Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên mẹ bảo muốn ly hôn với bố, Sơ Nhất thấy mình bất ngờ thật, nhưng điều khiến cậu bất ngờ là cậu vậy mà không hề bất ngờ chút nào.

Ở phòng ký ức của cậu, bố mẹ ít khi nói chuyện với nhau, mỗi lần mẹ nổi điên bố lại im lặng, hoặc tránh mặt, lúc mẹ bình thường, hai người bọn họ cũng không nói với nhau nửa lời.

Bọn họ căn bản chưa từng lưu lại ấn tượng về "bố mẹ" cho Sơ Nhất, từ nhỏ Sơ Nhất cảm thấy bố mẹ trên sách giáo khoa đều là giả, bởi vì không hề giống bố mẹ cậu chút nào, lớn hơn một chút cậu phát hiện bố mẹ mình thật ra không giống đại đa số những bố mẹ khác.

Mà làm "vợ chồng", hai người bọn họ lại càng không để lại ấn tượng gì cho Sơ Nhất.

Đối với Sơ Nhất mà nói, bọn họ giống như ông bà ngoại, chỉ là một loại xưng hô mà thôi.

Giờ đột nhiên mẹ Sơ nói muốn ly hôn, Sơ Nhất bình tĩnh giống như nghe thấy một cặp vợ chồng bất kỳ nào đó không liên quan đến cậu muốn ly hôn.

Thậm chí cậu không hỏi tại sao.

Mà mẹ Sơ cũng không giải thích, sau khi gọi cú điện thoại này xong bà lại im lìm như cũ, không nhắn tin, không điện thoại.

Cuộc sống của Sơ Nhất cũng không bởi vì cú điện thoại này của mẹ mà có bất kỳ sự thay đổi nào, mỗi ngày lên lớp tan học đi làm, cuối tuần đến nhà Yến Hàng.

---

"Sắp Tết rồi," Yến Hàng nói, "Em có định về nhà xem tình hình thế nào không, Tết về một chút."

Từ nay đến Tết Nguyên đán chỉ còn nửa tháng, Sơ Nhất lấy điện thoại di động ra xem lịch một chút, yên lặng một hồi, lắc lắc đầu: "Không về."

"Nhà" đã càng ngày càng xa lạ, giường nhỏ của cậu, bàn học của cậu, mấy thứ đồ chơi nhỏ trong ngăn bàn đều biến mất, cậu về nhà thậm chí ngay cả chỗ ngủ còn không có, thì trở về làm gì cơ chứ?

Sau Tết về thăm ông bà nội một chút là được rồi.

Bờ biển gió rất lớn, cậu và Yến Hàng đứng cạnh nhau trên cầu tàu, nhìn mặt biển đang bồng bềnh bọt sóng.

Ít nhiều vẫn có chút cảm giác cô đơn.

Không phải là kiểu cô đơn khi chỉ có một mình, chỉ cần ở bên Yến Hàng, cậu không bao giờ có cảm giác cô đơn ấy.

Là loại cô đơn mà từ nay về sau Sơ Nhất chỉ còn có một mình.

Loại cô đơn này Yến Hàng có thể hiểu được, không chỉ loại này, Yến Hàng lớn lên, lẽ ra có thể lý giải rất nhiều loại cô đơn, mỗi loại cô đơn hắn đều từng trải qua rồi.

"Em muốn uống, nước gạo rang." Sơ Nhất kéo kéo áo, nhìn Yến Hàng.

"Đi sang kia uống," Yến Hàng cười cười, nửa khuôn mặt hắn vùi trong chiếc khăn quàng cổ màu caro đen trắng, lúc cười lên đôi mắt nhìn rất rõ, đuôi mắt cong cong ánh mắt ấm áp, "Anh muốn uống sữa ngô."

Nhà hàng này nằm ngay cạnh bờ biển, bên ngoài còn có hành lang gỗ đưa ra ngoài mặt biển, có thể nhìn thấy rất nhiều thuyền bè, mỗi lần cậu đi cùng Yến Hàng tới đây chơi đều thích ngồi đây thưởng thức một chốc.

Vào nhà hàng, họ vẫn theo thói quen từ lâu đi thẳng ra ngoài hành lang gỗ.

Còn chưa ra tới cửa, Yến Hàng kéo cậu một cái, nhìn xuyên qua cửa kình: "Chu Xuân Dương?"

"Hả?" Sơ Nhất ngẩn người.

Nhìn theo hướng Yến Hàng ra hiệu, cậu phát hiện chỗ mà cậu và Yến Hàng thích ngồi nhất đang có hai người ngồi.

Một người quay lưng về phía họ, người còn lại ngồi nghiêng người, có nhiều có thể nhận ra ngay, đúng là Chu Xuân Dương.

"Thật là Xuân, Xuân Dương," Sơ Nhất vừa nói vừa đi ra ngoài, "Sao cậu ta cũng ở, ở đây..."

"Ấy," Yến Hàng kéo cậu một cái, "Em đừng tới, sao em biết được cậu ấy có muốn em nhìn thấy cậu ấy hay không?"

"Vì, vì sao không, muốn chứ?" Sơ Nhất không hiểu.

"Người ta đang hẹn hò." Yến Hàng nói.

"Hẹn hò?" Sơ Nhất ngẩn người.

"Em có đi cùng Đại Cường hai mình tới đây ngồi uống nước ngắm biển không?" Yến Hàng nhìn cậu.

"Không đâu," Sơ Nhất liếc mắt nhìn hắn, "Em với Đại, Đại Cường không, không phải thân, lắm."

"Thế em chơi thân với ai?" Yến Hàng hỏi.

"Xuân Dương." Sơ Nhất nói.

"Vậy nên hai người sẽ tới đây uống nước ngắm biển hả?" Yến Hàng nhìn cậu chằm chằm.

Sơ Nhất và hắn nhìn nhau vài giây cậu mới đột nhiên nở nụ cười: "Không biết."

"Em thử cười lần nữa xem?" Yến Hàng chỉ chỉ cậu, rồi lại chọt chóp mũi cậu một cái, "Anh đã bảo em rồi quan hệ giữa em và Chu Xuân Dương vô cùng nguy hiểm em có biết không?"

"Vậy chúng ta đang, đang hẹn hò đúng, đúng không?" Sơ Nhất không để ý hắn, chọn cái trọng điểm.

"Phí lời," Yến Hàng nói, "Chứ không chúng ta làm gì, bàn chuyện làm ăn à."

"Nhưng em sẽ không, không sợ người khác nhìn, thấy," Sơ Nhất nói, "Hơn nữa hai người họ ngồi, ngồi chỗ chúng ta, hay ngồi rồi."

"Được thôi," Yến Hàng nở nụ cười, "Vậy em chụp trộm một bức ảnh gửi cho cậu ta, bảo bọn họ nhường chỗ, không nhường chỗ thì đấu võ."

Hai người bọn họ đi ra ngoài hành lang gỗ, Chu Xuân Dương bên kia không nhìn thấy bọn họ.

Sơ Nhất lấy điện thoại ra, quay về phía Chu Xuân Dương và nam sinh kia chụp một tấm, sau đó gửi qua Wechat.

Mấy giây sau, điện thoại của Chu Xuân Dương đang đặt trên bàn vang lên, cậu ta cầm lên liếc mắt nhìn, sau đó nhìn khẩu hình cậu ta hẳn là nói một câu: "Đệt."

Rồi lập tức nhìn sang bên này.

Sơ Nhất nhìn cậu ta cười cười.

"Đệt mợ!" Chu Xuân Dương đứng lên, vỗ vỗ vai cậu nam sinh bên cạnh, đi tới chỗ bọn họ, "Không phải chứ, trùng hợp thế?"

"Ừa, chúng tôi đi tắm nắng." Yến Hàng gật gật đầu.

"Bạn học tôi," Chu Xuân Dương nhìn cậu bạn nam sinh đi cùng một chút, "Bạn học cấp hai."

"Lại đây ngồi chung đi?" Cậu nam sinh kia nói.

"Không cần đâu," Yến Hàng cười cười, "Hai cậu nói chuyện đi, chúng tôi qua bên kia ngồi một lát."

"Vậy được." Chu Xuân Dương liếc mắt nhìn Sơ Nhất một cái, cười cười.

Đi cùng với Yến Hàng tới chỗ ngoặt của hành lang gỗ ngồi xuống rồi cậu mới cảm giác được nụ cười của Chu Xuân Dương hình như hơi hơi có ý gì khác.

Có ý gì đây.

Chắc là ... Hẹn hò à?

Chu Xuân Dương như vậy gọi là hẹn hò, mình với Yến Hàng tự nhiên cũng thành hẹn hò rồi.

Sơ Nhất nhìn Yến Hàng, Yến Hàng đang nói chuyện với nhân viên phục vụ.

Yến Hàng mùa đông và Yến Hàng mùa hè cho người ta cảm giác thật khác nhau.

Mùa hè Yến Hàng ăn mặc rất tùy ý, ngoại trừ đồng phục nha hàng, phần lớn thời gian còn lại đều là áo phông quần thể thao, thỉnh thoảng sẽ mặc áo sơ mi, nhưng hầu như là quần áo thoải mái, nhìn qua có chút lười biếng.

Mùa đông lại không giống như vậy nữa, các loại áo khoác dài tinh xảo, tất cả mọi chi tiết đều như muốn thông báo cho người ta biết, tôi không những rất chau chuốt mà tôi còn là người có tiền.

Nhưng khăn quàng cổ caro hắn vẫn chưa từng đổi, cho dù mặc cái gì hắn cũng đều quàng chiếc khăn caro này.

"Giới thiệu cho mấy người một chút, đồ uống hôm nay của tôi và Chó con," Yến Hàng giơ điện thoại lên, xoay về phía hai cốc đồ uống nóng mà nhân viên phục vụ vừa mới bưng lên, "Của tôi là sữa ngô."

Lúc này Sơ Nhất mới chú ý tới hắn đang livestream, nhanh chóng cào cào mái tóc vừa bị thổi rối tung.

"Còn của Chó con," Yến Hàng xoay máy về phía cậu, "Nói cho các chị gái biết của em là cái gì nào."

"Gạo," Sơ Nhất bưng cốc lên dán vào bên má, "Nước gạo, gạo rang."

Yến Hàng cười cười: "Uống rất ngon, em ấy cực kỳ thích."

Sơ Nhất gật gật đầu, cúi xuống uống một ngụm: "Ngon."

"Em chơi không?" Yến Hàng đưa điện thoại tới trước mặt cậu.

"Ừm." Sơ Nhất nhận lấy điện thoại.

Yến Hàng kéo khăn quàng cổ lên, che đi nửa mặt.

"Cái khăn, khăn quàng cổ này," Sơ Nhất xoay điện thoại về phía mặt Yến Hàng quơ quơ, "Đẹp không?"

- Đẹp đó nha

- Cực kỳ đẹp đó Tiểu Thiên ca ca

- Đẹp, có điều Tiểu Thiên ca ca của cậu có quàng cái giẻ lau cũng đẹp, tin tôi đi

- Chó con ngây thơ như vậy, cô không lo cậu ấy đi tìm cái giẻ lau thật à ...

Sơ Nhất nở nụ cười: "Tôi mua đó."

- Oa

- A trái tim của ta!!!

- Khóc lóc quỳ trên mặt đất nhặt từng viên thức ăn cho chó

- Chó con, hai người đang hẹn hò sao?

"Hẹn hò?" Sơ Nhất liếc mắt nhìn Yến Hàng trên màn hình, Yến Hàng nghe thấy cậu nói câu này, cũng ngước đôi mắt lên nhìn cậu.

"Phải, đang hẹn, hẹn hò." Sơ Nhất nói.

-! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !

- Mẹ ơi! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Nha! ! ! ! ! ! ! ! !

- Chính chủ thừa nhận! !

-CP đỉnh thanh thiên! !

- Hẹn hò! Hẹn hò!

Câu trả lời này không chỉ làm đám chị gái toàn thể phát điên, Yến Hàng phía kia cũng có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu lên.

Hôm nay Yến Hàng không đeo khẩu trang, chỉ kéo khăn quàng cổ lên trên mũi che mặt lại, chắc cũng khá an tâm vì sống mũi hắn rất cao.

Thế nhưng chất lượng khăn quàng cổ rất tốt, rất mềm rất trơn rất nặng.

Động tác ngẩng đầu này của hắn phạm vi hơi lớn, khăn quàng cổ trượt từ trên chóp mũi xuống.

Trên màn hình nháy mắt xoẹt xoẹt không nhìn thấy cái gì nữa.

Sơ Nhất chỉ cảm thấy sau lưng một cơn tê dại, vội vàng dập bụp điện thoại xuống bàn một cái, nhìn Yến Hàng chỉ còn cằm là giấu trong khăn: "Làm sao bây giờ!"

Yến Hàng gần như không nghĩ tới sẽ phát sinh bất ngờ như vậy, thậm chí còn không nhớ ra được phải giơ tay kéo khăn quàng cổ một chút, nhìn cậu nửa ngày mới nói một câu: "Quay được rồi?"

"A." Sơ Nhất nói.

"Đệt mợ," Yến Hàng sửng sốt một phút chốc, ngả người tựa lưng vào ghế, bật cười, "Hình tượng thần bí anh khổ tâm xây dựng bấy lâu nay, một giây sụp đổ rồi."

"A," Sơ Nhất nhìn hắn, "Livestream còn chưa, chưa tắt đâu."

"Aiz," Yến Hàng càng cười hơn, "Nhanh nhanh tắt đi."

"Há," Sơ Nhất liếc mắt nhìn màn hình, tình huống đột xuất trôi qua, bình luận từng cái từng cái chậm rãi chạy trên màn hình có thể nhìn được rõ ràng, chính là đọc được toàn bộ nội dung, cậu chạm chạm màn hình mấy cái, tắt livestream đi, "Tắt rồi."

"A..." Yến Hàng ngửa đầu dựa vào thành ghế, lắc lắc đầu, "Hình tượng thần bí không còn nữa."

"Phải, mất rồi." Sơ Nhất xoa xoa mũi, cực kỳ áy náy, hai tay nắm cốc, cằm gác lên thành cốc, cau mày.

"Sao cái gì em cũng xin lỗi thế hả," Yến Hàng nằm úp sấp xuống bàn, tay gõ gõ thành cốc hai cái, "Đây là xin lỗi cái gì? Xin lỗi vì sống mũi anh không đủ cao?"

"Em chưa bảo hẹn, hẹn hò đã..." Sơ Nhất chớp chớp mi mắt nhìn xuống tay cậu.

Trong đầu không hiểu sao lại lóe lên bình luận của mấy chị gái.

- Đẹp trai quá đi, muốn liếm

"Thế chúng ta không phải đang hẹn hò à?" Yến Hàng hỏi.

Sơ Nhất liếc mắt nhìn hắn, cắn răng một cái: "Phải, chính là hẹn, hò!"

"Vậy em xin lỗi cái gì?" Yến Hàng lại hỏi.

"Thói quen chưa, chưa sửa được." Sơ Nhất cười cười.

Hẹn hò!

Lúc cậu nhận rằng đang hẹn hò còn có chút lo lắng, tuy rằng trước đó Yến Hàng đã xác nhận rồi, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo chút trêu chọc thành thói quen, cậu không thể nào phán đoán được đây có phải là ý của Yến Hàng thật hay không, cũng không biết rốt cuộc cái này có thể coi là gì.

Suốt một khoảng thời gian này, hết thảy ý nghĩ của cậu đều chỉ có một, được ở bên cạnh Yến Hàng là được.

Còn Yến Hàng đang nghĩ gì, Yến Hàng cảm thấy thế nào, cậu chưa từng nghĩ tới việc đi hỏi.

Căn bản là cậu, không dám hỏi.

Cậu sợ mình vừa mở miệng, sự tình sẽ trở nên sốt sắng.

Cậu chỉ muốn duy trì hiện trạng như bây giờ, chỉ vậy thôi, chỉ muốn như bây giờ, không xác định điều gì, nếu như thời gian có thể dừng lại, cậu nguyện ý cả đời sẽ dừng lại ở quãng thời gian này, một chút xíu mạo hiểm cậu cũng không dám.

Nhưng câu trả lời của Yến Hàng hôm nay đột nhiên làm lòng cậu sáng rõ.

Bọn họ chính là đang hẹn hò.

Không phải họp, không phải bàn chuyện làm ăn, không phải ngắm cảnh.

Là hẹn hò.

Sơ Nhất nhìn cốc nước gạo bắt đầu cười, không biết mình đang cười cái gì, nói chung chỉ là muốn cười thôi.

Uống ngụm nước thì phì cười, cậu muốn cố gắng nín lại để ngăn ngụm nước đang muốn phun ra nhưng đã chậm, cậu nhanh chóng rút một tờ giấy ăn bên cạnh che miệng lại.

Quá! Mất! Mặt!

Cậu nghe thấy Yến Hàng xì một tiếng rồi bắt đầu cười ngặt nghẽo.

"Đoạn này mà phát sóng trực tiếp thì hay rồi," Yến Hàng dựa vào ghế, cười không dừng được, "Chó đất nhà chúng ta vụ thu không tích đủ thức ăn, nhìn cốc nước gạo thôi cũng có thể thèm ăn đến phun nước ào ào ..."

"A..." Sơ Nhất mở giấy ăn ra, che trước mặt, "Đừng, đừng cười ..."

"Anh không muốn cười," Yến Hàng vừa cười vừa nói, "Anh chỉ là không nhịn được cười thôi."

Sơ Nhất thở dài.

"Chó con," Yến Hàng cười, thở dài, "Thật sự, trên thế giới này người có thể làm anh cười được như vậy, chỉ có em thôi."

Sơ Nhất bỏ giấy ăn xuống, lộ ra đôi mắt, nhìn Yến Hàng.

"Cười trên mặt," Yến Hàng nói, "Với cười trong tâm, là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, em hiểu không."

Sơ Nhất không nói gì, cậu còn nhớ lần đầu tiên mình gặp Yến Hàng, mặt Yến Hàng hoàn toàn lạnh lùng, cũng nhớ tới Yến Hàng đối với người khác lúc nào cũng mỉm cười.

Mà Yến Hàng cười như thế này, chỉ có cậu được nhìn thấy.

"Hiểu." Sơ Nhất gật gật đầu.

"Nhóc con." Yến Hàng cười cười.

Sơ Nhất cảm thấy xấu hổ vì phun nước biến mất không ít, cậu buông giấy ăn ra, bê cốc nước gạo lên, đang cúi đầu định uống thì Yến Hàng vỗ vào mu bàn tay cậu một cái.

"A!" Sơ Nhất sợ hết hồn.

"Nước phun hết cả ra rồi," Yến Hàng nói, "Còn uống nữa?"

"Cũng không, không phải nhân, viên phục vụ phun nước," Sơ Nhất nói, "Nước miếng của chính, chính em thôi mà."

"Đổi cho cốc khác." Yến Hàng giơ tay gọi nhân viên phục vụ.

"Hai! Mươi tám đồng! Một cốc! Đó!" Sơ Nhất nắm chặt cốc, "Không đổi?"

"Nếu em dám uống thêm một ngụm nữa," Yến Hàng chỉ vào cậu, "Anh sẽ ném em xuống biển ngay lập tức."

"Em không dám," Sơ Nhất thở dài, "Nếu nói, nói như vậy thì, anh công phu rửa, rửa bát là phí à, ăn xong liền, để đó, không dùng được vì, vì dính nước miếng, rồi, còn, còn đâu?"

"Một người nói lắp," Yến Hàng nói với nhân viên phục vụ mang thêm một cốc nước gạo nữa, "Lại nói được lắm như thế."

"Trên thế giới, này người có, có thể khiến em nói, nói nhiều như vậy, chỉ, chỉ có anh." Sơ Nhất nói, ngẫm nghĩ rồi lại nói thêm một câu, "Cẩu ca với Chó, Chó con là không, giống nhau, anh hiểu không?"

Yến Hàng nhìn cậu chằm chằm một chốc: "Hiểu."

Sơ Nhất hơi ngượng ngùng cúi đầu xoa xoa mũi.

---

Tâm trạng người ta mà tốt thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

Mặc dù mỗi ngày vẫn như cũ, lên lớp tan học đi làm thêm, nhưng có nhiều thêm một niềm vui, nghe Chu Xuân Dương mắng chửi tên bạn học cấp hai của cậu ta.

Hôm đó hai người họ chưa phải là hẹn hò, theo như Chu Xuân Dương giải thích chính là "Giấu kín còn thú vị, giờ vén hẳn lên nhìn lại mất thú vị", mà người bạn học kia dường như cũng nhất trí với ý nghĩ của Chu Xuân Dương.

Vì vậy hai người họ mỗi ngày chính là tôi vén một chút cậu vén một chút.

"Đều đang chờ đối phương mở miệng trước đây," Chu Xuân Dương chà chà hai tiếng, "Nghĩ hay lắm, tôi cẩn thận cực kỳ, tra tấn nghiêm khắc tàn độc cũng miệng kín như bưng nhất định không nói."

"Bệnh, thần kinh." Sơ Nhất nói.

"Tình thú," Chu Xuân Dương liếc mắt nhìn cậu, "Người ngây thơ như cậu không hiểu đâu."

Quả thực Sơ Nhất không hiểu, nhưng mỗi ngày nghe Chu Xuân Dương nói những việc này cũng rất thú vị.

---

Còn chưa cảm thấy gì Tết Nguyên đán đã đến, chỉ là kỳ nghỉ quá keo kiệt, nghỉ có ba ngày tính cả thứ sáu.

Coi như được nghỉ mười ngày đi chăng nữa đối với Sơ Nhất cũng vẫn vậy, có điều đừng nói tới nghỉ lễ, kể cả nghỉ cuối tuần bình thường thôi Yến Hàng còn bận hơn ngày thường nhiều.

Cậu cũng bận rộn hơn lúc thường, dù cậu chỉ là nhân viên ca đêm của một quán cà phê nhỏ.

Cậu chưa có ý định về nhà, trong nhà cũng không có ai hỏi cậu có về nhà hay không.

Nhưng điều làm cậu bất ngờ chính là, dì và dượng lái xe tới đây.

"Cháu không cần để ý đến chúng ta," dì nói, "Dì dượng đi du lịch, có người đợi, đặc biệt ghé qua thăm cháu một chút thôi, cháu tranh thủ đi ăn bữa cơm với chúng ta là được."

"Cháu dẫn hai, người đi chơi." Sơ Nhất nói.

Dì tới đây, cậu rất vui.

"Chó con thực sự lớn rồi, trước đây làm gì có nói được câu như thế, còn dẫn chúng ta đi chơi cơ," dì cười nói, "Nhóc con đi theo mấy người trung niên chúng ta thì có gì mà chơi, sợ cháu buồn thôi, cứ ở trường đợi chúng ta tới đón cháu là được!"

Sơ Nhất đứng ở cổng trường, nhìn thấy xe dì chạy tới, trong lòng đều ấm áp.

"Trời ơi," dì nhảy từ trên xe xuống, nhìn cậu chằm chằm, "Đây là Chó con nhà chúng ta sao?"

"Phải." Sơ Nhất cười gật gật đầu.

"Này phải đến mét tám rồi!" Dì sờ sờ đầu cậu, "Đến đó!"

"Không biết." Sơ Nhất nói.

"Aiz, anh mau xuống đây đi," dì gọi với vào trong xe, "Không phải anh cao 1m82 sao, xuống đây đo với Chó con xem nào, xem có phải nó mét tám rồi không!"

Dượng bước từ trong xe xuống, cười đi tới: "Dì cháu cũng thật là ... 1m80, cũng gần bằng dượng rồi."

"Em đã nói mà," dì vỗ vỗ vai Sơ Nhất, "Em đã bảo thằng nhóc này phát triển muộn, một khi đã cao vọt lên hù chết người ta luôn."

Mãi cho đến tận lúc ăn cơm dì vẫn còn đắm chìm trong chiều cao của cậu.

"Này trẻ ranh to xác," dì lấy điện thoại ra chụp cậu tách tách liên hồi, "Lát nữa gửi cho bà dì cháu xem, làm sao mà nhận ra được nhóc con đáng thương lúc trước cơ chứ."

"Dì mập lên." Sơ Nhất nói.

"Ôi cháu nhìn ra rồi à?" Dì sờ sờ mặt, "Cháu không thể giả vờ không nhìn thấy được à!"

"Quá rõ ràng," Sơ Nhất ngẩn người, "Quá khó giả, vờ mà."

"Tiểu quỷ!" Dì nói, "Học xấu."

Sơ Nhất cười cười.

"Dì thấy trường học các cháu rất lớn, bối cảnh không tồi nhỉ?" Dì nói, "Quan hệ với bạn bè trong ký túc xá đều tốt chứ? Có ai bắt nạt cháu không?"

"Em xem bây giờ nó đã cao thế này rồi," dượng nói, "Ai dám bắt nạt, còn biết đánh quyền."

"Tính cách nó mềm mỏng," dì nói, "Lớn lên bề ngoài trâu bò nhưng vẫn là tính cách Chó con, em vẫn không yên lòng."

"Không ai bắt, bắt nạt cháu," Sơ Nhất cười nói, "Bạn học đều rất, rất tốt."

"Vậy thì được, cháu cố gắng học hành nhé," dì nói, "Có tay nghề chuyên môn rồi sau này không có gì phải sợ."

"Vâng," Sơ Nhất gật gật đầu, do dự một chốc cậu mới nhẹ giọng hỏi một câu, "Mẹ cháu ... nói muốn ly, ly hôn..."

"Nói vậy nửa tháng nay rồi," dì thở dài, "Không biết thế nào, cháu cũng đừng khuyên chị ấy, chị ấy chịu áp lực lớn, bà ngoại cháu mỗi ngày ở nhà đều gây phiền toái, mẹ cháu chưa bỏ nhà ra đi là còn may."

"Ừm." Sơ Nhất đáp một tiếng.

"Tết cháu có về nhà không?" Dì hỏi.

Sơ Nhất không lên tiếng.

"Anh xem," dì nhìn sang dượng, "Em đã bảo cả nhà bọn họ đều có bệnh, vứt cả giường của nó đi, giờ cũng không muốn về nữa!"

"Sẽ về," Sơ Nhất nhẹ giọng nói, "Cũng phải về xem, xem, còn phải thăm, thăm ông, bà nội."

"Lần này cháu về mua cho ông nội cháu cái điện thoại người già," dì nói, "Như vậy còn có thể gọi điện thoại."

"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.

Dì cho cậu một đống đồ ăn xách về, còn có mấy bộ quần áo, tuy rằng mua theo số đo cũ hẳn là nhỏ một cỡ, nhưng cũng may đều là quần áo thể thao rộng rãi, cậu vẫn mặc được.

Dì đi rồi, Sơ Nhất cảm thấy có chút trống rỗng.

Cậu xách đồ ăn về chia cho mọi người ở ký túc xá, ai cũng cho là nhà cậu mang đến.

"Nhà" là chỉ cha mẹ của mình, nhà của chính mình.

Cậu không giải thích thêm, nhưng thật sự trống trải quá.

Cậu rất thích dì, đối xử với cậu thật tốt, nhưng dì cũng không phải bố mẹ, cũng không phải ông bà ngoại, dì không thể quanh năm suốt tháng đi cùng với cậu.

Có loại tình cảm, đúng là không có cách nào thay thế.

Sau đó nếu cậu có nhà của chính mình ... À, nhà của chính mình?

Cái này hình như không có khả năng lắm.

Nhà có ba, có mẹ, có con cái.

Đối với cậu mà nói, hẳn là không thể rồi, nếu như cậu và ... Yến Hàng ...

Ý nghĩ này thật sự khiến người ta đột nhiên hoảng loạn, bên cạnh không có bất cứ ai nhưng Sơ Nhất vẫn cảm thấy mặt mình hơi đỏ.

Nhưng lại không nhịn được tiếp tục suy nghĩ.

Cực kỳ không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net