Chương 8: Hồng nhan (08)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8: Hồng nhan (08)

...

Sau một đêm, Tang Hải – người lần thứ hai bị mang đến phòng thẩm vấn – suy sụp ngồi trên ghế, tinh thần so với một ngày trước càng tồi tệ hơn. Hoa Sùng đem hình ảnh con dao gọt hoa quả đặt trước mặt gã, gã liếc mắt một cái, hai chân lập tức khép lại, nhanh chóng lắc đầu.

"Anh cho tôi xem cái này là có ý gì? Cái này không phải của tôi."

"Đúng là không phải của cậu nhưng lại giống như đúc với con dao cậu đâm người."

Tang Hải cứng cổ, trong mắt đầy giận dữ.

"Dao của cậu đâu?" Hoa Sùng sầm mặt lại, "Giấu ở chỗ nào rồi?"

Tang Hải bắt đầu cắn móng ngón tay cái, hai chân như bị chuột rút mà run rẩy. Khúc Trị vỗ bàn, quát lên: "Buổi tối ngày 13, có phải cậu dùng dao gọt hoa quả chuôi thẳng đâm một người bị thương không?"

Hoa Sùng ho khan một tiếng, đưa trà hoa cúc vừa pha cho Khúc Trị, nhìn về phía Tang Hải, "Ngày hôm qua tôi nói rồi, nếu đã đến đây cũng đừng có nói dối, đừng nghĩ che giấu, thành thật khai báo, đừng ôm tâm lý may mắn. Cậu nghĩ nói một nửa, giấu một nửa là có thể qua mắt? Hả?"

Tang Hải hít khí, thỉnh thoảng lại đấm lên đầu gối, lúc sau mới mấp máy lên tiếng: "Tôi, tôi sợ. Tôi không cố tình đâm gã, gã tìm tôi đòi tiền."

"Vậy sao ngày hôm qua không nói đến việc này?" Hoa Sùng khoanh tay, lạnh lùng nhìn Tang Hải.

"Nói ra các người nhất định sẽ coi tôi là hung thủ!" Tang Hải đột nhiên bùng nổ, "Các anh bây giờ biết tối ngày 13 tôi mang theo dao, không phải đã coi tôi thành hung thủ sao! Tôi không có! Tôi không giết Ngọc Kiều! Lúc tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy đã chết rồi!"'

Khúc Trị quát: "Ồn ào cái gì! Con dao kia hiện tại ở nơi nào?"

Tang Hải giống như con thú hoang bị kinh sợ nhìn hắn chằm chằm, nhưng con thú hoang này vừa nhỏ bé vừa yếu thế, cho dù có trừng rớt cả con ngươi ra ngoài cũng không tạo ra được sát thương gì.

"Mua dao là để phòng thân đúng không?" Hoa Sùng thả chậm ngữ điệu, khóe môi thậm chí còn nở một nụ cười.

Tang Hải ngẩn ra, như bắt được một cái phao cứu mạng, gật đầu như giã tỏi, "Đúng! Tôi không định làm thương ai cả!"

"Vậy nói lại chuyện phát sinh buổi tối hôm ấy đi." Hoa Sùng cười như không cười, "Muốn chứng minh mình vô tội thì đừng để tôi nghe thêm bất kỳ câu nói dối nào khác."

Tang Hải nhìn nụ cười không có nhiệt độ của anh, thẫn thờ há miệng, da đầu phát lạnh, sống lưng chẳng mấy chốc đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dính dớp.

"Ngọc Kiều bỗng nhiên nói muốn tự mình đến đường Đạo Kiều, tôi, tôi căn bản không có chuẩn bị..."

Tang Hải lắp bắp nói lại từ đầu, đa số nội dung đều giống một ngày trước, chỉ khác là khi gã rời khỏi trạm dừng tàu điện ngầm, càng nghĩ càng sợ, bỗng nhiên nghĩ đến việc vào cửa hàng Ngũ Kim mua dao phòng thân. Vì vậy, gã bỏ 20 tệ mua một con dao gọt hoa quả chuôi thẳng.

Mà con dao này đã phát huy được tác dụng khi bị gã du côn Lý Tĩnh chặn đường đòi tiền. Lý Tĩnh cao lớn, hung hăng vô lại, chặn đường không cho gã đi còn táy máy tay chân, đầu óc gã nóng lên liền rút dao ra đâm tới. Lý Tĩnh phản ứng nhanh, nghiêng người tránh thoát, chỉ bị cứa một vết thương nhẹ ở cánh tay.

Thấy thế, gã sợ mất hồn mất vía, luống cuống trốn vào một con đường nhỏ tối đen như mực. Gã sợ Lý Tĩnh đuổi theo nên một đường chỉ lo cúi đầu chạy, lúc dừng lại thì đã mất phương hướng, không tìm được đường ra ngoài.

Tín hiệu trong toàn bộ khu vực đường Đạo Kiều rất yếu, có lúc còn mất tín hiệu, có lúc chỉ có 2G, gã không thể sử dụng chỉ dẫn đường, lòng gã nóng như lửa đốt, cuối cùng xông bừa vào mảnh đất hoang giấu thi thể của Từ Ngọc Kiều.

"Tôi thật sự không lừa các anh, Ngọc Kiều không phải do tôi giết." Trên mặt Tang Hải toàn là mồ hôi, "Tôi không dám nói với các anh là tôi mua dao, cũng không dám nói tối hôm ấy tôi đâm môt người bị thương, bằng không các anh sẽ cho rằng tôi có khuynh hướng bạo lực, coi tôi chính là hung thủ giết người!"

Khúc Trị không tin lời giải thích của gã, "Cậu bây giờ ăn nói có logic nhỉ?"

Tang Hải liều mạng lắc đầu, "Tôi thề, nếu như tôi lừa các anh một chữ, ra khỏi cửa Cục thành phố sẽ lập tức bị xe đâm chết!"

"Thế thì chịu khổ không phải vẫn là chúng tôi sao?" Hoa Sùng nói: "Dao đâu? Cậu giấu ở chỗ nào rồi?"

"Tôi..." Tang Hải cúi đầu, nửa ngày không hé miệng.

"Nói chuyện đi!" Khúc Trị lần thứ hai vỗ bàn.

"Nhẹ thôi." Hoa Sùng nói: "Đừng làm vỡ cốc của tôi."

"Dao kia dính, dính máu, tôi nghe nói bây giờ kỹ thuật giám định rất lợi hại, cho dù lau khô máu cũng có thể kiểm nghiệm ra. Tôi không dám giữ, càng không dám tùy ý vứt." Tang Hải hít một hơi thật sâu, "Tôi lau nó thật sạch, rồi, rồi xử lý xong."

"Xử lý xong?" Hoa Sùng hỏi: "Xử lý như thế nào? Ở đâu?"

"Tôi không dám cầm nó ra khỏi đường Đạo Kiều. Tối hôm đó đầu óc hỗn loạn, không nghĩ được gì, tôi chỉ muốn mau chóng rời khỏi nên nhét, nhét nó trong khe gạch hở của một nhà rồi lấy bùn đất chặn lại." Tang Hải nói đứt quãng: "Tôi vốn dĩ muốn chờ sóng gió qua đi, lại, lại nghĩ cách lấy nó đi vứt chỗ khác, nhưng, nhưng mà..."

Hoa Sùng không kinh ngạc cũng không tức giận, hỏi: "Nhà nào? Hiện giờ cậu còn nhớ không?"

"Còn, còn nhớ. Là ngôi nhà gạch ngói thứ hai trong ngõ hẻm phía đông đường Đạo Kiều."

...

Ở ngõ 1 phía đông đường Đạo Kiều, mụ đàn bà trung niên vai thô thịt bắp từ trong ngôi nhà gạch ngói xông ra, hét lên: "Dỡ nhà? Chúng mày dựa vào cái gì mà dám phá nhà tao!"

Tang Hải giấu dao ở chân tường phía sau, vị trí rất khuất, bên ngoài còn phủ một lớp bùn đất, mặc dù là ban ngày cũng khó có thể thấy rõ trong nháy mắt.

Nhân viên pháp chứng cẩn thận thu thập bằng chứng, đột nhiên bị một đoàn người nghe tiếng chạy đến xem náo nhiệt vây xung quanh. Chủ nhân ngôi nhà như phát điên, khóc lóc ầm ĩ, làm như lấy một chút đất trong khe gạch nhà mụ cũng là phá đi nhà mụ rồi.

Khúc Trị khác với Hoa Sùng. Hoa Sùng sau khi tốt nghiệp Trường Cảnh sát thì được tuyển trực tiếp vào Đội Cảnh sát đặc nhiệm của Cục thành phố, chưa từng làm việc tại cấp bậc cơ sở. Nhưng Khúc Trị lại là từng bước đi lên từ đồn cảnh sát, những năm đầu đều phải đối phó với nhóm người thấp cổ bé họng mỗi ngày, gặp kiểu sống chết không chịu nói lý lẽ thì đầu đau muốn nổ tung. Bây giờ vừa thấy người dân khóc lóc om sòm là như bị dị ứng, cả người tức khắc không thoải mái.

Hoa Sùng đẩy hắn một cái, ý bảo hắn đi nói chuyện với người ta, hắn vội vã lùi lại, ngồi xuống cạnh nhân viên pháp chứng, bộ dáng thà làm chân sai vặt cũng không muốn nói lý với mụ đàn bà vừa gào vừa khóc kia.

Hoa Sùng thở dài đành phải đích thân đi. Ai ngờ mụ ta không những không nghe vào một chữ, mà còn có ý định gào lớn để người trong ngõ hẻm đối diện nghe tiếng mà đến.

"Ôi cảnh sát phá nhà của tao! Cảnh sát thì có thể tự ý phá nhà dân à? Nhà tao ở đây đã mấy chục năm, chúng mày cứ nói phá án thì là có thể phá luôn nhà tao hay sao?"

Hoa Sùng nghe đến đây thì hiểu rồi, mụ đàn bà này suy nghĩ "hơn người", đang muốn đòi cái gọi là "phí đền bù".

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên hói đầu từ trong nhà đi ra, theo sau là một gã trai trẻ khoảng chừng 20 tuổi, nhuộm một đầu tóc vàng.

Người cùng nhà chung một giuộc, miệng không ngừng gào to: "Dỡ nhà không đền bù sao? Trong mắt lũ cảnh sát chúng mày không có pháp luật sao? Chúng tao muốn khiếu nại, muốn khiếu nại."

Hoa Sùng: "..."

Anh đã từng thấy qua hung thủ tàn bạo, phần tử khủng bố không có tính người, còn cái dạng dân chúng vừa ngu xuẩn vừa ngang ngược lại không biết lý lẽ như này, quả thật, đây là lần đầu tiên anh được diện kiến.

"Biết vì sao tôi dị ứng chưa?" Khúc Trị xắn cổ tay áo lên, lộ ra một tầng da gà, "Là, con mẹ nó, bị loại người như này ép đấy! Tôi chẳng phải kỳ thị người thu nhập thấp gì, vì tôi cũng xuất thân từ thị trấn ra thôi. Rất nhiều người tuy rằng cuộc sống nghèo khó, không có kiến thức, trình độ văn hóa không cao nhưng ít nhất, họ thiện lương và chưa từng làm chuyện xấu. Còn loại người này... Ôi, nói thế nào nhỉ, cũng không thể nói họ đã gây chuyện xấu gì, nhưng mà... từng câu nói, từng hành động của họ đều khiến người khác khó chịu, vừa ngu ngốc vừa độc hại! Anh lại không thể làm gì họ, chỉ có thể kệ họ làm loạn thôi."

Hoa Sùng vỗ vai Khúc Trị, tỏ vẻ lý giải.

Giữa vô số ánh mắt tò mò và tiếng gào khóc đinh tai nhức óc, nhân viên pháp chứng mặt không cảm xúc rốt cuộc lấy được con dao mà Tang Hải giấu ra ngoài.

Trên dao kia lại có một lượng lớn vết máu khô.

"Không đúng lắm!" Lông mày Khúc Trị dường như sắp xoắn vào nhau, "Vết thương của Lý Tĩnh nhỏ thế, làm sao có thể có nhiều máu như này?"

"Có nhiều máu như này hay không chưa bàn tới." Vẻ mặt Hoa Sùng nghiêm túc, "Cậu nhớ không, Tang Hải nói, trước khi đem dao gọt hoa quả giấu vào khe gạch, gã đã lau sạch máu bị dính."

Mấy giây sau, Khúc Trị bỗng dưng đứng lên, "Thằng đó lại nói láo!"

"Trước tiên cứ kiểm tra đã." Hoa Sùng nói: "Kiểm tra xem máu này rốt cuộc là của ai."

"Chúng mày cứ thế mà đi á?" Mụ đàn bà cào rối tóc tai của chính mình, điên loạn xông lên, "Chúng mày phá nhà chúng tao xong rồi..."

"Thứ nhất, chúng tôi không phá nhà bà, phòng vẫn đứng vẫn thẳng, không thiếu một viên gạch, một mảnh ngói." Hoa Sùng liếc nhìn mụ, "Thứ hai, chúng tôi là lấy bằng chứng phá án. Nếu như một nhà các người muốn tiếp tục gây trở ngại chúng tôi chấp hành công vụ, tôi không thể không mời chồng và con trai bà tới "chỗ" chúng tôi ngồi một chút rồi."

Mụ đàn bà chỉ giỏi to họng, nghĩ rằng như vậy là có thể dọa mấy tên nhân viên cảnh sát này. Bây giờ, bị vẻ mặt và giọng nói nghiêm túc của Hoa Sùng dọa ngược lại không nhẹ, lập tức ngậm miệng, không dám hé nửa câu, kéo tay con trai lui về phía sau.

Có điều thằng con vẫn không biết nặng nhẹ, vênh cằm lên quát: "Mày dám dọa mẹ tao?"

"Thôi, thôi!" Mụ ta nhỏ giọng nói: "Bọn này là cảnh sát, bóp chết dân thường chúng ta đơn giản như bóp chết con kiến vậy!"

Hoa Sùng: "..."

Tổ trưởng tổ trọng án rất ít khi thô bạo hiện tại, thật sự, cũng muốn chửi mẹ nó!

Đúng lúc này, một cô gái vội vàng chạy tới từ đầu hẻm, trang phục quần áo hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh nơi đây. Cô ta nhìn qua không tới 30 tuổi, đi giày cao gót màu đen nhỏ nhắn, mặc đồng phục váy ngắn màu xám, trên vai đeo một túi xách da hình chữ nhật, tóc ngắn, trang điểm nhẹ nhàng, không thể nói là xinh đẹp nhưng phong thái chững chạc, chắc là một nữ nhân viên chuyên nghiệp.

"Mẹ!" Cô ta chạy đến trước nhà, khẽ khàng thở gấp, bởi vì chạy quá nhanh nên trên mặt trên cổ chảy đầy mồ hôi, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Mụ đàn bà vừa mới ngừng chiến nhất thời tỉnh táo, "Sao bây giờ mày mới về? Nuôi con gái không có tác dụng gì! Gọi điện thoại cho mày nửa ngày mà bây giờ mày mới trở về? May hôm nay có em trai mày ở nhà, bằng không mấy thằng cảnh sát kia bắt nạt chúng tao không biết thế nào rồi!"

Cô ta cuống lên, "Đến cùng là có chuyện gì?"

"Bọn cảnh sát kia suýt nữa phá nhà chúng ta đấy!"

Cô gái hơi khiếp sợ nhìn qua, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Hoa Sùng nhìn sang đây.

Hoa Sùng trong lòng có điều suy đoán, cô ta hẳn là con gái lớn của nhà này, trở về là vì nhận được điện thoại của nhà gọi.

"Chị, bọn chúng vừa đến đã gõ gõ đập đập phía sau nhà chúng ta, nói là muốn lấy bằng chứng, chứng cứ cái gì đấy? Rõ ràng là phát hiện người chết sau nhà Khâu Đại Khuê, thế mà chạy tới đây làm cái quái gì, cũng đâu có làm gì xấu đâu?"

Cô gái lộ vẻ lúng túng, sau khi khuyên ba, mẹ và em trai vào nhà mới đi đến chỗ Hoa Sùng đang đứng chờ, cười xin lỗi: "Thật ngại quá, ba mẹ tôi cái gì cũng không hiểu, em trai tôi cũng, ôi... Tôi cũng không biết giải thích như nào với các anh, bọn họ vẫn luôn như thế, không hiểu lý lẽ, không hiểu pháp luật, khiến các anh chê cười rồi, tôi thay họ nói lời xin lỗi đến các anh."

Nói đoạn liền cúi người.

Hoa Sùng tránh sang bên cạnh nửa bước, "Không sao, hiểu được."

Cô gái lại nói: "Đường Đạo Kiều xảy ra chuyện, chúng tôi chỗ này đều biết, rất lo lắng. Người chết tuổi tác xấp xỉ tôi, đều là nữ, tôi thường xuyên tăng ca về muộn, cũng hơi sợ hãi. Ngài cảnh sát, mong các anh nhất định phải phá được án, bắt được hung thủ."

Hoa Sùng còn chưa lên tiếng, Khúc Trị đã vội vã đáp lời: "Nhất định chứ! Trách nhiệm của chúng tôi là bảo vệ nhân dân và tài sản của nhân dân an toàn!"

Chạng vạng cùng ngày, Từ Kham đem kết quả báo báo khám nghiệm cho Hoa Sùng, "Máu lưu lại trên dao là của Từ Ngọc Kiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net