Chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Hải ngước cổ lên để nuốt lấy từng luồng không khí nặng nề, anh cần tĩnh tâm lại nếu không anh cũng phát khóc mất.

Cả hai tâm hồn trong gian phòng rộng lớn đều thấy thật lạnh lẽo. Thật sự chẳng biết trách ai cho số phận bi thương của một con người.

Hách Tể vẫn tiếp tục thút thít từng tiếng thật khẽ, vùi đầu mình vào đôi vòng tay gầy ốm xanh xao. Những năm tháng cô đơn hờn tủi, cậu không chia sẻ với vất cứ ai. Ngoài việc mãi lạnh lùng xa cách, Hách Tể không biết thế nào là gần gũi hay cố để người khác đồng cảm với mình. Cậu tự cam chịu số phận và không muốn ai phải thương hại cậu. Cho nên, thế giới của Hách Tể rất nhỏ bé. Cậu chỉ biết đến ông bà Đào Bá, những người không thôi hành hạ cậu, cậu biết đến bà chủ vũ trường – người cười hả hê trên sức lao động nhuốc nhơ của cậu, và cậu biết đến Đông Hàn – người bạn nhỏ xấu số... Ngoài ra, Hách Tể chẳng biết đến ai nữa, ngoài anh – một thiên thần mà cậu nghe qua từng câu chuyện kể của Đông Hàn – Lý Đông Hải, chàng trai chân chất mang tấm lòng cao thượng, hiền hòa tốt bụng. Chàng trai cấm đầu làm tất cả để lo lắng cho đứa em nhỏ dại, chiều chuộng, nâng niu, dịu dàng nó. Hách Tể ngưỡng mộ, rồi ganh tỵ với Đông Hàn, Đông Hàn bật cười bảo rằng nếu khỏi bệnh, nó sẽ làm mai anh trai nó cho Hách Tể. Hách Tể trề môi không thèm quan tâm nhưng giờ ra chơi lại cứ liếc nhìn sang lớp bên cạnh. Cậu không dám nhìn nhiều vì sợ bị chú ý, mỗi ngày chỉ len lén nhìn một lần thôi, một lần cũng đủ biết mình thích đối phương thế nào rồi. Và đôi khi, ánh mắt cậu bắt được nụ cười của Đông Hải, nó tỏa sáng và thánh thiện vô cùng... Hách Tể thấy lòng mình thêm xao xuyến.

Khi ấy, dù Đông Hải quê mùa lại mang dáng vẻ lơ ngơ, tuy nhiên, với Hách Tể anh cao lớn và xa vời lắm. Cậu khao khát vòng tay anh che chở cho cậu như anh đã làm với Đông Hàn, cậu muốn bức ra khỏi thế giới cô đơn của mình để được anh quan tâm chăm sóc. Nhưng Hách Tể biết, nếu anh quen biết cậu, anh sẽ gặp nguy hiểm, lỡ anh cũng bị đánh như cậu thì sao? Ngay tại lúc đó Hách Tể đã thấy mình không xứng với Đông Hải rồi, cậu chỉ là đứa trẻ mồ côi, cha mẹ nuôi làm ăn phi pháp, bản thân lại sống trong cảnh giam cầm... Còn bây giờ, Đông Hải lại càng quá cách biệt với cậu. Anh giàu sang, có địa vị, anh nhân từ, độ lượng bao dung, Hách Tể quá nhỏ bé so với anh, nên cậu phải lạnh lùng xua đuổi anh để bảo vệ chính con tim tổn thương của mình.

Hiện tại Đông Hải đã biết tất cả sự thật về nổi đau của Hách Tể, sự yếu đuối van nài vòng tay chở che của anh trong lòng cậu lại nổi dậy. Cậu thích anh, thích anh nhiều lắm. Cậu nghĩ mình đã yêu say đắm anh qua từng lời kể chứ chẳng cần biết đến dung mạo của anh. Cậu chỉ có mỗi Đông Hàn là bạn nên cậu trân trọng từng câu chuyện của Đông Hàn. Rồi mười năm xa cách, Đông Hải lại một lần nữa khẳng định thiên thần trong lòng Hách Tể là có thật. Cậu không yêu lầm anh, tình cảm của cậu không vô nghĩa khi đặt vào một người cao thượng như anh. Nhưng phải làm sao khi anh sát bên cậu đây, anh muốn vươn tay cứu rỗi cho cuộc đời cậu mà cậu thì không thể đón nhận? Cậu thật hèn mọn trong thế giới đầy huy hoàng của anh. Chưa bao giờ Hách Tể thấy tủi phận như vậy, chưa bao giờ Hách Tể thấy thân phận mình đáng nguyền rủa như vậy. Cậu khóc đây không phải cho cuộc đời đã quá khốn khổ trong quá khứ của mình, cậu khóc chính vì cậu đã tìm ra một người mà cậu có thể chia sẻ cả tấm lòng, nhưng người đó đối với cậu chỉ có sự thương hại. Đông Hải càng đến gần sự thật thì anh chỉ càng muốn bù đắp cho cậu theo trách nhiệm thôi, anh hoàn toàn không thể yêu thích một con người như cậu.

Đông Hải lặng nhìn bờ vai gầy yếu của chàng trai dưới chân mình. Bao nhiêu khổ đau lẫn ray rứt mà cậu đã phải chịu vì người em yểu mệnh của anh, mười năm qua anh nào hay biết lại còn oán hờn cậu. Tuổi thơ của cậu chỉ là quý công tử giàu sang cái vỏ bên ngoài, bên trong lớp áo quần nhung gấm ấy là cả những trận đòn roi không hồi kết, đằng sau lớp mặt nạ lạnh lùng là những giọt nước mắt tủi hờn buộc phải chảy ngược vào tim. Đông Hải nhẹ nhàng quỳ xuống đối diện Hách Tể, ôm chặt cậu vào lòng, vỗ về tấm lưng đang thổn thức của cậu.

– Ở lại đây với tôi, đừng đi đâu hết, được không? – Đông Hải thì thầm nhỏ vào tai Hách Tể.

Hách Tể sững sờ với câu nói ấy, cậu đẩy liền Đông Hải ra, ngơ ngác nhìn anh.

– Có tôi cậu sẽ không cô đơn nữa, ở lại đây để tôi chăm sóc cậu, được không?

Hách Tể lùi xa Đông Hải một khoảng, đôi mắt đỏ vẫn chảy dài giọt lệ long lanh, trái tim cậu thêm uất nghẹn đau đớn. Đó là lý do cậu mãi lạnh lùng với Đông Hải, quá rõ ràng, anh đối tốt với cậu chỉ vì trách nhiệm trong tâm hồn đa cảm của anh.

– Đừng thương hại tôi... – Hách Tể cố nhấn mạnh từng chữ – Cuộc đời là của tôi và tôi tự biết lo cho mình! Đừng nhìn tôi bằng cặp mắt thương hại mà bố thí tình thương cho tôi!

Đông Hải nhẹ đưa bàn tay lau dòng nước mắt đó, giọng anh rất chân tình.

– Cậu mạnh mẽ như vậy thì đâu cần sự thương hại của tôi. Người đáng được bố thí tình cảm không phải cậu... mà là tôi.

Hách Tể không hiểu. Đông Hải bật cười, ngồi bệch xuống sàn nói thật khẽ.

– Nếu tôi nói... tôi đã thích cậu từ mười năm trước, cậu có tin không?

Hách Tể vô cùng ngạc nhiên, trơ mắt nhìn Đông Hải.

Đông Hải cũng liếc nhìn Hách Tể, một ánh mắt thiết tha trìu mến.

– Tôi thích cậu và vì không hiểu cậu, nên tôi đã từng căm ghét cậu. Nhưng bây giờ, tôi biết tình cảm của mình đặt không sai chỗ, tôi thật sự rất vui vì mình đã yêu thích một người đáng được trân trọng như cậu...

– ...

– Hách Tể... ở bên tôi, để tôi che chở cho cậu, để tôi có cơ hội khiến cậu cũng yêu thích tôi, được không?

– ...

Trước sự im lặng của Hách Tể, Đông Hải bắt đầu lo lắng. Tình cảm của anh thật sự xuất phát từ đáy lòng anh, không phải vì sự hy sinh của Hách Tể mà anh muốn bù đắp. Nhưng anh biết cậu sẽ không hiểu đâu, cậu sẽ nghĩ anh thương hại cậu. Anh phải làm sao và nói những gì để cậu tin vào anh đây? Anh rất sợ sáng mai khi trời hừng sáng, Hách Tể sẽ rời xa anh vĩnh viễn. Do đó, anh vội vàng nói rõ chân tình của mình để níu giữ bước chân cậu.

Sau khoảng thời gian trầm lắng của cả hai, Hách Tể mệt mỏi dựa lưng vào vách tường, ánh mắt dịu dàng nhìn Đông Hải, có vẻ môi cậu đang cười?

– Tôi vốn là một đứa trẻ mồ côi, nên quay về làm việc tại cô nhi viện là thích hợp nhất. Tôi sẽ sống tốt, tại sao anh lại không tin? – Rõ ràng cậu chẳng hề hiểu tình cảm của Đông Hải.

– Vậy việc tôi thích cậu, tại sao cậu cũng không tin? – Đông Hải nhướng mày hỏi lại.

– Anh không thể thích một người có thể vì tiền mà sẵn sàng lên giường với bất cứ ai! – Hách Tể quả quyết.

Đông Hải trầm giọng:

– Nếu bây giờ có người cho cậu số tiền lớn, cậu có lên giường với họ không?

– Không! – Hách Tể đáp chắc nịch.

– Vậy tại sao cậu lại nói cậu sẽ lên giường với bất kỳ ai cho cậu tiền?

Hách Tể sững người lẫn bối rối không biết phải đáp trả Đông Hải thế nào.

Đông Hải bật cười:

– Vì bây giờ cậu đã được lựa chọn những gì cậu muốn, vì bản thân cậu không phải kẻ xấu xa như vậy. Cậu đã chấp nhận sống cuộc sống tốt sao lại không chịu nhìn rõ giá trị bản thân mình? Tâm hồn cậu tốt đẹp như vậy sao cậu cứ mãi bắt nó phải chìm trong u tối?

Hách Tể ngỡ ngàng như vừa nhận ra những điều mình đã đánh mất. Phải rồi, cậu chẳng phải người độc ác, cậu không làm hại một ai, cậu yêu quý những người bên cạnh mình, vậy vì sao cậu không được quyền hạnh phúc?

– Tôi không nghĩ anh thích những người như tôi... – Hách Tể lí nhí. Tâm trí cậu bắt đầu rối rắm.

Đông Hải bò lại gần, gồi sát cạnh Hách Tể, cất giọng buồn buồn.

– Loại người như cậu loại người gì? Là loại có thể uống sữa dâu cả ngày không cần ăn cơm, là loại luôn cố thủ kiểu áo sơ mi dài tay mà không bao giờ chịu xắn tay áo, là loại mà nếu bị thiếu một quả trứng nhỏ trong phần cơm cũng thấy bực mình?

Hách Tể lại trân mắt nhìn Đông Hải, anh làm cậu đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

– Chẳng phải cậu bé lớp mười Lý Hách Tể là như vậy sao? – Đông Hải cảm thấy thích thú khi tiết lộ những thói quen của Hách Tể, những chuyện mà anh tưởng đã chôn vùi vào dĩ vãng. Bây giờ nhớ lại thấy thân thương quá. Chẳng có giờ ra chơi nào anh lại không dõi theo cậu.

Hách Tể gác cằm lên hai đầu gối, cũng da diết trông về hình ảnh nhỏ bé của mình ngày xưa. Mọi người nhìn cậu như một quý công tử sa hoa, còn cậu thì trốn chui trốn nhủi vì sợ bất cứ ai tiếp xúc với mình, sẽ phát hiện toàn thân mình đầy vết roi bầm tím. Bất giác Hách Tể bật cười khi nghĩ đến gương mặt quê mùa, lơ ngơ của Đông Hải mỗi khi hai ánh mắt vô tình chạm nhau. Cậu không ngờ lúc đó Đông Hải đã thích cậu, thật sự không thể ngờ. Chút tình thơ dại thầm kín ấy sao lại ngọt ngào đến thế?

Đông Hải ngẩn ngơ tim muốn ngừng đập khi môi Hách Tể nhoẻn ra nụ cười tươi tắn, nụ cười làm sáng rực cả gian phòng. Anh thấy chói mắt. Có lẽ khi thiên thần cười cũng chẳng thể đẹp đến thế này đâu. Có những hạnh phúc rất đơn sơ, đó là thấy người mình yêu thích cười vui và bản thân mình cũng vui.

– ... Ở lại với tôi nhé? – Đông Hải nắm chặt bàn tay Hách Tể, khẳng định một lần nữa.

Hách Tể chăm chú nhìn vào cái nắm tay đó, bàn tay nhỏ bé của cậu cuối cùng cũng có người dìu dắt đở nâng, một người mà cậu đã say mê trong những giấc mơ hoàng tử và công chúa. Đông Hải sẽ không bao giờ biết được tình cảm mà Hách Tể dành cho anh sâu đậm thế nào đâu, nó dường như đã trở thành niềm mơ ước của cậu. Mười năm dài đăng đẳng mà cậu chưa hề quên anh và anh cũng vậy, chẳng phải khi yêu và được yêu là hạnh phúc đáng quý nhất sao? Cậu đã từ bỏ một lần thì bây giờ có nên trân trọng? Hách Tể cúi gầm mặt vào trong hai đầu gối, một cái gật đầu thật khẽ khi đôi môi bặm chặt để ngăn quá nhiều cảm xúc dâng trào, dù đó chỉ là cái gật đầu cho Đông Hải thôi không nài nỉ nữa, cậu chưa thể nghĩ đến ngày mai.

Đông Hải vỡ òa nhẹ nhỏm. Anh ôm chầm lấy Hách Tể như sợ cậu vụt mất khỏi bàn tay anh. Cậu thật sự đẹp tựa thiên thần trong lòng anh, không phải do nhan sắc mỹ miều bên ngoài, mà chính vì tấm lòng hy sinh tất cả cho người thân yêu của cậu.

Sau mười năm quá nhiều thay đổi, mọi vật đã khác xưa hoàn toàn nhưng tình cảm một thời thơ dại của hai người thì mãi mãi vẫn nguyên vẹn đó.

– Tay anh chảy máu rồi... – Hách Tể nói khẽ, kín đáo từ chối cái ôm của Đông Hải. – Tủ thuốc ở đâu? – Hách Tể lo lắng dòm ngó xung quanh. Đông Hải đã đánh vào tường quá mạnh. Nhưng nếu anh không phản ứng gay gắt như vậy thì Hách Tể sẽ không bao giờ thừa nhận câu chuyện quá khứ của mình.

– Trong bếp... – Đông Hải buông Hách Tể ra, bây giờ anh mới thấy đau rát, chẳng biết có gãy xương không nữa. Vì em trai của mình mà cuộc đời của một người bị vùi dập, một người mà anh rất yêu thích, anh tức giận đến mất luôn bình tĩnh.

Hách Tể lật đật vào trong bếp lấy dụng cụ y tế rồi rửa vết thương, băng lại cho Đông Hải. Cậu làm thật nhẹ nhàng và khéo léo. Một người luôn sống với đòn roi trong tuổi thơ dĩ nhiên biết làm cách nào để băng bó vết thương cho thật tốt.

Khi một tay Hách Tể nâng nhẹ tay Đông Hải, một tay quấn bông băng quanh đó, Đông Hải chợt thấy lòng mình rạo rực. Cái va chạm êm ái kia sao mà ngọt ngào thế? Làn da cậu mịn màng mát lạnh nắm nhẹ bàn tay anh, Đông Hải thở ra một hơi thật mạnh. Cái quái quỷ gì đang nhảy múa trong đầu anh thế này?

– Căn nhà này sao bữa nay nóng nực và chật hẹp thế không biết? – Đông Hải nhăn nhó giật tay lại, Hách Tể còn chưa kịp cài miếng chốt cuối cùng.

Đông Hải vội đứng dậy, kiếm chuyện gì đó tránh càng xa Hách Tể càng tốt. Anh mừng rỡ khi thấy chiếc vali nhỏ của Hách Tể. Như sợ cậu đổi ý mà bỏ đi mất, Đông Hải lật đật kéo nó vào phòng ngủ. Anh dồn hết đồ của mình sang một bên và cố gắng nhét đồ Hách Tể vào đó. Chiếc tủ quá nhỏ để chứa toàn bộ vật dụng của cả hai.

– Có lẽ phải mua sắm thêm vài thứ... – Đông Hải chách miệng lầm bầm. Trong tâm trí anh bắt đầu vẽ ra một cuộc sống gia đình ấm cúng. Hơi vội vàng quá chăng?

Như sựt nhớ ra điều gì, Đông Hải lại bươi hết chỗ đồ vừa xếp ra, lục lọi tìm kiếm.

– Anh làm gì vậy? – Hách Tể tò mò hỏi khi đứng tựa lưng vào cửa phòng.

– Tôi nhớ trước đây mẹ có gửi cho tôi thêm một cái mềm, chả biết để ở đâu nữa. Tối nay cậu cứ ngủ ở đây, tôi ngủ ở phòng khách.

Hách Tể thở ra chán nản, bê bối như Đông Hải thì tìm cái gì cho ra?

– Nếu có một cái mềm thì ngủ chung cũng được mà! – Hách Tể nói tỉnh bơ.

Đông Hải chớp mắt ngơ người nhìn cậu, Hách Tể vẫn bình thản:

– Lúc nãy ngủ gục ngoài phòng khách nên tôi biết, trời thật sự lạnh lắm. Sao? Anh sợ ngủ chung tôi tấn công anh à?

Đông Hải bật cười thành tiếng. Càng lúc anh càng thích cái kiểu nói chuyện thẳng thắn của Hách Tể. Tuy rất lạnh lùng nhưng lại thoang thoảng hương vị ngọt ngào của sự quan tâm. Chỉ cần Hách Tể chịu ở lại, anh nhất định sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt để cậu cũng yêu thích anh.

Hách Tể bước lại gần đống đồ hỗn độn mà Đông Hải vừa bày ra, nhặt một bồ đồ ngủ của Đông Hải rồi thảy vào người anh.

– Không phải mai anh đi làm sớm sao? Đi tắm rồi ngủ sớm! – Cậu gợi ý và cũng ngầm báo cho Đông Hải biết là cậu sẽ dọn dẹp sự bừa bộn này dùm anh.

Đông Hải ngồi trong buồng tắm rất lâu, tâm hồn lâng lâng khó tả. Thảo nào cha mẹ cứ hối anh lấy vợ, thì ra khi có vợ lại ấm áp thế này. Nghĩ đến hình ảnh Hách Tể nằm chờ anh trên salon, rồi bữa cơm dỡ tệ của cậu, rồi cách chăm sóc vết thương của cậu, rồi hiện cậu đang xếp đồ cho anh ngoài kia, Đông Hải thấy sao ngọt ngào quá. Hách Tể thật sự là một người rất dịu dàng, chỉ là hoàn cảnh bắt ép cậu phải trở nên sắc đá như vậy. Phải chi anh gặp lại cậu sớm hơn, thấu hiểu về cậu nhiều hơn... Đông Hải tự dưng thấy bồn chồn, tình cảm của anh Hách Tể có thể hiểu hết không? Hay cậu chỉ gật đầu cho yên chuyện rồi sáng mai lặng lẽ bỏ đi? Càng nghĩ càng bất an. Đông Hải lau vội người đi ra khỏi buồng tắm, lục tung gian bếp tìm hai ba chiếc ổ khóa cũ. Cửa chính hay cửa sổ gì anh cũng khóa hết. Bây giờ thì anh bắt cóc Hách Tể theo đúng nghĩa đen luôn rồi.

Sau khi kiểm tra lại hai ổ khóa đã được chốt thật kỹ, Đông Hải an tâm trở gót vào phòng ngủ.

Nhưng chỉ vừa xoay người, anh liền hết hồn giật bắn cả mình lên.

Hách Tể đứng sau lưng anh tựa lúc nào, đôi mắt lạnh lùng của cậu trân trân nhìn anh rồi liếc qua chiếc ổ khóa đang hờ hững ngay cửa.

– Ơ... ơ... chỉ... chỉ là chống trộm thôi! – Đông Hải lắp bắp.

Hách Tể vẫn lặng im không biểu hiện gì, nhưng trong lòng cậu dậy sóng. Cậu biết vì sao Đông Hải phải làm vậy, anh sợ cậu âm thầm bỏ đi, anh níu giữ cậu bằng mọi cách, thậm chí dùng luôn cách ngốc nghếch nhất là nhốt cậu trong nhà anh.

– Tại sao... anh phải làm vậy?... Có đáng không khi cố níu giữ một người như tôi? – Giọng Hách Tể run run theo cảm xúc nghẹn ngào, Đông Hải nhất quyết muốn cậu ở cạnh bên mặc kệ quá khứ đen tối của cậu ư? Chẳng lẽ thật sự tình yêu của cậu không hề đơn phương, anh thật sự có để hình bóng cậu trong lòng?

– Tại sao... anh nhất quyết làm vậy? – Hách Tể thì thầm như hỏi chính mình, hạnh phúc có thể mỉm cười với cậu dễ dàng vậy sao? Hách Tể bàng hoàng không dám đó nhận.

Đông Hải bặm chặt đầu môi suy tư, cuối cùng anh quyết nói từng chữ rõ ràng, ánh mắt nhìn thẳng vào Hách Tể.

– Bởi vì... anh yêu em... Hách Tể ah...

Hách Tể mở tròn đôi mắt, tâm hồn ngơ ngác lạc trong cơn mộng mị.

Đông Hải thở dài bất lực, anh biết để Hách Tể xóa bỏ mặc cảm trong lòng là điều rất khó. Nếu cậu không để nó xuống thì mãi mãi cậu không thoát khỏi nó được.

– Khi em từ bỏ tất cả để cứu Đông Hàn, kể cả hạnh phúc của cả đời em, em có bao giờ hối hận vì điều đó không? – Đông Hải hỏi nghiêm túc.

Hách Tể trầm mặc nhớ về những nổi đau phải chịu sau khi lấy cắp số tiền đó, cậu nắm chặt đôi tay rồi nhìn thẳng vào Đông Hải, lắc nhẹ mái đầu. Vì Đông Hàn, làm bất cứ điều gì cậu cũng không hối hận.

Đông Hải gật đầu hài lòng, anh không ngần ngại vươn tay vòng qua eo Hách Tể, để cậu sát gần anh, mặt kề mặt.

– Hãy đặt em vào vị trí của anh. Vì em, anh cũng không màn tất cả, kể cả em đã chung giường với bất cứ ai, em đã làm ở vũ trường bao lâu rồi. Anh chỉ cần biết tâm hồn của một người tên Lý Hách Tể, anh chỉ biết mình cần cậu ấy. Em có hiểu không, Hách Tể?

Hách Tể lặng nhìn Đông Hải, lắng nghe từng lời sâu trong cõi lòng anh, và đôi mắt cậu lướt nhẹ trên hai chiếc ổ khóa cũ. Đông Hải không nói bằng lời, anh thể hiện sự quan tâm cậu bằng những hành động từ chính trái tim anh. Tâm hồn sắc lạnh của cậu bỗng chốc ngã đổ trong vòng tay ấm áp ấy, cậu cũng yêu anh, cậu cũng cần anh thì dũng khí nào để cậu từ chối anh nữa? Hách Tể cắn nhẹ vào môi khi gương mặt bắt đầu mếu máo nghẹn ngào, chót mũi đỏ gay cùng đôi mắt tròn từ từ ngấn lệ. Hạnh phúc này xin hãy cho cậu được nhận lấy. Cậu không đòi hỏi được chiếm trọn cuộc đời Đông Hải. Cậu sẽ ở bên anh nếu anh còn cần cậu. Nếu đến một ngày bị anh chán ghét, cậu sẽ không oán hờn mà vui vẻ chúc phúc cho anh. Như vậy có tham lam quá không cho một cuộc đời lỡ vương chân vào chốn nhuốc nhơ của cậu? Không có đâu... vì cậu cũng đã nhung nhớ anh quá nhiều rồi.

Khi giọt nước mặt lặng lẽ lăn dài trên đôi mắt, Hách Tể nấc lên nghẹn ngào tựa hẳn người vào vai Đông Hải, nức nở.

– Em hiểu... em sẽ hiểu...

Đông Hải bật cười hạnh phúc. Anh ôm chặt Hách Tể vào lòng, hôn nhẹ vào mái đầu của cậu.

– Ở lại đây, anh sẽ chăm sóc cho em. Rồi em sẽ yêu anh như anh yêu em vậy.

Hách Tể vẫn vùi mặt vào vai Đông Hải, cậu chẳng biết nên khóc hay nên cười.

– Anh chẳng cần phải làm vậy, vì từ lâu em đã muốn thuộc về anh rồi...

Đông Hải trố mắt ngạc nhiên, anh đẩy người Hách Tể ra, lom lom nhìn cậu.

Hách Tể lau nhanh dòng nước mắt, cậu không thích khóc nhiều, môi cong lên hờn dỗi.

– Anh nghĩ dễ dàng kiếm số điện thoại có ngày sinh của anh sao?

– Em biết số đó là ngày tháng năm sinh của anh ư? Em cố tình mua số đó ư? – Đông Hải vô cùng kinh ngạc. Anh không thể tin Hách Tể thích anh từ lâu, cậu quá lạnh lùng. Đông Hải liền bật ra tràn cười sung sướng:

– Em kiếm ở đâu hay vậy?

Hách Tể trầm mặt, lại thấy khổ đau.

– Từ một vị khách... – Hách Tể lí nhí, mắt lại nhìn xuống đất. – Em đổi số điện có ngày sinh của anh... bằng chính cơ thể mình...

Đông Hải nghe con tim thắt nghẹn vì những lời thật nhỏ đó. Nhưng không phải điều đó càng khẳng định tình cảm của Hách Tể dành cho anh sao? Đông Hải liền bật cười qua loa, lại ôm Hách Tể vào lòng, xua đi sự dằn vặt trong cậu.

– Không sao, đó là chuyện của quá khứ, bây giờ em không làm việc đó nữa, em là của riêng anh rồi!

Nhưng Hách Tể không thể quên, cậu mếu máo:

– Em xin lỗi... vì, vì em muốn gần anh hơn. Em rất cô đơn... khi chỉ có một mình...

– Được rồi... Bây giờ thì em không cô đơn nữa, đừng buồn tủi nữa... – Đông Hải xoa xoa mái đầu của Hách Tể để an ủi. Cậu nhỏ bé và lẻ loi quá, anh phải ở cạnh bên để che chở cho cậu. Đông Hải cảm thấy xót xa cho cả quảng đời gần chục năm trời phải sống trong hiu quạnh của Hách Tể. Thì ra cậu có để ý đến anh, cậu cũng yêu thích anh như anh yêu thích cậu, thậm chí cậu đã làm một việc ngu ngốc nhất chỉ để gần anh trong hư ảo. Suýt một chút nữa anh đã đánh mất một tình yêu đẽ đẹp thuở ngây thơ. Đông Hải thật sự hạnh phúc khi mình tìm lại được giá trị thật của quá khứ này.

– Thôi đi ngủ! Mai anh phải đi làm sớm đấy! – Đông Hải lém lĩnh đôi mắt nhắc nhở. Trong lòng hân hoan vì tối nay được ôm Hách Tể ngủ rồi, tự cậu gợi ý ngủ chung cơ mà.

Hách Tể ngoan ngoãn để Đông Hải dắt tay về phòng, tìm được một nơi chốn thanh bình khiến cậu hạnh phúc lắm.

– Ngủ ngon, anh yêu em! – Đông Hải nhấn mạnh lời tỏ tình của mình để khẳng định lại với Hách Tể. Anh không muốn ngày mai đi làm về lại thấy gian nhà trống lốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net