Chương 17: Khảo nghiệm huyễn cảnh[1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạn Trửu kiếm có linh tính rất mạnh, nó đã cảm nhận được sự e ngại và cẩn trọng của chủ nhân đang dành cho người bên cạnh. Con bướm trong lục lạc thủy tinh đập cánh vô cùng hỗn loạn, biến thành một màu tím lấp lánh và huyền bí.

Họa Mục Tiên có nghe qua về đặc điểm của Vạn Trửu kiếm, trong lòng đầy sự tò mò và hiếu kỳ. Không biết màu sắc kia biểu thị cảm xúc gì của Cẩn Dục Lăng, hắn rất muốn biết những thứ này để lấy lòng y a~

"Sắp có huyễn cảnh, dường như đây là khảo nghiệm để vào bên trong nên ta không thể phá được, ngươi cẩn thận một chút." Trầm Lăng hắng giọng nhắc nhở, không một chút chần chừ muốn tách ra khỏi Họa Mục Tiên ngay lập tức, lao vào lớp sương mù dày đặc trước mắt.

Nguyên tác đề cập tới nội dung của khảo nghiệm huyễn cảnh rằng sẽ cho người đột nhập thấy được thứ mình khao khát nhất, hoặc là thứ bản thân sợ hãi và khiếp đảm nhất. Trầm Lăng tuyệt đối không muốn huyễn cảnh của mình bại lộ trước mắt Họa Mục Tiên. Lỡ như thứ đó có liên quan tới thế giới của cậu hay tới kịch tình thì không ổn chút nào.

Trầm Lăng cũng khá tò mò về khảo nghiệm huyễn cảnh này, cậu là một người không có ám ảnh bất kỳ chuyện gì, cũng không có khao khát hay ước muốn quá mãnh liệt tới mức có thể tạo ra huyễn cảnh. Có lẽ... là việc cậu muốn trở về thế giới cũ chăng?

Không hẳn... Nếu như Trầm Lăng tha thiết muốn trở về nhanh như vậy thì đã cố gắng tiếp cận và quan tâm tới nam chủ Họa Mục Tiên từ lâu.

Sương mù và bóng tối dần dần bao phủ lấy Trầm Lăng, khi cậu vừa dùng kiếm gạt ra chướng ngại tầm nhìn, khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.

Rừng cây cằn cỗi, xơ xát vì bị thiêu rụi, mặt đất rạn nứt tạo thành đường tia chớp. Mùi tanh của máu cùng khói bụi như trộn lẫn vào nhau khiến cho không gian thêm ghê rợn, ngột ngạt. Trầm Lăng một thân hắc y đứng trước làng mạc điêu tàn, biểu tình trên gương mặt vô cùng sửng sốt và khó hiểu.

Nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Cậu chưa từng thấy qua.

"Giáo chủ, đám người Hư Vô Điện sắp đuổi tới, chúng ta phải mong chóng rời khỏi đây!" bỗng nhiên một hắc y nhân khác đột ngột xuất hiện, trên mặt đeo mặt nạ hồ ly màu đen có một con bướm tím sậm được vẽ bên phải.

Trầm Lăng giật mình, vô thức sờ lên gương mặt mình, cậu phát hiện ra bản thân cũng đeo một mặt nạ tương tự như người kia.

"Bao nhiêu người?" Trầm Lăng không tự chủ được lên tiếng, tựa như có một sức mạnh vô hình cưỡng ép cậu phải đi theo đúng lộ tuyến.

Hư Vô Điện? Đó không phải... giáo phái trong tương lai của Họa Mục Tiên sao?

"Khoảng 20 người thưa giáo chủ, dường như bọn họ được đích thân người kia huấn luyện để trở thành tử sĩ, toàn bộ người của ta... đều bị diệt một cách dễ dàng." giọng khàn khàn của hắc y nhân mang theo run rẩy và khiếp đảm. Theo Ma giáo 30 năm, hắn vẫn không hiểu tại sao người kia lại cố chấp đuổi bắt Ma giáo tới như vậy, đặc biệt là vị giáo chủ Cẩn Dục Lăng này.

Kịch tình!!!

Cuối cùng Trầm Lăng cũng nhớ ra được, toàn bộ lời thoại lẫn khung cảnh này đều xuất hiện trong tiểu thuyết 'Huyết Hải Thiên Ma'.

"Chết tiệt!!!" Trầm Lăng siết chặt bàn tay, vẻ mặt trở nên âm trầm và ngoan tuyệt "Hảo cho một bán tiên bán ma, hảo cho một tuyệt thế thiên tài, ngươi quả nhiên muốn đuổi giết cùng giết tận đối với ta sao? Họa Mục Tiên!"

Mặc dù người kia không xuất hiện, nhưng Cẩn Dục Lăng cũng biết rõ câu trả lời của hắn ta.

Ma giáo lẫn Tiên giáo vì một nam nhân mà chật vật tận cùng, nhân gian cũng chìm vào địa ngục huyết tẩy tàn nhẫn và vô tình kia.

Trầm Lăng cảm giác bản thân bỗng lạnh lẽo đến thấu xương, từng tận sâu trong linh hồn, cậu cảm nhận được uất hận cùng không cam lòng của Cẩn Dục Lăng truyền tới bản thân. Có một chút gì đó khác biệt, vì bên trong tiểu thuyết chưa từng miêu tả cảm xúc này của Cẩn Dục Lăng. Toàn bộ từ ngữ khi nhắc tới nhân vật Cẩn Dục Lăng đều vô cùng phiến diện, khiến cho y trở nên âm độc và tuyệt tình trong mắt độc giả.

Cẩn Dục Lăng... rốt cuộc là người thế nào?

"Không kịp rồi, chúng ta bị bao vây..." hắc y nhân hoảng hốt la lên, chưa kịp dứt lời thì đầu đã bị cắt phăng khỏi cổ.

Xoẹt!

Một vệt máu dài vẽ trên mặt đất, thậm chí trên mặt nạ và y phục của Trầm Lăng cũng dính phải vài giọt huyết tinh nóng hổi.

"Đã lâu không gặp, phụ thân. Tư vị khi trở thành một con chuột nhắt suốt ngày chạy trốn thế nào? Rất khoái hoạt đúng không?" âm thanh trầm tính, mị hoặc vang lên bên tai Trầm Lăng.

Chỉ mới chớp mắt vài giây, xung quanh cậu đã xuất hiện vô số tử sĩ, trên người mặc tử y thêu chỉ bạc tinh xảo tượng trưng cho giáo phái Hư Vô Điện. Người đứng đầu chính là giáo chủ của nhóm người đó, Họa Mục Tiên, nam nhân mà Cẩn Dục Lăng không bao giờ có thể quên được.

Đôi mắt hẹp dài mang đầy dấu vết tử khí, mái tóc đen như màn đêm tung bay mảnh trời rực đỏ như lửa, thân hình cao lớn uy phong không thể xâm phạm khiến cho người ngoài không khỏi cuối đầu. Đặc biệt thân y phục của Họa Mục Tiên vô cùng khiến Cẩn Dục Lăng chướng mắt. Tử y thêu viền chỉ bạc vẽ hình hoa sen đó rất giống với y phục mà Cẩn Dục Lăng từng tặng cho Họa Mục Tiên năm xưa, có lẽ chỉ khác biệt về phần kích cỡ. Từng hình ảnh đó hiện trong mắt Cẩn Dục Lăng như một sự chế giễu trắng trợn của Họa Mục Tiên, rõ ràng chỉ là một y phục tặng dịp tết nguyên đán, bây giờ nó đã trở thành y trang của Hư Vô Điện.

"Ngươi còn dám gọi ta là phụ thân? Ngay cả một tên nô lệ cũng không xứng đáng." Cẩn Dục Lăng cười lạnh, trừng mắt nhìn Họa Mục Tiên, trước tình cảnh bị bao vây cũng không khiến tâm tình y bị lay động.

"Tới lúc này vẫn còn mạnh miệng, không hổ là Tân giáo chủ của Ma giáo..." Họa Mục Tiên bật cười hồ hởi, dường như rất hài lòng trước biểu hiện của Cẩn Dục Lăng.

Trầm Lăng đen mặt gào thét trong tâm thức, thật sự rất đáng sợ! Khi đọc nội dung này trong tiểu thuyết cũng không giống như tận mắt nhìn thấy. Bộ dạng của Họa Mục Tiên lúc này cực kỳ dọa người, rõ ràng mặt thì mỉm cười nhưng đáy mắt lại tràn ngập sát khí bao phủ, giống như hận không thể băm vằm xé nát người trước mắt.

Lộc cộc...

Trầm Lăng phát hiện ra Họa Mục Tiên lấy thứ gì đó từ trong nhẫn tùy thân rồi quăng xuống mặt đất, tiêu cự của Cẩn Dục Lăng chợt co rút, toàn thân phi thường run rẩy đến lợi hại.

"Món quà của hài nhi dành cho phụ thân đây, không phải ngài luôn tâm tâm niệm niệm chờ Ma Thiên Tôn cứu giúp sao?"

Cẩn Dục Lăng không nghe lọt một từ nào của Họa Mục Tiên, y chỉ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào thủ cấp của Ma Thiên Tôn đang lăn lóc trên mặt đất.

Ma giáo sớm tan rã khắp nơi, Cẩn Dục Lăng được tôn làm giáo chủ, nghe theo lời của Ma Thiên Tôn mang theo tàn dư bỏ trốn. Cẩn Dục Lăng nhớ rõ từng lời mà ông đã ước nguyện với y, Ma Thiên Tôn mãi mãi giúp đỡ y vô điều kiện, sẽ tiêu diệt đám người Họa Mục Tiên đang ngang tàn uy hiếp y...

Tại sao... Ông ta lại thất hứa?

phụ... chưa bao giờ lừa dối y, tại sao bây giờ lại chết trước y chứ?

Tim của Trầm Lăng truyền tới từng trận quặn đau, cậu nhíu mày không ngừng tự nhủ với chính mình.

Đây chỉ huyễn cảnh thôi!

sao cậu vẫn chưa thể thoát được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net