☆ Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Shin

Ngày thứ hai, Quách Tề Ngọc phát hiện người của công ty đều mang điểm ý bỡn cợt nhìn hắn.

"Có thể hay không nhìn quá rõ ràng?" Ngay phòng giải khát, có nhiều đồng sự luôn luôn hướng về hắn trừng mắt nhìn.

"Cái gì?" Quách Tề Ngọc không rõ.

Người kia sờ vành tai chính mình.

Quách Tề Ngọc một hồi hiểu được, có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: "Con tôi ngày hôm qua có chút không cao hứng, nó nổi cáu nên..."

Người kia rõ ràng sững sờ, nửa ngày mới phản ứng được, "Cậu, cậu có con?"

Quách Tề Ngọc gật gù.

Không biết nên nói gì, người kia đi ra ngoài, Quách Tề Ngọc chờ nước đổ đầy ly, đi ra ngoài thì nụ cười trên mặt những người khác đều không còn, dẫn theo điểm chú ý hiếu kỳ.

Quách Tề Ngọc trong lòng rõ ràng, người kia không chỉ nhiều chuyện, mà còn lắm miệng.

Nhưng hắn không muốn người xa lạ biết quá nhiều thân thế Quách Tiểu Bắc, vì lẽ đó mặc dù Quách Tiểu Bắc học bổ túc gần công ty hắn, hắn cũng không có ý định để Quách Tiểu Bắc sau khi tan học tới công ty chờ hắn.

Bình thường Quách Tiểu Bắc học bổ túc ngay trung tâm sau khi hết giờ học ngồi trong lớp đọc sách một bên chờ hắn đón về, trên dưới công ty khả năng chỉ có Ngô Bân biết đến Quách Tiểu Bắc.

Ngô Bân giúp hắn rất nhiều, không khỏi khiến người ta ở sau lưng nói lời dèm pha.

Quách Tề Ngọc mặc kệ, càng không muốn nói, thế nhưng những người này mặc dù nói xấu, cũng không xa lánh hắn, nhiều nhất là không cùng hắn hay nói chuyện thôi.

Ngô Bân nói, khả năng họ tưởng hắn bám víu mối quan hệ với đại gia.

Ngô Bân rất muốn đi đến thành phố A nơi đặt trụ sở tổng công ty.

Bởi vì dưới cái nhìn của hắn, thiết lập quản lý công ty tại W thị không tốt, sớm muộn như nước đổ lá khoai, cuối cùng mọi người đều rời đi hết.

Trừ phi đổi mới người phụ trách có thực lực đến.

Quách Tề Ngọc là lính tôm tướng cua, không có nhiều ý tưởng, chỉ nghe một chút, sau khi nghe xong, hắn đều đem chuyện chính mình làm cho tốt.

Ngô Bân để Quách Tề Ngọc làm rất tốt, nói không chắc cuối năm liền cho hắn chính thức là thành viên trong công ty.

Thời điểm cuối năm kế toán luôn bận rộn nhất.

Đến cuối năm kết toán, Quách Tề Ngọc mỗi ngày tăng ca, Quách Tiểu Bắc không biết lúc nào lại học được nấu mì cùng nấu cháo.

Quách Tề Ngọc tăng ca, về đến nhà còn có thể ăn đồ ăn nóng hổi do Quách Thiên Sứ giành cả tâm huyết nấu cho hắn ăn khuya.

"Tiểu Bắc, đợi ba chính thức phân vào công ty, tiền lương cao một chút, đến lúc đó có nhiều thời gian chơi với con hơn." Tối hôm đó Quách Tề Ngọc đột nhiên nói rằng.

Quách Tề Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy muốn bồi dưỡng Quách Tiểu Bắc tốt nhất, hiện tại học bổ túc thầy giáo hầu như khen ngợi Tiểu Bắc thông minh, nhưng chỉ có Quách Tề Ngọc biết, Quách Tiểu Bắc là một thiên tài!

Hắn không thể để cho thiên tài Tiểu Bắc mai một.

"Tiểu Bắc, con muốn học thêm môn gì ở trường bổ túc không?"

"Cái gì cũng được."

Quách Tề Ngọc cảm thán, Tiểu Bắc thật là tài năng!

"Vậy ba đi hỏi thầy Lý, nhìn xem môn nào thích hợp với con," Quách Tề Ngọc trở mình, ôm lấy Quách Tiểu Bắc, "Ngủ đi con."

Ngày thứ hai, Quách Tề Ngọc rất bận, không có thời gian đến thăm thầy Lý, càng không có thời gian đi cố vấn môn học cho Tiểu Bắc.

Thế nhưng thời điểm buổi tối ăn khuya, Quách Tiểu Bắc nói rằng: "Con muốn học ban toán học phổ thông, ba nói xem ban này có tốt không?"

Quách Tề Ngọc sững sờ, "Sao con lại chọn ban khó học đến thế?"

Quách Tiểu Bắc không nói lời nào.

Quách Tề Ngọc ngẫm lại cũng đúng, "Không sao, con còn nhỏ, cảm thấy khó cũng là đều hết sức bình thường, Trời Dương có giáo viên nào dạy tốt môn toán không?"

"Có, con đã đi hỏi thầy rồi," Quách Tiểu Bắc nói, "Thầy Trình mở ban toán học, từ tiểu học lớp 5 đến lớp 11."

"Lâu như vậy?" Quách Tề Ngọc một bên cảm thán, "Thầy Trình này thật là lợi hại!"

"Chỉ là học phí rất cao." Quách Tiểu Bắc vẫn nói ra.

Quách Tề Ngọc nhìn thấy sói con đang vì tiền lo lắng, có thể thấy bình thường trải qua cuộc sống có bao nhiêu gay go, Quách Tề Ngọc nhất thời trong lòng chua xót, có chút khổ sở, "Không có chuyện gì, Tiểu Bắc, cho dù đập nồi bán sắt ba phải cho con đến trường."

Quách Tiểu Bắc trầm mặc không nói.

Quách Tề Ngọc than thở, suy nghĩ một chút nói rằng: "Năm nay Tết đến, chúng ta đi ăn vịt nướng!"

"Không cần, con không thích ăn." Quách Tiểu Bắc đi vào WC, bắt đầu đánh răng.

Quách Tề Ngọc cực kỳ đau lòng, sói con thông minh hiểu chuyện lại nghe lời, thực sự là đứa bé tam sinh phúc khí đều tu không tới đây sao!

Hắn vẫn quyết định Tết đến muốn dẫn Quách Thiên Sứ đi ăn vịt nướng.

...

Quách Tề Ngọc dành thời gian buổi trưa, đi một chuyến tới trung tâm nghệ thuật Trời Dương.

Thầy Trình tên gọi Trình Hoàn, người đàn ông trung niên, có chút bụng bia, cười ha ha, cặp mắt giấu sau thấu kính dầy nhìn bình rượu trên bàn.

Hắn vỗ vai Quách Tề Ngọc, "Ba Tiểu Bắc à, cậu yên tâm, Tiểu Bắc thông minh, sớm muộn sẽ lên ban một, chỉ tạm thời đặt cơ sở vững chắc thôi!"

Quách Tề Ngọc lại một lần nữa bị nhận nhầm thành ba Tiểu Bắc, hắn an ủi mình, chỉ là mấy ngày nay quá bận quá mệt mỏi, ngủ không ngon giấc dẫn đến già nua, không già, không già...

Gần đến mấy ngày trước Tết Quách Tề Ngọc công việc mới hạ xuống.

Kỳ thực làm người mới, sự tình mới vừa lên tay liền bị sắp xếp lượng công việc lớn như vậy, coi như là công ty đối với hắn quan trọng.

Dù sao loại công việc này, làm thêm nhiều mọi người bớt nói xấu, xưa nay đều không sai.

Mọi người đối với năng lực làm việc Quách Tề Ngọc tương đối tán thành.

Không thể không nói, người đàn ông này tuy rằng nhu nhược nhát gan, thế nhưng chỉ cần an bài cho hắn công tác, hắn đều có thể làm được, đại khái những công việc này thực sự có chút cứng nhắc không cần dùng não, Quách Tề Ngọc làm được vô cùng thuận lợi.

"Tiểu Bắc, chúng ta đêm nay đi ăn vịt nướng đi." Quách Tề Ngọc tràn đầy phấn khởi - kiến nghị.

Bọn họ không thừa bao nhiêu tiền nhàn rỗi đi du lịch, ăn chút món ăn bình thường không thế nào ăn vẫn có thể làm được.

Tiệm vịt quay không lớn, nhìn qua rất vệ sinh sạch sẽ, chủ yếu nhất chính là Quách Tề Ngọc không biết lấy từ đâu phiếu ưu đãi từ tiệm vịt quay.

"Ăn cũng không tệ nha!" Quách Tề Ngọc nếm thử một miếng, đối với Quách Tiểu Bắc nói rằng.

Quách Tiểu Bắc ung dung thong thả ăn, Quách Tề Ngọc sững sờ, từ lúc nào tướng ăn của nó đã thay đổi?

Trước đây chỉ lo người khác cướp đoạt, ăn như hùm như sói, đãi cái gì ăn cái đó, ngày hôm nay hắn mới phát hiện, Quách Tiểu Bắc đã bắt đầu chầm chậm ăn đồ ăn

Này có tính hay không là biểu hiện cảm giác an toàn?

Quách Tề Ngọc trong lòng nghĩ, nhưng không có biểu lộ ra, hỏi vài câu Quách Tiểu Bắc học bổ túc, được đáp án lời ít ý nhiều.

Quách Tề Ngọc sớm thành thói quen, đồng thời từ đây chỉ có một hai ba chữ đáp án bên trong phỏng đoán ra Quách Tiểu Bắc đối với trình độ mình tựa hồ rất hài lòng.

Ý nghĩ của hắn vào ngày mùng ba tháng giêng liền được chứng minh.

Đại niên mùng bốn hắn phải đi làm, thế nhưng trường bổ túc Quách Tiểu Bắc học còn chưa mở, hắn đang lo đem Quách Tiểu Bắc gửi nhờ ai là an toàn nhất.

Quách Tiểu Bắc muốn đi đến nhà thầy Trình.

"Ngày mai con đi đến nhà thầy Trình." Quách Tiểu Bắc nói.

Quách Tề Ngọc cho tới bây giờ chưa từng thấy Quách Tiểu Bắc yêu thích một người như thế, "Đi nhà thầy Trình?"

"Con hẹn với thầy ấy rồi, buổi sáng ngày mai ổng tới đón con."

"Đi nhà ông ấy làm gì?"

"Học bổ túc, thầy Trình không lấy tiền, thầy nhìn con thông minh muốn cho con học thêm một chút."

Quách Tề Ngọc nghe xong, mặt trở nên nghiêm túc.

"Tiểu Bắc, ba không phải nói thầy Trình là người xấu nhưng ông ta tại sao đối với con tốt như vậy?"

Quách Tề Ngọc có chút bận tâm, Quách Tiểu Bắc tín nhiệm thầy Trình như thế, theo lý thuyết hắn không nên lo lắng, thế nhưng hắn thật sự rất sợ Quách Tiểu Bắc mất đi năng lực phán đoán, cơ bản dễ bị lừa.

Quách Tiểu Bắc nhìn hắn một lúc, nói: "Đại khái bởi vì con cứu ông ta một mạng đi."

"?"

"Cửa sổ lớp học gãy chốt, từ trên lầu rớt xuống, lúc đó con vừa vặn gọi thầy Trình lại." Quách Tiểu Bắc nói ra tất cả ngọn nguồn.

Quách Tề Ngọc chấn kinh, "Tại sao ba không biết gì hết?"

"Con lại không có chuyện gì." Trong thế giới Quách Tiểu Bắc, tất cả cùng chính nó không quan hệ cái gì cũng đều không nói cho Quách Tề Ngọc biết.

"Có thể, nhưng là..." Nhìn Quách Tiểu Bắc một mặt bình tĩnh, Quách Tề Ngọc thực sự là bình tĩnh không tới.

Ba khiến ngũ thân - để Quách Tiểu Bắc có việc liền nói, thế nhưng Quách Tiểu Bắc vẫn như cũ nói rất ít.

Quách Tề Ngọc có chút nản lòng, Quách Tiểu Bắc "Bị bức ép bất đắc dĩ" mới nói cho hắn biết, chỉ có mình hắn là không biết gì hết!

Quách Tiểu Bắc vẫn ngồi ở trước mặt hắn, không nói gì.

Có điều chuyển biến là bắt đầu từ ngày thứ hai.

Buổi tối hai người đều nằm ở trên giường, chuẩn bị ngủ.

Quách Tiểu Bắc đột nhiên mở miệng, chầm chậm nói ngày hôm nay chuyện của mình làm.

Thầy Trình đến đón nó, sau đó liền đến nhà ông ấy.

"Nhà thầy Trình có con cháu không?" Quách Tề Ngọc trong lòng vui vẻ, nói chen vào.

Quách Tiểu Bắc đột nhiên rất có kiên nhẫn miêu tả nhà thầy Trình.

Quách Tề Ngọc thế mới biết, sáng sớm hôm nay thầy Trình vuốt bụng bia chính mình cười ha ha kỳ thực còn độc thân, thế nhưng con gái học tập ở thành phố A.

"Khóa bù đắp sẽ trở lại, vì lẽ đó ngày hôm nay không có chuyện gì." Quách Tiểu Bắc nói xong câu cuối cùng, liền nhắm mắt lại.

Quách Tề Ngọc ngủ không được, trong lòng có chút hưng phấn, đây là lần thứ nhất chân chính giao lưu với nhau nha!

Quách Tiểu Bắc sát bên đem chuyện của chính mình nói toàn bộ, tuy rằng xác thực không có việc lớn gì phát sinh.

Nhưng Quách Tề Ngọc vẫn là hết sức kích động.

Giao lưu như vậy là chuyện tốt! Sáng sớm ngày thứ hai, hắn liền đối với Quách Tiểu Bắc nói: "Tiểu Bắc à, ngày hôm qua là một tiến bộ rất lớn, sau đó có việc liền phải nói cho ba, nếu có chuyện gì thú vị cũng nói cho ba nghe, có được hay không?"

Quách Tiểu Bắc rất khó tìm thấy một câu chuyện thú vị, lại cơ bản không có việc lớn gì phát sinh, Quách Tề Ngọc cho rằng kế hoạch giao lưu lâu dài trực tiếp chết trẻ.

Quách Tề Ngọc sau khi tốt nghiệp mới có người hỏi có hay không ý nguyện tiếp tục làm tiếp, sau đó mới có cơ hội làm việc chính thức.

Tiền lương cao hơn một chút, Quách Tề Ngọc cảm thấy những ngày tháng này lướt qua nhanh chóng.

Ngày 1 tháng 7 năm 1997, thuộc địa Hồng Kông trở lại.

Quách Tề Ngọc tuy rằng không có máy vi tính, nhưng hắn vẫn mang theo Quách Tiểu Bắc ngồi tại quán ăn bên trong, cùng những người khác đồng thời quan sát thời khắc kích động lòng người này.

Quốc ca vang lên, Quách Tề Ngọc rơi nước mắt xung quanh nhiều người cũng khóc, hắn càng thêm làm càn khóc tuôn như mưa.

Đây là thời khắc mơ ước của nhiều người, lãnh thổ Trung Quốc không một chút nào thiếu, cũng sẽ không thiếu!

Quách Tề Ngọc kích động một đường trở về nhà rơi nước mắt.

Một bên khóc một bên Quách Tiểu Bắc trưng ra gương mặt lạnh lùng, cuối cùng hắn lo lắng ngồi ở bên giường, giáo dục Quách Tiểu Bắc tầm quan trọng của việc yêu nước.

Quách Tiểu Bắc bị nói tới vô cùng phiền phức, cuối cùng đầu hàng, "Con rất cao hứng, chỉ là không thích khóc mà thôi."

"Ý tứ của con là ba rất thích khóc ư?" Quách Tề Ngọc kích động đến không kềm chế được.

"Đúng đấy."

"..."

(Hếtchương 18) 

---

Lời Editor: lần đầu tiên thấy thụ cực phẩm đến thế này, nhát gan yếu đuối nhu nhược mau nước mắt... tự hỏi tác giả tạo ra Quách Tề Ngọc này ấn định sai giới tính? Hay đây là thụ bạch liên hoa trong truyền thuyết? Mình là mệt mỏi về thụ lắm rồi đó, mình không muốn drop truyện này vì mình khá hứng thú với thằng bé công hơn (lần đầu tiên ngoại lệ vì mình thuộc team sủng thụ cơ), nên có lẽ bộ này tốc độ sẽ chậm tí chứ mình dị ứng loại thụ này quá rồi luôn ấy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net