Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó Yến Hàng mất ngủ một cách triệt để, bình thường nếu mất ngủ hắn sẽ cố gắng hạn chế cử động hết mức có thể, nhưng hôm nay thì không cần, nghe là biết Sơ Nhất cũng mất ngủ.

Lúc nửa đêm hai người bọn họ còn hàn huyên một chốc, thế nhưng đến hừng đông Yến Hàng đã không còn nhớ được bọn họ hàn huyên cái gì, nhiều khi ban đêm chính là như vậy, rõ ràng không ngủ, lại không biết đêm vừa trải qua như thế nào.

Sơ Lập Tân bị bắt, đối với Yến Hàng vẫn luôn nỗ lực duy trì tâm trạng bình tĩnh mà nói, không thể dùng "Bắn súng vào mặt hồ đang yên ả" để hình dung được, ít nhất phải là nã đại bác.

Hắn biết với lá gan và kinh nghiệm của bố Sơ Nhất, chắc chắn sẽ bị bắt nhanh thôi, lại còn có ... hắn đã khai với cảnh sát rằng có thể từng gặp bố Sơ Nhất.

Mà sau khi người đã bị bắt rồi, rất nhiều chuyện sẽ từ từ được vạch trần, vai trò của bố hắn trong vụ này cũng sẽ trở nên rõ ràng, điều hắn sợ chính là chút chân tướng đó.

Thực ra hắn cũng như Sơ Nhất, vừa muốn biết, vừa sợ phải biết.

Buổi sáng ngủ dậy mắt Sơ Nhất quầng thâm một quầng, một người không mấy khi mất ngủ tự dưng lại mất ngủ nhìn một cái là biết, hắn cảm thấy nhìn bề ngoài chắc mình trông vẫn còn có tinh thần hơn Sơ Nhất nhiều.

"Em hơi, hơi căng thẳng," Sơ Nhất rửa mặt xong nhìn gương, "Mà ăn, ăn cũng không vô."

"Anh cũng ăn không vô, không ăn sáng nữa," Yến Hàng chen cậu sang một bên, mở vòi tạt nước lên mặt, "Đi làm thủ tục cho xong rồi tính."

"Ừm." Sơ Nhất đáp lời.

"Em đừng sốt sắng quá," Yến Hàng xoa xoa mặt, "Bố em không có chuyện gì lớn đâu."

"Sao anh, anh biết được." Sơ Nhất thở dài.

"Bố em có gan đâm người khác à?" Yến Hàng hỏi.

"Ông ấy nào dám." Sơ Nhất ngẩn người.

"Ông ấy không đâm người, sẽ không có chuyện gì." Yến Hàng nói.

"Ừm." Sơ Nhất đáp một tiếng.

Sau đó hai người bọn họ không ai nói gì nữa.

Sơ Nhất nhìn Yến Hàng, Yến Hàng ngẩn người chống tay lên bồn rửa mặt.

Sơ Nhất không biết Yến Hàng đang nghĩ gì, chỉ biết nếu như không phải bố cậu đâm người, vậy chỉ có thể là chú Yến, mà hơn nữa người bị đâm là lão Đinh đã chết rồi.

Nghĩ rồi lại không muốn tiếp tục nghĩ nữa.

Cậu không hiểu pháp luật, cũng không dám suy nghĩ tùy tiện lung tung.

Càng không muốn Yến Hàng phải suy nghĩ.

Cậu bước tới ôm eo Yến Hàng, gác mặt lên vai hắn.

"Cầu an ủi hả?" Yến Hàng hỏi.

"An ủi anh." Sơ Nhất cọ cọ người hắn.

"Há," Yến Hàng cười cười, "Cọ cọ hai cái nữa anh lên bây giờ."

Sơ Nhất sửng sốt hai giây xong mới phản ứng được: "Loại người gì, gì vậy hả."

"Tiểu Thiên ca ca anh tuấn của em." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất cười không lên tiếng, nhắm mắt lại.

Không hiểu tại sao lúc này lại đột nhiên cảm thấy hơi mệt, đứng như vậy rồi không muốn động đậy nữa.

Mãi cho đến khi Thôi Dật gọi điện thoại cho Yến Hàng hai người bọn họ mới đi ra khỏi nhà tắm.

"Bảo chúng ta xuống luôn, chú ấy lái xe tới dưới lầu." Yến Hàng nói.

"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu, đi theo hắn ra khỏi cửa.

Hôm nay thời tiết không tệ lắm, có lẽ vì mất ngủ cả đêm nên lúc đi từ trong lầu ra ngoài, ánh nắng còn chưa kịp chói chang đã có thể khiến mắt hơi nhức mỏi.

"Sơ Nhất hình như ngủ không ngon hả?" Thôi Dật hỏi một câu.

"Không ngủ." Sơ Nhất hơi ngượng ngùng dụi dụi mắt.

"Chuyện này cháu có nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì," Thôi Dật nói, "Nhóc con."

Sơ Nhất nhếch khóe miệng cười cười.

May mà ông bà nội còn chưa biết chuyện này, nếu không cậu càng không ngủ được, sợ ông bà sốt ruột.

Cứ nghĩ đến ông bà nội, cậu lại đột nhiên nghĩ tới cả mẹ Sơ và ông bà ngoại, bọn họ đều đã biết chuyện bố Sơ bị bắt, Bây giờ bọn họ đang nghĩ gì, đang làm gì?

Có sốt sắng đi hỏi thăm không?

Hay là thực sự mặc kệ không quan tâm như lời họi nói?

"Chú Thôi," Sơ Nhất nhìn lưng Thôi Dật, "Chuyện bố cháu có, phải là chỉ nửa, nửa tháng là có kết, kết quả phải không?"

"Nếu ông ấy không làm gì, sẽ không lâu đâu." Thôi Dật nói.

"Vậy nếu ông ấy làm, gì thì sao?" Sơ Nhất lại hỏi.

"Thế còn phải xem là làm gì," Thôi Dật nói, "Ông ấy có phải đồng bọn không, trong lúc lẩn trốn có tiếp tục phạm án lần nào không, khẩu cung khai có đúng không ... Chuyện này nói ra rất phức tạp, mấy đứa không cần để ý nhiều đến vậy, Tiểu Bạch vẫn luôn tiếp nhận án hình sự, có cô ấy rồi hai đứa yên tâm đi."

"Cháu cứ nghĩ là có chú mới có thể yên tâm." Yến Hàng cười nói.

"Ngày nào đó hai đứa tranh chấp về kinh tế với người ta," Thôi Dật nói, "Tìm chú mới thích hợp nhất."

"Cháu tổng cộng có ba, ba nghìn đồng," Sơ Nhất nói, "Mang trong người nhiều, nhiều nhất hai trăm, có muốn tranh, tranh chấp cũng không nổi."

Thôi Dật nở nụ cười: "Còn có thể đùa được, xem ra tố chất tâm lý không tồi."

"Em ấy thuộc loại phản xạ có điều kiện." Yến Hàng cười nói.

Chị luật sư siêu trâu bò họ Bạch, cho dù Thôi Dật gọi là Tiểu Bạch thì Yến Hàng và Sơ Nhất vẫn gọi là chị Bạch.

Chị Bạch không phải là nữ luật sư rất có khí thế như Sơ Nhất tưởng tượng, mà dáng vẻ dịu dàng, lúc nào cũng tươi cười.

Sơ Nhất không biết thủ tục làm thế nào, chỉ biết cậu sẽ ký tên thay cho mẹ.

"Cái này em giỏi, giỏi nhất." Sơ Nhất nói.

Hồi học tiểu học, giáo viên toàn yêu cầu phụ huynh kiểm tra bài tập, phải ký tên nữa, cho dù đưa bất cứ ai trong nhà ký đều sẽ khiến mọi người bực mình, nên xưa nay Sơ Nhất đều tự ký tên mẹ.

Ký y xì đúc luôn.

Cậu cầm bút lên, cảm thấy tay hơi run run, không biết có phải vì quá căng thẳng hay không.

Có điều vẫn ký được giống hệt, dù sao đã luyện tập nhiều năm thế rồi.

"Tôi đi ngay đây, tranh thủ thời gian," chị Bạch nói, "Đừng lo lắng."

"Chị Bạch vất vả rồi." Yến Hàng nói.

"Không vất vả đâu," chị Bạch nói, "Quen rồi."

Gần tới trưa rồi Sơ Nhất mới bắt đầu cảm thấy hơi đói đói, ngửi thấy mùi thơm từ tiệm cơm ven đường bay ra cậu nói: "Đi ăn, trưa đi?"

"Ừa," Yến Hàng nhìn cậu một chút, "Đói bụng chưa?"

"Bình thường." Cậu xoa xoa bụng, "Có gọi chú Thôi ra, ra ăn cùng không?"

"Chú ấy đến phòng làm việc rồi," Yến Hàng nói, "Chuyện này xong rồi thì mời chú ấy với chị Bạch ăn bữa cơm."

"Được." Sơ Nhất gật gật đầu.

Hôm nay làm xong thủ tục, Sơ Nhất kéo Yến Hàng tới phố đi bộ, bình thường cậu không thích chỗ đông người cho lắm, nhưng bây giờ chỉ có những nơi náo nhiệt mới có thể khiến cậu cảm thấy thực tế một chút.

Có lẽ là phân tán bớt lực chú ý, dòng suy nghĩ cũng dễ dàng bị cắt đứt.

"Giờ chắc chị Bạch gặp, gặp bố em rồi nhỉ?" Sơ Nhất nhìn nhìn điện thoại di động.

"Nếu cưỡi tên lửa mà đi thì giờ hẳn là gặp rồi." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất nở nụ cười, thở dài.

"Muốn ăn buffet hải sản tươi không?" Yến Hàng nói, "Phía trước có một quán không tồi."

"Đắt," Sơ Nhất lắc đầu một cái, "Tiết kiệm chút, đi."

"Ăn buffet cũng đâu hết bao nhiêu tiền." Yến Hàng nói.

"Phí luật sư," Sơ Nhất nói, "Đắt lắm, em không có, có nhiều tiền như vậy, phải vay anh."

Yến Hàng cười xoa xoa đầu cậu: "Tiền của anh chắc chắn là đủ mà, không đủ thì vay chú Thôi, ăn bữa buffet ảnh hưởng được bao nhiêu chứ, đi."

Hải sản tươi quả là có sức mê hoặc kinh người, trước đây Sơ Nhất không được ăn mấy, dì từng dẫn cậu đi ăn, lúc đó không cảm nhận được ngon như thế nào, sau khi đến thành phố ven biển sống rồi mới biết hải sản tươi phải ăn đúng nơi mới là ngon nhất.

Đây là nhà hàng  băng chuyền, thực sự rất đắt, thế nhưng đồ ăn siêu cấp ngon, chủng loại siêu cấp nhiều.

"Hồi, hồi bé, em tưởng nhà, hàng băng chuyền," Sơ Nhất vừa ăn vừa nói, "Là vèo vèo vèo, người, bị trói vào ghế rồi, xoay vòng vòng."

Yến Hàng đang gắp một miếng cá, cười nắc nẻ đến không thể đưa vào trong miệng.

"Nếu không sẽ bay, bay ra ngoài." Sơ Nhất nói.

"Lúc bé em thật quá biết tưởng tượng mà." Yến Hàng nói.

"Rảnh rỗi lại nghĩ, nghĩ lại," Sơ Nhất nói, "Có lúc nói với hốc, cây một chút."

"Sau này có gì đều nói với anh đi," Yến Hàng nói, "Anh còn có thể đáp lời em."

"Ví dụ?" Sơ Nhất nhìn hắn, "Cười ấy hả?"

"Phải đó." Yến Hàng gật gật đầu.

"Cười đi," Sơ Nhất cũng cười cười, "Em thích nhìn, anh cười."

"Buồn nôn." Yến Hàng xì một tiếng, "Câu này chắc chắn không phải là mấy câu mà Cẩu ca sẽ nói."

"Cẩu năm sao nói." Sơ Nhất nói.

Bởi vì là buffet, phải ăn cho hòa vốn, Yến Hàng chẳng bao giờ ăn được nhiều, nên nhiệm vụ này Sơ Nhất đành phụ trách.

"Ăn không nổi thì thôi," Yến Hàng nhìn hắn, "Cái giá này em đừng hòng ăn hồi vốn."

Sơ Nhất uống một hớp nước: "Trên đời không, sợ khó..."

"Im miệng." Yến Hàng nói.

"Không có việc, gì khó," Sơ Nhất kiên trì đổi câu khác, "Chỉ sợ ..."

"Im miệng ăn đi." Yến Hàng gõ trán cậu một cái.

"Em không thấy yên tâm." Sơ Nhất vùi đầu ăn vài miếng xong dừng lại thở dài.

"Anh cũng không yên tâm" Yến Hàng nói, "Lúc cảm thấy không yên tâm anh đều nhìn em vài cái, tốt nhất em nên yên tâm một chút để anh còn yên tâm theo."

Sơ Nhất nhìn hắn, một lát sau gật gật đầu: "Được."

Buổi chiều rồi bọn họ vẫn không chân thực nổi, mà cũng không đi dạo trên đường được nữa, vì vậy đành đi bộ một đường về nhà.

Vốn là có thể bắt taxi hoặc đi xe buýt, Yến Hàng chọn đi bộ.

"Tại sao?" Sơ Nhất hỏi.

"Thoải mái," Yến Hàng nói, "Lâu lắm rồi không đi với em lâu như vậy, trước đây còn chạy bộ mỗi ngày cơ mà."

"Em chạy, chạy ở trường." Sơ Nhất nói.

"Anh còn chạy quanh tiểu khu đây," Yến Hàng nói, "Thế có giống nhau à?"

"Không giống nhau." Sơ Nhất cười cười, đi sát vào bên người hắn.

"Lát nữa về đến nhà em ngủ một giấc đi," Yến Hàng nói, "Tối anh làm chút đồ ăn, em còn phải đến quán cà phê nữa nhỉ?"

"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.

"Anh đi cùng em," Yến Hàng nói, "Anh nghĩ chắc đến tối phía chị Bạch có thể có tin tức gì đó."

"Được." Sơ Nhất liền có chút sốt sắng, vừa căng thẳng một cái là cảm thấy lạnh toát cả người, vì vậy lại càng chen chen về phía Yến Hàng.

Cuối cùng không thèm quan tâm xem bên cạnh còn có người qua lại hay không, cậu thẳng thắn nhét bàn tay vào trong túi áo khoác của Yến Hàng.

Yến Hàng không lên tiếng, nắm chặt tay cậu.

Về đến nhà, Yến Hàng ngồi ở ghế salong xem TV, nghịch điện thoại di động, Sơ Nhất cũng không muốn ngủ, bèn nằm xuống ghế salong.

Chắc là do một đêm không ngủ, lại còn đi bộ lâu như vậy, chỉ một ít phút sau Yến Hàng đã nghe thấy tiếng cậu nhè nhẹ khò khè.

Yến Hàng với lấy chăn lông bên cạnh đắp lên người cậu, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại di động.

Trên điện thoại là tin nhắn Thôi Dật vừa nhắn đến.

- Hai hôm nay tâm trạng cháu không tốt lắm, gặp bác sĩ tâm lý nói chuyện chút đi

- Tâm trạng cháu ổn

Yến Hàng nhắn trả lời một tin.

- Khẩu cung của bố Sơ Nhất có thể bất lợi với bố cháu, cháu chuẩn bị tâm lý trước đi

- Cháu biết rồi

- Nếu không tự điều chỉnh được thì đi gặp bác sĩ La, nhỡ đâu cháu có mệnh hệ gì bố cháu về sẽ đem chú ra bổ làm đôi

Yến Hàng cười cười, ngửa đầu gối lên thành ghế salong nhắm hai mắt lại.

Cơm tối Yến Hàng lại làm cơm Risotto Sơ Nhất thích ăn nhất, bắt tay vào làm cũng đơn giản, thao tác đơn giản thích hợp với người đang có tâm trạng không tốt, mất tập trung.

Thôi Dật lo lắng cho trạng thái tâm lý của hắn, mà chính hắn cũng lo lắng.

Thế nhưng hơn một năm nay, hắn có thể cảm giác được mình dần dần từng chút một có thể điều tiết tâm trạng tốt hơn trước đây nhiều, bố đột ngột bỏ đi, bây giờ mỗi khi nhớ về cảm giác thống khổ khi đột nhiên mất đi chỗ dựa khi ấy, hắn lại cảm thấy có chút xa vời.

Chỉ là muốn hoàn toàn không bị ảnh hưởng một chút xíu nào, là không thể.

Ví dụ như trước đây hắn vì chuyện này mà mất ngủ, hơn nữa còn mất ngủ liên tục tới mấy ngày, thậm chí hơn thế.

Mùi thơm từ lò nướng bay ra, Sơ Nhất đi vào bếp: "Đói bụng quá."

"Buổi trưa ăn nhiều thế cơ mà," Yến Hàng nói, "Ngủ một giấc đã đói bụng rồi?"

"Ừm." Sơ Nhất thở dài, "Thơm quá mà."

"Bây giờ ăn được rồi," Yến Hàng liếc mắt nhìn lò nướng, "Trong tủ lạnh còn sữa chua đấy."

"Chị Bạch vẫn chưa liên, liên lạc với chúng ta." Sơ Nhất nói.

"Gặp mặt rồi còn hỏi han, sau đó tâm sự tán gẫu," Yến Hàng nói, "Tán gẫu xong còn phải ăn một bữa cơm, nghỉ ngơi một chút, rồi sửa sang một chút, sau đó mới liên lạc được."

"Ồ." Sơ Nhất nhảy qua nhảy lại, lại nhảy tới ôm Yến Hàng, mặt đặt trên bả vai hắn dùng sức cọ cọ mấy lần mới quay người trở về phòng khách.

Buổi tối Yến Hàng lại ở tiệm cà phê với cậu, trong cửa hàng vẫn vắng khách như cũ.

Sơ Nhất đang nhìn Yến Hàng pha cà phê, đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Đột nhiên cậu ngồi phắt dậy, sửng sốt tới hai giây mới bối rối lần sờ tìm điện thoại, lần tới nửa ngày vẫn chưa lôi được điện thoại ra.

"Để anh," Yến Hàng tóm lấy tay cậu, lấy điện thoại trong túi cậu ra, còn nắn nắn cổ tay cậu mấy cái, sau đó nhận điện thoại, mở loa ngoài, "Chào chị Bạch, em là Yến Hàng, Sơ Nhất đang ngồi bên cạnh."

"Ừ, chị cũng vừa nói chuyện điện thoại với lão Thôi," tiếng chị Bạch từ trong điện thoại truyền ra, nghe rất dịu dàng, không nhanh không chậm, nghe ngữ điệu không đoán ra được chuyện muốn nói là chuyện tốt hay chuyện xấu, "Thủ tục bổ sung xong rồi, chị cũng đã nói chuyện cặn kẽ với bố Sơ Nhất."

Sơ Nhất cảm thấy tay mình lạnh đến đóng băng luôn rồi, đứng bất động bên cạnh quầy bar không nói nên lời.

"Tình hình thế nào ạ?" Yến Hàng hỏi.

"Bảo chị nói với Sơ Nhất không cần lo cho ông ấy," chị Bạch nói, "Bây giờ sức khỏe ông ấy không có vấn đề gì, tình hình vẫn ổn."

Yến Hàng liếc mắt nhìn Sơ Nhất một cái.

"Ừm." Sơ Nhất đáp một tiếng, mũi đột nhiên cay cay.

Bố bảo nói với Sơ Nhất, chứ không bảo nói với người nhà, làm Sơ Nhất có chút buồn phiền, giống như đối với người nhà đã không còn chút quan hệ nào cả.

"Bây giờ thế này, tình hình liên quan đến vụ án, chị không thể tiết lộ bất cứ nội dung cụ thể nào cho các em vì phải đảm bảo bí mật, nhưng vẫn có thể báo cho các em tình hình của Sơ Kiến Tân, vấn đề không quá nghiêm trọng, vẫn có cơ hội rất lớn," chị Bạch nói tiếp, "Điều kiện tiên quyết là những điều ông ấy nói với chị đều là sự thật."

"Vâng." Yến Hàng đáp một tiếng, "Em hiểu."

Sơ Nhất đột nhiên dừng hô hấp, cảm thấy hơi khó thở, cậu nhìn chằm chằm điện thoại di động trong tay Yến Hàng.

Nghe thấy tên bố Sơ cậu vẫn coi như có thể cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nghĩ tới việc chuyện này còn liên lụy đến chú Yến, mà cái gì cũng không thể nói, cậu lại đột nhiên hoảng loạn, tay túi trong túi run rẩy liên hồi.

"Chị biết tâm trạng của hai đứa bây giờ, nhưng cho dù thế nào cũng phải kiên nhẫn," ngữ điệu chị Bạch vẫn rất dịu dàng, "Theo lời Sơ Kiến Tân giải thích, dưới cái nhìn của chị, vụ án này cơ bản quan hệ giữa người bị hại và Yến Trí Viễn tương đối rõ ràng."

Sơ Nhất cảm thấy mình vẫn nghe được từng chữ từng chữ là chị Bạch nói, nhưng đầu óc đình chệ như bị vỡ răng cưa không thể hoạt động, ngay khi nghe thấy ba chữ "Yến Trí Viễn" là không chịu nổi.

Suốt một thời gian dài từ khi sự việc xảy ra đến nay, lần đầu tiên cậu cảm nhận được bố mình có liên quan, tên của bố và chú Yến xuất hiện song song cực kỳ chân thực khiến cậu vô cùng hoảng loạn.

"Cho nên trong chuyện này Sơ Kiến Tân không có trách nhiệm chủ yếu gì," Yến Hàng nói, "Tình hình là như vậy phải không ạ? Hiểu như thế đúng không?"

"Nếu như những lời ông ấy nói đều là sự thật," chị Bạch nói, "Ông ấy hoàn toàn không biết chuyện trước đó."

"Vậy nếu như chính ông ấy nói như vậy," Yến Hàng tiếp tục hỏi, "Vậy ông ấy..."

"Chị sẽ thử biện hộ vô tội xem sao." Chị Bạch nói.

Sơ Nhất cố gắng khống chế tâm trạng của mình, chăm chú lắng nghe Yến Hàng nói chuyện với chị Bạch.

Chắc cậu là đứa con bất hiếu, lúc này toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Yến Hàng, nghe chị Bạch nói chuyện cũng không hiểu lắm, nhưng vẫn nghe ra được một chút nội dung, dĩ nhiên Yến Hàng có thể tỉnh táo vòng qua chú Yến, trọng điểm câu chuyện hoàn toàn đặt vào Sơ Kiến Tân.

Nghe Yến Hàng cẩn thận hỏi han tình hình bố hắn, Sơ Nhất cảm thấy trong lòng đau như bị dao cắt, khốn khổ vô cùng.

"Vâng, chị Bạch vất vả rồi." Cổ họng Yến Hàng có hơi khàn khàn.

"Hai đứa yên tâm, vụ án này chị sẽ dốc toàn lực," chị Bạch nói, "Hai đứa có ý kiến gì cũng có thể nói với chị."

"Vâng," Yến Hàng dừng một chút, "Cảm ơn chị."

Cúp điện thoại rồi, Sơ Nhất nhìn chằm chằm Yến Hàng, cố gắng thế nào cũng không thể mở nổi miệng để nói chuyện.

Yến Hàng cũng không lên tiếng, ngồi trên ghế chống cùi chỏ vào đầu gối, thất thần nhìn hộp sữa bò dưới quầy bar.

Một lúc lâu sau Yến Hàng mới ngẩng đầu lên: "Nghe tình hình này vấn đề của bố em không lớn, nếu như có thể vô tội rất nhanh sẽ được thả ra thôi, lão Thôi nói chị Bạch rất giỏi, em không cần lo lắng."

Sơ Nhất không nói gì.

Lúc nghe chị Bạch nói về tình hình bố cậu, chẳng qua cậu chỉ thấy hơi cay mũi một chút, chứ không giống như bây giờ, trong người như có cơn sóng thần đập ầm ầm vào ngực cậu.

Đập tới mức cậu muốn khóc cũng không khóc được.

Yến Hàng trả lại điện thoại vào túi cậu, tiện tay vỗ vỗ lên cánh tay cậu: "Anh..."

Sơ Nhất ôm lấy đầu hắn, áp mặt hắn vào bụng mình.

Yến Hàng dừng một chút, vài giây sau khẽ tựa hẳn vào người cậu, không cựa quậy nữa.

Sơ Nhất không biết nói gì, trong đầu cũng không nghĩ được điều gì để nói, cậu chỉ muốn an ủi Yến Hàng, Yến Hàng bây giờ yếu ớt hơn cậu nhiều.

Yến Hàng chuyện gì cũng từng trải qua, chuyện gì cũng có thể xử lý, lúc nói chuyện với người khác về chuyện bố mình bị thương cũng chưa chắc đã gánh vác được.

Trong đầu có nghĩ bao nhiêu, dù hàng ngàn lần hàng vạn lần, vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, cho dù thỉnh thoảng một chút suy nghĩ nhỏ vốn không muốn nghĩ tới đột nhiên len lỏi vào sẽ bị áp xuống, đẩy ra, có xuất hiện cũng chỉ "thoáng qua."

Nhưng khi nghe từ lời của người khác, cho dù những câu chữ nội dung không quá thực chất như của chị Bạch, nhưng suy nghĩ nhỏ nhoi đó không thể nào lảng tránh được nữa, không thể ép xuống, càng không thể nào bày biện rõ ràng.

"Yến Hàng." Sơ Nhất cúi đầu, nhẹ nhàng xoa đầu Yến Hàng một lúc.

"Ừm." Yến Hàng chôn mặt ở bụng hắn đáp một tiếng.

"Anh uống sữa, bò nóng không?" Sơ Nhất nhẹ giọng hỏi.

"Không phải chứ Cẩu ca, em làm ở đây gần nửa năm rồi," Yến Hàng buồn phiền nói, "Chỉ làm được sữa bò nóng à?"

"Không phải," Sơ Nhất nói, "Sữa bò, nóng em làm một, một tay cũng được, không cần, hai tay."

Yến Hàng cười khẽ: "Sữa bò nóng cũng được."

"Ừm." Sơ Nhất đặt tay phải trên vai Yến Hàng, tay trái cầm lấy hộp sữa bò trên quầy bar, rót vào nồi, đặt lên bếp điện bắt đầu đun, "Em thích đun, đun sữa bò lắm, siêu thơm."

"Ừm." Yến Hàng đáp lời.

"Có cho đường không?" Sơ Nhất hỏi.

"Nhiều một chút." Yến Hàng nói.

"Được." Sơ Nhất gật gật đầu.

Đang thêm đường vào nồi sữa thì cửa tiệm bị đẩy ra, hai cô bé bước vào.

"Đóng cửa rồi." Sơ Nhất nhìn hai cô bé.

"Hả?" Hai cô bé ngẩn người, sau đó liền quay đầu, nhìn hai người bọn họ một đứng một ngồi ôm cứng vào nhau, đột nhiên ánh mắt và vẻ mặt đồng thời thay đổi đến bảy, tám loại.

"Xin lỗi," Sơ Nhất lấy sữa bò đã đun nóng xuống, rót ra cốc, lặp lại lần nữa, "Đóng cửa rồi."

"... À." Hai cô bé sửng sốt tới vài giây mới tỉnh, quay người đi ra ngoài lại vừa quay đầu vừa nhỏ giọng nói gì đó.

"Ngày mai bà chủ em mà xem camera," Yến Hàng nói, "Em thất nghiệp chắc luôn."

"Không đâu," Sơ Nhất nói, "Chị Tiểu Hương rất, rất tốt, nếu chị ấy hỏi em, em sẽ nói bạn em ..."

"Bạn trai." Yến Hàng nói.

"Hả?" Sơ Nhất nghe không hiểu.

"Nếu chị ấy hỏi, thì em nói bạn trai em tâm trạng không tốt, em phải an ủi một chút." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất còn đang bưng nửa nồi sữa, cả người cứng đờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net