Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xem cái rắm," Yến Hàng gạt tay cậu ra, "Sấy tóc đi, nhanh lên, sấy khô đi ngủ mới ngon."

Ngay khi Yến Hàng chuẩn bị cúi đầu tiếp tục xem điện thoại, Sơ Nhất liền vươn tay nắm lấy cằm hắn, nâng đầu hắn ngẩng lên trở về như cũ.

"Muốn ăn đòn đúng không?" Yến Hàng nói.

"Em, xem lại." Sơ nhất nói.

"Đánh em đó?" Yến Hàng nhìn cậu.

"Đánh đi," Sơ Nhất cúi đầu hôn lên môi hắn một cái, "Em chẳng, chẳng sợ, cứ đánh."

"Anh là không nỡ đánh em," Yến Hàng nói, "Chứ anh mà muốn đánh tùy tiện đánh thỏa thích, em xác định nằm bệnh viện."

"Em xem chút thôi." Sơ Nhất vươn tay muốn lấy điện thoại của Yến Hàng.

Yến Hàng nhét điện thoại vào túi quần, cười với cậu: "Con nít, đừng có xem mấy thứ linh tinh này."

Sơ Nhất xì một tiếng, cúi đầu hôn lên môi hắn cái nữa, ngẫm nghĩ xong liền liếm liếm một chút, sau đó không nói thêm gì, tiếp tục sấy tóc cho Yến Hàng.

Sấy tóc xong Sơ Nhất quấn máy sấy lại gọn gàng, lấy điện thoại của mình ra, ngồi xuống ghế salon.

Bức ảnh của chị gái kia không đăng ở trong phần bình luận, những cũng rất dễ tìm, không cần đi search, có người bình luận ID của chị ấy rồi.

Cậu tiện tay bấm vào, ngay lập tức thấy bài đăng lúc nãy.

Cậu thẳng thắn mở luôn bức thứ hai ... Thực ra lúc nãy cậu vừa liếc mắt một cái cũng nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ là vẫn muốn xác định lại chút, rốt cục là tư thế gì.

Nói thật, đối với loại người lớn lên trong hoàn cảnh vô sắc vô vị, không bạn bè, mỗi ngày chỉ có thẫn thờ hoặc trốn chạy như cậu mà nói, lực sát thương này có hơi lớn rồi.

Cậu không biết người khác lần đầu tiên nhìn thấy loại tranh ảnh như thế này sẽ cảm thấy ra sao, ngược lại cậu nhìn mấy lần liền vẫn chưa hoàn toàn hiểu được chuyện gì xảy ra với cái tư thế này, thế mà lại vô liêm sỉ "cứng" rồi.

Để giảm bớt sự cứng rắn không đúng lúc này của chính mình, cậu liền lướt thêm một cái trên điện thoại, kéo đến ảnh thứ ba.

Chị gái này đích thị là một tên lưu manh!

Tấm thứ ba so với tấm thứ hai bản chất không khác gì nhau, chỉ tư thế là thay đổi, từ hai người đang mặt đối mặt đổi thành một người quỳ một người nằm úp sấp.

Mà cái tư thế này, khiến Sơ Nhất bắt được trọng điểm, hai người đang kết nối với nhau bằng cách nào.

Trợn mắt ngoác mồm.

Người ngây như phỗng.

Thật sự trợn mắt ngoác mồm.

Kinh hãi đến biến sắc.

Sơ Nhất cảm thấy mình nhận thức được tình hình bây giờ nghiêm trọng tới mức nào rồi, trong nháy mắt có thể biến cậu thành học bá, thậm chí không cần uốn lưỡi vẫn có thể phun ra mấy câu thành ngữ cao siêu tới vậy.

Thoát bức ảnh vừa rồi xong cậu cũng không dám lướt thêm, thoát khỏi weibo của vị chị gái kia, nhìn chằm chằm đống bình luận trong blog Hình Thiên.

Càng không biết mình đang nghĩ gì.

Qua một lúc lâu sau, bộ vị cứng rắn kia cũng không có ý định mềm mại trở lại, vô cùng mạnh mẽ, rất Cẩu ca rất "man".

Cậu lặng lẽ nhìn về phía Yến Hàng.

Đột nhiên phát hiện nãy giờ Yến Hàng vẫn luôn nhìn cậu, ngón tay chống một bên thái dương, trong mắt tất cả đều là nụ cười thâm sâu.

Nhìn thấy cậu xem trộm xong, Yến Hàng cũng không nói gì, liên tục ai da rồi khịt mũi tới cả chục lần.

"Khịt cái rắm." Sơ Nhất khóa điện thoại lại, ném sang một bên, dựa vào ghế salong, cái đũng quần kia một chút cũng không quản, nhìn Yến Hàng.

"Ai ui," Yến Hàng nở nụ cười, nhìn đũng quần cậu, "Cẩu ca ghê gớm!"

"Cảm ơn." Sơ Nhất gật gật đầu.

Yến Hàng cười ngặt nghẽo, đứng dậy đi tới hôn lên trán cậu một cái, quay người đi vào phòng ngủ: "Em tiếp tục đi, anh đi ngủ trước, hôm nay hơi mệt."

Sơ Nhất kiên cường ngồi lỳ ở phòng khách đã bị Yến Hàng tắt đèn tối om.

Tới cả mười phút sau cậu mới đứng lên, thở dài ngao ngán mà đi vào phòng ngủ.

Yến Hàng còn đang ngồi tựa đầu giường chơi điện tử, thấy cậu bước vào liền nhếch nhếch khóe miệng: "Hô hấp bình thường rồi chứ?"

"Bình thường." Sơ Nhất lăn lên trên giường, trở mình gối đầu lên đùi Yến Hàng, nhìn chằm chằm trần nhà.

Theo lý thuyết, ở thời điểm này lẽ ra cậu phải tâm lặng như nước, không thể ngay lúc chú Yến vừa mới tự thú, tất cả mọi người còn chưa biết trước kết cục mà chú ấy phải đối mặt sẽ ra sao mà trong đầu cậu chỉ toàn là tranh ảnh lưu manh.

Thế nhưng cái vật này không làm thế nào khống chế được.

Cậu nhiều nhất chỉ có thể nỗ lực khống chế chính bản thân mình không đi hỏi Yến Hàng.

"Không phải xưa nay em chưa từng xem qua mấy loại tranh ảnh như vậy đó chứ hả?" Yến Hàng vừa chơi vừa hỏi.

"Ừm." Sơ Nhất thở dài.

"Nam nữ cũng chưa xem bao giờ?" Yến Hàng hỏi.

"Chưa từng." Sơ Nhất nói.

"Em cấp hai cũng có điện thoại di động," Yến Hàng nói, "Còn biết điều tra được Quán nướng Tiểu Lý, không tìm hiểu mấy thứ đó bao giờ luôn sao?"

"Hả?" Sơ Nhất nghe không hiểu.

"Thật ngây thơ." Yến Hàng nói.

"Anh thì sao?" Sơ Nhất hỏi.

"Anh là tài xế lâu năm." Yến Hàng nói.

"Anh từng, từng xem rất nhiều à?" Sơ Nhất hỏi.

"Không nhiều," Yến Hàng suy nghĩ một chút, "Thực ra anh chỉ luyện tập ..."

"Cái gì?" Sơ Nhất sợ hết hồn, nhìn hắn chằm chằm, giọng cũng cao vút lên.

"Nghe anh nói xong đã," Yến Hàng gảy gảy mặt cậu, "Anh chủ yếu là ... Nói thế nào nhỉ, bố anh dạy anh đấy, còn nghe trộm người khác ..."

"Chú, chú Yến sao lại, lại như vậy chứ!" Sơ Nhất khiếp sợ.

"Đợi bao giờ gặp ông ấy, em tự hỏi đi," Yến Hàng nói, "Từ tiểu học anh đã bị mang đi dạy hư, ông ấy cực kỳ hư hỏng luôn đấy."

"Đúng thế." Sơ Nhất gật gật đầu.

Yến Hàng khe khẽ thở dài: "Không biết bao giờ mới có thể gặp được, ít nhất nửa tháng tới cũng chưa gặp được, còn liên quan đến cả vụ án trước kia."

"Chú Thôi nói, nói có biểu, hiện lập công," Sơ Nhất nói, "Không sao đâu."

"Ừm." Yến Hàng xoa xoa mặt cậu.

Sơ Nhất vươn tay ôm eo hắn.

Yến Hàng ngẩn người một chốc, tiếp tục cúi đầu xem điện thoại, không biết đang chơi trò chơi hay xem cái gì.

"Bức ảnh kia," Sơ Nhất vẫn không nhịn nổi, "Vẽ cái, cái nào là anh cái, nào là em?"

"Em không nhìn ra được à?" Yến Hàng cười cười.

Sơ Nhất không lên tiếng.

Thực ra đúng là có thể nhìn ra được, rõ ràng là đằng khác, đặc biệt vẽ Chó con quả thực rất giống, dù gì cũng đã lộ mặt trong livestream từ rất lâu rồi, mà Yến Hàng cũng chỉ có lần đó.

Thế nhưng ... cậu vẫn có chút băn khoăn.

"Tại, tại sao?" Sơ Nhất hỏi.

"Cái gì tại sao?" Yến Hàng nhìn hắn.

"Em lại, ở phía dưới?" Sơ Nhất hỏi.

"Bởi vì tiểu tỷ tỷ là Thiên Cẩu đảng." Yến Hàng nói.

"Thiên Cẩu?" Sơ Nhất ngẩn người.

"Nếu là Cẩu Thiên đảng, thì anh ở phía dưới." Yến Hàng nói.

"... Loại tên thế, thế này mà cũng, nghĩ ra được," Sơ Nhất nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, "Quê mùa hơn, hơn cả em."

"Em đi mà mắng người ta." Yến Hàng nở nụ cười.

"Thôi." Sơ Nhất xì một tiếng.

Yến Hàng ngáp một cái, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, vỗ vỗ Sơ Nhất: "Ngủ đi."

"Ừm." Sơ Nhất nằm xuống gối của mình, chờ Yến Hàng nằm xuống, rồi trở mình ôm lấy hắn.

"Sớm muộn bị em ghì chết," Yến Hàng nói, "Mua cho em cái gối ôm nhé."

"Không bỏ ra được," Sơ Nhất nói, "Mà cũng không, không ôm được mấy ngày, nữa sắp đi học, rồi."

Yến Hàng vỗ vỗ tay cậu.

Sơ Nhất nhắm mắt một chốc, liền mở mắt ra, do dự một chút mới nhỏ giọng nói một câu: "Cái bức, bức tranh lúc nãy."

"Ừm." Yến Hàng đáp một tiếng.

"Em Cẩu, Cẩu Thiên đảng." Sơ Nhất nói.

"Há," Yến Hàng nói, "Anh là Nhật Cẩu đảng."

"Không, không phải là Thiên Cẩu sao?" Sơ Nhất ngẩn người.

"Anh thích thẳng thắn một chút," Yến Hàng nói, "Muốn Nhật Cẩu."

Sơ Nhất không lên tiếng.

"Làm sao." Yến Hàng quay đầu nhìn cậu.

"Anh muốn, hay nhỉ." Sơ Nhất nói.

"Xem ra chúng ta trong việc này có mâu thuẫn ư?" Yến Hàng nói.

"Anh không, không thể nhường một chút được à?" Sơ Nhất hỏi.

"Không thể," Yến Hàng trả lời kiên quyết, "Tại sao không phải là em nhường."

"Em nhỏ hơn anh, anh phải nhường, nhường em chứ." Sơ Nhất nói.

"Đệt?" Yến Hàng vỗ một phát vào cánh tay cậu, "Sao em lại thế hả."

"Em không biết xấu hổ," Sơ Nhất nói, "Anh nhường, em, quyết định vậy, đi."

"Quyết cái gì định?" Yến Hàng cười, "Tự biên tự diễn vậy cũng được luôn."

"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.

"... Ngủ đi," Yến Hàng cười nói, "Nói cứ như thật."

"Ngủ ngon." Sơ Nhất nằm xuống hơi co lại, chóp mũi kê ở bả vai hắn, lát sau còn bồi thêm một câu, "Vậy chúng, chúng ta..."

Không đợi Yến Hàng trả lời, cậu liền tự mình bỏ qua nửa câu còn lại: "Ngủ ngon."

Vốn dĩ Yến Hàng cứ tưởng đêm đó sẽ mất ngủ, nhưng kỳ tích lại xảy ra, hắn vừa nằm xuống chưa bao lâu đã ngủ, hơn nữa còn không nằm mơ.

Ngủ thẳng cho tới hừng đông.

Sơ Nhất hôm nay thức dậy sớm hơn hắn, lúc này đang bắt chước hắn tập thể dục buổi sáng ngoài ban công.

Hắn không lên tiếng, nghiêng đầu gối lên cánh tay, nhìn bóng dáng Sơ Nhất cởi trần chỉ mặc quần thể dục.

Vóc dáng rất đẹp, gần như có thể tưởng tượng ra được, nếu ở trên giường ...

Yến Hàng đúng lúc chặt đứt suy nghĩ, ngồi dậy.

"Dậy rồi à?" Sơ Nhất quay đầu lại.

"Ừm." Yến Hàng ngáp một cái.

"Hôm qua anh ngủ," Sơ Nhất vào phòng, đứng bên giường.

"Phải," Yến Hàng vươn tay sờ sờ eo cậu, "Anh cũng tưởng sẽ không ngủ được."

"Yên tâm được chút," Sơ Nhất nói, "Dù, dù sao không, không cần lo lắng chú, chú Yến sẽ xảy ra chuyện, ngoài ý muốn."

"Ừa," Yến Hàng cười cười, "Chắc ông ấy cũng có thể ngủ ngon giấc rồi."

"Nhờ chú Thôi hỏi, hỏi xem." Sơ Nhất nói.

"Được," Yến Hàng gật đầu, xuống khỏi giường, "Bữa sáng muốn ăn gì?"

"Quẩy chiên sữa, đậu," Sơ Nhất nói, "Em đi mua."

"Anh muốn ăn cả bánh bao." Yến Hàng nói

"Đợi chút." Sơ Nhất mặc quần áo, ra cửa.

Yến Hàng rửa mặt xong liền cầm điện thoại ngồi xuống ghế salong.

Theo bản năng lại mở phần tin nhắn, thất thần nhìn số điện thoại của Thôi Dật.

Hắn muốn gọi điện thoại cho Thôi Dật, thế nhưng lại không biết phải nói gì.

Hiện giờ Thôi Dật là người liên hệ duy nhất giữa hắn và cha mình, hắn cảm thấy gặp được Thôi Dật cũng giống như gặp được cha.

Mà hôm qua chú Thôi Dật vừa mới tới, coi như cũng lén lút nói cho hắn biết chút ít, không thể nói quá rõ ràng, mà điều hắn muốn nói, muốn hỏi còn nhiều lắm, nhiều đến nỗi lúc gặp Thôi Dật lại không biết nói gì.

Có lẽ là ý niệm quá mãnh liệt, hắn vừa mới thả điện thoại xuống bàn trà liền thấy Thôi Dật gọi tới.

"Chú Thôi," Yến Hàng nhận điện thoại, "Sao thế?"

"Không sao, đừng lo lắng," Thôi Dật nói, "Hôm nay chú và thầy Lưu đi gặp bố cháu."

"Thầy Lưu?" Yến Hàng ngẩn người.

"Ừ, bạn của Tiểu Bạch, có ông ấy rồi cháu hoàn toàn không cần lo lắng," Thôi Dật nói, "Hôm nay gặp xong chú sẽ gọi cho cháu."

"Vâng." Yến Hàng nói.

"Hôm qua có câu này quên mất không nói với cháu," Thôi Dật nói, "Bố cháu bảo cháu mập hơn trước đây."

"Nhảm nhí," Yến Hàng không chút suy nghĩ, "Vóc dáng cháu tốt thế này."

Thôi Dật nở nụ cười, "Ông ấy nói có thể vì không phải cùng ông ấy chạy đông chạy tây nữa, nên mập."

"Mẹ kiếp," Yến Hàng cười cười, tâm trạng đột nhiên cảm thấy hơi không dễ chịu, hắn xoa xoa mặt, "Chú Thôi, hôm nay chú gửi lời hộ cháu một chút."

"Hả? Không phải cháu bảo đợi ông ấy ra ngoài rồi có gì mới nói sao?" Thôi Dật nói.

"Bây giờ, chỉ một câu thôi," Yến Hàng nói, "Cháu cảm thấy ông ấy làm cha không tốt, nhưng cháu đặc biệt đặc biệt nhớ ông ấy, vô cùng nhớ."

Thôi Dật không lên tiếng, một lát sau mới khe khẽ thở dài: "Được, chú sẽ chuyển lời tới ông ấy."

Sơ Nhất mua bữa sáng trở về, một gói rất lớn, ngoại trừ bánh bao của Yến Hàng ở bên ngoài, tất cả đồ trong cái túi kia đều là của cậu.

"Anh mập không?" Yến Hàng nhìn eo Sơ Nhất.

Không biết tại sao, trước mắt chuyện của cha hắn còn chưa có kết quả, hắn rõ ràng cũng không có tâm tư, vậy mà từ tối hôm qua sau khi phát hiện Sơ Nhất hình như thức tỉnh rồi, ánh mắt hắn liền không nhịn được hướng về phía Sơ Nhất.

Sau lưng, eo, mông, còn cả đũng quần ... Có lẽ bởi vì trước đây Sơ Nhất cái gì cũng không hiểu, hắn còn thu liễm, bây giờ Sơ Nhất đột nhiên được khai sáng, hắn cũng đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bắt đầu mấy ý nghĩ kỳ quái.

"Không, không mập," Sơ Nhắt quay đầu liếc mắt nhìn hắn, "Có, có điều mặt anh so, so với trước đây hơi, hơi mập một, chút."

"Ừ." Yến Hàng nắn nắn mặt mình.

"Hiện tại đẹp, đẹp lắm," Sơ Nhất nói, "Cực kỳ đẹp."

"Chúa nịnh bợ họ Sơ." Yến Hàng đi tới ngồi xuống cạnh bàn.

"Họ, Cẩu," Sơ Nhất đặt tất cả bánh bao, quẩy chiên và sữa đậu nành lên trước mặt hắn, "Hôm nay ngày, ngày cuối em đi, làm, mai không đi, nữa rồi."

"Hôm nay nhận lương à?" Yến Hàng hỏi.

"Vâng," Sơ Nhất gật gật đầu, "Chủ cửa hàng nói có, chuyện cần nói."

"Có thể là muốn cho em đến làm chỗ bọn họ sau khi tốt nghiệp," Yến Hàng vừa ăn vừa nói, "Em đừng có ngốc nghếch mà nhận lời trước, em chỉ bảo sau này sẽ xem xét, anh không hiểu khí tu bọn em, nhưng mà nếu như em thật sự giỏi giang trâu bò, sau này cơ hội việc làm nhiều hơn nhiều."

"Ừm." Sơ Nhất cười cười, "Em hơi bị trâu bò."

Hôm nay là ngày đi làm cuối cùng, Sơ Nhất vẫn như bình thường, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Thế nhưng "chia tay" cũng thật sự là một loại cảm xúc kỳ lạ, mấy đồng nghiệp bình thường quan hệ không tệ, nghe nói cậu sẽ rời đi, cũng trao đổi phương thức liên hệ, còn tiện thể khen cậu vài câu như tiền đồ sáng lạn nọ kia.

Còn thêm bạn tốt với A Tề.

"Tiểu tử cậu sau này nhất định có thể sống tốt," anh Lưu nói, "Kỹ thuật ai ai cũng có thể học, thế nhưng có thể học được thành tài hay không còn tùy từng người, cậu ở phương diện này đầu óc rất tốt."

Sơ Nhất cười cười.

"Tốt nghiệp xong tới đây làm chứ?" Anh Lưu hỏi.

"Chưa nghĩ tới." Sơ Nhất nói.

"Cậu có thể tới chỗ tốt hơn," anh Lưu nhỏ giọng nói, "Ai hỏi cậu cũng đừng vội đồng ý."

"Ừm." Sơ Nhất gật đầu.

Quả nhiên cửa hàng trưởng lúc nghỉ trưa sau khi ăn cơm xong xuôi gọi cậu sang một bên, nói chuyện về chuyện tốt nghiệp rồi công việc.

Sơ Nhất nói chưa nghĩ tới, cửa hàng trưởng cũng chỉ nói là giữ liên lạc.

Cảm giác này quả thực rất kỳ diệu, cậu chưa từng trải qua cảm giác này, cảm giác năng lực chân chính của mình được khẳng định, so với lúc học ở trong trường, được người khác gọi một tiếng Cẩu ca hoặc được nữ sinh một câu hai câu nói chuyện tán gẫu là hoàn toàn khác.

Cho dù bọn anh Lưu có phải chỉ nói cho vui tai, cửa hàng trưởng có phải theo thói quen muốn lưu giữ công nhân có chút khả năng hay không, cậu đều cảm thấy thật thoải mái.

Rốt cục cậu hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu được rồi.

Thế nhưng không phải lời động viên khích lệ nào cũng khiến cậu cảm thấy thoải mái.

Ví dụ như của Lý Tiêu, chỉ khiến cậu có chút nghi ngờ, cảm thấy cần phải duy trì khoảng cách với con người này một chút.

Lý Tiêu hôm nay tới trễ, hầu như nhân viên đều nghỉ hết rồi, xe của hắn vừa lái tới, xe toàn là bùn, có vẻ vừa chạy đường dài.

Cửa sổ ghế phụ lái kéo xuống, Lý Tiêu thò đầu ra dò xét: "Sơ Nhất!"

"A." Sơ Nhất mới vừa cầm tiền từ tài vụ đi ra, chuẩn bị chào cửa hàng trưởng một tiếng rồi về, nhìn thấy Lý Tiêu, cậu không nhịn được một tiếng thở dài, nhưng vẫn đi tới.

"Không mặc đồng phục sao?" Lý Tiêu xuống xe, "Không làm nữa?"

"Ừm." Sơ Nhất đáp một tiếng.

"Đi thật sao," Lý Tiêu hơi xúc động nhìn cậu, "Sau này không tìm cậu rửa xe được nữa rồi."

"Tìm Lưu ca." Sơ Nhất cười cười, nhìn về phía chiếc xe, hôm nay Lý Tiêu không lái xe, trong ghế lái còn có một người khác.

"Hôm nay tôi uống rượu," Lý Tiêu chỉ chỉ người đang ngồi trong xe, "Nhân viên tôi lái xe cho tôi, mới nhận bằng lái, cho cậu ta lái cho đã nghiền, tiện đến rửa xe luôn."

"Ồ." Sơ Nhất đáp một tiếng.

"Cậu nghỉ làm rồi đúng không?" Lý Tiêu hỏi.

"Đúng," Sơ Nhất nhìn điện thoại, "Chuẩn bị, về."

"Vậy ..." Lý Tiêu thở dài, "Vậy tôi đành tìm người khác."

"Được." Sơ Nhất cười cười.

Tầm này người làm về gần hết rồi, không có ai tới dọn xe, Lý Tiêu khách quen, không cần đợi ai, liền vỗ vỗ nóc xe: "Cậu đánh xe vào trong kia đi, ai rảnh thì rửa."

Người trong xe gật gật đầu, khởi động xe, liền hỏi một câu: "Đỗ ở đâu cũng được ạ?"
"Chỗ nào cũng được." Lý Tiêu nói.

Người trong xe đóng cửa sổ chuẩn bị đánh xe vào trong, Sơ Nhất gõ gõ cửa sổ xe: "Chờ đã."

"Sao vậy?" Lý Tiêu nhìn cậu.

Sơ Nhất ra hiệu người trong xe kéo cửa sổ xe xuống, cậu tiến đến bên cạnh một cửa sổ lắng nghe: "Lúc nổ, nổ máy có, tiếng gì đó."

"Tiếng gì?" Người bên trong xe ngẩn người, "Không nghe thấy?"

"Cậu xuống xe đi, để cậu ta nghe một chút." Lý Tiêu nói.

Người trên xe bước xuống, Sơ Nhất ngồi vào ghế lái, quả thật có tiếng lạ, ngay khi Sơ Nhất chuẩn bị xuống khỏi xe, Lý Tiêu mở cửa xe ngồi xuống ghế phụ lái: "Tiếng gì?"

"Rất nhỏ, tiếng cộc cộc." Sơ Nhất nói.

"Hình như là có," Lý Tiêu lại gần lắng nghe, "Lúc lái xe không nghe thấy mà."

"Có thể do xi, xi lanh," Sơ Nhất nói, "Hoặc áp, áp xuất dầu không đủ."

"Vấn đề không nghiêm trọng phải không?" Lý Tiêu nhìn cậu.

"Ừ," Sơ Nhất gật gật đầu, "Có thể điều chỉnh van ..."

Cậu còn chưa nói xong, Lý Tiêu đã nở nụ cười.

Cậu quay đầu nhìn Lý Tiêu.

"Có phải là duyên phận không đây," Lý Tiêu cúi xuống trước mặt cậu, khuỷu tay chống vào vô lăng, "Tôi vẫn muốn cậu có thể sửa xe cho tôi một lần, nó liền hỏng thật."

"Tôi không sửa," Sơ Nhất có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người Lý Tiêu, trong lòng có chút bất an, "Người khác sửa, tôi không, làm nữa."

"Sơ Nhất," Lý Tiêu vỗ lên đùi cậu một cái, "Tôi phát hiện ra tiểu tử cậu ..."

"Tôi gọi, gọi người xem xe giúp, anh." Sơ Nhất muốn mở cửa xuống xe.

Lý Tiêu chộp lấy tay cậu: "Cậu có thể cho tôi chút mặt mũi được không?"

"Cái gì?" Sơ Nhất sợ hết hồn, vội vàng vung tay một cái.

"Cậu không nhận ra là tôi rất thích cậu ư?" Lý Tiêu nắm lấy tay cậu một lần nữa, nắm rất chắc.

Sơ Nhất sửng sốt hết cả người, nhìn gã chằm chằm.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy những lời như vậy từ người đàn ông khác không phải Yến Hàng, trong lòng lập tức bối rối.

"Chắc chắn cậu có thể nhận ra," Lý Tiêu đặt tay lên đùi cậu, giọng trầm xuống, giọng điệu trở nên khó hiểu, "Nếu cậu thực sự là thẳng, chắc chắn sẽ không trốn tránh tôi như thế."

Sơ Nhất lại một lần nữa sửng sốt.

Việc bị Lý Tiêu phát hiện ra, so với việc Lý Tiêu nói thích cậu, còn khiến cậu hoảng sợ hơn nhiều.

"Người lần trước tới đây," Lý Tiêu gần như ghé sát mặt cậu, "là bạn trai cậu phải không? Nhưng mà ... cũng không sao ..."

Không đợi Sơ Nhất mở miệng, Lý Tiêu đột nhiên nghiêng đầu về phía trước.

Sơ Nhất đột nhiên phản ứng lại, đẩy gã ta ra, còn chưa kịp mở cửa xe Lý Tiêu đột nhiên chồm tới, dùng một tư thế mà cậu không bao giờ nghĩ tới túm lấy quần cậu kéo cậu ngồi xuống, sau đó úp mặt về phía cậu.

"Đệt con mẹ mày!" Sơ Nhất rống lên một tiếng, tóm lấy cổ áo Lý Tiêu, thô bạo ném hắn sang một bên.

Tuy rằng Lý Tiêu nắm quần cậu cũng chưa thể kéo rơi quần cậu xuống, nhưng chính động tác gã úp mặt vào cậu khiến cả người cậu bùng nổ, cú shock này gần như là cú shock lớn nhất từ khi cậu sinh ra tới giờ, thực sự là choáng váng tới hoa mắt chóng mặt, trong tay mà có dao có lẽ cậu cũng đâm gã một nhát.

Lý Tiêu bị cậu quăng trở về ghế phụ, đầu đập vào cửa kính, có vẻ đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Sơ Nhất, không  nói gì.

Sơ Nhất cũng không lên tiếng, thẳng tay đấm một cú thô bạo vào mặt Lý Tiêu.

Lý Tiêu trầm giọng rít lên, một tay ôm mặt.

Sơ Nhất mở cửa xe nhảy xuống, quả thực không thể hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào, cậu chỉ muốn đem Lý Tiêu ra dần một trận nhừ tử.

Nhưng cậu vòng sang tới bên ghế phụ lái định mở cửa xe ra thì Lý Tiêu đã khóa cửa xe lại.

Sơ Nhất không chút suy nghĩ, quay đầy sải bước về

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net