Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Shin

Đến nhà Mạnh gia, Trịnh Thanh gọi điện thoại tới, hỏi đến cùng Tiểu Bắc có sao không.

Quách Tề Ngọc đối với cô cảm thấy có lỗi, đứng trước cửa dặn dò vài câu.

Liền thấy cửa lớn Mạnh gia mở ra, đứa nhỏ chống nạng từ bên trong khập khiễng từng bước đi ra, trên đầu quấn một vòng vải trắng.

"Tiểu Bắc?!" Quách Tề Ngọc vội vàng cúp điện thoại, xông lên đỡ nó, nhìn thấy đùi phải Mạnh Tiếu Ngạn băng bó từng lớp thạch cao, đau lòng cực kỳ, "Đây là bị làm sao? Gãy xương?"

"Chiều hôm qua con chơi đá bóng, sau đó bị ngã chấn thương." Mạnh Tiếu Ngạn dừng một chút, "Không có chuyện gì, không đau tí nào."

"Chơi bóng ngã đến nghiêm trọng như thế?" Quách Tề Ngọc cau mày, nhìn trên đầu Mạnh Tiếu Ngạn quấn băng gạc, "Còn trên đầu thì bị làm sao? Có hay không não bị chấn động, sẽ có di chứng về sau?"

"Không có, sẽ không." Mạnh Tiếu Ngạn an ủi.

Vào phòng, Quách Tề Ngọc mới phát hiện người trong nhà Mạnh gia tựa hồ vắng đi vài người, Mạnh tiên sinh cùng Mạnh phu nhân đều không có ở nhà.

"Bọn họ đi ra nước ngoài, nói là muốn trị bệnh cho Mạnh phu nhân." Mạnh Tiếu Ngạn tựa ở trên người Quách Tề Ngọc, miễn cưỡng nói rằng: "Thứ sáu tuần trước khi con trở về, con đã cho người hầu nghỉ bớt."

"Nghỉ ư?" Quách Tề Ngọc cho rằng gia đình giàu có người hầu quản gia đều không có kỳ nghỉ phép, chí ít sẽ không giống như vậy trong nhà đều không có bất kỳ ai.

"Nhìn bọn họ rất chướng mắt, con cùng Mạnh tiên sinh cũng nói qua rồi," Mạnh Tiếu Ngạn nở nụ cười, "Không còn ai đi qua đi lại, con cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều."

Nói xong, quản gia đi ra, cùng Quách Tề Ngọc hỏi thăm trò chuyện một chút, sau đó tiếp nhận hành lý Quách Tề Ngọc mang đi.

"Đưa hành lý vào phòng tôi." Mạnh Tiếu Ngạn mở miệng phân phó nói.

Quản gia sững sờ, có chút khó khăn, "Tiểu thiếu gia, phòng khách đã chuẩn bị xong..."

"Đưa hành lý vào phòng tôi." Mạnh Tiếu Ngạn không chút biến sắc – lặp lại một lần nữa, ngữ khí chưa từng thay đổi, nhưng Quách Tề Ngọc cảm giác được nó có chút khó chịu.

Hắn vỗ vào tay Mạnh Tiếu Ngạn, "Ba ngủ nơi nào cũng được, hơn nữa nếu ngủ cùng với con, vạn nhất đè vào chân con thì phải làm sao bây giờ?"

Mạnh Tiếu Ngạn nhìn hắn một lúc, đột nhiên vứt nạng đi, Quách Tề Ngọc cùng quản gia giật mình, chân sau Mạnh Tiếu Ngạn đứng đến vững vàng, sau đó hai tay mở ra hợp lại, đem Quách Tề Ngọc nhốt vào bên trong lồng ngực của mình, cả người đều dính ở trên người nó.

Quách Tề Ngọc nỗ lực duy trì cân bằng, không hiểu tại sao Mạnh Tiếu Ngạn lại trêu đùa mình.

"Ngủ chung với con, con ngủ ở phía bên trái, đè lên chân trái cũng không vấn đề gì." Hô hấp thiếu niên ấm áp phà vào bên tai mẫn cảm có chút ngứa, Quách Tề Ngọc không khỏi hơi co lại.

Quách Tề Ngọc không cưỡng lại được nó, lại cảm thấy dáng dấp Mạnh Tiếu Ngạn như vậy buổi tối ngủ xác thực nên có người chăm sóc bồi giường, hắn biết phòng ngủ của nó còn có một ghế sô pha, có thể ở trên ghế sa lông ngủ một đêm.

Quản gia nhìn tình cảnh trước mắt này, trong lòng có một chút khó chịu không nói ra được.

Mấy năm qua tiểu thiếu gia Mạnh gia cũng coi như là ông nhìn nó lớn lên, ông làm quản gia nhà Mạnh gia, biết không ít chuyện về Mạnh gia, cũng biết lúc trước tiểu thiếu gia trở về, không tha thứ cho ba mẹ ruột, ông chỉ biết nó là dạng người lạnh lùng, không tiếp xúc thân cận với ai duy chỉ đối với một người làm nũng...

Thậm chí là một người đàn ông.

Đứng trước tình cảnh này tác phong nghề nghiệp của ông duy trì trầm mặc.

Nhìn thấy Quách Tề Ngọc gật đầu, tiểu thiếu gia liền giương lên khóe miệng, cằm đặt trên vai ba nuôi nó, cười đến hài lòng.

Quản gia hơi chuyển mắt qua, trong lòng cảm thấy quái dị lại khó chịu, nhưng ông vẫn mang hành lý đưa đến cửa phòng Mạnh Tiếu Ngạn.

Mạnh Tiếu Ngạn không cho phép bọn họ bất luận người nào tiến vào gian phòng nó, thậm chí trong phòng vệ sinh đều do chính nó cọ rửa, bên cửa đặt những món đồ đắt tiền, nhưng lấy ra hoặc là chăn đơn, áo khoác các loại, bình thường có thể tự mình giặt quần áo.

Một quãng thời gian Mạnh phu nhân lo lắng, chỉ lo là Mạnh Tiếu Ngạn vẫn không chấp nhận bọn họ, bị Mạnh Tiếu Ngạn nói một câu chống đỡ trở lại, "Con có bệnh thích sạch sẽ, không thích người nào khác động vào đồ vật của con."

Mạnh phu nhân cũng không rõ ràng nó cùng Quách Tề Ngọc đến cùng làm sao ở chung với nhau được, cũng chỉ đành ngầm thừa nhận Mạnh Tiếu Ngạn có thói quen này, cũng an ủi mình đứa nhỏ tự chủ tự lập, không ỷ lại vào người khác đó là chuyện tốt.

Quản gia đi xuống lầu, hỏi Mạnh Tiếu Ngạn buổi tối muốn ăn gì?

Mạnh Tiếu Ngạn liếc nhìn đồng hồ, "Mới ba giờ chiều," nó quay đầu, hỏi Quách Tề Ngọc, "Ba muốn ăn cái gì không?"

Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút, hỏi quản gia, "Phụ cận gần đây có chợ bán thức ăn không? Cơm tối để tôi làm là được rồi."

Quản gia trả lời: "Trong nhà nguyên liệu nấu ăn vẫn tương đối đầy đủ, Quách tiên sinh muốn làm gì?"

Thấy Mạnh Tiếu Ngạn không phản đối Quách Tề Ngọc muốn xuống bếp, quản gia lại nói thêm một câu, "Nếu như trong nhà không còn đồ, tôi sẽ sai người đi mua về."

Quách Tề Ngọc không muốn làm phiền đến người khác, "Chỉ là muốn hầm canh xương heo, Tiểu Bắc bị thương ở chân phải, người ta thường nói bị thương chỗ nào thì bù phần chỗ đó, vì lẽ đó tôi nghĩ..."

Hắn cười cợt xin lỗi, "Làm phiền ông."

Ở Mạnh gia, bất luận là ngồi hay nằm, vẫn là ăn cơm uống nước, nó đều cảm thấy quá mức phiền phức, chỉ mong người trong nhà này đối với nó có ấn tượng xấu.

Mạnh Tiếu Ngạn ôm hắn lại, "Bọn họ sẽ đi chuẩn bị, đợi lát nữa ba hãy xuống đó hầm canh, trước tiên đi lên thu thập hành lý."

Quách Tề Ngọc nhìn quản gia một chút, thấy đối phương cúi người một cái, liền xoay người đi chuẩn bị thức ăn, lúc này mới thoáng thanh tĩnh lại, "Trước tiên con vịn vào sô pha, ba lại lấy nạng cho con."

"Làm như vậy à, để con thử." Mạnh Tiếu Ngạn không hiểu, đứng ở phía sau dựa vào lưng hắn.

Quách Tề Ngọc suýt chút nữa không đứng vững, trừng mắt nhìn đứa nhỏ, ngồi xổm xuống đem nạng nhặt lên, lại khó khăn chống đất đứng dậy.

Mạnh Tiếu Ngạn không nhúc nhích dựa vào trên lưng hắn.

"Con dám đùa cợt ba!" Quách Tề Ngọc dùng nạng đánh nó.

Quản gia đứng ở dưới lầu nhìn hai người đi lên lầu vào phòng, cảm giác đầu óc mình có chút không xoay chuyển được, tiểu thiếu gia ỷ lại vào một người, ỷ lại giống như không phải tình cảm con nuôi đối với ba nuôi của mình.

Ông nên hay không nên đem chuyện này nói cho Mạnh tiên sinh?

Quách Tề Ngọc nhấc hành lý theo, cõng Mạnh Tiếu Ngạn vào phòng.

Đặt Mạnh Tiếu Ngạn xuống ở trên giường, một bên nhàn rỗi ngồi ăn táo, Quách Tề Ngọc một bên nửa ngồi nửa quỳ thu dọn đồ đạc.

Quách Tề Ngọc thu xếp xong mấy bộ quần áo, lại bắt đầu dọn dẹp đồ đạc Mạnh Tiếu Ngạn, "Quản gia gọi điện thoại cho ba, cũng không chịu nói con bị làm sao, làm ba gấp đến nỗi tức muốn chết luôn."

Mạnh Tiếu Ngạn cười cợt, an ủi: "Khi thấy con bị thương, ông quản gia luôn thích khuếch đại mọi chuyện lên."

Nó nói điều này ung dung như thường, lúc đó đang gọi điện thoại thì nó an vị ở bên người quản gia, cho ông ấy biết cái nào nên nói cái nào không nên nói ra, lời giải thích mơ hồ làm cho Quách Tề Ngọc nóng lòng lên, ngay ngày đầu tiên chạy tới thành phố A đến thăm nó.

Quách Tề Ngọc cau mày, đưa tay nhẹ nhàng sờ vào đầu Mạnh Tiếu Ngạn, "Sao lại không cẩn thận chứ, chân và đầu đều bị băng bó, ai biết có hay không lưu lại di chứng về sau?"

"Sẽ không, đúng giờ sẽ có người lên kiểm tra." Mạnh Tiếu Ngạn nhìn Quách Tề Ngọc cau mày, một mặt dáng dấp lo lắng, trong lòng đắc ý cực kỳ, đưa lên sờ lên mặt Quách Tề Ngọc, "Ba đừng lo lắng."

Hai người nói chuyện một lúc, đại khái Quách Tề Ngọc nhỏ giọng quở trách Mạnh Tiếu Ngạn không cố gắng quét tước vệ sinh, bên trong góc phòng đầy bụi bẩn, "Chuyện này đối với vết thương con thì không được, hơn nữa lại dễ bị dị ứng."

"Những cuốn sách này làm sao con lại tùy tiện để ở dưới đất?" Quách Tề Ngọc đau lòng – ôm vào người, đặt ở trên ghế sa lông, lại bắt đầu dọn dẹp giá sách của nó.

Dọn dẹp xong, lại cảm thấy tro bụi có chút nhiều, hắn muốn cho Mạnh Tiếu Ngạn đi ra ngoài chờ hắn, Mạnh Tiếu Ngạn không chịu, từ bên trong tủ đầu giường lấy ra một cái khẩu trang mang lên, "Ba vào bên trong phòng tắm lấy khăn lông thấm ướt nước rồi lau."

Quách Tề Ngọc bất đắc dĩ, đi vào phòng tắm, đem khăn mặt thấm ướt, cẩn thận chầm chậm - lau chùi giá sách.

"Những cuốn sách này đều rất tốt, là do con mua?" Quách Tề Ngọc cầm lấy một quyển ( Đại số Boolean ) lật qua lật lại.

"Không phải," Mạnh Tiếu Ngạn liếc mắt nhìn, "Mạnh tiên sinh cùng Mạnh phu nhân có mua một chút, bạn bè còn trả lại cho con mấy quyển, cuốn sách trên tay ba vốn là bạn ấy tặng cho con."

"Con không đọc sao?" Quách Tề Ngọc có chút đáng tiếc, sách vẫn còn mới tinh, bịt kín một tầng tro bụi.

Quách Tề Ngọc có chút dở khóc dở cười, "Con cũng thật là ở chỗ nào thì quét chỗ nấy."

Nhìn xung quang căn phòng, chỉ có bàn học cùng xung quanh giường có chút sạch sẽ.

Mạnh Tiếu Ngạn ngồi ở trên giường, thờ ơ nhún nhún vai, "Ngược lại con mỗi tuần đều đến nhà ba nên không có thời gian dọn dẹp."

Nói tới cái này, Quách Tề Ngọc hỏi: "Thế nhưng gần đây con đều rất ít đến, không phải con bận rộn học tập sao?"

Mạnh Tiếu Ngạn suy nghĩ một chút, liền ngồi dậy, "Cũng không phải, ba có còn nhớ người từng dẫn con tới thành phố A năm ấy, khi nào đến sinh nhật con con muốn mang ba đi nhìn một thứ!?"

Quách Tề Ngọc khẳng định không nhớ rõ, nhìn hắn thần sắc mờ mịt, Mạnh Tiếu Ngạn có chút nhụt chí.

"Chính là..."

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, quản gia ở bên ngoài nói rằng: ""Quách tiên sinh, nguyên liệu nấu ăn đều đã chuẩn bị xong."

Quách Tề Ngọc thả xuống khăn lông ướt, mau mở cửa nghênh đón, chỉ lo người bên ngoài chờ sốt ruột, liên tục đáp lời, "Được rồi, tôi đến ngay."

Hắn theo quản gia đi xuống dưới lầu, Mạnh Tiếu Ngạn ngồi ở trên giường, nhìn cánh cửa mở rộng, bực mình không ngớt.

Nhưng nhìn một nửa giá sách được lau chùi, nó cười lên, chống ở một bên nạng đi tới tủ quần áo chính mình, tủ quần áo của nó rất lớn, mở ra ngăn tủ, những quần áo nó thường hay mặc kỳ thực cũng chỉ có vài bộ, treo ở nơi đó.

Chỉ là hiện tại treo ở bên cạnh vài bộ quần áo cũ kĩ, đó là của Quách Tề Ngọc, tuy rằng chỉ định ở hai ngày, nhưng vẫn mang theo vài bộ quần áo.

Đã như vậy, liền lưu người lại ở nửa tháng đi. Mạnh Tiếu Ngạn đưa tay lật giở vài bộ quần áo cũ, cẩn thận xác nhận không có cái nào mình chưa từng thấy qua, mới đóng cửa tủ quần áo lại, chống nạng từng bước một khập khiễng bước xuống lầu.

"Con làm sao lại xuống đây?" Quách Tề Ngọc dùng không quen tay dụng cụ làm bếp cao cấp trong phòng bếp Mạnh gia, đang có chút luống cuống tay chân, liền thấy Mạnh Tiếu Ngạn đứng phía sau mình.

"Quản gia đâu?"

"Ba nhờ ông ấy đi lấy đại táo, củ từ." Quách Tề Ngọc hướng về trong thả nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi, vừa chỉ bên cạnh đồ làm bếp, "Cái này phải dùng làm sao?"

Mạnh Tiếu Ngạn dời qua, Quách Tề Ngọc mau đỡ lấy nó, nhìn mấy cái nút bấm, trong đầu liền thuộc nằm lòng.

Mạnh Tiếu Ngạn đơn giản chỉ dạy hắn, Quách Tề Ngọc thở dài nói: "Nhà bếp ở nhà con đồ vật nào cũng đều cao cấp, không dùng đến thì để đó, ba đều chưa nhìn thấy qua lần nào."

Mạnh Tiếu Ngạn cau mày, có chút cứng ngắc – cải chính nói: "Là nhà Mạnh gia, nhà chúng ta làm gì có những thứ đồ này?"

Quách Tề Ngọc sững sờ, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Con không nên nói những lời như vậy, bọn họ cũng là người nhà của con..."

"Thiếu gia, Quách tiên sinh," Quản gia đi tới, trong tay còn cầm không ít đồ vật, "Những thứ này có thể dùng không?"

Quách Tề Ngọc có chút lúng túng, không biết những lời nói vừa rồi quản gia có nghe được hết hay không, không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu đi, nhìn củ từ, ý dĩ nhân, hoàng kì, đều cầm lấy hết.

"Dạ được rồi, là những thứ này, cảm tạ ngài." Quách Tề Ngọc cảm kích nói.

Di động Mạnh Tiếu Ngạn vang lên, nó bắt máy đáp lại vài tiếng sau đó liền cúp máy, tựa hồ không muốn nói nhiều.

Quách Tề Ngọc nhìn những thứ trong tay mình, thuận miệng hỏi một câu: "Ai vậy?"

Quản gia vừa giống như mới ăn xong Hoàng liên mặt như trái khổ qua, ông còn nhớ có một lần Mạnh phu nhân hỏi tiểu thiếu gia gọi điện thoại cho ai, tiểu thiếu gia mặt lạnh đi, liền nói, "Con không cho phép mẹ quản lý con.", liền xoay người rời đi, căn bản không để ý Mạnh phu nhân vẻ mặt thương tâm đầy lúng túng.

Mạnh Tiếu Ngạn dựa vào tường, tốc độ tay bấm điện thoại di động thật nhanh "Tít tít tít" tựa hồ mới vừa nhắn tin gì đó.

Quách Tề Ngọc quay đầu liếc mắt nhìn, "Gửi tin nhắn nhanh như vậy sao, một lúc nào đó con dạy ba gửi tin nhắn đi?"

"Dạ được," Mạnh Tiếu Ngạn gật đầu, đem điện thoại di động bỏ vào trong túi, "Lý Tề Giác nói ngày mai anh ấy muốn qua thăm con."

"Ừm." Quách Tề Ngọc gật gù, "Hả? Lý Tề Giác?"

(Hết chương 41)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net