Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Hàng chạy đuổi theo tới đầu khúc ngoặt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, phải bắt được tên này.

Không phải để trả thù vết dao lần trước.

Tên kia là mối liên hệ duy nhất mà hắn có hiện tại, tuy rằng chưa thể xác định gã có liên quan trực tiếp tới chuyện năm đó hay không, nhưng gã đã xuất hiện lần thứ ba xung quanh hắn, theo dõi hắn, ít nhiều sẽ có tác dụng.

Hắn và Sơ Nhất đều lao tới rất nhanh, lúc đến chỗ ngoặt vì an toàn hắn thả chậm bước chân, Sơ Nhất lại vọt thẳng tắp vào khúc ngoặt.

"Chậm chút!" Yến Hàng nén giọng hô một tiếng, đôi mắt nhìn góc tường đề phòng tình huống bất ngờ.

Nếu tốc độ hành động của Sơ Nhất bù lại cho tốc độ nói chuyện của cậu, nhất định có thể niệm một trăm lần "Nồi đồng nấu ốc, nồi đất nấu ếch" mà không vấp lần nào.

Yến Hàng vừa lên tiếng, Sơ Nhất ngay lập tức giảm tốc độ, hơn nữa do quán tính nên cậu thậm chí cực kỳ đẹp trai mà đạp lên tường một cước, khiến mình không trực tiếp nhảy vào đầu khúc ngoặt, còn có thể bảo trì khoảng cách nhất định với hướng từ khúc ngoặt chạy ra.

Mọe, Chó con giờ có thể vô thức giở trò giả bộ đẹp trai rồi.

Hay là đang giỡn mặt cao thủ chuyên giở trò giả bộ đẹp trai Yến Cơ Đạo đây hả.

Sau khúc ngoặt là một con phố, hai bên đường có một vài lối rẽ nhỏ, kéo dài tới một vài tiểu khu khác, nếu lúc này mà không bắt được tên què đang chạy như điên phía trước kia gã sẽ xổng mất.

Không, lúc tên này chạy thế mà không nhìn ra chân trái có vấn đề, chạy trốn vù vù.

Yến Hàng hít một hơi, lâu lắm rồi không chạy như vậy, may mà hôm nay ra ngoài để thoải mái nên hắn chọn đi giày thể thao.

Hắn đột nhiên tăng tốc, nhìn chằm chằm phía sau tên què đuổi tới, trong nháy mắt đã quẳng ý định giỡn Sơ Nhất giả vờ đẹp trai một chút ra sau đầu.

Sơ Nhất theo sát Yến Hàng, Yến Hàng đột nhiên bộc phát năng lực làm cậu tâm phục khẩu phục, lần trước trên đường bị Yến Hàng đi giày lười đuổi chạy sấp mặt, cậu đã gần như quỳ lạy rồi.

Giờ cậu chỉ có thể liều mạng sải chân theo sát phía sau, cậu sợ lại có gì bất ngờ phát sinh.

Chạy chưa tới 1 phút hai người bọn họ đã đuổi tới phía sau lưng tên kia.

Vẫn là chiêu quen thuộc của Yến Hàng, không biết móc cái gì đó từ đâu ra, ném về phía tên kia.

Đồ vật kia đập trúng gáy gã rơi xuống đất rồi cậu mới nhìn ra đó là một con dao nhíp, cậu đã từng được hưởng cú phi dao nhíp này một lần rồi.

Yến Hàng mang dao theo người, lại dùng như xích chùy.

Tên nọ bị đập vào gáy liền lảo đảo một chút, nhưng vẫn dùng tốc độ điên rồ tiếp tục lảo đảo chạy về phía trước, rẽ vào một lối rẽ nhỏ bên đường.

Yến Hàng vì ném xích chùy nên tốc độ bị ảnh hưởng, Sơ Nhất nhanh chóng lao lên.

Cảnh tượng này có ký ức trong đầu cậu, cùng một tốc độ, cùng một khoảng cách, cùng một đối tượng.

Còn cách tên kia vài bước cậu liền nhảy lên một cái, tung một cước trên không trung đạp vào lưng gã một cước, tên nọ chân run lên, bị cậu đạp cho úp thẳng mặt xuống đất.

Chắc gã biết rằng nếu bị hai người bọn họ bắt được sẽ phiền phức, vừa ngã sấp xuống lập tức nhảy lên định tiếp tục chạy trốn.

Sơ Nhất đang định đạp vào lưng gã phát nữa thì Yến Hàng từ phía sau vọt lên, đạp thẳng vào gáy tên nọ.

Tên nọ lần thứ hai sấp mặt dưới đất, hẳn là đập vào mũi rồi, gã nằm trên mặt đất bụm mũi.

Sơ Nhất không biết phải làm gì, chỉ có thể nhìn sang Yến Hàng.

Yến Hàng kéo cánh tay gã lên: "Nói."

Tên nọ ngửa mặt nằm trên đất, tay vẫn bụm mũi, từ kẽ tay có máu chảy ra, hẳn là mũi bị đập chảy máu, nghe Yến Hàng nói xong gã cũng không lên tiếng.

Yến Hàng đứng dậy, đợi hai giây, đá mạnh một cước vào eo gã.

Tên nọ co rúm lại thành một cục.

Sơ Nhất đứng bên cạnh nhìn cũng có thể cảm nhận được cường độ cú đá này của Yến Hàng, tâm lý cậu đột nhiên co rút theo, xưa nay cậu chưa từng thấy Yến Hàng xuống tay nặng như vậy.

"Nói hay không?" Yến Hàng khom lưng nhìn mặt tên kia.

Tên này vẫn không lên tiếng, chỉ đem tay đang bụm mũi chuyển xuống ôm lấy eo, nhắm mắt lại thở hổn hển.

Yến Hàng đang định mở miệng nói tiếp, tên kia hô lên: "Cứu mạng! Cướp!"

Lúc này trên đường cơ bản không có người đi đường, mấy chiếc xe đi ngang qua cũng không chú ý tới động tĩnh bên này, hai bên đường đều là hàng cây xanh, giờ này tiểu khu cũng rất ít người đi lại, hơn nữa chắc bởi vì cú đá của Yến Hàng khá nặng nên giọng gã không đủ lớn.

Nhưng Sơ Nhất vẫn bị gã dọa cho hết hồn, tự nhiên tức phát điên.

Loại vô lại gì thế này! Vừa ăn cướp vừa la làng!

Yến Hàng có vẻ cũng nổi giận, không nói nữa, đá một cước vào đầu gã.

Hết sức bồi thêm từng cú từng cú lên người tên này, mạng sườn, thắt lưng, bụng, đều là nơi yếu hại, Sơ Nhất sửng sốt mười mấy giây mới hồi phục tinh thần.

"Yến Hàng!" Cậu hô lên một tiếng.

Tên kia nằm trên đất bắt đầu ôm lấy đầu, sau đó cánh tay không còn sức lực, bị Yến Hàng liên tục đá vài cước vào đầu.

Sơ Nhất thậm chí nhìn thấy có cú đá vào cằm, người kia tới mấy giây không thở được.

"Yến Hàng!" Cậu lại hô lên một tiếng nữa, Đánh như vậy sẽ chết người mất!

Cậu chưa từng thấy Yến Hàng phẫn nộ như vậy, chưa từng thấy hắn cú nào cú nấy đều như muốn mạng người ta như vậy.

Trước đây cậu còn ảo tưởng rằng nếu mình đánh nhau với Yến Hàng chưa chắc đã ở thế hạ phong, giờ cậu sáng mắt rồi, nếu Yến Hàng thật sự động thủ với cậu, chắc chắn cậu đến cơ hội chống trả cũng không có.

Sửng sốt mất mấy giây, cắn răng một cái nhào tới, định ôm lấy Yến Hàng từ sau lưng kéo hắn ra.

Mà vừa mới tới gần, cùi chỏ của Yến Hàng như phản xạ có điều kiện lui về sau một cái, thụi thẳng vào mạng sườn cậu, cậu đau đến hít sâu một hơi, nhưng vẫn cắn răng chống đỡ cú này.

Cậu giang cánh tay ôm lấy Yến Hàng từ phía sau, sau đó lồng hai bàn tay vào nhau, khóa Yến Hàng trong vòng tay cậu.

Yến Hàng còn muốn giơ chân đá, cậu nhanh chóng lùi về sau kéo Yến Hàng ra xa, một cú này của Yến Hàng đạp vào không khí.

"Yến Hàng!" Sơ Nhất ghé vào tai hắn gằn giọng nói, "Bình tĩnh!"

Yến Hàng không nói gì, chỉ giãy dụa hai cái.

"Đánh chết hắn mất!" Sơ Nhất ghì chặt cánh tay.

Yến Hàng vẫn không lên tiếng, nhưng tay đột nhiên thò sang bên sờ sờ người cậu.

Sơ Nhất không biết đây là chiêu gì, nhưng cậu biết Yến Hàng có vô số chiêu trốn thoát, hơn nữa còn cực kỳ lợi hại, cậu chỉ có thể chặn trước một bước.

Cậu buông tay ra, đồng thời nắm lấy vai Yến Hàng mạnh mẽ quăng hắn về phía bờ tường.

Cậu chạy không nhanh bằng Yến Hàng, kỹ thuật đánh nhau không trâu bò như Yến Hàng, nhưng cậu chắc chắn sức lực mình mạnh hơn Yến Hàng.

Vung tay một cái, cả người Yến Hàng gần như xô vào tường, sau đó Sơ Nhất lập tức lao đến, cậu sợ đầu Yến Hàng bị đập vào tường.

Nhưng dù sao Yến Hàng cũng là tay có kinh nghiệm, lưng lao về phía tường nhưng đầu hơi cúi xuống, giảm bớt một phần quán tính, không bị đập vào.

Sơ Nhất vồ tới, cánh tay trái chặn ở ngực hắn, tay phải đè lên trán Yến Hàng.

"Yến Hàng!" Cậu nhìn chằm chằm đôi mắt Yến Hàng, "Nhìn em!"

Hơi thở Yến Hàng có chút rối loạn, tránh ra một chút rồi rút cục dựa lưng vào tường, không động đậy nữa.

"Nhìn em!" Sơ Nhất quan sát hắn, "Nhìn em đi!"

Yến Hàng nhìn cậu, một lát sau mới nhẹ giọng nói một câu: "Con Chó đất thôi, đẹp đẽ gì mà nhìn."

"Đừng đánh." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng không lên tiếng.

"Đừng đánh nữa," Sơ Nhất nói tiếp, "Nghe thấy không?"

"Em không nói lắp à?" Yến Hàng nói.

"Tách ra," Sơ Nhất nói, "Không nói lắp."

Yến Hàng cười cười, dõi mắt xuống nhìn lướt qua người đang nằm trên đất: "Gọi điện cho chú Thôi, báo cảnh sát."

"Ừm." Sơ Nhất lập tức móc điện thoại ra.

Trong lúc cậu đang gọi điện, Yến Hàng đi tới sờ sờ túi áo túi quần tên kia một chút, không tìm thấy thứ gì hữu dụng.

Xe Thôi Dật rất nhanh đã tới, dừng ở ven đường.

Sau đó một chiếc xe cảnh sát cũng tới.

Sơ Nhất nhìn tên kia bị đưa lên xe cảnh sát, lại nhìn Yến Hàng bị cảnh sát gọi sang một bên hỏi han tình hình tới nửa ngày, cuối cùng nhìn xe cảnh sát đi rồi cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngồi trên xe Thôi Dật rồi cậu vẫn còn chưa hết hoảng hốt.

"Mùng 2 quay lại à?" Thôi Dật hỏi.

"Tối mùng 1 về," Yến Hàng nói, "Mùng 2 cháu phải đi làm."

"Ừ," Thôi Dật quẹo xe một cái, lái về phía cổng tiểu khu, "Chủ yếu là nếu như có gì cần hỏi thêm cháu, cháu phải tới một chuyến."

"Được." Yến Hàng dựa vào chỗ giữa cửa xe và lưng ghế, duỗi dài người.

"Túi của chúng ta!" Sơ Nhất đột nhiên ngồi phắt dậy.

"Không mất được," Thôi Dật nói, "Cổng có bảo vệ mà."

Chỗ bọn họ ném đồ đạc đuổi theo tên kia ngay bên cạnh cổng lớn tiểu khu, bảo vệ đã xách đồ của họ vào trong bốt gác.

Nhìn thấy bọn họ chạy tới, mặt mũi sợ hết hồn xách đồ ra: "Các cậu vừa mới ... đuổi trộm à?"

"Phải đó." Yến Hàng nói.

"Bắt được không?" Bảo vệ hỏi, "Sao không gọi tôi một tiếng, tôi cũng tới giúp một chút."

"Bắt được rồi," Yến Hàng cười cười, "Cướp ranh thôi, nếu là cướp lớn nhất định sẽ gọi anh."

"Nhanh lên, còn phải đi sân bay," Thôi Dật nhìn đồng hồ, "Sợ là bị muộn rồi."

"Muộn thì đổi chuyến." Yến Hàng nói.

"Chú thử lái xe hết cỡ xem có ăn thua không." Thôi Dật nói.

Thôi Dật lái xe rất vững vàng, nghiêm túc y như phong cách làm việc của người trung niên, không tranh không đoạt không giận, thực sự nổi giận sẽ mắng, lúc mắng vẫn có thể duy trì tốc độ xe ổn định.

Hôm nay trên đường ít người, lần đầu tiên Yến Hàng thấy Thôi Dật tăng tốc, nhưng chưa hề vượt quá tốc độ cho phép.

"Cháu cứ tưởng chú định phóng hết cỡ?" Yến Hàng nhìn đồng hồ công tơ mét.

"Tốt xấu gì ta cũng là luật sư nhé." Thôi Dật nói.

"Không nói suýt nữa cháu quên mất." Yến Hàng cười cười, quay đầu nhìn Sơ Nhất.

Sơ Nhất dựa lưng ra sau nãy giờ vẫn im thin thít, mắt nhìn thẳng phía trước, không biết đang thất thần hay đang nghĩ lại chuyện lúc nãy.

Hắn vươn tay chọt chọt cánh tay Sơ Nhất.

Sơ Nhất quay sang nhìn hắn: "Hả?"

"Hả?" Yến Hàng nghiên đầu.

"Không sao." Sơ Nhất nở nụ cười.

Đến sân bay vẫn còn chút thời gian, chỉ cần bọn họ có thể chạy thẳng một đường như bay không ngừng không nghỉ, cẩu không ngừng móng vuốt mà chạy thẳng vào cửa thì sẽ không bị muộn chuyến.

"Nhanh lên chạy chạy đi nhanh lên," Thôi Dật thúc giục, "Đến nơi gọi điện cho chú."

"Ừm!" Sơ Nhất xách đồ lên chạy thẳng vào trong.

"Aiz..." Yến Hàng đi theo sau cậu, cực kỳ khó chịu, "Anh ghét nhất vội vội vàng vàng như này, thà rằng cứ đổi chuyến khác cho xong..."

"Chạy nhanh!" Sơ Nhất quay đầu lại hô về phía hắn một tiếng.

"Gào cái rắm!" Yến Hàng nói.

"Cái rắm!" Sơ Nhất lại quay đầu lại hô tiếng nữa.

Yến Hàng vừa cười vừa chạy theo cậu, chạy đến cửa vào máy bay cười đến không còn hơi sức nữa.

"Điểm danh!" Rốt cục Sơ Nhất thả chậm bước chân, "Hành khách Sơ, Sơ Nhất Yến, Hàng."

Cửa lên máy bay đã không còn hành khách, hai người bọn họ là người cuối cùng đăng ký.

Ngồi vào chỗ rồi Yến Hàng thắt dây an toàn, ngả lưng dựa vào ghế, không muốn động đậy dù chỉ một chút.

Có hơi mệt.

Loại mệt mỏi này không chỉ do thể lực, mà còn do tinh thần.

Hắn nghiêng đầu nhìn Sơ Nhất.

Sơ Nhất nhìn vẫn rất bình thường, thất thần một hồi trên xe ô tô, dường như bây giờ đã tỉnh táo lại rồi, đang nhìn chằm chằm nữ tiếp viên giảng giải các quy định về an toàn cho hành khách.

Yến Hàng nhìn góc nghiêng gương mặt cậu.

Lớn rồi nha, là thanh niên rồi.

Suốt một thời gian dài như vậy, hôm nay Yến Hàng mới xem như được thấy một Sơ Nhất Cẩu ca chân chính.

Ngay khi tâm trạng hắn không khống chế được, phản ứng của Sơ Nhất làm hắn giật mình.

"Nhìn em!"

Lúc nói ra hai chữ này, trong ánh mắt của Sơ Nhất tràn ngập bình tĩnh và kiên định, thực sự khiến hắn bất ngờ.

Nhưng giúp hắn bình tĩnh lại được, chính là ánh mắt đó.

Trong nháy mắt hắn đột nhiên cảm giác được, Sơ Nhất gần như là chỗ dựa của hắn.

Nhóc nói lắp đã không cần hắn bảo kê nữa, nói không chừng bây giờ nhóc nói lắp còn có thể vung tay lên bảo vệ hắn.

Yến Hàng cười cười.

Sơ Nhất quay đầu liếc mắt nhìn hắn: "Cười cái gì?"

"Đoán xem." Yến Hàng nói.

"Em quá, đẹp trai hả?" Sơ Nhất nói.

"Vâng," Yến Hàng gật gật đầu, "Độ không biết xấu hổ của ngài tỉ lệ thuận với độ đẹp trai."

Sơ Nhất cười cười, xoa xoa mũi, tiếp tục nhìn nữ tiếp viên hàng không.

Chó đất rất cẩn thận, hết thảy hành khách trên chuyến bay này người nghe nghiêm túc nhất chính là cậu, thậm chí còn thò cổ nhìn lối thoát hiểm một cái.

Thái độ nghiêm túc và cẩn thận này nếu là của người khác có thể sẽ hơi ngớ ngẩn, nhưng vì là Sơ Nhất nên sẽ không khỏi khiến người ta cảm thấy thật đẹp trai.

"Nhìn em!"

Trong đầu Yến Hàng vẫn luôn vang lên câu nói này.

Nhìn em.

Yến Hàng nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra gương mặt Sơ Nhất khi nói câu nói đó.

Sơ Nhất là một đứa trẻ tính nết rất tốt, rất ít khi Yến Hàng có thể nhìn thấy vẻ mặt cậu giống như hôm nay, khiến hắn trong nháy mắt nghĩ rằng Sơ Nhất đã không còn dáng vẻ Chó con nữa rồi.

Thậm chí lần đầu tiên hắn phát hiện, đường viền gương mặt Sơ Nhất cũng đã khác trước, không còn nhu hòa như bé con.

Mà đã có mấy phần ... lạnh lùng?

Một kẻ mù chữ như Yến Hàng tự nhiên không tìm được từ thích hợp để hình dung.

"Yến Hàng." Sơ Nhất vỗ vỗ tay hắn.

"Ừa," Yến Hàng mở mắt ra, "Sao thế?"

"Sắp bay rồi." Sơ Nhất nói.

"Há," Yến Hàng đáp một tiếng, cùng Sơ Nhất hai mặt nhìn nhau một chốc, Sơ Nhất dường như không có ý định nói tiếp, hắn không thể làm gì khác đành hỏi một câu, "Sau đó thì sao?"

"Không có sau, đó," Sơ Nhất nhìn hắn, "Chỉ là bảo, bảo anh là sắp, sắp bay rồi."

"... Ừ anh biết rồi." Yến Hàng cười cười, lần nữa nhắm mắt lại.

"Chốc nữa hẵng, hẵng ngủ," Sơ Nhất lại vỗ vỗ tay hắn, "Lúc bay, mở mắt."

"Lúc bay sao lại không thể nhắm mắt ngủ?" Yến Hàng bất đắc dĩ nhìn cậu.

"Không biết," Sơ Nhất suy nghĩ một chút, "Mở to mắt cho an, an toàn."

"Ờ." Yến Hàng thở dài, nghe lời không nhắm mắt lại nữa, cùng Sơ Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mãi cho đến khi máy bay bay ổn định rồi Sơ Nhất mới xán đến, ghé tai hắn nói một câu: "Sau này anh đừng, đừng như vậy."

"Như nào?" Yến Hàng hỏi.

"Đánh người như, như hôm nay," Sơ Nhất, "Ra tay không, đếm được."

"Ừa," Yến Hàng gật gật đầu, "Được, nghe lời em."

"Cực kỳ đáng, sợ." Sơ Nhất nói.

"Làm em sợ à?" Yến Hàng quay đầu sang.

Lúc này hắn đang cách mặt Sơ Nhất rất gần, có thể đếm được lông mi của Sơ Nhất, cũng có thể nhìn thấy cậu hơi nhíu mày.

"Ừa." Sơ Nhất thở dài.

"Nếp nhăn của em này," Yến Hàng xoa xoa mi tâm cậu, "Không cân xứng."

"Nếp nhăn nói nó không, không phiền nhìn, không cân xứng." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng mới vừa cười rộ lên cậu đột nhiên hốt hoảng sờ sờ trán mình một cái: "Em có nếp nhăn?"

"À, chỉ là ..." Yến Hàng còn chưa nói xong đã bị cậu ngắt lời.

"Anh còn chưa, chưa có cơ mà!" Sơ Nhất nói.

"Con mẹ nó anh chỉ lớn hơn em ba tuổi chứ không phải ba mươi tuổi, dựa vào đâu mà anh phải có." Yến Hàng nói.

"Em mới mười, bảy mà!" Sơ Nhất khiếp sợ nói.

"Anh nói nếp nhăn đó," Yến Hàng bất đắc dĩ thở dài, "Là nói lúc em cau mày có nếp nho nhỏ trên trán! Chứ ai bảo em có nếp nhăn đâu!"

"... À." Sơ Nhất thở phào nhẹ nhõm, ngả lưng dựa vào thành ghế.

Vốn dĩ Yến Hàng định trên máy bay ngủ một giấc, nhưng trạng thái này hắn cũng không ngủ được, hơn nữa Sơ Nhất vẫn luôn nắm tay hắn, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay hắn, hắn chỉ có thể nhắm mắt giả vờ ngủ.

Có điều vấn đề của hắn là do tâm trạng, không phải hắn buồn ngủ.

Sơ Nhất suốt quãng đường luôn nắm tay hắn, lại có chút tác dụng bình ổn tinh thần, lúc xuống máy bay cảm giác mệt mỏi của Yến Hàng biết mất không ít.

"Lát nữa về thẳng nhà em đúng không?" Yến Hàng hỏi, "Anh đứng dưới lầu đợi em."

"Ừa," Sơ Nhất gật gật đầu, "Anh đi theo em lên, lên đi, ở ngoài lạnh, lạnh lắm."

"Được rồi," Yến Hàng cười cười, "Nói rõ trước, bà ngoại em mà dám mắng anh, anh không nhịn như em đâu đấy, anh sẽ cãi nhau với bà ngoại em."

"Hiện giờ em cũng, không nhịn bà." Sơ Nhất nói.

"Thật?" Yến Hàng quay đầu nhìn cậu.

"Ừa," Sơ Nhất kéo kéo cổ áo, "Em bây giờ tính khí, bạo phát."

Yến Hàng cười không lên tiếng.

"Thật" Sơ Nhất nói, "Đất đấu."

"Đất đấu là cái gì?" Yến Hàng hỏi.

"Chó đất đội lốt chó, đấu." Sơ Nhất trả lời.

"Đệt." Yến Hàng phá ra cười đến suýt sặc nước miếng.

Có điều Sơ Nhất nói nghe rất trâu bò, nhưng từ lúc lên xe taxi Sơ Nhất không nói thêm một lời nào nữa, lúc xuống xe ở ngã tư gần nhà, Yến Hàng có thể cảm giác được Sơ Nhất đang căng thẳng.

Hắn có chút cảm thán, vậy mà về nhà lại có thể khiến Sơ Nhất căng thằng, nhà này cũng thật quá mức thần kỳ.

Yến Hàng nhìn bốn phía một chút, hắn đương nhiên không thấy căng thẳng, nhưng vẫn có chút cảm xúc đặc biệt.

Nơi này hắn quá quen thuộc, con đường hắn đã từng đi, khu phố hắn đã từ ở, căn phòng cho thuê duy nhất để lại cho hắn ký ức giữa cuộc sống du đãng suốt nhiều năm như vậy.

Còn có con ngõ nhỏ từng tràn đầy vết máu.

Không nói được đây là cảm giác gì, không khó chịu, cũng không ngột ngạt, lại càng không phiền muộn, nói chính xác thì có lẽ hơi thất vọng.

Hắn và bố hắn chia xa từ chỗ này, đã hai mùa xuân rồi.

"Lát nữa ghé tiệm, tạp hóa," Sơ Nhất vừa đi vào trong vừa nói, "Mua cho bà em cây, cây thuốc."

"Ừm." Yến Hàng đáp một tiếng.

Hắn chưa tới nhà Sơ Nhất bao giờ, cũng chưa từng đi qua con đường này, nhìn qua cũng không khác mấy, cũ nát mà u ám, đặc biệt vào mùa đông, ven tường tuyết đọng thành từng ụ nhỏ, cuối năm vắng người càng làm con đường trở nên tịch mịch hơn.

Lần đầu tiên hắn từ phố lớn phồn hoa chuyển tới đây, chỉ cảm thấy vẫn y như cũ, lâu vậy rồi mà một chút thay đổi cũng không có.

Đi ngang qua ba tòa nhà, Yến Hàng nghe thấy phía trước có âm thanh rất huyên náo.

Mà nghe kỹ một chút, dường như trong đó có giọng phụ nữ đang ngoác miệng kêu gào.

Sơ Nhất đột nhiên dừng bước.

Yến Hàng lập tức phản ứng lại, đây ... là bà ngoại lông mày bên dài bên ngắn của Sơ Nhất.

"Không có thiên lý à ----" Yến Hàng vểnh tai lắng nghe, có thể nghe được mấy câu, "Bắt nạt cô nhi quả phụ chúng tao ---- cuối năm không cho người ta sống à ----"

Yến Hàng ngẩn người, Cô nhi quả phụ?

Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn Sơ Nhất: "Ông ngoại em ..."

"Vẫn còn sống," Sơ Nhất nói, "Câu, cửa miệng."

"Ồ." Yến Hàng thở dài.

"Đi thôi," Sơ Nhất xoay người đi ngược lại, "Đi mời dì, dì em ăn bữa cơm, rồi đến quyền, quyền quán, sau đó đến nhà ông bà, nội ăn Tết."

"Được." Yến Hàng gật gật đầu.

Quay lại đường lớn, Sơ Nhất theo thói quen đi về hướng bờ sông.

"Đến thăm hốc cây của em à?" Yến Hàng hỏi.

"Ừa," Sơ Nhất ngẫm nghĩ rồi cười, quay đầu, "Có khi nó vẫn, vẫn nhớ anh đấy."

"Chứ sao," Yến Hàng nói, "Anh nói chuyện với nó cũng nhiều mà."

Cảm xúc của Sơ Nhất thật dễ điều chỉnh, cứ như vậy một hồi, cậu đã vui vẻ hơn không ít, trên đường đi tới bờ sông nhìn rất vui vẻ.

Đi tới lối rẽ ra bờ sông, có ba người từ phía đó đi ra.

Yến Hàng liếc mắt nhìn, không nhìn rõ mặt mũi nhưng bước chân tư thế có thể nhìn ra được, là Cua đồng và hai tên tùy tùng tôm tép của gã.

Đầu tiên Lương Binh hiển nhiên chỉ nhận ra Yến Hàng, lần thứ hai ánh mắt gã lướt quá Sơ Nhất đột nhiên trợn trừng, sau đó rất nhanh khôi phục lại bình thường.

Sơ Nhất nhìn gã.

Nếu theo thói quen trước kia cậu đã tránh đi, nhưng bây giờ cậu đứng im không nhúc nhích.

Lương Binh cũng không có dáng vẻ tìm chuyện phiền phức với cậu như trước đây, khựng lại một chút xong dẫn theo hai tên tùy tùng đi sát về phía tường bên kia, tiếp tục đi thẳng phía trước.

"Gã nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net