Chương 4 - VI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hai đứa nhỏ tắm rửa xong xuôi, Hy Dương bày ra bộ nghiên mực cùng vở tập viết trước mặt Hy Chấn.

"Đây, Trần Cổ lão lão cho ta bộ này về, sau này không phải dùng cành cây viết lên đất nữa." 

Sắc trời đã tối, Hy Dương thắp lên cây đèn dầu cũ kỹ, ánh sáng leo lắt từ ngọn lửa uốn lượn tạo thành những cái bóng chuyển động trên mặt bàn.

"Ồ, Trần Cổ đại nhân tốt bụng thật." Hy Chấn cảm thán nói.

"Ừ, chỉ tiếc là ngài ấy không thể trực tiếp dạy cho ngươi được." Hy Dương cắn chặt răng, làm một bộ tức giận. "Hoàng thượng cũng thật là quá đáng, đem ngươi quẳng ra sau đầu."

"Dương ca, đừng buồn mà. Ta cũng đã quen rồi." Hy Chấn như đang cố kiềm nén nước mắt, rặn ra một nụ cười miễn cưỡng. "Ít nhất ta trong trường hợp này vẫn gặp được Dương ca a."

Biết tỏng đó là chiêu làm nũng mà Hy Chấn luôn sử dụng, nhưng Hy Dương hoàn toàn nhắm mắt tai ngơ, y như lệ cũ mà làm, ôm ôm rồi lại vỗ về đối phương. 

Sau một năm qua, người duy nhất mà Hy Chấn phô ra cái bộ mặt nũng nịu này chỉ có mình Hy Dương thôi, còn đối với người y không để tâm đến, chỉ cần người không phạm ta, ta liền không phạm người. 

Ngoài ra, sau vô số lần thúc đẩy tâm hồn mỏng manh yếu đuối của nam chủ, y đối với người ngoài cũng không còn sợ sệt mà cúi đầu nữa, thậm chí dần dần tự tin vào bản thân hơn qua những lần luyện tư thế cầm kiếm thành công.

Lại nói đến trình độ sử dụng kiếm của Hy Chấn, phải công nhận mức độ ngộ đạo của y nhanh kinh khủng khiếp!

Hắn đã được hệ thống giải thích về lí do vì sao Aksar lại rơi vào thảm cảnh linh hồn vỡ nát thế này, cũng như hiểu rõ nguyên lí hoạt động của mỗi một thế giới hắn dung nhập. Nói một cách đơn giản thì, nam chủ giống như một nhân vật chính trong truyện shounen ấy, là một kẻ tầm thường đến đáng thương nhưng lại sở hữu một sức mạnh phong ấn sâu bên trong. 

Còn hắn đóng vai trò như công tắc mở, giải phóng tiềm lực của y.

Mặc dù đã hiểu rõ là vậy, nhưng khả năng nghịch thiên của y hết lần này đến lần khác khiến người khác phải ghen tị.

Tốc độ tiếp thu của y đúng chuẩn quái vật, chỉ cần hắn thực hiện động tác một lần thôi đã nhớ kĩ, đến lượt y thực hành chỉ một vài lần đã thuần thục. Nhưng nếu hắn thực hiện nhìn có vẻ nhẹ nhàng thanh thoát thì đối phương lại mạnh về lực đạo, mỗi động tác đều đem theo sự mạnh mẽ trong đó. Với một đứa trẻ 10 tuổi như vậy đã có thể nói là thiên tài rồi. 

Mỗi ngày hắn đều bắt y chạy mấy vòng trong rừng rồi lại hít đất, rồi lại luyện kiếm, thân thể nhỏ bé kia dần dần xuất hiện những cơ bắp mờ mờ, đặc biệt rõ ở hai cánh tay vì luyện tập cầm thân tre kia vô số lần.

Nhưng chỉ cầm mỗi thanh tre kia mãi sẽ không hiệu quả, y cần một thanh kiếm thực sự để phát huy hết tiềm lực của mình.

"Hy Chấn, nhắm mắt lại." 

Hy Chấn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng vẫn tò mò. "Dương ca, ngươi có gì bất ngờ cho ta sao?"

"Ừ, nhưng ngươi phải nhắm mắt, khi nào ta cho phép mới được mở mắt." Hy Dương lôi ra từ dưới sàn nhà gỗ một vật được quấn kín bằng vải rách. Hy Chấn nhắm mắt nhưng vẫn nghe rõ tiếng động do Hy Dương tạo ra, thứ Dương ca đang cầm có vẻ khá nặng.

"Được rồi mở mắt ra đi." Hy Dương đặt đồ vật đó trước mặt Hy Chấn. "Ta rất may mắn được Trần Cổ lão lão chiếu cố đến vậy, ông ấy là một người rất tốt. Trần Cổ lão lão quen biết một thợ rèn lành nghề sinh sống ngoài hoàng cung, và đã giúp ta liên hệ với người đó. Ở chỗ quen biết nên ông ta chỉ lấy nửa giá thôi, nhưng ta phải tân tân sở sở kiếm tiền bằng đủ thứ khác nhau (cùng một chút trợ giúp của hệ thống) mới góp được đủ tiền làm cho ngươi món quà này."

Tim Hy Chấn trong nháy mắt đập liên hồi, cả người ngây ngẩn tại chỗ. Đừng nói là...

"Mau mở ra đi, còn ngồi đó nữa."

Hy Chấn trong đầu suy nghĩ gì đó, hai tay run rẩy mở mớ vải rách kia, để lộ một hộp gỗ có chiều dài gần bằng chiều cao của chính y.

Mở nắp trên ra, một tiếng "thịch" vang lên nặng trịch.

Bên trong là một thanh kiếm bóng loáng, lưỡi kiếm sắt được mài bóng sạch sẽ, chuôi kiếm gỗ trơn bóng không có hoa văn gắn chặt chẽ với lưỡi kiếm. Hy Chấn cầm lên thử, bàn tay nhỏ bé của y vừa vặn ôm lấy chuôi kiếm.

"Tốn ta gần một quan tiền lận đó chứ ít ỏi gì. Nhìn không đẹp lắm nhưng lưỡi kiếm ông ấy rèn rất có tâm, đảm bảo sắc. Tạm thời ngươi dùng nó luyện tập đi, chứ chỉ mỗi thanh tre không giúp ngươi căn đúng lực của mình. Sau này ngươi sẽ có nhiều thanh kiếm tốt hơn nhiều."

Hy Dương nói một hồi, phát hiện đối phương run rẩy cầm lấy kiếm, hai bàn tay bóp chặt đến đỏ ửng.

"Sao vậy? Không thích à?"

Hỏi vậy thôi chứ ông đây biết cưng cảm động muốn chết rồi.

Đến, nhào vào lòng ta mà khóc đi!

Y như những gì Hy Dương nghĩ, Hy Chấn thả kiếm xuống đất, nhào vào lòng Hy Dương oà khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc ướt đẫm vạt áo của hắn.

"Dương ca, cảm ơn ngươi! Cảm ơn ngươi nhiều lắm!"

Hy Chấn không biết làm gì khác ngoài lặp đi lặp lại lời cảm ơn, cảm xúc như sông chảy xiết gặp đê vỡ trào ra ngoài. 

Tất cả những ấm áp mà y nhận được trong suốt cuộc đời này, đều do Hy Dương mang lại. Tất cả những món quà mà y nhận được, đều là Hy Dương đưa đến.

Tất cả những lần đầu tiên mà y được trải nghiệm, đều là nhờ Hy Dương y mới nhận được.

Hy Dương, Hy Dương, Hy Dương, Hy Dương, Hy Dương,...

Tất cả đều là hắn.

Y không bao giờ muốn buông tay người này, vĩnh viễn không bao giờ rời xa.

Hắn là người quan trọng nhất của y, mục đích sống của y từ giờ sẽ là hắn, chỉ mỗi hắn.

"Dương ca, đừng rời xa ta có được không? Ta sẽ ngoan ngoãn, sẽ bảo vệ Dương ca mãi mãi." Hy Chấn dụi dụi đầu, áp tai nghe nhịp đập vững vàng của trái tim Hy Dương.

Thật sinh động, thật ấm áp, và cũng thật mỏng manh.

Y muốn bảo vệ nó, muốn giữ nó thuộc về riêng mình.

Chẳng phải hắn là bụt sao? Là thần tiên sao?

Sau này hắn sẽ quay về nơi đó sao?

Tốt nhất đừng nên như vậy.

Không, phải là tuyệt đối không thể.

Cứ ở cạnh y như thế này là tốt rồi, không cần phải cố gắng trở thành bụt chính hiệu, cứ để mình y tôn thờ hắn là đủ.

Ở đây, làm đạo của riêng mình y đi.

Hy Dương dở khóc dở cười vỗ về đứa nhỏ, hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng của đối phương. Tuy nhiên, thanh âm thông báo hắc hoá của Tiểu Đinh Đang vang lên trong đầu, Hy Dương thiếu chút nữa cười lớn, bàn tay vỗ về lại xoa đầu y đến xù lên.

"Được rồi được rồi, sẽ ở cạnh ngươi được chưa? Khi nào ngươi thành danh ta vẫn sẽ ở cạnh ngươi mà. Lại khóc thế này, ướt hết cả băng rồi."

"Đừng về trời nữa được không? Ngươi thành bụt cũng chưa chắc có ai thờ ngươi đâu! Ở đây với ta, ta sẽ tôn thờ ngươi! Ta không theo đạo Phật, mà theo đạo Dương nha!"

"Thằng khỉ nhà ngươi, cái tên quái đản gì thế hả?" Hy Dương cười đến quặn ruột. "Thôi thôi ông tướng, mới bé tí biết gì mà nói. Ngươi cứ lo cho bản thân ngươi trước đi."

Hy Dương ngoài miệng nói vậy, những trong thâm tâm thì cầu y cứ tiếp tục giữ suy nghĩ ấy mà hắc hoá đi, đỡ hắn phải tự hành xác để thúc đẩy y.

Về phần Hy Chấn, y chỉ im lặng không nói gì, trong ánh mắt xuất hiện tia kiên định cùng u ám rõ rệt.

Hắn không tin thì thôi, hành động chính là minh chứng tốt nhất mà nhỉ?

Và thế là, hai người mang hai suy nghĩ khác nhau, nhưng rốt cuộc ở một điểm nào đó lại có cùng một sóng não.

---------------------------------------------------------

"Tiểu Đinh Đang, vẫn chưa tìm thấy hả?"

"Vâng."

"Nhưng cũng chưa có ai làm hại bọn ta cả."

"Trừ mấy đám pháo hôi đi gây sự kia, vâng."

"Nhưng ta chưa thực sự gặp một kẻ hoàng tộc nào, ngươi có nghĩ Uỷ Đằng sẽ là một trong số những người đó không?"

"Cũng có khả năng, nhưng nếu là vậy thì gã sớm dùng quyền lực đè chết ngài rồi."

Hy Dương gật gù.

"Cũng phải, vậy gã có thể là ai chứ? Ta ước gì gã làm thái giám luôn cho rồi."

"Thái giám không có 'gậy' nhưng vẫn có quyền."

"Haha! Khoan đã, không phải có vị hoàng tử phương Bắc sắp đến thăm sao?"

Hy Dương khuấy khuấy tô mì, chống cằm nhìn Hy Chấn sì sụp húp nước, thanh kiếm vẫn luôn sát bên người.

"Có khả năng." Tiểu Đinh Đang có chút suy nghĩ. "Nếu thật sự là vậy, gã sẽ có ít cơ hội làm hại ngài hơn, vì tên hoàng tử đó khinh thường người Đại Việt. Ký chủ hiểu mà, tâm lý nước lớn nó thế. Ngược lại, tên hoàng tử đó hơn ngài hai tuổi, là thiếu niên 15 vai hùm mật gấu lại giỏi kiếm thuật. Theo như diễn biến của thế giới nguyên bản chiến tranh giữa hai nước nhất định sẽ xảy ra, và tên hoàng tử đó chính là kẻ dẫn đầu đoàn quân Quốc Bàn."

"Kết quả thế nào?"

"Tình vương đầu hàng nhanh như Ariana huỷ show. Nhưng mà Hy Chấn khi ấy còn chưa sống được đến thời điểm đó nữa, Hy Dương cũng tương tự. Nhưng ký chủ đã ở đây, tất nhiên tương lai sẽ thay đổi. Tiện đây tui công bố luôn nhiệm vụ đầu tiên."

Tiểu Đinh Đang ngúng nguẩy.

"Tít tít! Nhiệm vụ 1: Khiến Hy Chấn được Tình vương công nhận."

"Công nhận ở đây là gì?"

"Thì Tình vương hiện tại còn không biết mặt mũi của Hy Chấn tròn méo ra sao, trong đầu ông ta chỉ nhớ y là nỗi nhục của mình thôi."

"Hợp lí, ổng coi mặt mũi như mạng, dân chúng nhiều nơi còn đang nghèo đói mà ông ta chỉ thường xuyên trang hoàng kinh đô cùng kinh thành cho nước khác ngắm, để họ thấy Đại Việt phồn hoa thế nào. Bao nhiêu thuế má của dân đổ hết vào những thứ xa hoa kia, vua xấu vua xấu." Hy Dương chép miệng.

Bỗng nhiên, trong đầu hắn xẹt qua một ý nghĩ vô cùng điên rồ và mạo hiểm.

Nếu nó thành công, hắn có thể giải quyết được tất cả những vấn đề hiện tại. Vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ 1, vừa có thể ít nhiều xác định danh tính của Uỷ Đằng.

Gã đến để chơi đùa cùng hắn mà, nếu thân phận của gã thực sự là vị hoàng tử kia, có khi gã còn không thèm lẩn trốn nữa mà tấn công chính diện luôn.

Vấn đề là, tỉ lệ thành công rất mông lung.

"Hy Chấn, ngươi có muốn gặp phụ hoàng ngươi không? Ngươi muốn được phụ hoàng công nhận không? Muốn biến thành hoàng tử chân chính không?" Hy Dương nghiêm túc ngồi thẳng lưng.

Hy Chấn ngừng động tác ăn, có chút bối rối.

"Ta không cần, ta chỉ cần Dương ca thôi. Phụ hoàng đối với ta cũng chỉ là một người xa lạ." Hy Chấn nói rõ từng câu từng chữ, trong mắt mang màu sắc lạnh nhạt hờ hững. "Phụ hoàng đã chối bỏ ta, ta không cần ông ta công nhận."

"Ta đương nhiên không yêu cầu ngươi phải làm tròn đạo hiếu của mình, dù gì hoàng thượng trước giờ chưa từng cho ngươi một phân tình cảm nào." Hy Dương hít sâu một hơi. "Nhưng, ông ta có đủ quyền lực để cho ngươi tất cả phương tiện cần thiết để tạo lập sức mạnh của riêng mình."

"Ý ngươi là sao?"

"Được rồi, một tháng tới sẽ có chuyến thăm của hoàng tử phương Bắc, ngươi không thấy mọi người đang tất bật chuẩn bị sao?"

"Ta chỉ chú ý mỗi Dương ca, hơi đâu để ý mấy vụ đó."

"Miệng lưỡi dẻo quẹo!" Hy Dương đang nghiêm túc cũng muốn bật cười. "Tóm lại, mỗi lần sứ giả Quốc Bàn đến thăm đều có cuộc so tài, cốt cũng là đi khoe khoang sức mạnh của cường quốc bọn chúng. Lần này hoàng tử tự mình thân chinh, mà gã lại nổi tiếng với tài đấu kiếm, nên ta đã đoán được nội dung của trận so tài lần này."

Theo nguyên bản, hoàng tử đúng là thi đấu kiếm với các hoàng tử của Tình vương, nhưng tất cả đều bại trận dưới tay gã chỉ trong tích tắc, còn gã thì lông tóc vô thương. Tất nhiên, Tình vương vô cùng tức giận và mất mặt, nhưng chỉ có thể cúi người tiếp tục tiếp đãi chúng.

Nhưng nếu Hy Chấn lên sàn, có khi có thể cho gã vài vết thương. Hắn biết y cũng là một thiên tài, nhưng hắn chưa từng tận mắt chứng kiến kĩ thuật của vị hoàng tử đất Bắc, không thể nói trước được gì.

Nếu thành công, Tình vương nhất định sẽ tăng hảo cảm với y, đồng thời Hy Chấn sẽ được ra mắt trước đông đảo quan văn quan võ, tạo dấu ấn với đám người từ phương Bắc kia. Vì vậy, dù Tình vương có muốn tiếp tục chối bỏ y cũng khó. Tất nhiên, hai người họ cũng có thể bị phạt vì dám ngang nhiên xuất hiện tại lễ tiếp đón quan trọng ấy khi không được phép.

Còn nếu thất bại thì, đơn giản lắm, hôm ấy nhất định có hai cái đầu rơi xuống.

Ván bài này nguy hiểm khỏi nói, vì thế chính hắn cũng có chút không tự tin và bất an.

Hy Chấn nghe xong kế hoạch của hắn, lại trầm mặc.

"Cái này, ta không biết nữa. Ta lo..."

"Được rồi, ngươi lo lắng là chuyện đương nhiên. Ta quá hấp tấp, thực xin lỗi." Hy Dương xua tay. "Có lẽ ta nên tìm cách khác, ta cũng không muốn ngươi bị thương vô cớ."

Tuy nhiên, Hy Chấn lại chạy đến trước mắt hắn, nắm chặt lấy hai tay hắn mà nói. "Không phải, Dương ca hiểu lầm rồi. Dương ca nói gì Hy Chấn ta nhất định sẽ làm theo. Dương ca rất giỏi, mọi kế hoạch ngươi nghĩ ra nhất định thành công, vì thế ta không có sợ sệt gì cả. Cái ta lo là, nếu được hồi phục thân phận hoàng tử, thế giới hai người của chúng ta sẽ không còn nữa."

Đó là điều ngươi lo đấy à?

Hệ thống, mau ra đây, xem chủ thần của ngươi manh muốn chết đây này!

Tiểu Đinh Đang: Tui offline, không tiếp. 

"Ngươi thật là, sao có thể mù quáng tin lời ta thế chứ? Ta cũng lo lắng cho ngươi mà, nhỡ đâu chúng ta bị phụ hoàng ngươi xử tội thì sao?" 

"Chỉ cần có ngươi bên cạnh, ta cái gì cũng không sợ."

Hy Dương cầm lòng không đặng, kéo y vào lòng mà ôm ôm ấp ấp. 

"Thua ngươi luôn, nói mấy câu ngọt ngấy ra. Ngươi chung quy vẫn là chủ tử của ta, giữ uy nghiêm một chút đi, sau này không phải cái gì ta cũng quyết định thay ngươi được đâu!"

"Ta là chủ tử của ngươi, nhưng ngươi chính là đạo của ta." 

Ta quyết định không cho ngươi trở về, nên ngươi nhất định phải ở cạnh ta!

Hy Dương nhéo cặp má phúng phính của Hy Chấn, cố gắng nhịn sự sung sướng bên trong.

Mẹ nó, đây có tính là tỏ tình không? Huyết quản sôi trào hết luôn rồi!

"Được rồi, ta biết ngươi rất mạnh mẽ, ta không nghi ngờ việc đó. Tuy nhiên, ngươi chắc chắn muốn làm theo kế hoạch của ta chứ?"

"Chắc chắn."

Đôi mắt kiên định của đứa nhỏ khiến tâm can hắn ngứa ngáy. Hy Dương mỉm cười, sủng nịch xoa đầu đối phương.

"Đã vậy, ta sẽ không để ngươi rút lui đâu. Từ giờ cho đến lúc đó còn một tháng nữa, ta sẽ cố gắng hết sức dạy ngươi tất cả mọi thứ. Vào thời điểm ấy, tất cả đều dựa vào thực lực của ngươi. Tuyệt đối không được hành động quá liều lĩnh, hoàng tử phương Bắc không phải một nhân vật đơn giản."

"Được!" Hy Chấn nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng như bừng lên một ngọn lửa.

Vì Hy Dương, tuyệt đối không để hắn thất vọng!

---------------------------------------------------------  

Lời tác giả: Đội vợ lên đầu, trường sinh bất lão! Sủng chồng tận trời, hạnh phúc an khang!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net