Chương 3: Không thương nổi cậu!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Hải tròn mắt ấp úng:

– Cậu... nhận ra tôi sao?

– Có quên đâu mà không nhận ra? – Hách Tể hất giọng. Ngay khi bước vào phòng cậu đã nhận ra Đông Hải, dù hiện tại anh khác xưa rất nhiều. Anh đỉnh đạt, lịch lãm lẫn oai phong, chẳng có gì còn giống cậu bé quê mùa ngày ấy. Tuy Hách Tể ít nói lại ra vẻ hời hợt, nhưng cậu nhìn thấy rất rõ những gì diễn ra xung quanh. Cậu không nói chuyện với họ không có nghĩa là cậu không nhận ra họ.

– Quả nhiên... cậu là Lý Hách Tể... – Đông Hải lẩm bẩm. Rồi anh lại ngạc nhiên – Không quên?

Hách Tể chẳng chút tỏ vẻ đau lòng hay hồ hởi lẫn bi thương khi bạn bè cùng quê sau mười năm gặp lại. Cậu lạnh lùng ngồi trên giường nhìn thẳng vào Đông Hải.

– Tóm lại, đêm nay, ngài có muốn ngủ với tôi không? – Hách Tể thẳng thừng phủ nhận quan hệ bạn bè. Với cậu, Đông Hải là khách và cậu là kẻ phục vụ. Cậu không muốn bất cứ sự thương hại hay bi lụy nào.

– Vậy thì cậu lại muốn ngủ với tôi sao? – Đông Hải thất vọng hỏi lại.

Hách Tể nghếch mặt:

– Có callboy nào lại không muốn ngủ với khách không?

Đông Hải tức tối đứng dậy, lôi Hách Tể ra khỏi giường rồi mạnh bạo đẩy người cậu vào tấm kiếng ngay cửa tủ.

– Mở to mắt ra mà xem bây giờ cậu giống cái gì? Cậu chủ Lý Hách Tể đây ư?

Hách Tể giương đôi mắt lạnh lùng nhìn chính mình trong gương. Qua bao năm tháng nhan sắc mỹ miều của cậu thật sự chẳng phai mờ, đã vậy, nó còn sáng ngời vẻ quyến rũ kỳ lạ. Ngay cả cậu còn bị chính vẻ đẹp của mình mê hoặc, thì thử hỏi có kẻ làng chơi nào có thể kiềm nén được trước thân thể hoàn mỹ này đây? Và cũng chính vì cái sự hấp dẫn ấy mà cậu phải rơi vào con đường khốn nạn này. Một khi đã dấng chân thì không quay lại được nữa. Hách Tể hừ nhạt một tiếng hậm hực rồi bước vội ra cửa.

– Tôi còn nhiều khách để tiếp. Nếu ngài không hứng thú với tôi thì đừng làm mất thời gian của tôi.

Đông Hải nắm chặt tay Hách Tể lôi lại.

– Bao nhiêu tiền thì đủ để mua cậu ra khỏi đây?

Hách Tể cố vùng ra.

– Đây là công việc của tôi, không cần người dưng nhiều chuyện xen vào!

Sau đó là tiếng đóng cửa vang ầm lên chát chúa.

Người dưng ư? Quá đúng rồi còn gì. Hách Tể lạnh lùng nhìn Đông Hàn chết thì bây giờ Đông Hải lạnh lùng nhìn cuộc sống của Hách Tể trượt dài trên vũng lầy thì có gì là sai? Việc của anh bây giờ là quên đi tất cả để tận hưởng một bản hợp đồng thành công và một ngày chủ nhật thư thả sắp tới.

Đông Hải quyết định bỏ mặc tất cả, bước vào phòng tắm hòa mình vào dòng nước mát lạnh.

– Tôi nhận ra. Cậu là Lý Đông Hải, lớp trưởng lớp bên cạnh.

– Chiều nay tôi bận!

– Tôi ra như thế này thì cậu phải vui sướng chứ, không phải sao, Lý Đông Hải?

Đông Hải thở dài khi những hình ảnh của Hách Tể cứ nhảy múa trong đầu. Đã một thời anh cố quên đi sự oán hận với cậu vì cái chết của Đông Hàn. Anh từng muốn nguyền rủa cậu thật nhiều nhưng con người anh không tà ác, anh thấy hối hận vì tự nhiên lại căm ghét người ta. Hách Tể không có nghĩa vụ phải quan tâm đến Đông Hàn. Rốt cuộc thì mọi chuyện cũng được đẩy lùi, Đông Hàn đã yên giấc nghỉ và sự oán ghét Hách Tể cũng đã phai mờ. Vậy mà, vì sao hôm nay tất cả lại hiện ra quá rõ, nhưng xen lẫn giữa cảm giác oán trách là cái gì đó xót xa. Đông Hải thấy khó chịu lắm. Anh chẳng muốn Hách Tể thành ra thế này. Anh thật sự không muốn.

– Tôi nhận ra. Cậu là Lý Đông Hải, lớp trưởng lớp bên cạnh.

– Có quên đâu mà không nhận ra?

Chợt Đông Hải nhíu khẽ đôi mày. Trước đây anh chưa bao giờ nói chuyện với Hách Tể, cũng chẳng léng phéng lại gần đám bạn của cậu. Vậy, tại sao cậu lại biết anh tên Lý Đông Hải, còn biết anh là lớp trưởng bên cạnh? Rồi từ ngày anh xin xỏ cậu đến bệnh viện gặp Đông Hàn, anh cũng chẳng gặp lại cậu nữa. Thế mà sau mười năm xa cách, cậu lại dễ dàng nhận ra anh, trong khi anh tự cảm thấy bản thân mình đã thay đổi rất nhiều. Hách Tể ít nói chuyện với ai, nên những gì cậu biết có lẽ chỉ do tự cậu quan sát. Nếu tự quan sát và cảm nhận mà lại nhớ về một người lạ mặt như vậy... Rõ ràng Hách Tể không phải là một người hoàn toàn vô cảm. Cậu có để người khác trong trái tim chỉ là sự lạnh lùng của cậu đã che lấp nó.

Đông Hải đăm chiêu nghĩ ngợi. Anh nhận thấy mình chẳng còn oán ghét Hách Tể nữa, thay vào đó là một cảm giác chua xót cho cậu. Anh phải kéo cậu ra khỏi chốn nhơ nhuốc này, anh muốn cậu đi trên con đường mà cậu có thể ngẩng cao đầu nhìn mọi người.

Đông Hải khoác vội chiếc khăn ngang người, bước ra phòng tắm và nhấc điện thoại lên.

– Tôi là Lý Đông Hải, tôi muốn thương lượng với bà chủ của các người – Đông Hải nói với một nhân viên trong điện thoại.

– Vâng, về chuyện gì thưa Giám đốc Lý?

– Nhắn với bà chủ, tôi muốn mua lại Ngân Hách, bằng mọi giá!

.

.

.

Ánh nắng sớm của ngày chủ nhật làm Đông Hải thích thú, lâu lắm rồi anh mới có một ngày nghỉ trọn vẹn.

– Đêm qua Giám đốc Lý vui vẻ chứ? – Lão Ngô bắt tay hỏi thăm Đông Hải trước khi chào tạm biệt.

Đông Hải gật gật mái đầu làm bộ rất hài lòng.

– Làm việc nhiều thì nên tận hưởng nhiều, hy vọng sẽ được hợp tác với Giám đốc Lý trong những dịp khác! – lão Ngô nhướng mày gợi ý.

Đông Hải cũng nói vài câu từ biệt với lão Ngô trước khi xe của lão rời bánh khỏi vũ trường.

Chiếc xe của Đông Hải cũng được lái đến ngay sau đó. Bà chủ liền từ trong vũ trường hồ hởi đi ra.

– Haz~ Chỗ chúng tôi có mỗi một mỹ nam nhân đắc giá mà ngài Lý nỡ mua cho đành.

Đông Hải cười hì:

– Với tài của bà thì vịt con cũng hóa thiên nga, bà lo gì không có người nối bước?

Bà chủ bật cười ha hả:

– Rất vui là ngài Lý thấy thích. Nếu muốn thay đổi khẩu vị thì cứ tìm tôi nhé!

Đông Hải gật gật đầu cho qua chuyện.

– Ơ, cái thằng nhóc này! Được ngài Lý cưng chiều rồi không biết phép tắc gì hả? Cứ ngồi ì ở đó à? Còn không mau đi theo hầu hạ người ta? – Bà chủ quay vào ngõ sau vũ trường quát Hách Tể. Cậu liếc xéo bà ta chẳng chút thiện cảm rồi uể oải kéo lê cái vali nhỏ đi ra, tiến gần đến Đông Hải.

– Là do anh tự nguyện làm vậy. Tôi sẽ không mang ơn anh đâu! – Hách Tể nói nhỏ để Đông Hải vừa đủ nghe, cậu cũng chẳng buồn nhìn anh.

– Tôi biết cậu không muốn mắc nợ ai, thật sự là do tôi tự nguyện. Chỉ mong sau này cậu có thể làm lại cuộc đời, đừng dấn thân vào con đường này nữa.

Hách Tể cười khẩy:

– Vậy ra anh chỉ muốn trả tự do cho tôi, chứ không hề muốn tôi là call boy của riêng anh? Tôi không cần phải đi theo anh chứ gì?

– Tôi thật sự muốn cậu sống tốt, cậu hãy làm lại cuộc đời đi. – Đông Hải đáp chân tình. Thật sự anh mua cậu không phải để cậu bên cạnh hầu hạ ngày đêm.

Hách Tể hứ lớn một tiếng khinh bỉ:

– Sống tốt? Với tôi việc dang rộng chân và rên rỉ hàng đêm là cuộc sống rất tốt. Nếu anh không cần tôi phục vụ thì tôi lại bán thân cho vũ trường khác, kiếm được bộn tiền. Anh làm ơn đừng rỗi rãi quá!

Đông Hải tức tối giật tay Hách Tể lại trước khi cậu bỏ đi. Rõ ràng Hách Tể thấy được việc làm của mình là nhơ nhuốc nhưng cậu cứ thích đày đọa thân xác mình.

– Tôi bỏ tiền ra chuộc cậu không phải để cậu lại bán mình cho chỗ khác! – Đông Hải nhấn giọng.

– Anh đã trả tự do cho tôi thì đây là cuộc sống của tôi! – Hách Tể trừng mắt.

Lên xe đi! – Đông Hải quát. Anh quyết định không để Hách Tể muốn đi đâu thì đi nữa. Đông Hải cũng chẳng hiểu sao mình phải vướng bận vì loại người như Hách Tể. Vốn dĩ chuộc cậu ra để cho cậu cuộc sống tốt, tự kiếm việc lương thiện để làm. Nhưng cậu một mực đòi ngựa quen đường cũ thì anh thật chẳng biết nói sao với cậu.

Hách Tể cũng bất cần tất cả, cậu hậm hực mở cửa xe và đóng cửa rầm rầm. Cậu thật sự không thích Đông Hải xen vào cuộc đời mình. Nhưng Đông Hải là người mua cậu, anh muốn tha bổng hay bắt cậu phục vụ đều là quyền của anh.

– Anh nên biết bao trọn gói một callboy thì phải đảm bảo cuộc sống tốt cho họ. Nếu anh không đủ khả năng, đừng trách sao tôi lại đi tìm một người chủ khác. Tôi cho anh những đêm sung sướng thì anh phải cho tôi tiền! – Hách Tể giao dịch rõ ràng ngay khi Đông Hải bước lên xe. Vẫn là kiểu cao ngạo ngày nào. Chỉ là bây giờ cái cao ngạo đó không phải vì cậu giàu có cao sang, mà vì cậu giỏi hầu hạ người ta khi làm tình.

Đông Hải không trả lời, ra hiệu cho tài xế khởi động máy.

– Tôi muốn đưa cậu đến một nơi, nếu cậu dẹp ngay lối nói chuyện hạ cấp đó thì tôi sẽ cho cậu nhiều tiền.

Hách Tể nhếch mép quay mặt ra cửa sổ. Dường như cậu hiểu rõ Đông Hải sẽ đưa cậu đi đâu.

Chiếc xe cứ thế bon bon chạy trên đường đến xế trưa. Họ dừng chân nghỉ ngơi tại một nhà hàng dọc đường. Bữa cơm trưa lạnh tanh theo gương mặt của cả hai, chả ai muốn nói với nhau lời nào. Họ về đến thôn làng quen thuộc thì trời đã xế chiều. Hách Tể vươn vai một cách mệt mỏi khi Đông Hải bước xuống xe, trông mắt đượm buồn về khu nghĩa địa.

Hách Tể chách miệng phiền phức đi theo sau Đông Hải. Một người sống quá nội tâm và tình cảm sẽ vô cùng mệt mỏi. Đông Hải là dạng người như thế. Anh cứ để mãi trong lòng chuyện của Đông Hàn, rồi thay vì oán ghét Hách Tể, anh lại tìm cách cứu vớt cuộc sống cho cậu.

– Đông Hàn à, hôm nay anh lại về thăm em, em vui chứ? – Đông Hải dịu dàng ngồi xuống cạnh nấm mộ, tay khẽ đốt chút hương trầm – Em nhìn xem còn ai đến nữa nè, hẳn là em mong gặp cậu ấy lắm, phải không?

Hách Tể lặng nhìn bức ảnh trên tấm bia, cậu đứng cách đó khá xa. Tấm hình chụp một cậu bé rất ngây thơ với nụ cười trong sáng. Cậu bé không giống Đông Hải lắm. Hách Tể không nhớ đã gặp Đông Hàn lúc nào và đã nói chuyện gì mà Đông Hàn lại thích cậu nhiều như vậy. Hách Tể hoàn toàn không tin là Đông Hàn thích thầm cậu. Dù sao, ra đi ở độ tuổi mười bốn quả thật quá đáng tiếc.

– Cậu nói vài lời với Đông Hàn đi – Đông Hải gợi ý.

Hách Tể miễn cưỡng tiến lại gần ngôi mộ hơn. Mười năm trước cậu đã không muốn dây dưa với Đông Hải, thế mà mười năm sau cũng bị Đông Hải lôi tới chỗ này. Hách Tể hít một hơi thật sâu, vẫn chất giọng lạnh lùng:

– Chào Đông Hàn, tôi là Hách Tể. Tôi không biết cậu đã thích tôi như thế nào nhưng hiện giờ cậu sẽ thất vọng lắm. Tôi là một callboy và anh trai cậu đang bao tôi trọn gói. Nếu thích, anh ấy có thể lên giường với tôi bất cứ lúc...

Bốp!!

Câu nói chưa trọn vẹn của Hách Tể đã bị gián đoạn bởi một cái tát mạnh bạo. Cả cơ thể Hách Tể như bay thẳng vào nắm mồ cạnh đó, khóe miệng cậu ướm ra dòng máu đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net