Chương 5: Đi theo tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hách Tể tròn mắt chẳng hiểu cớ sự gì, nhưng Đông Hải quay lại thật sự khiến cậu vui sướng lắm. Cả thế gian này, người nghĩ cho cậu, quan tâm cậu, lo cho cuộc đời khốn khổ của cậu, chỉ có mỗi Đông Hải thôi. Duy nhất một mình anh thôi. Anh không cần một đêm của cậu, cũng chẳng cần sự phục vụ điêu luyện mà ai trải qua cũng phải luyến tiếc của cậu, anh chỉ muốn cậu có một cuộc đời tự do. Hách Tể những tưởng dù có Đông Hải hay không thì cậu vẫn có thể sống vô tư cho cuộc đời khổ hạnh của mình. Nhưng khi một mình lang thang trên con đường tối tăm vắng vẻ, cậu chợt nhận ra cậu đã sai lầm khi đánh mất anh. Rồi cậu lại buồn tủi tự nhủ bản thân nhơ nhuốc của mình, cậu có xứng đáng được làm bạn với anh hay không chứ đừng nói là người tình bên cạnh. Càng nghĩ càng tủi phận, thế là cứ bơ vơ lạc bước đi về đâu thì đi. Bất ngờ Đông Hải quay lại, còn ôm chặt cậu vào lòng, sự cô đơn được an ủi bằng hơi ấm quá ngọt ngào, Hách Tể chẳng còn đủ sức mạnh để trở nên băng giá, cậu gục đầu vào vai anh để tìm điểm nương tựa cho cuộc đời, những giọt nước mắt âm thầm rơi và Hách Tể cố gắng nấc từng tiếng để nuốt ngược nó vào trong.

Sau khi cảm giác quá đỗi vui mừng vì tìm lại được người-không-đáng-bị-bỏ-rơi, Đông Hải bắt đầu thấy lúng túng vì ôm chặt Hách Tể vô cớ. Anh nhẹ nhàng buông cậu ra, nói lắp bắp:

– Xin, xin lỗi...

Hách Tể tự biết bản thân mình chẳng có giá trị gì để Đông Hải thương xót. Ngay khi anh buông cậu ra thì cậu cũng hiểu hành động của anh chỉ là nhất thời đa cảm. Đông Hải vốn dĩ là người quá tốt bụng mà. Do đó, trở lại dáng vẻ lạnh lùng xa cách chính là biểu hiện tốt nhất mà Hách Tể có thể để che dấu sự tổn thương của mình.

– ... Có phải đau lắm không? – Đông Hải hỏi nhỏ khi nhìn chằm chằm vào vết thương ngay khóe miệng Hách Tể. Nó sưng vù lên khiến gương mặt cậu chẳng còn cân đối nữa.

Hách Tể liếc mắt ra khu đất trống bên đường tránh ánh nhìn của Đông Hải, giọng lạnh tanh:

– Quen rồi, chỉ là lần đầu tiên bị đánh vào mặt...

Đông Hải rất bất mãn với những câu chuyện vừa nghe, anh hỏi liền:

– Vì sao cha mẹ cậu lại đánh cậu?

Hách Tể lặng nhìn Đông Hải, một chút bất ngờ trong ánh mắt ấy, nhưng Hách Tể lại cụp nhanh đôi mắt xuống, cậu không có ý định chia sẻ điều gì với Đông Hải.

Đông Hải mất kiên nhẫn hỏi tiếp, lời anh như quát vào Hách Tể:

– Rõ ràng cậu đã quen biết với Đông Hàn từ trước, vì sao còn nói những lời khó nghe đó trước mộ nó? Chỉ vì cậu muốn tôi bỏ mặc cậu ư?

Hách Tể lại im lặng khá lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng trả lời.

– Cha mẹ anh nói hết tất cả cho anh biết rồi à?

– Đừng trưng bộ mặt lạnh lùng đó với tôi. – Đông Hải nhìn thẳng vào Hách Tể nghiêm giọng – Cậu từng nói không muốn nợ ai cũng không muốn ai nợ cậu, vậy mà cậu để gia đình tôi phải nợ cậu ư?

– Gia đình anh không nợ nần gì tôi hết! – Hách Tể nhấn mạnh – Anh làm ơn để cho tôi yên, tôi không bao giờ muốn gặp lại những thành viên trong gia đình anh, nhất là người em yểu mệnh của anh ấy! Làm ơn để tôi yên! – Hách Tể đẩy mạnh người Đông Hải ra để cậu đi nhanh về phía trước.

Đông Hải vội nắm chặt tay Hách Tể, lôi cậu lại sát người anh.

– Hôm nay cậu không nói rõ chuyện gì đã xảy ra thì không được đi đâu hết. Tôi cũng giống cậu thôi, tôi không muốn gia đình mình nợ nần ai.

– Buông ra! Anh là đồ phiền phức! – Hách Tể hét khi cố vùng vẫy.

– Tôi sẽ không phiền phức nếu cậu nói sự thật. – Đông Hải bóp chặt cổ tay Hách Tể hơn, khiến cậu nhíu mày lại vì đau nhức.

Hách Tể thở mạnh tức tối, cậu vùng ra khỏi bàn tay Đông Hải, trừng mắt nhìn anh.

– Sự thật? Anh muốn biết sự thật chứ gì? – Môi Hách Tể nhếch lên nụ cười độc ác, gương mặt cậu như chẳng thể sắc lạnh hơn. – Sự thật là chính tôi đã giết Đông Hàn đấy, anh hả dạ chưa?

Đông Hải sững sờ ngó trân trân Hách Tể, anh cũng chẳng hiểu mình vừa nghe thấy gì nữa.

Hách Tể hít thở sâu hơn vì quá nhiều cảm xúc bắt đầu dâng lên trong lòng cậu. Lương tâm cậu đã bị cắn xé và dằn vặt mười năm nay. Cậu muốn mãi mãi chôn chặt nó trong lòng, nhưng một khi đã vuột nói ra thì không thể nào đủ mạnh mẽ để đối diện với nó.

– Chính tôi đã gợi ý cho Đông Hàn chấp nhận phẫu thuật, chính tôi nói với bác sĩ là tôi có tiền... – Đôi môi Hách Tể run rẩy, cậu chỉ có thể rít qua kẽ răng những lời thật khẽ, ánh mắt cậu căm hờn nhìn thẳng vào Đông Hải. – Nếu không có tôi, Đông Hàn sẽ không phải phẫu thuật và cậu ấy cũng không phải chết. Tôi là kẻ thù của gia đình anh chứ chẳng có ơn nghĩa gì hết. Bây giờ hãy để tôi đi cho khuất mắt anh, được chưa?

Đông Hải ngỡ ngàng nhìn vào đôi mắt tròn đã ngấn những giọt lệ long lanh, Hách Tể bặm chặt đôi môi để ngăn không cho mình được khóc. Nhưng cuối cùng giọt nước mắt kia cũng lăn dài, tố cáo sự đau đớn lẫn dằn vặt lương tâm mà bao lâu nay Hách Tể phải chịu. Cậu hít một hơi thật mạnh rồi nhanh chóng lau đi, quay đầu nhìn vào khoảng trời không vắng lặng.

Cả hai im lặng khá lâu để Đông Hải tiếp nhận sự thật trước mắt và cũng để Hách Tể vơi bớt oán hờn. Cuối cùng thì những ngọn gió lạnh lẽo vô tình cũng hong khô đi dòng nước mắt của cậu.

– Tôi biết anh là một người tốt. – Hách Tể bất chợt lên tiếng trước. – Nhưng có những người không xứng đáng để anh quan tâm. Anh cũng biết nói Đông Hàn hãy quên đi tất cả thì bản thân anh cũng không nên nhớ bất cứ điều gì.

Hách Tể cúi người nắm chặt vali nhỏ trong tay rồi nhìn vào Đông Hải, đó là một ánh mắt rất dịu dàng.

– Tôi sẽ không bao giờ quay lại vũ trường nữa, tôi sẽ sống thật tốt để rửa trôi những vết bẩn trong quá khứ của mình. Anh cứ việc yên tâm!

Hách Tể lại kéo vali xềnh xệch đi về phía trước. Nhiều lần về thăm Đông Hàn nên cậu biết cuối con đường này sẽ có nhiều chuyến xe lên thành phố, cậu sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới ở một nơi xa lạ, một nơi mà cậu sẽ quên đi mọi chuyện.

Nhưng một lần nữa cánh tay của Hách Tể lại bị nắm chặt.

– Lên xe đi! – Đông Hải nói nhỏ, vừa kiểu ra lệnh lại vừa van nài, chính bản thân anh cũng chẳng biết vì sao cứ phải níu giữ Hách Tể. Anh chỉ biết rằng hình ảnh cậu bạn lạnh lùng, vô cảm đến tàn nhẫn trong anh đã vỡ nát, anh chỉ nhìn thấy một con người yếu mềm vì quá bi lụy vào lỗi lầm không đáng có mà thôi. Trong câu chuyện của Đông Hàn, Hách Tể hoàn toàn không có lỗi. Nhìn Đông Hàn đau đớn như vậy, nếu có tiền, gia đình anh cũng yêu cầu Đông Hàn được phẫu thuật sớm. Chỉ là số phận Đông Hàn không may, nó ra đi cũng là một cách giải thoát cho cuộc sống chỉ toàn bệnh tật.

Hách Tể giương đôi mắt khó hiểu nhìn Đông Hải khi anh giật hành lý trong tay cậu thảy vào xe. Cậu đã nói hết lời như vậy mà anh vẫn không biết là cậu không muốn dính líu gì với anh cũng như gia đình anh sao? Cậu đã quá ray rứt vì Đông Hàn rồi, cuộc sống hiện tại cũng chẳng có gì tốt đẹp, nếu cứ ở cạnh Đông Hải thì cậu sẽ tủi phận mà phát điên mất.

– Thật sự anh muốn như thế nào thì mới để tôi yên? – Hách Tể cất giọng hỏi một cách bất lực. Cậu không biết rằng cậu càng tỏ ra chính chắn biết suy nghĩ thì Đông Hải càng không bỏ mặc cậu, con người anh vốn tình cảm như vậy. Thà rằng cậu nhất quyết quay lại vũ trường, nhất quyết là một tên callboy vô liêm sỉ thì Đông Hải sẽ không ngó ngàng đến nữa.

– Tôi bảo lên xe! Đừng quên là tôi đã mua cậu rồi đấy! – Đông Hải nhấn giọng. Với những người cứng đầu như Hách Tể thì khó mà dịu dàng được. Anh lôi mạnh Hách Tể tới cửa xe rồi thô bạo đẩy cậu vào, cứ như là anh đang bắt cóc cậu vậy.

Sau tiếng đóng cửa xe rầm rầm vang lên chát chúa thì Hách Tể đành thở dài bất lực trong việc xua đuổi Đông Hải. Cậu quay mặt ra cửa sổ với gương mặt hậm hực. Nếu Đông Hải lấy lý do đã mua cậu và bắt cậu theo anh thì cậu không còn gì để nói.

Đông Hải cho xe quay về nhà, anh chào hỏi ba mẹ thật nhanh rồi cùng tài xế đi gấp. Tạm thời anh chưa muốn ông bà Lý biết về Hách Tể. Tính khí cậu ngang tàng như thế anh sợ cậu lại nói những lời tổn thương gia đình anh để anh bỏ mặc cậu. Đông Hải cũng ước gì mình có thể xem như chẳng quen biết Hách Tể nhưng trái tim anh lại không cho anh làm vậy.

Chiếc xe nhỏ cứ thế chạy ngược lên thành phố. Khi mặt trời ló chút ánh bình minh thì họ đã đến được khu đô thị. Vài tiếng còi xe đánh thức Đông Hải dậy, còn Hách Tể thì vẫn gục đầu ngủ say bên cửa sổ bên kia. Hai người ngồi chung dãy ghế lại có vẻ như cách nhau cả một vùng trời.

Ánh bình minh làm không gian lúc tỏ lúc mờ, cùng thêm những ngọn đèn vàng hắt hiu qua khung cửa sổ, Đông Hải chợt thấy tim đập nhanh loạn xạ khi gương mặt kia xinh đẹp đến lạ kỳ. Hách Tể anh tuấn và quyến rũ, đó là điều Đông Hải biết từ lâu. Từ ánh nhìn đầu tiên khi cả hai cùng bước vào ngưỡng cửa lớp mười thì Đông Hải đã không bao giờ quên được. Anh cũng như những cậu học trò khác, cứ mỗi giờ ra chơi trộm nhìn Hách Tể là chuyện thường xuyên. Anh cũng từng khao khát được đứng cạnh Hách Tể, được nói chuyện với cậu, được cậu ưu ái cho một nụ cười... Ừ, thì có thể nói anh rất thích cậu trong khoảng thời gian đó. Nhưng Hách Tể cao sang quyền quý, còn anh chỉ là kẻ chân quê nghèo rách hèn mọn, làm sao anh dám mở lời với cậu? Căn bệnh của Đông Hàn đã khiến anh chẳng có thời gian để ngủ huống gì là mơ tưởng đến một tình yêu nhỏ dại. Chỉ là những lúc ra chơi rảnh rỗi, tâm hồn anh cứ lì lợm mà trôi theo gương mặt lạnh lùng ngoài hành lang.

Những nghĩ tình cảm đó đã bị xóa mờ không dấu vết ngay khi Hách Tể hững hờ từ chối gặp Đông Hàn, sao bỗng nhiên hôm nay nó lại tràn về ồ ạt thế này? Lần đầu tiên Đông Hải có đủ can đảm nói chuyện với cậu cũng là lần cậu đập vỡ tình cảm đơn phương trong lòng anh. Anh muốn ghét cậu, muốn hận cậu nhưng chẳng có lý do để làm thế. Anh đâu có quyền gì bắt cậu phải lo lắng cho Đông Hàn? Bây giờ, khi thật sự thấu hiểu con người của Hách Tể, một quý công tử lạnh lùng nhưng sẵn sàng làm tất cả vì tình bạn, một gương mặt giá băng chỉ để che giấu trái tim đa cảm nhiều tổn thương, Đông Hải chợt thấy yêu quý và trân trọng những gì mà cậu đã dành cho Đông Hàn. Không những không khinh rẻ công việc cậu đã làm, anh còn thấy xót xa và muốn che chở cho cậu. Đông Hải đành thở dài, tình cảm của mười năm trước đang dần dần sống lại trong anh mất rồi. Anh muốn ôm trọn cơ thể mềm mại kia vào vòng tay và sở hữu riêng một mình nó.

Khi chiếc xe dừng bánh trước một tòa chung cư rộng lớn thì Hách Tể bừng tỉnh giấc. Cậu dụi mắt rồi uể oải bước ra xe.

– Hôm nay giám đốc có vào công ty không ạ? – Người tài xế vừa lấy hành lý Hách Tể ra vừa khom người hỏi Đông Hải.

– Một chút nữa tôi tự lái xe đến công ty, anh về nhà nghỉ ngơi đi! – Đông Hải vỗ vỗ tay vào lưng tài xế. Anh cũng muốn nghỉ ngơi sau chuyến đi dài nhưng thứ hai luôn là một ngày bận rộn.

Khi tài xế lái xe ra khỏi cổng chung cư thì Đông Hải ra hiệu cho Hách Tể đi theo anh. Hách Tể miễn cưỡng cất bước mà gương mặt vẫn không thôi bực mình.

– Nhà của anh ở đây? – Hách Tể hỏi khi tựa lưng vào thang máy.

– Phòng riêng mà công ty sắp xếp thôi, tôi đang cố gắng mua một căn nhà riêng. – Đông Hải đáp.

Hách Tể nhếch mép.

– Là phòng riêng của công ty mà dám dẫn trai bao về, nếu bị phát hiện là anh chết chắc!

– Con người cậu vốn dĩ không phải như vậy, tại sao cứ nói những lời khó nghe ấy? – Đông Hải đáp hững hờ khi bước ra khỏi thang máy, họ đã lên đến lầu năm.

– Anh hiểu tôi được bao nhiêu? Ra vẻ! – Hách Tể lầm bầm theo sau Đông Hải.

Căn phòng Đông Hải ở khá rộng, nó cũng giống như phòng của khách sạn năm sao nhưng đầy đủ tiện nghi và sang trọng hơn nhiều. Đông Hải kéo vali của Hách Tể vào một góc salon rồi để chìa khóa phòng lên bàn.

– Tạm thời cậu ở đây, bây giờ tôi phải vào công ty để giải quyết một số chuyện.

Hách Tể không ngần ngại ngồi ịch xuống salon, hỉnh mũi nhìn Đông Hải.

– Không sợ tôi lấy hết đồ à?

– Tùy cậu, phía dưới có bảo vệ, cậu lấy được gì thì cứ lấy. Nhưng báo trước là tôi chẳng để thứ gì đáng giá ở đây cả!

Đông Hải bỏ vào phòng ngủ thay bộ vest mới rồi trở ra, ngồi đối diện với Hách Tể.

– Đưa tôi số điện thoại của cậu. Tôi đã mua cậu nên phải quản lý cậu thôi.

Hách Tể hừ một tiếng bực bội, cậu thảy phạch di dộng lên bàn, liếc Đông Hải một cái rõ dài. Cậu càng muốn cắt đứt với anh thì anh càng đeo bám cậu, thật chẳng hiểu nổi.

Đông Hải không quan tâm vẻ hằn hộc của Hách Tể, anh cầm di động của cậu lên, nhá số vào máy mình.

0915101986? – Đông Hải tròn mắt ngạc nhiên rồi bật cười thành tiếng. – Số điện thoại của cậu thú vị thật!

Hách Tể trầm ngâm không nói gì khi Đông Hải hí hửng nghiên cứu số điện thoại của cậu. Một con số thể hiện đầy đủ ngày tháng năm sinh của anh.

– Bán cho tôi số này, được không? – Đông Hải đề nghị. Đây quả là con số ý nghĩa với anh.

– Tôi đã dùng số đó trong những năm tháng làm callboy của mình, nếu anh thích, tôi cho không đó! – Hách Tể lạnh lùng đáp.

Đông Hải lắc đầu chịu thua Hách Tể. Nếu là hôm qua, hẳn anh sẽ rất căm ghét khi nghe những lời này, nhưng hiện giờ anh biết Hách Tể không phải con người như vậy. Rõ ràng cậu đang cố trừng phạt bản thân mình vì cái lỗi lầm chẳng phải của cậu.

– Tôi không dự trữ gì trong tủ lạnh, nếu thích ăn gì thì cậu tự đi mua lấy, phía sau chung cư có siêu thị. Chiều tối tôi mới về! – Đông Hải để nhẹ sấp tiền lên bàn rồi bước ra cửa. Anh lo cho Hách Tể không chỉ vì món tiền gia đình anh nợ cậu, mà còn vì một cảm xúc khác đang lẫn lộn trong lòng anh. – Còn nữa, vì tôi không thể canh gác cậu 24/24, nên cậu muốn bỏ đi lúc nào tôi cũng không biết được. Nhưng cậu vẫn tự nhận mình là callboy thì cậu nên nhớ, tôi đã mua cậu đấy. Có nghĩa là cậu đã thuộc về tôi. – Đông Hải căn dặn nhẹ nhàng trước khi đóng sầm cánh cửa.

Hách Tể trầm ngâm ngồi nhìn sấp tiền lạnh lẽo đó, bất giác cậu thấy nghẹn ngào nơi cuống họng. Có những người dù bị chà đạp hay phỉ báng rẻ khinh, họ vẫn không cảm thấy tổn thương nhiều như khi bạn xem trọng và dịu dàng với họ. Nhất là với những kẻ phải sống bằng cách mua vui cho bọn đàn ông hằng đêm. Với Hách Tể, Đông Hải càng tôn trọng cậu thì cậu càng thấy khinh thường bản thân mình. Hách Tể liếc nhẹ những tờ giấy bạc mà cậu phải đổi bằng cơ thể bao đêm mới có được... bây giờ cậu lại có nó quá dễ dàng bởi sự thương hại của người bạn cũ.

Hách Tể uể oải đứng dậy bước ra cửa, cậu không việc gì phải ở lại đây để nhận tình thương như của bố thí.

Nhưng chốt cửa chưa kịp mở thì gian nhà bếp mé bên kia ập vào mắt Hách Tể, một sự bề bộn còn hơn bãi chiến trường. Hách Tể lững thững bước lại gần thì cậu càng tròn mắt kinh ngạc. Chén dĩa vứt tứ tung và bao mì gói chất chồng che lấp luôn cả trên kệ chén, có vẻ Đông Hải chỉ ăn mỗi mì gói để sống qua ngày. Khắp mọi nơi đều phủ một lớp bụi dày, phòng khách thì khá khang trang nhưng bên trong nó lại như nhà hoang. Đông Hải quá bận rộn đến mức anh chẳng nhín được chút thời gian lo cho cuộc sống riêng của mình. Chẳng phải ngay từ lúc nhỏ anh đã sống hết mình vì công việc sao?

Hách Tể thở dài một hơi, thật là chướng mắt đến mức không chịu nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net