Chương 31: 5 năm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới mái hiên tối tăm, một nữ hài luôn ngơ ngác nhìn về phương xa, như đang chờ đời ai đó trở về.

"Lăng ca ca... vì sao vẫn chưa về?"

Bầu không khí bên trong Ma giáo vô cùng khủng bố, Ma Thiên Tôn đang rất phẫn nộ trước sự biến mất của đại đồ dệ Cẩn Dục Lăng. Tất cả mọi người đều bị vạ lây, bao gồm cả Đình Yên Tâm.

Đình Yên Tâm nhờ có sự quan tâm của Cẩn Dục Lăng nên mới được sống thoải mái ở Ma giáo. Hiện tại Cẩn Dục Lăng biến mất, còn ai để ý tới sinh tồn của nàng?

Chẳng ai mang đồ ăn thức uống đến cho Đình Yên Tâm, khiến nàng lúc nào cũng ở trong tình trạng đói khát. Với sức mạnh hiện tại của Đình Yên Tâm, nàng thỉnh thoảng lấy được một ổ bánh mỳ cũng tốt lắm rồi.

Những môn đồ trong Ma giáo vốn đã ngứa mắt Đình Yên Tâm từ lâu, dựa vào cái gì mà nàng ta lại nhận được sự ưu ái của Cẩn Dục Lăng?

Nhan đẹp tầm thường, sức mạnh cũng chẳng bằng ai.

Đám người ma tu hận không thể hành hạ Đình Yên Tâm tới sống còn đau khổ hơn cả chết.

Gương mặt bị hủy dung, toàn thân mang đầy vết thương, Đình Yên Tâm run rẩy co rúc vào một góc tường.

Thì ra nàng đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng nơi này sẽ tốt hơn cuộc sống trước đây.

Không có Cẩn Dục Lăng bảo bọc, nàng chẳng là gì trong mắt họ cả.

Đình Yên Tâm nhịn đau đớn đứng dậy, đôi mắt tràn ngập sự kiên định.

Nàng nhất định phải mạnh lên, tình yêu lẫn sự bảo bọc không thể tồn tại vĩnh viễn được.

Nàng không muốn phải dựa dẫm vào bất kỳ ai một lần nữa, cũng không muốn bọn họ lại khinh thường mình.

Còn Cẩn Dục Lăng ca ca đang mất tích không rõ sống chết... nàng chỉ có thể chúc y may mắn một lần mà thôi.

Tình cảm ngây thơ nhanh chóng chôn vùi vào trái tim, Đình Yên Tâm bỏ đi sự ngây thơ trẻ con của bản thân để có thể sống sót tại Ma giáo.

Trong khoảng thời gian này, không còn ai bận tâm tới chuyện yêu đương. Vì nếu cứ mãi phân tâm thì chẳng biến mạnh lên nổi.

Trầm Lăng tu luyện vào Luyện Khí Kỳ sơ kỳ thành công tốt đẹp, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bị một ánh mắt tràn ngập sát khí chằm chằm giám sát thật sự rất áp lực a!

Nhìn thấy Cẩn Dục Lăng không bị đọa ma, Lạn Huyền khẽ hừ lạnh một cái.

Xem ra chưa có cơ hội để giết tên ma tu này.

Lạn Huyền là một tu sĩ rất nghiêm khắc với chính bản thân, hắn tự đặt ra luật lệ và ép bản thân đi vào khuôn khổ.

Chỉ giết ma tu và kẻ thù của mình chứ không dùng lạm sát vô tội.

Hiện tại Cẩn Dục Lăng không là ma tu, cũng không có sát ý gì với Lạn Huyền.

Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng Lạn Huyền vẫn miễn cưỡng làm tròn bổn phận của một vị sư huynh.

"Đi theo ta tới gặp sư tôn, ngài ấy sẽ đưa cho ngươi công pháp phù hợp." Lạn Huyền nhàn nhạt lên tiếng.

Đáp lại một tiếng, Trầm Lăng liền lẽo đẽo đi theo vị sư huynh đáng sợ của mình, trong lòng cảm thán không thôi.

Nội dung tiểu thuyết bây giờ đã lệch đường ray không lối về rồi, chỉ hi vọng mọi chuyện không trở nên tồi tệ hơn thôi.

Trầm Lăng cứ như vậy ngây ngô ở tại Thiết Cơ Môn tới 5 năm, chớp mắt đã đến tầng Nguyên Anh Kỳ.

Có thề nói Trầm Lăng là thiên tài hiếm có trong giới tu chân, vì chỉ mất 5 năm đã luyện qua 4 tầng.

Trầm Lăng không cảm thấy kỳ lạ khi Ma Thiên Tôn vẫn chưa phát hiện ra tung tích của cậu, vì Trầm Lăng vốn chưa rời khỏi Thiết Cơ Môn nửa bước.

Những đệ tử trong Thiết Cơ Môn đều không biết tên thật và quá khứ của Trầm Lăng, họ chỉ biết cậu mà tiểu đệ tử Lạn Trúc của Thanh Vị Quân.

Ban đầu, điều bọn họ thắc mắc là vì sao Thanh Vị Quân chân nhân lại thu nạp một đệ tử đã quá độ tuổi thích hợp để tu luyện như vậy.

Nhưng thời gian trôi qua, tốc độ tu luyện của Trầm Lăng đã khiến nhóm đệ tử trong môn phái sửng sốt trầm trồ không thôi.

Bọn họ tự hỏi, nếu như Trầm Lăng tu luyện ngay từ khi 13 tuổi thì sẽ đạt thành tựu xuất chúng tới cỡ nào.

Mặc dù nhiệm vụ hệ thống có chút vô lý, nhưng Trầm Lăng vẫn không quên nhìn thanh tiến độ mỗi tuần.

[Nhiệm vụ chính đã được gửi:

>>Giúp nam chủ đứng trên đỉnh cao của giới tu chân.

>>Trở thành nhân vật quang hóa nhất tiểu thuyết.

Độ hoàn thành nhiệm vụ: 56%]

Phần trăm cứ chậm rãi tăng lên kể cả khi Trầm Lăng không làm quá nhiều chuyện, có vẻ như Họa Mục Tiên hiện đang chăm chỉ tu luyện ma tu, cũng chẳng biết có còn ở Ma giáo hay là đi nơi nào khác.

Thật ra cuộc sống tu tiên cũng không đến nỗi nào, ngoại trừ vị sư huynh Lạn Huyền ra thì Trầm Lăng chẳng cần phải nhìn sắc mặt ai mà sống.

Không khí trong lành mát mẻ, đồ ăn tươi ngon mới lạ, mỗi lần nhàm chán đều có thể tới Tàng thư viện tìm sách đọc.

Một trạch nam như Trầm Lăng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Tuy nhiên, sự bình yên này một lúc nào đó cũng phải chấm dứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net