Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dáng vẻ Sơ Nhất hơi giật mình làm Yến Hàng tự nhiên có chút xấu hổ, thật giống như dạy đứa nhỏ làm chuyện xấu rồi lại bị bạn nhỏ ngây thơ nghi ngờ vậy.

"... Đưa anh xem nào." Yến Hàng vươn tay ra.

"Ồ." Sơ Nhất đưa điện thoại cho hắn.

Yến Hàng mở wechat ra nhìn một chút, thông báo kết bạn chờ xác nhận 4 cái, tin nhắn chưa đọc 17 cái.

Hắn liếc mắt nhìn Sơ Nhất một cái.

Sơ Nhất đã hoàn toàn không cảm giác gì mà tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Đối mặt với Chó đất hoàn toàn không có chút cảnh giác nào với mình, Yến Hàng cảm thấy cho dù hắn làm bất cứ việc gì với 17+4 tin nhắn chờ này đều rất có lỗi với cậu.

Cuối cùng hắn chỉ mở tin nhắn ra nhìn một chút.

Đều là con gái.

Tính cả tin đã đọc, đống tin nhắn này quả thực quá khủng bố.

Yến Hàng đếm qua qua một chút, số tiểu cô nương mới được thêm vào ít nhất 15 người.

Ghê gớm quá nha Cẩu ca.

"Hồ Bưu là người đại diện của em à? Hay là bán số điện thoại của em lấy tiền?"

Yến Hàng thở dài, nếu không phải Sơ Nhất luôn đem khung chat với Hình Thiên đẩy lên đầu, suốt một tuần rồi không liên lạc, phỏng chừng hắn có thể bị đẩy xuống tận cùng danh sách cũng nên.

"Số của, Xuân Dương cậu ta cũng tung, tung ra ngoài." Sơ Nhất nói.

"Tung số Chu Xuân Dương ra thì sợ cái gì," Yến Hàng nói, "Cậu ta thích con trai."

Sơ Nhất liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.

Yến Hàng cảm thấy mình bị sốt đến ngu người rồi, nếu không thì quá lâu không gặp Sơ Nhất, nên quên mất phải nói như thế nào mới thích hợp.

"Cô gái này xinh nè." Hắn quay màn hình về phía Sơ Nhất, trên màn hình là ảnh tự sướng của một cô gái trong danh sách bạn bè.

"Thấy bảo hoa khôi trường," Sơ Nhất nhìn một chút, "Anh thấy xinh, xinh à?"

"Ừ cũng được," Yến Hàng nhìn lại bức ảnh một chút, "Trông rất hoạt bát, mắt to."

"Ồ." Sơ Nhất đáp một tiếng.

Yến Hàng nhìn cậu: "Em thấy không xinh á?"

"Em không biết, như nào là xinh như, nào là không xinh," Sơ Nhất hơi ngượng ngùng, "Không phải anh hay chê, em quê à."

"Cái này với quê mùa là hai việc khác nhau được không," Yến Hàng có chút bất đắc dĩ, "Có quê cũng sẽ biết thế nào là đẹp, còn em đây là thiểu năng trí tuệ."

Sơ Nhất bật cười ha ha, gắp một miếng sườn lên, cười suốt một hồi mới bỏ vào trong miệng: "Cô ấy còn không, không xinh bằng Bối, Xác."

Yến Hàng tốn mất một giây mới nhớ ra Bối Xác là ai.

Vì vậy lại kéo xuống lật qua lật lại, tìm được khung hội thoại với Bối Xác, bấm vào liếc mắt nhìn, từ lần trước hắn trả lời Bối Xác hộ Sơ Nhất xong, sau đó hai người bọn họ nói chuyện với nhau đại khái 4 lần, cơ bản đều là Bối Xác nhiệt tình "Này anh đẹp trai" mở đầu, Sơ Nhất lạnh lùng "Ừ" kết thúc.

Yến Hàng nhìn thấy liền đau lòng giùm cho Bối Xác.

"Ăn cơm đi." Sơ Nhất vùi đầu và một miếng cơm to, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ừm." Yến Hàng thả điện thoại lại bên cạnh tay cậu.

"Chặn rồi à?" Sơ Nhất hỏi.

"Không," Yến Hàng cười cười, "Đã thêm bạn người ta rồi lại chặn thì không lễ phép."

"Ồ." Sơ Nhất gật gật đầu.

Yến Hàng cầm đũa lên vừa định ăn cơm, điện thoại Sơ Nhất lại kêu một tiếng.

"Anh không, không phải giúp em..." Sơ Nhất nhanh chóng cầm điện thoại lên, "Tắt, chuông à?"

Yến Hàng không lên tiếng, rút điện thoại trong tay cậu ra, thẳng tay tắt nguồn điện thoại.

"Ăn cơm đi." Hắn nhìn Sơ Nhất cười cười.

Cơm nước xong xuôi, Yến Hàng ngồi xuống dựa vào ghế salong, nhiều ngày như vậy rồi, lần đầu tiên nhìn thấy hết bữa cơm mà bát đĩa không có thức ăn thừa, cảm thấy thật vui vẻ.

Sơ Nhất cầm cặp nhiệt độ đi tới đưa cho hắn: "Đo lại lần nữa?"

"Ừm." Yến Hàng nhận lấy nhét vào trong áo.

Sơ Nhất đi rửa bát, Yến Hàng mở TV lên.

Gần như bốn, năm ngày nay rồi hắn không bật TV lần nào, thấy chẳng có gì hay ho, trong nhà có tiếng TV làm tâm trạng hắn không yên nổi, rất bực mình, song có lúc lại cảm thấy quá mức yên tĩnh ép người ta sắp nghẹn chết.

Lúc này tiếng TV vang lên, nhưng hắn chỉ cảm thấy mùi khói lửa.

Hắn nhìn Sơ Nhất đang rửa bát trong bếp, không hiểu nổi cảm giác của mình.

Lúc hắn nói Chu Xuân Dương thích con trai, ánh mắt Sơ Nhất nhìn hắn, bây giờ suy nghĩ một chút, đó không chỉ là phản ứng với chủ đề "thích con trai" mà hắn nhắc tới.

Chắc Sơ Nhất đã biết rõ rằng mình thích con trai rồi.

Yến Hàng nằm trên ghế salong, nghiêng đầu nhìn Sơ Nhất, không nói được mình đang cảm thấy gì.

Hắn vốn hy vọng Sơ Nhất có thể nghĩ rõ ràng, thế nhưng lại hơi hơi không quá hy vọng cậu nghĩ được rõ ràng, luôn cảm thấy cậu chưa từng trải qua bất kỳ loại tình cảm nào đã xác định mình thích con trai, khiến hắn không thể yên lòng.

Mà nếu nói con gái...

Thái độ Sơ Nhất đối với con gái như thế này, thật sự không thể phát triển thành cái gì với đám con gái được cả, đừng nói chuyện yêu đương, làm bạn bè bình thường thôi còn chẳng được... Coi như cậu có thích con gái đi chăng nữa hẳn là cũng không có đường đi.

Yến Hàng trở mình, lại dựa vào ghế salong trợn trừng mắt.

Thực ra so với việc muốn Sơ Nhất thử giao tiếp với con gái trước rồi hẵng xác định gì đó, điều khiến hắn hao tổn tâm sức hơn chính là bản thân hắn.

So với Sơ Nhất, hắn chẳng khá hơn tẹo nào.

Chưa từng kết bạn, càng không có bạn gái, chỉ đơn thuần nhận mấy lời tỏ tình từ cả nam lẫn nữ mà thôi.

Thỉnh thoảng cảm thấy cô gái này rất xinh, cũng thấy cậu trai kia đẹp trai.

Mà nói đến rung động, hoàn toàn chưa có bao giờ.

Nếu như là người khác, nhìn phản ứng của chính mình đối với wechat của Sơ Nhất, dùng khả năng quan sát và phán đoán trâu bò của hắn, đã sớm nói người này mà không "có chút gì đó" là không thể nào.

Thế nhưng việc này cố tình lại đặt trên người hắn.

Hắn không xác định được đây là dục vọng chiếm hữu, hay là "có gì đó" thật.

Chó đất là Chó đất của hắn.

Một mình hắn.

Suốt một thời gian dài như vậy tới nay, đây là suy nghĩ đã ăn sâu cắm rễ trong lòng hắn, thậm chí có lúc hắn còn có chút bài xích bố mẹ, ông bà ngoại của Sơ Nhất.

Bạn của Sơ Nhất chỉ có hắn, anh trai Chó đất chỉ có hắn, người Chó đất dựa vào chỉ có hắn, trong đôi mắt của Chó đất cũng chỉ có thể chứa mình hắn.

Một khi ở đó có nhiều thêm một người nào khác, bất kể là nam hay nữ, hắn đều khó chịu.

Ấu trĩ như đứa trẻ bị giành mất món đồ chơi yêu thích nhất.

Đây là dục vọng chiếm hữu.

Bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, như thế quá bá đạo rồi.

Nhưng phân tích ngược lại một chút, nếu như là "có gì đó", biểu hiện bên ngoài cũng gần gần như thế, rất khó phân biệt chúng với nhau.

Sơ Nhất vẫn còn là Chó con, nhiều nhất chỉ tính là Chó nhỡ thôi, còn chưa qua sinh nhật 17 tuổi nữa.

Bất kể là hắn xuất phát từ suy nghĩ nào, cho Sơ Nhất bất kỳ một ám chỉ nào, đều là một loại chỉ dẫn.

Chu Xuân Dương nói gì với Sơ Nhất, có thể gây ảnh hưởng tới Sơ Nhất hay không hắn còn đang lo sốt vó, huống hồ lại còn là chính hắn.

"Em xem nào." Sơ Nhất rửa bát, dọn dẹp bếp núc xong xuôi rồi ra ngoài phòng khách.

"Xem cái gì?" Yến Hàng hỏi.

"Cặp nhiệt, độ chứ gì." Sơ Nhất nói.

"Há," Yến Hàng thò tay vào trong áo mò mò, không tìm thấy, lại đổi bên tìm tìm, vẫn không thấy, "Không thấy."

"Anh vừa tập, tập aerobic, đấy à," Sơ Nhất có chút hoang mang, "Cặp nhiệt, nhiệt độ còn vứt, vứt đi được?"

"Không biết, tập thái cực quyền." Yến Hàng ngồi thẳng, vỗ vỗ người, giũ giũ áo, cặp nhiệt độ từ trong áo rơi ra.

Sơ Nhất cầm lên nhìn một chút: "Ba mươi, lăm độ."

"Thế là chết được một lúc rồi." Yến Hàng bật cười.

"Đừng nói linh tinh," Sơ Nhất nhíu nhíu mày, đưa cặp nhiệt độ cho hắn, "Đo lại."

"Aiz." Yến Hàng lại nhét cặp nhiệt độ vào trong áo, nằm xuống ghế salong.

Sơ Nhất đứng bên cạnh ghế salong không nhúc nhích.

Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, rụt chân lại: "Ngồi."

Sơ Nhất ngồi xuống ghế salong.

Hắn nhắm mắt lại, trong lòng thở dài thườn thượt.

Nếu là trước đây, căn bản Sơ Nhất sẽ không do dự như thế, bây giờ muốn đến gần hắn thôi cũng vất vả như vậy.

"Điện thoại em hỏng, hỏng rồi?" Sơ Nhất cầm điện thoại ấn ấn vài lần, hoảng hốt quay đầu nhìn hắn.

"... Nãy anh tắt điện thoại hộ em em không thấy à?" Yến Hàng nói.

"Á, em quên mất." Sơ Nhất thở phào nhẹ nhõm.

"Mấy ngày nay ở trường thế nào?" Yến Hàng lấy chân đụng cậu một cái.

"Vẫn vậy thôi," Sơ Nhất xem điện thoại, "Đi học, tan học, ăn cơm, đi dạo."

"Đi dạo?" Yến Hàng gối lên cánh tay.

"Đi dạo quanh, quanh trường." Sơ Nhất cười cười.

"Ồ." Yến Hàng đáp một tiếng.

Sơ Nhất chăm chú nhìn điện thoại một chốc, quay đầu, giọng thì thào hỏi: "Anh thì sao?"

"Đoán xem?" Yến Hàng nói.

Sơ Nhất không lên tiếng, cắn môi một cái, quay đầu lại tiếp tục chăm chú nhìn điện thoại thêm một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

"Xin lỗi cái gì mà xin lỗi." Yến Hàng nói.

"Em chỉ, chỉ là ... là..." Sơ Nhất nhíu mày.

"Em bật điện thoại hay không," Yến Hàng ngắt lời cậu, "Anh sắp mắc chứng quẫn bách đến nơi rồi."

Sơ Nhất ngẩn người nở nụ cười, cúi đầu bật điện thoại lên.

Lúc này không có ting ting ting nữa, Sơ Nhất bấm bấm trên màn hình, không biết đang làm gì.

"Cẩu ca," Yến Hàng nhìn góc nghiêng gương mặt cậu, "Bây giờ ở trường em thành người nổi tiếng rồi nhỉ?"

Sơ Nhất nhìn hắn, không lên tiếng, tiếp tục bấm bấm, trông có vẻ như đang trả lời tin nhắn.

Yến Hàng cười cười không nói gì nữa, cứ nhìn cậu như vậy.

Sơ Nhất được con gái thích không kỳ lạ một chút nào, trước đây không được chú ý vì cậu luôn luôn giữ dáng vẻ rụt rè cẩn thận từng li từng tí, mặc bộ đồng phục học sinh vừa cũ vừa nát, mái tóc tự cắt như chó gặm, lúc nào cũng nép sát chân tường mà đi, cố gắng vận dụng hết sức lực ẩn giấu bản thân mình.

Một khi cậu thoát khỏi tình trạng đó, cậu chính là hình mẫu mà đám con gái thích nhất.

Lớn lên đẹp trai, dáng người đẹp, biết đánh nhau, lại còn ít nói.

Tầm mắt Yến Hàng từ gò má cậu bắt đầu di chuyển dần xuống dưới từng tí một.

Cổ, vai, cánh tay... đều con mẹ nó bị áo che đi hết rồi, chẳng nhìn thấy gì cả.

Chỉ có cánh tay lúc nãy rửa bát phải kéo tay áo lên nên còn nhìn thấy được.

Nhìn qua Sơ Nhất không hề cường tráng, nhưng đường nét cơ bắp vẫn rất phong cách, ngón tay bấm bấm trên màn hình điện thoại, thỉnh thoảng sẽ làm hiện ra bắp thịt nhỏ dài săn chắc dọc cánh tay.

Đột nhiên Yến Hàng cảm thấy, nếu như muốn xác định xem chính mình "có gì đó" với Sơ Nhất hay không, chắc chỉ có thể dùng phản ứng sinh lý mà phán đoán thôi.

Hắn chưa từng có ý đồ không an phận với Sơ Nhất, tất nhiên cũng chưa từng có bất kỳ phản ứng sinh lý nào.

Nếu như bây giờ lòng mang ý xấu, liệu có phản ứng hay không đây?

"Aiz, Cẩu ca," Yến Hàng dùng chân chọc chọc lưng Sơ Nhất, "Cởi áo khoác ra."

"Hả?" Sơ Nhất quay đầu.

"Cởi áo khoác." Yến Hàng nói.

"Cởi, cởi rồi." Sơ Nhất khiếp sợ nhìn hắn.

"Ồ." Yến Hàng liếc mắt nhìn giá treo quần áo.

Hôm nay Sơ Nhất mặc bộ đồ thể thao, bên ngoài khoác áo khoác dày, vào đến cửa đã cởi áo khoác treo lên giá rồi.

"Bên trong em mặc áo gì thế?" Yến Hàng hỏi.

"Áo cộc tay." Sơ Nhất vẻ mặt mông lung nhìn quần áo của chính mình.

"Em lạnh không?" Yến Hàng lại hỏi.

"Không lạnh." Sơ Nhất trả lời.

"Cởi đi." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất há hốc mồm, vô cùng mê man nhìn hắn: "Vì, vì sao?"

"Anh nhìn thấy nóng." Yến Hàng nói.

"... À." Sơ Nhất ngẩn người, để điện thoại xuống, cởi áo thể thao đang mặc trên người ra.

Bên trong đang mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu đen.

Yến Hàng dùng chân kẹp gấu áo Sơ Nhất nâng lên, nhìn thấy thắt lưng Sơ Nhất, rất rắn chắc, không có sẹo...

"Làm gì thế?" Rốt cục Sơ Nhất vỗ vào chân hắn một phát.

"Áo của anh thì phải?" Yến Hàng hỏi.

"Phải," Sơ Nhất kéo kéo áo, "Còn màu, trắng nữa."

"Rất tốt." Yến Hàng gật gật đầu.

Sơ Nhất nhìn hắn, nhìn tới năm giây đồng hồ mới mở miệng: "Đưa em cái cặp, cặp nhiệt độ."

Yến Hàng lấy cặp nhiệt độ ra đưa cho cậu.

Sơ Nhất cầm lên nhìn, quay phắt đầu lại: "38 độ 7?"

"Lại sốt nữa? Sợ đến nỗi em quên cả nói lắp... Đưa anh xem nào," Yến Hàng ngồi dậy, cầm lấy cặp nhiệt độ từ tay cậu nhìn một chút, "38 độ 7 thật này."

"Đi bệnh viện." Sơ Nhất đứng lên.

"Hạ bây giờ," Yến Hàng lại nằm xuống ghế salong, "Anh không yếu ớt như vậy."

"Đây là sốt, sốt cao mà?" Sơ Nhất hơi sốt ruột, cơn bốc hỏa vì mệnh lệnh cởi áo rồi lại vén áo của Yến Hàng tự nhiên bị cái 38 độ 7 này dọa cho bay biến không còn bóng dáng tăm hơi.

"Lúc em bị sốt có đi bệnh viện không?" Yến Hàng hỏi.

"... Không có," Sơ Nhất thành thật trả lời, cậu bị bệnh gì cũng chưa từng đi bệnh viện, "Thế nhưng em không, không..."

"Anh không đi," Yến Hàng phất phất tay, "Anh tự biết mình."

Sơ Nhất nhìn hắn.

Trong lòng sốt ruột muốn chết, nhưng đây là Yến Hàng, nếu là tên nào trong phòng ký túc xá, cậu sẽ thẳng tay kéo dậy lôi đi bệnh viện, Yến Hàng thì cậu không dám, cậu sợ Yến Hàng đánh cậu.

"Rót cho anh cốc nước nóng," Yến Hàng nói, "Uống cho đổ mồ hôi."

"Ờ!" Sơ Nhất nhanh chóng chạy vào nhà bếp.

Bình thường Yến Hàng không có thói quen uống nước nóng, lúc nào muốn uống phải dùng ấm đun nước đun, cậu cầm ấm nước hứng nước vào, cắm điện xong ngẫm nghĩ lại đổ bớt một nửa, như vậy sẽ đun được một cốc cho Yến Hàng uống trước, sau đó đun tiếp một ấm nữa sau.

A, Chó đất nhỏ thông minh quá.

Nước sôi rất nhanh, cậu đổ ra vừa đủ một cốc mang cho Yến Hàng, Yến Hàng đang ngồi ghế salong xem TV, sắc mặt vẫn rất bình thường, chỉ là nhìn có hơi buồn ngủ.

"Nếu không anh đi, đi ngủ đi." Cậu đặt cốc nước xuống trước mặt Yến Hàng.

"Ừ," Yến Hàng cười cười, "Đừng sốt sắng thế, cũng không phải lần đầu tiên anh bị ốm."

"Em chưa gặp, gặp bao giờ." Sơ Nhất nói.

"Giờ gặp rồi đó," Yến Hàng nói, "Em bình tĩnh một chút, em hốt ha hốt hoảng thế anh căng thẳng theo, chưa bị ngất đi là giúp em rồi đó."

Sơ Nhất ngượng ngùng cười cười, bác sĩ từng nói, tố chất thân thể Yến Hàng rất tốt, bị sốt cũng không phải vấn đề nghiêm trọng, lúc trước hắn phát sốt chỉ một đêm là hết.

"Chân em sao rồi?" Yến Hàng hỏi.

"Khỏi rồi." Sơ Nhất nhấc chân lên.

"Không khỏi nhanh thế đâu," Yến Hàng chậm rãi bê cốc lên uống, "Cảm thấy khỏi rồi đó nhưng vẫn rất dễ bị bong gân trở lại, em đi lại cẩn thận một chút vẫn hơn."

"Ừa," Sơ Nhất ngồi xổm xuống bên cạnh chân hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, vừa nghĩ tới việc mình vứt lại Yến Hàng đang bị thương như thế một thân một mình mặc kệ không quản suốt một tuần, cậu cảm thấy có lỗi vô cùng, "Yến Hàng."

"Biết em định nói gì rồi," Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, "Nhịn đi."

"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.

"Chó con." Yến Hàng vò vò tóc cậu, tay đặt trên đầu cậu.

"A," Sơ Nhất đáp một tiếng, chờ hắn nói tiếp, chờ đến nửa ngày cũng không thấy Yến Hàng nói tiếp, hình như có hơi thất thần, cậu lắc lắc đầu, "A?"

"Em thật là một chú chó ngoan." Yến Hàng nói.

"... Anh thật quá, quá biết khen người." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng bật cười, dựa vào ghế salong thở dài.

Ấm nước thứ hai sôi rồi, Sơ Nhất quay trở vào phòng bếp.

Yến Hàng thấy đôi mắt hơi mỏi mỏi, gồng mình nhiều ngày như vậy rồi, lúc này rốt cục hắn mới buồn ngủ.

"Anh ngủ trước đây, hơi buồn ngủ," Yến Hàng đi vào nhà tắm rửa mặt, "Nếu em chưa buồn ngủ thì tự mình chơi một lúc."

"Ừa," Sơ Nhất đang rót nước sôi từ ấm vào phích, "Lát nữa lấy khăn, khăn lạnh hạ, hạ nhiệt nhé."

"Được," Yến Hàng đáp lời, rửa mặt xong đi ra rồi vẫn thấy Sơ Nhất đang đứng trong bếp, hình như là đang đợi hắn, có vẻ không yên lòng, hắn đi tới vỗ nhẹ mặt Sơ Nhất, "Buổi tối đừng ngủ ghế salong."

"Ừm." Sơ Nhất gật đầu.

Nói là buồn ngủ, nhưng muốn ngủ được thật không phải chuyện dễ dàng.

Yến Hàng nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

Có điều không buồn ngủ cố nằm đợi trời sáng với buồn ngủ mà không ngủ được cảm giác không giống nhau.

Nằm một lát hắn nghe thấy tiếng Sơ Nhất đi vào, sau đó có một chiếc khăn mặt lạnh đặt lên trán hắn.

"Làm ồn, ồn đến anh, ngủ à?" Sơ Nhất nhỏ giọng hỏi.

"Không đâu." Yến Hàng không mở mắt, giọng Sơ Nhất như vậy rất dễ nghe, còn rất từ tính.

"Em ở ngay bên, bên cạnh." Sơ Nhất nói.

"Ừm." Yến Hàng cười cười.

Đệm giường bên cạnh lún xuống, Sơ Nhất ngồi bên cạnh hắn.

Công phu ẩn mình Sơ Nhất luyện cực kỳ tốt, ngồi xuống rồi cũng không có thêm bất kỳ động tĩnh nào, mãi cho đến khi khăn mặt trên trán hết lạnh rồi, Yến Hàng mới cảm thấy Sơ Nhất động đậy, nhấc khăn đi.

Sau đó đệm giường nâng lên một chút, Sơ Nhất đứng lên, nhẹ nhàng bước chân ra khỏi phòng ngủ.

Thực ra đối với một người ngủ không ngon mà nói, loại động tĩnh nhỏ tới mức không nghe thấy được, gần như tĩnh lặng này mới là đáng sợ nhất, sẽ không nhịn được mà cố gắng ngưng thần tụ khí nghe cho rõ, sau đó tỉnh ngủ luôn.

Nhưng hôm nay Yến Hàng không thấy bực mình như vậy, trái lại còn có chút hưởng thụ.

Khoảng thời gian này hắn chưa từng ra khỏi cửa, ngoài Thôi Dật và dì giúp việc ra hắn chưa từng gặp người khác, đa số thời gian trong nhà đều yên tĩnh tới nghẹt thở.

Có lẽ bởi vì bị thương còn phát sốt, hắn trở nên cực kỳ nhạy cảm, cảm giác cô đơn và quạnh quẽ lại tràn ra từ trong xương tủy, không thể tìm lại được cảm giác bình thản như trước đây khi hắn vẫn luôn ngồi nguyên một chỗ suốt thời gian dài.

Sơ Nhất ở đây, tạo ra các loại tiếng động nho nhỏ, làm cho hắn cảm thấy thật chân thực.

Có điều chút buồn ngủ đáng thương của hắn không biến mất hoàn toàn, lại cũng không thể nào tăng lên.

Sơ Nhất thay khăn mặt cho hắn bốn lần, còn hắn cứ trước sau nhắm mắt như vậy rồi lại chợp mắt.

Lần thứ năm Sơ Nhất nhấc khăn ra, vươn tay sờ sờ trán hắn, sau đó không đắp khăn thêm lần nào nữa.

Yến Hàng có thể nghe thấy tiếng cậu đi ra ngoài rửa mặt, sau đó tắt đèn phòng khách, đi vào phòng ngủ.

Chắc là sợ làm phiền đến hắn, Sơ Nhất đi vào phòng ngủ không bật đèn, bước về phía giường được hai bước liền đá vào chân giường một phát.

"Đệt mợ." Sơ Nhất nhỏ giọng thì thào, gần như chỉ dùng khí mà mắng một câu.

Yến Hàng nhịn cười.

Chó đất nhỏ sau lưng người ta cũng biết chửi thề cơ?

Sơ Nhất nhẹ nhàng trèo lên giường, sau đó lập tức bất động.

Chỉ có mỗi một cái chăn, lúc trời nóng bọn họ ngủ chung cũng không cần đắp, giờ trời lạnh rồi không đắp không ngủ nổi.

Vốn Yến Hàng định mở miệng bảo cậu đắp cùng, nhưng lại sợ nói rồi làm Sơ Nhất xấu hổ, vì vậy đành tiếp tục giả vờ ngủ.

Sơ Nhất chần chừ tầm ba mươi giây, cuối cùng vươn tay vén chăn lên.

Yến Hàng làm bộ trở mình nghiêng về phía cậu, vừa vặn đẩy ra một nửa cái chăn.

Sơ Nhất nhanh chóng thừa dịp hắn trở mình mà chui vào chăn, cọ cọ về phía hắn, đắp chăn kín người.

Trong phòng yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức nhỏ trên đầu giường tích tích chuyển động.

Cả tiếng hít thở của Sơ Nhất.

Yến Hàng nghe tiếng Sơ Nhất hô hấp, từ nhanh đến chậm.

Tốc độ ngủ của Chó đất thật làm hắn ghen tỵ, nhiều nhất chỉ mười phút, hắn đã nghe thấy tiếng ngáy rất nhẹ của Sơ Nhất, khò khè mấy phút đã triệt để biến thành hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp thư thái.

Ngủ rồi.

Xì.

Yến Hàng thực sự muốn đánh thức cậu để cậu ngủ lại lần nữa, bên này còn có người đang mất ngủ đây, sao em lại ngủ được nhanh như thế hả?

Hắn mở mắt ra nhìn một chút.

Sơ Nhất nghiêng người quay lưng về phía hắn ngủ, hiện giờ hắn chỉ có thể nhìn thấy cổ và vai của Sơ Nhất.

... Không có cảm giác gì.

Không biết là bởi vì trong đầu đang bệnh không dành ra được không gian để cân nhắc mấy thứ này, hay vì hắn thực sự không có cảm giác gì với Sơ Nhất nữa.

Đương nhiên cũng có thể là vì chưa đủ kích thích.

Đột nhiên Yến Hàng hơi buồn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net