Chương 26: @&%÷|+;•+|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đêm, thành Phiễu Du Tử Điệu ngày càng rực rỡ và náo nhiệt, những chiếc lồng đèn phản chiếu trên mặt sông tạo nên một khung cảnh lấp lánh đầy thơ mộng.

Trầm Lăng vô cùng hưởng thụ không khí trong lành hiếm có này, ở trong Ma giáo mặc dù rất tráng lệ, đồ sộ, nhưng nơi đó vẫn khá tối tăm và khiến người khác cảm thấy nghẹt thở.

"Phụ thân, ngài ăn thử bánh hoa mai này." Họa Mục Tiên không biết lấy từ đâu ra một chiếc hộp gỗ vô cùng tinh xảo, bên trong là những chiếc bánh ngọt hình hoa mai phảng phất mùi hương ngọt ngào.

"Ân." Trầm Lăng cũng không khách sáo nếm thử một miếng, vị giòn tan ngọt lịm thấm dần vào đầu lưỡi của cậu. Trong lòng cậu thoải mái và yên bình đến lạ thường. Trầm Lăng như tìm lại được cảm giác bình yên trước đây tại thế giới cũ, không cần phải lo lắng hay đề phòng xung quanh mà hưởng thụ cuộc sống bình dị quen thuộc.

Nghe thật tầm thường, nhưng đó lại là điều cậu mong muốn rất lâu.

"Ăn ngon lắm, ngươi cũng ăn thử đi." Trầm Lăng hiếm khi chủ động quan tâm tới Họa Mục Tiên, nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi cũng chân thật thêm mấy phần.

Ánh mắt của Họa Mục Tiên lóe lên tia vui sướng, ký ức của hắn và Cẩn Dục Lăng vừa đau khổ vừa ngọt ngào. Mặc dù trong thâm tâm vẫn không ngừng oán hận, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của y, trái tim hắn lại đập loạn xạ như thiếu niên mới gặp được mối tình đầu.

Mái tóc đen bay nhẹ trước làn gió mát rượi, Trầm Lăng hơi khép mi để nhiệt độ se lạnh ban đêm bao phủ lấy thân thể.

Xem ra, sống ở cổ đại tốt ở chỗ là không khí vô cùng trong lành, có lẽ cũng không tệ chút nào.

"Phụ thân, hứa với ta một điều được không?" Họa Mục Tiên đan bàn tay nhỏ bé của mình vào bàn tay uyển chuyển mềm mại như hồ diệp của Trầm Lăng, hắn thì thầm lên tiếng "Phụ thân phải vĩnh viễn nhớ tới ngày hôm nay. Nếu ngài lại quên, ta cũng bắt ngài nhớ lại. Nhưng ta sẽ không nhẹ nhàng đâu."

Âm thanh non nớt mang vài phần thành thục và nghiêm túc tựa như đang làm nũng với người gọi là phụ thân. Nhưng... ánh mắt kia hiện lên sự quyết liệt và cố chấp khiến Trầm Lăng không thể từ chối được.

Hoặc... dù có từ chối cũng vô dụng mà thôi.

"Được. Ta hứa." Trầm Lăng bất đắc dĩ đồng ý, việc đó cũng nằm trong giới hạn của cậu.

"Phụ thân, ngài đi cùng ta tới bên gốc cây phiễu du khắc chữ được không? Đã đến Phiễu Du Tử Diệu thì không thể bỏ qua việc này được." vẻ mặt Họa Mục Tiên đầy khẩn cầu nhìn Trầm Lăng.

Trầm Lăng cũng khá tò mò khi nghe được người dân trong thành bàn tán nhiều về nó, không chút do dự đồng ý đi xem chung với Họa Mục Tiên.

P/s: Wattpad ngày càng xi đa, hu hu, lên trường hăng say viết hơn 600 chữ, về nhà bật wifi tính đăng bị wattpad quăng ra, còn bắt đăng nhập lại. Thế công sức đổ sông đổ bể! Chương này thứ xui xẻo, không viết nữa! Vận mệnh đã an bài, wattpad không muốn khung cảnh mùi mẫn của Trầm Lăng Họa Mục Tiên thì tui sẽ cắt hết, rảnh đâu viết lại? Ngược lên bờ xuống ruộng vẫn tốt nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net