Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Hàng em thích anh.

Cuối cùng Sơ Nhất vẫn chọn loại phương thức biểu đạt đặc biệt quê mùa, vừa ngắn gọn vừa nhạt nhẽo không có đường lui này.

Tí xíu đường lui duy nhất cậu lưu lại cho mình có lẽ là không đối diện trực tiếp với Yến Hàng, nên nếu như Yến Hàng biểu lộ một chút vẻ mặt nào đó làm cậu xấu hổ, cậu sẽ không nhìn thấy.

Không nhìn thấy thì không khó chịu, cho dù bị từ chối, cậu cũng có thể tránh được một nửa "double damage" cả ngữ điệu lẫn vẻ mặt.

Đối với vậu mà nói, chỉ một câu như vậy thôi gần như đã dùng hết toàn bộ dũng khí mà cậu có.

Cậu cứ cầm điện thoại như vậy, đứng trên vỉa hè, trước sau đều có đèn đường, cậu đứng bơ vơ không gì che chắn, bên trái xe chạy, bên phải người đi, đối với Chó đất nhỏ vẫn luôn theo thói quen đi nép sát chân tường mà nói, tình huống này trước đây có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Em thích anh.

Cậu cứ đứng im không nhúc nhích, nhìn về phía trước.

Nói ra câu này xong bốn phía tĩnh lặng, mọi giác quan của cậu đều đóng lại, tất cả năng lực dồn hết vào lỗ tai đang dán sát lấy điện thoại di động.

Yến Hàng em thích anh.

Trong ống nghe rất yên tĩnh, Sơ Nhất có thể nghe thấy rõ ràng hô hấp của Yến Hàng bởi vì câu nói này mà đột nhiên ngắt quãng.

Tim cậu đập rất nhanh, hết thảy mọi thứ xung quanh đều như không tồn tại.

Căng thẳng, sợ hãi.

Còn có một tia hối hận.

Bên kia Yến Hàng dừng lại bao lâu cậu không biết.

0.1 giây hay là 0.2 giây, dài hơn hay ngắn hơn.

Cậu cũng không biết.

Đột nhiên cậu rất muốn cúp điện thoại, trong một giây lát này cậu mới phát hiện, chờ đợi câu trả lời so với nói ra câu "Em thích anh" còn khó khăn hơn gấp vạn lần.

Sau một chút ngắt quãng ngắn ngủi trong ống nghe, cậu lại nghe thấy tiếng Yến Hàng thở hổn hển, kèm theo một tiếng rên nhỏ... Cậu không đoán được âm thanh này có ý gì, là hừ một tiếng, hay là thở dài, hay cái gì đó khác.

Không chờ cậu kịp thoát khỏi hỗn loạn để phán đoán, đầu bên kia truyền tới những tiếng loạt xoạt loạt xoạt.

Điện thoại cúp

Sơ Nhất sững sờ tại chỗ, tay vẫn cầm điện thoại.

Yến Hàng cúp điện thoại rồi.

Sau khi cậu nói "em thích anh", Yến Hàng cúp điện thoại.

Thời khắc này cậu được trải nghiệm một chút mùi vị mất tất cả năng lực bản thân, chỉ còn lại mê mang bất tận.

Sự tĩnh lặng trong ống nghe biến mất.

Sự tĩnh lặng xung quanh cũng biến mất.

Cảm giác của cậu chậm rãi quay trở lại cơ thể, cậu nghe thấy tiếng xe chạy xung quanh mình, thấy vài người đi đường đi lướt qua bên cạnh cậu, thậm chí còn nhìn thấy một bác gái đi đến từ phía đối diện, lúc đi ngang qua còn liếc mắt nhìn thẳng vào mặt cậu cùng ánh mắt dò xét.

Thời khắc này cậu vô cùng muốn trốn tránh, co người lại, lăn vào trong bóng cây hoặc góc tường.

Cậu gian nan nâng điện thoại lên để trước mắt nhìn một chút, màn hình đã tối om.

Cậu mở màn hình lên, giao diện gọi điện đã biến mất, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cậu bị Yến Hàng cúp điện thoại.

Tại sao lại như vậy?

Yến Hàng chưa từng đối xử đơn giản và thô lỗ như vậy với cậu bao giờ.

Ngoại trừ mấy kẻ lưu manh côn đồ thích gây chuyện, Yến Hàng trong suy nghĩ của cậu ngay cả đối xử với người lạ cũng không dùng thái độ đó.

Là vì đây là cuộc điện thoại "tỏ tình" ư?

Rõ ràng Yến Hàng từng nói, anh ấy sẽ cảm ơn.

Ngay cả Chu Xuân Dương còn có thể nhận được một câu cảm ơn thật dịu dàng.

Tại sao đến mình thì đáp án lại như thế?

Sơ Nhất nhíu mày, cúi đầu nhìn ngón chân.

Yến Hàng là vì sao?

Đây là thế nào?

... Làm sao thế nhỉ?

Đúng, làm sao thế nhỉ?

Sơ Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu, do dự trong nháy mắt rồi bấm số điện thoại của Yến Hàng, lúc đưa điện thoại lên tai mới phát hiện tay mình run lẩy bẩy.

Cậu không tin Yến Hàng cúp điện thoại của cậu.

Cũng không tin Yến Hàng dùng cách như thế từ chối cậu.

Yến Hàng không phải là người như thế.

Yến Hàng là người ngay cả khi bản thân rơi vào thời khắc u ám nhất còn nhớ hỏi cậu ăn cơm chưa, còn gọi thức ăn ngoài tới cho cậu ăn.

Cúp điện thoại như vậy là ngoài ý muốn.

Thế nhưng ngoài ý muốn kiểu gì, cậu không biết.

Điện thoại không kết nối được, trong ống nghe hoàn toàn yên lặng, sau đó một giọng nữ vang lên: "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."

Sơ Nhất ngẩn người.

Sau đó nhét điện thoại vào balo, kéo khóa lại, nhấc chân chạy thẳng về phía trước.

Cảm giác của con người thực sự rất thần kỳ, chỉ cần có chuyện không lành mới có thể nảy sinh dự cảm, mà mỗi khi dự cảm xuất hiện, đầu óc sẽ cực kỳ linh hoạt, trước trước sau sau, hết thảy mọi chi tiết nhỏ đều được phân tích trong vòng một giây.

Điện thoại Yến Hàng không gọi được, Yến Hàng đột nhiên cúp điện thoại, âm thanh Yến Hàng ngắn ngủi không nghe ra được là thở dài hay thở dốc, đang nói chuyện Yến Hàng có chút mất tập trung, Yến Hàng không muốn cậu tới đó...

Mới chạy được hai, ba bước, từng chuỗi chi tiết nhỏ chạy qua trong đầu làm cậu sợ hãi đến mức tóc gáy đều dựng hết cả lên.

Rất lâu rồi Sơ Nhất không chạy như vậy, dốc toàn bộ sức lực.

Gió đập bên tai và âm thanh ong ong trong đầu hòa vào làm một, máu toàn thân bởi vì căng thẳng mà toàn bộ sôi trào, tay chân lạnh lẽo, ánh mắt nóng lên, nóng đến đỏ rực.

Chỉ mười giây sau cậu chạy vụt qua trạm xe buýt, không nhìn thấy Yến Hàng, lúc nãy Yến Hàng còn nói đứng ở trạm xe buýt đợi cậu, từ khách sạn đi ra chỉ cần sang đường là đến trạm xe buýt, nhưng giờ lại không thấy người đâu.

Yến Hàng bảo cậu đứng tại chỗ chờ hắn, nhưng bây giờ cậu phát hiện căn bản Yến Hàng không đi về phía cậu.

Nhất định xảy ra chuyện rồi!

Sơ Nhất dừng bước một chút, định nhìn cho rõ hoàn cảnh xung quanh, xem xem Yến Hàng có thể ở đâu.

Ngay khi cậu dừng lại, từ chỗ rẽ phía trước cách cậu hai mươi mét có một người chạy lao ra, trước hết liếc mắt nhìn sang bên này một cái, hình như nhìn thấy cậu nên khựng lại một chút, sau đó quay người chạy về hướng ngược lại.

Người này!

Chính là người này!

Sơ Nhất cũng không biết mình dựa vào cái gì mà phán đoán.

Nhưng trong lúc cậu đang vắt chân lên cổ chạy đuổi theo, đầy trong đầu đều là phán đoán như vậy.

Người này nhất định liên quan đến việc Yến Hàng đột nhiên cúp điện thoại rồi điện thoại không liên lạc được!

Cậu biết mình chạy rất nhanh, mặc dù không nhanh bằng Yến Hàng, nhưng so với người trước mắt này nhanh hơn rất nhiều, đặc biệt trong tình hình bây giờ, cậu chắc đã đạt tốc độ MAX trong cuộc đời.

Trong khi cậu vẫn đang hỗn loạn trong khiếp sợ và hoang mang, cậu cảm thấy mình chỉ còn cách người kia vài bước.

Nhưng cậu không biết nên làm thế nào để khiến gã dừng lại.

Chỉ có thể dùng bản năng.

Đột nhiên cậu nhảy lên, dựa vào quán tính mà gần như bay lên, đạp một cước vào lưng người kia, có một loại cảm giác hình như không phải đá người mà là bay thẳng qua đầu gã luôn.

Người này bị cậu đạp một cước nằm sấp trên mặt đất.

Sau khi cậu tiếp đất không hề dừng lại, trực tiếp lao thẳng vào người gã, nắm lấy cổ áo gã kéo lên, cũng không thèm nghĩ xem chính mình đạp người ta ngã lăn cả ra đất như thế, nhỡ như đạp nhầm người thì làm sao.

Nhưng ngay lúc này, một vật từ tay gã cùng lúc rơi ra làm cậu ngây ngẩn tại chỗ.

Một con dao.

Tuy rằng ánh sáng không đủ cho cậu nhìn rõ xem trên dao có máu hay không, nhưng cậu nhìn thấy trên tay phải gã vừa nắm con dao có máu.

Một vết máu nhỏ như vậy rơi vào tầm mắt cậu lúc này, giống như đột nhiên có người gầm thanh la gõ vang bên tai cậu một tiếng, âm thanh ong ong chấn động tới mức đầu cậu hơi lắc lư.

Cậu nắm lấy cổ tay phải của gã, vặn ra sau lưng một cái.

Không bị thương.

Tay người này không bị thương.

Nhìn dáng vẻ gã lúc chạy cũng không giống như đang bị thương ... Vậy là máu của ai!

Sơ Nhất từ trên người gã nhảy lên một cái, không quan tâm tới bất kỳ điều gì khác, bắt người hay tìm Yến Hàng xem tình hình, hai người này cậu căn bản không cần suy xét ngay lập tức chọn Yến Hàng.

Cậu chạy tới chỗ mảnh vườn hoa nhỏ gần ngã rẽ.

Vừa chạy vừa kêu lên một tiếng: "Yến Hàng!"

Không ai trả lời cậu.

Sau khi mặt trời lặn, gió thu lạnh lẽo thổi qua có thể thổi thấu hai lớp quần áo, nhưng sau lưng cậu toàn là mồ hôi, mồ hôi trên thái dương thậm chí đã chảy thành dòng xuống dưới cằm.

Cậu thuận theo con đường nhỏ lát đá bên cạnh đài phun nước chạy vượt qua một chiếc bàn đá, liền thấy ven đường phía trước có một người.

Cũng nhìn thấy bộ quần áo quen thuộc mà người này đang mặc, sáng sớm trước khi ra ngoài Yến Hàng vừa mới thay, một chiếc áo len màu đen có khóa kéo.

"Yến Hàng!" Cậu hô lên một tiếng mà cổ họng hoàn toàn khàn đi, gần như không phát ra được chút âm thanh nào.

Chân cậu như nhũn ra, lúc nhào tới bên cạnh Yến Hàng còn hơi lảo đảo.

"Đã bảo em đừng tới!" Yến Hàng cựa quậy, nhỏ giọng nói một câu.

"Anh sao, sao thế!" Sơ Nhất quỳ trên mặt đất, tay nhẹ nhàng lay lay cánh tay Yến Hàng mấy cái, cậu không dám dìu Yến Hàng lên, cũng không dám di chuyển hắn.

"Không sao." Yến Hàng muốn ngồi dậy, nhưng không có sức lực.

"Anh đừng động!" Sơ Nhất nhanh chóng đỡ sau vai hắn, một lần nữa muốn nâng cánh tay hắn lên, tay bỗng cảm thấy ướt át.

Là máu!

Máu đầy bàn tay.

Sơ Nhất nhìn tay mình, nhất thời cảm thấy trước mắt đỏ rực cả lên: "Bị thương chỗ nào? Em báo, báo cảnh sát!"

"Gọi 120 trước," Yến Hàng cau mày, "Sau đó gọi chú Thôi Dật."

"Được." Sơ Nhất gần như xé toạc khóa kéo balo ra, lúc thò tay vào tìm điện thoại cảm thấy máu trên tay có chút dấp dính.

Ngón tay cậu run cầm cập bấm 120 báo địa chỉ, Yến Hàng ở bên cạnh đọc số điện thoại của Thôi Dật, sau đó nhắm hai mắt lại.

Sơ Nhất nỗ lực khống chế tâm trạng chính mình, nói chậm lại, cố gắng làm mình có thể nói chuyện lưu loát hơn một chút: "Bên cạnh, đài phun nước, đối, đối diện khách sạn ... Hình như là bị dao, dao đâm..."

Ngắt điện thoại gọi 120, cậu lập tức bấm số điện thoại của Thôi Dật, cậu rất bội phục bản thân trong tình huống như vậy vẫn có thể nhớ được dãy số mà Yến Hàng đọc.

"Chú đến ngay," Thôi Dật rất bình tĩnh nói, "Cháu kiểm tra một chút xem bị thương ở đâu, giúp nó ấn vào, đừng di chuyển."

"Được." Sơ Nhất khản giọng trả lời.

Gọi điện thoại xong cậu cũng không thèm nhét điện thoại lại vào balo, ném thẳng xuống đất, nửa quỳ nửa nằm sấp bên cạnh Yến Hàng: "Bị thương chỗ, nào?"

"Thắt lưng." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất cởi áo khoác ra: "Em ấn, ấn cho, anh."

"Ừa," Yến Hàng cười cười, "Hơi ... thấp xuống ... một chút."

Hắn thả lỏng bàn tay nãy giờ vẫn đặt trên eo ra, Sơ Nhất nhìn thấy máu trên tay hắn, áo ướt sũng một mảng, áo màu đen không nhìn ra màu máu nhưng Sơ Nhất vẫn ngửi thấy mùi máu tanh.

Cậu cẩn thận cuộn áo khoác lại một chút, đè vào thắt lưng Yến Hàng.

"Dùng sức một chút." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất ấn mạnh thêm một chút.

"Không sao đâu không chết được," Yến Hàng mở mắt ra liếc nhìn cậu, "Em run rẩy cái gì, run đến nỗi người anh ... run theo."

"Em không run." Sơ Nhất nhìn hắn.

Sắc mặt Yến Hàng không giống như mấy diễn viên trên TV, đâm một dao liền trắng bệch, nhìn qua vẫn bình thường, nhưng có vẻ rất đau, còn có chút suy yếu.

"Được rồi, là anh tự run." Yến Hàng nở nụ cười.

"Đừng cười," Sơ Nhất không biết tại sao lúc này rồi Yến Hàng còn có thể cười được, cậu không ngừng dùng sức đè chặt vết thương, "Không cần nói, nói chuyện!"

"Ừ," Yến Hàng đáp một tiếng, ngừng một chốc lại hỏi một câu, "Lúc nãy có phải em đụng phải ..."

"Vâng," Sơ Nhất vì muốn tiết kiệm sức lực cho hắn nên lập tức ngắt lời, "Vốn em có, có thể bắt, bắt hắn ... Anh đừng nói nữa."

Xe cứu thương đến rất nhanh, Sơ Nhất chưa nói với Yến Hàng được mấy câu đã nghe thấy tiếng còi xe cứu thương hú vang.

"Em đến ven, ven đường," Sơ Nhất kéo tay Yến Hàng đặt trên chỗ bị thương, "Anh đè lại."

Yến Hàng không lên tiếng, bàn tay đè xuống vết thương.

Sơ Nhất tháo balo trên người xuống vứt sang một bên, men theo đường nhỏ hối hả chạy ra ngoài, đứng ở ven đường hướng về phía xe cứu thương đang lóe đèn ở đằng trước vừa nhảy lên vừa gọi: "Ở đây! Ở đây! Ở đây!"

Tới khi nhìn thấy cáng được lấy từ trong xe cứu thương ra cậu mới hơi hơi cảm thấy an tâm một chút, dẫn bác sĩ chạy tới chỗ Yến Hàng.

Kiểm tra, băng bó đơn giản cầm máu, đặt Yến Hàng lên cáng... Sơ Nhất vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.

Lúc bác sĩ xốc áo Yến Hàng lên cậu nhìn thấy vết dao đâm trên eo hắn.

Không nhìn thấy rõ ràng nhưng chỉ liếc mắt một cái, một mảng đẫm máu khiến cậu cảm thấy như có người nắm trái tim cậu bóp chặt một cái.

Điện thoại đột nhiên kêu lên cậu mới phát hiện điện thoại của mình vẫn còn đang nằm trên mặt đất, nhanh chóng nhặt lên nghe điện thoại.

"Xe cứu thương đến chưa?" Thôi Dật ở bên kia hỏi.

"Đến rồi." Sơ Nhất đi theo bên cạnh cáng đến chỗ xe cứu thương.

"Đưa đến bệnh viện nào?" Thôi Dật lại hỏi.

Sơ Nhất báo tên bệnh viện: "Bây giờ đưa, đưa đi ngay."

"Được, vậy chú đến thẳng bệnh viện," Thôi Dật nói, "Cháu đừng hoảng loạn."

"Ừm." Sơ Nhất đáp một tiếng.

Đi tới ngã rẽ, cậu thấy trong bụi cỏ có thứ gì đó phản quang lóe lên một cái.

Là điện thoại di động của Yến Hàng.

Cậu nhặt lên nhìn một chút, màn hình điện thoại đã rạn nứt hết cả rồi, cậu nhíu mày bỏ điện thoại vào balo.

Lúc đó Yến Hàng đứng ở chỗ này ... Cậu không dám nghĩ tiếp nữa.

---

Khi Sơ Nhất cùng xe cứu thương tới bệnh viện, Thôi Dật đã ở đó rồi.

Nhìn thấy Thôi Dật, cậu như tìm thấy chỗ dựa, cả người đột nhiên mềm nhũn, suýt chút nữa quỵ xuống.

"Cháu đi theo," Thôi Dật vỗ vỗ vai cậu, "Chú đi làm thủ tục."

"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.

Cậu là Chó đất chưa từng va chạm với bên ngoài, cũng không có cơ hội xử lý bất cứ chuyện gì, thậm chí còn chưa từng đến bệnh viện khám bệnh, Thôi Dật đến giúp cậu cuối cùng cũng dần dần thoát khỏi hoảng loạn.

Không làm được gì khác nhưng ít nhất cậu có thể chạy việc vặt, trả viện phí hay gì gì đó.

Hẳn là Thôi Dật có người quen ở bệnh viện, gọi hai cuộc điện thoại, một vị bác sĩ lớn tuổi nhìn như bác sĩ chuyên khoa đi tới.

Sơ Nhất không có tâm trạng nghe Thôi Dật và bác sĩ nói chuyện, chỉ biết Yến Hàng phải làm phẫu thuật ngay lập tức.

"Cẩu ca." Yến Hàng gọi cậu một tiếng.

"Ừm." Sơ Nhất nhìn hắn.

"Cười một cái nào," Yến Hàng nói, "Mặt xị ra thành Lừa ca đến nơi rồi."

Sơ Nhất miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng.

"Về trường xin nghỉ mấy ngày đi," Yến Hàng nói, "Ở đây hầu hạ anh."

"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.

Đừng nói là xin nghỉ mấy ngày, thậm chí lập tức xin thôi học cũng không thành vấn đề.

Yến Hàng được đẩy vào phòng phẫu thuật, Sơ Nhất vẫn đi theo, Thôi Dật kéo cậu một cái cậu mới nghe thấy y tá nói: "Người nhà chờ bên ngoài!"

Người nhà.

Xưng hô này làm Sơ Nhất tự nhiên cảm thấy ấm áp, nhưng rất nhanh lại có chút đau lòng.

Người nhà, người nhà gì chứ.

Yến Hàng không có người nhà.

Người nhà duy nhất cũng mất tích rồi.

Cậu cúi đầu đi sang một bên, đứng dựa vào tường.

"Xảy ra chuyện gì?" Thôi Dật đi tới hỏi.

"Cháu không biết," Sơ Nhất vẫn cảm thấy toàn thân rét run, còn cảm thấy khí lạnh từ trên tường không ngừng ngấm vào thân thể, "Cháu đang gọi, gọi điện cho anh ấy, đột nhiên ngắt, ngắt mất."

"Sau đó thì sao?" Thôi Dật cởi áo khoác trên người ra đưa cho cậu.

"Cháu không, không lạnh." Sơ Nhất nhanh chóng xua tay.

"Trên xe chú có áo khác, lát nữa chú ra lấy là được," Thôi Dật nhìn cậu, "Sắc mặt cháu còn khó coi hơn Yến Hàng."

Sơ Nhất hơi ngượng ngùng, cúi đầu khoác áo Thôi Dật vào: "Sau đó cháu chạy, chạy tới, liền thấy một, một người chạy ra."

"Người thế nào?" Thôi Dật hỏi.

"Người trung niên," Sơ Nhất nhíu mày cố gắng nhớ lại, cậu lúc đối diện người kia chỉ kịp nhìn một cái, ngoại trừ nhớ được người kia đại khái tầm 40 tuổi, còn lại đều không rõ ràng, "Đầu, đầu tóc rất, bẩn."

"Việc này phải báo cảnh sát," Thôi Dật nói, "Đến lúc đó cảnh sát muốn thẩm vấn, cháu cứ có gì nói đó, đừng lo lắng."

"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu, thở dài trong lòng.

Cảnh sát thẩm vấn, cậu là người có kinh nghiệm.

Sơ Nhất không biết một cuộc phẫu thuật cần bao nhiêu thời gian, thời gian bao lâu là bình thường, bao lâu là không bình thường, bao lâu là bị thương nhẹ, bao lâu là bị thương nặng.

Cậu cứ đứng dựa vào tường như thế, nhìn cửa phòng phẫu thuật.

Bên trong không chỉ có một ca phẫu thuật của Yến Hàng, còn hai người khác nữa không biết tình huống thế nào, kêu gào ầm ĩ suốt một đường cũng bị đẩy vào.

Sơ Nhất có chút bận tâm, trong phòng phẫu thuật như thế nào? Cứ rống lên như thế có ảnh hưởng đến bác sĩ đang phẫu thuật cho Yến Hàng không hả?

Cậu có chút nôn nóng mà đảo đảo chân.

"Chú đi mua chút đồ ăn," Thôi Dật tới gần nói với cậu, "Cháu ở đây trông nhé, có việc gọi điện cho chú."

"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.

"Ngồi xuống một lát đi," Thôi Dật nhìn cậu thở dài, "Không phải cháu bị khiết phích đấy chứ?"

"Không," Sơ Nhất kéo khóe miệng cười cười, "Cháu không, không ngồi được."

Thôi Dật nhìn chân cậu.

"Cháu căng thẳng." Sơ Nhất nói.

"Không nghiêm trọng như cháu nghĩ đâu," Thôi Dật nói, "Thả lỏng một chút, đừng có nó chưa ra cháu đã ngã, mình chú không chăm nổi hai đứa."

"Ừm." Sơ Nhất có chút ngượng ngùng, cúi đầu ngồi xuống ghế.

Trên tường cạnh phòng phẫu thuật có một cái màn hình, bây giờ Sơ Nhất mới chú ý tới trên màn hình hẳn là đang chiếu tình hình của các phòng phẫu thuật bên trong.

Bên trên có ghi tên Yến Hàng, phòng phẫu thuật số 3.

Ngồi xuống rồi cả người nặng trĩu, không ngừng muốn đổ sụp xuống, đầu, vai, cánh tay đều nặng trình trịch như bị buộc vào đá tảng.

Cậu xoa xoa mặt, cùi chỏ chống vào đầu gối, tay bụm mặt.

Tay rất lạnh, ôm lấy mặt có thể giúp cậu thoải mái hơn một chút.

Cậu không thể ngờ tới hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.

Có phải trước đó Yến Hàng đã phát hiện được chút gì, e rằng có liên quan đến mấy cuộc điện thoại kỳ quái lúc trước, nhưng Yến Hàng chưa từng nói với cậu.

Mà cậu cái gì cũng không hỏi.

Tại sao không lắm lời hỏi một câu?

Nếu như hỏi một chút, hôm nay có phải cậu sẽ có thể phản ứng được sớm hơn, Yến Hàng cũng sẽ không...

Trước mắt cậu lóe lên vết dao đâm đẫm máu trên thắt lưng Yến Hàng.

Cậu nhấc mặt lên, nhìn tay mình.

Mới vừa rửa tay, nhưng vẫn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi máu.

Cậu không sợ máu, một gậy đập toác đầu Lương Binh cậu không có chút sợ hãi, nhưng bây giờ cậu khó chịu vô cùng.

Đây là máu của Yến Hàng.

Tại sao lại phát sinh chuyện như vậy?

Yến Hàng phản ứng nhanh như vậy, trong tình huống bình thường căn bản không ai có thể tới gần anh ấy động thủ.

Thế mà bị đâm một nhát?

Người kia lúc bị cậu đạp một phát ngã sấp xuống đất cũng không hề lợi hại gì ... Sao có thể làm bị thương Yến Hàng cơ chứ?

Ngón tay Sơ Nhất đặt trên thái dương, mày nhíu chặt.

Mấy giây sau cậu đột nhiên ngẩng đầu lên.

Là do cuộc điện thoại của mình sao?

Lúc đó Yến Hàng đang nói chuyện điện thoại với cậu, mất tập trung có phải vì phát hiện chuyện gì đó bất bình thường, nhưng ... Vì không để cho mình phát hiện ra, Yến Hàng vẫn tiếp tục giữ điện thoại chứ không cúp máy.

Nếu chỉ vì cuộc điện thoại thôi, chưa chắc đã khiến Yến Hàng thất thần như thế.

Là vì một câu "em thích anh" của mình.

Yến Hàng chợt sững lại một giây, sau đó...

Cậu hít mạnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net