Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sơ Nhất ăn một quyền ngã xuống rồi mới phản ứng được, tiếng "đương" kia của huấn luyện viên Hà, là bắt đầu trận đấu.

"Đếm giây, đếm giây." Huấn luyện viên Hà níu dây bảo hộ.

Còn đếm giây?

Sơ Nhất nhanh chóng nhảy lên ngay trước khi đối thủ một mất một đi tới đếm giây.

"Lên giời" vẫn là bộ mặt kiêu ngạo đó, chắc hẳn bởi vì chỉ một đấm đánh ngã cao thủ lau sàn là cậu nên rất có cảm giác thành công, trong mắt đều là khinh thường.

"Chú ý tốc độ." Huấn luyện viên Hà ở bên cạnh nói.

Tốc độ?

Tốc độ cái nỗi gì?

Căn bản cậu chưa từng luyện qua tốc bộ và di chuyển.

Có thể đá được sao? Cậu mỗi ngày đều đá bao cát mà...

Xem ra một cao thủ lau sàn, tất cả chiêu thức đều phải tự thân ngộ ra trong lúc lau sàn nhá.

Nhưng mà năm trăm đồng đó, không phải một lần năm trăm đồng, mà là rất nhiều năm trăm đồng.

"Đương!" Huấn luyện viên Hà hô một tiếng.

Lần này Sơ Nhất không thất thần nữa, nhưng dù sao cũng không có kinh nghiệm thực chiến, chỉ có thể cấp tốc giơ tay cản mỗi lần "Lên giời" vung quyền tới.

Thực ra nếu không phải lúc nãy tiếng "Đương" kia cậu chả hiểu là cái quỷ gì, quyền thứ nhất chắc cậu có thể đỡ được, cậu không có kinh nghiệm thực chiến đánh quyền, nhưng kinh nghiệm bị đánh lại vô cùng phong phú.

Ngay khi "Lên giời" lần thứ hai tấn công, cậu khom lưng né, sau đó nháy mắt nhổm dậy, lợi dụng ưu thế thấp thân, cấp tốc ra một quyền.

Góc độ này "Lên giời" có thể bảo hộ chính mình, thế nhưng cú đấm của Sơ Nhất đủ lực, dù sao cũng là cao thủ lau sàn, nắm đấm trực tiếp xuyên qua hai tay phòng thủ, đấm thằng vào cằm tên kia.

"Một!" Huấn luyện viên Hà hô.

Sơ Nhất có thể đoán được đây là đang tính điểm, nhưng tự dưng hô lên một tiếng, cực kỳ giống lúc tập quân sự, thầy huấn luyện hô Một, bọn họ liền bước một bước đi nghiêm...

"Lên giời" lại đánh một quyền, cậu lập tức phòng thủ, cú đấm vào đánh vào găng tay.

Lại một quyền nữa vung tới, đánh vào ngực, tiếp một quyền vào cánh tay, cậu thay đổi tư thế phòng thủ, cuối cùng ăn một quyền trên mặt.

May mà găng tay dày.

Sơ Nhất lấy lại bình tĩnh, vì năm trăm đồng, cậu quyết định liều mạng.

"Lên giời" tập luyện mấy tháng, cậu mấy tháng rồi cũng đâu có nhàn rỗi, động tác cơ bản cậu đều rõ, chỉ có điều không biết vận dụng như thế nào.

Giờ "Lên giời" làm mẫu cho cậu, học theo là được.

Cậu bắt chước bộ dáng của tên kia, trái phải luân phiên nhảy qua nhảy lại hai lần, sau đó tay phải ra quyền, tay trái phòng thủ, tay phải đánh về phía ngực, tay trái theo sát bày quyền, không đánh vào cánh tay "Lên giời" mà đánh thẳng vào đầu, ngay khi "Lên giời" đang run rẩy, cậu đồng thời tay phải đấm thẳng vào mặt "Lên giời".

Kết hợp đấm và đá.

"Đẹp lắm!" Tiểu Lâm hô một tiếng.

"Tốt!" Huấn luyện viên Hà vỗ tay.

"Lên giời" bị bản upgrade chiêu thức của chính mình tấn công, nhất thời có chút không phục, lập tức lần thứ hai lao lên.

Sơ Nhất vừa trốn vừa phòng, ngay lúc lui lại đến dây bảo hộ, huấn luyện viên Hà vỗ tay một cái: "Đừng chỉ có thối lui! Tấn công đi, tấn công đi!"

Cậu lập tức bắt chước lại bộ dáng tấn công của "Lên giời", mặc dù không đạt tiêu chuẩn tuyệt đối, nhưng vẫn đánh trúng.

Sơ Nhất rất có kinh nghiệm ở phương diện bị đánh, lúc bị đánh cậu luôn chú ý đến động tác của đối phương, mặc dù chỉ dự đoán sớm phương hướng để bảo vệ tốt chính mình, thế mà kinh nghiệm này đặt trên loại đấu tay đối trước mắt cũng tương đối hữu hiệu.

Hai lượt tấn công trôi qua, "Lên giời" có hơi luống cuống, Sơ Nhất nhìn ra bước chân tên đó không còn vững vàng nữa, ngay lúc cậu muốn nắm lấy cơ hội đảo ngược tình thế, đối thủ một mất một còn hô lên: "Đương! Hết hiệp một."

"Ặc, nhanh vậy?" Sơ Nhất ngẩn người, quay đầu nhìn huấn luyện viên Hà.

"Lại đây." Huấn luyện viên Hà vẫy vẫy tay.

Cậu đi tới góc, huấn luyện viên Hà giơ ngón tay cái về phía cậu: "Sớm nhìn ra thằng nhóc cháu có thiên phú mà."

"Đánh mấy, mấy hiệp?" Sơ Nhất hỏi.

"Mấy đứa đều là người mới, đấu hai hiệp thôi, chủ yếu là vui đùa một chút, giao lưu một chút," huấn luyện viên Hà nhìn Tiểu Lâm nghiêng đầu, "Giảng giải cho cậu nhóc đi."

"Vừa rồi đánh rất tốt, học theo rất nhanh," Tiểu Lâm nói, " Lúc tránh né cậu cứ lui về phía sau, thử cúi thấp người xem, cậu... hơi thấp, có thể lợi dụng điểm này, thực ra tên kia phòng thủ không quá tốt.

"Ừm." Sơ Nhất gật đầu.

"Còn nữa, phải duy trì tâm thế, tôi phát hiện cậu rất bình tĩnh," Tiểu Lâm liếc mắt nhìn "Lên giời", "Tên kia có hơi gấp gáp, cuống lên rất dễ sai động tác, nhìn nó chằm chằm, sau đó công kích từ dưới lên."

"Được." Sơ Nhất chạm vào găng tay.

Bình tĩnh? Đương nhiên bình tĩnh, loại tình huống này cậu trải qua nhiều rồi, hơn nữa hầu như cậu là người chịu đòn, tôi luyện nhiều năm như vậy, muốn không bình tĩnh cũng khó lắm.

"Năm trăm đồng." Tiểu Lâm vỗ vỗ vai cậu.

"Năm trăm đồng." Sơ Nhất nhảy nhảy.

Nếu như Yến Hàng ở đây thì tốt rồi.

Nếu như Yến Hàng có thể nhìn thấy cậu học đánh quyền, học đấu tay đôi với "Lên giời", nhất định sẽ ngạc nhiên lắm.

Động tác của cậu chắc chắn không đẹp mắt như "Lên giời", nhưng mỗi quyền cậu đánh ra đều chặt chẽ, vững vàng, mà cái cảm giác này, khác hoàn toàn so với lúc đánh nhau với Lương Binh.

Mặc dù sẽ có không phục, sẽ có khiêu khích, sẽ có kinh thường, nhưng không có phẫn nộ hay sợ hãi, cực kỳ sung sướng, thỏa mãn.

Lần thứ hai "Đương", cậu và "Lên giời" tiếp tục đấu.

Tổng cộng hai hiệp, mỗi hiệp 3 phút, nghỉ ngơi 1 phút, gộp lại không tới 10 phút, Sơ Nhất đã thấy mồ hôi đầy người.

Huấn luyện viên Hà và đối thủ một mất một còn so điểm số, thế mà Sơ Nhất nhỉnh hơn 1 điểm.

"Ông đếm kiểu gì thế?" Đối thủ một mất một còn nói.

"Một, hai, ba chứ kiểu gì," huấn luyện viên Hà rất vui vẻ, "Cao thủ lau sàn của tôi thế nào?"

"Tiềm năng tốt đấy, sao ông không cho cậu nhóc luyện với ông?" Đối thủ một mất một còn nhìn Sơ Nhất.

"Nó không có tiền," huấn luyện viên Hà nói, "Nó chỉ làm thuê ở đây thôi."

Đối thủ một mất một còn có chút giật mình nhìn Sơ Nhất lần nữa: "Cậu nhóc, nếu không đến chỗ chú luyện đi? Chú không lấy tiền của cháu đâu."

"Không đâu," Sơ Nhất cười cười, "Cháu muốn làm, thuê, vừa được tăng, tăng lương."

Huấn luyện viên Hà rất giữ lời, nói tăng thêm năm trăm tiền lương, là tăng thật, tăng liền hai, ba tháng chưa từng thay đổi, Sơ Nhất trở thành công nhân dọn dẹp tăng lương nhanh nhất trong thời gian ngắn nhất.

Cực kỳ có tiền.

Cậu thay đổi gói lưu lượng 4G, như vậy ở nhà cũng có thể tiếp tục tìm kiếm "Quán nướng Tiểu Lý" thuận tiện hơn.

Không có cách nào nhanh hơn, cậu chỉ có thể dùng biện pháp ngốc nghếch nhất, tất cả đánh giá trong phần mềm, cậu đều soát từng cái từng cái một, mỗi khi tìm ra một cửa hàng Quán nướng Tiểu Lý, cậu đều tỉ mỉ xem từng ảnh chụp.

Có bức ảnh nào chụp cửa quán, liền mang bức ảnh của Yến Hàng chụp ra nhìn, không có ảnh cửa tiệm, cậu ghi địa chỉ cửa hàng vào cuốn sổ nhỏ, nếu như tìm hết toàn bộ vẫn không có, thì lần lượt dùng bản đồ soát từng địa chỉ đó.

Từng ngày từng ngày, giống như một chương trình nhất định phải hoàn thành, không có thất vọng vẫn là mong đợi, nói chung không tìm được, cậu sẽ không dừng lại.

Cậu lớn bằng từng này, chưa từng dồn hết tâm huyết làm một việc gì như thế.

Tâm huyết này mà dồn vào đọc sách, thi đại học nhất định không thành vấn đề.

"Ngày kia con đi làm." Lúc ăn cơm mẹ Sơ nói một câu.

Sơ Nhất giương mắt nhìn mẹ, cảm thấy lâu lắm chưa nghe thấy tiếng nói của bà, ban ngày cậu đi học, chỉ có buổi trưa ở nhà ăn cơm, hết giờ học đến thẳng quyền quán, về đến nhà thì cả nhà đã ngủ rồi.

"Làm chỗ nào?" Bà ngoại hỏi.

"Đồng nghiệp cũ giới thiệu, cửa hàng máy lọc nước," mẹ Sơ nói, "lương mỗi tháng không cao lắm, nhưng bán được hàng sẽ được trích phần trăm."

"Bán máy lọc nước à?" Bà ngoại xì một tiếng, "Vậy được bao nhiêu đâu, lông mày rơi xuống mắt đến nơi rồi còn bán được bao nhiêu hàng?"

"Không thì, bà, bà đi làm đi?" Sơ Nhất liếc mắt nhìn bà ngoại một cái.

Mẹ Sơ ngẩn người, nhìn cậu.

Bà ngoại cũng vô cùng hoảng hốt, sửng sốt tới ba giây mới cầm đôi đũa định đánh vào đầu cậu.

Sơ Nhất bắt được tay bà ngoại.

"Lật trời rồi!" Bà ngoại hô lên, đứng lên định lấy ghế.

Sơ Nhất nhanh chóng giơ chân đá bay.

"Mày thấy con mày chưa!" Bà ngoại choáng váng đến âm thanh tăng cao gấp đôi, trừng mắt nhìn mẹ Sơ, "Mày dạy ra cái thứ gì!"

"Con không dạy," mẹ Sơ gắp thức ăn lên miệng, "Con không quản được nó lâu rồi, cũng không muốn quản."

Ông ngoại nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên đứng lên, nắm mép bàn hất lên.

Bàn bị ông lật ngược, bát đĩa rơi liểng xiểng.

Cả nhà ngồi im như phỗng, nhìn ông ngoại.

Sơ Nhất cảm thấy có lẽ ông ngoại có khi còn không biết mình đang làm gì, hay muốn biểu đạt cái gì, dù sao ông vẫn thường như vậy, đột nhiên  bùng nổ, đổi lấy một màn choáng váng.

Sau đó chính ông cũng đứng đó không biết tiếp theo muốn làm gì.

Sơ Nhất đứng dậy, cầm điện thoại, ra khỏi cửa.

Còn lâu mới tới giờ đi học buổi chiều, cậu cũng không có chỗ nào có thể đi, lại đi đến bờ sông.

Gió bắc thổi rất mạnh, Sơ Nhất trước đây rất quan tâm tới thời tiết, cậu không thích mùa đông lắm, bởi vì cái áo lông cũ cậu mặc mấy năm rồi không chắn được gió nữa, mùa đông đối với cậu quả là cực hình.

Thế mà năm nay cậu lại không để ý, khi nào gió thu trở lạnh, khi nào gió bắc bắt đầu thổi, cậu cũng không biết, bởi vì năm nay chính cậu bí mật mua thêm hai, ba cái áo mới, không cảm thấy lạnh.

Cũng có thể trong đầu cậu quá nhiều suy nghĩ, thời tiết đã không còn chỗ để chen vào nữa rồi.

Cậu bận làm thuê, bận luyện đánh quyền, bận tìm kiếm Quán nướng Tiểu Lý.

Tiểu Lý mà biết mỗi ngày có người khăng khăng tìm kiếm quán đồ nướng nhà mình như thế, nhất định sẽ cảm động vô cùng, đến lúc đó cậu sẽ đòi Tiểu Lý cấp cho cậu thẻ VIP ăn đồ nướng.

Sơ Nhất giang cánh tay đón gió hoạt động một chút, lấy điện thoại di động ra, chụp mấy bức ảnh bờ sông, tránh đi bãi bồi ven sông.

Bãi bồi mới được dọn sạch sẽ mấy hôm trước, giờ lại ngập ngụa rác rưởi.

Sơ Nhất nhìn bãi rác khủng bố, may mà hôm nay trời lạnh, không có mùi hôi.

Cậu xoay người, hốc cây yên tĩnh chờ cậu.

"Không muốn nghỉ Tết," lúc cậu ghé mặt vào hốc cây, mới cảm thấy mình cao lên thật rồi, tuy không vất vả như Yến Hàng hồi trước, nhưng vẫn phải tạo dáng trung bình tấn, "Muốn nhanh, nhanh tốt nghiệp, tôi muốn, muốn đi nơi, nơi khác học, sau đó đi làm, làm thuê, rồi đi, đi du lịch."

Nói xong cậu không nhịn được cười, có một loại cảm giác được giải tỏa.

"Nếu như tôi đi, đi," cậu sờ sờ thân cây, "Tôi sẽ nhớ, cậu, cậu biết, biết toàn bộ bí, bí mật của tôi..."

Suy nghĩ một chút, cậu lấy đồng xu mặc áo da đặt vào hốc cây: "Đây là đồng xu ma thuật, hai người làm, làm quen một chút đi."

Nói xong cậu đợi một chốc, chờ hai đứa làm quen nhau xong mới đem đồng tiền xu thả lại vào túi, quay người dựa vào thân cây, khe khẽ thở dài.

---

Bầu không khí ở trường đã rất hối hả, lớp chín không còn tiết tự học, tiết thể dục cũng bỏ, chỉ có duy nhất Sơ Nhất bình tĩnh.

Ngoại trừ để đảm bảo có thể tốt nghiệp cấp hai, cậu đành nghe giảng một chút, lúc khác thì vẫn bình tĩnh ngây ngẩn.

Hiện giờ chẳng ai cười nhạo thành tích của cậu, chẳng ai than thở nếu như cậu thi không nổi phổ thông thì thế nào, Sơ Nhất cảm thấy thế còn tốt hơn, kết quả giữa thi mẹ Sơ chưa từng hỏi đến, thi cuối kỳ không ai nhớ luôn.

Thế mà lúc đến quyền quán, huấn luyện viên Hà lại hỏi: "Sang năm cháu lên cấp ba đúng không?"

"Vâng." Sơ Nhất vừa lau sàn vừa gật gật đầu.

"Vậy phải ghi danh vào lớp mười rồi," huấn luyện viên Hà nói, "Cháu làm ở đây nửa năm rồi, có làm tiếp không? Làm gì có thời gian ôn thi nữa."

"Cháu không, không ôn," Sơ Nhất nói, "Cháu ôn, chỉ lãng, lãng phí thời gian."

"Trong nhà không quản sao?" Huấn luyện viên Hà hỏi.

"Không quản." Sơ Nhất cười cười.

"Mấy đứa nhóc này, cái gì cũng có chủ ý riêng," huấn luyện viên Hà nói, "Có điều cũng tốt, tự chọn đường đi, đi không nổi không oán trách ai."

"Sẽ chuyển đi." Sơ Nhất nói.

Chuyển đi.

Trước đây cậu chưa từng mạnh mẽ như bây giờ, đừng nói đi, chạy cũng phải chạy.

Lúc đến bên cạnh xe của dì, dì vừa nhìn cậu vừa thở dài: "Cháu mỗi ngày một khác, nếu không mỗi tháng chụp ảnh rồi gửi cho dì xem đi, dì sợ lâu không gặp không nhận ra cháu."

"Đẹp, đẹp trai không?" Sơ Nhất hỏi.

"Đẹp, siêu cấp đẹp trai luôn," dì cười nói, vừa chỉ chỉ ghế sau, "Mua cho nhà cháu ít quà Tết, dì thấy nhà cháu có vẻ không ai quản mấy việc này nữa rồi."

"Cháu quản," Sơ Nhất nói, "Trước đây toàn, là cháu mua."

"Bây giờ không phải cháu đang tích cóp làm tỷ phú sao, giữ lấy đi," dì nói, "Tết có thời gian thì gọi điện cho dì, dì dẫn cháu đi ăn tiệc lớn."

"Vâng." Sơ Nhất mở cửa sau, lấy một túi hàng Tết to tướng.

Nếu có một ngày cậu thật sự rời xa nơi này, ông bà nội, và dì nữa, sẽ là những người cậu nhớ nhất.

Cũng kỳ quái thật, nơi này với cậu mà nói, có quá nhiều ký ức u ám, mà đến cuối cùng, cậu có thể nhớ kỹ, đều là những điều tốt đẹp.

Ông nội rất tốt với cậu, bà nội rất tốt với cậu, dì rất tốt với cậu, huấn luyện viên Hà, Tiểu Lâm, còn có chị gái lễ tân, đều rất tốt với cậu.

Còn có Yến Hàng.

Tết khi trước, cha sẽ được thêm chút tiền, công ty còn phát quà Tết, cậu lại làm chân sai vặt, mỗi thứ một ít, chúc Tết giao thừa, rồi ăn cơm, sau đó ăn cơm với dì và bà dì, tiện thể cãi nhau một chút, thậm chí còn có thể đánh nhau một trận, Tết cứ như vậy là xong.

Năm nay sẽ không phức tạp như thế, tình hình trong nhà hiện tại, căn bản không cần ăn Tết.

Sơ Nhất mua cho mẹ Sơ một chiếc khăn quàng cổ, không biết tại sao, cậu vốn muốn đến cửa hàng lúc trước, nhưng quá lâu rồi, cửa hàng đã đóng cửa.

Khăn quàng cổ cho mẹ, hai bao thuốc lá cho bà ngoại, mũ nỉ cho ông ngoại, chẳng phải quà to tát gì, nhưng từ hồi mẹ mang khăn cậu tặng trả lại cho người ta, đây vẫn là lần đầu tiên mua quà cho người nhà.

Cậu còn rút trong tài khoản tiết kiệm thêm một ngàn đồng, cho vào bao lì xì, đặt vào bên trong khăn quàng cổ.

Ăn xong cơm tất niên, cậu mang túi quà đặt lên bàn, lấy từng món ra.

"Đây là cháu, biếu bà ngoại," cậu lấy thuốc lá ra, "Sau này ít, ít hút một chút."

"Vậy sao còn mua thuốc lá cho tao?" Bà ngoại chép miệng một tiếng, cầm bao thuốc lá lên, lại chẹp một tiếng, "Lắm tiền nhỉ, còn khoe khoang với bà ngoại mày nữa cơ."

"Mua tiệm tạp hóa thôi," Sơ Nhất nhìn bà, "Bà xuống, đổi tiền về."

Không đợi cậu lấy chiếc mũ ra, ông ngoại đã đích thân thò tay vào trong túi: "Cái mũ này cũng được, nhưng mà không ổn rồi, không ổn, mũ tao đội hơn mười năm rồi, chưa có hỏng."

"Vậy bố trả lại cho nó." Mẹ Sơ nói.

Sơ Nhất đem hộp đựng khăn quàn cổ đưa tới trước mặt mẹ Sơ: "Năm mới, vui vẻ."

Mẹ Sơ liếc mắt nhìn cậu,  mở hộp ra, nhìn thấy khăn quàng cổ bên trong thì nhíu nhíu mày, nhìn chăm chú một chốc mới lấy ra, thấy bao lì xì bên dưới chiếc khăn, mẹ thở dài.

Tặng quà xong rồi.

Chỉ còn phần của bố.

Sơ Nhất không nói nữa, cầm điều khiển bật TV, ngẩn người xem Xuân Vãn.

---

"Châm đi..." Yến Hàng hô về phía Thôi Dật một tiếng, hắn cầm một cái gậy đứng bên sườn núi, chờ Thôi Dật bên kia châm ngòi.

Bên cạnh ngọn núi có một mảnh đất trống, mọi người đều tập trung ở đó, lúc này bốn phía đều đang đốt pháo, chỉ có hai người bọn hắn ở đây.

"Ngòi nổ có hơi ngắn nha..." Thôi Dật trả lời, đánh bật lửa nghiên cứu, "Chú đang làm nó dài hơn..."

"Lão Thôi!" Yến Hàng có chút bất đắc dĩ, "Cháu thật không biết gan chú nhỏ như vậy đấy..."

"Cái này gọi là cẩn thận... nhỡ đâu chú nổ luôn..." Thôi Dật nói.

"Để cháu!" Yến Hàng thả chiếc gậy xuống đất, đi về phía Thôi Dật gọi, "Chú cầm gậy đi!"

Thôi Dật lại cầm cái gậy chống lên.

Thực ra cứ để dưới đất là được, mà không hiểu tại sao, người dân khu này, đều treo trên gậy, có lẽ coi như văn hóa dân cư?

Yến Hàng nhìn ngòi nổ một chút, quả thật có hơi ngắn, dùng bật lửa châm có hơi sợ bắn vào tay, hắn sờ soạng, rút điếu thuốc châm lên, rồi dí vào ngòi nổ.

Ngòi nổ không chỉ ngắn, mà còn cháy rất nhanh, nhanh hơn dự liệu của Yến Hàng rất nhiều, nhìn thấy tia lửa bắn ra, hắn vội vàng vung bánh pháo về phía bên cạnh.

Mà không chú ý, vung thẳng về phía Thôi Dật.

Bánh pháo nổ lên, Thôi Dật đồng thời nhảy dựng, quay người vứt toẹt cái gật chống.

Yến Hàng ngẩn người, nhịn không nổi cười sằng sặc, ngồi xổm nhìn Thôi Dật cười đến không đứng lên nổi.

Thôi Dật chạy hơn mười mét mới nhớ tới cái gậy ném trên mặt đất, chạy về đá vào mông hắn một cước: "Thằng nhóc thối tha! Cháu cố ý đúng không!"

"Luật sư Thôi à," Yến Hàng cười không dứt, "Hôm nay quả thật chú giúp cháu mở mắt rồi, ông chú trung niên rồi còn sợ pháo như chú đời này cháu gặp lần đầu tiên đấy."

"Đi!" Thôi Dật kéo áo hắn, "Về ăn cơm."

Cơm tất niên ăn ở nhà Thôi Dật, chỉ hai người bọn hắn, không có người khác.

Yến Hàng liệt kê danh sách, Thôi Dật mua đủ nguyên liệu hắn yêu cầu, hắn mất hai tiếng đồng hồ nấu một bàn đầy đồ ăn.

Lâu rồi không tốn nhiều sức lực nấu ăn như thế, trước đây ăn Tết, hắn và bố Yến đều ăn ngoài quán, náo nhiệt, có chút không khí năm mới.

Năm nay hắn vốn còn nghĩ một mình hắn làm thế nào cho qua cái Tết đây, có nên xin quản lý làm ca ba mươi Tết hay không, không nghĩ tới thế mà Thôi Dật cũng ăn Tết một mình.

Là trẻ mồ côi giống bố?

Hay nhà xa quá không thể về?

Hay xích mích với người nhà?

Nhưng hắn không hỏi, hắn đã quen cái gì cũng không hỏi.

"Nhiều năm rồi chú chưa từng trở về nhà," Thôi Dật cầm chén rượu lên, "Lâu như vậy rồi lần đầu tiên không ăn Tết một mình."

Yến Hàng cụng chén y.

"Cảm ơn." Thôi Dật nói.

"Đừng khách khí." Yến Hàng uống một hớp rượu.

Thói quen Thôi Dật giống bố, ăn Tết đầy một bàn, uống nhị oa đầu.

Cơm nước xong, Thôi Dật ngồi xuống ghế salong, vẫy vẫy hắn: "Đến, chú xoa đầu chút."

"Loại tiện nghi này cũng muốn chiếm?" Yến Hàng ngồi xuống bên cạnh y.

Thôi Dật nở nụ cười, từ đâu đó lấy ra hai bao lì xì, đưa cho hắn một cái: "Cái này tiền mừng tuổi chú cho cháu."

"Cảm ơn chú," Yến Hàng nhận lấy, "Chú Thôi năm mới vui vẻ."

"Cái này bố cháu cho cháu," Thôi Dật đua bao lì xì còn lại cho hắn, "Bảo chú mừng tuổi cháu đến khi cháu 22 tuổi."

Yến Hàng ngẩn người, nửa ngày sau mới nhận lấy bao lì xì, đôi mắt đột nhiên mỏi mỏi.

"Tương đương với tốt nghiệp đại học, đi làm, con 22 tuổi mới hết tuổi đi học, đến lúc đó bố sẽ không mừng tuổi nữa." Lời này bố Yến nói lúc nào, hắn không nhớ rõ nữa.

Bao lì xì của bố và Thôi Dật hắn không bóc ra, ngồi với Thôi Dật xem xong Xuân Vãn mới về nhà, hắn đem hai bao lì xì đặt dưới gối.

Đã qua 0 giờ, bên ngoài vốn tiếng pháo không dày đặc lắm đã bắt đầu chậm rãi thưa thớt hẳn đi.

Yến Hàng đứng ở ban công, nhìn ngọn núi bên ngoài bị sương đem bao phủ.

Lại một năm nữa.

Thực sự là một năm khó quên.

Hắn châm điếu thuốc, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thẫn thờ nhìn bầu trời đêm, ngón tay sờ sờ hòn đá nhỏ trên mắt cá chân, tiện thể sờ sờ sợi dây, kiểm tra một chút xem có bị mòn hay  không.

Nhưng sợi dây này của Sơ Nhất giống hệt em ấy, đặc biệt chắc chắn, ngoại trừ có hơi xù lông một chút, còn lại vẫn tốt.

Sơ Nhất à.

Yến Hàng gác chân lên thành ban công, nhìn hòn đá nhỏ.

Sơ Nhất, lúc này em đang làm gì?

---

Quán nướng Tiểu Lý!

Sơ Nhất nằm lỳ trên giường, mấy ngày Tết này quyền quán không mở cửa, cậu không cần tới trường, không đến quyền quán, không thể làm gì khác ngoài nằm nhà.

Bên ngoài đều là tiếng pháo, vang lên liên miên,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net