Chương 14: Mê hành dược.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng cánh hoa đỏ thẫm được đính vào hồng y mềm mại, tôn lên những hạt châu sa trắng nõm như băng tuyết. Mái tóc đen dài được vấn cầu kỳ, làn da trơn mịn tinh tế cùng thân hình đầy đặn quyến rũ khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng không dám thở mạnh. Y phục hở ra lộ bầu ngực căng đầy thấp thoáng hình xăm phượng hoàng yêu mị, phía trái eo hồng y xẻ dài xuống lộ ra cặp chân nõn nà mịn màng. Đặc biệt là đôi mắt của nữ tử đó, tử sắc sâu thẳm tràn đầy khí tức dụ hoặc và phóng đãng tựa như yêu tinh hút đi tinh khí của con người.

Nàng khẽ nhếch môi mỉm cười dưới chiếc quạt che đi nửa dung nhan tuyệt sắc, đôi mắt cong lên đầy sự toan tính và tham lam.

Phải, nàng chính là công chúa duy nhất của Ma tộc, Ma Dụ Phi. Ở trong Ma giới bất kỳ ma nhân nào cũng biết được Đại công chúa Ma tộc được mệnh danh là 'Anh túc Ma giới', loài hoa đẹp đẽ nhưng mang trong mình đầy độc dược. Không những khuynh thành dụ hoặc, nàng còn khiến mọi người ngưỡng mộ vì tài năng cầm kỳ thi họa bất phàm, tuy trong giới ma tu có chút thua kém về thực lực nhưng có mấy ai bận tâm? Tu ma nhân có rất nhiều kẻ có thực lực, nhưng rất ít ai có mị lực cùng nhan sắc xuất chúng như nàng.

Ma Dụ Phi phụng lệnh của phụ hoàng tới đưa ra yêu cầu hợp tác với Ma giáo, gần đây các môn phái tu chân đang ngày càng suy yếu, bọn họ muốn nhân cơ hội này tấn công đám người cao ngạo tự mãn kia một phen, lật ngược thời thế hiện tại chiếm đoạt vị trí đứng đầu. Ma tộc bọn họ dư sức tiêu diệt Tiên phái, nhưng làm sao có thể để cho Ma giáo an nhàn đứng ngoài thế cục làm ngư ông đắc lợi được?

"Tôn ma chủ, chắc ngài cũng đã hiểu được ý của bổn cung muốn nói." Ma Dụ Phi mỉm cười yêu diễm "Không bằng ngài ra lệnh cho sư đồ ma tu quấy nhiễu bình yên ở Nhân giới, khi bọn tu chân xuống núi, Ma tộc sẽ tiêu diệt toàn bộ lũ ngụy quân tử đó?"

"Ồ? Công chúa muốn phá thế cục cân bằng lúc này?" Ma Thiên Tôn híp híp đôi mắt, không ai có thể biết được ông ta đang suy nghĩ những gì.

"Đương nhiên rồi, đó là điều mà bất kỳ người dân Ma tộc nào cũng muốn, Tiên phái đã nắm vị trí đứng đầu quá lâu rồi." Ma Dụ Phi vẻ mặt đầy oán hận nói.

Ma Thiên Tôn bỗng nhiên cảm thấy mất hứng, quả nhiên ngu xuẩn vẫn là ngu xuẩn. Đám người Hoàng tộc Ma giới gì đó lại coi thường ông tới mức đưa một nàng công chúa bình hoa di động tới làm sứ giả, làm sao có thể thuyết phục ông dễ dàng như vậy? Muốn giáo chủ Ma giáo ra tay, ít nhất Ma Đế phải đích thân đi tới bàn luận với ông.

"Ta sẽ suy nghĩ sau." Ma Thiên Tôn nhàn nhạt lên tiếng, đưa mắt ra hiệu đám thuộc hạ cưỡng chế đem Ma Dục Phi ra ngoài, trên môi nở một nụ cười giả dối "Dường như công chúa đã mệt mỏi vì đường xa, tốt nhất hãy nghỉ ngơi thêm vài ngày, bổn giáo chủ sẽ gửi thư cho Ma Đế ghi rõ câu trả lời của mình."

"Ngươi!!!" Ma Dụ Phi sững sờ biểu tình không thể tin được, nàng cự nhiên lại bị ông ta coi thường thẳng thừng như vậy. Nàng từng nghe mọi người ở Ma giới đồn đoán rằng giáo chủ là một người coi trọng thực lực và trí tuệ. Dù là người trong Tiên giới, chỉ cần hợp mắt thì Ma Thiên Tôn sẽ buông sát ý để chờ đợi đối thủ mạnh lên để so tài.

Đường đường là một công chúa mà bị một tên giáo chủ đầu đường xó chợ không coi ra gì, Ma Dụ Phi phẫn nộ tới mức đánh mất lý trí. Từng bước chân đi trên hành lang tối tăm tràn ngập sát khí cùng oán hận, nụ cười của nàng dần trở nên méo mó và biến dạng.

"Ha ha, nếu ngươi đã đối xử với ta như vậy. Ta sẽ hảo hảo tiếp đãi đồ đệ bảo bối của ngươi thật tốt, Ma giáo chủ."

Móng tay sắc nhọn chạm nhẹ lên khóe môi đỏ thẫm, Ma Dụ Phi liếm nhẹ độc dược do mình tạo ra, đôi mắt sáng rực màu đỏ chết chóc "Là Cẩn Dục Lăng, đúng không?"

Trầm Lăng lúc này đây không hề biết bản thân trở thành mục tiêu tấn công của vị công chúa Ma giới, cậu vẫn bình thản nghiên cứu đống bảo vật trong nhẫn chỉ giới của mình.

Thời gian Ma tộc và Ma giáo nội chiến đang tới rất gần, dù tu vi của thân thể này không tệ, nhưng nếu so sánh với những cường giả ma tu đứng đầu, Cẩn Dục Lăng chẳng qua chỉ là một hạt cát trên sa mạc.

Vị công chúa Ma Dục Phi kia tới sớm hơn dự kiến của Trầm Lăng, chỉ có thể suy đoán ra một lý do thỏa đáng. Chính là Nhân giới và Tiên giới đang ngày càng mạnh hơn nên mới khiến đám người Ma tộc nôn nóng như vậy. Trầm Lăng nghĩ rằng, nếu bản thân được xuyên không, người khác cũng có thể làm được. Nếu thật sự có người giống như Trầm Lăng xuyên qua thế giới tiểu thuyết này, mọi chuyện sẽ dễ giải thích hơn nhiều.

Thắc mắc đã được giải đáp, việc Trầm Lăng cần làm bây giờ chính là tự bảo vệ bản thân. Với thân phận đồ đệ duy nhất của giáo chủ Ma giáo, cậu chắc chắn phải đứng trên đầu ngọn gió. Trầm Lăng bị ảnh hưởng không ít trong cuộc nội chiến chỉ còn là vấn đề thời gian.

"Là ai?" Trầm Lăng cảnh giác quay đầu, luồng sát khí khủng bố kia như muốn cuốn lấy cơ thể, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Tuy rằng cậu cảm nhận được đối thủ có thực lực yếu hơn mình, nhưng không thể không cảnh giác được.

"Nghe danh đã lâu, tiểu nữ vô cùng vui mừng khi được gặp Lăng đại nhân." một thân hồng y thướt tha quyến rũ như xà yêu xuất hiện sau lớp màn che màu xám, gương mặt phong tình dụ hoặc khẽ nở một nụ cười khuynh đảo chúng sinh "Liệu ngài có thể đi cùng ta một chuyến được không? Ta thật sự muốn có một nam sủng tuấn mỹ như ngài, Cẩn Dục Lăng."

Thân thể của Trầm Lăng bỗng nhiên cứng đờ, trước khi còn ý thức, cậu hoảng hốt nhận ra bản thân đã sơ xuất cỡ nào.

Mê hành dược.

Loại độc dược mà Ma Dụ Phi chuyên dùng, có tác dụng điều khiển người khác, biến bọn họ thành một con rối gỗ tùy ý cho nàng ta sai khiến. Một khi đã trúng loại độc này, phải mất một ngày thì thuốc mới hết tác dụng.

Tuy nhiên, Mê hành dược cũng có một khuyết điểm, người bị trúng độc sẽ nghe lệnh của bất kỳ ai, kể cả người ngoài hay người hạ độc, cho nên Ma Dụ Phi chỉ dùng nó khi cả hai đều đơn thân độc mã.

Đôi mắt của Cẩn Dục Lăng dần mất đi tiêu cực, chậm rãi bước về phía Ma Dụ Phi theo sai khiến của nàng.

Ma Dụ Phi cuối cùng cũng vơi bớt phẫn nộ, trong lòng đã toan tính một phen với đám Ma giáo. Có Cẩn Dục Lăng trong tay, bọn họ buộc phải làm theo chỉ định của Ma tộc nếu muốn con tin này còn sống.

Ha ha, còn về phần nam sủng sao?

Ma Dụ Phi ngày ngày dùng Mê hành dược lên người Cẩn Dục Lăng, y sẽ biết chuyện xảy ra sao?

Món nợ này, Ma Dụ Phi sẽ lấy đủ trên người hắn ta!

Không nán lại lâu, Ma Dụ Phi ôm ngang thắt lưng Cẩn Dục Lăng nhảy vụt ra ngoài. Nàng không hề bận tâm ai sẽ thấy mình hay không, chỉ cần rời khỏi đây, bọn họ chẳng thể đuổi kịp Ma Dụ Phi. Trước khi tới đây, nàng đã tạo rất nhiều con rối bố trí ở khắp xung quanh để đối phó với đám Ma giáo.

Vụt.

Họa Mục Tiên là người đầu tiên phát hiện bất thường, hắn đang tập trung tu luyện bỗng nhiên mở mắt.

Có kẻ đột nhập!

Sau khi ký kết khế ước với Bạch Lang, 5 giác quan của hắn trở nên vô cùng nhạy bén, từng động tĩnh trong đại viện hắn đều phát hiện được.

Một thân hắc y biến mất trong bóng tối, Họa Mục Tiên rất nhanh đã đuổi kịp kẻ đột nhập đang chạy trốn.

Nàng ta... đang bắt cóc Cẩn Dục Lăng?

Đầu tiên là sửng sốt, sau đó Họa Mục Tiên điên cuồng suýt mất đi bình tĩnh.

Bàn tay bẩn của , dám đụng vào y!

Ma Dụ Phi bỗng nhiên bị luồng sát khí ập tới từ sau lưng, khí tức chết chóc, điên cuồng kia khiến cho chân nàng run rẩy muốn đóng băng.

Đáng sợ quá...

Kẻ kia còn khủng khiếp hơn cả Ma Thiên Tôn.

Rốt cuộc người đó là ai?

Bước chân của Ma Dụ Phi càng nhanh hơn, chỉ cần băng qua khu rừng này, những con rối sẽ ngăn chặn kẻ kia.

Nàng hoảng hốt cùng sợ hãi không ngừng vụt chạy, ngay cả việc vận ma khí để nhảy đi cũng không suy nghĩ nổi, tựa như một con thú yếu ớt bị một dã thú săn đuổi.

Xoẹt!

"Aaaaa!!!" Ma Dụ Phi đau đớn gào thét, chân trái của nàng đã bị chặt đứt, nàng ngã nhào xuống mặt đất cùng với Cẩn Dục Lăng đang ôm ngang bên tay phải.

Đôi mắt rưng rưng sắp khóc khiến cho bất kỳ ai cũng phải thương tiếc Ma Dụ Phi, nhưng... 'bất kỳ ai' này không phải là người đối diện.

"A..." Họa Mục Tiên dần dần bước tới, nở một nụ cười ngọt ngào và thanh khiết hoàn toàn đối lập với bàn tay rướm máu của mình "Lăng đại nhân thật bất cẩn, tự nhiên lại bị một con dã chủng bắt đi."

Ma Dụ Phi cứng đờ nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Họa Mục Tiên, đôi mắt của hắn nhìn nàng, chẳng khác nào như nhìn một kẻ rác rưởi. Hoàn toàn không có một chút sát khí ban đầu, vì nàng như một kẻ đã chết.

"Hưm?" Họa Mục Tiên nhíu máy tựa tiếu phi tiếu "Ngươi muốn dùng độc với ta? Mê hành dược sao? Ra là vậy..."

Họa Mục Tiên cuối cùng cũng hiểu rõ, ra là Cẩn Dục Lăng bị trúng loại độc không màu không mùi đó. Loại độc này, trừ khi tu vi cao và giác quan nhạy bén, sẽ không thể phát hiện ra.

"Thật bẩn." vẻ mặt Họa Mục Tiên đầy chán ghét đá mạnh Ma Dụ Phi ra xa, nhẹ nhàng ôm lấy Cẩn Dục Lăng đang mơ màng trong vô thức.

"Ngài đừng lo, ta sẽ xử lý đống rác rưởi này thật sạch sẽ." Họa Mục Tiên thủ thỉ bên tai Cẩn Dục Lăng, đôi môi gợi lên nụ cười say mê và ôn nhu, tựa như trong lồng ngực là thứ trân bảo nhất thế gian, không có thứ gì có thể so sánh được.

Xoẹt xoẹt.

Ma Dụ Phi sững sờ nhìn quả tim đang đập thình thịch lăn lóc trên mặt đất, toàn thân ngày càng trở nên lạnh lẽo.

Không thể nào...

cái ? ràng hắn ta chỉ một đứa trẻ, hắn ta yếu hơn nàng rất nhiều!

sao hắn lại giết nàng dễ dàng như vậy?

Ma Dụ Phi hấp hối nhìn bóng người dần đi xa, nàng cảm nhận được, xung quanh người kia như một thế giới khác.

Một thế giới chỉ có hai người bọn họ.

A...

Kẻ kia thật tàn nhẫn, ngay cả xương cốt của nàng cũng bị độc dược của chính nàng làm cho ăn mòn.

Hủy thi diệt tích.

Một cái chết thầm lặng như vậy, quả thật không cam lòng...

P/s: Vâng, rất không cam lòng, em nữ phụ này xuất hiện chết chỉ trong vòng một chương.~(*+﹏+*)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net