C77: Càng đẹp đẽ sẽ càng khó gặp lại 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lên, rào tre tường thấp bao quanh phía ngoài vách đá trơn nhẵn, thấp thoáng để lộ một dòng suối trong.

Diệp Vân Chu trả lại sách cổ, đi đến bên dược tuyền đẩy rào tre ra, xuống mấy thềm đá vào thẳng trong nước. Lá thông rơi xuống, âm thanh kì ảo lướt qua từ đỉnh đầu, y nheo mắt tìm Mộ Lâm Giang đã tới đây trước trong đám sương mù, sau đó chợt nghe thềm đá phía đối diện truyền ra âm thanh đồ sứ chạm nhau.

"Uống trà không?" Mộ Lâm Giang tựa lên vách đá nhẹ giọng hỏi.

Diệp Vân Chu thay y phục, chỉ chừa lại áo trong đến gần. Từ vai cổ trở xuống của Mộ Lâm Giang vẫn chưa bị ngập trong nước, dược tuyền nhiệt độ vừa đủ làm khuôn mặt hắn nổi màu đỏ ửng, bên cạnh lơ lửng một chiếc khay, hương trà tứ phía.

"Không có rượu à?" Diệp Vân Chu ngồi xuống cạnh Mộ Lâm Giang, thư thái thở ra một hơi.

"Ta sợ ngươi ngã xuống bể." Mộ Lâm Giang đẩy khay cười nói.

"Ngươi còn hoài nghi tửu lượng của ta." Diệp Vân Chu nâng khuỷu tay huých hắn một cái, lấy chén trà qua nhấp nhẹ, khóe mắt dừng trên bạch y sũng nước của hắn, cổ áo chỉnh tề lộ ra chút sắc da, làm người ta sinh ra ý muốn xốc lên. Y giấu đầu hở đuôi dời tầm mắt đi, cảm giác như dược tuyền lại tăng thêm mấy độ. Giữ một hồi yên tĩnh càng ngày càng nóng, Diệp Vân Chu rốt cuộc đằng hắng một tiếng, quyết định nói chút chuyện đứng đắn sát phong cảnh.

"Kiều Tâm Nguyệt vẫn chưa tỉnh, nhưng vết thương ngoài về cơ bản đã khỏi hẳn, không nên đường xa mệt nhọc, cho nên vẫn đang tĩnh dưỡng ở thành Lăng Nhai. Y Vô Hoạn lại chưa nhận được lời cầu viện của Yến Tình tiên tử, là y thuật của Yến Tình tiên tử đáng tự kiêu, hay là có bí mật gì không muốn người ngoài được biết?" Diệp Vân Chu chống cằm nói.

"Ngươi biết thật rõ ràng." Mộ Lâm Giang liếc y một cái.

"Không dối gạt ngươi, hôm qua ta mua chuộc một thị nữ chịu trách nhiệm chăm sóc ở chỗ Yến Tình tiên tử." Diệp Vân Chu nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Đầu lông mày Mộ Lâm Giang run lên, uống một ngụm trà nén xuống mấy lời dạy dỗ sắp sửa buột miệng thốt ra, uyển chuyển nói: "Ngươi rất biết phân tài nghệ đi hành thiện nhỉ."

"Để lại một phần phòng bị chưa hẳn đã không tốt." Diệp Vân Chu cười nói, "Ta đã xem hơn trăm bản ghi chép có đề cập Yểm Ma Chủ và trận Kình Lôi Sơn từ trước đến nay của thành Lăng Nhai, còn cả kì văn dị sự khắp nơi Hoàng đô Dạ đô nữa, Hoắc Phong Lâm có thể tìm được Dẫn Mộ Thạch, không phải là không có dấu vết để tìm."

Mộ Lâm Giang gật gù tán đồng.

Diệp Vân Chu tiếp tục nói: "Trường Sinh Hỏa kia ở Dạ đô, Yến Tình tiên tử liệu có từng tiếp xúc, thậm chí giấu làm của riêng? Dù sao không phải ai cũng không dã tâm không cầu tiến như ngươi, hơn nữa Trường Sinh Hỏa có thể đặt trên cơ thể người, không giống Vĩnh Trú Đăng hay Dẫn Mộ Thạch thấy được sờ được, nếu Trường Sinh Hỏa đã sớm bị Yến Tình tiên tử lấy được, chúng ta muốn tìm ước chừng khó khăn đấy."

"Cái từ 'không cầu tiến' không ổn lắm thì phải." Mộ Lâm Giang không nhịn được sửa lại cho y, nghĩ ngợi một lát, đoạn chống người lên phản ứng lại: "Hơn trăm bản?"

Nét mặt Diệp Vân Chu cứng đờ, cam chịu nói: "Được rồi, ta nói lỡ miệng, ta xem hết cả đêm."

Mộ Lâm Giang dựng thẳng một ngón tay chọc trán Diệp Vân Chu, trừng mắt nhìn y uy hiếp: "Lần sau ta ở luôn trên giường chờ ngươi, ngươi dám không quay lại thử xem."

Diệp Vân Chu che đầu bất mãn trừng lại, chắc hẳn là do công hiệu của dược tuyền, đôi mắt vốn nổi lên mấy tơ máu của y bây giờ cực kì ngời sáng, hơi nước ẩm ướt khiến tóc mai bên thái dương dính hết lên sườn mặt. Mộ Lâm Giang trong một chớp mắt đã bị vẻ mặt oán trách này mê hoặc, chợt quên mất gai nhọn y giấu dưới vẻ bề ngoài.

"Ta..."

"Đừng cãi lại ta."

Mộ Lâm Giang đột nhiên dùng ngón trỏ nâng cằm Diệp Vân Chu lên, ngón cái dán trên môi y, cản lại những câu biện bạch vĩnh viễn đều có lý của Diệp Vân Chu.

Diệp Vân Chu thoáng ngơ ngác, hai mắt Mộ Lâm Giang qua màn hơi nước dần dần sáng lên, như đá quý chứa đựng ánh sao, hiếm lúc mang một cảm xúc mãnh liệt mà rõ nét.

Diệp Vân Chu chỉ ngẩn ra phút ấy, sau đó liền khép hờ mi mắt, cười tủm tỉm đưa đầu lưỡi lướt qua lòng bàn tay hắn, khiêu khích nhếch khóe miệng lên.

Lòng Mộ Lâm Giang thình lình căng thẳng, trong mắt Diệp Vân Chu là sự thích thú trộn lẫn với sung sướng hắn thường chứng kiến, hắn luôn thấy ánh mắt này khi Diệp Vân Chu nói ra những ngôn luận tà phái kia. Hắn không lí giải nổi niềm lạc thú này, nhưng hiển nhiên hiện tại, Diệp Vân Chu cũng tìm thấy lạc thú như vậy trên người hắn.

Còn Diệp Vân Chu thì thầm nghĩ, Mộ Lâm Giang quen công phu chém gió, nói có dữ nữa cũng chẳng được hành động thực tế gì, y đã quen thói, dù gì cũng không trấn áp được y.

Chính lúc y nghĩ như vậy thì Mộ Lâm Giang buông lỏng tay ra, ngược lại lướt qua bả vai ấn lên gáy y, ôm về hướng bản thân.

Diệp Vân Chu thoáng chốc ngây người, thấy hoa mắt, môi hơi hé mở chạm phải cảm giác mềm mại y hệt, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở răng môi, mùi vị đắng chát của nước trà lan ra trong miệng.

Diệp Vân Chu cứng lại một hồi, tai đỏ bừng, đến khi y định thần lại muốn làm động tác gì đó, Mộ Lâm Giang đã thong thả ung dung lùi lại, dựa về vị trí ban đầu.

"Lần đầu tiên?" Mộ Lâm Giang bưng chén trà về, thái độ thảnh thơi.

"À? Ừ..." Răng nanh Diệp Vân Chu cắn lên khóe miệng, đại não vẫn còn đang nhớ lại khởi nguồn sự việc.

"Thế thì may thật, ta cũng là lần đầu tiên." Mộ Lâm Giang cười nhẹ như mây gió, "Ngươi không có ai để so sánh, thì sẽ không biết kĩ thuật của ta tốt hay dở."

"Mộ Lâm Giang!" Diệp Vân Chu thẹn quá hóa giận, đè lại vai ấn hắn lên vách ao, khí thế hung hăng gầm nhẹ một tiếng.

"Sao?" Mộ Lâm Giang ngẩng đầu, ánh mắt lấp lóe, ra vẻ khó hiểu.

"A, ngươi đọc nhiều thoại bản như vậy, sau câu hỏi này là điều gì, ngươi không thể không biết chứ." Tay trái Diệp Vân Chu mò ra đằng sau hắn, nắm lấy mái tóc trơn ướt của Mộ Lâm Giang, mắt sáng quắc, kẽ ngón tay mập mờ luồn vào sợi tóc.



Mộ Lâm Giang thoáng trầm tư, cười nhẹ nói: "Vậy ngươi nói đi, ngươi dám nói, ta dám đồng ý."

Mặt Diệp Vân Chu tối sầm, nhất thời nghẹn họng. Y là một chủ tịch chú trọng tố chất, tuyệt không cho phép mình nói ra từ ngữ thô bỉ.

Mộ Lâm Giang cười lão luyện, trở tay ôm lấy lưng Diệp Vân Chu, cúi đầu ghé vào tai y nói một câu cực nhỏ.

Diệp Vân Chu đột nhiên giật mình một cái, tựa như rung động dây thanh quản của hắn đã thông qua lời tuyên bố chấn động hồn phách y. Y buông tóc Mộ Lâm Giang ra, chợt đẩy một cái, đẩy hẳn hắn lên vách đá, lui ra sau vài bước cố gắng giữ bình tĩnh, tức giận mắng: "Câm miệng! Ngươi đường đường là cung chủ Tịch Tiêu cung, thân phận phẩm cách đều vứt hết hay sao, nói năng hạ lưu như tên chợ búa vô lại!"

Mộ Lâm Giang quét mắt nhìn bộ dạng đỏ mặt ngượng nghịu của y, càng thêm cảm thấy lần vứt mặt này rất có giá trị. Hắn thản nhiên nói: "Ta chỉ nói với ngươi thôi, bây giờ ta là phu quân của ngươi, không phải cung chủ."

Diệp Vân Chu thấy mình sắp bị chưng chín trước lời nói điềm nhiên như không của Mộ Lâm Giang. Y không cam lòng cứ như thế thuận theo ý hắn, nghiến răng nghiến lợi đến gần một bước, ý trả thù càng đậm: "Mộ Lâm Giang, chỉ nói lời cợt nhả thì có bản lĩnh gì, ra đây, cởi! Ngươi dám cởi ta dám làm!"

Mộ Lâm Giang nhíu mày nhìn sắc trời, ánh nắng lọt qua khe hở của rừng thông, tưới xuống một mảng ánh vàng loang loáng trên nước suối. Hắn lời hay khuyên bảo: "Tuyên dâm giữa ban ngày không hay lắm."

"Bây giờ mới nói thì không được, muộn rồi!" Diệp Vân Chu hung tợn ra tay tóm lấy áo đơn của hắn, "Lúc trêu đùa ta không phải rất thoải mái à?"

Mộ Lâm Giang nắm lấy đai lưng mình đoạt lại, đột nhiên khom người tủi thân nói: "Đau, ngươi buông tay ra, đừng nghịch nữa."

Diệp Vân Chu nửa tin nửa ngờ buông lỏng tay, ngữ khí gây sự: "Ta còn chưa làm đâu, ngươi đau chỗ nào?"

"Giật tóc ta rồi." Mộ Lâm Giang xoa da đầu, thừa cơ lúc Diệp Vân Chu buông ra, hắn lập tức hóa thanh tia sáng dịch chuyển lên bờ, nhặt y phục lên cười nói, "Người trẻ tuổi hỏa khí quá mạnh, đừng ngâm suối nước nóng, xối chút nước lạnh đi."

"...Mộ Lâm Giang!" Diệp Vân Chu phẫn nộ cầm khay ném lên bờ, Mộ Lâm Giang búng tay một cái, gọn ghẽ chặn lại ấm trà, làm nó rơi từ từ xuống đất.

Diệp Vân Chu càng nghĩ càng nhục, cũng vắt tóc đuổi theo lên bờ. Mộ Lâm Giang bỗng giơ tay ra hiệu một chút, cầm chiếc nhẫn lên từ ghế tre, ngưng thần một lát, sau đó nghiêm giọng: "Ân Tư gửi tin, Hoắc Phong Đình trọng thương, Hoắc Phong Lâm bị Ưng tiên sinh gi3t chết, y không đuổi kịp được Ưng tiên sinh, để người chuồn mất."

"Gã chết càng tốt." Diệp Vân Chu cũng thu lại tâm tư vui đùa, dứt khoát bấm quyết hong khô hơi nước thay xong quần áo, "Ân Tư am hiểu truy lùng kiếm ý, đối với đao cũng phải có hiểu biết nhất định mới tra ra được vị trí, Ưng tiên sinh làm sao tìm được."

"Ưng tiên sinh còn bảo Hoắc Phong Đình tiện thể nhắn cho ta, nhắc ta khẩn cấp làm chính sự, tìm Trường Sinh Hỏa, hắn tuyên bố ngư ông đắc lợi." Mộ Lâm Giang thuật lại, mặt lộ vẻ ngờ vực.

"Câu này có tác dụng gì ư? Tại sao không giết Hoắc Phong Đình?" Diệp Vân Chu nhạy bén nhận ra vấn đề, "Hắn không nói chúng ta cũng định tìm Trường Sinh Hỏa, muốn ngư ông đắc lợi thì càng phải nên ngủ đông chờ đợi, cần gì phải lưu lại chứng nhân mục kích để chúng ta có nhiều manh mối hơn?"

"Ta cũng khó hiểu." Sắc mặt Mộ Lâm Giang nặng nề, lại dâng lên một ý nghĩ đến chính mình cũng thấy không có khả năng, "Hắn... đang nhắc nhở ta ư?"

Không kịp thảo luận gì thêm, một gợn sóng linh lực đã loang ra trước người, Mộ Lâm Giang đưa thần thức lục lọi, giật mình hoài nghi: "Sơn Cấn quyển nhị bị khởi động."

"Đó là... quyển trục dịch chuyển định vị đưa cho Thi Tiểu Mai?" Diệp Vân Chu chợt nhận ra độ nghiêm trọng của tình hình, theo phản xạ muốn ngăn cản Mộ Lâm Giang, "Chuyển định vị cho Ân Tư, ngươi không được đi."

Mộ Lâm Giang đã làm xong, tay phải hóa ra dù, kiên quyết nói: "Xuân Giang Đình Nguyệt có thể truyền thẳng đến chỗ quyển trục, Ân Tư chạy đến còn cần thời gian, ngươi ở lại."

"Được, ngươi muốn đi, vậy thì đừng nghĩ để ta ở lại." Diệp Vân Chu nắm lấy cán dù.

Mộ Lâm Giang giật giật tay trái, Diệp Vân Chu đã sớm đoán trước, đe dọa: "Ngươi dám đánh ngất ta, quan hệ của chúng ta sẽ thành phế thải."

"Ngươi...! Tự bảo vệ mình đi." Mộ Lâm Giang bất đắc dĩ thỏa hiệp, móc một khối linh ngọc từ túi càn khôn nhét vào tay Diệp Vân Chu.

Diệp Vân Chu lúc này mới vừa lòng, theo Mộ Lâm Giang cùng nhau biến mất trong khu vườn đầy tiếng thông reo.

Không lâu trước đó, Thi Tiểu Mai theo lệ thường dọn dẹp khay trà điểm tâm trong tẩm điện. Ưng Hiên Dương không ở đây, thành thử ra không cần chuẩn bị trà mới, cô cũng có thể tranh thủ nghỉ ngơi một lát.

Thị nữ đồng liêu với Thi Tiểu Mai hẹn cô đi thành Hà Hoang dạo phố, mua sắm y phục và trang sức mùa xuân, Thi Tiểu Mai ngẫm nghĩ, từ chối, nói ngày mai mình có hẹn, muốn thay ca cho tỷ tỷ phụ trách vẩy nước quét nhà trong đình viện để các cô đi dạo, đẩy hai người đi ra ngoài mà lặng lẽ tiếp cận Mãn Nguyệt viên.

Cô tới Túc Tiêu điện từng ấy ngày, đã thăm dò địa hình phụ cận và rất nhiều xó xỉnh tránh con mắt người đời, mượn cớ công tác cũng từng tìm đọc kí lục hành trình ngày trước của Ưng Hiên Dương, không có chỗ nào đặc biệt, lí do thi thoảng nghỉ phép cũng vô cùng đầy đủ.

Thi Tiểu Mai gần như đã từ bỏ việc hoài nghi Ưng Hiên Dương, cô không thấy điện chủ thân thiện hòa ái này có vấn đề gì, mãi đến tối hôm qua, cô dựa theo danh sách liên hệ mấy người ban đầu sắp đến hội kiến kia.

Một người trong đó là đường chủ phân đường Ưng Hiên Dương từng xin nghỉ để đi bái phỏng, Thi Tiểu Mai báo hoãn đến ngày nào đó, lại hỏi một câu, hôm ấy Ưng Hiên Dương có từng đến chưa.

Người nọ đăm chiêu một hồi lâu, lại nói không có ấn tượng gì.

Thi Tiểu Mai đứng trước cửa tiểu lầu trong Mãn Nguyệt viên, cánh cửa tuy cũ mà không nát, chỉ còn nơi này cô chưa vào bao giờ. Không khí bị bóp méo một chút, Thi Tiểu Mai tập trung nhìn kĩ, ngoài lầu quả nhiên có một tầng kết giới, cô đi một vòng quanh tiểu lầu, phát hiện con kiến trên mặt đất trước kết giới dường như đụng phải một bức tường vô hình, không cách nào đi qua, chỉ có thể quay người.

Cô nhớ bọn thị nữ từng lén bàn luận, tiểu lầu này đừng nói là người, bất kể vật gì còn sống đều không vào được, thỉnh thoảng có chim va phải, các cô còn phải thu thi thể đi chôn; đây là kết giới ổn thỏa nhất, dù thao túng động vật hay linh thú cũng không thể bước vào.

Thi Tiểu Mai hơi căng thẳng, cô vươn tay ra, chậm rãi áp sát kết giới, sau đó từng chút, im hơi lặng tiếng xuyên qua.

Cô đã là một xác chết, không được coi là vật sống.

Thi Tiểu Mai nắm chặt tay bình tĩnh lại, bước nhanh vào kết giới. Cửa không khóa, cô cẩn trọng đẩy cửa đi vào, trong lầu cũng không có bụi bặm quanh năm không quét hay mùi mốc, ngược lại rất sạch sẽ gọn gàng, ngay ngắn tươm tất.

Bài trí trong lầu rất có phong vị của cô nương, tấm màn hồng trắng đan xen, gần cửa sổ là chiếc giường phủ chăn lông xù, trong góc có một chiếc lồ ng nhỏ, hình như ở đây còn từng nuôi mèo.

Thi Tiểu Mai lót khăn tay mở một lượt tất cả các ngăn tủ, phần lớn là xiêm y và đồ dùng sinh hoạt, không chỉ váy áo, còn có cả áo khoác nam trang được cẩn thận xếp lại trong ngăn.

Cô để mỗi vật về nguyên trạng rồi lên tầng, tầng trên là phòng ngủ của Quân Thiền Y, trên bàn trang điểm tùy ý bày một hộp phấn, có cả một chiếc hoa tai. Thi Tiểu Mai kéo ngăn tủ phía dưới, thấy một quyển nhật kí nhàu nát, đoạn lấy ra, đóng kĩ ngăn kéo, nói câu "đắc tội" rồi mở ra.

"Hôm nay tiêu diệt được một đám sơn tặc ức nam hiếp nữ, cứu được một nữ tử số khổ, cô ấy không biết cảm tạ thế nào, ngoại trừ tạ ơn cứu mạng cũng chỉ biết khóc lóc chúc nữ hiệp gả được cho người tốt. Ta dĩ nhiên biết đây là ý tốt, liền cho cô ấy ngân lượng, bảo cô cầm thư viết tay của ta đến phân đường Tịch Tiêu ở trấn trên. Cô ấy không biết chữ, so với hi vọng tìm được người tốt, không bằng làm chút việc vặt như bưng trà rót nước, rồi từ từ học cũng không muộn. Thâm sơn cùng cốc, bao giờ cũng có rất nhiều điều đáng tiếc.

Ta ngẫm nghĩ một đường, cũng chẳng biết người lòng ta nhớ mong có được tính là người tốt hay không, hiện thực dẫu sao cũng không giống thoại bản, có lẽ nếu sư phụ biết sẽ khinh thường ta. Sư phụ chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm đạo lữ, chắc sẽ trách cứ ta đạo tâm không kiên nhỉ.

Đúng rồi, Chấp Pháp đường ở đây ăn thật làm dối, dung túng cho ác nhân cướp bóc đốt giết, phải bẩm báo với sư phụ, sớm ngày chỉnh đốn mới được. Còn phải thưa với Thái Học ty, phải ra sức mở thư viện xuống phía dưới nữa."

Thi Tiểu Mai đọc hết từng câu từng chữ phần đầu, trong lòng hơi nghẹn. Cô lật dở từng trang, thời gian ghi chép cách nhau không cố định, có khi chỉ cách ngày, có khi lại mấy năm, cô nhìn Quân Thiền Y ngày qua ngày lại kiên định lên, mãi đến một ngày cuối cùng.

"Ba ngày nữa, ta sẽ cùng sư phụ, cùng mọi người vây giết Yểm Ma Chủ ở núi Kình Lôi. Trận chiến này hung hiểm khó lường, sư phụ không muốn để ta đến, nhưng ta vẫn cứ khăng khăng, ta có một bí mật muốn nói cho người.

Ta thích người, ngay từ ngày nhặt được người. Có lẽ nói thế này nghe rất kì quái, nhưng ta rất cảm kích đạo thiên lôi kia, nếu lôi kiếp để ta và sư phụ quen nhau, vậy lôi kiếp ba ngày nữa cũng chớ nên chia tách chúng ta.

Ta quyết định sẽ bày tỏ tâm ý với người ở Mãn Nguyệt viên, bất kể người nghĩ thế nào, ta cũng phải thử.

Sư phụ, hẹn gặp lại ở Mãn Nguyệt viên."

Thi Tiểu Mai nhắm mắt, sau trang cuối cùng còn không ít giấy trắng, cô lại lật tiếp về sau, tìm được một dấu vết tối màu, như là vệt máu, rồi chợt một tờ giấy viết thư rơi ra. Thi Tiểu Mai nhặt tờ giấy kia lên, đó là một tờ lưu bút ngắn gọn —— đến Mãn Nguyệt viên gặp ta, trên tờ giấy nhuốm một mảng máu lớn.

Thi Tiểu Mai sờ vào mảng máu ấy, trước mắt đột ngột hiện lên mấy hình ảnh. Từ khi Tâm Huyết thạch thay thế trái tim, luyện bí kíp Trình Cửu cho, cô đã có thể đọc được một ít kí ức từ máu, tình cảm càng mãnh liệt, những kí ức đó càng rõ ràng.

Cô nhắm mắt lại, tập trung cảm thụ.

Ưng Hiên Dương đứng bên quan tài Quân Thiền Y, đồ đệ hắn bình thản nằm trên bụi hoa, một bên mặt nứt nẻ đường vân như mạng nhện, những miệng vết thương kia như dung nham sôi trào, bấy giờ tia sáng cũng tắt theo sinh mệnh của cô, trở nên nhăn nheo xấu xí.

Hắn không kịp đau buồn, chỉ thấy trong lòng trống rỗng, như bị khoét mất một khối, Quân Thiền Y vừa đây còn thảo luận với hắn xem nên mặc bộ đồ nào đến Kình Lôi sơn để vừa xinh lại vừa có khí thế, một cô nương đẹp đẽ như thế, lại chết một cách xuềnh xoàng kinh khủng như vậy.

Bên cạnh có người đang an ủi hắn, nói Quân Thiền Y đại nghĩa, cao thượng, đáng kính, Tịch Tiêu cung sẽ không quên cô. Ưng Hiên Dương không nghe vào mấy câu, hắn chỉ muốn nói với Quân Thiền Y, đừng quan tâm đại nghĩa cao thượng hi sinh gì, cũng đừng quan tâm Tịch Tiêu cung, chúng ta hãy rời khỏi nơi này, giống như trước mà chu du bốn phương, dò tìm bí cảnh, không cần bị trách nhiệm vướng bước, mất đi tính mệnh.

"Ưng điện chủ, chỗ ta có một phong thư tiểu thư để lại trước khi đi." Một thị nữ bận đồ trắng lộ vẻ bi thương, trình một phong thư cho Ưng Hiên Dương, "Tiểu thư dặn ta, khi nào cô ấy trở lại thì đem phong thư này cho ngài, nếu cô ấy không về thì thiêu hủy bức thư... Nhưng ta nghĩ trước nghĩ sau, thấy vẫn hẳn nên đưa cho ngài, xin ngài và tiểu thư bỏ quá cho ta tự tiện quyết định."

Ưng Hiên Dương nhìn phong thư có sáp niêm phong hình hoa lan kia, bất giác hít sâu, đoạn khó tin nhận lấy. Trên thư vẫn còn mùi hương thanh nhã thật lâu không tán, hắn không nỡ xé, bèn từng chút từng chút tách chỗ dán, rút lá thư ra, bên trên là từng hàng chữ Khải đẹp đẽ quen thuộc.

"Đến Mãn Nguyệt viên gặp ta."

Ưng Hiên Dương bỗng cảm nhận được đau đớn, tựa như bộ phận vừa mới thiếu mất đã tìm được về trên phong thư này. Cả lồ ng ngực nổi lên cơn đau như khuấy động, hắn chớp mắt hai cái, gượng cười nói: "Làm sao... Làm sao có thể, không phải em luôn chê ta phiền, nói du kí của ta nhàm chán, sao có thể là ta..."

Một giọt nước mặt im lặng nhỏ xuống, Ưng Hiên Dương che mặt, quỳ rạp xuống bên quan tài, máu ho ra bắn lên lá thư nắm chặt trong tay. Hắn nhất thời mờ mịt nghĩ, rốt cuộc là ai hại chết Quân Thiền Y.

Thi Tiểu Mai thoát ra từ một chuỗi hồi ức ép người ta nghẹt thở, đè lại ngực, gần như muốn rơi lệ. Cô đang định thả nhật kí về ngăn kéo, dưới tầng đột nhiên tản ra một trận dao động linh lực, tiếp đó là âm thanh người ngã xuống đất cùng với một tiếng rên đau đớn, vô cùng quen thuộc.

Lo mở ngăn kéo lần nữa sẽ phát ra động tĩnh, Thi Tiểu Mai theo phản xạ cất nhật kí vào trong ngực, không tiếng động giấu đi khí tức bước về phía cầu thang ngoài cửa, từ khe hở trông thấy sườn mặt vĩnh viễn không quên được kia.

Là người từng giết, và còn bắt cóc cô – Ưng tiên sinh.

Thi Tiểu Mai nhìn trái nhìn phải, đường chỉ có một con, đành phải lủi về phòng, chui vào dưới gầm giường.

Ưng tiên sinh loạng chà loạng choạng đi lên, che bả vai, thân hình chợt khựng lại, ngã gục xuống, dường như đã hôn mê.

Thi Tiểu Mai lặng lẽ đợi một lát, mới thở phào nhẹ nhõm bò ra, bước nhanh vòng ra cửa, lấy ngọc giản ra từ túi càn khôn, hạ giọng, ngữ khí có vài phần thận trọng và nôn nóng: "Ưng tiên sinh ngất xỉu ở nhà cũ của Quân tiền bối, cung chủ, ngài có thể đến tiếp ứng ta không, ta sẽ dùng quyển trục dịch chuyển định vị li khai."

Vừa nói xong, chưa kịp vận linh lực phát truyền âm, một dòng khí tức khắc sượt qua bên má, đánh nát ngọc giản trong tay cô.

Toàn thân Thi Tiểu Mai cứng đờ, tưởng chừng như bị đông cứng, chầm chậm ngoảnh đầu, dưới khóe mắt, Ưng tiên sinh mặt không biểu cảm đứng thẳng dậy, hoàn toàn không có vẻ gì là tổn thương mỏi mệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net