Chương 3 - III (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin chào, mình là Trương Mộc Miên." Mộc Miên nở nụ cười tươi rói, hấp dẫn ánh nhìn của nhiều người. Tô Hinh dù gay nhưng vẫn phải thừa nhận cô là người con gái rất đẹp. Giống Mộ Hàm, cô sở hữu mái tóc dài óng ả như gội Sunsilk, tuy nhiên đôi mắt màu đỏ rượu lại đem đến một mỹ cảm khác biệt so với màu xanh biếc của Mộ Hàm. Tô Hinh thực sự muốn đập đầu vô tường, bữa nay ngày lành tháng tốt gì mà hắn gặp phải cả nam chủ lẫn nữ chính là thế nào?

Mộc Miên không bắt được vẻ khó chịu trên mặt Tô Hinh, cô đang bận đánh giá người này. Kiếp trước cô không có quá nhiều ký ức về hắn, chỉ gặp đôi lần vào lúc khai giảng hoặc được nhờ đưa đồ tới phòng của Hội học sinh. Hội trưởng Tô Hinh được nhiều người ca tụng thành mĩ nam bí ẩn, vì ngoại trừ học giỏi đẹp trai ra có rất ít người biết gì về hắn. Tuy nhiên, cô phải công nhận Tô Hinh rất đẹp, tựa như đoá lan trắng cự tuyệt người đến gần. Có lẽ do còn ám ảnh với lũ khách hàng ghê tởm kiếp trước, cô nhìn hắn đặc biệt lâu.

Tiếc quá, người này lại đồng tính.

"Xin lỗi về cậu em sỗ sàng của tôi, tôi khuyến cáo anh không nên tiếp xúc với nó."

"Theo tôi được biết, hai người không phải chị em ruột nhỉ?" Tô Hinh không nặng không nhẹ hỏi.

"Phải, nó là con riêng của kỹ nữ, và con của ả cũng không phải hạng người tử tế gì. Anh không nên bị lừa bởi vẻ ngoài đẹp đẽ của nó, tâm địa của nó không khác gì ác quỷ cả."

"Tôi biết chừng mực, không cần cô quản." Tô Hinh mệt mỏi muốn đi làm Mộc Miên gấp không thôi. Cô nhớ kiếp trước Mộ Hàm đâu có quan hệ gì với Tô Hinh, sao lần này lại tỏ tình với hắn? Tệ hơn nữa, Tô Hinh gay, cô không thể áp dụng được những chiêu trò quyến rũ đàn ông của mình, vì vậy chỉ có thể cho hắn thấy bộ mặt thật của tên kia.

"Khoan đã, anh hãy giúp tôi. Mộ Hàm đang lừa lọc rất nhiều người, kể cả cha tôi. Chúng ta không thể để nó hoành hành như vậy!"

"Xin lỗi, chuyện của gia đình cô tôi không muốn quan tâm. Mộ Hàm chắc cũng đơn thuần muốn sự chú ý thôi, cô đừng nên nói xấu em mình như vậy."

"Nhưng đó là sự thậ-"

"Thứ lỗi." Tô Hinh không muốn nhiều lời với nữ nhân này nữa, hắn muốn nhanh chóng trở về nghỉ ngơi. Mộc Miên không níu được Tô Hinh, tay nắm lại thành quyền, móng tay như muốn đục xuyên lòng bàn tay. Tô Hinh là một hacker tài giỏi, nhà lại có gia thế, có được sự trợ giúp của hắn cô có thể đè bẹp Mộ Hàm dễ dàng hơn nhiều. Tức tối, Mộc Miên chạy đi, không may lại va phải một cơ thể cứng rắn như đá, ngã nhào xuống đất.

"Anh kia, đi đứng kiểu gì vậy hả?"

Người con trai kia cười khẩy đỡ cô dậy. "Mĩ nhân đừng nóng, tôi xin lỗi được chưa? Có gì mà làm quá vậy, tôi đền tiền cho danh dự của cô là được chứ gì?"

"Anh kia, đừng tưởng giàu có là được phép khinh người nhé! Tôi biết anh là ai, cậu chủ nhà Âu Dương."

Người kia trước sự ngỡ ngàng của nhiều người bước về phía cô cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài milimet. Ở góc độ này, Mộc Miên phải cảm thán vẻ đẹp trai của anh. Âu Dương Tử Lang cao hơn cô cả một cái đầu, đường nét nam tính góc cạnh tạo nên một khuôn mặt đẹp như tạc, thân hình vạm vỡ có thể cảm nhận rõ nét cơ bắp đầy hấp dẫn. Tim Mộc Miên như đánh trống, người con trai tuấn mỹ này có khi còn lợi hại hơn Tô Hinh kia.

"Cô đụng vào tôi."

"Hả?"

"Cô là người đụng vào tôi đấy, mĩ nhân ạ. Cô xinh đẹp thế này tôi không muốn động thủ chút nào đâu." Tử Lang cầm lọn tóc vàng, hôn lên, đôi mắt tinh nghịch nhìn về phía đối phương.

Mộc Miên đơ người. Cô thực sự vừa mắt nam nhân này, nhưng cái tính xốc nổi của mình lại tạo cho người ta ấn tượng xấu rồi. Không được, cô phải bình tĩnh lại, đổi hướng tiếp cận. Âu Dương Tử Lang là người giàu có nhất trong cái trường này, bản thân cũng là một tay sát gái hạng nặng, tình một đêm nhiều vô kể. Mộc Miên cười nham hiểm, cô rất tự tin về cơ thể mình, dù không tự hào gì nhưng mấy năm khốn khổ ở kiếp trước đã tôi luyện cho cô kỹ năng thoả mãn đàn ông lên mức thượng thừa. Nếu như cô có thể lên giường với Tử Lang, bằng cách nào đó khiến anh ta dây dưa với cô không dứt, cô có thể dễ dàng lập kế hoạch trả thù.

Âu Dương Tử Lang là con người háo sắc rất đáng sợ, cô phải thật sự cẩn thận mới được.

"Muốn bồi thường? Được, tôi có chuyện muốn nói với anh."

---------------------------------------------------------

Năm học mới sớm được bắt đầu, Tô Hinh bắt đầu bước vào guồng quay mới của việc vừa học vừa làm hội trưởng. Trở lại cái năm cấp ba cày ngày cày đêm của hắn hồi đó, quả thực mệt mỏi quá đi.

"Hệ thống, ngươi có thứ gì giúp ta học đâu nhớ đó được không? Thực sự ta muốn điên lên đây này."

"Tiếc quá kí chủ ơi, tui không toàn năng đến mức đó."

"Mà đã qua mấy ngày rồi sao không thấy nhiệm vụ? Ngươi muốn ta đợi đến mục ruỗng trên ghế nhà trường à?"

"Đừng nóng nha kí chủ."

Đúng lúc này, tiếng chuông nghỉ trưa vang lên inh ỏi. Tô Hinh thu dọn sách vở thì thấy bóng người quen thuộc ngoài cửa, âm thầm thở dài.

"Anh Tô Hinh, em có làm hộp cơm trưa cho anh." Mộ Hàm lí nhí cúi đầu, ánh mắt mềm mại như nước khiến mọi người xung quanh phải thét lên vì quá đáng yêu.

"Trời ơi, kia có phải là cậu nhóc tỏ tình với hội trưởng không?"

"Mẹ ơi đáng yêu quá. Nhìn như búp bê ấy."

"Ơ nhưng mà không phải hội trưởng chúng ta là thụ sao? Thụ thụ với nhau có nước làm chị em bạn dì à?"

Tô Hinh liếc xéo sang đám con gái đang xì xào bàn tán, họ nhanh chóng im bặt và tản ra chỗ khác. Gì chớ hội trưởng la sát lắm đó, đắc tội không được đâu. Quay về phía Mộ Hàm còn đứng ngóng trông, Tô Hinh chẳng nói chẳng rằng kéo tay y đi về phía văn phòng Hội học sinh. Cố Thử thấy vậy định ra ngăn, nhưng lại bắt gặp phải ánh mắt của Mộ Hàm, đành phải ngậm ngùi nhìn người thương bị kéo đi.

Tô Hinh khoá cửa lại, thở dài một hơi. "Cậu lại muốn nháo cái gì đây?"

"Anh đang nói cái gì thế? Em chỉ đơn thuần muốn làm đồ ăn cho anh thôi mà. Anh đã nói là sẽ để em theo đuổi, phải không?" Mộ Hàm ngây thơ nghiêng đầu, nụ cười tươi tắn vẫn luôn hiện trên môi. Tuy nhiên, Tô Hinh biết rõ, hết thảy đều là giả.

"Ngồi xuống." Tô Hinh bất đắc dĩ nhận lấy hộp cơm. Đó là một hộp obento nhỏ nhắn đáng yêu, đầy đủ dinh dưỡng với thiết kế vô cùng bắt mắt. "Là cậu làm?"

"Phải, em đã dành rất nhiều công sức cho nó đấy."

"Được rồi Mộ Hàm, cậu không cần phải giả vờ với tôi. Tôi biết cậu là ai, cũng biết cậu có thể làm được những gì. Nếu cậu muốn kéo tôi vào những trò chơi biến thái của cậu, tôi không có hứng thú."

"Haha, thật sự không qua được mắt của anh nhỉ?"

Tô Hinh biết mình đã thành công. Muốn thu hút sự chú ý đặc biệt từ Mộ Hàm, không thể như cái chân chó mà bám lấy y được. Mộ Hàm là kẻ trong ngoài bất nhất, lấy lừa đảo làm trò chơi, nhưng mọi việc diễn ra quá dễ dàng sẽ khiến y cảm thấy chán nản. Vì vậy, cách tốt nhất là phải biến mình thành người có nhìn thấu được bản chất thật của y, là người đủ khả năng đánh bại y ngay trong chính trò chơi của mình.

Phải trở thành một kẻ có tư tưởng phản xã hội giống như y.

Ngay lúc này đây, Mộ Hàm như trút bỏ vẻ ngoài đáng yêu của mình. Đôi mắt xanh lam tối lại, sáng lên đầy nguy hiểm, trên môi treo một nụ cười giảo hoạt. Dáng vẻ khúm núm nhu nhược ban nãy biến mất không chút dấu vết, thay vào đó là sự ngông cuồng của kẻ coi mọi thứ là đồ chơi của mình.

Đâu đó ở y, hắn nhìn thấy được bóng dáng bất cần của Erik.

"Em thật không ngờ mình lại phải xé rách mặt nạ của mình sớm như vậy. Nhưng mà, anh thực sự là một con Samoyed khó dạy bảo."

Khoé miệng Tô Hinh giật giật, tên khỉ gió dám nói ông đây là chó à? (ʘдʘ╬)

"Tôi có thể mường tượng ra cậu gọi hai tên kia là loại chó gì. Vì vậy, cảm ơn cậu quá khen."

"Haha, anh hài hước quá đấy. Nhưng em nói nghe nè, em vẫn chưa từ bỏ ý định theo đuổi anh đâu. Một con người xinh đẹp tài giỏi như anh, đúng là của hời."

"Ồ, giờ tôi là người cơ à? Cậu nói năng mạnh miệng quá nhỉ? Cậu không sợ tôi vạch trần cái bộ mặt xấu xí của cậu ra cho mọi người biết?"

"Anh sẽ không." Mộ Hàm nói chắc nịch, đôi mắt như diều hâu khoá chặt trên người hắn. Tô Hinh như ngồi trên đống lửa, cố gắng giữ khuôn mặt bình tĩnh trước ánh nhìn nóng bỏng kia. Như nhìn thấy được cử động nhỏ của hắn, Mộ Hàm cười càng tươi hơn. Không hiểu sao cảm giác này lại mang cho y khoái cảm khó nói, hơn hẳn bất cứ thứ đồ chơi nào khác.

Kì lạ hơn, y lại cảm thấy hắn có chút quen thuộc, và cái quen thuộc ấy khiến quyết tâm muốn chinh phục được Tô Hinh còn lớn mạnh hơn.

"Tự tin thái quá rồi đấy. Nhưng cậu nói đúng, tôi sẽ không nói."

"Ồ? Em còn tưởng anh muốn chối chứ." Mộ Hàm tròn mắt, biến chuyển này đến cả y còn thấy ngạc nhiên nữa là.

"Chối làm gì khi đó là sự thật. Tôi thích nhìn thấy sự hỗn loạn, sự kịch tính. Có thể do tôi gây ra, cũng có thể do người khác. Ở cậu, tôi có thể nhìn thấy khả năng ấy, khả năng đem con người quay trong lòng bàn tay."

"Còn anh, sẽ đứng ngoài nhìn bọn họ chìm sâu trong hỗn loạn, như một đấng tối cao nhìn con người tàn sát lẫn nhau? Anh đó, cũng điên rồ như em thôi." Mộ Hàm khúc khích cười, cuộc nói chuyện này gợi lên sự hưng phấn trong y. "Không ngờ vị Hội trưởng sạch sẽ lại là người có tính tình biến thái như thế. Với cái tài năng hack của mình chắc anh chơi đùa cũng vui nhỉ? Vụ công ty Châu Ngọc mất dữ liệu hàng loạt phải anh gây ra không?"

Chết tiệt, tên này thế mà tra ra được. Đó chính là lần lỡ tay nghịch ngợm của nguyên chủ, nhưng nó có lợi cho việc thuyết phục lòng tin của Mộ Hàm nên...

Haha...

"Tôi cũng có thể nói điều tương tự đối với cậu." Tô Hinh nhàn nhã húp một ngụm trà, vị Earl Grey đắng chát vương trên đầu lưỡi. "Công ty đó cũng sắp sụp đổ rồi, tôi chỉ đẩy nhanh tiến trình. Haha, nhưng nhìn cảnh đám khách hàng đánh giám đốc tơi tả cũng khá vui đấy."

"Dù gì ta cũng biết bộ mặt thật của nhau rồi, chẳng phải em gần gũi với anh thêm một chút?" Mộ Hàm trong nháy mắt chuyển sang đôi mắt cún con, chớp chớp hàng lông mi cong dài. Tô Hinh suýt tí nữa phun cả tách trà.

"Cậu bớt buồn nôn đi. Tôi không nhớ là mình chấp nhận để cậu theo đuổi mình."

"A, lạ thế đấy, em vẫn chưa từ bỏ ý định đâu." Mộ Hàm bước đến trước mặt Tô Hinh, vuốt ve làn da nhẵn nhụi của hắn. Ở cự li gần thế này, y có thể ngửi thấy tức vị bạc hà ngọt ngào. "Em cũng có thể làm công đó nha."

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. "Hội trưởng, sao lại khoá thế này? Mở cửa, mình có chuyện muốn bàn bạc với cậu."

"Nhanh đi đi, cửa phụ ở đằng kia." Tô Hinh đẩy Mộ Hàm ra, bước về phía cửa. Vị thủ quỹ của Hội học sinh, Lưu Vỹ, cười tươi với hắn, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu. Tô Hinh quay đầu lại thì không thấy Mộ Hàm đâu, nhún vai để Lưu Vỹ bước vào, mình thì ngồi vào bàn làm việc.

"Có chuyện gì nói đi."

"Được rồi, mình đã tổng hợp tất cả các mục tài chính cần cậu giải quyết, khá là dài đấy nên cậu nhớ lắng nghe kĩ nhé."

Tô Hinh gật đầu, vừa đọc tài liệu vừa nghe Lưu Vỹ trình bày, chẳng khác nào như trước kia nghe thư kí của hắn thao thao bất tuyệt vậy. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy chuyển động dưới bàn tiến đến ống quần của hắn. Tô Hinh giật nảy mình nhìn xuống thì thấy Mộ Hàm đang trốn dưới bàn, hai tay thoăn thoắt gỡ thắt lưng của hắn. Nhận ra ánh mắt sửng sốt của Tô Hinh, Mộ Hàm đưa tay lên miệng "Suỵt" một tiếng.

"Hội trưởng, cậu có sao không? Dường như cậu đang xao nhãng." Lưu Vỹ ngây thơ hỏi.

"Không sao, tiếp tục đi." Tô Hinh hâng giọng, cảm nhận được ngón tay thon dài của Mộ Hàm vói vào trong quần hắn. Tô Hinh dùng cùi chỏ định thúc vào đầu y, mặt nóng lên vì xấu hổ. Nếu để bị phát hiện thế này hắn chỉ có thể đâm đầu tự tử thôi.

Đây là quấy rối tình dục, bớ người ta! ( ≧Д≦)

Mộ Hàm giữ chân của Tô Hinh lại, nắm lấy na căn sạch sẽ của hắn, tinh nghịch liếm lên. Mộ Hàm thích thú nhấm nháp tính căn của hắn, cảm nhận cái run rẩy bị kiềm nén của đối phương. Tô Hinh đích thực rất nhạy cảm, chỉ mới lộng một tí đã cứng lên, dáng vẻ nhỏ nhắn sạch sẽ kích thích dục vọng trong y. Mộ Hàm há miệng ngậm cả "tiểu Hinh", bắt đầu mút lấy. Tô Hinh mặt mũi đỏ lựng, phải lấy mấy tờ giấy che mặt mình lại. May mắn thay Lưu Vỹ quá nhập tâm vào giấy tờ sổ sách để thấy được sự bất thường của hắn. Tô Hinh nén tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng, thân thể căng cứng cả lên, nhưng Mộ Hàm nào để ý. Y điêu luyện dùng lưỡi trêu đùa với hạ thân của hắn, phát hiện bản thân rất thích hương vị của người con trai này. Tô Hinh muốn lùi ra xa, Mộ Hàm dùng sức giữ đùi hắn, sức mạnh lớn đến mức Tô Hinh không thể tin được.

Năm phút sau, Tô Hinh nhịn không được bắn ra, bị Mộ Hàm nuốt hết vào bên trong. Hắn giận dữ nhìn kẻ đầu sỏ, mặt đỏ gay không thể thốt được gì. Mộ Hàm cười nhe hàm răng trắng, gương mặt của Tô Hinh lúc này thực sự rất đẹp, y thật muốn nó có thể xuất hiện nhiều hơn nữa.

"Đó là tất cả. Cậu ở lại giải quyết đi nhé, mình phải về lớp đây." Lưu Vỹ xách cặp chạy đi, ngay lập tức Tô Hinh tức tối kéo quần lên, nắm lấy cổ áo Mộ Hàm.

"Anh dễ thương lắm, Tô Hinh. Hương vị rất ngọt ngào." Mộ Hàm cười ngả ngớn, đôi mắt xanh sáng lấp lánh.

"Còn cậu thật bệnh hoạn." Nén cơn giận vào lòng, hắn gằn giọng. Đây rõ ràng là quấy rối tình dục, không ngờ nam chủ có thể phóng đãng đến thế. "Tôi nhất định sẽ trả đũa cậu về chuyện này."

"Em mong chờ điều đó đấy." Mộ Hàm hôn lên má Tô Hinh, nhảy chân sáo bỏ đi. Trong lòng y cảm thấy sung sướng không thôi, gặp được một kẻ cũng giống mình, đã vậy còn rất đáng yêu nữa chứ. Y thật sự rất mong đợi cho những trò chơi mới trong tương lai, bởi nay đã có thêm sự khác biệt thú vị mang tên Tô Hinh.

Không thể trách y vui vẻ đến độ này a.

Đến ác quỷ cũng cần có bạn đồng hành, đúng không?

---------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net