Chương 2 - I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với người bệnh tự bế, họ cũng không phải là vô dụng. Dù mắc các chướng ngại về tâm lí xã giao, họ lại là những phần tử vô cùng thông minh, giác quan sắc bén, nói tóm tắt là một thiên tài. Về chướng ngại tâm lí có thể cải thiện được, dù không khiến Hoa Thư Giải tiếp xúc thoải mái với mọi người hơn nhưng có thể khiến y đủ tự tin để giành lấy quyền trở thành người đứng đầu gia tộc.

Vừa suy nghĩ mông lung vừa mặc đồ cho thiếu chủ nhỏ, Bạch Kết Dương không hề để ý thấy ảnh hưởng của mình lên Hoa Thư Giải. Mỗi khi đôi bàn tay dịu dàng này chạm vào y, da lại tê rần đến ửng đỏ, trái tim không tự chủ nhảy nhót lung tung.

Phải chăng là vì đã lâu y chưa tiếp xúc thân cận với ai đến thế, hay vì lí do nào khác...

"Thiếu chủ, ngài có biết ngài rất thông minh không?"

Hoa Thư Giải chớp chớp đôi mắt, tỏ vẻ không hiểu. Bạch Kết Dương không khỏi kiềm chế độ cong của miệng, tiểu nam chủ thực đáng yêu nha.

"Trì độn... Ai cũng... nói thế... Là ta đồ ngu..." Hoa Thư Giải ấp úng, tay nắm chặt gấu quần. Trước khi Bạch Kết Dương đến, ngày nào y cũng phải chịu sự nhục mạ từ phía anh chị của mình. Những lời khinh thường độc ác lại văng vẳng bên tai, khiến nước mắt lại rơi lã chã.

Bạch Kết Dương sẽ không chán ghét y như họ chứ?

Không muốn! Không muốn!

Hoa Thư Giải bấu chặt lấy cổ tay Bạch Kết Dương, chặt đến nỗi hắn phải kiềm nén tiếng rên đau đớn. Vội vàng ôm chầm lấy đứa nhỏ tràn ngập bất an này, Bạch Kết Dương không khỏi cảm thấy phẫn nộ, đối với gia tộc Hoa này thêm chán ghét. Hoa Thư Giải cũng giống hắn ngày đó, liên tục chịu sự sỉ vả, chèn ép vì là thứ tử. Bạch Kết Dương càng thêm quyết đoán muốn thay đổi vận mệnh của đứa nhỏ này.

Dù thực chất chỉ là nhiệm vụ, nhưng tình cảm là thật tâm.

Tiểu Đinh Đang: Kí chủ càng ngày càng mềm lòng nha.

Nhẹ nhàng vỗ về Hoa Thư Giải, Bạch Kết Dương thủ thỉ. "Đừng lo, tôi sẽ không vứt bỏ thiếu chủ. Thiếu chủ không hề ngu ngốc, ngược lại có khả năng xuất sắc tại bất cứ lĩnh vực nào, chỉ cần cố gắng. Tôi sẽ đưa thiếu chủ lên đỉnh cao."

"Sao-Sao có thể?"

"Sao lại không? Chỉ là họ không nhìn ra tiềm năng của ngài. Ngài nhất định sẽ là người mạnh nhất."

Ánh mắt Hoa Thư Giải lóe sáng, trong lòng dấy lên một nỗi khao khát mãnh liệt.

Mình không ngốc, mình không phải là đứa vô dụng. Mình có thể trở nên mạnh hơn nữa.

Hoa Thư Giải nhìn Bạch Kết Dương càng thêm mê luyến, nhào vào lòng hắn mà tham lam hít trọn mùi hương thơm mát, hận không thể hoàn toàn đắm chìm trong nó thời thời khắc khắc.

"Gọi em là Thư Giải, đừng gọi thiếu chủ nữa."

"Được, Thư Giải." Manh quá đi.

Gia tộc Hoa, chuẩn bị chào đón chủ nhân mới của mấy người đi.

Bạch Kết Dương cười tà.

---------------------------------------------------------

Bắt đầu kế hoạch của mình, Bạch Kết Dương chuẩn bị sách giáo khoa từ tiểu học đến cấp ba. Quả nhiên, khả năng tiếp thu của Hoa Thư Giải vượt xa người thường, học đâu nhớ đó, đôi khi còn hỏi mấy câu phân tích là hắn nghẹn họng không biết trả lời làm sao. Chỉ trong thời gian ngắn, y đã học hết tất cả nhưng quyển sách mà hắn đưa cho.

Bạch Kết Dương âm thầm oán hận. Mẹ nó, đây mà pháo hôi nỗi gì, con cưng của ông trời rõ ràng.

Dẫu sao thì phần lớn công sức vẫn thuộc về mình, Bạch Kết Dương không khỏi kiêu ngạo.

Tiếp theo là phần quan trọng hơn, hình thành tham vọng trong Hoa Thư Giải.

"Em quả thực rất thông minh, Thư Giải. Tuy nhiên, chỉ thông minh thôi thì cũng không giúp em giành được cái ghế đứng đầu gia tộc đâu."

"Cái em cần lúc này, chính là tham vọng."

"Tham vọng ư? Em... Em..." Hoa Thư Giải mặt tái mét, hắn thực sự không có tham vọng gì cả.

Chỉ mong có Bạch Kết Dương bên người.

"Em đừng mơ sống trong an nhàn trong một gia đình xã hội đen. Mọi phút giây đều là thời khắc tranh đoạt, anh chị của em sẽ không ngần ngại giết chết em để diệt trừ nguy cơ về sau. Đây là thế giới ăn thịt người, mạnh được yếu thua, em không tàn nhẫn với họ thì họ nhất định sẽ cắn lại em. Giết người nếu cần thiết."

"Em muốn cái gì, nhất định phải đoạt được. Không được từ bỏ thủ đoạn nào, bất kể dơ bẩn đến đâu."

Hoa Thư Giải ánh mắt càng thêm sắc lạnh.

Nói xong những lời này, Bạch Kết Dương không khỏi cảm thấy mình đang dạy hư trẻ nhỏ. Ai bảo nam chủ sinh ra trong cái gia đình sặc mùi thuốc súng này làm chi.

Bạch Kết Dương vì tương lai bản thân ép nam chủ hắc hóa thắp một ngọn nến. (┬_┬)

---------------------------------------------------------

Sau khi được mặt trời chân lí chói qua tim, Hoa Thư Giải học hành càng thêm chăm chỉ. Y tích cực tiếp thu mọi thủ đoạn kinh doanh, thủ đoạn quan sát nắm bắt yếu điểm của con người. Y cũng chủ động mở lời nhiều hơn, biết đeo mặt nạ để che đậy âm mưu của bản thân, thường xuyên góp mặt vào các bữa cơm gia đình hay nghe ngóng những cuộc trò chuyện giữa các ông lớn. Khỏi phải nói, phu nhân cực kì phấn khích trước kết quả này. Kể cả Hoa Hữu Nha, lão đại của bang xã hội đen họ Hoa, cũng không khỏi chú ý đến đứa con được cho là vô dụng của mình, không nặng không nhẹ buông lời khích lệ khiến những đứa con khác phải đỏ mắt ghen tị.

Cứ thế, thấm thoắt năm năm trôi qua.

Hoa Thư Giải từ một đứa trẻ tự ti không giao tiếp đã trở thành một nam nhân thành thục đẫm huyết tuổi 17.

Trước đây y chỉ cao đến ngực Bạch Kết Dương, giờ thân hình cơ bắp săn chắc cao 1 mét 9 đã có thể ôm trọn Bạch Kết Dương vào lòng khiến hắn phiền muộn không thôi. Nét ngây thơ yếu đuối đã được thay thế bởi những đường nét rắn rỏi quyến rũ, thấm đượm vẻ nam tính hấp dẫn. Đôi mắt đỏ của y giờ sắc bén như dao, người nhìn không khỏi khiếp sợ, thường xuyên nhiễm màu đỏ tanh tưởi của máu như Tu La đến từ địa ngục.

Với sự trợ giúp của Bạch Kết Dương, y thành công chiếm được một lượng lớn quyền lực trong gia tộc, thường xuyên theo cha đi gặp gỡ các gia tộc khác bàn chuyện làm ăn, xuất sắc hoàn thành nhiều phi vụ "đen" ngay dưới mũi cảnh sát, góp phần củng cố quyền lực cho gia tộc Hoa. Cha nhìn y ngày càng thuận mắt hơn hẳn hai đứa lớn, ngỏ ý nhường quyền kiểm soát cho y, nhiều tiểu thư danh giá cũng liếc mắt tán tỉnh không ngớt.

Ngoài mặt Hoa Thư Giải vẫn giữ đúng lễ nghi, tuy trong lòng lại cười lạnh. Chỉ khi có ích mới được tôn trọng, chỉ khi có sức mạnh mới được người để ý lên. Nếu không, chẳng khác nào rác rưởi mặc người chà đạp.

Duy chỉ có Bạch Kết Dương, vẫn luôn ở đây vì y.

Nghĩ đến đây, tâm tình Hoa Thư Giải lại mềm xuống.

"Tít tít. Nhiệm vụ đầu tiên, giúp nam chủ vượt qua chứng tự bế, bộc lộ tài năng, hoàn thành. Thỉnh kí chủ tiếp tục cố gắng."

"Hừ, một tên tự bế vô dụng thì làm được trò trống gì. Mới có được trí khôn một chút đã ra vẻ ta đây." Hoa Mục Cư, cậu cả, bĩu môi hừ lạnh. Tên trì độn này trước giờ đã chướng mắt, giờ lại càng khiến gã muốn băm vằm y ra.

"Đúng thế, một đứa yếu hèn như nó lấy đâu ra tư cách được cha để ý." Chị hai, Hoa Mộc Nhu tiếp lời, căn bản không thể chấp nhận sự tiến bộ của cậu em út.

Bạch Kết Dương đứng sau cười nhạo, quả nhiên điển hình cho mấy tên pháo hôi thích tìm chết.

Hoa Thư Giải liếc nhìn anh chị nhà mình, vẻ khinh thường khiến chúng nổi máu sôi gan.

Một tên tự bế yếu đuối nhu nhược dám lên mặt, thực đáng chết.

Tất cả đều tại tên quản gia chết dẫm kia, nếu hắn không xuất hiện thì chúng không có thêm ai nhăm nhe quyền thừa kế rồi.

Nhận ra sự ác ý của chúng lên Bạch Kết Dương, Hoa Thư Giải thực sự nổi giận.

Muốn chửi y, đánh y gì cũng được, nhưng tuyệt đối không được đụng vào người của Hoa Thư Giải này.

"Ít nhất tên trì độn đây cũng không phá hoại mối quan hệ với bang Hắc Báo. Có muốn tôi nhắc lại anh đã làm tổn thất bao nhiêu tiền không? "

Hoa Mục Cư nghẹn đỏ cả mặt, bao nhiêu câu chửi mắc kẹt tại cổ họng. Hồi đó tuổi trẻ bồng bột, gã gây thù chuốc oán với nhà Hắc Bang, bị đưa đến Hình đường tra tấn sống dở chết dở.

"Còn chị... " Hoa Thư Giải thủ thỉ bên tai. "Em có list tình nhân bên ngoài của chị đó. Vị hôn phu của chị chắc cũng không thích bị cắm sừng đâu nhỉ? "

"Sao mày biết?" Hoa Mộc Nhu cả kinh, ả đã rất cẩn thận cơ mà.

"Xây dựng quan hệ bên tình báo thực sự có ích đấy. "

"Mày, Hoa Thư Giải đừng vênh váo. Tao sẽ không để mày yên đâu!"

"Đừng để máu liều nhiều hơn máu não. Anh chị đụng vào tôi hay người của tôi, tôi sẽ khiến anh chị sống không bằng chết. "

Hoa Thư Giải nhìn chúng tựa như nhìn người chết. Hai người thực sự bị ánh nhìn doạ sợ đến nhũn ra, tựa như ác ma sẵn sàng xéo nát máu thịt của bọn họ nếu nghịch ý.

Từ khi nào, đứa em vô dụng đã có thể biến hoá đến nhường này?

Dù là gì, cũng không thể để y muốn làm gì thì làm thế này được.

---------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net