Chương 12 - VI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Lương Nhi sống chết bỏ trốn, không dám nhìn ra đằng sau.

Cha nàng bị đâm chết trước mắt nàng.

Hình ảnh thanh kiếm sáng bóng đẫm máu tươi đâm xuyên qua lồng ngực của Hải Điêu như in hằn trong tâm trí, trái tim đập liên hồi vì sợ hãi và oán hận.

Tên quái vật kia giết cha nàng! Y đã giết cha của nàng!

Vũ Lương Nhi giương đôi mắt oán hận về phía Hy Dương đang bất tỉnh. Nàng không hiểu tên tiểu bạch kiểm đó có gì đặc biệt để Hy Chấn để tâm đến vậy, để tâm đến mức cả chủ tử của nàng cũng muốn bắt hắn về. Chẳng phải chỉ là tên nô tài thấp hèn thôi sao? Nếu là nam sủng, chẳng phải hắn nhan sắc cũng thuộc dạng bình thường, có gì đáng để tâm chứ?

Vũ Lương Nhi hiện tại hận không thể tra tấn Hy Dương cho thỏa giận. 

Chỉ vì tên tiểu bạch kiểm này, cha nàng đã chết!

"Nguy rồi, tên kia đang đuổi đến!"

Vũ Lương Nhi hoảng thần quay đầu lại, liền thấy Hy Chấn cưỡi ngựa chạy băng băng theo sau bọn họ. Biệt đội của Vũ Lương Nhi là ám vệ được tin cậy nhất của Cổ Bàn, được lựa chọn bởi chính hoàng tử Tần Xích Hoang, vì thế thân thủ quả thực không tồi, đặc biệt họ rất tự hào về tốc độ của mình. Thế nhưng, tên hoàng tử kia thế nhưng đuổi kịp, gương mặt đằng đằng sát khí kia khiến Vũ Lương Nhi không khỏi sợ hãi, hình ảnh lồng ngực đẫm máu của Hải Điêu như hiện ra trước mắt.

Nàng nóng máu hét lên. "Mau mang mục tiêu chạy nhanh. Ba người, mau chặn y lại!"

Ngay lập tức, ba ám vệ bao vây nhằm chặn lối của Hy Chấn. Thế nhưng, họ chẳng những không chặn được, lại còn bị đường kiếm quyết đoán của Hy Chấn chém chết, đã thế xác họ còn bị vó ngựa giẫm lên vô cùng thê thảm. Vũ Lương Nhi chỉ biết bàng hoàng với độ khát máu thị huyết của Hy Chấn, chỉ biết chạy trối chết.

Nếu nàng chần chừ, kẻ tiếp theo bị xéo nát sẽ là nàng.

"Á!"

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng lại nghe tiếng hét của tên ám vệ duy nhất còn sót lại. Nàng quay sang liền thấy kẻ đáng lẽ nên bất tỉnh kia đã dùng chùy thủ đâm vào tim của ám vệ, tên kia chỉ có thể hét thảm rồi thả lỏng tay. Vũ Lương Nhi hốt hoảng chạy về phía Hy Dương, hòng một lần nữa dùng mê hương hạ gục hắn. Thế nhưng đối phương chẳng hề thương hoa tiếc ngọc mà vung dao về phía nàng, lợi dụng lúc nàng phân tâm liền đạp vào bụng nàng khiến nàng bay ra xa.

Vũ Lương Nhi không ngờ hắn ta lại ra tay tàn độc như vậy, nghiến răng nghiến lợi bò dậy thì nhìn thấy ánh mắt trêu ngươi của Hy Dương.

"Mau chạy đi, về nói với Tần Xích Hoang gã thất bại rồi." Hy Dương cười khẩy. "Muốn dùng thủ đoạn này sao? Quả thật kém cỏi!"

"Ngươi!"

Vũ Lương Nhi khựng lại.

Sao hắn ta biết chủ tử của nàng chính là hoàng tử?

Vũ Lương Nhi muốn chất vấn lại thấy Hy Chấn phi ngựa đến gần. Nàng cũng biết nặng nhẹ, muốn sống phải trốn thoát trước đã, chờ ngày báo thù sau. Nhìn Hy Dương cười mình như vậy, nàng thực sự tức giận vô cùng. 

Hắn chỉ là tên nô tài thấp kém, còn dám mắng chửi chủ tử cao quý của nàng, thực sự hắn phải chịu thiên đao vạn quả mới hả dạ! Đợi đó, Hy Dương Hy Chấn, ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi!

Vũ Lương Nhi oán hận nhìn Hy Dương lần cuối rồi chạy vút đi, thoáng chốc chỉ còn là thân ảnh nhỏ bé phía chân trời. Hy Dương bình tĩnh nhìn Vũ Lương Nhi khuất bóng, thầm trách bản thân vì quá chủ quan để nàng ta đánh lén như vậy. Nếu không có sự can thiệp của hệ thống, hắn có khi bị trói lại đưa qua cho Tần Xích Hoang lúc nào không hay. Nghĩ đến việc tên khốn kiếp kia có tâm tư biến thái với mình, hắn không khỏi rợn người.

Cúc hoa đời này chỉ dành cho nam chủ nhà hắn, nếu để tên kia chiếm tiện nghi hắn sẽ kiên trung cắn lưỡi chết!

"Ký chủ! Đừng nghĩ đến chuyện chết sớm như vậy chứ!" Tiểu Đinh Đang nghe được suy nghĩ này, hoảng hồn hét lên.

"Làm như ta để gã đụng vào ta được ấy. Ngươi yên tâm, ván chơi này chưa biết ai hơn ai đâu." Hy Dương nghiến răng. "Lúc nãy cảm ơn ngươi đã đánh thức ta, giỏi lắm."

Tiểu Đinh Đang được khen rất sướng, tiếng chuông reo bên tai rất vang.

"Hy Dương!"

Hy Chấn mất bình tĩnh nhảy xuống ngựa, chạy đến bên Hy Dương mà ôm chặt hắn vào lòng, lực độ lớn đến mức muốn khảm nguyên con người ấy vào lồng ngực. Hy Dương muốn kêu đau, thế nhưng hắn lại nghe thấy tiếng tim đập cùng hơi thở bất ổn của Hy Chấn, tim chẳng mấy chốc mềm thành một bãi.

"Ta... Ta sợ... Đừng rời đi, đừng biến mất khỏi tầm mắt của ta..."

Hy Chấn nói năng không rành mạch, đủ biết sự kiện vừa rồi dọa sợ y cỡ nào. Hy Dương không biết phải nói gì để an ủi y, chỉ biết đáp trả cái ôm nồng nhiệt kia, tìm kiếm đôi môi của đối phương mà hôn lên một cái.

"Ta vẫn ở đây, sẽ luôn ở bên ngươi mà. Đừng sợ, Hy Chấn."

Hy Chấn mím môi, kéo Hy Dương vào nụ hôn sâu, chiếc lưỡi mạnh mẽ cuốn lấy Hy Dương, cấp thiết cảm nhận sự tồn tại của Hy Dương. Hy Dương được Hy Chấn bế thốc lên mà nhấn chìm trong nụ hôn nồng nhiệt, trong đầu ngoại trừ khí tức của Hy Chấn ra chẳng thể nghĩ thêm được gì. Hắn biết nỗi bất an của Hy Chấn không dễ để có thể xóa nhòa, nếu có thể y chỉ hận không thể thời thời khắc khắc dính lên người hắn. Vì vậy, sự kiện hôm nay đã cho y một đả kích rất lớn.

Vì thế, hắn tùy ý dung túng cho hành động của Hy Chấn.

Ngày hôm đó, hai người họ dã chiến kịch liệt trong rừng, Hy Dương bị gây sức ép đến độ phải để Hy Chấn bế về.

---------------------------------------------------------

"Nói cách khác, các ngươi thất bại?"

Vũ Lương Nhi quỳ gối giữa sàn đá hoa lạnh băng, không dám ngẩng mặt lên. Nàng có thể cảm nhận được khí tức đầy sát khí của chủ tử nàng, áp lực như đá tảng đè nặng khiến cơ thể nàng nặng trĩu, mồ hôi túa ra như tắm.

Chủ tử chưa từng tức giận như thế này với nàng, lúc nào chủ tử cũng rất ôn nhu dịu dàng, kể cả khi nàng thất bại. Bởi vậy, nàng cực kì tự tin bản thân là người thân cận với chủ tử nhất, là người có khả năng sánh vai cùng ngài ấy. Đơn giản vì trừ nàng ra, không còn bóng hồng nào có thể tiếp cận được Tần Xích Hoang.

Thế nhưng, nàng không thể mang một tên nam sủng về, chủ tử lại tức giận như thế này sao?

"Thưa ngài, xin hãy cho thần thêm một cơ hội nữa. Cha thần... Cha thần đã hi sinh, thần vô cùng hận tên hoàng tử và tên nô tài ấy! Xin ngài, thần nhất định sẽ không làm ngài thất vọng, sẽ bắt bọn chúng trả giá."

Vũ Lương Nhi lấy hết can đảm nhìn thẳng vào Tần Xích Hoang, mong gã nhìn thấy sự quyết tâm của mình. Thế nhưng, không như dự đoán của nàng, sắc mặt của gã càng đen lợi hại, mỗi hơi thở tỏa ra lạnh lẽo như tử thần tới đoạt mạng nàng. 

Tần Xích Hoang trưởng thành thành một người đàn ông cao lớn, cơ thể cơ bắp tràn đầy sức mạnh, không khỏi khiến người khác kinh sợ. Gương mặt điển trai của gã giờ thêm đường nét góc cạnh, thế nhưng lúc này Vũ Lương Nhi không có tâm tình thưởng thức nó vì ánh mắt của gã nhìn nàng lúc này chẳng khác một con bọ bị giẫm chết.

Cằm nhỏ bị nắm đến đau đớn, nàng bị đối phương kéo lên, đôi mắt hằn tia máu kia phóng đại ngay trước tầm mắt nàng. Vũ Lương Nhi sợ hãi không dám động, gần như nín thở muốn trốn tránh ánh nhìn ngột ngạt ấy. 

Chủ tử của nàng, sao có thể nhìn nàng khinh bỉ và tức giận như thế? Chẳng phải chủ tử vẫn luôn yêu thích nàng sao?

"Chủ tử, thần..."

"Câm mồm, đồ vô dụng." Tần Xích Hoang bóp chặt cằm của Vũ Lương Nhi hơn như muốn bóp nát nó. "Toàn đội bị tiêu diệt, ngươi tay không trở về, lão cha kia của ngươi cũng chết. Rặt một lũ rác rưởi, nuôi chỉ tốn cơm."

Tim Vũ Lương Nhi đập cái thịch. Chủ tử sao có thể sỉ nhục cha nàng như vậy? 

"Chủ tử, xin ngài bình tĩnh! Cha thần... Cha thần vẫn luôn trung thành với ngài, xin ngài đừng dùng từ ngữ ô uế như vậy như vậy với ông ấy."

Lúc này, cằm của nàng được thả ra. Nàng còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì cổ họng bị bàn tay to bản của Tần Xích Hoang bóp mạnh. 

"A!"

"Không phải rác rưởi thì là gì? Nội gián lâu vậy, trừ phá được hậu cung kia thì người cần mang về cũng không mang về được, còn nghĩ mình giỏi sao?" Tần Xích Hoang gần như đay nghiến từng từ. "Rác rưởi thì không cần sống nữa."

Vũ Lương Nhi bị bóp cổ nâng lên cao, hai chân không chạm đất vô lực đạp loạn trong không khí. Sức lực của nàng không thể đọ lại gọng kiềm của chắc chắn của Tần Xích Hoang, nước mắt rơi ra như suối.

"Chủ... Chủ tử... Thần xin lỗi... Xin dừng..."

Thế nhưng, mọi lời khẩn khoản của nàng đều bị bóp nghẹn, chỉ vài phút sau nàng đã hoàn toàn tắt thở. Tần Xích Hoang thấy đối phương không còn nhúc nhích, không chút lưu tình ném xác nữ nhân xuống đất, lấy khăn lau tay như thể mình mới đụng vào thứ gì đó dơ bẩn. 

"Mau mang ả ra khỏi đây."

Sau khi ra lệnh quân lính xử lý Vũ Lương Nhi, Tần Xích Hoang một mình trong phòng bực bội ngồi xuống ghế, hai ngón tay day day ấn đường. Những tưởng lũ này có thể mang người trở về, thế nhưng vẫn thất bại, bao nhiêu kế hoạch gã muốn làm với Hy Dương đều bị phá hoại.

"Đừng có suy nghĩ mấy thứ ghê tởm đó. Ta có thể nghe được suy nghĩ của ngươi, ta không muốn nôn."

"Ngươi làm sao hiểu được? Ta đã chuẩn bị sẵn mật thất ẩn để nhốt anh ấy vào, thậm chí chuẩn bị đủ thứ đồ chơi để chơi với anh ấy, thế nhưng lũ ám vệ vô dụng kia chẳng bắt được người về, đống đạo cụ kia chưa được dùng thật chán."

Hank mím môi khinh bỉ. Đàn bà có hai meo meo không thích lại đi mê lỗ đít đàn ông, lũ đồng tính biến thái gã không thể hiểu nổi.

"Đừng bàn về vấn đề này nữa, ngươi muốn làm nhục hắn ta thế nào ta cũng mặc kệ. Quan trọng bây giờ, ngươi có chắc chắn sẽ giết được Aksar trong chiến tranh sắp tới?"

"Ngươi lo lắng quá nhiều, ta bất lực đến vậy sao? Y có là chủ thần đi chăng nữa thì thế giới này cũng không phải thần thánh. Ta rất tự tin với kĩ năng của mình, chắc chắn sẽ cho y một trận đòn đã đời. Sẽ thật hay nếu ta có thể "ăn" anh Dương trước mặt y, thật đáng mong chờ."

Tần Xích Hoang lại quay về trạng thái ngả ngớn của mình khiến Hank theo bản năng nhăn mặt. Mỗi ngày đều phải nghe gã nói về mấy cái tưởng tượng tởm lợm của gã đã khiến sự kiên nhẫn của Hank dần bị bào mòn. Thật đáng tiếc, gã hiện tại cũng là kí sinh, không thể gây bất lợi được cho Tần Xích Hoang, chỉ có thể cố gắng lọc bớt những hình ảnh biến thái không dành cho thiếu nhi và đàn ông thẳng tưng trong đầu đối phương. Đợi đến khi gã có lại năng lực của mình, nhất định phải cho tên khốn này sống dở chết dở mới thỏa mãn.

Về phần trận chiến sắp tới, gã thật sự rất mong chờ. 

Aksar, ta đến với ngươi đây!

---------------------------------------------------------

Tần Xích Hoang hành động rất nhanh, chẳng mấy lâu sau Tình vương liền nhận được chiến thư của gã. Gã ta không hề cho Tình vương một con đường lui, ngôn từ cuồng vọng khiến Tình vương nóng cả mặt. Ông không thể nghĩ ra được nguyên nhân gì khiến vị hoàng tử Cổ Bàn kia giận dữ đến vậy, hùng hổ tuyên bố muốn sát nhập nước ông làm tỉnh lẻ, dù có nhân nhượng đến đâu ông cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.

Mối giao hảo mấy năm nay vẫn tốt mà, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

"Tâu phụ hoàng, một khi đã có dã tâm xâm lược thì còn cần lí do? Chúng ỷ nước mạnh mà muốn thôn tín chúng ta, phụ hoàng chịu ngồi yên sao?"

"Con đừng xàm ngôn! Đại Việt so với Cổ Bàn chưa chắc bằng được một phần mười, giờ cứng đối cứng với bọn chúng chẳng khác nào châu chấu đá xe! Hy Chấn, ta biết con là một thiên tài kiếm thuật, nhưng con chưa từng đi thực chiến bao giờ, mọi kiến thức quân lược mà con học được chỉ là trong sách vở, chỉ là nói miệng, thực tế không đơn giản như vậy. Không được, ta cần phải kiếm thêm châu báu cầu hòa với họ, có thể sẽ khiến họ thay đổi ý định."

Tình vương mồ hôi nhễ nhại ôm mặt già. Từ khi nhận được chiến thư cả hoàng cung như biến thành một mớ hỗn độn, còn ông thì bị nỗi lo sợ thấp thỏm cắn nuốt, ông như già đi gần như chục tuổi chỉ sau vài ngày. 

Hy Chấn nhìn lão cha thảm hại của mình mà lòng tối một mảng.

Y tức giận, vì tên hoàng tử xứ người kia dám đánh chủ ý lên Hy Dương của y. Y thực sự không biết gã chỉ muốn bắt người để dằn vặt y hay thực sự có hứng thú đặc biệt với hắn, nhưng chỉ cần dám mơ tưởng đến người của Hy Chấn này, nhất định phải trả giá.

"Tâu phụ hoàng, Tần Xích Hoang sẽ chẳng đổi ý. Người không thấy gã cuồng vọng cỡ nào sao, máu xâm lược đã ăn vào máu gã, gã nhất định sẽ không buông tha cho nước chúng ta. Phụ hoàng, chiến tranh là chuyện sớm muộn, nhưng người muốn trốn chui trốn nhủi như một con chuột trong nhục nhã, hay chiến đấu vì non sông đất Việt đến hơi thở cuối cùng? Phụ hoàng đừng nghĩ gã sẽ nhân từ tha mạng cho người chỉ vì người quy hàng, xin người hãy học tập những nạn nhân trước đó của Cổ Bàn."

"Xin hãy giao binh quyền cho nhi tử, nhi tử sẽ mang chiến thắng trở về."

"Con... Con... Con nghĩ chúng ta có thể chiến thắng sao? Con đủ sức dẫn dắt đội quân chúng ta đấu lại quân binh hàng vạn người của Cổ Bàn? Đừng lộng ngôn, vấn đề quan trọng này không phải nói là làm được! Nghé con còn chưa mọc sừng đã dám khẳng định sẽ đánh thắng quân địch!"

"Sao phụ hoàng lại nghĩ, nhi tử vẫn là nghé con chưa mọc sừng? Quả nhiên, phụ hoàng vẫn muốn lựa chọn con đường hèn nhát a." Hy Chấn đối diện với tầm mắt nóng rực của Tình vương một cách bình thản. "Chỉ sợ, binh quyền hiện tại không nằm trong tay người nữa."

Hy Chấn vừa dứt lời, tướng quân Lê Hách đã quỳ gối ngay trước sự ngỡ ngàng của Tình vương.

"Thần xin nghe theo sự chỉ thị của hoàng tử."

"Tâu hoàng thượng, thứ cho thần phạm thượng, nhưng thần nghĩ chủ kiến của hoàng thượng sai lầm rồi. Chúng có thể có lợi thế về số lượng, thế nhưng chúng ta có lợi thế về địa hình và chiến thuật, trận chiến này chưa biết kẻ thắng người thua đâu. Nếu như hoàng thượng cho phép, xin hãy để thần và hoàng tử bàn bạc với hoàng thượng về kế hoạch đối chiến."

"A... Phản..."

Tình vương ngẩn người, lời muốn mắng đều nghẹn lại cổ họng. Đến cả một vị tướng thông tình đạt lý như Lê Hách cũng cho rằng chúng ta có khả năng thắng? Nếu vậy, bản kế hoạch kia phải kì công cỡ nào mới có thể khiến Lê Hách tự tin đến vậy?

"Được, ta muốn nghe thêm." Tình vương không giấu nỗi sự tò mò, lập tức cho phép.

"Đa tạ phụ hoàng. Thế nhưng, chiến lược gia chính lần này không phải là nhi tử hay tướng quân. Xin phụ hoàng cho phép nhi tử đưa người vào, hắn sẽ giải thích triệt để hơn."

Tình vương không nói hai lời liền đồng ý, ngay khi nhìn thấy Hy Dương liền há hốc mồm kinh ngạc.

Này chẳng phải là nô tài của Hy Chấn hay sao? Một nô tài thấp kém lại có thể vẽ ra kế hoạch khiến cả Hy Chấn và Lê Hách phải tâm đắc ư?

"Xin phụ hoàng hãy lắng nghe hắn, đừng vì địa vị mà đánh giá một con người."

Tình vương chưa kịp nói gì thì bị giọng nói lạnh như băng của Hy Chấn đánh vỡ, khí tức đáng sợ của y khiến ông không khỏi cúi đầu trong vô thức và làm theo yêu cầu của y.

"Đa tạ hoàng thượng cho phép kẻ hèn này được cống hiến cho đất nước." Hy Dương mở ra một bản kế hoạch chi chít chữ cùng những đường vẽ tỉ mỉ, mỉm cười nhìn thẳng vào Tình vương. "Bây giờ, thần xin được bắt đầu."

Tối đó, bốn người đàn ông cùng nhau xem xét bản chiến lược suốt đêm thâu.

Vài ngày sau, Tình vương tuyên bố cả nước cùng đồng lòng đánh giặc bảo vệ tấc đất tấc vàng của tổ tiên, giành được sự ủng hộ của đông đảo nhân dân.

"Tít tít. Nhiệm vụ 2: Cùng nam chủ tham gia đánh giặc, hoàn thành."

---------------------------------------------------------

Lời tác giả: Này là hư cấu, do có hào quang nhân vật chính nên mới dám lấy tiểu đánh đại nhé, chứ ngoài đời là nên suy nghĩ cẩn thận trước khi đấu tay đôi với đứa mạnh hơn không thì vỡ mồm :))))

Cảm ơn mọi người đã gợi ý cho mình về thế giới cuối cùng nhé, có khả năng mình sẽ chọn đề tài kinh dị cho thế giới tới :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net