Chương 2: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi đây là vũ trường bậc nhất của Thành phố, chỉ những đại gia thích vung tiền qua cửa sổ mới đủ điều kiện tìm thú vui giải trí tại chốn sa hoa này. Đêm thứ bảy lại càng nhiều người muốn tìm hương vị lạ, vũ trường vốn đã đông lại càng đông.

Đông Hải là tuýp người công việc, anh không đến đây để tìm hoang lạc. Với địa vị là một giám đốc kinh doanh tại tập đoàn lớn nhất đất nước, xuyên suốt nhiều quốc gia, Đông Hải luôn được chào đón nồng hậu và ân cần. Lúc nào anh cũng giữ cho mình khí khái chững chạc, nghiêm trang và điềm tĩnh, nhưng đã dấn thân vào kinh doanh thì đôi khi phải biết chiều chuộng đối tác của mình.

Và hôm nay đối tác của anh muốn hoang say một bữa tại nơi được mệnh danh là xa xỉ nhất quốc gia này.

– Này bà chủ xinh đẹp, ở đây ai là người đắt giá nhất? – Giám đốc Ngô lè phè hơi rượu vào tai bà chủ vũ trường. Hợp đồng đã được ký duyệt thì sau đó phải là vui chơi.

– Giá đắc nhất hiện nay là Ngân Hách đó nha ~ Một đêm của cậu ấy không phải ai cũng trả nổi đâu ~ – Bà chủ đẩy đưa giọng nói kèm theo ly rượu về phía giám đốc Ngô.

– Hahahha... Với lão Ngô này không có gì là không thể. Bà sắp xếp một phòng để Ngân Hách hầu hạ Lý giám đốc của chúng ta, còn tôi chỉ xài hàng đắc giá thứ hai thôi!! – Giọng lão Ngô rất hồ hởi.

– Ngài đã say rồi, chúng ta sẽ hẹn khi khác – Đông Hải giật khẽ ly rượu của lão Ngô, ngỏ ý từ chối. Anh không thích những cuộc tình một đêm chóng vánh như thế này.

– Ầy... hôm nay tôi thiết đãi mà Giám đốc Lý từ chối là dẹp hết hợp đồng đó nghe ~ Huống gì tôi nhường cậu Lý đây người đắc giá rồi? Không nể mặt tôi sao?

Trước sự quả quyết của lão Ngô còn thêm lời xua nịnh góp gió thêm của bà chủ, Đông Hải thật sự không thể lắc đầu mãi. Anh miễn cưỡng đi lên phòng nghỉ, ngồi một góc trên giường. Anh sẽ từ chối sự hầu hạ của cái người mang tên Ngân Hách đó khi cậu đến đây.

Khoảng mười phút sau đó, cánh cửa phòng vang ra vài tiếng gõ. Đông Hải chưa kịp trả lời thì một chàng trai nhỏ nhắn đã nhẹ bước vào. Cậu ta chốt cửa lại rồi đứng ngay tại đó.

– Tôi là Ngân Hách! – Một lời chào lạnh lùng nhưng rất lễ phép.

Đông Hải thở dài ngước mắt lên, dù là trai bao thì anh cũng sẽ từ chối cậu một cách lịch sự.

Nhưng khi hai ánh mắt chạm nhau, Đông Hải ngơ người ngớ ngẩn liền.

Con người đứng trước mặt anh đây sao mà quen thuộc quá. Vẫn dáng người nhỏ nhắn, làn da mịn màn trắng đến hoàn hảo. Đôi má tròn hồng hồng hây hây, cùng đôi môi đỏ cứ chu ra đầy gợi tình. Đặc biệt là ánh mắt lạnh lùng ngạo mạn kia dường như chẳng bao giờ thay đổi. Chàng trai với sắc đẹp đầy huyễn mị và kiêu sa này chẳng phải là cậu chủ kênh kiệu khắp một vùng – Lý Hách Tể đó ư? Mười năm chẳng thể làm một gương mặt trở nên quá xa lạ để không nhận ra, có chăng chỉ là tô điểm cho nhan sắc đậm phần quyến rũ thêm mà thôi.

– Cậu... là Ngân Hách? – Đông Hải ấp úng hỏi lại.

Chàng trai mang tên Ngân Hách vẫn giữ vẻ lạnh lùng, dửng dưng

– Tôi luôn tắm trước khi làm việc. Nhưng nếu ngài muốn, tôi có thể tắm lại.

Đông Hải gần như quả quyết nhiều hơn trước lời nói lẫn thái độ cao ngạo của chàng trai. Thật không thể tin đây là sự thật. Một công tử kiêu kỳ sao lại sa đọa đến thế này?

– Ngân Hách... không phải tên thật phải không? Cậu còn một cái tên khác, phải không? – Đông Hải dò hỏi.

– Tôi không được trả tiền để giải đáp những câu hỏi đó, nhiệm vụ của tôi chỉ đến và phục vụ ngài, vậy thôi. – Ngân Hách nói rõ ràng.

Đông Hải bật cười, tình huống gì thế này?

– Tôi dùng số tiền đó để trò chuyện với cậu một đêm, không được ư? – Đông Hải gợi ý.

Ngân Hách thở dài một hơi, quay lưng mở chốt cửa liền.

– Cậu đi đâu? – Đông Hải vội hỏi.

– Tìm người hầu chuyện cho ngài, tôi không được huấn luyện để làm việc đó. – Ngân Hách đáp, vẫn dáng vẻ bất cần.

Đông Hải bật cười lớn hơn. Chẳng có callboy nào lại không muốn được gần gũi với khách hàng cả. Càng gần họ càng được thương, càng được thương thì càng kiếm nhiều lợi. Ấy thế mà Ngân Hách dường như chỉ muốn làm cho xong việc rồi biến, ngoài ta cậu chẳng cần quan tâm tới cái gì. Đôi khi, quá lạnh lùng và kiêu ngạo lại tạo hứng thú đặc biệt cho đối phương. Và Đông Hải bắt đầu thấy hứng thú rồi.

– Vậy cho tôi thấy cậu đã được huấn luyện những gì đi! – Đông Hải cất giọng bỡn cợt. Anh đã không còn là cậu bé nghèo hèn phải đi xin xỏ tình thương của ai kia.

Ngân Hách có vẻ hài lòng với đề nghị của Đông Hải. Cậu thẳng một đường mà đi đến giường, đứng đối diện với anh.

– Vậy ngài muốn bắt đầu từ đâu? Trên? Hay dưới? – Ngân Hách nhướng mày hỏi ra vẻ cậu là một callboy chuyên nghiệp. Cậu tiếp đãi khách như là công việc nghiêm túc vì trên mặt cậu chẳng thể hiện chút cảm xúc nào.

Khoảng cách gần thế này Đông Hải càng chắc chắn mình không thể nhìn lầm. Người có thể giống người nhưng kiểu cách tự cao sắc lạnh thì chỉ có một thôi. Vì duy cớ gì mà công tử sa cơ thất thế thì Đông Hải không biết, nhưng anh chắc chắn người đối diện anh hiện giờ là cậu bạn cùng trường Lý Hách Tể – kẻ đã lạnh lùng để người em của anh phải chết trong buồn tủi.

– Tùy cậu, làm thế nào mà cậu cho là làm tình hiệu quả nhất ấy! – Đông Hải nhếch mép trêu ghẹo. Anh nên hả hê hay nên thương xót cho Hách Tể đây?

Ngân Hách chớp nhẹ đôi mắt để bắt đầu công việc. Cậu quỳ xuống đất đối diện với Đông Hải, bàn tay nhỏ bé khẽ tháo carvat của anh, rồi tới áo khoác, rồi tới thắt lưng... Cậu không làm mạnh bạo cũng chẳng quá nhẹ nhàng, dụng vừa đủ lực như để kích thích cái ham muốn của người ta.

Sau khi để gọn những thứ gò bó ấy, Ngân Hách đẩy nhẹ hai chân Đông Hải ra rồi như một con mèo nhỏ chui vào giữa. Cậu rướn người lên hít hà lấy hương thơm nơi cổ Đông Hải khi bàn tay nhẹ nhàng cởi bỏ từng nút áo sơmi trắng. Đông Hải vốn dĩ muốn ngồi yên để xem Ngân Hách làm những gì, nhưng hơi thở dịu nhẹ của cậu làm anh gợn hết sóng lưng. Anh thở mạnh một hơi vì nhịp tim bắt đầu tăng lên bất thường.

Khi nút áo cuối cùng được cởi bỏ, Ngân Hách luồn vòng tay qua vai Đông Hải, kéo dài nó xuống lưng để cởi luôn chiếc áo vướng víu. Bờ ngực trần vạm vỡ với làn da rám nắng mạnh mẽ như vô hình trước mắt Ngân Hách, cậu chẳng thay đổi chút sắc mặt nào khi đẩy nhẹ Đông Hải tựa lưng vào thành giường. Chiếc lưỡi đầy ma lực bắt đầu liếm láp vành tai anh, di chuyển nhẹ nhàng từng tiếng mút nhỏ gợi tình xuống vùng cổ, trong khi đôi tay bắt đầu mân mê hai nụ hoa nhỏ trên ngực anh. Từng cử chỉ vừa đủ mạnh để Đông Hải cảm nhận sự kích thích của cậu.

Đông Hải cắn hờ đôi môi kiềm nén tiếng thở của mình. Cái lưỡi ẩm ướt ấy làm cả người anh rộn rạo, nó xoay xoay rồi lại mút mút khiến từng tế bào trên người anh muốn dậy sóng, hòa điệu cùng với nó. Cảm giác nhột nhạt lúc hư lúc thực làm Đông Hải vô cùng khó chịu, anh thèm khát cái gì đó hơn thế nữa.

Khi Ngân Hách trượt dài vòng tay quàng khắp lưng anh, phà hơi thở bắt đầu những tiếng rên khẽ của cậu vào mũi anh và mơn trớn một nụ hôn nhẹ. Đông Hải chợt nhận ra làn da mát lạnh mịn màng đến mức muốn trôi tuột khỏi tấm lưng dần rịn mồ hôi của anh. Da tay đã mịn như vậy thì da ngực sẽ còn tuyệt mỹ đến thế nào nữa? Đông Hải thật sự đang kiềm chế hết mức để không xé toạc lớp áo mỏng manh của cậu ra.

Um ... Chút ~ A ~ a~... chút ~ um~ ~

Đông Hải mở tròn mắt giật mình khi Ngân Hách mút mạnh lưỡi anh, từng tiếng hôn và tiếng rên của cậu thật sự dâm đãng đến mức nghe rồi thì cái gì không muốn giương cờ cũng phải cương cứng lên để bùng nổ. Cậu không còn vuốt ve dịu nhẹ nữa mà hai bàn tay bắt đầu di chuyển nhanh dần, nụ hôn sâu dần và tiếng rên lớn hơn. Cậu nằm hẳn trên người Đông Hải để phần dưới không ngừng đưa đẩy kích thích cậu bé của anh qua hai lớp quần dày. Cậu di chuyển cả đầu, cả hai tay và luôn cả phần mông, cái kiểu nhấp nhô trêu ghẹo ấy thật khiến người ta phát điên muốn cắn xé cả cơ thể cậu ngay lập tức.

Um ~ Chút!!~ Chút!~ A ~ um ~....

Ngân Hách cuồng nhiệt đưa nụ hôn lên đến cao trào và tiếng rên gấp rút, đứt quãng, đôi tay bắt đầu lần xuống khóa quần Đông Hải. Cậu không mở vội và cứ xoa bóp lên phần cộm ở đó, xoa mạnh, bóp mạnh và rên rỉ. Cậu đưa tinh thần đàn ông của người bạn tình lên đến thiên đường vì họ quá tuyệt vời, chỉ mỗi việc hôn và sờ nắn cậu nhỏ của họ thôi cũng khiến cậu thõa mản tột đỉnh, rên ư ử không ngớt.

– Cậu trở thành như thế này từ bao giờ? – Đông Hải không thể chịu nổi nữa, anh đẩy Ngân Hách mạnh ra đồng thời nghiêm giọng quát. Hôm nay cậu làm thế với anh chứng tỏ những ngày trước cậu cũng tiếp đãi người khác y như vậy. Tấm thân hoàn mỹ dâm đãng này đã qua tay bao nhiêu người rồi? Đông Hải thật sự không tưởng tượng nổi chàng công tử quyền quý năm xưa lại hóa ra đáng khinh rẻ như vậy.

Bị cái đẩy của Đông Hải, Ngân Hách ngã lăn ra giường. Tiếng rên rỉ im bặt trả lại một gương mặt sắc lạnh không chút tình cảm hiển hiện. Đông Hải tròn mắt nể phục luôn tài đóng kịch của cậu. Rõ ràng cậu chẳng thích thú gì khi làm tình cùng người khác nhưng lại có thể rên rỉ tuyệt vời đến thế, suýt nữa là anh hiểu lầm cậu thật sự say lạc trong ái tình với anh.

Ngân Hách lồm cồm ngồi dậy, lấy tay lau đi dòng nước miếng ướt át trên miệng. Chính cậu cũng thấy ghê tởm cái cơ thể dơ bẩn của mình. Nhưng đã từ lâu Ngân Hách chấp nhận đây là công việc, đã là công việc thì không được đem cảm xúc cá nhân vào. Có khinh rẻ hay đau đớn cho thân xác thì cũng không được thể hiện trước mặt khách.

– Lý Hách Tể! Cái tự tôn ngất ngưởng của cậu đã chết ở đâu mà lại làm những chuyện thấp hèn như vậy? Con người mà em trai tôi có chết cũng muốn gặp lại một lần không phải là kẻ như thế này! – Đông Hải trầm giọng. Dù anh đã từng oán hận cậu, đã từng muốn nguyền rủa cậu, nhưng anh thật sự không đủ nhẫn tâm để ngơ mắt nhìn một người bạn cùng trường sa vào con đường tội lỗi và nhơ nhuốc này. Anh gọi thẳng tên cậu để nếu cậu còn biết đến hai chữ liêm sỉ thì nên dừng tất cả lại.

Ngân Hách nhếch mép một nụ cười khinh bỉ, cái nụ cười đó còn giá băng hơn gương mặt của cậu.

– Tôi ra như thế này thì cậu phải vui sướng chứ, không phải sao, Lý Đông Hải?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net