Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Shin

Quách Tiểu Bắc mở cửa, mặt không hề cảm xúc - theo dõi hắn nhìn một lúc, sau đó tránh ra, "Được rồi, anh vào đi."

Quách Tề Ngọc cấp tốc đi vào tắm rửa, rửa mặt sau đó đi về phía giường.

"E hèm..."

Quách Tề Ngọc hắng giọng một cái, "Tiểu Bắc, anh nghỉ công việc làm thêm buổi tối rồi."

"Em biết."

"Chờ tháng chín khai giảng, tiền lương nhà sách không đủ chi tiêu cho hai chúng ta, có khả năng anh sẽ đi kiếm công việc khác."

"Còn gì nữa không?"

Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút, "Nhưng là anh không biết nên làm cái gì?"

Trầm mặc một hồi, Quách Tề Ngọc thấp giọng nói: "Tiểu Bắc, anh... anh đang nghĩ có thể chờ anh có điều kiện..."

Quách Tiểu Bắc thả sách xuống, nhìn hắn, "Đợi tới lúc đó, em đã bị người ta thu dưỡng rồi."

Quách Tiểu Bắc mỗi cuối tuần đều trở về học viện mồ côi một lần, chuẩn bị □□ chờ gia đình đến xem bọn họ.

Quách Tề Ngọc ánh mắt buồn bã, có chút chua xót.

Trước đó, có một gia đình có ý nguyện muốn thu dưỡng Quách Tiểu Bắc, viện trưởng viện mồ côi nói rõ tình huống, bọn họ biểu thị không liên quan, liền cùng Quách Tề Ngọc đàm luận.

Quách Tề Ngọc không biết nên nói cái gì, dù sao hắn không có bất kỳ quyền lực gì, vũ khí duy nhất chính là Quách Tiểu Bắc thân cận hắn hơn.

Này không thể coi là vũ khí.

Ở viện mồ côi viện trưởng an bài xuống, đôi vợ chồng còn mang Quách Tiểu Bắc ra ngoài chơi một ngày.

Quách Tề Ngọc ở nhà thấp thỏm bất an chờ, chờ đến khi nghe tin Quách Tiểu Bắc muốn ở lại qua đêm nhà vợ chồng gia đình nọ.

Quách Tề Ngọc mở to mắt, đợi tới bình minh ngày hôm sau.

Giữa trưa ngày thứ hai, viện trưởng gõ cửa nhà bọn họ, vẻ mặt bất thiện không dễ nhìn.

Quách Tiểu Bắc đứng bên cạnh hắn đi đổi giầy, cởi quần áo đi vào trong WC, lập tức truyền đến tiếng nước tắm rửa.

"Đứa nhỏ này, thật sự là..." Viện trưởng nói xong ngọn nguồn sau muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cáo từ.

Quách Tề Ngọc như người mộng du, vẻ mặt hốt hoảng – đi tới bên giường ngồi xuống.

Quách Tiểu Bắc tắm xong đi ra, lau khô tóc, trực tiếp nằm ở trên giường, cái gì cũng không nói, nhắm mắt lại liền ngủ.

Quách Tề Ngọc sững sờ, đưa tay đem hắn lay tỉnh.

Nhìn Quách Tiểu Bắc vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, hỏi: "Viện trưởng nói, em đem nhà bọn họ quậy hỏng bét?"

Quách Tiểu Bắc không đưa ra ý kiến gì.

Quách Tề Ngọc có chút tức giận, "Em làm sao vậy, tại sao có thể như vậy chứ? Lễ phép căn bản anh dạy em đâu rồi!"

Con ngươi Quách Tiểu Bắc đen thui theo dõi hắn, Quách Tề Ngọc có chút nhụt chí , "Nói thế nào đi chăng nữa, như vậy là không lễ phép..."

"Tên nam nhân kia dâm loạn em."

Quách Tiểu Bắc nhìn hắn một lúc, đột nhiên mở miệng nói.

Quách Tề Ngọc sắc mặt lập tức thay đổi, "Cái gì? Em nói lại lần nữa cho anh nghe?"

Quách Tiểu Bắc quan sát phản ứng Quách Tề Ngọc một lúc, vô cùng bình tĩnh nói, "Thằng cha đó mò phía dưới em, còn nắm chặt chân em không buông."

"Cái gì?!"

Quách Tề Ngọc lập tức vén chăn lên, lột ra quần lót Quách Tiểu Bắc vàng bạc giao chéo nhau, còn mang theo vết thương cũ trên bắp đùi trắng nõn.

Quách Tề Ngọc đem hắn lăn qua lộn lại nhìn một lần, xác định không có dấu vết gì, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ông ta chỉ mò ở dưới, chẳng hề làm gì cả." Quách Tiểu Bắc giọng nói bằng phẳng không chập chùn.

Quách Tề Ngọc đứng lên, "Còn muốn làm cái gì nữa chứ?!"

"Không được, anh phải đi tìm viện trưởng."

"Tại sao có thể cho hạng người như vậy tiếp xúc em."

Không biết là kích thích tới mức nào, Quách Tiểu Bắc híp híp mắt, cảm thấy Quách Tề Ngọc phản ứng quả thực có chút cáu kỉnh quá độ.

Quách Tiểu Bắc sử dụng sức lực toàn thân, rốt cục để Quách Tề Ngọc bình tĩnh lại, cho hắn biết loại này tìm ai đều không có tác dụng, chỉ có dựa vào chính mình.

"Tại sao lại như vậy chứ?"

Quách Tề Ngọc bụm mặt, vẻ mặt rất tuyệt vọng, như trở về thời kỳ không ánh nắng mặt trời trước kia, mỗi ngày lo lắng sợ hãi, ở ngay cầu thang đột nhiên có người đi ra làm hắn hoảng sợ, hoặc đối diện cánh cửa đột nhiên mở ra, cùng với bàn tay lớn che kín miệng mình...

Quách Tiểu Bắc khuyên giải rất lâu, Quách Tề Ngọc khóc thút thít từ từ ngủ thiếp đi...

Hắn biết, khi hai người ở chung, lời nói dối nhất định càng nhiều, càng lúc càng lớn.

Cuối cùng thu dưỡng thất bại.

Nhưng trong lòng Quách Tề Ngọc đưa ra cái kết.

Nếu như có gia đình thật sự phù hợp điều kiện nuôi dưỡng Quách Tiểu Bắc, hắn biết mình bất luận làm sao đều ngăn cản không được.

Quách Tiểu Bắc nhìn vẻ mặt hắn biến đổi, trong lòng cũng hơi động, bật thốt lên, "Yên tâm, em sẽ không bị ai thu dưỡng đâu."

Đơn giản như Quách Tề Ngọc, căn bản không có suy nghĩ câu nói đầy thâm ý này, chỉ buồn buồn nói rằng: "Làm sao em biết?"

Quách Tiểu Bắc không tiếp tục nói nữa.

Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút, "Kỳ thực, kỳ thực anh thật sự không thể cho em một cuộc sống bình thường..."

"Cái gì là cuộc sống bình thường?"

Quách Tiểu Bắc phát hiện Quách Tề Ngọc lại có điểm không đúng, mau đánh gãy lời hắn.

"Chính là độ tuổi tiểu học của em, tiếp theo còn lên trung học, sơ trung, cao trung cuối cùng là lên đại học, em nên lựa chọn ngành học em thích, sau khi ra trường tìm một công việc yêu thích, cuối cùng cưới vợ sinh con."

Quách Tề Ngọc sung sướng nghĩ.

Quách Tiểu Bắc không cảm kích chút nào, "Anh có thể cho em tất cả sao?"

Quách Tề Ngọc thở dài, "Anh tối thiểu không thể cho em một cái hộ khẩu!"

Hơn nữa nếu như theo hắn, rất có thể ở trong vòng mười năm, Quách Tiểu Bắc cũng không thể được hắn nhận nuôi, trước sau là không hộ khẩu...

Không có hộ khẩu, không có thân phận, Quách Tiểu Bắc không được đi học, chớ đừng nói chi là công việc tốt, cô vợ tốt...

"Vậy anh muốn thế nào?"

Quách Tiểu Bắc không để ý mình có hộ khẩu hay không, chỉ quan tâm người trước mặt này có hay không lại làm quyết định ngu xuẩn gì!

Quách Tề Ngọc nằm trên giường, nhìn trần nhà loang lổ suy nghĩ rất lâu, đột nhiên ngồi dậy, rất có chí khí nắm chặt nắm đấm.

"Quách Tiểu Bắc, anh phải cho em có tên trong hộ khẩu."

Quách Tề Ngọc ý chí chiến đấu sục sôi - tuyên cáo hắn vừa bắt đầu lời liền muốn nói, không cẩn thận bị Quách Tiểu Bắc đánh gãy, rơi vào hoàn cảnh ăn năn hối hận.

Quách Tiểu Bắc đứng ngay khu vực gió lớn, tiếng gió che khuất đi tiếng nói của nó, "Được, em chờ anh."

Quách Tề Ngọc không nghe thấy, nhìn thấy Quách Tiểu Bắc đứng ngay giữa quạt, "Tiểu Bắc, quay về đây em muốn bị cảm à!"

Quách Tiểu Bắc một lần nữa đến nằm xuống, bởi vì mùa hè thực sự quá nóng, hai người tuy rằng ngủ trên một cái giường, nhưng cũng hết sức nằm cách nhau không đụng vào nhau.

Ngày hôm nay Quách Tiểu Bắc nắm chặt tay Quách Tề Ngọc, lòng bàn tay Quách Tề Ngọc có vết chai, vuốt nhẹ kỳ thực rất thoải mái, dường như có cảm giác giống như Quách Tề Ngọc trở về nắm chặt bàn tay nhỏ Quách Tiểu Bắc.

Hai người ngày thứ hai khi tỉnh lại, hai bàn tay lớn nhỏ vẫn lồng chặt vào nhau.

Bởi vì lòng bàn tay chảy mồ hôi, dra trải giường đều thấm ướt.

Quách Tiểu Bắc có chút không thoải mái, rời giường vọt vào WC.

Quách Tề Ngọc cười, rời giường chuẩn bị nấu bữa sáng.

Ngày hôm nay cùng thầy Lý đi tố cáo bọn lừa đảo, đến đồn công an viết hóa đơn chứng minh thân phận, lấy lại số tiền lừa gạt.

Đi đến phòng chuyên môn nghe một anh cảnh sát giảng làm sao phân biệt được đâu là thật đâu là lừa đảo.

Quách Tề Ngọc ngồi chung quanh một đống bác trai bác gái có vẻ lúng túng cực kỳ, lúc này hắn mới biết ngày đó nhìn thấy mấy người trẻ tuổi tất cả đều là đồng phạm cùng với tên bốn mắt.

Ở thời điểm hắn do dư không quả quyết, bọn họ lấy thời điểm này tập trung vào mọi người, miễn cho những con cá béo phì này sẽ chạy thoát, thỉnh thoảng còn muốn đi đầu công tác, người thuyết trình tuyên giảng một hồi sau đó lại lấy lý do đã chuẩn bị kỹ càng hắn sẽ được mọi người nhiệt liệt ủng hộ.

Quách Tề Ngọc chính là như vậy bị tên bốn mắt từng bước một đi vào cạm bẫy còn hồn nhiên không biết điều đó.

Vị cảnh sát trung niên nhìn những người cao tuổi một mặt hồ đồ có chút bất đắc dĩ, hắn biết mặc dù ngày hôm nay hắn đem hết thảy lừa gạt đều nói một lần, những bác trai bác gái này rồi sẽ lại bị gạt lần nữa.

Nhất là làm cho cảnh sát kinh ngạc chính là ngồi ngay giữa còn có sinh viên đại học.

Hắn đi vào đồn công an đến lĩnh tiền, cảnh sát cũng hoài nghi hắn có phải lại là một tên lừa gạt nữa không.

Có điều nhìn tên sinh viên đại học vẻ mặt hồ đồ, cảnh sát đột nhiên liền tin tưởng người này.

Cuối cùng, hắn tổng kết một câu, "Chỉ cần không tham lam, không lấy tiền ra, người khác liền không lừa gạt được mọi người!"

Vị cảnh sát nhìn một chút, chỉ có người trẻ tuổi ngồi ở giữa kia, rốt cuộc không còn dáng vẻ hồ đồ, tựa hồ chỉ nghe đã hiểu cuối cùng giống như chợt thức tỉnh ra.

Đi ra đồn công an, Quách Tề Ngọc tìm tới trong tiệm sách nơi Quách Tiểu Bắc đang đọc sách, vốn nghĩ muốn trực tiếp về nhà.

Quách Tiểu Bắc lôi kéo hắn, "Chúng ta đi thị trường nhân tài đi."

Quách Tề Ngọc chợt cảm thấy chính mình còn không bằng một đứa bé tính giác ngộ cao, cảm thấy hổ thẹn, quyết định ngày hôm nay cố gắng tìm việc làm!

Thị trường nhân tài vẫn còn nhiều người, đứa nhỏ đi dạo chơi hỏi qua một chút chức vị làm việc gì.

Quách Tề Ngọc CV bất cứ lúc nào đều mang trên người, chỉ là ai cũng không muốn chiêu sinh một sinh viên đại học.

Tìm việc làm quá khó.

Hai người thỏa thuận trước tiên không nghỉ việc nhà sách.

Hai người dạo chơi đến trời sắp tối, mới chậm rãi trở về.

Quách Tiểu Bắc đã có chút mệt mỏi, Quách Tề Ngọc không sợ nóng không sợ mệt - mạnh mẽ vác nó lên, để nó nghỉ ngơi thật tốt.

Cảm giác được trên lưng đứa nhỏ từ từ ngủ thiếp đi, Quách Tề Ngọc trong lòng ấm áp, ngày hôm qua thật sự đả kích trong nháy mắt khôi phục máu huyết.

"Ba ơi, con có thể cắm mười cây nến được không?" Một cô bé thanh âm non nớt vang lên ở phía trước.

"Không được nha, Tiểu Niếp năm nay mới bốn tuổi, chỉ có thể cắm bốn cây nến."

Trước mặt đi qua một người phụ nữ, thanh âm người cha ôn hòa, dẫn theo điểm ý cười, trên tay nhấc theo bánh sinh nhật vừa nhìn liền biết rất cao sang.

"Sinh nhật nguyện vọng của con là cắm mười cây nến lên ổ bánh kem, như thế không thể thực hiện được sao?" Bé gái âm thanh thất vọng.

"Ồ ba nhớ sinh nhật nguyện vọng của Tiểu Niếp là trở thành công chúa kia mà!"

Gia đình nọ từ từ dần đi xa, nhưng Quách Tề Ngọc đi càng ngày càng chậm...

Buổi tối trước khi ngủ, Quách Tề Ngọc thử hỏi một câu, "Tiểu Bắc, em có biết em năm nay bao nhiêu tuổi không?"

Quách Tiểu Bắc vốn buồn ngủ - nhắm chặt hai mắt, nghe được câu này, lại lập tức nói, "Anh muốn hỏi cái gì?"

Quách Tề Ngọc bị phản ứng của hắn doạ đến, "Anh... anh chỉ tò mò hỏi chút đó mà."

Quách Tiểu Bắc tựa hồ có hơi phản ứng lại, thần thái một hồi thả lỏng, "Anh đột nhiên hỏi em tuổi tác, em còn tưởng rằng mình vẫn còn ở đó."

Quách Tề Ngọc vỗ vỗ lưng nó.

"Trước đây hỏi tuổi tác, nó mang ý nghĩa sẽ phát sinh chuyện không tốt." Quách Tiểu Bắc trầm mặc một hồi nói rằng, "Kỳ thực em cũng không biết em bao nhiêu tuổi."

"Có một số đứa lớn thì tên kia nói hắn mười hai tuổi, mười ba tuổi, mười bốn tuổi, sau đó bọn họ liền bị mang đi, không biết đi nơi nào, không bao giờ thấy họ trở về."

"Còn nhỏ hơn một chút cỡ chín mười tuổi, tay chân linh hoạt sẽ đưa đi làm ăn trộm, diện mạo tốt thì nuôi dưỡng, không tốt liền đánh gãy tay chân, tiếp tục đi đòi tiền."

"Tiểu Bắc..."

Quách Tề Ngọc không nghĩ tới Quách Tiểu Bắc lại đột nhiên nói tới chuyện của nó trước kia, "Vậy em làm sao trốn ra đây được?"

Quách Tiểu Bắc tỏ vẻ lúng túng, "Em lên kế hoạch rất lâu, chạy trốn rất nhiều lần."

Quách Tề Ngọc không dám tưởng tượng Quách Tiểu Bắc mỗi lần bị đưa trở về, dáng vẻ bị dằn vặt thảm hại, viền mắt không khỏi đỏ lên.

Quách Tiểu Bắc vô tình nói: "Bọn họ không làm gì em hết, khi em bị tóm lại họ chỉ giáo huấn một hồi thôi."

Không muốn nhắc lại vấn đề này, Quách Tiểu Bắc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Quách Tề Ngọc, "Không cho khóc, nếu anh khóc em sẽ không nói tuổi cho anh biết."

Quách Tề Ngọc vội vàng ngừng lại, "Bao nhiêu tuổi?"

Quách Tiểu Bắc bình tĩnh nhìn hắn một lúc, hai người ngủ ở trên một cái giường, giường lại không lớn, hai người nằm rất gần.

Quách Tiểu Bắc đưa tay ra, mở ra.

"Năm tuổi."

(Hết chương 11)

---

Lời Editor: một ngày 2 chương, mình năng suất vồn :"<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net