Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Shin

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Quách Tề Ngọc đều không liên lạc được với Trịnh Thanh, Mạnh Tiếu Ngạn gọi điện thoại lại nhiều lần, cường điệu thứ sáu cuối tuần này chính mình về lại W thị.

"Ba ngày mai đến đón con?" Mạnh Tiếu Ngạn hơi kinh ngạc.

"Đúng vậy," Quách Tề Ngọc bắt tay thu dọn một bên tư liệu, "Ba sớm đem công tác làm xong, xin giám đốc cho nghỉ nửa ngày, ba rất ít nghỉ ngơi, giám đốc không nói gì..."

"Tự con đến là được rồi, con không muốn ba tới sân bay đợi con đâu." Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng.

Quách Tề Ngọc ngẩn ra, có chút không xác định, "Tiểu Bắc, con không muốn ba tới đón con sao?"

Tựa hồ là bị nam nhân phỏng đoán quá độ, Mạnh Tiếu Ngạn mang theo ý cười cùng bất đắc dĩ, "Không phải, chẳng qua con cảm thấy sân bay rất xa..."

"Ừ," Quách Tề Ngọc có chút trầm mặc, lặp lại một lần nữa, "Ba sẽ tới đón con."

Mạnh Tiếu Ngạn cầm điện thoại di động suy nghĩ nam nhân đột nhiên bướng bỉnh là có nguyên nhân, bèn cười hỏi: "Ba ba thật sự nhớ con ư?"

Không biết tại làm sao, Quách Tề Ngọc luôn cảm thấy câu nói này có chút ngả ngớn, hoảng hoảng loạn loạn – âm thanh xấu hổ, "Cái thằng ăn nói linh tinh!" Liền vội vàng cúp điện thoại.

Mạnh Tiếu Ngạn nghe được âm thanh đô đô tự động đình chỉ, mới để điện thoại di động xuống, một lần nữa đưa mắt quay lại màn hình máy vi tính trước mặt, trên màn hình một chuỗi các con số nhìn hoa cả mắt, Mạnh Tiếu Ngạn không ngừng tính toán phân tích.

Một lát sau, Mạnh tiên sinh đi tới, nhìn thấy Mạnh Tiếu Ngạn ngồi đối diện máy vi tính, có chút vui mừng, "Tiếu Tiếu, cổ phiếu Sâm Hải phân tích thống kê đã có?"

"Ừm."

...

Ngày thứ sáu, Quách Tề Ngọc thức dậy rất sớm đến công ty, đem công tác chính mình làm xong, trước nghỉ trưa liền sớm rời đi, chạy tới sân bay bên kia.

Mạnh Tiếu Ngạn cũng sớm gọi điện thoại cho hắn, nghĩ không thể lãng phí nửa ngày nghỉ Quách Tề Ngọc vất vả mới có được, liền quyết định về sớm một chút.

Hắn hỏi nó có làm lỡ việc học tập hay không, sau khi nghe rõ được đáp án Quách Tề Ngọc mới đồng ý, nhưng vẫn là nói thêm một câu, "Con xin nghỉ làm gì, không nên làm lỡ việc học tập."

Xoay chuyển hai chuyến xe, liền lập tức đến sân bay thì có một số điện thoại xa lạ gọi đến, Quách Tề Ngọc tiếp nhận, chính là Trịnh Thanh mấy ngày nay đều không liên lạc được.

"A Thanh?" Quách Tề Ngọc cả kinh nói, "Em đổi số di động?"

Trịnh Thanh tựa hồ rất hoang mang, có chút thở không ra hơi, "Anh Quách, giúp em một chút, cầu anh giúp em đi!"

"Em làm sao? Đừng vội, nói cho rõ ràng nào!"

"Anh ta tìm tới cửa, anh Quách, em muốn con của em, em không còn chỗ nào để đi nữa!" Trịnh Thanh khóc lên, có vẻ tuyệt vọng bất lực.

"Trước tiên em nên tìm khách sạn." Quách Tề Ngọc không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là đề nghị, "Đầu tiên em phải bình tĩnh lại, rồi sau đó thương lượng những chuyện khác."

Không nghĩ tới Trịnh Thanh lại khẩn cầu hắn, "Em ở trong quán bar bị đuổi ra ngoài! Anh Quách, em không có tiền, van cầu anh cho em vay một chút!"

Quách Tề Ngọc cau mày, còn chưa kịp nói, Trịnh Thanh liền nói: "Anh Quách, anh có thể giúp đỡ thu nhận em không?"

Xe buýt nhắc nhở đã đến sân bay.

Xuống xe Quách Tề Ngọc cầm điện thoại di động, liền nhìn thấy Mạnh Tiếu Ngạn ở trạm xe buýt đứng chờ, thấy hắn đang gọi điện thoại, nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy – bèn nhíu mày.

"Ba đang gọi điện thoại cho ai?" Nó đi tới, âm thanh có chút lạnh lùng.

Quách Tề Ngọc vội vàng nói: "Xin lỗi, xin chờ một chút." Sau đó che di động, nhẹ nhàng nói: "Trịnh Thanh, cô ấy gặp phải phiền phức."

Mạnh Tiếu Ngạn cau mày, đem di động đoạt tới, "Đưa đây!"

"Ơ?" Quách Tề Ngọc sững sờ, vội vàng cướp lại, "Đưa cho ba."

"Ừm... Anh Quách?" Trịnh Thanh đợi một lúc, cảm thấy đầu bên kia thay đổi thành người khác.

"Không phải ông ấy, chị lại gặp phải chuyện gì cần phải xin nhờ lão nam nhân vô dụng này?" Mạnh Tiếu Ngạn xoay người tránh né Quách Tề Ngọc, vừa nói.

Nghe được đứa con mình nuôi lớn bao nhiêu năm qua không khách khí gọi "Lão nam nhân vô dụng", Quách Tề Ngọc có chút nhụt chí, lại có chút không vui, "Tiểu Bắc!"

Trịnh Thanh nghe được tiếng nói Quách Tề Ngọc, hiểu ra liền hỏi một câu, "Cậu là Quách Tiểu Bắc sao? Con nuôi anh ấy?"

"Ông ta có lỗi gì với chị hay sao?" Mạnh Tiếu Ngạn không để ý đến cô, vẫn tự nói, "Giúp đỡ một lần, liền đối với ân nhân xem như người xa lạ."

"Cậu cũng chỉ là con nuôi của anh ấy, cậu quản được sao?" Trịnh Thanh trào phúng.

Mạnh Tiếu Ngạn trầm mặc, trong mắt lộ ra điểm lạnh lẽo, Quách Tề Ngọc thấy thần sắc nó không ổn, có chút mệt mỏi, "Tiểu Bắc, con sao thế?"

Hắn đương nhiên có thể cảm nhận được tâm tình Mạnh Tiếu Ngạn biến hóa mãnh liệt, không biết đầu bên kia điện thoại Trịnh Thanh nói cái gì, đột nhiên đứa nhỏ đem điện thoại di động nắm đến chặt chẽ, có chút nghiến răng nghiến lợi – nói ra câu, "Vậy chị đi chiếm đoạt ông ấy thử xem."

Đột nhiên bị cúp điện thoại, Trịnh Thanh không nói nên lời, lại có chút cảm thấy buồn cười, lầm bầm một tiếng, "Đứa nhỏ này."

Cô đứng lên, mở cửa phòng đi tới căn phòng cách vách, gõ vài cái lên cửa.

Thấy không ai đáp lại, Trịnh Thanh nghiêng miệng nở nụ cười, không biết là đang giễu cợt chính mình hay là trào phúng người trong phòng.

Đứng một lúc, cô đột nhiên giơ tay, mạnh mẽ đập cửa, lại bắt đầu cười ha hả, vừa cười vừa kêu, "La Giản! Anh không phải là món đồ vật! Mau mở cửa cho tôi, tôi đây còn phải vái anh thì anh mới mở cửa sao?!"

Cửa đột nhiên từ bên trong mở ra, Trịnh Thanh nhìn nam nhân chính mình đã từng yêu mấy năm, bận áo ngủ, ánh mắt có chút mê say, dấu hôn trên cổ như từng thanh dao găm đâm tới.

La Giản không kiên nhẫn, "Dám ồn ào như vậy?"

Trịnh Thanh sững sờ, lại thất thanh cười nói: "La Giản, tiện nhân như anh chết không được tử tế đâu."

La Giản vẻ mặt bất biến, "Tôi sẽ cho cô tiền, bây giờ cô nên biết phải làm sao rồi đấy?"

Trịnh Thanh gật đầu, "Ừ, tôi biết, tôi biết..."

La Giản lạnh lùng nhìn cô ta một lúc, không thể hiểu được cô gái lúc trước đơn thuần làm sao sẽ trở thành cuồng loạn như bây giờ, biến thành một con mụ điên.

Cửa "Đùng" - một tiếng đóng lại, Trịnh Thanh toàn thân run lên, ôm lấy chính mình, cô còn có đứa bé, không thể gây tổn thương đến đứa trẻ.

Trịnh Thanh đứng lên bưng bụng của chính mình, nhặt lên cọc tiền ném ở một bên, lẳng lặng đi ra ngoài.

Trịnh Thanh theo trí nhớ mơ hồ tìm tới nhà Quách Tề Ngọc, sau nhiều lần gõ cửa sai nhà, rốt cục cũng tìm được đúng người trong nhà.

"Anh Quách..." Trịnh Thanh trong nháy mắt mắt đỏ lên, nước mắt muốn rơi xuống.

Quách Tề Ngọc cùng Mạnh Tiếu Ngạn vừa về đến nhà, đang ngồi nghỉ ngơi, liền truyền đến tiếng gõ cửa.

Quách Tề Ngọc vội vã đi mở cửa, Trịnh Thanh đứng ở ngoài cửa, một thân chật vật.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Mạnh Tiếu Ngạn đứng dậy đi đến nhìn, lại phát hiện nữ nhân kia đứng ở ngoài cửa, ra vẻ điềm đạm đáng yêu.

Quách Tề Ngọc hơi kinh ngạc, "A Thanh?"

"Chị tới đây làm gì?" Mạnh Tiếu Ngạn đi lên trước, lạnh giọng hỏi.

Trịnh Thanh không để ý đến nó, nhìn Quách Tề Ngọc, "Anh Quách, em không còn cách nào, em không còn cách nào ..."

Quách Tề Ngọc nhếch miệng, vẫn là nghiêng người nhường đường, "Đi vào rồi nói sau đi."

Mạnh Tiếu Ngạn lại một lần nữa chặn lại cửa.

Thời gian hai năm trôi qua, Mạnh Tiếu Ngạn trưởng thành cao lên không ít, thậm chí so với Quách Tề Ngọc cao hơn phân nửa đầu.

Quách Tề Ngọc lại bắt đầu lo lắng tốc độ sinh trưởng trắng trợn không kiêng dè này, Mạnh Tiếu Ngạn cao đến mức độ không hợp lý, lại còn cho nó ăn một ít thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, sợ hãi ở trong đó có chất kích thích tố gây hại gì đó.

"Tiểu Bắc?" Quách Tề Ngọc không hiểu - nhìn về phía Mạnh Tiếu Ngạn mặt mang theo vẻ lạnh lùng.

Mạnh Tiếu Ngạn trên dưới quét mắt nhìn Trịnh Thanh, trào phúng nói: "Hình như trong tay chị đang cầm 20 ngàn, chị thiếu tiền à?"

Trịnh Thanh co rụt người lại, nhưng không cam lòng yếu thế, nhìn Quách Tề Ngọc nói rằng: "Thực không dám giấu giếm, những thứ này đều là giả."

Quách Tề Ngọc cảm thấy đứa nhỏ như vậy rất không lễ phép, "Tiểu Bắc!" Hắn nhẹ lên tiếng, đem Trịnh Thanh đưa vào phòng.

Mạnh Tiếu Ngạn có chút tức giận, nhưng cũng không chịu đi, ngồi ở trên ghế salông lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân đang co rúm người lại.

Hai người ngồi trên sô pha nhỏ gần như đủ chỗ, ba người cũng có thể ngồi được nhưng Quách Tề Ngọc không tiện chen vào.

Hắn xoa tay đứng ở một bên, đang muốn hỏi xảy ra chuyện gì.

Lại bị người bên cạnh mạnh mẽ lôi kéo, ngã vào trong lồng ngực Mạnh Tiếu Ngạn, đứa nhỏ nhích lại gần, trong miệng còn không quên nói rằng: "Ba đứng đó làm gì?"

Đứa nhỏ ngồi vào trên tay vịn ghế sô pha, kéo Quách Tề Ngọc đến sô pha, nương tựa vào người nó, vừa muốn hắn ngồi xuống lại để cho hắn rời xa Trịnh Thanh đang có ý đồ mục đích gì đó.

Quách Tề Ngọc chẳng muốn quản tâm tư đứa nhỏ đang khó chịu, nhìn Trịnh Thanh suy sụp uể oải, quan tâm nói: "Em làm sao lại nói không còn cách nào?"

Trịnh Thanh lắc đầu một cái, có chút khó khăn.

Quách Tề Ngọc không thể làm gì khác hơn là an ủi: "Chỉ cần người còn sống sót, tất sẽ có biện pháp."

Trịnh Thanh gật đầu, trong mắt dẫn theo ý cười, bưng bụng của chính mình, "Anh Quách, cái thai đã bốn tháng, em có đọc sách bên trong nói rằng thời điểm bốn tháng khả năng phôi thai sẽ hiện ra trong bụng."

Quách Tề Ngọc cũng cười nói: "Thật tốt."

Mạnh Tiếu Ngạn ngồi một bên lạnh lùng nhìn.

"Chỉ là, ngày hôm nay anh ta lại tới nữa rồi," Tâm tình Trịnh Thanh trong nháy mắt hạ xuống, "Anh ta không bố thí một chút tình cảm nào dành cho em."

"Quả phụ cô nhi như em hiện tại nên làm gì?" Quách Tề Ngọc có chút sục sôi căm phẫn.

Trịnh Thanh lắc đầu một cái, "Em không biết nữa, chỉ là hiện tại em không còn đường để đi."

Mạnh Tiếu Ngạn còn chưa kịp ngăn cản Quách Tề Ngọc, liền nghe đến âm thanh nam nhân nhiệt tình, "Ở lại nơi này đi, tuy rằng nhà anh không lớn, nhưng hoàn cảnh sống vẫn rất tốt."

Mạnh Tiếu Ngạn tức giận trực tiếp đứng dậy, tiến vào phòng ngủ, đem cửa phòng ngủ đẩy mạnh một cái.

Âm thanh lớn đến nỗi hai người ngồi trong phòng khách sợ hết hồn, Quách Tề Ngọc nở nụ cười hướng về phía cô xin lỗi, nói rằng: "Em tạm thời nghỉ ở đây, anh đi sắp xếp thu dọn một chút."

Trịnh Thanh cũng không từ chối, biểu đạt chính mình cảm ơn, ngồi ở trên ghế salông ăn trái cây.

Quách Tề Ngọc đứng dậy đi đến phòng ngủ, vừa vào cửa, Mạnh Tiếu Ngạn liền đóng cửa lại, nó không phục nói: "Ba đem phòng ngủ cho chị ta, vậy ba tính ngủ chỗ nào?"

Căn nhà bên trong chỉ có một phòng ngủ cùng một phòng gác xép, nhỏ đến đáng thương.

Quách Tề Ngọc từ tủ quần áo bên trong lấy ra chăn đệm mới, một mặt trải ra, một mặt nói rằng: "Ba sẽ ngủ phòng khách, không phải ở đó chỉ có vài món đồ vật thôi sao, dư sức để một cái giường đơn."

Nói tới cũng phải, chỉ có điều mấy món đồ vật nhỏ này ngoại trừ để ở trên giường cái gì cũng không thể bỏ xuống đất được.

"Các người cô nam quả nữ, cùng ở chung một phòng, truyền đi không sợ người ta bàn ra tiếng vào đem làm trò cười!" Mạnh Tiếu Ngạn tức giận.

Mặt Quách Tề Ngọc đỏ chót lên, có chút tức giận nhìn đứa nhỏ đã cao hơn chính mình, nói rằng: "Ba cùng A Thanh trong sạch, con không nên nói lung tung!"

"Các người cứ ở lại như thế đi, cho dù thuần khiết cũng biến đổi đến mức không thanh bạch!"

"Quách Tiểu Bắc!" Quách Tề Ngọc hét lên một tiếng.

Mạnh Tiếu Ngạn ngậm miệng một hồi, lời nói xác thực đã nói ra, trước tiên mặc kệ Trịnh Thanh có phải là dạng người như thế không, có điều Quách Tề Ngọc không phải là người như vậy.

Quách Tề Ngọc xoay người, không muốn nói chuyện cùng với đứa nhỏ cố tình đi gây sự.

Mạnh Tiếu Ngạn tức không nhịn nổi, coi như Quách Tề Ngọc không phải là người như vậy, thế nhưng người như Quách Tề Ngọc lại không biết nhìn người, chỉ cần có người cần giúp đỡ, lập tức liền đồng ý ngay.

Chính mình lúc trước cũng là dựa vào sự đồng tình từ Quách Tề Ngọc, mới kiếm trở về lại cái mạng mình, còn chiếm được một người như vậy.

Nhưng nó vẫn thỏa hiệp, nó không muốn chính mình thật vất vả mới có hai ngày trở về W thị, Quách Tề Ngọc đều bị nó làm cho tức giận không muốn để ý đến nó.

Nó đi tới từ phía sau ôm lấy Quách Tề Ngọc, như thường ngày nịnh nọt, "Ba ơi con sai rồi, cho con xin lỗi."

Quả nhiên Quách Tề Ngọc thở dài một hơi, lại tận tình khuyên nhủ giải thích: "A Thanh rất đáng thương, cô ấy lại đang mang thai, hiện tại mới cuối tháng tư, đến buổi tối khí trời vẫn còn lạnh, con đành lòng để cô ấy ở chỗ nào đây?"

"Ba mẹ chị ta đâu?"

"Gia đình đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy."

(Hết chương 39)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net