Chương 4: Y là của ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tay chân nhanh nhẹn lên một chút, đừng bắt Lăng đại nhân đang chờ các ngươi đó." thuộc hạ của Ma Thiên Tôn hối hả thúc giục đám tiểu nô lệ, vẻ mặt cực kì hoảng sợ sẽ làm phật ý của hai vị đại ác ma của Ma giáo.

Đôi mắt vô hồn của Họa Mục Tiên liếc nhìn thuộc hạ kia, cực kì cứng nhắc như một con rối gỗ mặc người khác điều khiển, hắn biết dù tuân lệnh hay phản kháng, những tiếng chửi rủa mắng nhiếc, những trận đòn tra tấn vẫn ập xuống người hắn. Toàn thân huyết nhục mơ hồ, làn nước lạnh buốt như cắt vào da thịt lan tràn toàn thân của hắn, lúc này đầu óc của Họa Mục Tiên mới thanh tỉnh lại một chút, mê man hồi tưởng lại những gì vừa diễn ra. Hắn mọi chuyện đều không rõ, chỉ biết bản thân hắn đã rời khỏi tầng chót của Ma giới và được đưa tới chỗ khác.

Liệu nơi này sẽ khá lên sao? Họa Mục Tiên không kì vọng vào ảo tưởng đó. Chỉ cần hắn còn ở Ma giáo, bất kì thời khắc nào cũng là địa ngục. Hắn không còn nhớ vòng tay ôm ấp của phụ mẫu, không còn nhớ rõ hồi ức thơ ấu êm đềm hạnh phúc, hắc ám vô tận đã vùi lấp tất cả trong hắn, cả nhân hình lẫn tâm trí.

Cẩn Dục Lăng- đại đệ tử của Ma Thiên Tôn, được mọi người tôn sùng và kính nể, không ai dám mạo phạm hay đối nghịch với y. Họa Mục Tiên đã nghe qua cái tên này từ những kẻ khác, tất cả mọi người, đều dùng một giọng nói kính sợ và nể phục khi nhắc tới y.

Vóc người nhỏ bé đầy thương tích trên mình im lặng nhìn những tiểu hài tử khác đang nơm nớp lo sợ, trong lòng dâng lên cảm giác chẳng lành. Tại sao Cẩn Dục Lăng lại cần nhiều lệ như vậy? Không phải dùng huyết đồng tu luyện ma tu hay biến họ trở thành đỉnh đó chứ? Không được, hắn nhất định phải sống sót, hắn không thể chết đây được!

"Sao ngươi lại run tới như vậy? Vị ma tôn kia rất đáng sợ sao?" Đường Tô Chiến nhìn tiểu hài đồng tuổi mình đang tái nhợt mặt mày kia, trong lòng nơm nớp lo sợ.

"Ngươi là lần đầu tới đây?" Họa Mục Tiên bình tĩnh hỏi lại, bộ dạng của Đường Tô Chiến rõ ràng thuộc về người có danh phận, tại sao lại lưu lạc tới nơi này?

"Ta... ta... là đại trưởng tôn của Đường gia Đường tướng quân Bắc quốc. Khi ta đi du ngoạn trên đỉnh núi thì bị tập kích, khi tỉnh lại liền ở nơi này. Làm sao bây giờ? Phụ thân có tìm được ta không? Đám người ma giáo có ân oán gì với gia tộc của ta chứ?" Đường Tô Chiến bối rối cầm ngọc giản khắc biểu tượng của Đường gia, lông mi ươn ướt nước mắt như sắp khóc một trận.

"Hừ, ngươi nghĩ người Ma giáo cần lí do để bắt người sao?" Họa Mục Tiên cười lạnh đầy khinh thường, sống tại nơi này một thời gian, hắn không còn là tiểu nam hài ngây thơ không biết sự đời nữa, tâm hồn đã bị nhuốm đen tới vặn vẹo "Ngươi hẳn biết được tu luyện ma đạo cần máu tươi, cần lô đỉnh để thăng cấp tu vi. Không chừng chúng ta bị đưa tới đây để thành vật tế cho vị đại ma tôn Cẩn Dục Lăng kia."

"Không... không thể nào..." Đường Tô Chiến run lên càng thêm lợi hại, Họa Mục Tiên nhíu mày khó chịu, những kẻ mới tới quả là phiền phức, hắn vẫn nên cách xa hài tử mít ướt này thì hơn.

''Nếu ngươi còn muốn sống thì câm miệng lại, ở nơi này chẳng ai dâng trà cho một công tử hoàng tộc như ngươi đâu.'' một nam hài tử khác thiện ý nhắc nhở Đường Tô Chiến, chẳng qua nam hài đó chỉ không muốn bị vạ lây mà thôi.

''Hức... nấc... ta đã biết.'' Đường Tô Chiên kiềm chế sự sợ hãi của mình, cố gắng đuổi kịp bước chân của người dẫn đường.

Trên đường đi, từ cột gỗ tới bức tường đều là một màu xám thuần túy, trong khi đó những người ở đây đều mặc một thân hắc y. Mỗi người trong Ma giáo đều biết, Cẩn Dục Lăng ma nhân rất yêu thích màu xám, nhưng lại chưa mặc xám y bao giờ.

Những ngọn đèn được thắp sáng tựa như ma trơi lơ lửng giữa không trung, bầu không khí nơi đây lạnh lẽo và rùng rợn tới mức người khác không dám thở mạnh.

Đôi mắt đen láy của Họa Mục Tiên mở to ra nhìn xung quanh, trong tâm trí cẩn thận ghi nhớ từng ngõ ngách của nơi đây.

Chạy trốn khỏi Ma giới, đó chính là mục đích của hắn.

Hoạ Mục Tiên biết bản thân không thể lỗ mãng và xúc động, hắn phải cẩn thận lập ra kế hoạch hoàn hảo để thoát khỏi đây một cách ổn thoả nhất.

"Đại nhân, thuộc hạ đã mang người tới." hắc y nhân cung kính cúi đầu báo.

"Mang vào đi." giọng nói trung tính mang theo hư nhuyễn mà uy nghiêm bất khả xâm phạm, khiến cho người khác không thể không phục tùng. Họa Mục Tiên vẽ nên bộ dạng của vị ma nhân kia trong tâm trí bản thân, chắc hẳn lại là một tên ma đầu gớm ghiếc với kiện áo hắc y tối tăm và u ám, một ánh mắt cũng có thể giết người đối diện.

Tất cả tiểu hài tử đã nín thở khi bước vào biệt viện xa hoa tráng lệ, dưới màn che màu xám ngắt, mơ hồ đường nét bóng dáng của một nam tử tuấn mỹ và hư ảo. Y bước ra với thân hắc y phiêu dật, đôi mắt đen sáng lên như vì sao giữa bầu trời đêm. Gương mặt tựa như một mảnh bạch ngọc được khắc lên tinh tế và diễm lệ.

Trầm Lăng nhìn về phìa bọn họ một cách thờ ơ, giống như chưa từng đặt đám nô lệ kia vào mắt, y lãnh đạm lên tiếng "Từ bây giờ trở các ngươi sẽ trở thành người của bản tôn, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn nếu các ngươi còn muốn sống sót. Ở nơi này chỉ có một luật lệ duy nhất, 'cường giả vi tôn'. Nhiệm vụ của các ngươi là nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào của ta, và... ở đây không chứa chấp những kẻ vô dụng. Các ngươi có thể ma tu, có thể yêu tu, thậm chí dù tu tiên cũng chẳng quan hệ, thứ bản tôn cần chính là kết quả. À, nếu bản tôn cảm thấy thuận mắt người nào, bản tôn sẽ thu nhận thêm một vài nhi tử."

Rất nhiều người đứng ở đó rất kinh ngạc trước lời nói của Cẩn Dục Lăng ma nhân, nhưng cũng không dám tùy tiện suy đoán tâm tư của chủ nhân.

Đôi mắt Họa Mục Tiên như sáng rực lên tràn ngập hi vọng, hắn có thể cảm được sự đặc biệt của vị hắc ma nhân đó. Y hoàn toàn khác biệt với những kẻ khác trong Ma giáo.

Hắn muốn là nhi tử của y, muốn thấy được bóng dáng của bản thân qua đôi mắt của y.

Cẩn Dục Lăng, nam nhân đó...

Y của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net