Chương 1: Kẻ lạnh lùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bòn

Beta: Milklam

KHÔNG MANG TRUYỆN CỦA BÒN RA NGOÀI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý.

Ở vùng quê hẻo lánh nghèo nàn này, thì chỉ việc sở hữu một chiếc Inova cũng được xem là đại gia giàu sụ, già trẻ bé lớn trong làng luôn trố mắt thèm thuồng mỗi khi chiếc xe ấy đi qua. Và cậu bé với nước da trắng ngần, dáng người thanh mảnh kèm theo ánh nhìn ngạo mạn khinh đời, đang đứng tựa người bên ban công, xung quanh đám bạn được xem là khá giả – chính là quý tử độc tôn của gia đình sở hữu chiếc Inova đó. Cậu bé mang tên Lý Hách Tể – một cái tên cũng hống hách như chính con người cậu.

Lớp mười – một độ tuổi đủ để tình yêu ngây dại chớm nở trong lòng bao tâm hồn nhỏ. Ngày ngày cắp sách đến trường để mỏi mòn ngóng về hướng lớp, hướng chỗ ngồi của người mình thầm thương. Chỉ có điều, tại ngôi trường này, đa số những ánh mắt ấy đều đổ dồn vào một chàng trai duy nhất – Lý Hách Tể!

Giờ ra chơi hôm nay cũng như mọi ngày, Hách Tể cùng đám bạn kênh kiệu của mình tụ một góc nhỏ tại dãy hành lang, phía trước phòng học. Hách Tể không nói nhiều, lúc nào cũng cái vẻ lạnh lùng bất cần ai. Nhiều khi mình không cần người ta thì người ta lại cần mình, cái sự đời lúc nào cũng ngược ngạo. Vì thế, dù muốn thừa nhận hay không thì mỗi khi Hách Tể mở miệng nói chuyện với một ai đó, họ đều thấy hân hoan và có chút hãnh diện với tất cả các bạn trong trường – những người đừng mơ cậu bắt chuyện trước.

Cách lớp học của Hách Tể một đoạn, chăm chú quan sát cậu nãy giờ, cuối cùng, thằng bé dáng người đậm nét lam lũ của một kẻ chân quê cũng lấy hết can đảm đi lại gần.

Bao nhiêu cặp mắt bắt đầu đổ dồn vào thằng bé vì nó đã đến rất gần Hách Tể – người được xem như viên ngọc quý kiêu sa ai cũng thèm thuồng mà không với tới được.

– Tớ không nghĩ... cậu sẽ nhận ra tớ... – Thằng bé nói lí nhí mà vẫn ngẩng cao đầu. Nó nghèo nhưng rất có khí khái một đấng nam nhi. Không phủ nhận là tim nó đang đập loạn xạ, trước một người quá quyến rũ lại kiêu kỳ như Hách Tể thì tim ai không trật nhịp, chỉ là khả năng tự kiếm chế cảm xúc và tâm trí tỉnh táo của thằng bé vượt hơn người thường.

Hách Tể vẫn giữ dáng người tựa vào ban công, gương mặt không chút biểu cảm, ánh mắt hờ hững lạnh lùng mặc cho không gian xung quanh lắng đọng lại, yên tĩnh đến kỳ quái. Ai ai cũng hiếu kỳ vì có người trèo cao đến bắt chuyện với Hách Tể.

– Tôi nhận ra. Cậu là Lý Đông Hải, lớp trưởng lớp bên cạnh. – Hách Tể đáp gọn.

Đông Hải thở ra đầy ngạc nhiên và cũng có chút vui mừng, nó không nghĩ Hách Tể lại biết tên nó.

– Nhưng chắc cậu không biết tớ có người em trai, tên Lý Đông Hàn... – Giọng Đông Hải lớn hơn một chút.

Hách Tể vẫn bình thản:

– Cả trường này ai cũng biết cậu vừa đi học vừa đi làm để lo cho người em bệnh tật đó.

Những kẻ tò mò xung quanh liền ồ lên ngạc nhiên. Họ không thể tin một người cao sang chẳng giao tiếp với bất kỳ ai như Hách Tể lại biết được chuyện đó. Chứng tỏ chẳng phải chuyện gì Hách Tể cũng để ngoài tai.

Đông Hải có chút hân hoan, nó đã có nhiều dũng khí hơn để mở lời:

– Chiều nay Đông Hàn sẽ trải qua một ca phẫu thuật, ờ... phần trăm qua khỏi không nhiều. Tớ biết, nó thật sự rất thích cậu, mến mộ cậu... cậu có thể nào đến thăm để cho nó thêm niềm tin không? Xin cậu, chỉ cần năm phút thôi cũng được...

Hách Tể không hề biến đổi sắc mặt trước hoàn cảnh một người sắp bước vào giây phút tử chiến với bệnh tật, cậu cất giọng vô thưởng vô phạt:

– Cậu cũng biết nói phần trăm qua khỏi không cao. Nếu tôi đến mà cậu ấy vẫn ra đi thì không khéo lại mang tiếng cao số. Nếu tôi không đến lại bị quy chụp tội vô tâm, cậu đang đưa ra đề nghị khó cho tôi.

Đông Hải hơi sững sờ trước câu hồi đáp của Hách Tể. Nó biết Hách Tể giàu có quyền quý thì quan tâm gì đến những người nghèo hèn mọn. Nhưng dù sao cũng là một mạng người, huống gì người đó rất yêu quý cậu, cậu không thể nhín được chút thời gian sao?

– Tớ biết... nhưng, chỉ cần năm phút thôi. Đông Hàn thật sự rất cần niềm tin và lời động viên. Nó rất thích cậu, nó gọi tên cậu trong mơ...

Hách Tể thở dài, quay mặt xuống phía dưới sân trường, ý không muốn tiếp chuyện nữa.

– Chiều nay tôi bận! – Một câu quả quyết rất lạnh lùng.

Đông Hải như rơi hẳn xuống hố sâu tuyệt vọng. Con người này có thể vô cảm đến tàn nhẫn vậy ư?

– Coi như tớ cầu xin cậu, tớ mang nợ cậu, sau này cậu cần gì, tớ sẽ làm tôi mọi cho cậu... – Đông Hải nhấn giọng nài nỉ lần nữa.

– Tôi không thích nợ ai và cũng không thích ai nợ mình. Tôi cũng chẳng phải thần thánh có thể cứu được em trai cậu. Cậu đâu có điếc mà không nghe tôi nói: Chiều nay tôi bận! – Giọng Hách Tể đều đều khi mắt vẫn nhìn xuống sân trường.

Đông Hải cắn mạnh vào môi, gật đầu hiểu chuyện. Đứa em trai thơ dại của nó thật sự đã trao tình cảm vào một khối băng vô cảm thật rồi.

.

.

.

Bệnh viện

– Đông Hải, ra ngoài mua thêm ít trầm đi con, hết rồi – Người mẹ đã quá tiều tụy của nó nói khẽ.

Đông Hải uể oải bước chân ra khỏi bệnh viện. Đông Hàn chỉ mới mười ba tuổi thôi nhưng nó lại thích hương trầm như các ông cụ lão làng. Trầm không phải rẻ rúm gì so với gia đình của Đông Hải, chỉ là mọi người đang cố gượng cho Đông Hàn được thoải mái nhất trước khi chiến đấu cùng tử thần.

Đông Hải đi bộ dọc qua hai dãy phố mới đến được tiệm bán trầm. Nó mua một hộp to với hy vọng Đông Hàn sẽ có cơ hội dùng hết.

Băng qua con hẻm nhỏ, bất chợt một bóng người va mạnh vào Đông Hải, cả hai choáng váng té lăn ra nền đất.

– Ôi, cậu nhóc không sao chứ? Thằng bé nhà tôi hư quá! – Một người phụ nữ hớt hải chạy lại, đỡ Đông Hải dậy rồi quay qua nài nỉ người vừa va vào nó, cũng đang lồm cồm bò dậy – Mẹ xin lỗi mà, mai mốt con ngủ mẹ không bắt con đi xem phim nữa, về thôi...

Bấy giờ Đông Hải mới nhìn rõ được gương mặt thằng nhóc va vào nó. Đó chẳng phải là Lý Hách Tể ư? Gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần, bờ má phúng phính tô điểm huyễn mị thêm cho đôi môi hồng đỏ, đặc biệt là đôi mắt to tròn luôn lạnh lùng ngạo mạn. Nhưng hôm nay đôi mắt ấy có điều gì đó rất trắc ẩn, cứ đau đáu nhìn Đông Hải khi bị mẹ lôi vào trong xe, vẻ rất miễn cưỡng.

Đông Hải chợt bật ra nụ cười cay đắng. Cái "bận" của Hách Tể là nằm ngủ ở nhà và bị mẹ đánh thức, bắt đi xem phim cùng đó sao? Có thể vì biết bộ phim dở quá mà cậu lẫy hờn lao người ra khỏi xe không thèm nhìn luôn đường xá. Đông Hải thật sự không biết cảm giác hiện giờ của mình nữa. Ừ thì Đông Hàn có là cái gì của Hách Tể đâu? Sao Hách Tể phải bận lòng vì nó? Đông Hải chẳng có lý do để hờn trách Hách Tể. Có trách, chỉ trách trái tim dại tình của Đông Hàn mà thôi.

Đông Hải đành lắc đầu chán nản, nuốt khan giọt nước miếng đầy chua xót rồi lầm lũi bước đi.

Ca phẫu thuật diễn ra đến tận khuya.

Nhưng... Đông Hàn đã không thể qua khỏi...

Mẹ của Đông Hải ngất lịm đi mấy ngày, cha của nó thì thẫn thờ nơi bếp cửa. Còn nó cũng chẳng biết nói gì để an ủi cả hai.

.

.

.

Sáng nay, mọi người sẽ đưa tang cho Đông Hàn, tiễn thằng bé về nơi an nghỉ cuối cùng...

Đông Hải đi qua đi lại ngập ngừng không dám bấm chuông cửa của ngôi biệt thự đồ sộ. Nó biết nó đang làm phiền người ta, nhưng nó chỉ muốn Đông Hàn được thỏa nguyện một lần trước khi về với đất vĩnh viễn. Đông Hàn chỉ khát khao được Hách Tể quan tâm mà thôi, dù là trong phút chốc thoáng qua ngắn ngủi.

Cuối cùng, tình anh em đã chiến thắng lòng tự trọng riêng mình, Đông Hải quyết định ấn chuông.

– Cháu muốn tìm ai? – Không lâu sau một cụ già khập khiễng bước ra hỏi Đông Hải, có lẽ ông là quản gia ở đây.

– Cháu là Đông Hải, bạn của Hách Tể ạ! – Đông Hải cúi người lễ phép.

– À... Cháu muốn gặp cậu chủ có chuyện gì không? Tôi sẽ nhắn!

Đông Hải không biết phải mở lời sao, cuối cùng nó quyết định giải bày cùng ông cụ, mong ông cụ thuyết phục Hách Tể dùm. Nếu Hách Tể có mặt trong đám tang, hẳn Đông Hàn hạnh phúc lắm. Coi như Đông Hải mặt dày mà năn nỉ Hách Tể vậy.

Ông cụ có vẻ cảm thông, ông an ủi Đông Hải vài câu rồi hứa sẽ nói chuyện với Hách Tể. Ông đi vào biệt thự được hơn mười phút thì bước ra, mặt buồn rười rượi, đáp lại Đông Hải bằng những cái lắc đầu.

– Cháu về đi, cậu chủ đang bận... – Ông chỉ nói có thế trước khi khép chặt cánh cổng.

Đông Hải đứng lặng người. Nó muốn hét thật to để oán trách, để chửi rủa. Nó chỉ cần Hách Tể cho Đông Hàn một ít phút thôi, thật sự đó là lời yêu cầu quá khó với cậu sao? Cậu không thể đến bệnh viện trong năm phút ngắn ngủi, nhưng cậu có thể ngủ cả ngày ở nhà. Một sinh mạng nghèo hèn có lẽ chẳng đáng một xu trong mắt cậu. Đông Hải cảm thấy căm hận, thấy oán thù... Chỉ là, nó căm hận như vậy có đúng hay không khi Hách Tể và Đông Hàn thật sự chỉ là người dưng? Cũng chẳng biết Hách Tể có nhớ mặt của Đông Hàn không nữa...

Thời gian cứ thế lặng trôi, xóa dần đi bao vết thương trong trái tim con người. Còn vết sẹo thì mãi mãi vẫn hằn sâu tại nơi đó.

Mười năm đã đi qua...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net