Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Shin

---

Vào buổi chiều chiếu bộ phim hoạt hình hấp dẫn Lý Ứng Trúc nên cuộc nháo loạn đi đến hồi kết thúc.

Bà An một lần nữa múc sủi cảo, đưa cho Quách Tề Ngọc.

Trên đường đi Quách Tề Ngọc nắm tay Quách Tiểu Bắc, chạm nhẹ vào hộp sủi cảo còn nóng hổi, lần nữa thở dài nói: "Người nhà thầy Lý thật tốt bụng!"

Nhà hàng trước sau như một - bận rộn đến đêm khuya.

Bé ngoan Quách Tiểu Bắc vẫn ngồi ở góc tối chăm chú đọc sách, không bị nhà hàng bên trong ồn ào ảnh hưởng.

Quách Tề Ngọc tuy rằng rất cảm động với Quách Thiên Sứ nghe lời hiểu chuyện, nhưng ở trong lòng dự định đổi công việc khác.

Công việc này quá mệt mỏi, hơn nữa bận rộn đến tận khuya, đứa nhỏ nếu như không ở nhà, liền không thể nuôi thành đứa nhỏ nghe lời ngủ sớm.

Vì lo lắng Quách Tiểu Bắc khỏe mạnh trưởng thành, Quách Tề Ngọc chuẩn bị đêm nay sau khi hết bận cùng chị Lý nói một tiếng, sau đó đi lãnh tiền lương.

Thời điểm chị Lý nghe được tin này, hơi kinh ngạc, còn có chút không muốn, dù sao Quách Tề Ngọc chịu khó, lại nuốt giận vào bụng, nguyện chịu thiệt chứ không đòi hỏi gì thêm.

Chị Lý đếm tiền trên tay, đưa cho Quách Tề Ngọc, "Tiểu Quách, nơi này lúc nào cũng hoan nghênh em đến làm!"

"Cảm ơn chị Lý."

"Em có muốn lĩnh thêm tiền không?"

"Không cần, cảm ơn chị Lý." Quách Tề Ngọc bỏ tiền vào túi, hướng từ phía sau vẫy tay, "Khoảng thời gian này cám ơn mọi người đã chăm sóc."

Hai người trên đường đi về nhà, đèn đường mờ mờ đem bóng dáng kéo dài, bị bóng tối bao trùm.

Quách Tề Ngọc trên mặt rất bình tĩnh, trong lòng nhưng rất buồn.

Tiền lương nhà sách căn bản không đủ chi tiêu cho hai người, nhưng lại không biết công việc gì có thể đem lại mức lương hấp dẫn.

Quan trọng nhất chính là phù hợp Quách Tiểu Bắc làm việc và nghỉ ngơi!

Về đến nhà, đến nửa đường Quách Tiểu Bắc đã sớm buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài, Quách Tề Ngọc không nỡ, liền vác nó trở về, hiện tại ngủ trên lưng cậu từ lâu.

Quách Tề Ngọc vẫn là đánh thức nó, "Tiểu Bắc, đi đánh răng thôi."

Quách Tiểu Bắc mơ mơ màng màng, Quách Tề Ngọc không thể làm gì khác hơn là ôm nó, mở miệng nó ra, cậu tự mình đánh răng cho nó.

Sau đó để Quách Tiểu Bắc nằm ở trên giường, cậu đem thân thể đứa nhỏ lau khô, cũng may là mùa hè, lau một trận đem lại cảm giác thoải mái.

Quách Tề Ngọc tự mình tắm rửa, đi ra nhìn thấy sủi cảo còn ở trên bàn, sợ hãi ngày mai sẽ hỏng mất.

Không thể làm gì khác hơn là lại ngồi xuống, đem sủi cảo ăn.

Ăn no đến mức, ôm bụng ở trong phòng đi lại một lúc, mới đến nằm xuống, nghe tiếng quạt máy di chuyển lẹt kẹt trong đêm.

Bên cạnh đứa nhỏ từ lâu đã tiến vào mộng đẹp, mặc dù là mùa hè, Quách Tiểu Bắc chỉ muốn ngủ chung với Quách Tề Ngọc.

Nói mấy lần không nghe, Quách Tề Ngọc liền nhẹ dạ, cho nó ngủ chung luôn.

Quách Tề Ngọc mở to mắt, bụng no đến mức hắn ngủ không được, còn chưa biết con đường phía trước gian nan mang trên vai gánh nặng trọng trách trình trịch, ép cậu tới mức thở không nổi, liền không ngủ được.

Trằn trọc trở mình nửa đêm, Quách Tề Ngọc mới rốt cục nhắm mắt lại.

Sáng sớm ngày thứ hai, hắn đem Quách Tiểu Bắc đưa đến nhà thầy Lý, không lập tức đi đến nhà sách mà đi đến nơi kiếm việc làm.

Nghỉ hè qua đi, khai giảng cậu bước vào năm hai, trường học chuyên nghiệp chỉ học ba năm, thế nhưng nghề cậu học là kế toán có tính chuyên nghiệp, nên trên phương diện cậu sẽ đi tìm hiểu về công việc làm nào có liên quan đến nó.

Nhưng ở nơi tìm việc làm loanh quanh nửa ngày, không người nào nguyện ý thuê cậu, cậu cũng không dám đi lại gần họ.

Kỳ thực từ khi có Quách Tiểu Bắc, Quách Tề Ngọc cùng người với người cơ hội giao tiếp nhiều hơn, tính cách đúng là so với trước đây quả thực khác biệt rất lớn.

Tính nhu nhược, nhát gan có thể nói là thiên tính của cậu khắc vào trong xương, nếu không vì Quách Tiểu Bắc, khả năng sau khi tốt nghiệp cậu chỉ muốn làm công ở nhà sách.

Đi lại vài vòng, rốt cục có người tiến lên hỏi dò cậu, "Này nhóc, tôi thấy cậu ở chỗ này đi tới đi lui, có muốn làm công không?"

Đột nhiên bị hỏi như vậy, Quách Tề Ngọc hoảng sợ nhảy về sau một bước, cậu phản ứng quá kích động làm cho người kia sửng sốt.

Quách Tề Ngọc thật không tiện mà xin lỗi, lại nói: "Tôi là sinh viên, chỉ là tới đây xem một chút..."

"Nhìn cũng được mà, công ty chúng tôi chiêu sinh thực tập sinh nha!" Người kia vỗ vai cậu, ép cậu đem đến khu vực công ty bọn họ gian hàng phía trước.

"Cái gì?"

Biết Quách Tề Ngọc là người chuyên nghiệp, người đàn ông kia biểu thị hào phóng, công ty bọn họ tuy nhỏ nhưng đang thiếu kế toán, có thể cho Quách Tề Ngọc thử việc.

Quách Tề Ngọc biểu thị chính mình không có năng lực lớn như vậy, cậu mới đại học năm hai, tố chất chuyên nghiệp chưa vững.

Người kia biểu thị không liên quan, "Nếu không, trước tiên đi với tôi tới nhìn công ty một tí?"

Quách Tề Ngọc nghĩ chỉ là đi xem một tí, liền đồng ý.

Công ty nằm ở trên một tòa lầu cao tầng mười sáu lầu, xác thực không lớn lại không có người nào.

"Vừa vặn công nhân mở họp đại hội, Tiểu Quách có muốn đi nghe một chút không, cảm thụ bầu không khí công ty chúng tôi?"

Người kia vừa nói, một bên xô đẩy Quách Tề Ngọc vào cửa, không cho phép Quách Tề Ngọc từ chối.

Trong phòng có một ít người trẻ tuổi như cậu, nhưng nhiều nhất là người lớn tuổi, một bộ dáng vẻ cuồng nhiệt đang nghe người trên sân khấu thuyên giảng, thỉnh thoảng còn khen hay.

Quách Tề Ngọc đi không xong, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống nghe.

"Nói có vẻ các vị không tin, nhưng tôi vẫn phải nói, bảo hiểm của chúng tôi tuyệt đối có lợi ích thực tế, chúng tôi kiếm lời không được bao nhiêu , thế nhưng mọi người mua loại bảo hiểm này tuyệt đối sẽ kiếm lời!"

"Tôi muốn hỏi ngài, hiện tại là thời đại nào?"

Người phía dưới ấp úng.

Người kia hét to: "Hiện tại là thời đại xấu nhất cũng là thời đại tốt nhất!"

"Chúng ta ở thế kỷ hai mươi, chúng ta nhất định phải thấy rõ chúng ta mang đến biến đổi lớn cho quốc gia!"

"Năm nay là năm 1995, khoảng cách còn có năm năm, năm năm này tôi xin khuyên các vị, nhất định phải tỉnh táo – biết được năm năm này đem giao cho chúng tôi kỳ ngộ cùng thay đổi!"

"Hiện tại có một cơ hội ngay trước mắt các vị!" Người kia dùng sức vỗ bàn một cái, nước miếng văng tung tóe.

"Hiện tại quốc gia chúng ta phát triển không ngừng, tôi không phải nói quá đâu, thực sự là cẩn thận phỏng đoán cầu thị, dựa theo quốc gia hiện tại đang phát triển, bây giờ chúng ta có một bao tiền có thể chống đỡ được, mười năm sau chúng ta sẽ có hai mươi bao."

"Nói cách khác, mọi người dùng hai ngàn tiền đến mua bảo hiểm này, sau đó nếu bảo hiểm này được lợi người may mắn có thể có được 40 ngàn tiền thậm chí nhiều hơn!"

"40 ngàn tiền là khái niệm gì?! Tôi hỏi chư vị đang ngồi ở đây, chính là cái cậu ngồi ở đàng kia không nhúc nhích, chỉ cần theo đảng theo quốc gia, cậu liền có thể được 40 ngàn tiền!"

"Hơn nữa, tôi chỉ đưa ra phán đoán chỉ cần mọi người tập trung càng nhiều, được nhận lại cũng càng nhiều!"

Dưới sân khấu tràn ngập tiếng vỗ tay, Quách Tề Ngọc ngốc lăng vỗ tay theo, cậu xoay người lại phía sau thì người dẫn cậu đi đã mất tăm khi cậu không hề hay biết.

Người chủ trì sân khấu phía trên nghỉ ngơi, người ở dưới đài liền bắt đầu xì xào bàn tán, ngồi bên cạnh Quách Tề Ngọc có tên bốn mắt quay tới hỏi: "Cậu có định mua không?"

Quách Tề Ngọc còn chưa kịp trả lời, hắn ta liền nói tiếp: "Tôi lại muốn mua, chuyện tốt như vậy không mua chính là kẻ ngốc!"

Quách Tề Ngọc có chút bối rối, "Cái gì?"

Tên bốn mắt tựa hồ chỉ tiếc mài sắt không thành thép, "Cậu vừa rồi không nghe người chủ trì nói à? Cậu nếu mua bảo hiểm, mười năm sau sẽ tăng tha hồ lấy lãi!"

Quách Tề Ngọc ngữ khí do dự, "Nhưng là tôi không có nhiều tiền như vậy..."

Tên bốn mắt đánh giá hắn một hồi, "Sinh viên?"

Quách Tề Ngọc gật gù.

"Ái chà, không có chuyện gì, kỳ thực tôi cũng là học sinh!" tên bốn mắt bày ra dáng vẻ hai người bạn tốt, khoác lên vai hắn, hỏi hắn học trường nào, ngành gì, tuổi tác ra sao, hứng thú nghe rồi lại nói, "Cái này có ưu đãi cho sinh viên?"

"Cậu mua cho ai vậy?" Tên bốn mắt hỏi.

Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút nói rằng: "Tôi muốn mua cho em trai."

"Ôi, không phải như thế càng tốt hơn ư!" Tên bốn mắt xòe tay tính, "Coi như hiện tại cậu đầu tư một ngàn, ngươi trực tiếp góp ba mươi năm mươi năm, thời điểm kiếm được càng nhiều!"

Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút tiền dư của mình, lắc đầu, "Nhưng tôi không có một ngàn."

Tên bốn mắt suýt chút nữa bị sặc nước bọt hỏi: "Cậu có bao nhiêu?"

Quách Tề Ngọc ước lượng, "Tám trăm."

Tên bốn mắt híp con ngươi lại, nắm chặt tay, "Ha, thế thì đầu tư thôi, tôi chuẩn bị mua hai trăm khối, dự tính mua năm mươi năm!"

Quách Tề Ngọc gật gù, "Tôi có thể mua một năm sao?"

Tên bốn mắt tựa hồ không biết nói ra sao, "Này người anh em, tôi nói cho cậu nghe quốc gia phát triển không phải ngày một ngày hai sẽ có biến đổi lớn, cậu đầu tư tiền lâu dài, sao có thể coi là tầm nhìn hạn hẹp?"

Quách Tề Ngọc cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.

Tên bốn mắt nói tiếp: "Lại nói, phần bảo hiểm này ít nhất mười năm trở lên, làm sao chỉ qua nửa thế kỷ mới có thể thấy hiệu quả chứ?"

Quách Tề Ngọc gật đầu, rất là đồng ý.

Đã có người rục rà rục rịch, giơ tay lên hỏi vấn đề, "Xin hỏi bảo hiểm này làm sao mua ạ?"

"Rất đơn giản, nơi này có bản hợp đồng, tuyệt đối có hiệu lực pháp luật" người chủ trì giơ trên tay một phần đơn bảo hiểm "Chỉ cần anh đưa tiền mặt, kí tên vào, viết xuống muốn mua loại bảo hiểm nào, lúc đó anh chỉ việc ngồi nhận tiền!"

Tên bốn mắt đầu tiên nhận một phần, tùy tiện cầm một phần nhét vào trong tay Quách Tề Ngọc.

Quách Tề Ngọc nhìn một chút đơn bảo hiểm trong tay, nhỏ giọng nói với bốn mắt: "Nhưng tôi hiện tại không mang theo nhiều tiền đến vậy."

Tên bốn mắt sững sờ, "Tôi cho cậu mượn."

Quách Tề Ngọc liên thanh nói không cần.

Tên bốn mắt mò mẫm túi quần, tức giận đánh vào đùi, "Trời ơi, ta để quên tiền ở nhà rồi!"

Sau đó hắn nhấc tay ra hiệu, "Xin hỏi, tôi có thể hay không trước tiên đi lấy tiền, lại trở về ký tên?"

"Đương nhiên có thể!"

Người chủ trì đi đến bên cửa sổ, "Đối diện có ngân hàng!"

Rất nhiều người không mang theo nhiều tiền mặt cũng dồn dập biểu thị chính mình muốn trước tiên đi lấy tiền.

Hắn đem Quách Tề Ngọc kéo lên, "Đi thôi!"

Quách Tề Ngọc lấy sổ tiết kiệm, lấy tám trăm khối, theo dòng người ngây ngất bị bốn mắt lôi kéo lên lầu.

Nhiều người lớn tuổi mua cho con trai cùng cháu, người trẻ tuổi thì mua cho chính mình.

Quách Tề Ngọc trịnh trọng viết xuống ba chữ Quách Tiểu Bắc, ký tên mình vào tờ đơn.

Sau đó cầm đơn bảo hiểm đi ra bên ngoài xếp hàng đưa tiền.

"Xin chị cứ yên tâm!" Người chủ trì cười nói chuyện với bà dì đầu tư 3 vạn cho cháu mình rằng, "Công ty chúng tôi ở chỗ này làm sao chạy được nha?"

"Hơn nữa công ty chúng tôi ở khu đông luân cùng khu nam chín đều có phần. Nếu có thời gian xin chị cứ lại xem!"

"Nhà của chị có gần đây không? Bình thường nếu chị có dạo chơi nhớ đến chỗ chúng tôi,"

"Chị mang theo bạn bè đến, công ty chúng tôi toàn thể công nhân viên đều vô cùng hoan nghênh chị!"

Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút, cảm thấy rất đáng tin, xếp hàng phía sau bốn mắt chuẩn bị đưa tiền.

(Hếtchương 9) 

---

Lời của Editor: ba vụ mua bảo hiểm mình mù tịt nên nếu bạn nào làm nghề này đọc đến đây lấn cấn gì đó thì bảo mình sửa lại nhé, mà nhìn cái công ty này giống bán hàng đa cấp quá đi =)).   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net