cũng quan trọng, anh như vậy..."

"Giỏi, cậu còn dám lên mặt dạy dỗ tôi." Hoa Sùng quay người, "Trở về cấm chơi game, nghỉ ngơi dưỡng sức. Ngày mai tôi mà thấy cậu mang hai cái bọng mắt tới làm thì xác định viết bản kiểm điểm 10 nghìn chữ cho tôi."

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, là mí mắt!" Khúc Trị hét lên: "Không phải bọng mắt!"

Hoa Sùng lười tranh cãi cái gì bọng mắt, cái gì mí mắt với Khúc Trị, trở lại văn phòng tổ trọng án ngồi một lát, tiện tay lấy ra một tờ giấy với cái bút, bắt đầu sắp xếp lại toàn bộ vụ án.

Hung thủ tại sao muốn hành hạ thi thể? Lưu lại thẻ trò chơi PSV, chứng minh thư, thẻ ngân hàng với mục đích gì?

Vì sao chọn vùng đất hoang ở đường Đạo Kiều làm địa điểm gây án?

Lấy điện thoại di động đi có phải hay không là bởi vì trong điện thoại di động có bí mật không thể cho ai biết?

Quan trọng nhất, động cơ gây án của hung thủ là gì?

Tang Hải rất khả nghi nhưng cũng chỉ nằm trong giới hạn khả nghi mà thôi. Hoa Sùng xoay bút, nhớ lại thái độ của Tang Hải trong lúc thẩm vấn.

Gã trai trẻ chưa bước chân vào xã hội này cực kỳ không biết khống chế cảm xúc, nói chuyện mâu thuẫn, nhát gan, tự ti nhưng cũng tự cao. Người như vậy rất dễ mang ác ý vặn vẹo đối với người khác, nhưng xác suất để biến thành hành động là rất thấp.

Hoa Sùng đỡ huyệt thái dương, cảm thấy có những manh mối lẻ tẻ lướt qua, giống như dùng giỏ trúc múc nước, ban đầu nhấc lên thấy nặng, dường như thu hoạch dồi dào nhưng khi nhấc lên lại là một công dã tràng.

Anh thở dài, đang định đi rửa mặt, thời điểm đứng dậy ánh mắt vừa khéo rơi vào tập văn kiện trên mặt bàn.

Đó là buổi sáng Trần Tranh mang tới.

Ban ngày xoay vòng vòng, căn bản không có thời gian bình tĩnh để tìm hiểu về đồng nghiệp mới sắp đến nhận chức. Hoa Sùng đứng cạnh bàn vài giây, sau đó ra dáng đàng hoàng mà mở tập văn kiện ra.

Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy! Chàng trai trẻ tuổi gặp ở công trường bên cạnh vào buổi tối mấy ngày trước lại chính là chuyên gia Thông tin Tác chiến từ Bộ Công an nhảy tới.

Những năm trước, Hoa Sùng luôn ở tuyến đầu trong hàng ngũ chống khủng bố. Mấy năm qua điều đến Đội Điều tra Hình sự rồi không ngừng tiếp xúc với các loại án đa dạng, nay đối với "Thông tin Tác chiến" thật sự biết không nhiều, vừa nghĩ tới chính là hacker.

Thông tin cho biết, hacker này năm nay 28 tuổi, tên Liễu Chí Tần.

Hoa Sùng nhìn chằm chằm vào ảnh của đồng chí hacker trên văn kiện nửa ngày, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, dường như đã từng gặp nhau ở nơi nào rồi.

Anh nghiêm túc nhớ lại một phen, khẳng định ngoại trừ buổi tối hôm ấy nhận lầm đối phương thành nghệ sĩ biểu diễn(1) thì trước đây hoàn toàn không quen biết.

Nhưng cái cảm giác đã từng quen biết này là thế nào?

Anh ôm một bên má, nhớ lại thời điểm gặp nhau ở công trường, anh cũng không cảm thấy mình đã từng gặp đối phương.

Là bởi vì đèn đường không đủ sáng sao?

Anh "Ây" một tiếng, lười nghĩ tiếp, khép văn kiện lại, chậm rãi xoay người, đi đến phòng vệ sinh.

Phòng nghỉ ngơi của tổ trọng án còn thoải mái hơn so với ở nhà mình, việc này anh chưa từng nói với ai nhưng ngày hôm nay nằm xuống lại đột nhiên mất ngủ, ánh mắt cảm giác được ở hành lang giống như ngày một đến gần hơn.

Anh ngồi dậy, cảnh giác nhìn bốn phía nhưng ngay cả một cái bóng cũng không bắt được.

"Hoa đội, Hoa đội!" Sáng sớm, Khúc Trị đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra, "Đường Đạo Kiều bên kia có phát hiện."

Hoa Sùng đêm qua ngủ không ngon, thức dậy trễ, giọng nói có chút khàn, "Phát hiện cái gì?"

"Không phải anh bảo tôi phái người đến đường Đạo Kiều hỏi thăm xem có ai thấy được Tang Hải không à? Nhóm Tiểu Lương vừa lấy ảnh ra thì không chỉ một người nói, tối ngày 13 nhìn thấy Tang Hải cầm một con dao đụng độ với người khác."

Hoa Sùng lập tức tỉnh táo, "Dao? Gã cầm dao?"

...

Lý Tĩnh nghe tên giống như một cô gái hiền lành nhưng người thật lại là một gã du côn trên tay đeo một chuỗi vàng giả. Năm nay 34 tuổi, sinh ở đường Đạo Kiều, lớn lên cũng ở đường Đạo Kiều. Khi còn bé, cả thành không có mấy người giàu có, đường Đạo Kiều nghèo, chỗ khác cũng nghèo, người với người đều bình đẳng sống cho nên sẽ đánh nhau để tranh giành chức vị đại ca.

Lý Tĩnh từ nhỏ đã khỏe mạnh, cha mẹ không có văn hóa gì, cũng không quản được gã. Thời điểm gã lên trung học đã dám thu phí bảo hộ ở phụ cận, số lần đánh nhau không ít, số lần bị gô cổ vào đồn công anh lại càng nhiều. Sau này, đám anh em hỗn láo ngày xưa rời khỏi đường Đạo Kiều, một số kẻ đã kết hôn và sống đàng hoàng lại. Còn gã vẫn không chịu tỉnh táo, không nghề nghiệp, không vợ con, ngày qua tháng lại vẫn là kẻ ăn bám. Nhưng cha mẹ già làm gì có nhiều tiền để cho gã ăn mãi, thế là gã trở thành lão đại của một đám học sinh lưu manh, kiếm chút tiền rảnh rỗi hút thuốc, uống rượu.

"Chính là chỗ này, bị thằng chó kia đâm một dao." Trong nhà Lý Tĩnh rất tối tăm, sàn nhà bằng xi măng, trên tường dán những tờ báo đã ố vàng, sát cạnh giường là lịch treo tường in hình gái đẹp của mấy năm về trước. Gã cởi chiếc áo khoác da đang mặc trên người, lộ ra nửa người trên lực lưỡng, chỉ vào miệng vết thương trên cánh tay, nói: "Không quá sâu, vết thương da thịt thôi, mẹ đứa nào không có mắt, đánh rắm một cái là khỏi."

Hoa Sùng nhìn một chút, vết thương này quả thực không sâu, lấy ảnh của Tang Hải trong điện thoại di động ra, "Anh chắc chắn buổi tối ngày 13, ở trong ngõ 5 của đường Đạo Kiều là người này đâm anh một dao."

"Chính là nó." Lý Tính hùng hùng hổ hổ, "Vẻ mặt nó gian xảo ở trong ngõ hẻm lắc lư qua lại, tôi gọi nó hai câu vậy mà nó lập tức lấy ra một con dao."

"Anh chỉ gọi gã hai câu?" Hoa Sùng hỏi.

Lý Tĩnh lúng túng nhìn xung quanh, chỉ không dám cùng Hoa Sùng đối diện.

Hoa Sùng mặc dù bận nhưng vẫn ung dung đứng, "Người trong ngõ 5 lại không nói như vậy. Bọn họ nói là anh cản người ta lại trước, táy máy tay chân với gã, gã mới rút dao."

Lý Tĩnh cáu kỉnh ngồi trên ghế, "Nói thế nào thì là thế ấy đi! Nhưng người anh em cảnh sát này, cậu phải làm cho rõ rằng, nó đâm tôi, tôi cũng chưa thương tổn gì nó, bây giờ các cậu không thể đổ lên người tôi."

Hoa Sùng cười, "Đổ cho anh cái gì, tôi chỉ tới tìm hiểu tình huống tối ngày 13 đó một chút thôi. Anh gặp gã lúc mấy giờ? Gã dùng loại dao gì?"

"Mấy giờ à?" Lý Tĩnh nghiêng đầu, bộ dáng như thiếu IQ, suy nghĩ hồi lâu mới nói, "11 giờ đi, chính xác là 11 giờ 05 phút."

"Nhớ rõ thế sao?"

"Nó đâm tôi một dao liền chạy, tôi, con mẹ nó, còn tưởng mình gặp cướp, vội vàng tìm điện thoại với ví tiền, tùy tiện nhìn thời gian một cái nên nhớ kỹ." Lý Tĩnh nói: "Người anh em cảnh sát, tôi nói thật với cậu vậy. Ngày đó tôi nhìn thằng đó lạ mặt, ăn mặc không tồi, gầy như que trúc nên định đến quát vài câu rồi đòi tiền mua bao thuốc lá, nào nghĩ tới nó mang theo dao trong người. Việc này nói ra tôi cũng mất mặt quá —— bị một thằng ngoại lai đâm một phát —— còn tưởng không bị lộ ra. Các cậu hôm nay không tìm đến tôi, tôi cũng sẽ không nói cho ai, nhịn trong bụng thôi."

Hoa Sùng nghe gã giảng giải về quá trình mưu trí của một đại ca lưu manh, lại hỏi: "Thời gian còn nhớ thì chắc hình dạng dao thế nào sẽ không quên chứ?"

"Là một con dao gọt trái cây chuôi thẳng." Lý Tĩnh đứng lên, nói: "Nhà tôi cũng có một cái không khác lắm. Cậu chờ một chút, tôi lấy cho cậu xem xem."

Nhà bếp truyền đến tiếng vang loảng xoảng của nồi niêu bát đũa va đập vào nhau, mơ hồ kèm theo vài câu chửi thô tục. Mấy phút sau, Lý Tĩnh cầm một con dao inox có tay cầm bằng nhựa đi ra, "Nhìn xem, không khác cái này lắm. Nhưng mà vỏ của con dao này tôi vứt từ lâu rồi, còn dao của nó nhìn rất mới, có cả vỏ dao."

Khúc Trị đem con dao gọt hoa quả cho vào túi vật chứng, Lý Tĩnh hoảng hốt, "Không phải nói tìm tôi để nghe tình hình à? Này, các cậu lấy dao của tôi làm gì đấy?"

"Anh mua dao này ở đâu?" Hoa Sùng hỏi.

"Cửa hàng Ngũ Kim đầu ngõ 2, thìa hay dao nhà tôi đều mua ở đó."

Hoa Sùng tiếp nhận túi vật chứng trong tay Khúc Trị, thấp giọng hỏi: "Là camera đoạn nào thu được hình ảnh Tang Hải đi vào đường Đạo Kiều?"

Khúc Trị lập tức gọi điện thoại cho tổ điều tra kỹ thuật, sau đó trả lời: "Chính là ngõ 2."

...

"Tôi nhớ người này! Cậu ta đến cửa hàng tôi mua một con dao gọt hoa quả." Ông chủ trung niên của cửa hàng Ngũ Kim đầu ngõ 2 tìm tòi trong quầy rồi lấy ra một cái làm mẫu, "Chính là loại này."

Hoa Sùng cầm lấy dao, tháo vỏ bao xuống, sờ thử lưỡi dao. Loại này tuy cũng là dao gọt hoa quả nhưng sắc hơn so với loại bình thường, tính sát thương cũng cao hơn. Anh lấy điện thoại ra, chụp mấy tấm ở các góc độ khác nhau rồi gửi kèm tin nhắn cho Từ Kham: Con dao này có thể gây ra vết thương ở mắt và tai của Từ Ngọc Kiều hay không?

"Ngoài con dao này ra, gã có mua thêm cái gì không?" Hoa Sùng chống khuỷu tay lên mặt quầy, "Như cái búa gia dụng chẳng hạn."

"Không có." Ông chủ trung niên nói: "Cậu ta chỉ mua dao, giá 15 tệ, cậu ta lại đưa tôi 20 tệ."

Hoa Sùng nhíu mày, "Trả nhiều hơn 5 tệ?"

"Tôi cũng không có ý bán đắt cho cậu ta. Cậu ta muốn trả bằng wechat nhưng tín hiệu trong tiệm tôi không tốt, cậu ta quét nửa ngày vẫn không được, thế là bỏ lại 20 tệ ở trên bàn, tôi còn chưa kịp trả lại thì cậu ta đã cầm dao chạy đi rồi."

Hoa Sùng như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, "Cửa hàng ông có camera không?"

Ông chủ trung niên bật cười, "Làm gì có camera gì, cái cửa hàng nhỏ xíu này đâu cần dùng đến."

Vừa từ cửa hàng Ngũ Kim đi ra Khúc Trị đã mắng: "Thằng đầu rùa ngày hôm qua dám giả ngu."

Hoa Sùng bước chậm, nghi ngờ trong lòng một tầng lại dày thêm một tầng.

Ngày hôm qua, thời điểm thẩm vấn Tang Hải, anh đã cảm thấy đối phương có điều che giấu nhưng anh không nghĩ tới Tang Hải sẽ giấu việc mua dao.

Nếu như không phải Tang Hải xảy ra tranh chấp với Lý Tĩnh, lúc dùng dao còn bị người ở phụ cận nhìn thấy thì không biết còn phải tốn bao nhiêu thời gian để tra ra manh mối này.

Đang nghĩ ngợi thì điện thoại rung lên.

Hoa Sùng nhìn thấy tin nhắn của Từ Kham gửi tới, lập tức mở ra.

Từ Kham: Có thể!

-------------------

Chú thích:

1.Hồ Balaton:

Hồ Balaton (tiếng Đức: Plattensee tiếng Slovak: Blatenské jazero) là một hồ nước ngọt ở vùng Transdanubia của Hungary. Đây là hồ lớn nhất Trung Âu và là một trong những điểm du lịch chính của đất nước. (Nguồn: vi.wikipedia)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net