Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chó nhớn rất hung hăng, động tác cũng hung hăng, tuy bốn phía rất mờ ảo nhưng dù sao vẫn là nơi công cộng, Sơ Nhất gặm hai miếng rồi tỉnh táo lại, lau miệng, uống một ngụm nước xoài.

Yến Hàng vươn tay cầm lấy ly rượu, lúc đặt ly xuống bên cạnh bỗng truyền đến tiếng nói, âm thanh không tính là quá lớn nhưng giữa bầu không khí yên tĩnh như thế này vẫn có thể khiến người ta nghe được rõ rõ ràng ràng.

"Thật buồn nôn."

Yến Hàng vừa đặt cốc xuống, nghe thấy câu này tay liền khựng lại giữa không trung một phút chốc.

Phản ứng đầu tiên của hắn là liếc mắt nhìn Sơ Nhất.

Sơ Nhất vẫn đang cầm cốc nước xoài, từ từ ngồi xuống.

Tiếng nói câu này là giọng nữ, nghe phương hướng phát ra âm thanh thì chính là đôi tình nhân trẻ ngồi chếch phía sau Sơ Nhất.

"Thôi." Chàng trai kia thấp giọng nói một câu.

"Thôi cái gì mà thôi," cô gái vẫn nói không to không nhỏ, "Đây là sân khấu công cộng của bọn họ chắc!"

"Đổi bàn khác đi," chàng trai nói, "Nhắm mắt làm ngơ."

"Dựa vào đâu mà chúng ra phải đổi," cô gái không vui vẻ gì, "Có đổi cũng phải là bọn họ đổi, đây chẳng phải gay bar, chưa đuổi cổ bọn họ cút ra ngoài là tốt lắm rồi."

"Nói nhỏ một chút đi." Chàng trai nói.

"Tại sao phải nói nhỏ," cô gái lên giọng, vẫy vẫy tay, "Phục vụ."

Yến Hàng nhìn Sơ Nhất, hắn hơi lo lắng Sơ Nhất sẽ không chịu nổi.

Thế mà nhìn Sơ Nhất rất bình tĩnh, cũng không biết là bình tĩnh thật hay nãy giờ thời gian ngắn quá chưa kịp hồi thần trở lại.

"Chó con." Yến Hàng gọi cậu một tiếng.

"Ừm." Sơ Nhất ngước mắt nhìn hắn.

"Không sao đâu." Yến Hàng nói.

"Ừa," Sơ Nhất đáp một tiếng, nghĩ nghĩ một chút lại nói, "Chúng ta phải, đi à?"

"Lúc nào muốn đi mới đi." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất không lên tiếng, gật gật đầu.

Nhân viên phục vụ bị bàn bên kia gọi tới nói nhỏ vài câu, sau đó đi tới phía bàn bọn họ.

"Xin lỗi hai vị, quấy rầy một chút," nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, lúc nói chuyện có hơi lúng túng, "Là thế này, hai vị khách bàn bên kia muốn hỏi liệu hai vị có thể đổi bàn được không ạ?"

"Đổi bàn với bọn họ ấy hả?" Yến Hàng híp đôi mắt lại.

"Không phải," cô gái nhân viên càng lúng túng hơn, "Là ... là có thể mời hai vị đổi qua bên kia ngồi được không, bên đó chúng tôi có rất nhiều bàn trống."

"Tại sao?" Yến Hàng hỏi.

"Bởi vì ... bọn họ cảm thấy, ờm, cảm thấy không ..." Nhân viên phục vụ cau mày, khó khăn mãi không nói ra lời.

Yến Hàng cũng không muốn làm khó dễ nhân viên phục vụ nữa, ngắt lời cô gái: "Không sao, cô bảo đích thân bọn họ qua đây nói với chúng tôi đi, lễ phép cơ bản mà."

"Được, tiên sinh," nhân viên phục vụ nhanh chóng gật đầu, "Xin lỗi ngài."

"Yến Hàng," Sơ Nhất nhỏ giọng nói, "Anh đừng, đừng ..."

"Đừng đánh nhau," Yến Hàng nói, "Anh biết rồi."

"Không phải." Sơ Nhất nói.

"Hả? Thế đừng cái gì?" Yến Hàng nhìn cậu.

"Đừng đánh người." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng lại dựa vào ghế salong bật cười: "Rồi, anh biết."

"Có ý gì hả!" cô gái bên kia có vẻ rất tức giận, hoàn toàn không khống chế được âm lượng nữa, đứng lên quát về phía họ, "Có bị bệnh không!"

"Hô to lên," Yến Hàng nghiêng đầu, gối lên cánh tay, "Hô to nữa lên, tôi cổ vũ cho cô."

"Cậu nói cái gì?" Chàng trai cũng đứng lên, chỉ Yến Hàng, "Cậu nói lại lần nữa!"

"Cố lên," Yến Hàng nói, "Come on guys. Go ahead. Louder please."

Chàng trai đẩy một chiếc ghế tựa, lao về phía này.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng bước tới định cản cậu ta lại bị cậu ta hất ra.

Yến Hàng nhìn cậu ta lao thẳng một đường tới bên cạnh bàn bọn họ mới dừng lại, bèn mở miệng hỏi một câu: "Chuyện gì?"

"Cậu nói chuyện chú ý một chút!" Chàng trai chỉ hắn.

Yến Hàng nhếch nhếch khóe miệng.

Sơ Nhất nãy giờ vẫn im phăng phắc, nhìn có vẻ hơi sốt sắng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tay cậu ta: "Cậu, bỏ tay xuống."

Trong giây lát này Yến Hàng cực kỳ muốn huýt sáo một tiếng, thế nhưng hắn nhịn được, chỉ nhíu nhíu mày.

Chàng trai kia nhìn Sơ Nhất một chút, do dự vài giây mới buông cánh tay xuống, nhìn về phía bạn gái cậu ta ngồi bên kia rồi nói một câu: "Các cậu đổi bàn khác, bạn gái tôi không muốn nhìn thấy đồng tính luyến ái, buồn nôn."

"Vậy hai người đổi bàn khác là không thấy nữa," Yến Hàng uống một hớp rượu, "Hai người đi ra khỏi cửa cũng không thấy."

"Dựa vào đâu mà chúng tôi phải đi!" Cô gái ngồi bên kia quát lên, "Mấy người như các người nhẽ ra đừng có ra khỏi nhà! Còn có mặt mũi ngồi đây ôm với chả hôn."

"Còn hai người ôm nhau chỉ thiếu nước lăn lên giường thôi." Yến Hàng nói.

Chàng trai kia đẩy chiếc ghế bên cạnh ra, chắc định nhào đến chỗ hắn, nhưng không chờ cậu ta ra tay Yến Hàng đã đứng dậy, nắm lấy bả vai cậu ta nửa ấn nửa vặn kéo về phía sau một cái.

Chiêu này mỗi lần bố Yến áp dụng trên người hắn đều làm hắn cực kỳ bất đắc dĩ, hầu như đều lại bị một chưởng đẩy cho ngã ngồi xuống đất.

Cú này của hắn đánh rất hiệu quả, chàng trai kia lùi về sau lảo đảo vài bước, ngồi phịch xuống chiếc ghế vừa bị cậu ta đẩy sang một bên.

Ngay khi cậu ta vừa phẫn nộ vừa xấu hổ vô cùng, mất hết mặt mũi định đứng dậy thì Sơ Nhất đột nhiên đứng lên.

Chàng trai kia sửng sốt.

Chắc là cảm thấy một chọi một còn có thể giằng co một lúc, bây giờ trong nháy mắt biến thành một chọi hai, vì vậy lâm vào tình trạng bị người ta ném qua một bên ngay trước mặt bạn gái lại càng trở nên xoắn xuýt.

Sơ Nhất bưng cốc nước xoài lên, uống một ngụm hết sạch chỗ còn lại, sau đó liếc mắt nhìn Yến Hàng.

Yến Hàng cảm thấy trên thế giới này ngoại trừ bố hắn ra, có lẽ chỉ có Sơ Nhất mới có thể cùng hắn trao đổi ý niệm như thế này: "Anh không muốn uống."

Sơ Nhất cầm nốt ly "rượu mông gà" gần "rượu đuôi gà" của hắn lên uống một hơi cạn đáy, sau đó nói một câu: "Đi thôi."

Yến Hàng cầm áo khoác đi theo sau Sơ Nhất, nhìn Sơ Nhất hùng dũng oai phong, khí phách hiên ngang, cực kỳ khí thế đi ra phía cửa, hoàn toàn không có ý định dừng lại, hắn không thể không kêu một tiếng: "Cẩu ca."

Sơ Nhất quay đầu lại nhìn hắn.

"Ngài đợi tôi thanh toán hóa đơn đã chứ?" Yến Hàng nói.

"... À," giờ Sơ Nhất mới lấy lại tinh thần, "Để em."

"Thôi thôi thôi," Yến Hàng cản cậu lại, "Để anh trả, sao có thể để lão đại trả tiền được cơ chứ."

"Hôm nay là em, em muốn mời, mời anh uống rượu, đấy chứ." Sơ Nhất có hơi xoắn xuýt.

"Đứng im." Yến Hàng nhìn cậu.

Sơ Nhất do dự một chút: "Ồ."

Yến Hàng thanh toán xong, lúc đi ra ngoài vẫn còn thấy cô gái nọ mặt hằm hằm đang trừng mắt nhìn hai người bọn họ.

Yến Hàng không để ý tới cô ta nữa, cùng Sơ Nhất ra khỏi quán bar.

Ra đến ngoài đường rồi hắn không đi thẳng mà bước sang đường, vào siêu thị nhỏ chếch chếch phía đối diện mua bao thuốc lá.

Mua thuốc xong hắn đứng trong siêu thị, nhìn qua cửa về phía quán bar lúc nãy.

"Sao thế?" Sơ Nhất hỏi.

"Muốn trút giận không?" Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu.

Sơ Nhất nhìn về phía bên kia một chút, khe khẽ thở dài: "Không muốn."

"Thật?" Yến Hàng hỏi.

"Thật," Sơ Nhất gật gật đầu, "Anh muốn em, giận à?"

"Sức chiến đấu loại đó, chắc anh không đánh hắn một trận thì cả người anh bốc cháy mất," Yến Hàng nói, "Nhìn không lọt."

"Vậy anh động, thủ đi." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng xì một tiếng, nhìn cậu.

"Bởi vì cậu ta động, động thủ trước," Sơ Nhất gật gật đầu, "Em cũng nhìn không, không lọt, loại nhóc con."

Yến Hàng không lên tiếng, nhìn cậu cười ha ha nửa ngày.

"Đi dạo phố chứ?" Sơ Nhất nói.

"Được." Yến Hàng đẩy cửa đi ra ngoài.

Những hàng quán dọc con phố này đều là những quán cao cấp, cho dù đồ tốt hay đồ đểu giá tiền đều có thể hù người ta đến ngã bổ chửng, đừng nói Sơ Nhất, đến Yến Hàng còn không dám mua đồ ở đây, nhưng vào xem quanh quanh cũng vẫn được.

Nhưng Sơ Nhất xem quanh quanh cũng không dám, chỉ dám đứng bên ngoài xem, nhìn qua tủ kính, đi ngang qua cửa liếc mắt nhìn vào bên trong.

"Vào xem thế nào, người ta cũng đâu vươn tay đòi tiền em đâu." Yến Hàng nói.

"Em liếc mắt một cái là, làm xem được hết," Sơ Nhất nói, "Mắt cực kỳ, tốt."

Yến Hàng thở dài, khoác tay lên vai cậu, hai người chầm chậm cùng nhau vừa đi dạo phố vừa ngắm tủ kính.

Đi được nửa đường, Sơ Nhất quay sang, liếc mắt nhìn hắn, rồi lại quay đầu về.

Một lát sau, lại quay sang, lấy hơi như định nói gì đó, mà lại quay đầu trở về.

"Không nói đập em đấy." Yến Hàng nói.

"À," Sơ Nhất gãi đầu một cái, "Em chỉ muốn, muốn hỏi anh."

"Ừm." Yến Hàng đáp lời.

"Lúc nãy bọn họ nói cái, cái gì, nhỉ," Sơ Nhất nói, "Là cái gì?"

"Cái gì cái gì là cái gì?" Yến Hàng nhìn cậu.

Sơ Nhất cũng nhìn hắn.

"Gay bar ấy hả?" Yến Hàng hỏi.

"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.

"Là quán bar cho người đồng tính luyến ái chứ gì," Yến Hàng nói, "Em muốn đi à?"

"Không." Sơ Nhất lắc đầu.

"Tại sao lại không?" Yến Hàng hỏi.

"Em chỉ không muốn nhìn, nhìn thấy ..." Sơ Nhất nhỏ giọng, "Người đồng tính, khác."

"Ừa, cũng đúng," Yến Hàng gật đầu, "Người đồng tính khác nữa chỉ cần một Xuân Dương là đủ rồi."

Sơ Nhất xoay mặt nhìn hắn, nửa ngày sau mới xì một tiếng.

Ngẫm nghĩ rồi lại hỏi một câu: "Anh từng đi à?"

"Không có," Yến Hàng nói, "Anh còn phải đi làm kia kìa, với cả trước đây anh đâu biết anh thích con trai đâu."

"Há," Sơ Nhất cúi đầu nhìn mặt đất, thở dài, "Không có em, anh cũng sẽ, sẽ không biến thành đồng, tính luyến ái, đúng không?"

"Nói kiểu gì vậy, cái gì mà biến thành," Yến Hàng nói, "Em tưởng em là phù thủy à, chỉ đũa phép về phía anh, bụp một cái anh biến thành đồng tính luyến ái."

Sơ Nhất cười cười, xoa mũi.

"Thế cũng tốt," Yến Hàng nói, "Nếu như không phải em, chắc anh chỉ có thể tự yêu chính bản thân anh thôi, đẹp trai như vậy, thông minh như vậy, tài năng như vậy ... May mà có em biến anh từ thần tiên thành người bình thường."

Sơ Nhất chỉ chỉ một biển quảng cáo hình tròn cực lớn gắn trên nóc căn nhà phía trước mặt: "Nhìn kìa."

"Cái gì?" Yến Hàng nhìn theo.

"Your face." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng bật cười, dùng sức kéo cậu một cái: "Yêu cái thói này của em quá đi mất."

Vốn định giúp Yến Hàng thả lỏng tâm trạng một chút, cuối cùng ở quán bar lại đụng chuyện mất vui, không biết tâm trạng Yến Hàng có khi nào càng thêm bết bát hơn không nữa, có điều cậu cảm thấy hình như không đến nỗi, Sơ Nhất về ký túc xá rồi, Yến Hàng còn gửi cho cậu một bức ảnh hắn đang dựa vào đầu giường, nhìn có vẻ như đang chuẩn bị đi ngủ.

- Mặt anh đâu có to đến thế

- Oa, Tiểu Thiên ca ca quá đẹp trai quá đi! ! ! Má ơi con chết mất thôi ! !

Sơ Nhất nhắn tin trả lời hắn.

Nhìn chằm chằm bức ảnh mãi không thôi, ngủ quên lúc nào cũng chẳng biết, sáng sớm tỉnh dậy điện thoại vẫn cầm trong tay.

Sơ Nhất từ thứ 2 đã ngóng đến cuối tuần, mà tuần này khó khăn lắm mới đợi được cuối tuần thì lại nhận được điện thoại của chị Bạch.

Cuộc điện thoại này đột nhiên làm cậu có chút lo lắng.

Nếu vào thời gian này, hẳn là chuyện của bố Sơ có kết quả rồi.

Cậu nhận điện thoại mà suýt đến tiếng "alo" còn không nói ra được.

"Sơ Nhất à, là chị Bạch đây," chị Bạch ở bên kia nói, "Trước tiên báo tin tốt cho em trước, hôm nay bố em có thể về nhà rồi."

"A." Sơ Nhất đáp một tiếng, đột nhiên không biết nên nói câu gì tiếp theo.

"Sau khi cơ quan công an điều tra, bố em được vô tội thả ra," chị Bạch nói, "Có thể yên tâm được rồi."

"A." Sơ Nhất đứng ngoài hành lang ký túc xá, ngoại trừ a ra tự cảm thấy không thể phát ra âm thanh nào khác.

"Em có muốn nói chuyện với bố em mấy câu không?" chị Bạch hỏi.

"Cảm ơn chị Bạch," rốt cục Sơ Nhất cũng nói nên lời, "Cảm ơn chị."

"Không cần khách khí, chị chuyển điện thoại cho bố em nhé." Chị Bạch nói.

"Sơ Nhất?" Bên kia giọng nói của bố lập tức truyền tới, "Sơ Nhất à, là bố đây."

"... Bố." Sơ Nhất cảm thấy giọng mình khô cứng lại.

"Bố không sao," bố nói, "Không có vấn đề gì, giờ có thể đi được rồi, bố ra khỏi chỗ tạm giam rồi."

"Vâng," Sơ Nhất đi tới cửa sổ cuối hành lang, "Giờ bố về, về nhà ông bà nội, đi."

"Bố biết rồi," bố có chút bất đắc dĩ cười cười, "Hiện tại bố cũng chẳng có chỗ nào khác để về."

"Mai, mai con về." Sơ Nhất nói.

"Đi xe buýt à?" Bố nói, "Đừng bảo dì con chở, bố không muốn để cho dì con biết..."

"Con đi máy bay," Sơ Nhất ngắt lời bố, "Con đi, đi học xa."

"Từ khi nào?" Bố có chút giật mình, "Con học cái gì mà phải đi nơi khác học? Con mới học cấp 2 mà?"

"Con tốt nghiệp cấp, cấp 2 rồi," Sơ Nhất nhắm mắt lại, không biết lời này bố nói nếu để người ngoài như chị Bạch nghe được, người ta sẽ nghĩ thế nào cơ chứ, "Giờ đừng, đừng nói vội, mai con về."

---

Yến Hàng nhìn cái balo nhỏ bên trong đựng mỗi quần lót của Sơ Nhất, lại nhìn đồng hồ, chuẩn bị đến giờ xuất phát ra sân bay thôi.

Nhưng hắn vẫn có chút không yên lòng bèn hỏi một câu: "Thật sự không muốn anh về cùng em à?"

"Không cần," Sơ Nhất nói, "Em chỉ ở một, một tối thôi."

"Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh." Yến Hàng nói.

"Không có chuyện cũng gọi," Sơ Nhất nói, "Nhớ anh sẽ, sẽ gọi."

"Được." Yến Hàng cười cười.

Sơ Nhất đeo balo lên lưng, thở dài: "Về thế này một, một chút vui vẻ cũng, không có."

"Phí lời, cho nên anh mới nói có cần anh về cùng không." Yến Hàng nói.

"Anh ngủ, ngủ thật ngon đi," Sơ Nhất nói, "Em thấy anh chỉ toàn, toàn uống thuốc, thuốc ngủ thôi."

"Nhìn lén anh." Yến Hàng xì một tiếng.

"Nhìn lén anh uống, uống thuốc," Sơ Nhất quay người ôm lấy hắn, nghiêng mặt gối lên vai hắn, "Yến Hàng."

"Hả?" Yến Hàng vỗ vỗ mông cậu, "Nảy quá."

"Em phải hỏi, hỏi cái gì?" Sơ Nhất nói.

"Em muốn hỏi cái gì thì hỏi cái ấy, không muốn hỏi thì đừng hỏi," Yến Hàng nói, "Vốn dĩ em cũng không nhất định phải về để hỏi gì đó."

"Không hỏi thì em về, về làm gì," Sơ Nhất nhíu nhíu mày, "Em muốn, muốn hỏi nên mới về, chứ."

"Được rồi," Yến Hàng xoa xoa lưng cậu, "Vậy thì em hỏi chút xem ông ấy nói gì với cảnh sát là được."

"Ừa," Sơ Nhất gật gật đầu, "Em rủ ông ấy uống, uống rượu."

"Chó ngốc." Yến Hàng nghiêng mặt hôn lên má cậu một cái.

Sơ Nhất lớn bằng chừng này nhưng chưa từng uống rượu cùng bố, bố làm lái xe, bình thường không thể uống rượu, chỉ có ngày lễ tết còn uống vài chén, nhưng không dám uống nhiều sợ mẹ Sơ mắng.

Cho nên cậu chưa từng ngồi uống vài chén rượu với bố như hầu hết những đứa con trai nhà khác.

Có lẽ là tình cảm không có chỗ đứng rồi.

Dù sao cũng không thể dùng lý do chạy trốn để làm cái cớ giải thích cho chuyện ông ấy đến con trai mình học lớp mấy rồi còn không biết.

Có điều nói đúng ra, Sơ Nhất cảm thấy chính bản thân mình có lẽ chưa bao giờ có bất cứ mong đợi gì đối với loại tình cảm tên là tình thân này.

Sau khi máy bay hạ cánh, cậu nhắn tin cho Yến Hàng.

Vốn dĩ định gọi điện thoại, nhưng bây giờ đang là giờ cơm trưa, hẳn là Yến Hàng chẳng rảnh rỗi để nghe điện thoại.

Hơn nữa cậu cũng không muốn giống như đứa trẻ con lúc nào cũng phải tìm an ủi.

Tuy rằng thực sự cậu có hơi lo lắng thật, muốn được Yến Hàng an ủi.

Nhưng lần này cậu muốn tự mình giải quyết chuyện này, giống như Yến Hàng có thể một mình xử lý rất nhiều chuyện.

Chó nhớn thì phải cho ra dáng Chó nhớn chứ.

Cậu lên xe buýt, lấy điện thoại gọi cho ông nội.

Người nghe điện thoại là bà nội, cậu mới alo một tiếng, bên kia bà nội đã khóc òa lên: "Bố cháu về rồi, Sơ Nhất à, bố cháu về rồi."

"Vâng, cháu biết rồi," Sơ Nhất nhẹ giọng nói, "Cháu đang trên xe, xe buýt, sắp đến, rồi."

"Cháu ăn cơm chưa thế?" Bà nội vừa khóc vừa hỏi.

"Ăn rồi," Sơ Nhất nói, "Ăn trên máy, máy bay."

"Về mấy ngày?" Bà nội vẫn chưa nín khóc.

"Mai cháu lại, lại đi," Sơ Nhất nói, "Cháu còn đi, học nữa."

"Để tôi nói," tiếng ông nội truyền tới, "Sơ Nhất à."

"Ông nội." Sơ Nhất đáp lời.

"Lên xe rồi à?" Ông nội hỏi.

"Vâng." Sơ Nhất nhìn ngoài cửa sổ, "Sắp chạy rồi."

"Được, lát cháu về đến nơi rồi nói tiếp," ông nội nói, "Bố cháu rất khỏe, hơi gầy chút thôi, tinh thần cũng không tệ lắm."

"Vâng." Sơ Nhất gật gật đầu.

---

Nhìn bề ngoài bố Sơ quả thật tinh thần khá tốt, có lẽ vào trại tạm giam rút cục cũng có thể ngủ ngon.

Nhưng cũng thay đổi rất nhiều, hình như già đi không ít, thái dương đã có tóc bạc rồi.

Lúc nhìn thấy Sơ Nhất, ông giật khóe miệng một cái, nửa ngày không nói nên lời, chỉ nghiêng đầu lấy tay day day khóe mắt.

"Nhìn đi, Sơ Nhất đã lớn thành đứa trẻ ranh to xác, con chắc cũng không nhận ra được!" bà nội vỗ mạnh lên lưng bố Sơ, "Con làm bố như thế đấy à! Con sao có thể làm gương cho con cái được hả!"

"Bà đừng nói nữa," ông nội kéo bà nội vào trong bếp, "Để bố con nó nói chuyện một lúc đi đã."

Sơ Nhất nhìn bố, hai người bọn họ thực ra chẳng có gì để nói.

Suốt hai năm qua cậu thất vọng về bố, bây giờ gặp lại mặc dù trong đầu trăm sự ngổn ngang nhưng một lời cũng không thốt ra được.

"Cao lớn thế này rồi." Bố nhìn cậu.

"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.

"Đến 1m8 không?" Bố hỏi.

"Không đo." Sơ Nhất kéo ghế cho bố, rồi ngồi xuống bên cạnh bàn.

"Luật sư Bạch đó, là bạn con à?" Bố cũng ngồi xuống, "May nhờ có cô ấy."

"Bố có thể vô, vô tội thả, ra," Sơ Nhất nhìn ông, "Tại sao lại trốn?"

"Bố có thể không chạy sao," bố Sơ cau mày, tay vỗ nhẹ trên bàn hai cái, hạ thấp giọng, "Con không nhìn thấy tình hình lúc đó thôi, tình hình lúc đó, xung quanh đều là máu, lão Đinh thì chết rồi! Bố không chạy, nhỡ cảnh sát coi bố là hung thủ rồi bắt lại thì biết làm sao!"

Ông nội từ trong bếp đi ra, bố còn định nói gì đó, thấy thế lập tức dừng lại.

Sơ Nhất cầm cốc lên, rót cốc nước, uống vài ngụm xong đột nhiên bật cười.

Bố Sơ không hiểu gì nhìn cậu, nói nhỏ: "Con cười cái gì chứ."

Sơ Nhất lắc lắc đầu, không lên tiếng, vẫn muốn cười, không nhịn được.

Cậu không biết rốt cục mình đang cười cái gì.

Cậu không biết một người nhát gan tới mức độ nào, sẽ trong tình huống vụ án mình không hề có tội, vứt bỏ cả một gia đình để chạy trốn.

Cậu úp mặt xuống bàn, cười đến nửa ngày mới dừng lại.

Nếu như bố không chạy, sẽ không lâu như vậy mà vẫn không biết được có chuyện gì xảy ra với chú Yến, Yến Hàng cũng không bị chuyện này quấy nhiễu hết ngày này qua ngày khác, trong lòng lúc nào cũng bóng tối bao phủ.

Tuy rằng cậu có thể hiểu được bố Sơ, cũng biết việc này không thể đổ lên đầu ông ấy, nhưng cậu vẫn thấy rất bất đắc dĩ.

"Mẹ con đi đâu con có biết không?" Có lẽ bố Sơ vẫn không nhịn được đành liên lạc với mẹ Sơ.

"Không biết." Sơ Nhất nói.

"Không nói với con à?" Bố Sơ nhíu nhíu mày.

"Đổi khóa, khóa nhà cũng không, không ai bảo, bảo con," Sơ Nhất cười cười, "Huống hồ là chuyện, chuyện nhỏ này."

Bố Sơ sửng sốt nửa ngày: "Cái nhà này có lẽ muốn tan rồi."

"Tan lâu rồi." Sơ Nhất nói.

"Sơ Nhất," bố Sơ nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, "Con thay đổi nhiều quá."

"Ừm," Sơ Nhất gật gật đầu, "Con lớn rồi."

"Ừ nhỉ," bố Sơ thở phào một hơi thật dài, cười cười, "Lớn rồi, trẻ ranh to xác rồi ... Lúc nói chuyện không cảm thấy giống con trai bố trước đây nữa."

"Trước đây con thế, thế nào," Sơ Nhất nói, "Bố cũng đâu, đâu biết đâu."

Bà nội bê một bát sủi cảo thật to từ trong bếp đi ra: "Bà gói hôm qua đấy, định sáng nay luộc mấy cái ăn sáng, không nghĩ là hôm nay cháu về, vừa hay ăn."

"Cùng ăn đi," bố Sơ nói, "Bố mẹ cũng đừng bận rộn nữa."

"Sơ Nhất ăn nhiều một chút," ông nội nói, "Cơm trưa chắc chắn chưa ăn đâu, còn nói ăn trên máy bay, trên máy bay làm gì có cơm, chỉ có Coca Cola thôi."

Sơ Nhất cười cười.

Hiện giờ cậu rất muốn mở cửa nhìn trời đất hỏi bố Sơ cho rõ ràng chân tướng mọi chuyện đã xảy ra, hỏi xong cậu mới yên được.

Nhưng thực sự không thể nào trước mặt ông bà nội đang miệng tươi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net