Chương 25: Yêu cầu vô nghĩa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta lựa được y phục mới rồi, ngươi có tìm được y phục mình thích không?" Trầm Lăng mất tự nhiên quay đầu hỏi Họa Mục Tiên, từ nãy tới giờ hắn đều nhìn cậu chằm chằm không rời mắt như vậy.

"Ân, đã tìm được rồi. Phụ thân thấy thế nào?" Họa Mục Tiên trên người mặc bộ tử y thêu viền chỉ bạc vẽ hình hoa sen giống hệt như y phục mà cậu từng thấy hắn mặc trong khảo nghiệm huyễn cảnh.

Thật sự không biết cố ý hay vô tình đây...

Trầm Lăng nhíu mày, không thể không nói tử y này rất hợp với Họa Mục Tiên, nhưng nó lại để lại ấn tượng không tốt cho cậu chút nào. Cậu khá lo sợ... những chuyện trong tiểu thuyết sẽ diễn ra.

Trầm Lăng âm thầm nói chuyện với hệ thống qua tâm thức.

Trầm Lăng: Hệ thống, nam chủ có phải là trọng sinh không vậy?

Hệ thống:...

'Ký Ức' trầm mặc trước câu hỏi của Trầm Lăng, hắn không thể nói ra sự thật, cũng không muốn nói dối Trầm Lăng.

Chủ hồn khi nhận được ký ức thì hành động quá lỗ mãng, những gì mà hắn vạch ra trước đó và ra lệnh cho bọn họ sẽ ra sao đây?

Rằng sẽ đưa linh hồn Cẩn Dục Lăng trở về và buộc y phải nhớ lại toàn bộ? Trả thù và đùa giỡn với y?

>>Giúp nam chủ đứng trên đỉnh cao của giới tu chân.

>>Trở thành nhân vật quang hóa nhất tiểu thuyết.

Ngay cả chính bản thân Ký Ức là hệ thống cũng cảm thấy nhiệm vụ đó thật nực cười, nhưng hắn không có cảm xúc hay tình cảm của riêng mình, vì vậy, hắn vẫn chỉ làm theo những gì mà Chủ hồn ra lệnh.

Thế giới tiểu thuyết hoàn toàn là nói dối, nhiệm vụ cũng là nói dối, Ký Ức cảm thấy nghi ngờ bản thân được phân niệm chỉ để lừa gạt y hay sao?

Bọn họ đều yêu y, nhưng lại lừa gạt y, như cách mà y đã tàn nhẫn chối bỏ bọn họ.

Ký Ức cảm thấy bản thân thật trống rỗng, tương lai và quá khứ mơ hồ trộn lẫn vào nhau khiến cho mọi thứ ngày càng hỗn loạn.

"Nhiệm vụ của ngươi rất rõ ràng, biến thành linh hồn và đi tìm Trầm Lăng ở Dị giới, không rời khỏi y nửa bước, và... bằng cách nào đó, ngươi hãy viết ra một quyển sách kể lại toàn bộ ký ức của chúng ta và đưa cho y đọc. Khi thành công đưa y trở về, hãy trở thành hệ thống để không cho y chạy thoát một lần nào nữa."

Ký Ức nhớ lại mệnh lệnh của Chủ hồn, nét mặt do dự dần biến thành sự kiên định và quyết tâm.

Hệ thống: Hệ thống không có khả năng nhận biết những dị biến sẽ xảy ra, ký chủ buộc phải tự tìm hiểu nếu muốn biết sự thật.

Trầm Lăng buồn bực bĩu môi, đúng là thứ hệ thống vô dụng nhất mà cậu từng biết.

"Phụ thân?" Họa Mục Tiên không vui khi nhìn thấy Trầm Lăng phân tâm, nếu như có thể khôi phục lại sức mạnh Huyết Hải Thiên Ma thật sớm thì tốt biết mấy.

"Ừ?" Trầm Lăng nhanh chóng hoàn hồn, mỉm cười xấu hổ xoa đầu Họa Mục Tiên "Xin lỗi, ta vừa mới phân tâm một chút. Ngươi còn muốn đi tới nơi nào không?"

"Chỉ cần nơi nào có phụ thân hài nhi đều thích hết!" Họa Mục Thiên nở nụ cười thiên chân vô tà, hoàn toàn không nhìn ra chút kẻ hở nào như đóng kịch.

"..." Trầm Lăng một lần nữa nghi ngờ suy đoán của bản thân, có phải cậu đã quá lo lắng rồi không?

Nếu Họa Mục Tiên là người trọng sinh, chắc hẳn sẽ không có vẻ mặt thế này đối tốt với cậu.

Họa Mục Tiên cùng Trầm Lăng không hề biết, có một ánh mắt đang theo dõi bọn họ. Từ một góc phòng, hai vị tiên nhân nghi ngờ hỏi "Là người mà ngươi nhắc tới sao?"

"Đúng vậy, chính là nam tử mặc xám y, hãy làm theo chuyện mà tôi yêu cầu, tôi chắc chắn sẽ hoàn trả tiền công đầy đủ cho Thiết Cơ Môn." nam nhân ngồi đối diện ngả nghiêng trên ghế nói.

"Nếu y thật sự là đại đệ tử của Ma Thiên Tôn, ngươi không sợ sẽ bị trả thù sao? Với lại, ngươi làm chuyện này thì có ích lợi gì?" tiên nhân càng suy ngẫm càng cảm thấy vô lý.

Phá bỏ căn cơ của một ma tu, sau đó biến y thành đệ tử Thiết Cơ Môn và bước đi trên con đường tu chân? Ai có thể dám chắc được y sẽ không làm loạn hay bị tẩu hỏa nhập ma chứ?

Nếu không phải hắn đưa ra lợi ích quá to lớn, bọn họ sẽ không dám mạo hiểm làm ra loại chuyện vô nghĩa này.

Tô Viễn Sinh, thái tử của... không, bây giờ phải gọi là hoàng đế của Hoa quốc đang nhàn nhã thương lượng với bọn họ, đôi khi còn lơ đãng nhìn không trung vô cùng tùy ý.

Sức ảnh hưởng đến chóng mặt của Tô Viễn Sinh đã bắt đầu lan rộng sang tiên giới, bất kỳ ai cũng không dám kiêu căng trước mặt hắn vì sợ bị thù hằn. Từng nước bước đường đi như đã biết trước kết quả, Tô Viễn Sinh dần thâu tóm được những môn phái tu chân nhỏ và thu phục được biết bao tu chân giả cường đại về phe mình.

Khi nghe được chuyện Tô Viễn Sinh muốn thương lượng với Thiết Cơ Môn của bọn họ, ông đã không ngờ hắn lại đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy.

Không thể hiểu nổi trong đầu hắn ta đang suy nghĩ cái gì...

"Không có gì to tát cả, ta chỉ muốn lấy lòng phu nhân bé nhỏ của ta mà thôi." Tô Viễn Sinh ngả ngớn mỉm cười, bộ dạng không chút đứng đắn, uy nghiêm nào của một vị hoàng đế. Trên trán hai tiên nhân xuất hiện đầy vạch đen, lòng âm thầm phỉ nhổ nam nhân trước mắt.

Ra Viễn Sinh oanh oanh liệt liệt trong lời đồn chỉ một kẻ ham sắc thôi sao?

Tiểu Quỷ lơ lửng trên không trung nhìn trọn mọi biểu cảm của hai tiên nhân kia, trong lòng đầy bất lực trước sự tùy ý của Tô Viễn Sinh.

Cậu chỉ nói là muốn chia cách Cẩn Dục Lăng và Họa Mục Tiên ra khỏi nhau để đề phòng thảm họa trong tương lai thôi mà, ai lại biết Tô Viễn Sinh lại làm ra chuyện này.

Ở kiếp trước, Tiểu Quỷ từng nghe đồn Họa Mục Tiên là đệ tử của Thiết Cơ Môn một thời gian, bây giờ lại sắp biến thành Cẩn Dục Lăng.

Tương lai... thật mờ mịt a...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net