Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sơ Nhất đang cúi đầu vặn nắp chai hồng trà, mới vặn được hai vòng, nghe thấy câu nói này của Yến Hàng, bàn tay đang nắm thân chai theo bản năng biểu đạt một chút cảm xúc kinh ngạc, đột nhiêu dùng thêm sức.

Nước trà trong chai trực tiếp đội nắp phun ra, vẽ thành một đường vòng cung vừa to vừa ngắn, chảy ào vào chân Yến Hàng.

"Ái." Yến Hàng sợ hết hồn, nhảy xuống khỏi ghế salong, mang theo ống quần ướt sũng.

Sơ Nhất nhanh tay thả cái chai xuống, rút hai miếng giấy lau sạch nước trà trên ghế salong, may mà là ghế da, nước không ngấm vào được.

"Anh đi thay quần," Yến Hàng nhìn cậu một chút, "Em bị shock hả."

Sơ Nhất xấu hổ vô cùng, lúc Yến Hàng vào trong thay quần khác cậu đi giặt khăn lau lau ghế salong, lại ngồi xuống thở dài.

Yến Hàng thay quần xong ngồi xuống bên cạnh cậu: "Em không sao chứ?"

"Không," Sơ Nhất xoa xoa mũi, "Anh... sao anh đoán, đoán được?"

"Cũng không tính là đoán được, lúc trước chỉ cảm thấy cậu ta hơi là lạ, sau đó em bảo cậu ta đồng tính luyến ái," Yến Hàng nói, "Anh mới suy nghĩ theo hướng đó một chút."

"Vậy anh, anh..." Sơ Nhất cầm chai hồng trà lên, còn có hơn nửa chai.

"Em muốn uống thì uống, đừng có lắc qua lắc lại nữa." Yến Hàng chỉ chỉ cậu.

Sơ Nhất uống hai ngụm lớn, thả cái chai xuống: "Vậy anh..."

"Anh làm sao?" Yến Hàng nói xong, híp đôi mắt lại một chút, "Không phải em đến tỏ tình hộ người ta đấy chứ?"

"A?" Sơ Nhất sửng sốt tới hai giây mới hô lên, "Không phải! Không! Không phải!"

"Há," Yến Hàng bị phản ứng này của cậu chọc cho buồn cười, "Không phải thì thôi, la hét cái gì."

"Em chỉ là..." Sơ Nhất thực sự không biết phải giải thích như thế nào, cậu thực rất muốn biết suy nghĩ của Yến Hàng về việc này, nhưng lại không tìm được phương thức thích hợp để hỏi.

"Anh không có cảm giác gì," Yến Hàng cười cười, "Không ghê tởm, cũng không ghét bỏ, anh chỉ coi cậu ta là bạn học của em thôi, không có gì khác."

"Ồ." Sơ Nhất gật gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

Mấy giây sau đột nhiên phát hiện, ở một góc sâu thẳm không dễ phát hiện nào đó trong tâm hồn, mơ hồ nảy ra một tia thất vọng.

Hoàn toàn không biết loại tâm tình này là vì sao, do đâu mà có.

Vừa xem TV, vừa nghe Yến Hàng nhỏ giọng phiên dịch song song với TV một lát, Sơ Nhất mới lấy điện thoại ra.

Cậu đã không còn là trẻ con, Chó đất nhỏ gặp cái gì cũng đều né tránh như trước đây nữa.

Cậu là Cẩu ca.

Chó đất hung dữ, Cẩu ca.

Gọi điện thôi mà, có gì đáng sợ chứ?

Cậu ấn số điện thoại mẹ Sơ, hít một hơi.

Yến Hàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu.

Cậu nhìn sang, Yến Hàng cười cười.

Cậu ấn gọi, đem điện thoại ghé lên tai, nghe âm thanh từ trong truyền ra.

Chuông kêu vài tiếng sau đó điện thoại thông.

"Alo." Tiếng mẹ Sơ truyền đến.

Khi nghe thấy tiếng "alo" này, Sơ Nhất mới phát hiện mình đúng là rất lâu rồi không nói chuyện với mẹ, một tiếng ngắn gọn như vậy thôi đột nhiên khiến cậu nhớ lại rất nhiều chuyện, thậm chí trong nháy máy dường như đem cậu kéo về quá khứ.

Âm thanh này cậu rất quen thuộc, trạng thái quen thuộc của mẹ, uể oải, chán nản, nghe tiếng thôi cũng có thể tưởng tượng ra nếp nhăn bên khóe miệng mẹ trễ xuống kéo tới tận cằm.

"Mẹ," Sơ Nhất mở miệng, "Là con."

"Há, cái gì." Tiếng mẹ Sơ nghe ra không có gì khác thường, càng không có ngạc nhiên, cứ như đây là cú điện thoại thứ 186 cậu gọi về trong ngày hôm nay.

"Bà ngoại bị, bị ốm?" Sơ Nhất hỏi.

"Ừ, đang nằm viện, tao còn định chờ chúng tao chết hết rồi hiện về báo mộng cho mày biết đây." Mẹ Sơ nói.

Sơ Nhất khe khẽ thở dài, lời này nghe thật sự quá quen thuộc.

"Có việc gì không, không có cúp máy đây," mẹ Sơ nói, "Tao cũng không có bản lĩnh bỏ đi mất tích tập thể như bố con mày, suốt một ngày nay tao lăn lộn ở bệnh viện mệt muốn chết rồi."

"Bà ngoài ốm nghiêm, nghiêm trọng không?" Sơ Nhất lại hỏi.

"Không nghiêm trọng, vẫn sống nhăn," mẹ Sơ nói, "Nếu không mày gọi điện cho bà mày hỏi xem lúc nào bà chết thì mày về."

Sơ Nhất không nói gì nữa.

Mẹ Sơ cũng không nói thêm, thẳng tay cúp điện thoại.

Sơ Nhất đè điện thoại lên trán nhắm mắt lại, cả người đều khó chịu.

"Sao rồi?" Yến Hàng.

"Chắc em vẫn, vẫn phải về." Sơ Nhất cau mày.

"Bà em ốm nặng lắm à?" Yến Hàng nhích lại gần, tay vỗ về lưng cậu.

"Không, biết được, mẹ em nói, nói kiểu như vậy," Sơ Nhất thở dài, "Hỏi cũng, cũng không nói."

Yến Hàng cũng thở dài, không lên tiếng.

"Ông nội em nói," Sơ Nhất chống cùi chỏ lên đầu gối, cúi đầu, "Phải có trách, trách nhiệm, không thể giống bố, bố em có chuyện, chuyện liền, chạy."

"Vậy em định thế nào, Cẩu ca." Yến Hàng nhìn cậu.

"Cẩu ca muốn, về nhà xem, xem xem." Sơ Nhất quay mặt sang.

"Được," Yến Hàng chưa nói gì khác, lấy điện thoại ra xem lịch, "Quyết định rồi thì không do dự nữa, anh nhờ đồng nghiệp đặt giúp em vé máy bay..."

"Máy, máy, máy..." Sơ Nhất có chút sốt sắng.

"Máy máy cái gì," Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, "Yên tâm, không bao nhiêu tiền đâu, bọn họ có phiếu giảm giá, ở lại một ngày đủ không?"

"Đủ," Sơ Nhất suy nghĩ một chút, lại buồn phiền một trận, "Không, không được chơi Trung, Trung thu."

"Ai bảo," Yến Hàng cười cười, "Lúc nào em về thì chơi, mấy ngày này ngày nào trăng cũng tròn."

Tối hôm nay mặt trăng kỳ thực rất tròn, còn rất to nữa.

Sơ Nhất và Yến Hàng cùng nhau ngồi trước ban công, ngắm trăng lâu thật là lâu, còn ăn hai cái bánh trung thu.

Sơ Nhất cầm điện thoại lên tự sướng, muốn chụp cả mình cả Mặt trăng, cả bánh trung thu, chụp nửa ngày vẫn không được, nhìn Yến Hàng ngồi cạnh cười suốt nãy giờ: "Thông, thông cảm người ta, chút được, không."

"Không thể." Yến Hàng cười nói.

"Cho anh năm, năm đồng," Sơ Nhất nói, "Mua một phút lòng, lòng thông cảm."

"Được." Yến Hàng xòe tay ra.

Sơ Nhất mò mẫm trong túi nửa ngày, chỉ mò được mỗi ba đồng, cậu thời dài: "Bớt được không?"

Yến Hàng cầm ba đồng tiền trong tay cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu một tay giơ điện thoại lên, một tay bê bánh trung thu để bên cạnh mặt cậu: "Cho em xem một chút tay của Tiểu Thiên ca ca vững chãi như thế nào nhé."

Sơ Nhất nhìn Yến Hàng trong ống kính.

Yến Hàng quả là người rất ăn ảnh, chụp bất cứ kiểu gì vẫn cứ đẹp.

"Em muốn cười hay cứ ngầu như vậy."Yến Hàng hỏi.

"Ngầu." Sơ Nhất nói.

"Được, một hai ba." Yến Hàng đếm rất nhanh, chụp tách một cái.

Hai người đều làm mặt ngầu.

"Quá ngầu." Yến Hàng gửi ảnh sang cho cậu, sau đó tự đeo cho mình một cái sticker khẩu trang, đăng bức ảnh lên Weibo.

"Tại, tại sao em không có khẩu, khẩu trang?" Sơ Nhất đến gần nhìn một chút.

"Em đẹp trai mà." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất nở nụ cười: "Anh không, không đẹp trai?"

"Anh khiêm tốn." Yến Hàng nói.

"Nghe cũng, cũng hợp lý." Sơ Nhất gật gật đầu,

Đêm đó Sơ Nhất không sao ngủ say được.

Mộng mị một lát lại tỉnh một lát, thế mà lúc tỉnh lại không thể nhớ nổi lúc nãy vừa mơ cái gì.

Vẫn là tố chất tâm lý thiếu vững vàng.

Không phải chỉ là về nhà nghe chửi một chuyến thôi sao.

Không phải chỉ rời xa Yến Hàng hai ba ngày thôi sao.

Không phải chỉ là... ngồi máy bay thôi sao.

Phải đó, ngồi máy bay mới là điều đáng sợ nhất, lấy vé máy bay như thế nào? Lấy vé xong rồi làm gì? Lên máy bay lối nào? Lên rồi tìm chỗ ngồi kiểu gì?

---

"Đi, chúng ta cùng đi," Yến Hàng đã rửa mặt xong, cầm bình sữa chua vừa uống vừa nói, "Đồng nghiệp anh đặt vé cho rồi, lát nữa qua lấy vé rồi anh đưa em ra sân bay."

Vừa nghe thấy Yến Hàng nói muốn đưa cậu đi, Sơ Nhất tự nhiên an tâm rất nhiều, nhưng lập tức nhớ ra: "Anh không đi, đi làm à?"

"Mười rưỡi mới bay," Yến Hàng nói, "Anh đưa em đi xong quay về là vừa hay kịp trước giờ cơm trưa."

"Ồ." Sơ Nhất đứng dậy cầm túi đồ đã sắp xếp lên, cùng Yến Hàng ra cửa.

Đến nhà hàng lấy vé, ngồi trên xe taxi ra sân bay, Sơ Nhất cứ luôn cảm thấy mình như cùng Yến Hàng đi du lịch.

Tự nhiên trở nên hưng phấn.

Rồi lại nhớ ra đây không phải đi du lịch, hơn nữa bọn họ đến sân bay xong là phải tách ra mấy ngày, cậu lại ủ rũ trở lại.

Một lúc sau đầu óc từ hoảng hốt lại đột nhiên hưng phấn, đi du lịch!

Tiếp đó bình tĩnh lại lại tiếp tục ủ rũ.

"Nghĩ gì thế?" Yến Hàng ghé vào tai cậu nhỏ giọng hỏi.

"Hơi, hơi giống đi du, du lịch." Sơ Nhất nhỏ giọng trả lời.

Yến Hàng nở nụ cười: "Chờ đến lúc anh được nghỉ phép là có thể đi du lịch."

"Thật á?" Sơ Nhất nhìn hắn.

"Ừa," Yến Hàng gật gật đầu, "Em muốn đi đâu, bây giờ tìm hiểu luôn đi, cuối năm chắc anh có thời gian rảnh."

"Nhưng em không, không được nghỉ." Sơ Nhất nói.

"Bọn em phá trường trốn học chưa chắc đã có người quản," Yến Hàng cười cười, "Xin cái giấy nghỉ phép một tuần là được."

---

Sân bay rất lớn, nhìn rất cao cấp.

Sơ Nhất vẫn luôn trong trạng thái Chó đất từ nhà quê lên thành phố mắt không đủ dùng đầu không kịp quay, đi theo sau Yến Hàng cứ hết nhìn đông lại ngó tây, cậu vội vội vàng vàng làm quen hoàn cảnh một chút, lúc quay về phải tự mình đi thôi.

"Được rồi, trên vé có ghi cửa lên máy bay," Yến Hàng đưa vé máy bay cho cậu, "Lát nữa vào trong em cứ làm theo bảng hướng dẫn là được."

"Ừm." Sơ Nhất gật đầu.

"Đi xếp hàng đi, phải vào trong rồi." Yến Hàng nói.

"Há," Sơ Nhất nhanh chóng đi đến xếp vào hàng người chuẩn bị kiểm tra an ninh, sau đó quay đầu nhìn Yến Hàng, "Anh thì sao?"

"Anh phải đi rồi," Yến Hàng nhìn đồng hồ, "Anh không vào cùng được."

"A." Sơ Nhất đột nhiên có chút hoảng loạn.

"Vào trong rồi gọi điện hoặc nhắn tin cho anh cũng được," Yến Hàng xoa xoa đầu cậu hai cái, "Đến nơi rồi cũng phải gọi điện cho anh."

"Ừm." Sơ Nhất đáp lời.

"Chờ em về chúng ta đi ngắm trăng." Yến Hàng nói.

"Ừm." Sơ Nhất nở nụ cười.

Yến Hàng quay người đi ra ngoài, Sơ Nhất vẫn cứ vặn cổ nhìn theo bóng lưng người ta.

Yến Hàng rất tuấn tú, bóng lưng nhìn cũng thon dài tiêu sái, cực kỳ chói mắt, sân bay người đi qua đi lại, nhưng cậu luôn luôn nhìn thấy được Yến Hàng.

Đi ra ngoài khoảng hai, ba mươi mét, Yến Hàng đột nhiên xoay người, lấy ngón tay làm súng, hướng về phía cậu nã một phát, nhìn khẩu hình còn phối hợp "bùm" một tiếng.

Sơ Nhất tự nhiên mừng rỡ như điên, cũng phối hợp ôm ngực "A" lên một tiếng.

Ông chú bên cạnh hết hồn liếc mắt nhìn cậu: "Có chỗ nào không khỏe à?"

"Không," Sơ Nhất nhanh chóng dừng lại, "Không có."

Mãi cho đến khi Yến Hàng đi ra đại sảnh, cậu mới quay người lại, chậm rãi đi theo hàng người tiến lên phía trước.

Cậu chỉ mang một túi nhỏ, kiểm tra an ninh rất nhanh, trên đường đi lên máy bay cậu còn định đi vệ sinh trước, sợ nhà vệ sinh trên máy bay cậu không biết dùng, xong lại sợ lạc đường không tìm được cửa lên máy bay, đành chầm chậm chạy lên phía trước xác nhận cửa lên máy bay, rồi mới đi vệ sinh.

Ngồi trên ghế chờ đăng ký cậu mới lấy lại sức, cảm thấy mình thời thượng lên kha khá đó.

- Sắp bay rồi, phải tắt điện thoại

Yến Hàng chưa về đến nhà hàng Sơ Nhất đã nhắn tin tới.

- Bay lên ngủ một lúc đi, cả đêm qua em cứ như bánh nướng mặn không nhân đó

Yến Hàng trả lời tin nhắn của cậu, ngay sau đó điện thoại từ phòng ăn gọi tới, mấy ngày nay quả thực bận tối mắt tối mũi, hôm nay hắn tranh thủ đưa Sơ Nhất đi còn không dám nói với quản lý Đường, chỉ có thể dặn Trương Thần nếu có chuyện gì lập tức gọi điện cho hắn.

Về đến nhà hàng nước còn không kịp uống, đã bắt đầu lao ngay vào giờ cơm trưa bận rộn.

Đợi đến khi giờ cơm trưa kết thúc hắn mới lấy điện thoại ra, thấy mấy tin nhắn của Sơ Nhất.

- Muộn một chút!

- Em đến nơi rồi, đang đi xe buýt của sân bay, không biết đi lối nào ra ngoài

- Đi theo mọi người ra ngoài

- Lên xe rồi, thuận lợi

Yến Hàng bấm điện thoại gọi tới.

"Hết bận rồi ạ?"Sơ Nhất nhận điện thoại rất nhanh.

"Ừa," Yến Hàng cười cười, "Đến nhà chưa?"

"Vừa mới xuống xe, xe buýt," có vẻ Sơ Nhất vừa đi vừa nói, tiếng nghe có chút run run, "Về nhà trước, rồi mới đi bệnh, bệnh viện."

"Ừa," Yến Hàng nói, "Mấy người nhà em nói gì kệ bọn họ nói, em nghe vào tai này cho ra tai kia, không cần suy nghĩ nhiều."

"Được." Sơ Nhất đáp một tiếng.

Thực ra mới rời nhà chưa bao lâu, cảnh vật bốn phía xung quanh đều không có bất kỳ thay đổi nào, ngoại trừ nhiệt độ có thấp hơn kha khá, cậu thấy hơi lạnh, còn tất cả mọi thứ khác đều y nguyên như mười năm qua.

"Á, Sơ Nhất về à?" Ông chủ tiệm tạp hóa nhìn thấy cậu có hơi ngạc nhiên, "Cậu nhóc mới không gặp bao lâu đã cao hẳn lên thế này."

"Chú." Sơ Nhất cười cười.

"Mẹ cháu vừa mới về đấy," ông chủ nói, "Cháu về là tốt rồi."

"Bà ngoại cháu..." Sơ Nhất do dự một chút, bước vào trong cửa hàng, "Cháu mua hai bao, thuốc lá."

"Dạo này bà cháu cũng không khỏe khoắn gì," ông chủ đưa thuốc cho cậu, "Không đi cãi nhau với người ta nữa."

Sơ Nhất không lên tiếng, từ lúc bố xảy ra chuyện, người trong nhà đều như bị rút toàn bộ tinh lực, cậu lại đi khỏi nhà nữa, người để bà ngoại trút giận cũng không còn.

Ngay khi cậu mở cửa nhà ra, không khí quen thuộc từ trong nhà mang theo chút mùi mốc lâu không đón ánh mặt trời phả vào mặt cậu, còn kèm theo mùi dầu mỡ lâu ngày từ trong bếp.

Mẹ Sơ nghe thấy tiếng mở cửa, đi từ trong nhà ra, nhìn thấy cậu trên mặt liền hiện ra nét kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó liền nhíu mày: "Về dự đám ma đấy à? Hơi sớm."

"Úi," ông ngoại ngồi trên ghế salong rất ngạc nhiên nhìn cậu, "Ai đây ta?"

Sơ Nhất không lên tiếng, cởi giày.

Trên bàn trà trước mặt ông ngoại còn đang đặt hộp bánh trung thu, cậu liếc mắt một cái liền nhận ra đó là hộp bánh Yến Hàng giúp cậu gửi về.

Hộp bánh đã mở ra, bánh cũng bị cắt lung ta lung tung thành từng miếng nhỏ, ông ngoại đang nhặt lên bỏ vào miệng.

"Ăn ngon không?" Sơ Nhất hỏi.

"Vỏ quá mỏng, dầu quá nhiều," ông ngoại mồm vẫn không ngừng ăn vừa chẹp chẹp hai tiếng, "Chẳng bằng bánh ngoài chợ."

"Vậy lát, lát nữa ra chợ mua, mua cái khác cho ông." Sơ Nhất cầm chỗ bánh còn lại lên.

"Mày lớn rồi giỏi quá nhỉ!" Ông ngoại vỗ bàn một cái, rống lên.

Sơ Nhất nhìn ông không lên tiếng.

"Bỏ xuống!" Ông ngoại rống thêm tiếng nữa.

Sơ Nhất bỏ bánh trung thu xuống.

"Bố ngứa mồm à," mẹ Sơ ở bên cạnh nói, "Trên hộp còn in tên khách sạn kia kìa, cả đời này bố còn chưa ăn nổi cái bánh trung thu mua ở cửa hàng lớn, còn đi so với bánh ở chợ, mẹ con có biết bố ở nhà ăn bánh này rồi không?"

"Bà ngoại..." Sơ Nhất nhìn mẹ, "Ở bệnh viện à?"

"Không thì ở đâu, nằm ngoài đường chắc." Mẹ Sơ nói.

"Bệnh viện, nào?" Sơ Nhất hỏi.

"Không biết." Mẹ Sơ cáu kỉnh quay người đi vào phòng, đóng cửa sầm một cái.

"Bà ngoại mày nằm bệnh viện tâm thần là thích hợp nhất." Ông ngoại ở đằng sau vừa ăn vừa nói.

Sơ Nhất đứng giữa phòng khách mấy giây, quay người, thay giày, ra khỏi cửa.

Đột nhiên cậu có chút không hiểu, trước đây làm thế nào mà cậu sống được trong cái nhà này suốt mười mấy năm.

Có lẽ bởi vì bố mất tích, ở chung với người nhà này đã ngột ngạt lắm rồi, bây giờ càng ngày càng trở nên kỳ quái khiến người khác khó mà chịu đựng nổi.

Sơ Nhất không biết nên đổ lỗi cho lão Đinh, cho bố Sơ, hay là đổ lỗi cho mẹ Sơ và ông bà ngoại, những con người vĩnh viễn sống một cuộc sống ủ rũ tối tăm.

Thực ra cậu cũng chẳng cần hỏi mẹ, chắc bà ngoại chỉ có thể nằm ở bệnh viện số 3 gần đó thôi chứ cũng chẳng còn bệnh viện nào khác.

Sơ Nhất đi thẳng đến khu bệnh nhân nội trú, tìm y tá hỏi thăm tên một chút đã tìm được bà ngoại nằm giường nào.

Trước đây cậu không dám làm những việc này, không dám mở miệng, không dám hỏi người, những chỗ người đến người đi như bệnh viện đều khiến cậu bỗng dưng căng thẳng.

Nhưng bây giờ lúc đang bước đến phòng bệnh rồi cậu phát hiện, mình đã thay đổi thật nhiều.

Có lẽ mới vừa rồi bị ông ngoại và mẹ Sơ chọc tức, có lẽ mới từ sân bay về, tự dưng thấy thời thượng hẳn lên, cậu không còn cảm thấy sốt sắng cùng bất an nữa.

Bà ngoại nhìn qua tinh thần rất tốt, đang ngồi xếp bằng trên giường bệnh, nói chuyện oang oang.

Đối tượng nghe nói chuyện hẳn là hai bà lão nằm hai giường hai bên, nhưng hai bà lão này đều đang nằm trên giường nhắm mắt, cực kỳ bất đắc dĩ, còn phải dùng một cánh tay chặn trên mặt.

Sơ Nhất đứng ở cửa một chốc, trạng thái này của bà ngoại căn bản làm cậu không muốn bước vào phòng bệnh.

"Ơ!" Bà ngoại vừa quay đầu, nhìn thấy cậu liền ngạc nhiên đến lông mày cũng nhảy lên một chút, "Các người nhìn xem ai này! Tôi có nói với mấy người rồi đó, cháu ngoại tôi đó."

Bà lão nằm giường bên mở mắt ra nhìn về phía cửa, hừ một tiếng: "Cháu có thể bảo bà ngoại cháu đừng kêu nữa được không."

"Mày tới làm thế gì?" Bà ngoại nhìn cậu, "Vị khách quý này?"

Sơ Nhất không lên tiếng, đi tới đứng bên giường.

"Tao vẫn khỏe," bà ngoại liếc mắt nhìn cậu, "Mày còn về đây làm gì, dì mày báo hỉ cho mày biết à?"

"Bà ngoại," Sơ Nhất cúi xuống nhìn bà, "Nói năng cẩn, cẩn thận."

Bà ngoại nhìn cậu, trong giây lát không phản ứng lại.

"Ăn cơm chưa?" Sơ Nhất hỏi.

"Chưa, ăn cái rắm," bà ngoại nói, "Mẹ mày đến Quốc khánh còn không được nghỉ, mấy ngày nay tao đều phải uống không khí mà sống đây."

"Cháu đi mua." Sơ Nhất nói.

Đầu giường bà ngoại có treo bảng viết không cần ăn kiêng, Sơ Nhất ra hàng cơm mua một suất cơm thịt kho mang về phòng bệnh.

Lúc này bà ngoại không còn nói oang oang nữa, ngồi trên giường xụ mặt thẫn thờ.

"Ăn cơm trước đi." Sơ Nhất nói.

"Mày có tin gì của bố mày không?" Đột nhiên bà ngoại hỏi.

"Không có." Sơ Nhất nói.

"Người ta đều nói nó chết rồi," bà ngoại nói, "Nếu không sao cảnh sát còn không tìm được, chết rồi mới không tìm được."

"Ăn cơm đi." Sơ Nhất nói.

Bà ngoại bê hộp cơm lên gắp một đũa thịt: "Mày mua đồ ăn cho tao còn có tâm hơn mẹ mày, nó còn đang định cho tao chết đói đây, đỡ phải quan tâm."

Sơ Nhất không lên tiếng, dựa vào tường nhìn bà ăn cơm.

Sau khi bà ăn xong cậu thu dọn đồ vứt đi, lại đứng bên tường một lát, sau đó mới rời khỏi bệnh viện.

Không muốn về nhà, cũng không còn nơi nào khác để đi, Sơ Nhất đành đi bộ ra bờ sông.

Hết thảy vẫn đều như cũ, bây giờ trời đang lạnh, đứng ở bờ sông không ngửi thấy mùi khó chịu, chỉ cần không quay mặt về bãi rác ven sông là được.

Hốc cây của cậu vẫn ở chỗ cũ, yên tĩnh như trước đây.

Cậu đứng trước hốc cây, sờ sờ viền xung quanh, cảm giác quen thuộc mang theo một chút ấm áp làm mũi cậu có chút mỏi mỏi.

"Xem này," Sơ Nhất từ đâu đó lấy ra đồng xu nhỏ mặc áo da, đặt lên hốc cây, "Gặp, gặp lại rồi hai cậu tán, tán gẫu một lát đi."

Cậu úp mặt vào hốc cây, không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng một chốc.

Thực sự là cao lên thật rồi, bây giờ úp mặt vào hốc cây hơi bị tốn sức, cậu cười cười.

Chơi ở bờ sông cả một buổi chiều, gần đến giờ cơm tối, cậu lại đi mua một suất cơm thịt kho tàu xách đến phòng bệnh.

Lúc này bà ngoại không còn bô bô nói chuyện nữa, nhưng tâm tình cũng không khá hơn chút nào.

Không gặp một thời gian, nhưng Sơ Nhất có thể cảm giác được, tinh thần bà ngoại không tốt như trước nữa.

"Trường học của mày," bà ngoại vừa ăn vừa hỏi, "Tốt nghiệp có phân công tác không?"

"Không phân." Sơ Nhất nói.

"Thế mày định đi đâu làm, tự xin việc à?" Bà ngoại hỏi.

"Ừm." Sơ Nhất đáp một tiếng.

"Thằng nói lắp như mày, tự xin được việc có mà gặp quỷ," bà ngoại cau mày, "Phế vật, trường học phân công tác thì không thi."

Vé máy bay quay trở lại tận ngày kia, cậu vốn muốn ở lại nhà nghỉ ngơi một ngày, không ngờ mới được có một nửa thời gian đã khiến cậu ngán tận cổ rồi.

Ngày mai cậu định tới nhà ông bà ngoại ở một ngày, sau đó đi thẳng ra sân bay luôn.

Không biết tại sao, bình thường một tuần không gặp Yến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net