Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Shin

"Không sao, hai ngày này anh đều không có chuyện gì làm, ngày mai có thể tới đây chơi." Mạnh Tiếu Ngạn nói với Thừa Ân, ánh nhìn liếc về phía Quách Tề Ngọc bên này.

Thấy Quách Tề Ngọc không nói lời nào, Thừa Ân biết hắn đây là ngầm đồng ý , hoan hô một tiếng, ôm lấy Quách Tề Ngọc, thoải mái hôn một cái, lưu lại một vòng nước bọt, "Ba là tốt nhất!"

"Nhanh đi làm bài tập." Quách Tề Ngọc không kềm được vẻ mặt, cuối cùng vẫn khẽ cười lên, vỗ lên mông bé con, ra hiệu nó mau vào phòng làm bài tập.

Thừa Ân xách ba lô, chạy vào phòng.

Bé con vào phòng, trong phòng khách đột ngột yên tĩnh lại.

Quách Tề Ngọc bất an xoa tay, nửa ngày không nói ra được một chữ.

Mạnh Tiếu Ngạn đánh giá bốn phía một chút, giống như nhớ ra chuyện gì đó thú vị, "Hóa ra ba ba vẫn không nỡ từ bỏ."

"Cái gì?" Quách Tề Ngọc ngẩng đầu lên, nghe rõ nhưng vẫn không hiểu.

Giọng nói Mạnh Tiếu Ngạn ôn hòa, nở nụ cười, mang theo chút phỏng đoán, "Con cho rằng ba ba rất hoài niệm ngày tháng chúng ta ở W thị," Cậu nhìn quanh một hồi, sau đó nói, "Những bố trí này, rất giống, cảm thấy rất an tâm."

Quách Tề Ngọc cũng theo ánh mắt Mạnh Tiếu Ngạn nhìn một vòng, phát hiện tựa hồ đúng là như vậy, mỗi một phòng đều giống nhau, bên trong có căn gác xép nhỏ, vị trí phòng bếp cùng phòng vệ sinh đều không khác mấy, thậm chí cửa vào nhà cũng gần gũi.

"Không phải, ba, cái này..."

Quách Tề Ngọc muốn giải thích, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, bố trí giống nhau như vậy, nói đến cũng là trang trí theo bản năng.

Tựa hồ rất hoài niệm.

Giấu ở trong tiềm thức, nếu như không có người đề cập, hắn sẽ không phát hiện, vẫn như thế tự lừa mình dối người.

Quách Tề Ngọc trĩu vai vô lực, không biết nên đối mặt như thế nào với đứa nhỏ xa lạ lại thành thục này.

Tựa hồ cảm giác mình dẫn dắt Quách Tề Ngọc đi xa hơn, Mạnh Tiếu Ngạn lại vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, ba ba, con không phải ý này, con là nói..."

Quách Tề Ngọc lắc đầu một cái, ngăn lại lời nó nói, "Con không có nói sai."

Mạnh Tiếu Ngạn sửng sốt, một lát sau mới phục hồi mà cười lên, làm như vui mừng cười nói: "Thật sao? Nếu là như vậy, ba ba, con thật sự rất cao hứng."

"Chuyện ban đầu," Mạnh Tiếu Ngạn buông mắt xuống, nhẹ giọng nói rằng: "Là ba không đúng, ấu trĩ lại ích kỳ, ba, ba sai rồi..."

"Ba ba, người có thể tha thứ cho con sao?" Cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Quách Tề Ngọc không biết phải làm sao, mang theo điểm hi vọng mong manh.

Quách Tề Ngọc trầm mặc rất lâu, hắn cũng nhìn cậu, nhưng lảng tránh ánh mắt thanh niên chờ mong, bị thu hút bởi vết sẹo bên thái dương.

Quách Tề Ngọc nhớ tới trận động đất năm 2008, y từ trong phế tích được cứu ra, máu đầy trên mặt, vết thương trên trán sâu không thể tưởng.

Mạnh Tiếu Ngạn nhận ra được ánh mắt của hắn, sờ sờ lên thái dương chính mình, cười nói: "Nơi này sao? Đã không sao rồi."

"Đó là, thời điểm nào?" Giọng nói Quách Tề Ngọc ấp úng.

Mạnh Tiếu Ngạn liếc mắt nhìn hắn thật sâu, nói rằng: "Trận động đất năm 2008, lúc đó đang đi tham quan ngôi trường tiểu học, chỉ bị thương một chỗ thôi."

"Một chỗ?" Quách Tề Ngọc cắn môi, sao lại chỉ có "Một chỗ" được? Nếu như không cứu giúp kịp thời, Mạnh Tiếu Ngạn đã sớm bị cắt tay chân rồi.

"Dạ," Mạnh Tiếu Ngạn không chú ý tới Quách Tề Ngọc thất thố, lại nói, "Nhắc tới cũng thật lạ, con bị chôn phía dưới, thần trí không tỉnh táo, tựa hồ vẫn nghe có người đang gọi con."

"Gọi 'Tiểu Bắc ơi', Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng, "Rất nhiều người, rất nhiều âm thanh, đều đang gọi con..."

"Hay là, con nghe lầm," Quách Tề Ngọc lảng tránh nói, "Tình huống lúc đó ý thức cầu sinh rất mạnh, nói, nói không chừng lúc đó lại sinh ra ảo giác."

"Là vậy sao," Mạnh Tiếu Ngạn thở dài, "Con còn tưởng rằng ba ba cũng ở chỗ đó, đang tìm con, hóa ra là không phải."

Quách Tề Ngọc nói không ra lời.

"Hóa ra ba ba lúc trước rời đi, là thật sự muốn rời khỏi, sau đó cũng chưa hề nghĩ tới muốn đến xem con," Mạnh Tiếu Ngạn nở nụ cười, "Con cho rằng ba ba không nỡ rời xa con, là con nghĩ sai rồi."

"A? Không có, không phải như vậy," Quách Tề Ngọc muốn giải thích, nhìn ánh mắt Mạnh Tiếu Ngạn không mang theo chút trách cứ nào, chỉ là ánh mắt cúi thấp xuống có vẻ rất cô đơn, hắn ổn định tâm thần, nói rằng, "Là ba, ba có ở chỗ đó."

"Nói cách khác người chăm sóc con cũng chính là ba ba?" Tựa hồ không có bất kỳ kinh ngạc nào, Mạnh Tiếu Ngạn nhếch miệng.

Quách Tề Ngọc gật gù, "Nhưng là, làm sao con biết?"

Mạnh Tiếu Ngạn lúc đó vẫn còn hôn mê, hắn ở bên cạnh cậu chờ đợi, con mắt còn chưa mở qua một lần.

Mạnh Tiếu Ngạn giải thích, "Con cũng không rõ ràng lắm, chỉ là cảm thấy có người bên cạnh, người kia khiến con cảm thấy rất an tâm."

"Vậy, vậy sao?" Quách Tề Ngọc cảm thấy rất ngại, cúi đầu xuống lỗ tai liền đỏ lên.

Mạnh Tiếu Ngạn nhìn một bên tai ửng hồng, ánh mắt thật sâu, lập tức chuyển hướng nhìn sang nơi khác, nói rằng: "Đúng đấy, rất an tâm, nhưng khi con tỉnh lại thì ba ba đã đi rồi."

"Ba tìm đến con, rồi lại không muốn cùng con gặp lại, thậm chí như vừa nãy, ba còn muốn gạt con, không cho con biết," Mạnh Tiếu Ngạn ngữ khí nhàn nhạt, "Ba ba, người thật sự tha thứ cho con sao?"

Quách Tề Ngọc không trả lời được, cuối cùng mới hạ thấp thanh âm xuống, nói quanh co, "Con, con là trưởng tôn Mạnh gia..."

"Nhưng nếu không có ba ba, con chẳng là cái thá gì cả." Mạnh Tiếu Ngạn đánh gãy lời nói của hắn.

Quách Tề Ngọc muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, "Chuyện trước kia, ba đã không còn trách con nữa."

"Hiện tại con đã lớn rồi," Hắn nói rằng, "Ba, ba có thể thấy vậy."

Theo lý mà nói, hắn nên cảm thấy vui mừng.

Nhưng Mạnh Tiếu Ngạn quay về trở thành người có tính lễ phép ôn hòa, hắn chỉ cảm thấy trong miệng cay đắng xót xa.

"Làm sao con tìm được ba ở đây?" Không muốn nói đến chuyện này, Quách Tề Ngọc dời đi đề tài.

"Con thấy tin tức báo cáo."

Từ sau khi Mạnh Tiếu Ngạn tỉnh lại, vẫn vững tin Quách Tề Ngọc ở ngay C thị, chờ cậu hoàn toàn khôi phục, đã qua một quãng thời gian rất dài, thế nhưng khi cậu tìm được hiệp hội những người tình nguyện cứu giúp người vào trận động đất ngày đó, phí đi biết bao nhiêu trắc trở, hỏi địa chỉ Quách Tề Ngọc.

Thế nhưng khi cậu tìm tới nơi, chỉ là một mảnh đất trống rỗng.

Quách Tề Ngọc từ một tấm hình các gia đình trong khu phá dỡ tìm được một nhóm người, hỏi thăm nhưng không ai biết hắn chuyển đi nơi nào.

"Con vẫn rất quan tâm tin tức C thị." Còn có khí trời, chính sách...

Những điều này tựa hồ trong một đêm đều trở thành bản năng hành vi, chỉ cần vừa nghĩ tới người kia có thể ở C thị, hắn liền không khống chế được - muốn đi tìm hiểu tất cả về C thị.

Quách Tề Ngọc nghĩ đến rất lâu, rốt cục phản ứng lại, "Con thấy chúng ta trên lầu ở nhà hàng xóm... Phải là tin tức kia không?"

Mạnh Tiếu Ngạn gật đầu.

Hình dung tâm tình cậu như thế nào khi thấy tin tức đó đây?

Cậu lập tức mua một tấm vé máy bay, bay đến C thị, máy bay đáp xuống, rồi lại lo sợ, do dự có nên mua lại vé máy bay hay không, nhưng cuối cùng lại không ra sân bay trở về.

...

"Ba ba, con nghe được tiếng vang."

Trầm mặc một lúc, Mạnh Tiếu Ngạn nhắc nhở hắn, trong nồi còn củ sen hầm xương sườn.

"Vậy con ngồi đây trước, ba đi xem thử." Quách Tề Ngọc chạy vào phòng bếp, động tác vội vàng cảm thấy như trút đi gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.

Mạnh Tiếu Ngạn đi tới, gõ cửa phòng ngủ.

"Mời vào!" Thanh âm Thừa Ân chát chúa sáng sủa, không giống giọng nói đầy tăm tối của mình, Thừa Ân lạc quan hoạt bát như ánh mặt trời rọi sáng xuống hai cha con họ.

"Anh hai?" Thừa ân nắm bút, xoay người lại, con mắt sáng ngời.

"Ừ, Thừa Ân sang phòng khách làm đi, cho sáng một chút."

"Dạ được!" Thừa Ân đứng lên, lần thứ hai thu thập vở nhét vào ba lô.

Chờ Quách Tề Ngọc từ trong phòng bếp trở ra, phát hiện Mạnh Tiếu Ngạn đang chỉ làm bài tập cho Thừa Ân, tuy rằng chỉ là phép tính số học đơn giản cộng trừ nhân chia, nhưng hai người mím môi rất nghiêm túc, nhìn như một đôi anh em chân chính.

Ăn cơm trưa xong, Thừa Ân lại đi làm bài tập tiếp, coi như mới hoàn thành xong.

"Ba ơi, con không muốn xem ti vi." Quách Tề Ngọc đang chuẩn bị bật ti vi lên cho nó xem, Thừa Ân đột nhiên nói rằng.

"Vậy con muốn làm cái gì?" Quách Tề Ngọc hỏi.

"Con muốn đi ra ngoài chơi."

"Đi nơi nào?"

"Đi công viên chơi!"

Thừa Ân vô cùng phấn khởi - nói rằng, nhìn một chút sắc mặt Quách Tề Ngọc, lại ôm lấy bắp đùi của hắn, "Ba, đi công viên chơi có được không?"

Quách Tề Ngọc nhìn Mạnh Tiếu Ngạn một chút, hóa ra lúc mình đang rửa chén, hai người ở đây nói nhỏ thương lượng chính là chuyện này.

"Không được."

"Tại sao?"

"Hôm nay đã trễ rồi."

Lúc này đã là buổi chiều, hiện tại đi chơi biết đến khi nào mới về, Quách Tề Ngọc không chút nghĩ ngợi trực tiếp từ chối.

Thừa Ân nhìn Mạnh Tiếu Ngạn một chút, trong mắt lộ ra điểm giảo hoạt, "Hôm nay đã trễ, vậy ngày mai chúng ta đi sớm một chút là được rồi!"

Quách Tề Ngọc sững sờ, nghĩ đến là do Mạnh Tiếu Ngạn dạy cho nó.

Hắn nhớ trước đây Mạnh Tiếu Ngạn rất ghét Thừa Ân, hiện tại lại đối xử với nó thật tốt, giống như mối quan hệ anh em ruột thịt, chân chính lại thành thục.

Trong lòng hắn có chút không nói rõ được cũng không tả rõ được sự bất đắc dĩ, gật gật đầu, vẫn là thỏa hiệp.

"Có điều ba phải nói trước, ba không cùng con ngồi chơi trò chơi đâu." Quách Tề Ngọc nói rằng.

Kỳ thực thân thể Thừa Ân chưa đủ cao, các trò chơi có thể cho nó ngồi lên cũng không nhiều, thế nhưng trẻ con khi đi công viên chơi, đi chơi đến nơi nào cũng có vé, chỉ cảm thấy mới mẻ cùng náo nhiệt.

"Không sao, con sẽ cùng ngồi chơi với Thừa Ân."

Thừa Ân hoan hô một tiếng, trong nháy mắt thả bắp đùi Quách Tề Ngọc ra, nhào về phía Mạnh Tiếu Ngạn ôm ấp.

Buổi tối, Mạnh Tiếu Ngạn không ngủ lại đây.

Quách Tề Ngọc không lưu cậu lại, chính cậu cũng không mở miệng.

Thừa Ân lưu luyến, ánh mắt đáng thương nhìn hai người qua lại, cuối cùng cảm thấy chuyện này Quách Tề Ngọc sẽ không thỏa hiệp, vô cùng đáng tiếc nói rằng, "Anh hai, hẹn mai gặp lại."

"Hẹn gặp lại Thừa Ân, sáng sớm ngày mai ánh tới đón hai người, được không?" Mạnh Tiếu Ngạn sờ đầu nó.

Vừa nói hắn cũng như đang hỏi Quách Tề Ngọc.

"Dạ được!" Thừa Ân vui sướng phấn khởi theo.

Quách Tề Ngọc không nói gì, coi như ngầm đồng ý.

Mạnh Tiếu Ngạn đứng dậy, nhìn về phía Quách Tề Ngọc, "Ba ba, chúc ngủ ngon."

"Ừ."

...

Ngày hôm sau, quả thực Quách Tề Ngọc không chơi gì hết, cuối cùng do cầu xin dữ quá nên ba người chọn chơi "Thiết bị trên không", hai người đạp xe đạp từ từ đạp lên, xe đẩy nhỏ sẽ theo và dựng lên trên không quỹ đạo chậm rãi tiến lên.

Loại phương tiện này chủ yếu để giải trí ngắm cảnh, cũng bởi vì bên cạnh mình có ba cùng anh hai, Thừa Ân chơi rất tận hứng, nhìn xung quanh, cẳng chân chạy qua chạy lại rất sung sướng.

Mặc dù Quách Tề Ngọc không chơi cái gì, thế nhưng theo hai người bọn họ bé con tinh lực dồi dào cùng người trẻ tuổi đi dạo hết hơn một nửa công viên trò chơi, vẫn cảm thấy chính mình sắp mệt đến thở không ra hơi.

Hắn ngồi ở trên ghế, nhìn Mạnh Tiếu Ngạn kiên trì dạy Thừa Ân dùng súng đồ chơi bắn bong bóng.

Chỉ chốc lát sau, hai người chơi thật vui vẻ ôm thú nhồi bông to lớn cùng đồ chơi khác đi tới.

Nội tâm Quách Tề Ngọc vô lực, "Bỏ ra bao nhiêu tiền?!"

Mạnh Tiếu Ngạn sờ sờ mũi, hơi ngượng ngùng mà cười cười, "Luyện nhiều lần, mới tìm ra được phương pháp đúng."

Loại câu hỏi một đằng trả lời một nẻo này ngầm có ý tứ chính là tiêu không ít tiền.

"..."

Thừa Ân hưng phấn cực kỳ, trên đường về nhà đều vẫn còn hưng phấn.

Nhưng rất nhanh sau khi lên xe, Quách Tề Ngọc ôm nó, bé con vừa nhắm mắt lại liền ngủ.

"Nó mệt sao?" Mạnh Tiếu Ngạn lái xe, hỏi.

"Ừ." Quách Tề Ngọc đáp lời, "Nó lâu rồi chưa hề đi ra ngoài chơi đùa như thế này."

Một lát sau, Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng: "Ba ba, tối hôm nay con ra sân bay."

"Con cũng nên về thôi."

Mạnh Tiếu Ngạn tay cầm nắm lái thật chặt, từ kính chiếu hậu bên trong liếc nhìn nam nhân cúi thấp đầu không thấy rõ mặt, đột nhiên có chút không cam lòng.

"Ba ba, con muốn đính hôn."

(Hết chương 68)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net