Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn Sơ Nhất Yến Hàng ngồi lại muộn nhất trên lầu hai nhà hàng, mấy bàn tình nhân bên cạnh đều đã về trước hết rồi.

Đương nhiên thôi, tình nhân người ta buổi tối cuối tuần còn dài, còn nhiều chỗ để đi, uống cà phê, xem phim, ăn đồ nướng, rồi dạo phố gì gì đó.

Hai người bọn họ vẫn ngồi lại ngắm biển đêm.

"Aiz," Yến Hàng chậm rãi xoay người, quay mặt nhìn về phía biển rộng, gác chân lên thành lan can gỗ, cầm điếu thuốc lên ngậm vào miệng, dùng bật lửa Sơ Nhất tặng châm thuốc, sau đó đưa bật lửa lên trước mắt nhìn nhìn: "Không biết bông bấc và đá lửa ở trong dùng được bao lâu..."

"Có cái này," Sơ Nhất lập tức lấy một cái túi giấy từ trong túi ra đưa cho hắn, "Bộ sơ, sơ cua."

"Sao nãy không đưa cùng luôn?" Yến Hàng nhìn một chút, bên trong có một bình dầu nhỏ, còn có một bộ đá lửa và bông bấc.

"Cái này không, không gói không, phải quà." Sơ Nhất nói.

"Ồ." Yến Hàng nở nụ cười.

Hút xong một điếu thuốc, Yến Hàng đứng lên: "Đi thôi, muốn đi dạo chợ đêm không?"

"Đi." Sơ Nhất đi đến, Yến Hàng không bao giờ đeo balo, cậu lấy túi đồ sơ cua bỏ lại vào trong balo của mình, đi cùng Yến Hàng ra khỏi quán ăn.

Mới đi bộ một chốc đã tới chợ đêm rồi, ngoài đồ nướng với bia, còn vô số cửa hàng khác, quần áo, giày dép, đồ dùng hàng ngày, đồ chơi các loại.

Sơ Nhất chưa có cơ hội đi dạo phố, trừ lần trước đi mua giày, chợ đêm càng chưa tới lần nào.

Hôm nay chỉ đi dạo chợ đêm chứ không mua đồ, nên cậu nhìn chằm chằm mấy cửa hàng nhỏ xíu Yến Hàng cũng không cản cậu, đi dạo như vậy thật vui vẻ quá đi.

"Ở đây, so với bên nhà, nhà em náo, náo nhiệt hơn nhiều." Sơ Nhất nãy giờ cứ hết nhìn Đông lại ngó Tây.

"Bên nhà em có náo nhiệt hay không em biết cái méo gì," Yến Hàng nói, "Lúc có festival âm nhạc chả náo nhiệt à, thành phố không náo nhiệt mà lại có festival âm nhạc à."

"... À," Sơ Nhất cười cười, hơi ngượng ngùng, "Em buổi, buổi tối cũng không, không đi đâu, xa."

"Ban ngày em cũng ngoài đi học ra chỉ có đi chợ mua dầu cho bà ngoại thôi chứ đâu." Yến Hàng nói.

"Ừ nhỉ," Sơ Nhất nói, "Ai trâu bò như, như anh, chạy một phát, mấy tiếng tàu, tàu hỏa."

Yến Hàng không lên tiếng, cười cười khoác tay lên vai cậu, ôm cổ cậu lắc lắc mấy cái.

Đi qua một cửa hàng bán các loại bình nước thể thao, Yến Hàng dừng lại: "Vào xem xem?"

"Anh định mua, mua bình nước?" Sơ Nhất hỏi.

"Ừa." Yến Hàng gật gật đầu.

"Phía trước chả, chả có cái sạp, sạp hàng..." Sơ Nhất nói được một nửa lại ngừng, "Thôi vào, vào đi vậy."

Yến Hàng cười đi vào trong cửa hàng.

Sơ Nhất bước vào cửa hàng việc đầu tiên làm chính là xem nhãn mác, một cái bình nhựa hơn 100 đồng, nhưng mà đẹp thật, so với mấy quầy hàng ngoài vỉa hè đẹp hơn nhiều, nhưng...

Một cái bình nhựa! Nhựa!

Hơn 100!

"Cái nào màu đẹp hơn?" Yến Hàng đứng bên cạnh cậu.

"Quản lý các anh," Sơ Nhất nhìn hắn, "Tiền là nhặt, nhặt được à?"

Yến Hàng cầm chiếc bình nước thể thao cười nửa ngày: "Không phải mỗi nhặt không đâu."

"Còn cướp?" Sơ Nhất nói.

"Lát nữa anh kiếm cái urgo dán miệng em lại thôi," Yến Hàng tung bình nước lên, chiếc bình xoay trên không trung hai vòng rồi rơi lại vào tay hắn, "Lương mỗi tháng anh đều tiêu hết, không tiết kiệm tiền... Cái nào đẹp hơn?"

Sơ Nhất xoắn xuýt trong một loạt bình nước các loại đến nửa ngày, cuối cùng chọn một cái bình màu xanh lam kết hợp với nắp màu vàng: "Cái này đi."

"Vậy lấy cái đó." Yến Hàng nhìn một chút, "Trang trí cũng đẹp."

Bên ngoài chiếc bình in hình vẽ màu trắng, là hình một chú chó, không biết chủng loại gì, có lẽ là chó đất.

Ra khỏi cửa hàng Yến Hàng nhét bình nước vào túi cậu: "Đừng dừng cái chai nhựa đựng nước kia nữa."

Sơ Nhất ngẩn người, đột nhiên quay đầu nhìn hắn.

"Giờ em học ở trường, dùng lại chai nhựa đựng nước không thích hợp nữa rồi." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất lấy bình nước ra, quay đầu lại nhìn vào trong cửa hàng một chút, do dự không dám nói hay là quay lại đổi cái khác rẻ hơn chút.

Cậu cúi đầu nhìn bình nước, quả thật rất đẹp, cực kỳ thời thượng, nhìn không có tí nhà quê nào.

"Phá gia chi, chi tử." Cậu thở dài.

"Ừm." Yến Hàng gật đầu cười.

Đang định đi tiếp thì bên cạnh truyền đến giọng con gái, mang theo chút do dự: "Sơ Nhất?"

Sơ Nhất quay đầu, thấy bên cạnh có 3 cô gái.

Cô gái đứng giữa nhìn có hơi... quen quen.

"Không nhận ra tôi à?" Cô gái vẫy vẫy tay với cậu, "Tôi Bối Xác nè."

"... À." Lúc này Sơ Nhất mới nhớ ra.

"Đi dạo phố hả?" Bối Xác cười đi tới, nhìn Yến Hàng một chút, "Bạn cậu hả?"

"Ừm." Sơ Nhất đáp một tiếng.

"Xin chào." Yến Hàng chào hỏi một chút.

"Tôi cũng đang đi dạo phố với bạn." Bối Xác quay đầu chỉ chỉ hai cô gái phía sau, hai cô nàng cũng vẫy vẫy tay về phía này.

Sơ Nhất có hơi lúng túng nhìn hai cô nàng cười cười.

Sau đó toàn bộ im lìm ngoài dự liệu của cậu.

Cậu dùng khóe mắt nhìn lướt qua gương mặt Yến Hàng, tuy rằng Yến Hàng cũng không có bạn, nhưng ứng phó với loại tình cảnh này hẳn không thành vấn đề, cậu hy vọng Yến Hàng có thể giúp cậu kéo lại chút tự tôn.

Thế mà Yến Hàng cứ im thin thít, chỉ gác cùi chỏ lên bả vai cậu, cười híp mắt bên cạnh kiểu như đang chờ xem trò vui.

"Nếu không..." Vẫn là Bối Xác mở miệng trước, chỉ chỉ hàng trà sữa bên cạnh, "Tôi đang định rủ hai cô ấy uống trà sữa, đi cùng nhau không?"

Sơ Nhất đang định nói vừa uống bao nhiêu bia rồi không uống nổi trà sữa, Yến Hàng rút cục cũng mở miệng: "Được đó."

Sơ Nhất quay đầu nhìn hắn chằm chằm.

Yến Hàng cười nhăn nhở nhìn cậu.

Đi theo Bối Xác vào trong hàng trà sữa, Yến Hàng ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: "Xinh phết đó."

"Anh..." Sơ Nhất cực kỳ bất đắc dĩ.

"Đi trả tiền đi," Yến Hàng dùng cùi chỏ nhẹ nhàng đẩy cậu một cái, "Đừng để con gái trả tiền chứ."

"Ồ." Sơ Nhất nhanh chóng vừa tìm tiền vừa bước lên phía trước.

"Tôi gọi hộ mọi người nhé," Bối Xác đứng ở quầy thu ngân cười nói, "Mỗi lần tôi tới đây toàn được đề cử vị bán chạy nhất thôi."

"Được." Sơ Nhất gật đầu.

Gọi xong năm cốc trà sữa, Bối Xác lấy điện thoại di động ra chuẩn bị quét mã, Sơ Nhất ngẩn người xong mới phản ứng lại.

Quê mùa quá, cậu hoàn toàn không nghĩ tới còn có loại thanh toán bằng điện thoại vừa nhanh vừa đơn giản như thế.

Vì nghe theo lời Yến Hàng, cậu vội vàng đem tờ một trăm đồng trong tay để lên quầy thu ngân.

Chắc là do hơi sốt sắng, dùng hơi nhiều sức, đập bộp một phát.

Cả nhân viên thu ngân cùng Bối Xác đều giật này mình, nhìn cậu.

"Trả tiền." Sơ Nhất kiềm chế nội tâm lúng túng, ngắn gọn nói một câu.

Bối Xác ngẩn người, sau đó hơi ngượng ngùng mà nở nụ cười: "Không cần đâu, tôi nói là tôi mời khách mà."

Sơ Nhất không lên tiếng, nhìn nhân viên thu ngân.

Nhân viên thu ngân cầm lấy đồng một trăm: "Nhận của anh một trăm."

Cùng nhau đi tới bàn bên kia Sơ Nhất nghe thấy Yến Hàng đằng sau lưng nhịn không được cười ra tiếng.

Cậu quay đầu nhìn Yến Hàng.

"Ngầu lắm." Yến Hàng nhỏ giọng nói.

Sơ Nhất không biết nên nói cái gì, mấy người bọn họ ngồi xuống bàn xong cậu chỉ có thể tiếp tục giữ im lặng.

"Mấy cậu học trường nào?" Yến Hàng rốt cục không đợi xem kịch nữa, mở miệng giải vây cho cậu.

"Không phải trường gì tốt cho lắm," Bối Xác nói tên trường, Sơ Nhất chưa nghe thấy bao giờ, trường học ở đây cậu biết mỗi trường trung chuyên bọn cậu, có vẻ Yến Hàng cũng không biết, Bối Xác cười nói, "Một trường trung cấp bình thường thôi, hơi phức tạp."

"Cậu thì sao, Sơ Nhất?" Bối Xác nhìn Sơ Nhất.

"Tôi, học trung chuyên," Sơ Nhất nói, "Là..."

Cậu còn chưa nói ra tên trường, Bối Xác có chút giật mình ngắt lời cậu: "Cậu nhỏ vậy hả?"

"Hả?" Sơ Nhất ngẩn người.

"Tôi cứ tưởng cậu học đại học rồi," Bối Xác nở nụ cười, "Nhìn cậu chững chạc quá, không giống học sinh cấp ba tí nào."

Thế mà hồi trước cao 1m58 còn bị tưởng là học sinh tiểu học.

Sơ Nhất cười cười.

Bối Xác cùng hai cô bạn đều rất cởi mở, nói rất nhiều, Sơ Nhất trầm mặc từ đầu đến cuối cũng không ảnh hưởng đến việc tán gẫu của các nàng, hơn nữa thỉnh thoảng Yến Hàng nói một hai câu, bầu không khí cực kỳ hài hòa.

Sơ Nhất thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc uống trà sữa.

Hàn huyên gần nửa tiếng đồng hồ, mấy người cùng nhau ra khỏi hàng trà sữa, Bối Xác hỏi bọn họ: "Các cậu còn đi dạo tiếp hả?"

"Bọn tôi chuẩn bị bắt xe về thôi." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất vô cùng đội ơn hắn không nói muốn đi dạo tiếp.

"Vậy được, chúng tôi còn định đi dạo bên kia nữa," Bối Xác phất tay một cái, "Sơ Nhất, lần tới rủ cậu đi chơi đừng có từ chối tôi nữa đó."

"À." Sơ Nhất đáp một tiếng.

Sau khi ba cô gái đi khỏi, cậu mới quay đầu nhìn Yến Hàng: "Cô ấy lần, lần trước là muốn, muốn rủ em đi, đi chơi à?"

"Không thì sao, tự nhiên người ta hỏi em cuối tuần có rảnh rỗi không làm cái rắm gì?" Yến Hàng nói.

"Há," Sơ Nhất nói, "Em tưởng cô ấy chỉ, chỉ tán gẫu, vậy."

"Lúc em độc mồm sao thấy em thông minh thế," Yến Hàng thở dài, "Những lúc như thế này lại cảm thấy liệu có phải đầu óc em bị hỏng rồi không nhỉ."

"Nếu không anh, nghe xem," Sơ Nhất tiến đến bên cạnh hắn lắc lắc đầu, "Có kêu không?"

"... Rào rào." Yến Hàng nói.

"Có thể hơi, hơi hỏng thật." Sơ Nhất gật gật đầu.

Hai người cười suốt một đường đến tận lúc ngồi lên taxi mới rút cục dừng lại được.

Chỉ cần đi cùng với Yến Hàng, Sơ Nhất sẽ không muốn quay về trường, hôm nay là sinh nhật Yến Hàng, cậu lại càng không muốn rời đi.

Có vẻ Yến Hàng cũng sớm biết thói quen của cậu, gọi taxi báo luôn địa chỉ tiểu khu nhà hắn, chẳng buồn hỏi cậu có muốn về ký túc xá hay không luôn.

Lúc về tới dưới lầu, Sơ Nhất chăm chú nhìn vào trong bụi cỏ: "Nhím, nhím con đâu?"

"Chắc ở đằng kia," Yến Hàng chỉ bồn hoa nhỏ trước mặt một tòa nhà khác, "Buổi tối toàn chạy lung tung, hiện giờ phạm vi hoạt động lớn hơn trước nhiều rồi, dù sao người ta cũng là nhím thiếu niên, còn đang muốn thăm dò thế giới."

Sơ Nhất nở nụ cười, đi sang hướng bên kia.

Loanh quanh một vòng quả nhiên tìm được nó trong một bụi cây.

"Lớn rồi nha," Sơ Nhất nói, "Thật, mập."

"Ừa." Yến Hàng lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Hôm trước đến đã mặc bộ quần áo của cậu về rồi, hôm nay tắm xong cậu phải mặc quần áo của Yến Hàng.

"Bây giờ em cao bao nhiêu?" Yến Hàng nhìn cậu một chút, "Em mặc quần anh không bị dài nhiều lắm mà."

"Không liên, liên quan đến chiều cao," Sơ Nhất ngồi xếp bằng trên giường, cầm bình nước Yến Hàng mới mua cho cậu vừa uống nước vừa nói, "Chân dài, mới có liên, liên quan."

"Anh đang nghĩ," Yến Hàng nằm dài trên giường, chống đầu nhìn cậu, "Bao giờ em mới có thể tự nhiên nói chuyện với người khác như này vậy ta?"

"Anh thấy đấy em, em sẽ không nghĩ, mấy điều không chắc, chắc chắn như vậy." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng nở nụ cười, một lát sau mới nói một câu: "Cô bạn Bối Xác đó thích em."

Sơ Nhất bình tĩnh uống một hớp nước, ngay lúc nuốt xuống mới hiểu được Yến Hàng nói gì, đột nhiên ho sặc sụa nửa ngày.

Ho đến nước mắt giàn giụa.

"Cái gì?" Cậu lau nước mắt.

"Em cũng không đến nỗi mà," Yến Hàng nhìn cậu, "Em không nghĩ sẽ có con gái thích em à?"

"Không có," Sơ Nhất thành thực trả lời, "Căn bản em không nghĩ, nghĩ con gái có để, để ý tới em."

"Sau này có thể sẽ có càng nhiều con gái thích em," Yến Hàng nhếch khóe miệng cười cười, "Em nhanh nhanh thích ứng chút đi, nhóc đẹp trai."

"Anh thì sao?" Sơ Nhất hỏi.

"Anh cái gì?" Yến Hàng dựa vào đầu giường, "Anh có thích em hay không ấy hả?"

"... Không phải," Sơ Nhất thở dài, "Là có, có không..."

"Có nha," Yến Hàng nở nụ cười, "Em sẽ không nghĩ một người đẹp trai như anh sống 19 năm nay chưa từng được con gái thích chứ?"

"Mặt mũi đâu." Sơ Nhất nhìn hắn.

"Nói mấy câu này hoàn toàn vẫn còn mặt mũi đó," Yến Hàng xì một tiếng, "Không chỉ con gái đâu, con trai cũng không thiếu."

Sơ Nhất ngây ngẩn cả người.

Con trai.

Con trai?

Con trai!

Con trai nào vậy?

Chu ... Xuân ... Dương ... Á!

Sơ Nhất không biết tại sao mình lại đột nhiên nghĩ đến Chu Xuân Dương, chẳng qua Chu Xuân Dương chỉ đến nhà hàng Yến Hàng làm việc ăn cơm một lần mà thôi.

Nhưng dù sao cậu lần đầu tiên cảm thấy ngạc nhiên khi bên cạnh thật sự có người như vậy tồn tại, cũng bởi vì Chu Xuân Dương.

Hiện giờ tất cả liên tưởng liên quan đến việc này, cậu chỉ có thể nghĩ đến duy nhất một người là Chu Xuân Dương.

Thực sự... rất xin lỗi Chu Xuân Dương.

"Sợ hết hồn à?" Yến Hàng nở nụ cười, "Chó đất."

"Vậy anh," Sơ Nhất tiến đến bên cạnh hắn, "Từng yêu, yêu đương sao?"

"Không có," Yến Hàng thở dài, "Anh ngay cả bạn bè cũng chỉ có mỗi mình em, yêu đương với ai, mà anh ở một nơi lâu nhất cũng chỉ có nửa năm thôi."

Sơ Nhất cũng thở dài.

Yến Hàng nói một câu như vậy, cậu liền nghĩ tới chú Yến.

Còn nhớ tới bố Sơ.

Đột nhiên có chút khó chịu.

"Sao thế?" Yến Hàng đá đá cậu.

"Chú Yến..." Sơ Nhất cắn môi một cái, "Có tin, tin tức gì không?"

"Không," Yến Hàng nói, "Nếu ông ấy còn sống, trừ khi ông ấy tự nguyện, không thì người khác còn lâu mới tìm được ra ông ấy, nếu chết rồi... lại càng không có tin tức."

Sơ Nhất trầm mặc rất lâu.

"Hồi tưởng mấy chuyện này làm gì," Yến Hàng vỗ vỗ cánh tay cậu, "Không phải đang nói chuyện có con gái thích em hay sao, sao tự nhiên nhắc đến bố anh?"

"Nếu như," Sơ Nhất ngước mắt nhìn hắn, "Lúc em tốt, tốt nghiệp, bố em chưa, chưa về, em sẽ đi tìm, tìm ông ấy."

Yến Hàng nhíu nhíu mày, không nói gì, chỉ nhìn cậu.

"Em muốn tìm, tìm ông ấy để hỏi," Sơ Nhất nói, "Tại, tại sao lại vô, trách nhiệm như thế."

"Đi đâu tìm? Tìm kiểu gì?" Yến Hàng hỏi.

Sơ Nhất không lên tiếng.

Cậu chưa nghĩ tới, như lúc trước cậu muốn tìm Yến Hàng, chưa hề nghĩ đến đi đâu tìm, tìm như thế nào, cứ tìm là tìm thôi.

"Em có thể tìm được anh bởi vì bức ảnh anh đăng," Yến Hàng nói, "Nếu như anh không đăng thì sao? Em tìm như thế nào? Em định tìm bao lâu?"

Sơ Nhất vẫn không nói gì.

"Có muốn anh dạy em không?" Yến Hàng nói.

"Hả?" Sơ Nhất ngẩn người.

"Chạy hết thành phố này tới thành phố khác, đến chỗ người dân từ nơi khác chuyển đến chuyên tụ tập sinh sống," Yến Hàng vừa nói vừa châm điếu thuốc, "Dần dần quen thuộc, sau đó hỏi thăm một chút, xem bản tin địa phương một chút, xem có manh mối gì hay không, sau đó lại nghe ai đó nói có người gần giống như thế ở đâu đó, sau đó lại đi, tiếp tục..."

"Yến Hàng." Sơ Nhất nhìn Yến Hàng, cậu đã nghe ra, hình như Yến Hàng đang nói về chính chú Yến.

"Em định tìm 1 năm, 2 năm, hay là 3 năm 5 năm?" Yến Hàng không để ý tới cậu, "Hay là 10 năm? Hả?"

"Đừng nói nữa." Sơ Nhất tóm lấy tay hắn.

Cảm xúc của Yến Hàng không đúng, tay run lên, điều này làm cậu rất lo lắng: "Xin lỗi."

"Xin lỗi cái gì?" Giọng Yến Hàng đột nhiên có chút khàn, "Muốn đánh đổi sao? Đánh đổi như vậy?"

Sơ Nhất khẩn thiết nắm lấy tay hắn.

"Có thể là cả đời," Yến Hàng nói, "Từng nghĩ đến chưa?"

Hai người đều không nói gì nữa.

Sơ Nhất nắm lấy tay Yến Hàng, Yến Hàng không nhúc nhích, dụi điếu thuốc còn đang hút dở đi, quay người lấy điều khiển mở điều hòa lên.

Một lúc thấy không có gì thay đổi, hắn giật giật ngón tay đang bị Sơ Nhất nắm: "Đi mở cửa ban công ra."

Sơ Nhất nhảy xuống khỏi giường mở cửa sổ sát đất ra, lại nhảy trở về nắm lấy tay hắn.

"Có thể do anh nghĩ nhiều quá," Yến Hàng nói, "Chỉ là... anh vừa nghe em nói muốn đi tìm, thì có hơi..."

"Em không, không tìm nữa." Sơ Nhất nói.

"Bố anh," Yến Hàng ngửa đầu, nhìn trần nhà, "Vẫn luôn đi tìm người đã giết mẹ anh, cứ đi tìm như thế suốt bao nhiêu năm."

Sơ Nhất sợ hết hồn sửng sốt một hồi lâu mới nhỏ giọng run run hỏi một câu: "Là bố em?"

"Không phải," Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, cười cười, "Sao có thể, bố em có mười lá gan cũng không dám."

"Lão Đinh?" Sơ Nhất thở phào nhẹ nhõm.

"Anh không biết," Yến Hàng nói, "Vụ án quá lâu rồi, cảnh sát còn không có nhiều manh mối, anh cũng lười nghĩ."

Sơ Nhất nhìn hai lọ thuốc nhỏ trên đầu giường.

Lần trước tới đây vẫn chưa có.

Thật sự là lười nghĩ à.

"Hát cho anh nghe một bài đi Chó đất nhỏ," Yến Hàng nghiêng đầu nhìn cậu, "Tùy tiện bài nào cũng được, Quốc ca cũng được."

"Quốc ca quên, quên đi thôi," Sơ Nhất nói, "Em còn yêu, yêu nước lắm."

Yến Hàng nở nụ cười, nhìn cậu.

"Em nghĩ xem." Sơ Nhất nói.

"Ừa." Yến Hàng gật gật đầu.

Sơ Nhất suy nghĩ kỹ một chút, hắng giọng một cái: "Một con vịt xòe ra hai cái cánh... Anh nghe chưa?"

"Dọa người ta hết hồn, anh tưởng em đang hát đấy chứ," Yến Hàng cười ha ha, "Nghe rồi, Một con vịt."

(Cua: bài gốc là bài "Đếm vịt" này 数鸭子, các cô vào youtube nghe nhé ;)))))

"Vậy em bắt, đầu." Sơ Nhất cầm bình nước lên.

"Xin mời biểu diễn." Yến Hàng nói.

"Một con vịt xòe ra hai cái cánh," Sơ Nhất cầm bình nước bắt đầu hát, vừa hát vừa giơ cánh tay ra, "Nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp cạp..."

Lúc này bên cạnh không có ai, cũng không phải ở ngoài đường, quả thực Yến Hàng không có lý do để nhịn cười nữa, nhìn thấy bộ mặt vô cùng nghiêm túc của Sơ Nhất mà phá ra cười ngặt nghẽo.

Hắn từng gặp không ít người hát sai nhạc rồi, nhưng người kinh nghiệm ca hát hoàn toàn trống rỗng đến nỗi hát có nhịp điệu hay không không ai nói được như Sơ Nhất là người đầu tiên hắn gặp trong đời.

Sơ Nhất đối với hắn đang cười như điên hoàn toàn thờ ơ, tiếp tục cầm bình nước, dạt dào tình cảm mà niệm chú: "Gặp hồ nước nó bì bà bì bõm..."

Yến Hàng vừa cười vừa lau nước mắt một cái, thực sự rất lâu rồi hắn chưa cười đến chảy nước mắt như thế này.

Cảm ơn ông trời đã ban cho hắn một Sơ Nhất.

"Phía sau quên, quên mất," Sơ Nhất hát mấy câu dừng lại, cau mày tự hỏi, "Em nghĩ, nghĩ xem..."

"Không cần nghĩ nữa," Yến Hàng dựa vào đầu giường xoa xoa bụng, "Hát nữa anh cười đến sáng mai mất."

"Cảm ơn quý, quý vị cổ vũ." Sơ Nhất vắt cánh tay đang cầm bình nước ra sau lưng, cong chân khom lưng cúi mình chào.

"Nhiệt liệt vỗ tay." Yến Hàng vỗ tay.

"Nếu không anh, anh hát cho em, một bài đi," Sơ Nhất cười cười, "Em muốn nghe anh, hát."

"Được," Yến Hàng trượt xuống, dựa vào gối, tắt đèn, "Em ngủ đi, anh hát ru cho em."

"Được." Sơ Nhất nằm xuống gối, nghiên người nhìn Yến Hàng.

Yến Hàng mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một cái bình nhỏ, xịt xịt về phía cậu hai cái.

"Mê hồn hương," Sơ Nhất nói, "Em cũng còn, còn nửa, nửa bình."

Yến Hàng khựng lại một chút: "Của anh à?"

"Ừm." Sơ Nhất đáp một tiếng.

Qua một lúc lâu Yến Hàng mới vỗ vỗ bụng cậu: "Hát cho em nghe một bài tiếng Anh, nghe không hiểu cho dễ ngủ."

"Ừm." Sơ Nhất nhắm mắt lại.

"Bài này tên là Look how far we've come," Yến Hàng nói xong, nhẹ nhàng dùng ngón tay đánh nhịp mấy cái, "One day, I won't be insane, won't play, all their foolish games..."

Sơ Nhất đang nhắm mắt lại mở ra.

Giọng Yến Hàng rất nhỏ, mang theo một chút khàn khàn cùng lười biếng, dịu dàng cất giọng lên giống như một ngọn gió nhỏ, thổi qua mái tóc cậu, tinh tế gảy nhẹ lòng cậu một chút.

Cậu không quá chú ý tới giọng Yến Hàng, chỉ cảm thấy Yến Hàng nói tiếng Anh thực sự rất hay.

Lúc hát cũng có thể khiến người ta cảm thấy lòng mình run lên một chút như thế, cậu hoàn toàn không ngờ tới.

E rằng như vậy không ổn rồi, bởi vì nhất cử nhất động của Yến Hàng đối với cậu mà nói, đều ngoài ý muốn khiến cậu vui vẻ.

"We all need to play, for you to get yours and me to get my way," Yến Hàng dùng đầu ngón tay gõ nhịp trên cánh tay cậu, "Some days, I don 't have the will..."

Sơ Nhất cũng dùng đầu ngón tay gõ nhịp trên tay hắn.

Rất nhanh đã cảm thấy chút mơ hồ.

Ngay lúc này nghe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net