Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em nhớ anh.

Em rất nhớ anh.

Yến Hàng à, em thực sự rất nhớ anh.

Mỗi lần đi qua căn phòng Yến Hàng từng ở, Sơ Nhất đều sẽ hướng mắt nhìn về bên đó, nhưng sẽ không bao giờ bước vào cánh cửa đó được nữa.

Sau đó căn phòng được cho thuê lại, một gia đình 3 người, mỗi lần đi qua đều có thể nhìn thấy một bạn nhỏ đi ra đi vào trước cửa nhà.

Dấu ấn của Yến Hàng và chú Yến dần phai nhạt.

Càng không nhìn thấy nữa, càng nhớ đến vô cùng.

Chỉ sợ nhỡ ngày nào đó không nhớ lấy vài phút, sẽ quên mất.

Rất nhớ Yến Hàng.

Cũng sợ mình chỉ có thể nhớ như thế mãi.

Hiện giờ đi cùng với Yến Hàng trên đường, nghe giọng nói Yến Hàng, nhẹ nhàng thảng một chút chạm vào cánh tay Yến Hàng, thậm chí xem màn ảo thuật cua gái lúc nãy.

Cậu mới xem như chậm rãi trở về thực tế.

Cậu tìm thấy Yến Hàng rồi.

Nhưng Yến Hàng không bỏ đi, Yến Hàng vẫn ở đây.

Yến Hàng không bảo cậu biến thái, không trốn cậu, cũng không bởi vì chuyện của bố Sơ mà thờ ơ với cậu.

Yên lòng rồi, nỗi nhớ trong cậu mới trỗi dậy, trở thành nỗi nhớ chân thành, đơn thuần nhất, không xen lẫn bất kỳ một cảm xúc nào khác.

Lời nhớ thương ngại ngùng như vậy, cậu chưa từng nói bao giờ.

Có thể nói ra những lời này, với cậu mà nói chỉ có hai trường hợp, dũng khí của Lương Tịnh Như đột nhiên sôi trào, hoặc là buột miệng.

Hẳn là cậu buột miệng rồi.

Trước khi mở miệng cậu chưa biết mình muốn nói cái gì.

Nói xong còn tự giật mình.

Mày nói cái quỷ gì vậy Sơ Nhất?

Yến Hàng cười, vỗ nhẹ trên vai cậu hai cái, không nói gì.

Cậu cảm thấy lời nói của mình có lẽ cũng làm cho Yến Hàng hơi khó chấp nhận.

Tiểu khu Yến Hàng ở rất cao cấp, bảo vệ gác cổng đứng thẳng tắp.

Sơ Nhất từng nhìn thấy tiểu khu này trên bản đồ, nhưng bản đồ chỉ xem tới cổng thôi, không vào trong được.

Bây giờ cùng Yến Hàng đi vào trong, cảm thấy thật kỳ diệu, bình yên mà quen thuộc.

Trong tiểu khu rất nhiều cây và hoa, lúc này không ít người đang tản bộ.

"Quang cảnh thật, tốt." Sơ Nhất nói.

"Ừ, lát nữa dẫn em đi gặp bạn nhỏ." Yến Hàng nói.

"Bạn, bạn nhỏ nào?" Sơ Nhất hỏi.

Bạn nhỏ?

Mấy bạn nhỏ?

Trước đây Yến Hàng ở vài tháng, không nói chuyện với hàng xóm mấy, bây giờ còn chơi với mấy bạn nhỏ nhà hàng xóm?

Đi thẳng tới cuối tiểu khu sát cạnh ngọn núi nhỏ, Yến Hàng chỉ chỉ tòa nhà bên cạnh: "Anh ở đây, tầng cao nhất."

"Ồ". Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn, nhưng không biết là cửa sổ nào.

"Chú Thôi ở tòa bên kia," Yến Hàng chỉ chỉ tòa nhà bên cạnh, lấy điện thoại ra, "Anh gọi điện kêu chú ấy xuống lấy trà sữa."

"Vâng," Sơ Nhất gật gật đầu, còn chưa quên đề tài lúc nãy, "Bạn, bạn nhỏ đâu?"

"Đến đây," Yến Hàng vừa nghe điện thoại vừa đi về phía bồn hoa, "Trà sữa đến rồi."

Cúp điện thoại xong Yến Hàng bật đèn pin, chiếu vào bồn hoa, Sơ Nhất đi cùng hắn, không biết đang làm gì.

"Đây rồi!" Yến Hàng nhỏ giọng nói, kéo cậu đến bên cạnh, chỉ chỉ chỗ được chiếu sáng trong bồn hoa, "Kia kìa, nhìn thấy không?"

Bạn nhỏ gì mà nằm chơi trên nền đất trong bồn hoa nha!

Sơ Nhất vô cùng khiếp sợ, nhanh chóng nhìn chăm chú.

Nhìn chăm chú năm giây, trong bụi cỏ có gì đó loạt xoạt, Sơ Nhất sợ hết hồn, nhảy dựng: "Con chuột!"

To tướng luôn!

Cậu quen biết Yến Hàng mấy tháng, nhớ hắn suốt một năm, có thế nào cũng chưa từng nghĩ tới Yến Hàng thích chuột cống!

"Em bị mù hả?" Yến Hàng nhìn cậu.

"Có lẽ bị dọa, dọa mù?" Sơ Nhất cũng nhìn hắn.

"Em nhìn lại xem nào," Yến Hàng nói, "Là con gì?"

Sơ Nhất xoay mặt lại, nhìn cái thứ đang loạt xoạt trong bụi cỏ, giờ mới nhìn ra không phải chuột, nhưng cũng không biết là con gì, còn to hơn con chuột nữa.

"Con nhím đó," Yến Hàng nói, "Con nhím con."

"A!" Sơ Nhất có chút giật mình, "Nhím? Anh nuôi, nuôi à?"

"Không phải," Yến Hàng tắt đèn pin điện thoại, "Tháng trước chú Thôi bắt gặp, gần cổng chính, bên đó nhiều trẻ con, chú ấy liền bắt mang về đây, giờ nó ở chỗ này."

"Anh nói bạn, bạn nhỏ là, nó?" Sơ Nhất nhìn hắn.

"À," Yến Hàng cười cười, "Em tưởng là trẻ con hả?"

"Ừm." Sơ Nhất nở nụ cười.

"Anh đâu có chơi với trẻ con," Yến Hàng dẫn cậu đến dưới lầu, "Hàng xóm đối diện mặt mũi ra sao anh còn chưa biết đây."

Thôi Dật từ trong đi ra, nhìn thấy Sơ Nhất thì ngẩn người: "Sơ Nhất đó hả?"

"Vâng," Yến Hàng gật gật đầu, giới thiệu với Sơ Nhất, "Đây là chú Thôi."

"Chào chú, Thôi." Sơ Nhất chào.

"Không phải cháu nói cậu ấy cao mét tư à?" Thôi Dật đánh giá Sơ Nhất.

"Mét, tư?" Sơ Nhất quay đầu nhìn hắn.

"Chỉ là ví dụ thôi," Yến Hàng thở dài, quả thực hắn nói với Thôi Dật rằng Sơ Nhất rất thấp, chỉ tầm hơn mét tư chút xíu, "Chính là cậu ấy... trước đây..."

"Trước đây cao đến eo cháu." Thôi Dật nói.

"Aiz..." Yến Hàng bất đắc dĩ lắc đầu, giờ hắn biết rồi, sau này không thể tuỳ tiện nói sau lưng người ta như vậy nữa.

"Hôm nay cháu ở nhà Yến Hàng sao?" Thôi Dật hỏi Sơ Nhất.

"Vâng." Sơ Nhất gật gật đầu.

"Vậy ngày mai cùng nhau đi ăn sáng đi, đáng lẽ bạn Yến Hàng đến chơi, chú phải mời cơm," Thôi Dật nói, "Kết quả nó không cho chú đi cùng."

"Cảm, cảm ơn chú Thôi." Sơ Nhất nói.

Thôi Dật cầm trà sữa trở về trong sảnh, Yến Hàng dẫn Sơ Nhất đi về phía nhà hắn.

"Mét tư cũng không, không phải chỉ, đến eo anh chứ?" Sơ Nhất ở phía sau hắn nói, "Anh cao, cao mấy mét hả anh, trai?"

"Sao em vẫn nói nhiều thế nhỉ." Yến Hàng cười.

"Lúc thường không, không nói nhiều," Sơ Nhất đứng bên cạnh hắn, nhìn thang máy một chút, "Em chưa ngồi, ngồi thang máy kiểu, kiểu này."

"Chưa ngồi thang máy?" Yến Hàng nhìn cậu.

"Chỉ đi loại, loại thang máy đứng." Sơ Nhất nói.

"Loại này cũng không phải nằm," Yến Hàng nói, cửa thang máy mở ra, hắn đi vào, "Loại này cũng đứng."

"Em là nói loại, loại bậc, bậc..." Sơ Nhất thở dài, "Thôi vậy."

Yến Hàng cười nhìn cậu.

"Loại... thang... máy... bậc..." Sơ Nhất nghĩ nghĩ một chút, kéo dài âm nói một lần.

"Anh biết rồi." Yến Hàng cười nói.

Căn phòng Yến Hàng ở là căn phòng tầm trung, nhỏ nhắn, nhưng trang bị rất tốt, so với căn phòng hắn thuê hồi trước cao cấp hơn nhiều.

Còn có ban công nhỏ nhìn ra núi, Sơ Nhất có chút ghen tỵ.

Phòng ký túc xá tám người, cậu còn chẳng cướp được cái giường trên gần cửa sổ.

"Em tắm trước đi? Vừa mới chạy một người đầy mồ hôi," Yến Hàng mở tủ quần áo ra, "Anh lấy quần áo cho em."

"Vâng," Sơ Nhất nhìn Yến Hàng, "Hiện giờ anh đi, đi làm sao?"

"Đi làm," Yến Hàng lấy một bộ quần áo thể thao ra, "Một nhà hàng cơm Tây trong khách sạn, rất tốt, vốn là muốn tranh chức ở nhà bếp, nhưng hiện tại có thể phải thăng lên làm quản lý."

"Á,"Sơ Nhất đột nhiên có chút hưng phấn, "Ngầu thế."

"Nhưng anh chỉ muốn làm dưới bếp thôi," Yến Hàng cười cười, đưa quần áo cho cậu, "Em mặc bộ này được không, hiện giờ cao rồi, không sợ rộng nữa."

"Phải đó, trước đây mét tư, chỉ đến, đến eo anh mà." Sơ Nhất nói.

"Còn chưa thôi đi hả," Yến Hàng xì một tiếng, "Lúc nãy ăn cơm còn một bộ oan oan ức ức, nhanh như vậy đã hồi phục rồi?"

"Trẻ, con đều, đều như, như vậy." Sơ Nhất cười cười, ôm bộ quần áo của Yến Hàng chuẩn bị đi tắm, hôm nay chạy cả ngày bên ngoài, ở đây không khí ẩm ướt hơn ở nhà nhiều, giờ thực sự muốn đi tắm lắm rồi.

"Anh tìm quần lót cho em." Yến Hàng kéo ngăn kéo, cầm một cái hộp, mở ra, rút ra một chiếc quần lót."

Sơ Nhất vừa nhìn liền ngẩn người: "Cái này..."

"Có hơi," trong tay Yến Hàng là chiếc quần lót kẻ sọc trắng đỏ, "Trẻ trung."

"Có loại trung, trung niên không?" Sơ Nhất hỏi.

"Không có." Yến Hàng ném quần lót về phía cậu.

"Anh tại sao, mua màu, màu này?" Sơ Nhất nhìn chiếc quần lót một chút.

"Một hộp có cả màu trơn và kẻ sọc, cái lộ ra khỏi hộp là màu đen, thế là anh mua, về nhà bóc ra mới phát hiện có hai cái kẻ sọc," Yến Hàng nói, "Tắm đi, kẻ sọc vẫn còn đẹp hơn cái quần lót màu đỏ của em."

Yến Hàng còn nhớ quần lót màu đỏ của cậu, Sơ Nhất không biết nên cảm động hay lúng túng nữa, thực ra đến nay cậu vẫn mặc quần lót đỏ.

Tiền cậu tiết kiệm được cũng không dám tiêu hoang, chỉ mua mấy bộ quần áo, đồ lót thì, chưa rách nên không nỡ mua cái mới.

Quần lót màu đỏ mua ở chợ, mười đồng ba chiếc.

Chất lượng không tệ lắm.

Cái chất lượng không tệ lắm này, chính là không phai màu.

Đồ mua ở chợ nhiều thứ hay bị phai màu, khăn mặt mua ở chợ dùng hơn tuần lễ vẫn không hết hiệu ứng Avatar, quần áo trắng mà mang giặt với đồ mua ở chợ thì khỏi nói...

(ý là khăn bị phai màu, rửa xong mặt xanh như con Avatar đó)

Sơ Nhất đứng trong nhà tắm, không biết mình đang nghĩ gì, lung ta lung tung thành xa xôi như vậy.

Cậu đặt quần áo lên giá, nhìn đồ đạc trong nhà tắm một chút.

Đều rất cao cấp, chai nọ chai kia nhìn cũng không biết là loại gì, nhãn hiện một chút tiếng Trung cũng không có.

Sơ Nhất cảm thán mình nhà quê quá đi, sau đó tiến đến nhìn từng cái chai trước mặt.

"Sơ Nhất." Yến Hàng đột nhiên gõ cửa hai cái.

"A?" Sơ Nhất sợ hết hồn, lấy tay bụm đũng quần xong mới nhớ ra mình còn chưa cởi đồ.

Cậu mở cửa ra.

"Dầu gội đầu, sữa tắm." Yến Hàng lấy hai chai xuống đặt bên trên bồn rửa tay cho cậu.

"Thế những cái kia là cái, cái gì?" Sơ Nhất chỉ chỉ mấy chai khác trên giá.

"Đều là dầu gội với sữa tắm," Yến Hàng nói, "Không dùng được vứt đó."

"Đại, gia quá ha?" Sơ Nhất nói.

"Ừ đó," Yến Hàng nói, "Ghen tỵ không?"

"Ghen tỵ." Sơ Nhất nở nụ cười.

Đồ đạc Yến Hàng dùng vẫn luôn cao cấp, hơn nữa đều là những thứ xưa nay cậu chưa từng thấy, ví dụ như bình mê hồn hương cậu vẫn luôn cất giấu không dám mang ra xịt kia.

Có lúc ngẫm lại sẽ cảm thấy thật thần kỳ, một người như Yến Hàng, đẹp trai, hào hiệp, thông minh, giỏi tiếng Anh, phong cách sống thời thượng như Tây... Sao lại làm bạn với mình.

Tuy rằng ngày nào cũng luyện quyền nhưng vẫn là siêu cấp nhà quê.

Cậu cởi quần áo, mở vòi hoa sen.

Nhiệt độ nước rất vừa phải, bây giờ thời tiết không còn quá lạnh, nước mang theo chút ấm áp, lúc trượt trên người liền cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông đều mở ra.

Sơ Nhất chống tường, cúi đầu đem mình hòa vào làn nước ấm áp chảy xuống từ vòi hoa sen.

Xả nước một lát cậu mới cầm chai dầu gội bơm một ít ra tay, mùi hương nhàn nhạt, dầu gội đầu của Tiểu Thiên ca ca, GET.

Tiếp đó cầm lấy sữa tắm, lần nữa GET.

Tuy rằng GET dùng cùng loại này chẳng có ý nghĩa gì, mà cậu vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Sơ Nhất tắm xong, mang quần áo của mình giặt giũ xong xuôi đi ra định hỏi xem phơi ở đâu được, nhìn thấy Yến Hàng đang ngồi trên cửa sổ phòng khách hút thuốc.

Có lẽ ngậm thuốc ngẩn người, Sơ Nhất đi ra hắn không quay lại, hẳn là không nghe thấy.

Sơ Nhất đứng tại chỗ nhìn hắn.

Yến Hàng nghiêng đầu, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, đèn nê ông đỏ bên ngoài ánh lên quầng sáng đỏ trên gò má hắn, khiến nhìn qua Yến Hàng cả người vô cùng yên tĩnh.

Sơ Nhất đứng đó tới hai phút, không dám lên tiếng.

"Giặt xong rồi?" Yến Hàng đột nhiên nói một câu.

"Á!" Sơ Nhất sợ hết hồn, vốn cho là mình đang bí mật quan sát người ta, tự nhiên lật ngược lại làm cậu cực kỳ lúng túng, đặt mông ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

"Sao lại giặt quần áo?" Yến Hàng quay đầu nhìn cậu, "Bỏ máy giặt là được mà."

"Quen rồi." Sơ Nhất đứng lên.

"Phơi ngoài ban công đi," Yến Hàng gảy tàn thuốc, từ trên của sổ nhảy xuống, giơ tay muốn cầm lấy quần áo của cậu, "Đằng nào anh cũng còn một đống quần áo chưa phơi."

"Ồ." Sơ Nhất đáp một tiếng, quay người vào nhà tắm, lấy quần áo đã giặt trong máy giặt ra để vào chậu, bưng ra ngoài.

"Linh hồn đầy tớ vẹn nguyên à." Yến Hàng thở dài, "Đi thôi."

Có vẻ Yến Hàng tích quần áo mấy ngày mới giặt một lần, một đống lớn, tính cả đồ của Sơ Nhất, suýt nữa thiếu mắc phơi.

Phơi quần áo xong trở lại phòng khách, Yến Hàng đã đi tắm rồi.

Sơ Nhất đứng một lát, đi quanh phòng khách một vòng, lại ngồi trên khung cửa sổ nhìn ra ngoài.

Thói quen của Yến Hàng từ lâu vẫn không thay đổi, chính là ngồi trên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài.

Thực ra bên ngoài chẳng có gì, toàn nhà cao tầng, ánh sáng từ cửa sổ của các tòa nhà, còn có các loại đèn trên nóc nhà, có cái nhấp nháy, có cái không.

Cửa sổ mở, trong không khí mang theo độ ẩm rõ ràng, Sơ Nhất nhắm mắt lại hít thở sâu mấy cái.

Cậu thích mùi này.

Thích thành phố phong cách Tây, thích con người ở đây.

Đang định đến ban công xem một chút, điện thoại vang lên.

Cậu lấy ra nhìn, là dì.

Cậu do dự một chút mới tiếp điện thoại: "Dì, ạ?"

"Cháu giỏi thật đó! Cực kỳ giỏi nhá! Quá khủng khiếp rồi, quá trâu bò rồi!" Tiếng dì lớn đến truyền cả ra ngoài, "Lớn rồi đúng không, là người lớn rồi!"

"Cháu..." Sơ Nhất không biết nên nói cái gì.

"Dì mà không đến nhà cháu một chuyến có phải đến sau Tết mới biết cháu dám chạy đi xa như thế hả!" Tiếng dì rất lớn.

"Cháu ... sợ, sợ dì... mắng cháu." Sơ Nhất nhỏ giọng nói.

Cậu tới đây học, cơ bản chỉ có người trong nhà và người ở quyền quán biết, không nói với ông bà nội.

Tuy rằng cậu vẫn muốn rời đi, nhưng dù sao vẫn sợ bị ngăn cản, đặc biệt là mấy người thân với cậu nhất, ông bà nội, và dì, những người chỉ cần mở miệng nói cậu không nên đi xa như vậy, cậu có thể sẽ do dự.

"Dì mắng cháu, dì mắng cháu, dì có thể mắng cháu cái gì đây, còn sợ dì mắng cháu, thế sao không sợ biết rồi sẽ mắng cháu đây này?" Dì thở dài, "Thằng nhóc này! Bây giờ ở trường sắp xếp xong xuôi rồi à?"

"Vâng," Sơ Nhất gật gật đầu, "Trường học rất, rất lớn, rất tốt."

"Đồ đạc mua chưa? Đủ tiền tiêu không?" Dì hỏi.

"Đủ, tiêu." Sơ Nhất nói.

"Nó nói chuẩn bị xong rồi," hẳn là dì quay sang nói với dượng, sau đó lại quay lại, "Lát nữa dì chuyển cho cháu ít tiền, một mình cháu ở đó, đừng tiết kiệm quá."

"Cháu có," Sơ Nhất nhanh chóng nói, "Hai, hai ngày nay cháu đi tìm, việc."

"Cháu tìm việc của cháu, chả liên quan," dì nói, "Vốn dĩ cháu lên cấp ba dì chuẩn bị cho cháu một khoản, hôm nay qua nhà cháu cũng là muốn đưa cháu đi mua đồ dùng cho năm học mới."

"Cảm ơn, dì." Sơ Nhất nhẹ giọng nói.

Yến Hàng tắm xong đi ra, Sơ Nhất còn đang cúi đầu nhìn điện thoại, nhìn khoản tiền năm ngàn dì gửi tới thất thần.

"Úi," Yến Hàng nhìn sang, "Phát tài, nhiều tiền thế?"

"Dì họ em." Sơ Nhất hơi ngượng ngùng nói.

"Đừng tìm việc vội," Yến Hàng nói, "Vừa tới chỗ mới, đợi một thời gian cho thích ứng đã rồi nói."

"Ồ." Sơ Nhất đáp một tiếng.

Yến Hàng đi vào phòng ngủ: "Em ngủ chưa?"

"Có khi em," Sơ Nhất đi cùng hắn vào phòng ngủ, thành thật trả lời, "Ngủ, không được, quá hưng phấn."

"Vậy ngồi tán gẫu một lát," Yến Hàng ngồi xuống nền nhà, dựa vào thành giường.

Sơ Nhất ngồi xuống bên cạnh hắn.

Giường chếch chếch cửa sổ sát đất, bên ngoài ban công là lan can sắt, tầm mắt không bị cản, ngồi như thế nhìn ra ngoài, cũng như đứng ở ban công, có thể nhìn thấy mấy toàn nhà cao tầng rất xa.

"Bình thường anh cũng ngồi, ngồi như này à?" Sơ Nhất hỏi.

"Trước đó thì có," Yến Hàng nói, "Dạo này không có thời gian."

"Bận?" Sơ Nhất nhìn hắn.

"Ừ," Yến Hàng cười, "Định thi giấy chứng nhận."

"Chứng nhận gì?" Sơ Nhất rất tò mò.

"Phiên dịch." Yến Hàng nói, "Chú Thôi bảo anh thi, dù sao anh cũng không thể làm nhân viên phục vụ mãi được."

"À!" Sơ Nhất có một loại cảm giác không diễn tả được.

Phiên dịch, phút chốc cậu chưa kịp phản ứng được đó là cái gì, quá xa vời với cậu.

Xa vời đến nỗi cậu "À" xong cũng không tìm được câu gì để tiếp lời.

"Anh vừa tìm hiểu trường của em một chút," Yến Hàng nói, "Cũng rất khá, học sinh tốt nghiệp có thể xin việc ở chỗ tốt."

"Em còn chưa tìm, hiểu." Sơ Nhất có chút ngượng ngùng.

"Bao nhiêu sức lực đổ hết vào tìm hiểu Quán nướng Tiểu Lý rồi," Yến Hàng cười, "Em cũng thật là..."

Sơ Nhất nhìn hắn

"Em không sợ anh đi khỏi đây rồi à?" Yến Hàng hỏi.

"Chưa nghĩ tới," Sơ Nhất cúi đầu, nhìn hòn đá nhỏ trên cổ chân hắn.

Yến Hàng đang mặc quần short, liếc mắt một cái là nhìn thấy hòn đá nhỏ, cậu cười cười.

"Dây chắc lắm, anh còn sợ nó sẽ đứt", Yến Hàng thu chân lại, ngón tay gảy gảy hòn đá nhỏ, "Bây giờ em còn mài mấy hòn đá không?"

"Không," Sơ Nhất thò tay nắm lấy hòn đá nhỏ, "Lâu rồi không, không đi kiếm viên đá."

"Anh nhặt được mấy viên dưới lầu," Yến Hàng mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một chiếc túi nhỏ đưa cậu, "Có thời gian mài viên đá làm vòng tay cho anh không?"

"Có thời gian." Sơ Nhất trả lời không hề nghĩ ngợi.

Mấy viên đá của Yến Hàng rất đẹp, đều màu trắng, trên mặt còn có hoa văn rất nhạt.

"Em thiết kế một chút xem, làm thế nào cho đẹp vào." Yến Hàng nói.

"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu, suy nghĩ một chút lại do dự hỏi một câu, "Wechat của anh, có phải chặn, chặn em không?"

"Anh không dùng, trừ em ra, cũng không liên lạc với người khác, số điện thoại cũng đổi rồi," Yến Hàng lấy điện thoại ra, "Em nhắn tin cho anh à?"

"Ừm." Sơ Nhất gật đầu.

"Gửi cho anh cái gì?" Yến Hàng bắt đầu down lại Wechat.

Sơ Nhất không ngờ Yến Hàng không chỉ đổi điện thoại, đổi cả số, Wechat cũng không dùng, thậm chí còn xóa luôn, tự dưng thấy sốt ruột.

Nếu như lần này không tìm được Yến Hàng, có thể vĩnh viễn không tìm được.

Yến Hàng tải Wechat xong, liền đứng dậy cầm chiếc hộp sắt từ trên giá sách xuống.

Lúc mở hộp ra, Sơ Nhất nhanh chóng nhìn vào bên trong, thấy có đồ quen quen, chính là chiếc bút máy.

"Anh còn giữ, giữ cái bút này?" Sơ Nhất đột nhiên muốn khóc.

"Ừ." Yến Hàng lấy sim điện thoại trong hộp ra, thay vào điện thoại, "Có điều chẳng dùng được, sợ mất."

"Sim điện thoại cũng không, không vứt?" Sơ Nhất hỏi.

"Không, vẫn nạp tiền đều." Yến Hàng khởi động máy.

"Thật sự nhiều tiền." Sơ Nhất nhẹ giọng nói.

"Sợ em tìm anh." Yến Hàng cười cười.

"Thế mà, anh..." Sơ Nhất đột nhiên không khống chế được tâm tình, giọng nói cũng run rẩy.

Yến Hàng quay đầu nhìn cậu.

Sơ Nhất cố gắng khống chế bản thân mình, liều mạng nuốt ngụm nước bọt, muốn đem cục nghẹn giữa mũi và trán nuốt xuống.

Tối hôm nay đã khóc một lần rồi, thực sự không muốn khóc lần nữa.

Quá mất mặt.

Đường đường đi xa như vậy tới đây học, đại gia siêu cấp trâu bò như vậy, khóc hai lần trong một buổi tối, quá mức sỉ nhục.

Sau này Yến Hàng không chỉ kể với người ta Sơ Nhất cao mét tư đứng đến eo anh ấy, còn có thể nói rằng Sơ Nhất mét tư là nhóc mít ướt.

Hiện giờ cậu đã 1m74, luyện quyền một năm, thế mà dễ dàng sụp đổ trước mặt Yến Hàng như thế.

Mũi cậu xót đến nỗi đôi mắt đều híp lại.

"Sao thế?" Yến Hàng hẳn đã nhận ra tâm tình của cậu, xoay người với tay lấy miếng khăn giấy đặt vào tay cậu.

"Anh sợ em tìm, tìm anh," Sơ Nhất vừa mở miệng, nước mắt cứ vậy chảy ra, "Vậy anh còn, còn không từ mà biệt, tin nhắn cũng không, không có, sim cũng, cũng đổi, còn lưu số, dùng làm, cái rắm à!"

"Coi như em tìm, tìm anh, máy cũng tắt, tắt mẹ nó rồi!" Sơ Nhất hùng hổ lau nước mắt đang không kìm chế được mà chảy ra, "Anh là đồ, đồ ngốc à!"

Yến Hàng không lên tiếng, chỉ nhìn cậu.

Một lát sau mới nhẹ giọng nói một câu: "Trâu bò quá nha Chó đất, còn biết mắng người? Thật mẹ nó không nhận ra đó."

"Em thích mắng, mắng anh đấy!" Sơ Nhất nói, "Không được cãi."

"Không cãi." Yến Hàng liền cầm miếng khăn giấy, lau nhẹ trên mặt cậu hai cái, "Để xem em gửi gì cho anh nào?

"Ảnh tự sướng." Sơ Nhất vừa khóc nức nở vừa nói.

Yến Hàng còn chưa mở Wechat ra, nghe lời này không nhịn được cười.

"Cười con khỉ," Sơ Nhất nói, "Tự sướng, tóc, tóc mới"

Yến Hàng thu nụ cười, giơ tay nâng gáy kéo cậu lại, đặt lên vai mình.

---

Cua: Một lần nữa tui cảm thấy may mắn thay cho Yến Hàng vì Sơ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net