Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Shin

Tra xong thành tích cuối kỳ, Quách Tề Ngọc ở trong lòng đánh giá thành tích xếp hạng học tập một năm đại học của mình, không phải làm ở ủy ban đoàn, nên chỉ có thể xếp hạng nhì.

Quách Tề Ngọc tương đối thỏa mãn, càng làm hắn thỏa mãn chính là năng lực thiên tài của Quách Tiểu Bắc được thầy giáo già công nhận.

"Tiểu Bắc à, tới nhà của thầy Lý, coi như không nói lời nào, người khác hỏi em phải trả lời, đó mới gọi là đứa nhỏ có lễ phép!"

"Đứa nhỏ ngoan đi tới nhà người khác làm khách, không được chạy loạn cầm nắm đồ vật lung tung."

"Tiểu Bắc, em ở nhà thầy giáo Lý ăn cơm không được liếm tô nhé!"

"Em phải chăm chỉ học tập, không được phụ lòng tấm lòng thành của thầy Lý."

"Khi em làm chuyện gì, hỏi vấn đề gì đều phải cẩn thận ở trong lòng nghĩ đến, không nên quấy rầy công tác của thầy Lý, có được hay không?"

Quách Tề Ngọc một bên thu thập túi đựng sách của Quách Tiểu Bắc, một bên nghĩ linh tinh.

Quách Tiểu Bắc ngồi trên giường, nhìn miệng hắn há rồi lại đóng, đến hè Quách Tề Ngọc rất thích uống nước, môi mềm mềm, cực kỳ mọng nước, hiện tại do nói nhiều, mà từ phấn nộn hồng đã thành hồng mềm...

"Tiểu Bắc, em đừng chỉ nhìn anh, em mau đem ấm nước mang đi đun nóng cho sôi đi"

Quách Tiểu Bắc tuy rằng không trả lời, thế nhưng hành động phương diện rất nghe lời Quách Tề Ngọc, lâu dần Quách Tề Ngọc cũng quen, hắn biết Quách Tiểu Bắc đang nghe hơn nữa nghe cực kỳ tinh thông.

"Đến một thời điểm nào đó, em lại đun thêm ấm nước nữa, uống nước không được quá nhiều, buổi sáng hai ấm, buổi chiều ba ấm, nhất định phải nhớ kỹ đó!"

Quách Tề Ngọc yêu thích uống nước, trái lại Quách Tiểu Bắc không thích uống nước.

Quách Tề Ngọc liền buộc Quách Tiểu Bắc uống nước.

Hắn hiện tại không còn sợ Quách Tiểu Bắc, đại khái là do Quách Tiểu Bắc không còn lộ ra ánh mắt sói con hung ác như trước nữa.

May Quách Tiểu Bắc nghe lời Quách Tề Ngọc, có lệnh là nghe lời, cho dù Quách Tề Ngọc không ở bên người nó vẫn nghe lời Quách Tề Ngọc.

Thu thập xong túi sách, Quách Tề Ngọc lấy điểm tâm của mình ra, chuẩn bị đưa cho thầy Lý làm quà ra mắt.

Quách Tiểu Bắc không muốn, đem hộp điểm tâm kia gắt gao ôm vào trong ngực mình.

"Em đã ăn nhiều rồi sao còn muốn cướp nữa!"

Quách Tề Ngọc bất đắc dĩ, đột nhiên vào thời khắc này bản năng sói đói đột nhiên phát tác, hắn có chút không kịp ứng phó.

"Quách Tiểu Bắc, không được ăn!"

Nhìn thấy sói con đột nhiên mở hộp ra, không để ý cái bụng no căng trướng lên, liền đem một viên nhét vào miệng.

Quách Tề Ngọc xông đến, nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy hộp ny lon điểm tâm, sói con vội vã muốn đoạt lại, đưa tay chụp một phát.

"Ui cha!"

Mu bàn tay Quách Tề Ngọc đau nhức, ba vết cào rách da chảy máu.

Quách Tiểu Bắc ổn định một hồi, nhìn mặt Quách Tề Ngọc, lại nhìn tay Quách Tề Ngọc, hai cái tay bất an chà xát, tròng mắt đen láy hơi nước tuôn ra.

Quách Tề Ngọc vốn rất tức giận, vừa nhìn hắn rốt cuộc biết chính mình có thể sẽ vĩnh viễn bị dáng vẻ Quách Tiểu Bắc đánh bại.

Hắn thả hộp điểm tâm "Vạn ác chi nguyên" xuống, nhẹ nhàng ôm chầm sói con bất an, "Nói đi em thật ra là sói con hay mèo con?"

Quách Tiểu Bắc ôm chặt lấy eo hắn.

Quách Tề Ngọc an ủi: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, chỉ là vài vết cào, à anh nhớ rồi anh sẽ cắt móng tay cho em."

Kỳ thực Quách Tề Ngọc vẫn luôn nhớ đến việc cắt móng tay, hắn rất chú trọng vệ sinh cá nhân mình lẫn vệ sinh cá nhân cho Quách Tiểu Bắc.

Nhìn Quách Tiểu Bắc vẫn chưa hoàn hồn, Quách Tề Ngọc không thể làm gì khác hơn là lấy hơi, nhỏ giọng giáo dục nói: "Quách Tiểu Bắc, ôm hộp mang đi không phải như thế! Điểm tâm em ăn nhiều rồi, nếu em thích ăn anh sẽ làm tiếp cho em, còn đây là phần dành cho thầy Lý."

"Chuyện gì, em cũng nên phân biệt nặng nhẹ!"

"..."

Quách Tề Ngọc ôm hắn an ủi một hồi, mới đem Quách Tiểu Bắc tâm tình bình phục lại.

Vào lúc này, Quách Tề Ngọc nhìn bé ngoan Quách Tiểu Bắc nước mắt lưng tròng, không nhịn được liền trêu ghẹo nói: "Tiểu Bắc, tối nay em muốn ăn mấy cái điểm tâm?"

Tuy rằng không nghe đáp lại, thế nhưng Quách Tiểu Bắc sẽ liếc hắn một cái, lại nhìn trên mu bàn tay vết thương chảy máu của Quách Tề Ngọc.

Sau đó, sói con không tự chủ toát ra một ánh mắt oan ức đau lòng áy náy, một bộ dáng dấp thật sự làm đau lòng người.

Mỗi khi Quách Tề Ngọc trêu đứa nhỏ thường đưa nhóc dựa vào người dùng sức xoa một trận.

Quách Thiên Sứ mị lực kinh người!

Đến nhà thầy Lý, Quách Tề Ngọc có chút căng thẳng.

Hắn đứng dưới lầu, lần thứ hai ngồi chồm hỗm xuống hướng về Quách Tiểu Bắc trịnh trọng nói: "Tiểu Bắc, em nếu gặp chuyện không tốt, nhất định phải nói cho anh biết!"

Ở nhà, câu nói này hắn đã lặp lại rất nhiều lần, hắn không hy vọng phát sinh sự tình giống chuyện ở viện mồ côi lần nào nữa.

Không phải hắn không tin người nhà thầy Lý, chỉ là hắn mong Quách Tiểu Bắc nâng tính cảnh giác cao hơn.

Hắn không muốn để cho Quách Tiểu Bắc lại bị thương tổn.

Người nhà thầy Lý rất nhiệt tình, đứa con lớn thầy Lý đem chính con ruột mình đưa đến nhà ông nội, đang chuẩn bị ra ngoài bay đến thành phố A, nhìn thấy bọn họ đến, còn ngồi xuống nói chuyện một chút.

Đại ý là hắn nghe ba nói Tiểu Bắc rất thông minh lại ngoan ngoãn, con hắn thì cực kỳ hỗn, hi vọng hai người bạn nhỏ có thể ở tốt chơi chung với nhau, nếu như có chuyện gì, cứ việc nói, ông nội hắn tuyệt đối không bao che hành vi sai trái.

Quách Tề Ngọc được nghe nói tâng bốc, liên tục xua tay nói: "Không cần, thằng bé sẽ ngoan."

Đứa con lớn tựa hồ cảm thấy phản ứng của Quách Tề Ngọc thú vị, dừng một lúc, lại bổ sung thêm, hắn còn có đứa con lớn, lần này cũng lại đây, khả năng bình thường sẽ hay gặp mặt hi vọng nếu nó làm gì mong Quách Tề Ngọc tha thứ bỏ qua.

Quách Tề Ngọc gật đầu, lại cảm thấy nơi nào cần mình tha thứ chứ, lập tức lại lắc đầu, con lớn nhất bị phản ứng của hắn chọc cười, nói rằng: "Tôi hi vọng nó sẽ thích cậu."

"Con đang nói đến Tề Giác à?"

Thầy Lý cùng vợ mình là bà An từng người một mang hoa quả đem ra bàn, một mâm điểm tâm thịnh soạn bày ra trước mặt Quách Tề Ngọc.

Bà lão An cười nói, "Nhắc tới cũng khéo, năm ngoái lão Lý nói với cô hắn mang một tiểu đội bên trong có một bạn học gọi là Tề Ngọc, cô còn không tin, hôm nay có thể coi là nhìn thấy."

Thầy Lý sờ đầu Quách Tiểu Bắc, nói rằng: "Tề Ngọc à, chắc là em không biết, nhà Lý gia chúng ta nhiều hơn một người tên Ngọc!"

Quách Tề Ngọc có chút không hiểu.

Đứa con lớn của thầy Lý cười cười, nói rằng: "Đứa con lớn nhất của tôi tên Lý Tề Giác, song ngọc giác."

Quách Tề Ngọc bỗng nhiên tỉnh ngộ, có chút thật không tiện, cũng không biết nên nói cái gì.

Con lớn nhất của thầy Lý đi ra sân bay, bà An đi gọi hai đứa cháu rời giường.

Quách Tề Ngọc có chút lo âu hướng về thầy Lý giải thích: "Tiểu Bắc nó kỳ thực không thích nói chuyện, nhưng nếu thầy nói gì nó đều nghe hết, hành động cũng nhanh nữa nên mong thầy..."

Thầy Lý vung tay lên, rộng lượng nói: "Thầy sớm biết rồi! Tiểu nhân nhà thầy từ sáng đến tối la hét huyên náo đau cả lỗ tai, Tiểu Bắc lại ngoan và yên lặng, tốt rất tốt!"

Quách Tề Ngọc tuy rằng có chút không yên lòng, nhưng hắn che giấu rất tốt không biểu hiện ra ngoài.

Hắn sửa soạn lại quần áo cho Quách Tiểu Bắc, lại nhỏ giọng căn dặn một câu, "Em phải ngoan đấy!"

Sau đó hắn hướng về phía người nhà thầy Lý cáo từ một câu rồi đi làm.

"Thực sự đem lại phiền phức cho mọi người rồi!"

Đối với người đưa mình xuống lầu là bà lão An, hắn lần thứ hai cúi đầu chân thành nói.

Bà An cười híp mắt, âm thanh ôn nhu nói, "Tiểu Bắc thật biết điều, chúng ta sẽ chăm sóc nó thật tốt, cháu yên tâm đi."

"Cháu cảm ơn!"

Quách Tề Ngọc xưa nay chưa bao giờ gặp người tốt như vậy, viền mắt liền đỏ lên.

Bà An vỗ vai hắn, "Nên đi thôi!"

...

Buổi chiều Quách Tề Ngọc tới đón Quách Tiểu Bắc đi ăn hàng quán, nhìn bên cạnh đứa nhỏ có thêm một đứa "Ngọc".

Dáng dấp thanh tú đẹp đẽ, công tử như ngọc.

Thua chị kém em, Quách Tề Ngọc không khỏi có chút tự ti, người như chính mình loại này sợ hãi rụt rè lại nhu nhược nhát gan làm sao cũng không so sánh được.

Lý Tề Giác làm người cũng rất hòa thuận, nhìn thấy hắn tới đón Quách Tiểu Bắc, liền nói Tiểu Bắc thật sự biết điều rất nghe lời lại thông minh.

Sau đó nói điểm tâm Quách Tề Ngọc ăn thật ngon.

Cuối cùng hắn nói thật sự khâm phục Quách Tề Ngọc, có thể chèo chống sống một mình còn nuôi nấng được Quách Tiểu Bắc.

Một đường nói đến, Quách Tề Ngọc ngoại trừ liên tục lúng túng cảm ơn rồi nào có, liền không nói lời nào khác.

Quách Tiểu Bắc sớm thu thập xong túi sách, ở trên ban công nhìn xuống thấy Quách Tề Ngọc, lập tức chạy đến cửa bảo vệ mở cửa cho Quách Tề Ngọc.

"Học cùng Tiểu Cẩu thế nào!" Thầy Lý trêu ghẹo nói.

"Nghe Tiểu Bắc nói, cậu bắt nó phải uống nước theo lời cậu à?" Lý Tề Giác hỏi.

Quách Tề Ngọc kinh ngạc không nghĩ tới sói con lại mở miệng nói vụ này.

Lý Tề Giác tựa hồ biết hắn đang suy nghĩ gì liền nói, "Là tôi thấy nó hay uống nước, nên nhiều chuyện hỏi nó."

Quách Tề Ngọc có bảo Quách Tiểu Bắc khi ai hỏi gì thì phải đáp nấy, Lý Tề Giác hỏi, Quách Tề Ngọc tự động sẽ trả lời.

Quách Tề Ngọc gật gù, không biết mình định lượng có phải là quá nhiều, vì lẽ đó có chút...

"Cậu không nên hiểu lầm, phương pháp này tôi thấy rất tốt" Lý Tề Giác cười nói "Em của tôi không thích uống nước, nhìn thấy Quách Tiểu Bắc thích uống nước, ông nội lại khen ngợi một câu, lòng háo thắng trỗi dậy, liền uống nước theo."

Thầy Lý ở một bên nói theo: "Mùa hè mà, nên phải uống nhiều nước!"

Nói nhiều như vậy, Quách Tề Ngọc nhìn chung quanh chưa thấy đứa cháu mà bọn họ đang nhắc đến.

Lý Tề Giác âm thanh cười khẽ, "Thằng nhóc đó à, bởi vì xế chiều hôm nay bài tập làm không vượt qua Tiểu Bắc, hiện tại ở trong phòng vệ sinh hờn dỗi."

Nói đến đây, thầy Lý liền giận không chỗ phát tiết, "Hừ, tên nhóc này, càng ngày càng không ra gì! Câu lễ phép cũng không có!"

Như là nghe được tiếng nói của ông nội, đứa nhỏ từ trong WC lao ra, mặt đỏ hồng, hướng về ông nội nó mắng: "Ai nói cháu không ra gì, ai nói cháu không lễ phép!"

Sau đó nó nhìn về phía Quách Tề Ngọc, "Anh khỏe!"

Quách Tề Ngọc có chút lúng túng gật gù, "Em khỏe!"

"Anh ơi, tên em là Lý Ứng Trúc" nó rất hào phóng tự giới thiệu mình, "Anh nè, anh làm điểm tâm ngon thật, anh còn nữa không?"

"Ứng Trúc!" Lý Tề Giác thốt lên.

Quách Tề Ngọc vội vàng nói: "Không có gì không có gì, ăn ngon là tốt rồi, anh ngày mai mang đến cho em có được hay không?"

Hắn đối với Lý Ứng Trúc cười cợt, trong lòng vẫn là rất ước ao tuy rằng Lý gia ngoài miệng không ngừng trách cứ nhưng kỳ thực trong lòng rất yêu thương đứa nhỏ này.

Lý Ứng Trúc hoan hô một tiếng, liền muốn nhào tới ôm lấy Quách Tề Ngọc.

"Quách Tiểu Bắc, cậu có phải muốn đánh nhau?!"

Nửa đường bị Quách Tiểu Bắc đẩy ra.

"Lý Ứng Trúc, cháu lại muốn ồn ào gì nữa?!"

Thầy Lý trung khí mười phần tức giận quát.

"Ông nội, đừng la lớn như thế , cẩn thận đường huyết lại tăng cao!"

Lý Tề Giác chạy tới, lấy tay vuốt lưng làm thuận hơi thở cho thầy Lý.

"Sủi cảo tới rồi!"

Bà An cầm hộp sủi cảo đi ra, muốn cho Quách Tề Ngọc bọn họ mang về làm bữa ăn khuya.

Vừa nãy Lý Ứng Trúc bị đẩy một cái gây nên làn sóng "Cơn giận Bá Vương", khí thế hùng hổ muốn xông tới mắng xối xả Quách Tiểu Bắc.

Thầy Lý bỏ mặc không nhìn Lý Tề Giác, đi về hướng Lý Ứng Trúc.

Lý Ứng Trúc đột nhiên thấy ông nội đi lại chỗ mình sợ hết hồn, hai chân đứng không vững, liền ngã về hướng một người.

"Thôi tiêu rồi!"

Một tiếng thét thất thanh vang lên.

Hộp sủi cảo toàn bộ rớt hết xuống đất, vài miếng còn trượt xa nửa mét.

"Sủi cảo của tôi!"

"Là ông nội làm cháu sợ!"

"Cái thằng nhóc thúi này!"

"Ông nội, người không nên tức giận!"

"..."

Quách Tề Ngọc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Quách Tiểu Bắc, cảm thấy nhà Lý gia thật sự phi thường náo nhiệt.

(Hết chương 8) 

---

Lời Editor: chương này chúng ta có thể thấy rõ sự bá đạo, chiếm hữu của sói con khi không cho QTN mang hộp điểm tâm tặng cho nhà thầy Lý cũng như không cho LƯT đụng chạm ôm QTN :). Mình đang phân vân không biết nên để là "Bà An" hay "Cô An" vì bà ấy là vợ thầy Lý, nên không rõ bà ấy có là giáo viên hay không nữa.

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net