Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ chân tóc đến gan bàn chân đều yếu mềm rồi.

Sơ Nhất cảm thấy mình giống như trước đây từng sợ hãi những ánh mắt xung quanh, giờ lại có thể cùng Yến Hàng đứng đây ôm nhau như vậy, cằm đặt trên vai hắn, nhắm mắt lại.

Thật sự ... sức mạnh của chữ "yêu" này quả thực to lớn đến dọa người.

Yêu là gì

Không biết.

Sơ Nhất xưa nay không nghĩ tới, đối với chữ yêu này cậu chỉ có nhận thức duy nhất, đại khái là "Tôi yêu Tổ quốc".

Lúc thầy cô nói yêu cha mẹ, cậu còn rất băn khoăn, nếu nhất định phải yêu, cậu cũng chỉ có thể yêu ông nội, bà nội, và dì thôi.

Trong mắt cậu, yêu rất xa xôi, cũng rất phức tạp, hơn nữa cực kỳ hi hữu, không thực tế chút nào.

Mãi cho đến khi cậu cảm giác được Yến Hàng định nói gì đó, cậu mới lần đầu tiên trong đời đột nhiên muốn nói ra khỏi miệng cái từ siêu cấp buồn nôn còn cực kỳ hư vô này.

Về phần tại sao lại muốn giành nói trước, cũng không rõ nữa.

Có lẽ là để bù đắp cho những tiếc nuối và phiền muộn từ lần thổ lộ "Em thích anh" với Yến Hàng làm Yến Hàng bị người ta đánh lén đi.

Đến khi nghe được câu trả lời của Yến Hàng.

Hài lòng.

Không sai, chính là hài lòng.

"Đi thôi?" Yến Hàng nhẹ giọng nói.

"Ừm." Sơ Nhất vừa mở mắt đã thấy một chiếc xe thể thao đỗ ở ven đường, cửa sổ xe hạ xuống, một cô gái đang ngồi ở ghế lái lườm hai người bọn họ, cậu sững sờ, "Đây là chị, chị gái vừa rồi, sao?"

"Cái gì?" Yến Hàng buông cậu ra, quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấp giọng nói một câu, "Mẹ nó chứ? Sao cô ta lại ở đây?"

"Bếp trưởng Yến," chị gái ngồi trong xe gọi với sang, "Không phải anh vì muốn em triệt để hết hy vọng nên mới tìm người anh em này diễn kịch đấy chứ?"

"Phải," Yến Hàng đáp một tiếng, "Kỹ năng diễn xuất thế nào?"

"Rất chân tình thực ý," chị gái cau mày, nhìn Sơ Nhất, "Nhóc con, hai người thực sự là một đôi?"

"Mắt thấy sao thì, thì là vậy." Sơ Nhất gật gật đầu.

Chị gái bực mình vỗ lên vô lăng một cái: "Sao tôi lại xui xẻo tới vậy chứ!"

"Nhanh đi về đi," Yến Hàng nói, "Chỗ này cấm dừng đỗ, bị chụp lại sẽ bị phạt đó."

Chị gái không lên tiếng, mặt mũi cau có nhìn bọn họ một lúc lâu, cuối cùng lại vỗ vào vô lăng một cái nữa mới nổ máy lái xe đi.

"Đi thôi, về nhà." Yến Hàng vỗ vỗ lưng cậu.

"Tức giận rồi." Sơ Nhất cùng hắn tiếp tục đi bộ về.

"Cũng không hẳn là tức giận," Yến Hàng nói, "Khả năng ban đầu tưởng anh lừa cô ấy, bây giờ phát hiện là sự thật nên không thể chấp nhận được."

"Anh nói với, với cô ấy thật, sao?" Sơ Nhất nói, "Bạn, bạn trai gì đó."

"Ừa," Yến Hàng gật gật đầu, "Vốn dĩ không định nói đâu, cảm thấy không cần thiết, nhưng cô ấy cứ tới vài lần rồi, nếu không nói rõ cũng không được nên anh nói thẳng luôn."

"Nhỡ cô ấy nói, nói cho người khác biết," Sơ Nhất hơi lo lắng, "Sẽ, sẽ không ảnh hưởng, đến anh chứ?"

"Ảnh hưởng cái gì," Yến Hàng giơ tay lên chậm rãi xoay người, "Đồng tính luyến ái thì không được đi làm à, làm việc không sai sót, có thể ảnh hưởng gì chứ."

"Ừm." Sơ Nhất cười cười.

Hai người bọn họ đi một đoạn rồi tiếp tục chạy bộ, chạy thẳng một mạch về tới nhà.

Sơ Nhất không cảm thấy mệt chút nào, tâm trạng thả lỏng rất nhiều, cứ loanh quanh trong bếp cùng với Yến Hàng, cất gọn gàng đồ ăn thức uống vừa mua xong cậu cầm điện thoại của Yến Hàng lên, "Live, livestream đi."

"Làm gì," Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, "Lâu rồi không được nghe mấy chị gái khen em đáng yêu chứ gì."

"Chủ, chủ yếu là," Sơ Nhất gật gật đầu, "quan tâm mấy chị, chị gái."

Yến Hàng nở nụ cười, vươn tay mở khóa điện thoại: "Tùy em."

Sơ Nhất mở tài khoản của Yến Hàng ra, làm theo thói quen của Yến Hàng xem weibo trước, "Thông, thông báo có tới 999+, lận, đọc nổi không?"

"Có thời gian sẽ đọc từ từ," Yến Hàng đi lấy khẩu trang đeo vào," Các cô ấy cũng không cần anh đọc đâu, chủ yếu toàn là hò hét tán gẫu với nhau."

Sơ Nhất bấm vào phát sóng trực tiếp, giơ điện thoại về phía Yến Hàng: "Bắt, đầu thôi."

- Đến đây

- Đến với vận tốc ánh sáng đây

- Đến với vận tốc X đây ...

- Weibo hôm nay Chó con đăng đúng không

- +1, giọng điệu khác hẳn

- Chắc chắn là Chó con đăng, Tiểu Thiên ca ca đăng weibo không dùng dấu câu, Chó con còn đánh một dấu chấm đây

- Nhìn qua liền biết Chó con nghiêm túc thật thà mà

"Hôm nay làm một chiếc pizza cơ bản và bánh xốp (muffin) cực kỳ đơn giản," Yến Hàng nói, "Không muốn làm đế bánh, hôm nay bánh pizza sẽ làm bằng bánh mì nướng ..."

"Được." Sơ Nhất nói.

"Không nói với em." Yến Hàng nói.

"Được." Sơ Nhất nói tiếp.

- 2333333

- Tiểu Thiên ca ca sao lại vậy chứ ha ha ha

- Chó con bình tĩnh quá ha

- Được

"Cũng giống như làm pizza, trải bánh mì ra, muốn ăn gì thì đặt lên trên," Yến Hàng lưu loát trải những lát bánh mì nướng xuống đáy đĩa, sau đó phết nước sốt và các nguyên liệu lên, "Quay phim, vui lòng quay vào món ăn."

- Được

- Được

"Được." Sơ Nhất hướng điện thoại về phía tay hắn.

- Tay tay tay tay tay

- Quay phim, kêu bạn quay món ăn, không phải tay

- Chó con hiểu chúng ta quá

- Ha ha ha ha ha ha

- Đáng yêu chết mất làm thế nào bây giờ

- Muốn cướp Chó con, nhưng cảm thấy đánh không lại

"Các bước tiếp theo cũng giống như làm pizza, hôm nay có thịt xông khói," Yến Hàng nói, "Cẩu ca thích thịt xông khói."

"Đúng." Sơ Nhất nói.

- Cẩu ca!

- Ngọt quá, Cẩu ca

- Chó con gọi Tiểu Thiên ca ca như thế nào vậy

- Thân ái

- HHHHH

"Tiểu Thiên ca ca." Sơ Nhất nói.

"Hả?" Yến Hàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu.

"Không nói chuyện, với anh." Sơ Nhất nói

- hahahahaha Chó con trả thù

- Tiểu Thiên ca ca, ngọt chết tui rồi

- Bình thường chắc chắn không gọi thế đâu

- Cẩu ca đàng hoàng trịnh trọng làm nũng như vậy thực không chịu nổi, ôi tim tôi!

"Pizza cho vào nướng," Yến Hàng tiếp tục nấu ăn, "Sau đó là bánh xốp, có thể mua chén giấy, không có chén giấy dùng hộp thiếc nướng."

"Chúng ta có chén, chén giấy." Sơ Nhất nói

Yến Hàng nhìn cậu: "Đang nói với anh à?"

"Không phải." Sơ Nhất trả lời.

"Há," Yến Hàng gật gật đầu, "Bánh nướng xốp việt quất, bột mì ít gluten rây mịn, bơ thái hạt lựu rồi bào nhỏ, thêm đường và việt quất ... Quay phim, đánh hộ quả trứng gà đi."

"Được." Sơ Nhất đáp một tiếng, đem điện thoại kê lên trên bàn.

- a a a a soái caaa

- Cẩu ca đẹp trai chớt tui

- Cẩu ca xé khẩu trang của Tiểu Thiên ca ca ra đi!

"Đánh chung sữa bò với trứng gà đi." Yến Hàng nói.

"Ừm." Sơ Nhất đập trứng gà vào bát, cho thêm sữa bò, bây giờ cậu làm những việc này thành thục hơn trước kia nhiều rồi, dù sao ngày nào cũng ở trong bếp cũng xem Yến Hàng mà

Yến Hàng bên cạnh đã trộn đều bột mì và các nguyên liệu, rồi lấy trứng và sữa đã đánh xong đổ vào.

"Bây giờ đổ hỗn hợp này vào chén giấy là được," Yến Hàng xếp các chén giấy ra lần lượt đổ hỗn hợp bột vào, "Bây giờ cho vào nướng, nhiệt độ 200 độ, thời gian 20 phút là có thể ăn được."

Sơ Nhất nghe thấy câu nói này là biết có thể kết thúc livestream được rồi, vì vậy vẫy vẫy tay trước ống kính một cái, rồi thoát ra.

"Chơi vui không?" Yến Hàng hỏi.

Sơ Nhất cười không lên tiếng, một lát sau mới hỏi một câu: "Tại sao trước, trước đây anh lại, livestream?"

"Bởi vì nhàm chán đó," Yến Hàng nhìn lò nướng, "Không phải ở đâu anh cũng đi làm, nếu không đi làm thêm thì nhàm chán vô cùng."

"Em nhàm, nhàm chán sẽ ngồi thẫn thờ," Sơ Nhất nói, "Ngồi thẫn thờ ở bờ, sông, còn nói chuyện với gốc, gốc cây."

"Bởi vì em quê mùa." Yến Hàng nói.

"Ừm." Sơ Nhất gật đầu cười,

"Sao em lại ngoan như vậy chứ," Yến Hàng nắn nắn xoa xoa mặt cậu, "Ngày nào anh cũng bảo em quê mùa, không thể phản kháng chút à?"

"Tại, tại sao phải phản kháng," Sơ Nhất nói, "Mỗi, mỗi ngày chê em quê mùa, cuối cũng vẫn phải khóc lóc, rên rỉ trên người Chó đất, đấy thôi."

"Cút đi." Yến Hàng nhìn cậu.

"Để tối nay Chó đất, cắn anh." Sơ Nhất nói.

"... Nhắc lại lần nữa xem?" Yến Hàng nói.

"Lát nữa cắn anh." Sơ Nhất nói.

"Đi ra ngoài," Yến Hàng xua xua, "Ra ngoài ngồi đi, đừng có ở đây vô liêm sỉ nữa, vừa mới khen ngoan xong, ngoan cái rắm."

Sơ Nhất cười, đi ra phòng khách.

Yến Hàng đem pizza bánh mỳ và bánh xốp việt quất đã nướng xong ra phòng khách, thấy Sơ Nhất đang ngồi trên ghế salong, cúi đầu chăm chú xem điện thoại.

"Xem mấy tiểu tỷ tỷ khen em đáng yêu à?" Yến Hàng hỏi.

"Không," Sơ Nhất cười tủm tỉm, "Xem linh, tinh thôi."

Yến Hàng vừa nhìn cậu cười như vậy liền cảm thấy có gì đó không đúng, bình thường có chuyện gì đó cậu mới giật giật khóe miệng như vậy, mà nhìn vẻ mặt với giọng điệu này không giống như có chuyện.

Làm Yến Hàng cảm thấy giống như hôm xem tranh vẽ của chị gái lần trước, nụ cười gượng gạo sau khi trải qua bàng hoàng cùng bối rối.

"Xem cái gì ấy chứ?" Yến Hàng đi tới.

Sơ Nhất khẩn trương bấm một cái, khóa điện thoại lại ném sang một bên.

"Chó con thối tha," Yến Hàng cầm điện thoại cậu lên, bấm mật khẩu, "Dám giấu giấu giếm giếm ..."

"A!" Sơ Nhất giật mình kêu lên, nhảy dựng, "Sao! Sao anh! Mở được điện, điện thoại của em!"

"Ai bảo em không cài vân tay." Yến Hàng nói rồi nhanh chóng liếc nhìn màn hình điện thoại còn chưa kịp thoát ra.

Sơ Nhất nhào tới định giật lấy điện thoại, Yến Hàng nắm lấy cổ tay cậu bẻ gập vào trong.

"A!" Sơ Nhất kêu lên một tiếng, bị hắn đẩy trở về ghế salong.

Vãi. Bậy quá.

Đây là một trang tìm kiếm, kết quả tìm kiếm đầu tiên chính là Làm thế nào để cắn đàn ông một cách thoải mái hưng phấn nhất, nhìn màu sắc đường link thì hẳn là đã ấn vào đọc rồi.

"Anh có nên cảm thấy xúc động không đây," Yến Hàng trả lại điện thoại vào tay Sơ Nhất, chống tay vào ghế salong gảy gảy chóp mũi cậu, "Cố gắng như vậy mà."

"Em không, không nói chuyện với, anh," Sơ Nhất bực mình nói, "Anh nhìn lén em mở, mở khóa."

Sơ Nhất trước đây vẫn dùng vân tay, gần đây có lẽ do chăm chỉ luyện tập sửa xe quá, hơn nữa trời mùa thu có hơi hanh khô, vân tay không mở được nữa, vì vậy cậu đổi thành mã số.

"Anh không nhìn lén," Yến Hàng không nhịn được cười, "Anh đoán, cưng quá đi, mật mã bốn số anh không cần nghĩ cũng biết là sinh nhật anh."

"Cục cưng rất, rất mất mặt," Sơ Nhất lườm hắn một cái, "Sau này sẽ đổi, thành sinh nhật Xuân, Dương!"

"Gan to cứ thử xem." Yến Hàng xì một tiếng.

"Gan, gan to chứ sao," Sơ Nhất cũng xì một tiếng, "Dọa chết anh."

Yến Hàng cười, cúi đầu hôn cậu: "Anh hỏi em."

"Ừm." Sơ Nhất nhìn hắn.

"Học được chiêu gì chưa?" Yến Hàng nhẹ giọng hỏi.

"Học xong rồi," Sơ Nhất cũng nhỏ giọng nói, "Lát nữa anh sẽ, biết."

"Đệt mợ, học cái khác không được, học cái này thì trâu bò thế?" Yến Hàng cười.

"Phải đó," Sơ Nhất nhỏ giọng, "Dân chuyên nghiệp, người ta nói, nói đấy."

"Ăn cơm!" Yến Hàng quát lên một tiếng.

"Được rồi," Sơ Nhất tiếp tục nhỏ giọng, "Đừng nóng vội mà ..."

Yến Hàng chỉ chỉ cậu.

"Ăn cơm." Sơ Nhất trở lại giọng điện bình thường, nhanh chóng đứng dậy ngồi vào bàn ăn.

Bảo Yến Hàng không nghĩ tới những chuyện này là không thể, thế nhưng trước khi ăn cơm đã sắp xếp xong chuyện buổi tối, còn bàn đến là không đứng đắn, bây giờ ngồi đây ăn cơm không hiểu sao cứ cảm thấy hơi ngại.

Cảm giác không biết điều chỉnh tốc độ ăn thế nào.

Ăn chậm nhìn như hơi cố tình, ăn nhanh hơn thì có phải trông hắn quá sốt con mẹ nó ruột rồi không, gấp tới không thể chờ được.

Nói chung ăn cũng không xong.

Sơ Nhất thì không như vậy, Sơ Nhất xưa này đều nghiêm túc, quê mùa rất nghiêm túc, ngốc nghếch cũng nghiêm túc, bậy bạ vẫn nghiêm túc như cũ.

Yến Hàng nhìn cậu cắm đầu cắm cổ ăn lại thấy hơi buồn cười.

"Cái này ăn, ngon quá," cậu chỉ chỉ bánh xốp, "Có thể ăn mười, mười cái."

"Anh làm đúng mười cái." Yến Hàng nói.

"Anh không ăn, à." Sơ Nhất nói.

"Ừm." Yến Hàng cười cười.

Yến Hàng nấu cơm ưu điểm lớn nhất chính là rất ít bát phải rửa, gần như chỉ là hai cái đĩa, ăn bằng tay, như hôm nay, cộng thêm một cái khay nướng.

Dọn dẹp không tới hai phút.

Sơ Nhất không biết mình bị làm sao, từ lúc xem xong mấy thứ "Làm cho thoải mái", "Làm cho hưng phấn" xong cậu cứ như chết đói chết khát, lúc ăn cơm nhìn Yến Hàng vươn tay lấy pizza thôi cũng muốn nhào tới cắn vào ngón tay Yến Hàng.

Lúc nghe thấy Yến Hàng chậm rãi đi lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa, cậu còn định đi tới đẩy Yến Hàng một cái.

Mỗi ngày Yến Hàng đều tắm rửa giờ này, mỗi ngày đều là lười biếng khoan thai đi vào, nhưng hôm nay trông lại càng chậm chạp.

Tận khi nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền ra, Sơ Nhất không nhịn được đi tới gõ cửa một cái.

"Làm gì? Muốn đi tiểu thì nhịn đi." Yến Hàng ở bên trong nói.

"Em lấy xà phòng." Sơ Nhất vừa cởi áo vừa nói.

"Tự nhiên đòi lấy xà phòng làm gì hả?" Yến Hàng hỏi, "Anh đang gội đầu không nhìn thấy."

"Hết nước, rửa tay." Sơ Nhất quay đầu liếc nhìn chai nước rửa tay bên cạnh bồn rửa bát, còn cả nửa chai.

"Nhảm nhí!" Yến Hàng nói.

Sơ Nhất không lên tiếng, quần cũng cởi ra ném sang một bên.

Hai người bọn họ khi tắm sẽ không chốt cửa bên trong, gõ cửa chẳng qua là sợ đột nhiên lao vào làm Yến Hàng hết hồn mà thôi.

Cậu nắm lấy tay nắm cửa vặn một cái, không đợi Yến Hàng lên tiếng, một bước chen vào, tiện tay đóng cửa.

"Con mẹ nó em ..." Yến Hàng đang đứng dưới vòi hoa sen, trên mặt toàn bọt xà phòng, mắt chưa mở ra được, "Cắn nhầm thuốc phiện à?"

"Không." Sơ Nhất nhào tới ôm lấy hắn.

Vốn dĩ cũng không kích động đến thế, nhưng vừa bước vào, bên trong nhà tắm nhỏ như lòng bàn tay toàn là hơi nước, bầu không khí quả thực rất ám muội, Yến Hàng còn trần như nhộng.

Thuốc phiện cũng không hiệu quả nhanh như vậy đâu.

Cậu hôn lên khuôn mặt đầy bọt xà phòng của Yến Hàng, lại tiếp tục cắn lung tung trên cổ trên vai hắn mấy cái, sau đó trực tiếp quày một chân xuống đất.

"Đệt ..." Yến Hàng lau nước trên mặt, cúi đầu nhìn cậu, "Ở đây luôn à?"

"Ừm." Sơ Nhất liếm liếm bụng hắn một chút.

Yến Hàng không lên tiếng, nhưng có thể cảm nhận được cơ bụng dưới đột nhiên căng lên một chút, lùi về phía tường sau lưng.

Vòi hoa sen chưa tắt, Yến Hàng dựa hẳn vào tường, vô số giọt nước ấm áp toàn bộ đều ào ào xối vào mặt Sơ Nhất, trên mặt trong miệng toàn là nước, nhiệt độ của nước gần bằng với nhiệt độ cơ thể Yến Hàng khiến người ta hưng phấn không giải thích được.

Yến Hàng còn nhớ phản ứng của Sơ Nhất hôm đó, toàn thân căng cứng, liên tục thở dốc, còn nhọ giọng rên rỉ tới không thể khống chế được.

So với phản ứng của hắn lúc này cũng không khác gì.

Hắn ngẩng đầu nhìn từng chuỗi hạt nước với những hạt sương li ti không ngừng phun ra từ vòi hoa sen, cảm thấy thở không ra hơi.

Định cố kìm nén âm thanh của mình, nhưng vẫn không ngừng thở dốc cùng rên rỉ.

Giữa tiếng nước chảy có âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được, lại khiến hắn cảm thận được rõ ràng sự hưng phấn của Sơ Nhất.

Phản ứng của hắn có lẽ chính là kết quả của việc Sơ Nhất nghiêm túc học tập chăm chỉ đi, có hiệu quả thật.

Có lẽ bởi vì hắn coi như chỉ là một tài xế kỳ cựu trong mồm mép thôi, nhưng ít cũng là tài xế lâu năm, so với Sơ Nhất vẫn nhiều hơn mấy năm kinh nghiệm, cho nên hắn cũng không đến nỗi toàn bộ quá trình đều mất hồn như Sơ Nhất.

Cũng chính bởi vì hắn tỉnh táo, hết thảy mọi cảm giác, mỗi một chi tiết nhỏ, hắn đều có thể cảm nhận được.

Có thể cảm nhận được từng vuốt ve nho nhỏ Sơ Nhất để lại trên người hắn, thần kinh mẫn cảm đến nỗi mỗi giọt nước chạm vào người đều như đốt lửa.

Hắn rất bội phục mình ngay tại khoảnh khắc sống còn vẫn có thể nắm lấy tóc Sơ Nhất định kéo cậu ra khỏi người mình.

Thế nhưng không thành công, Sơ Nhất quả nhiên là cẩu, nhất định không buông miệng.

... Đứa nhỏ học xấu.

Yến Hàng thẳng thắn vươn tay chạm vào sau gáy cậu đẩy về phía trước một chút, vậy thì hỏng cả đôi đi.

Sơ Nhất đứng dậy, nghiêng đầu ho sặc sụa một lúc lâu.

"Không sao chứ?" Yến Hàng xoa xoa lưng cậu.

"Không sao." Sơ Nhất ngửa cổ để nước xối vào mặt, lại tiến đến ôm lấy hắn, cọ cọ cổ hắn.

Yến Hàng thuận tay mò xuống bụng dưới của cậu, cậu nắm lấy tay Yến Hàng: "Em tự, tự giải quyết."

"Ồ," Yến Hàng sững sờ, "Thần không biết quỷ không hay nha."

Sơ Nhất cười cười: "Lợi hại không?"

"Lợi hại," Yến Hàng nói, "Yên ắng như tờ."

Sơ Nhất cười không lên tiếng.

"Lau nước đi." Yến Hàng tắt vòi hoa sen, cầm khăn tắm trùm lên đầu mình, "Anh không muốn động."

"Ừm." Sơ Nhất cầm khăn tắm, lau khô nước trên người giúp hắn.

Bước ra khỏi phòng tắm Yến Hàng cảm thấy hai người bọn họ vừa rồi không thiếu oxi ngất xỉu trong phòng tắm đúng là tố chất thân thể tuyệt với, không gian nhỏ như vậy, toàn là nước với hơi nước, không có nổi không khí để thở.

Trên đường đi về phòng ngủ, gió ngoài ban công thổi đến làm hắn đột nhiên xoay người đi về phía nhà tắm.

Sơ Nhất vẫn đang tắm rửa bên trong, hắn mở cửa ra.

"Ấy!" Sơ Nhất sợ hết hồn, "Trả, trả thù à?"

"Mở cửa ra chút," hắn nói, "Nhịn thêm chút nữa chắc anh phải khiêng em đi bệnh viện."

"... À." Sơ Nhất ngẩn người, "Anh tỉ mỉ, ghê."

"Với em thôi." Yến Hàng xì một tiếng, trở về phòng ngủ.

Đêm đó thật sự tuyệt vời, Sơ Nhất nhắm mắt ôm Yến Hàng, đột nhiên cảm nhận được không phải vì chuyện trong phòng tắm lúc nãy, mà bởi vì câu nói trên đường kia.

Một chữ yêu này vừa nói ra khỏi miệng, tất cả mọi cảm giác đều thay đổi.

Vẫn con người đó, vẫn chuyện như vậy, cùng một cuộc sống, dường như đều được kết nối với nhau bởi một chữ này.

Buổi sáng lúc chuẩn bị quay về trường, chỉ cảm thấy bản thân mình tương lại sáng ngời chưa từng có.

- Tới trường chưa

Yến Hàng nhắn tin cho cậu.

- Đến rồi, buổi trưa hết bận thì gọi cho em, buổi trưa em ở phòng thực hành.

- Được

Sơ Nhất về đến ký túc xá, mấy người bọn họ mới vừa rời giường, đều đang nửa tỉnh nửa mê rửa mặt mũi.

"Chào." Hắn chào mọi người một chút.

"Sao hôm qua tôi nhắn tin mà cậu không trả lời tôi hả?" Chu Xuân Dương hỏi một câu.

"Nhắn lúc nào?" Sơ Nhất ngẩn người.

"Chưa tới 11h." Chu Xuân Dương nói.

Sơ Nhất lấy điện thoại ra nhìn, quả thật có một tin nhắn của Chu Xuân Dương chưa đọc, cũng không biết tại sao mình lại không nhìn thấy.

- Thầy Dương đột nhiên tới tìm cậu, có phải có chuyện gì không?

"Thầy Dương tìm tôi?" Sơ Nhất nhìn Chu Xuân Dương, có chút bất ngời.

Thầy Dương mặc dù là giáo viên chủ nhiệm, rất ít khi đến ký túc xá, nhất là cuối tuần hoặc buổi tối lúc mà không phải ai cũng về ký túc.

"Ừa," Chu Xuân Dương gật gật đầu, "Tôi bảo ông ấy gọi điện cho cậu, ông ấy bảo không cần, hôm nay tìm cậu sau."

"Tôi đi gặp, thầy." Sơ Nhất xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Chu Xuân Dương đi theo, cùng cậu ra khỏi ký túc xá.

"Sao thế?" Sơ Nhất hỏi.

"Tôi cảm thấy có vấn đề," Chu Xuân Dương nhỏ giọng nói, "Tô Bân từng đi gặp thầy Dương."

"Hả?" Sơ Nhất ngẩn người, Tô Bân gặp thầy Dương với thầy Dương tìm cậu thì liên quan gì cậu chưa hiểu nổi.

"Trước đây không phải thầy Vương nhờ thầy Dương đề cử cậu sao, việc thực tập sang năm đó." Chu Xuân Dương thấp giọng nói.

"Phải." Sơ Nhất nhìn hắn.

Trước kỳ thực tập hàng năm nhà trường sẽ đề cử những học sinh ưu tú tới những cửa hàng sửa xe có uy tín, thường thì không sớm như vậy, mà năm nay thầy Vương đã giới thiệu cậu trước tiên, nên cậu còn thấy rất vui mừng.

"Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ phải không?" Chu Xuân Dương nhìn cậu, "Đầu óc cậu cũng nói lắp hả?"

"A," bây giờ Sơ Nhất mới đột nhiên phản ứng lại, tuy rằng sẽ không đề cử một mình cậu, nhưng "xuất đề cử" này vẫn nhiều học sinh muốn có, đặc biệt là người lúc nào cũng nghĩ mình là đệ nhất thiên hạ giỏi giang như Tô Bân,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net