Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Shin

---

Quách Tề Ngọc thử cùng thương lượng về viện mồ côi cùng Quách Thiên Sứ.

Quách Thiên Sứ trong nháy mắt chuẩn bị tâm lý biến thành Quách Tiểu Lang, hao hết cả miệng lưỡi, đành phải trầm mặc đáp lại.

Đôi mắt không lộ ra thù hận, Quách Tiểu Bắc rất bình tĩnh - liếc mắt nhìn hắn, tựa hồ bởi vì sớm có dự liệu, nên tâm lý rất trấn định.

Quách Tề Ngọc có chút ngượng ngùng, không biết còn có thể nói thêm gì nữa, nhất thời hai người trầm mặc.

Tuy rằng bình thường phần lớn là trầm mặc, nhưng ngày hôm nay cảm thấy tâm có chút trống rỗng.

Quách Tề Ngọc đem nhóc con đưa đến cửa viện mồ côi.

Cửa lớn học viện mồ côi rất lớn và đẹp đẽ.

Quách Tề Ngọc cùng nhóc con một đường trầm mặc.

Ngày đó sau khi thương lượng, bình thường chí ít sẽ nói chút đôi câu với Quách Tiểu Bắc nhưng hôm đó lại trầm mặc.

Ngày hôm nay cũng là như thế.

Đến cửa, Quách Tề Ngọc rốt cục không nhịn được, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng mặt đang ngó xuống đất không hề cảm xúc của Quách Tiểu Bắc, cẩn thận dặn dò: "Em ở chỗ này chờ, sẽ có người đi ra, đến lúc đó em không cần nói tên Quách Tiểu Bắc nữa."

"Em cố gắng sống vui vẻ với các bạn trong viện, không cần nói cũng được ít nhất cũng phải cười."

Nói tới đây, Quách Tề Ngọc lại có chút buồn bã ủ rũ, "Em xưa nay không đối với anh cười qua lần nào, nhưng anh là đại nhân, không so đo chuyện này, còn những người bạn khác em chỉ cần vui vẻ một tí thì dễ kết bạn hơn."

"Em muốn ngoan phải nhớ tới mỗi ngày đọc sách" Quách Tề Ngọc giúp hắn sửa lại một chút mũ sợi len, mũ là hình dáng sói nhỏ, nhìn qua ngây thơ đáng yêu, "Nhớ tới đem bên trong bọc sách lấy ra cho cô nhìn."

"Anh sẽ đến nhìn em."

"Em phải ở đây ngoan ngoãn nhé." Quách Tề Ngọc rơi nước mắt từng giọt, Quách Tiểu Bắc trước sau nhìn mặt đất, không nhìn hắn.

Quách Tề Ngọc lại ôm hắn khóc một chút, Quách Tiểu Bắc từ đầu đến cuối không có phản ứng.

Quách Tề Ngọc phi thường lo lắng, thậm chí hận không thể mang theo Quách Tiểu Bắc trở về đường cũ, thế nhưng suy nghĩ một chút chính mình thật không đủ năng lực đi gánh vác chăm sóc một đứa bé trong tương lai, đành phải cắn răng nhẫn tâm, thả tay.

Đứng góc đường nhìn một lúc, một bà cô đi ra nhìn thấy Quách Tiểu Bắc, sửng sốt một chút lại vội vã đi vào.

Chỉ chốc lát sau, đi ra một vị nhìn qua rất quen mặt, thấp giọng hỏi dò vài câu, đương nhiên - không được nhóc con đáp lại.

Người phụ nữ nhìn chung quanh một chút, trên mặt có chút bất đắc dĩ, mang theo Quách Tiểu Bắc vào cửa.

Nhìn Quách Tiểu Bắc thật sự ngoan ngoãn vào cửa, Quách Tề Ngọc mới chính thức thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo đó là một trận khổ sợ.

Mặc dù biết một nam nhân viền mắt đỏ chót, biểu hiện thống khổ - đi trên đường có chút kỳ quái, thế nhưng hắn vẫn là không nhịn được ở lối đi bộ liền hu hu khóc lớn.

Người qua đường liếc mắt nhìn hắn.

Bác gái cũng lại đây khuyên hắn, "Cậu bé, chân trời nơi nào không hoa thơm cỏ lạ, thất tình cũng đừng khóc thành hình dáng này mà!"

Quách Tề Ngọc lắc đầu một cái, một bên khóc, một bên bắt xe buýt.

Về đến nhà, nhìn thấy tranh dán tường đầu giường, Quách Tề Ngọc ruột đứt từng khúc, nằm ở trên giường khóc một trận.

Ngủ lúc nào cũng không biết.

Khai giảng tuần thứ nhất bận rộn đến bận rộn đi không biết đến cùng là trạng thái gì, Quách Tề Ngọc tinh thần hoảng hốt, bạn học trong lớp lui tới qua lại đều không cảm giác được.

Sáng sớm thứ năm có bài tập buổi sớm, hắn liền đến muộn bốn ngày.

Thầy giáo Khoa Nhâm không thấy được điều này, thế nhưng ngồi ở phía dưới các bạn học rất là kinh ngạc.

Học trò nhỏ gầy âm trầm quái gở ngồi hàng thứ nhất lại đến muộn, mỗi ngày đều đến muộn.

Quách Tề Ngọc ngồi tại chỗ nghĩ lại, tại sao không có nhóc con chen ở bên cạnh ngủ, hắn trái lại mất ngủ?

Hắn cảm thấy khả năng là chính mình quá mong nhớ Quách Thiên Sứ.

Thứ bảy trời vừa sáng, hắn chính mình thu thập xong, chuẩn bị đi viện mồ côi, tranh thủ làm một tình nguyện viên giúp đỡ viện mồ côi.

Như vậy lại có thể nhìn Quách Tiểu Bắc, còn có thể...

Được rồi, hắn chỉ có một mục đích, chính là muốn tiếp xúc với Quách Tiểu Bắc.

Đi tới cửa viện mồ côi, hắn lại có chút lui bước, nghĩ đến sói con hai mắt u ám, hắn có ý nghĩ muốn chùn bước.

Tuy rằng hắn cứu sói con một mạng, nhưng kỳ thực nói đến vẫn là sói con thông minh, nên tránh được một kiếp.

Tuy rằng hắn tự nói với mình đem sói con đưa đến viện mồ côi là bởi vì chính mình còn không chịu đựng nổi một thiên tài nhi đồng tương lai, nhưng lời nói thật khó nghe, hắn nhu nhược mà không cảm đảm chịu trách nhiệm.

Quách Tề Ngọc nghĩ lại muốn an ủi mình, thủ tục thu dưỡng ở Trung Quốc rất khó làm, căn bản không có cách nào nhận nuôi, cũng không thể cấp hộ khẩu cho Quách Tiểu Bắc mà không có thì Tiểu Bắc không thể đến trường.

Nghĩ như thế, Quách Tề Ngọc trong lòng dễ chịu một chút.

Hắn cũng không thể để Quách Tiểu Bắc trở thành người không hộ khẩu!

Hắn nhấc chân đi vào trong.

Không khéo viện trưởng ra ngoài , công nhân nơi đó kêu hắn chờ, đợi lát nữa viện trưởng đến rồi sẽ hỏi dò một vài vấn đề.

Nói xong, công nhân kia liền đi làm chuyện của mình.

Quách Tề Ngọc đợi một lúc, xem xong phòng làm việc của viện trưởng bên ngoài bức ảnh, viện trưởng nhìn cùng rất nhiều quan lớn đều có trong ảnh, xem ra thân thế rất lợi hại.

Quách Tề Ngọc đương nhiên không thể nhận thức các vị quan lớn này, phía dưới bức ảnh có giới thiệu, tuy rằng chữ nhỏ nhưng hắn vẫn đọc được.

Chờ xem cái tên cuối cùng họ Hoàng □□* đọc xong giới thiệu vài dòng tóm tắt, viện trưởng vẫn chưa về.

*Cái này do tác giả đặt không phải mình thêm vào đâu.

Quách Tề Ngọc quyết định đi ra ngoài một chút, nếu như có thể gặp Quách Thiên Sứ vậy thì không thể tốt hơn.

Đúng như thật sự như ước nguyện của hắn gặp được Quách Tiểu Bắc.

Chỉ có điều sói con bị người ta đặt dưới đất tàn nhẫn đánh.

Quách Tề Ngọc chết đứng tại chỗ, xông tới đẩy con heo nhỏ qua một bên.

"Cậu làm gì bắt nạt nó?!" Quách Tề Ngọc tức giận nói.

Con heo nhỏ quệt nước mắt, "Là do nó trước!"

Ống tay áo Quách Tề Ngọc bị lôi kéo, quay đầu nhìn lại, nhóc con bị đánh vô cùng chật vật lôi ống quần hắn, khẽ lắc đầu.

Quách Tề Ngọc tức giận chỉ vào con heo nhỏ, "Hắn nói không phải!"

Con heo nhỏ sững sờ.

Quách Tề Ngọc ôm lấy nhóc con, "Tôi sẽ nói với viện trưởng cáo trạng cậu bắt nạt người khác!"

Con heo nhỏ biểu hiện oan ức, "Cáo liền cáo! Viện trưởng sẽ không mắng tui!"

"Cậu bắt nạt người thì không thể mắng ư?!"

Quách Tề Ngọc nghe mà tức khí, xoay người, "Thì ra viện trưởng sẽ không bất công với cậu?"

Con heo nhỏ giậm chân, "Tui nói rồi đó không phải lỗi do tui mà!"

"Cậu cứ chờ đấy!"

Quách Tề Ngọc hầm hừ, nói xong câu này xoay người đi mất.

Đi tới chỗ xích đu, hắn đem Quách Tiểu Bắc buông ra, tỉ mỉ quan sát một phen, chỉ bị một ít sưng đỏ khóe mắt có chút bầm máu ứ đọng.

"May con heo nhỏ đó không nặng tay!", Quách Tề Ngọc nhẹ nhàng hướng miệng vết thương thổi khí.

Nhóc con cũng không trốn.

Quách Tề Ngọc đau lòng cực kỳ, vuốt gáy nhóc con, "Em bị bắt nạt sao?"

Quách Tiểu Bắc lắc đầu một cái, nhưng Quách Tề Ngọc ánh mắt sắc bén nhìn thấy nhóc con dúm dó tay lại.

Hắn lôi tay nhóc con ra, thấy trên mặt vẻ mặt rõ ràng rất đau, hắn lại thoáng buông ra.

Mở tay áo ra, từng đạo vết thương hiện rõ nhìn qua là biết lấy vật sắc nhọn đâm vào.

"Chuyện gì thế này?"

Quách Tề Ngọc quả thực đau lòng đến đứt ruột, hắn thật vất vả dưỡng tốt nhóc con tại sao lại biến thành như vậy?

Quách Tiểu Bắc trầm mặc một hồi, Quách Tề Ngọc nhìn hắn, "Xảy ra chuyện gì?"

Nhóc con rốt cục mở miệng, nước mắt đầm đìa nói, "Anh ơi, em không muốn ở chỗ này chút nào!"

Quách Tề Ngọc oán hận nói: "Được! Thế nhưng em phải nói rõ ràng cho anh biết mọi chuyện!"

Một giọt nước mắt như một lít axit sunfuric đánh vào lòng Quách Tề Ngọc, hắn nghẹn ngào nói, "Tiểu Bắc, đừng khóc..."

"Bọn họ làm em bị thương, viện trưởng nói là do chính em tự hại mình, còn mang em đến bệnh viện tâm thần giám định, nói em có khuynh hướng tự kỷ ám thị là một dạng bệnh tâm thần." Đây là câu nói dài nhất từ trước đến nay của nhóc con.

Quách Tề Ngọc tức giận đến say xe.

Hắn không nghĩ tới nhóc con lại gặp phải hạng người táng tận lương tâm mất hết nhân tính đi ngược đãi trẻ con.

"Anh đi tìm bà ấy nói cho rõ ràng mới được." Hắn ôm lấy nhóc con, lửa giận ngút trời.

Vừa vặn viện trưởng cũng chạy tới đây.

Hắn nhìn thấy nữ nhân tuổi xấp xỉ trung niên đi tới, tuy có chút sợ hãi nhưng phẫn nộ chiếm nhiều hơn.

"Các người chính là đối xử với thằng bé như thế này?!"

"Thật quá thất vọng!"

"Tôi ngày hôm nay muốn đem em ấy đi!"

"Tôi muốn đi kiện cáo các người!"

Quách Tề Ngọc ngực tức giận chập chùng lên xuống, nếu không có nhóc con ở đây, hắn quả thực muốn xông lên chỉ vào mũi viện trưởng mà chửi ầm lên.

"Lẽ nào là cậu đưa đứa bé này đem tới." Viện trưởng hỏi.

Quách Tề Ngọc lập tức lớn tiếng nói: "Tôi đem em ấy tới đưa cho các người không phải cho các người ngược đãi hắn."

Viện trưởng sắc mặt biến sắc, "Tiên sinh, cậu trước tiên bình tĩnh lại, sự tình không phải như vậy đâu..."

"Không cần ngụy biện! Tôi lập tức dẫn hắn rời đi ngay!"

Viện trưởng vội vàng nói: "Tiên sinh nhất định là nhìn thấy trên cánh tay thằng nhỏ có tổn thương, thật ra là do nó..."

Quách Tề Ngọc trong mắt tràn ngập xem thường, "Bà muốn nói là do nó tự làm hại bản thân?"

Viện trưởng sững sờ đây cũng chính là điều cô muốn nói, cô cũng chỉ có thể gật đầu "Ừ, nói đúng lắm, chúng ta cho rằng vấn đề của đứa bé nghiêm trọng..."

"Bệnh tâm thần! Tôi biết bà muốn nói em nó bị tâm thần!"

Quách Tề Ngọc tức giận đến tột đỉnh, nói giống y như đúc những gì nhóc con nói, cả tập thể này đúng là đám người cặn bã!

"Không thể hoàn toàn nói như vậy", viện trưởng giải thích, "Chúng ta có đơn báo cáo, hẳn là chứng tự kỷ..."

"Các người thật táng tận lương tâm!" Quách Tề Ngọc tức giận quát.

Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn dùng thanh âm lớn như vậy nói chuyện, hắn thật sự sắp bị tức đến ngất đi, bên trong não từng trận đau đớn.

Viện trưởng nghe được điều này mới cảm thấy thanh niên trước mặt nhìn qua lương thiện lại có chút rụt rè giống như đang hiểu lầm gì đó, mới trở nên tức giận như vậy, không thể nói lý.

Cô vội vàng nói: "Tiên sinh có phải là hiểu lầm gì không?"

"Không có hiểu nhầm!" Quách Tề Ngọc ôm chặt nhóc con, "Tôi hiện tại muốn mang em ấy đi!"

Viện trưởng muốn ngăn cản, liền nghe tiếng thanh niên truyền đến.

"Bằng không, tôi liền kiện cáo viện mồ côi này."

Viện trưởng sững sờ, suy nghĩ một chút hiện tại tình cảnh chính mình, làm sao cũng không thể trong tình huống này lại xảy ra chuyện.

Cắn răng gật đầu, "Tiên sinh đi theo tôi, vì không muốn phát sinh sự kiện này lần thứ hai, tôi muốn đối với cậu làm đăng ký."

Như thế dễ dàng liền đạt thành nhất trí, Quách Tề Ngọc làm sao cũng không ngờ rằng chính mình lại bị một đứa trẻ lừa gạt.

Trong lòng một phần đắc ý chín phần thấp thỏm Quách Tề Ngọc vẫn là đi theo.

(Hết chương 5)\insrsiK%SO

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net