Chương 12: Họa sư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đa tạ vị công tử này, những món ăn ở đây cứ do ta trả tiền, như vậy sẽ sòng phẳng hơn." Trầm Lăng cảm kích.

"Nhân duyên gặp được mấy lần, vị huynh đệ này không cần khách sáo, ta đây cũng không thiếu tiền." nam tử bạch y nâng rượu uống cạn, đôi mắt hẹp dài như mắt phượng lơ đãng nhìn về phía Trầm Lăng và Đình Yên Tâm "Tại hạ là Tô Viễn Sinh, không biết quý danh của hai người là..."

"Thất lễ quá, ta gọi là Cẩn Dục Lăng, còn nàng là Đình Yên Tâm, bọn ta không ra ngoài thường xuyên nên lỡ mạo phạm thì mong bỏ qua."

Bạch y nam tử mỉm cười ôn hòa thanh nhã, gương mặt tuấn mỹ và tinh xảo tựa như trích tiên, khí chất bất phàm và thanh khiết của hắn khiến cho người ngoài chỉ dám nhìn chứ không nỡ vấy bẩn. Giọng nói của hắn hư nhuyễn như chén rượu đào say nồng rót vào tai "Tại hạ cũng chỉ là một thô nhân thích vẽ tranh, vẫn cần Lăng công tử chỉ giáo nhiều."

"..." Trầm Lăng bỗng nhiên phát hiện thế giới này thật nhỏ bé, chỉ tùy tiện đi vài bước lại gặp nhân vật phụ trong tiểu thuyết.

Ban đầu Trầm Lăng chỉ nghĩ là người trùng tên, nhưng bộ dạng này, sở thích này, không thể nhầm lẫn được là vị Tô Viễn Sinh đó trong 'Huyết Hải Thiên Ma'.

Tô Viễn Sinh, một thái tử bù nhìn của Hoa quốc, từ những người trong hoàng tộc, dân chúng hay những người tu chân, tu ma đều chẳng đặt hắn ở trong mắt. Nhưng chẳng ai biết được thế lực ngầm mà vị thái tử bù nhìn này gây dựng lại thâm sâu tới cỡ nào.

Tô Viễn Sinh từng bước trà trộn vào các võ phái, sai khiến thuộc hạ của mình cướp đi chủ vị rồi dần dần mở rộng thế lực. Hắn như một con nhện tung ra những sợi tơ mỏng manh nhưng chứa đầy kịch độc, ngay cả khi Họa Mục Tiên hủy diệt mọi thứ trên đại lục, thế lực của Tô Viễn Sinh vẫn ngấm ngầm tồn tại và dần dần khôi phục, trở thành niềm hi vọng của toàn bộ Nhân giới đang chìm trong hiểm cảnh diệt vong.

Trầm Lăng có chút không yêu thích nổi nam phụ này, nếu như Họa Mục Tiên vì hoàn cảnh đưa đẩy mà tính cách trở nên vặn vẹo hắc hóa, cái tên Tô Viễn Sinh này đã bị bệnh thần kinh từ khi sinh ra. Từ khi mới bập bẹ biết nói đã cuồng giết động vật nhỏ. Khi Tô Viễn Sinh lớn hơn một chút, chỉ cần nhìn trúng cung nữ, thái giám nào đó, hay thậm chí là muội muội ruột của mình, hắn sẽ vô thanh vô tức bắt cóc người đó giam cầm trong mật thất, xác chết được đốt thành tro để bổ sung vào bộ sưu tập đặc biệt của hắn. Nhờ vỏ bọc thanh cao, tao nhã coi thường thế sự của Tô Viễn Sinh, hắn đã che mắt không biết bao nhiêu người trên thiên hạ.

Đương nhiên việc mất tích nhiều người như vậy làm ai trong hoàng cung cũng thấp thỏm lo âu, hoàng đế cho mời không biết bao nhiêu pháp sư và tu chân giả để tìm ra hung thủ nhưng đều vô dụng.

Mãi tới khi hoàng đế gửi thiếp tới Thiết Cơ Môn nhờ trợ giúp, Họa Mục Tiên- lúc này đã là đệ tử cao tầng của tiên phái cùng các sư huynh sư đệ nhận trọng trách điều tra ngọn ngành. Chính Họa Mục Tiên là người đã vạch trần bộ mặt thật của Tô Viễn Sinh, dần dần lấy được sự tôn trọng và kính nể của đệ tử trong Thiết Cơ Môn.

Về phần Tô Viễn Sinh, hắn vốn là một kẻ chu đáo và toan tính, đương nhiên sẽ luôn tạo đường lui của bản thân. Sau khi thoát ly khỏi hoàng tộc Hoa quốc, hắn bắt đầu bành trướng lực lượng của mình, xâm nhập tiên phái lẫn ma phái để trả thù Họa Mục Tiên.

Nhưng điều khiến rất nhiều độc giả vừa yêu vừa hận ở nam phụ này, Tô Viễn Sinh là người đã chỉ điểm giúp Ma Thiên Tôn hãm hại Họa Mục Tiên mất đi tu vi, cũng là người giúp đỡ Họa Mục Tiên thoát khỏi cái chết trong gang tấc nhiều lần. Trong vô vàn các nam phụ nữ phụ anh dũng tìm chết, Tô Viễn Sinh vẫn luôn sống sót tới cuối truyện. Đôi khi Trầm Lăng nghi ngờ tên này chính là Boss ẩn nguy hiểm cấp độ SS không hề thua kém Boss cuối Ma Thiên Tôn.

Còn Cẩn Dục Lăng sao? Ha ha... cái tên đó chỉ là vật hi sinh kém cỏi mà thôi, khi nam chính vừa hắc hóa vùng dậy thì từ đầu đến cuối đều bị ngược tơi tả, ngược thê thảm, ngược dai dẳng tới cuối truyện, ngược tới mức Trầm Lăng cũng chẳng dám nhìn thẳng nữa.

Tô Viễn Sinh ngoài sở thích giam cầm ra có lẽ chính là vẽ tranh, hắn vẽ bất kỳ thứ gì, từ tranh phong cảnh đến con người, tranh của hắn vô cùng đẹp và có hồn.

Khụ khụ, ai mà được hắn vẽ thì kết cục chẳng bao giờ tốt đẹp, chẳng khác gì một lời nguyền rủa.

"Tuyệt quá, muội chưa từng gặp họa sư nào ngoài đời thật, Tô công tử có thể vẽ muội một bức được không? Muội muốn có tranh hình của Lăng ca ca, để ngày nào cũng có thể ngắm huynh ấy." Đình Yên Tâm đôi mắt sáng rực lên phấn khích, gương mặt đỏ ửng lên nhìn về phía Trầm Lăng.

"..." Trầm Lăng run run khóe miệng, Đình Yên Tâm muốn cậu sống không bằng chết sao?

Tô Viễn Sinh cười đầy tà mị, không hề che dấu sự thích thú và dục vọng trong ánh mắt "Đương nhiên rồi, tại hạ rất sẵn lòng họa cho Lăng công tử một bức tranh tuyệt mỹ nhất."

Hai thắng một, Trầm Lăng trước mắt chỉ có thể thuận theo bọn họ, cậu bất đắc dĩ phải làm người mẫu cho tên họa sư thần kinh này, dù sao cũng tốt hơn là đối nghịch với hắn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc Tô Viễn Sinh đã họa xong hình của Cẩn Dục Lăng.

"Quoa, thật sự rất giống! Đa tạ Tô công tử!!!" Đình Yên Tâm ôm chầm bức tranh như báu vật, nàng nhận ra bên ngoài có rất nhiều người tốt. So với ma giới u ám tối tăm, ngoại trừ Cẩn Dục Lăng ra thì kẻ nào cũng dùng ánh mắt chán ghét và ghen tỵ nhìn nàng.

Dù vẽ xong bức họa, Tô Viễn Sinh vẫn tỏ ý hẹn gặp một lần khác để đàm luận, Trầm Lăng chưa kịp nói gì thì Đình Yên Tâm đã liên tục gật đầu đồng ý, có vẻ như Tô Viễn Sinh tạo ra rất nhiều hảo cảm với nàng. Không biết hôm nay Trầm Lăng đã lén thở dài bao nhiêu lần.

Bão tới đâu chặn tới đó vậy!

Tô Viễn Sinh nhìn cặp uyên ương đi xa, khóe môi khẽ nhếch lên nở một nụ cười khiêu khích như đang trò chuyện với một ai đó.

"Ngươi thấy ta tiếp cận thế nào? Vô cùng hoàn hảo đúng không?"

[Ngươi thật thích y?]

"Chậc chậc, ta chỉ làm theo lời của ngươi thôi, Tiểu Quỷ."

[Ta mới không phải là quỷ, ngươi tốt nhất đừng đánh chủ ý lên y, Họa Mục Tiên không phải hạng người dễ chọc đâu.]

"Ha ha, Tiểu Quỷ lại ăn dấm chua rồi, ngươi đang nghi ngờ tình cảm của ta dành cho ngươi sao?"

[Ta mới không thèm thứ tình cảm bệnh hoạn đó!!!]

"Thật sao? Ta làm tất cả cũng chỉ để mong muốn nhìn thấy ngươi chân chính..."

[...]

Tô Viễn Sinh cực kỳ thoải mãn khi chỉ có mình hắn mới có thể nhìn thấy Tiểu Quỷ, khi y bỗng nhiên nhờ cậy hắn tiếp cận nam tử tên Cẩn Dục Lăng kia, trong lòng hắn dâng lên một cỗ đố kỵ và lo lắng. Vì Tô Viễn Sinh là người duy nhất có thể thấy và nói chuyện với Tiểu Quỷ, nên hắn mới cảm thấy an tâm không lo lắng việc Tiểu Quỷ sẽ bỏ đi.

Ban đầu Tô Viễn Sinh đã lo sợ rằng người mà Tiểu Quỷ nhắc tới cũng có đôi mắt âm dương giống hắn, nhưng quan sát tỉ mỉ một hồi, Tô Viễn Sinh nhận ra Cẩn Dục Lăng như bao người bình thường khác.

Thật may mắn... Tiểu Quỷ vẫn là của riêng mình hắn mà thôi...

Trên không trung, một thiếu niên tóc đen ăn mặc tranh phục quái dị bay lơ lửng như oan hồn, toàn thân đều mờ nhạt hơn người thật rất nhiều. Đôi mắt to có màu đen lấp lánh như bảo thạch, gương mặt baby vô cùng lừa tình, rõ ràng y đã 20 tuổi nhưng nhìn bề ngoài chẳng khác nào 15. Dáng người mảnh khảnh nhỏ nhắn chẳng khác nào con gái, thiếu niên cực kỳ xứng đáng với danh hiệu 'em trai quốc dân' ở thế giới hiện đại.

Cậu thở dài buồn bã, từ khi nào Tô Viễn Sinh luôn gọi cậu là Tiểu Quỷ thế này? Bất quá... cái tên này cũng không tệ.

Tiểu Quỷ chính xác là người tới từ thời không khác, một thế giới hiện đại giống như Trầm Lăng. Cậu bị lưu lạc tới thế giới này và bị giày vò tới mức hồn phách không đầy đủ, vì vậy Tiểu Quỷ phải thay đổi mọi thứ, ngăn chặn tên ma đầu Họa Mục Tiên kia phá hủy vòng lặp luân hồi này.

Có rất nhiều người khác có đôi mắt âm dương giống như Tô Viễn Sinh, nhưng sức mạnh của bọn họ không mạnh bằng hắn, trong khi đó linh hồn của Tiểu Quỷ vô cùng yếu ớt và mỏng manh. Dù ban đầu không thích ứng nổi với bản tính cuồng chiếm hữu và sở thích máu me của Tô Viễn Sinh, nhưng cuối cùng cậu vẫn bên cạnh hắn để lợi dụng sức mạnh của hắn.

Không phải kiếp trước hắn ta chính là kẻ duy nhất chống cự được sự khủng bố của ma đầu Họa Mục Tiên kia sao?

[Trở về thôi, trời đã rất tối rồi.]

"Ừm." Tô Viễn Sinh hơi nhếch môi mỉm cười, hắn cũng không biết rằng nụ cười của bản thân có bao nhiêu ôn nhu và dịu dàng.

Hắn cảm thấy thế giới này chỉ cần có hắn và Tiểu Quỷ là đủ rồi.

Tiểu Quỷ thoáng nhìn bóng người cách đó không xa, không hiểu sao toàn thân đổ mồi hôi lạnh. Vẫn là Tô Viễn Sinh tốt hơn, ít nhất không giống như tên Họa Mục Tiên lụy tình suốt ngày theo dõi người yêu rồi toàn dùng mấy kiểu ngược luyến tàn tâm. Cậu ghét nhất mấy bộ phim truyền hình máu chó bắn tung tóe coi mà ức chế muốn hộc máu nghẹn khuất mà chết. Ừ thì coi như còn tình cảm của Tô Viễn Sinh vô cùng bệnh hoạn và biến thái, nhưng lại quyết đoán và bá đạo khiến cậu không có thời gian suy nghĩ hay chần chừ.

Haizz...

Tiểu Quỷ nhớ tới nữ tử hoạt bát Đình Yên Tâm kia, cảm thấy thương tiếc và đồng cảm với tương lai của nàng ta.

Mong Đình Yên Tâm đừng đắc tội với tên ma đầu kia quá nhiều, Tiểu Quỷ đây không đụng chạm gì tới hắn ta cũng bị chết thảm thương thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net