Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Sát na phương hoa, lại để người cả đời khó quên.

Người kia bạch y như tuyết, phong mang tuyệt trần, kinh phần thiên hạ.

Tư Âm không chớp mắt hướng về người đối diện với mình. Ở khoảng cách này, hắn so với ai càng nhìn rõ Túc Lăng Hạ.

Tư Âm có lẽ tưởng, duy nhất có thể được gọi là hoàn mỹ trên thế giới, chỉ có người kia đi, là sư tôn của hắn.

Từng là dung nhan Tư Âm thấy vô số lần, chính là mỗi một lần được chứng kiến, đều không kìm được mà muốn ngơ ngẩn.

Người nọ như bước ra từ trong mộng ảo, tưởng như chưa bao giờ là chân thật. Chính là bởi dung mạo quá mức hoàn mỹ, bất kể là chi tiết nào, cũng là bàn bàn nhập họa, bách bàn nan miêu ( đẹp như tranh vẽ, khó có thể miêu tả )

Chính là bởi vì quá mức cường đại, quá mức lạnh lẽo, tựa như vạn năm băng sơn, mới khiến người không bao giờ dám nhìn thẳng, trước hắn chỉ dám cúi đầu, quên đi người kia là như thế nào tuấn mỹ, phong hoa tuyệt đại.

Tư Âm tưởng, có lẽ dung mạo có thể so với Túc Lăng Hạ, hắn từng thấy chỉ có duy nhất một người, chính là Dạ Ảnh đi. Chính là hai người họ, khác nhau nhiều lắm, thế nhưng hắn còn thật sự thích Dạ Ảnh hơn, bởi vì người kia quá mức xa cách, quá mức không chân thật, cho dù gần ngay trước mặt, cũng là xa tận chân trời.

Nhưng đôi mắt kia, bất kể là như thế nào, Tư Âm đều không kìm được cảm thán. Có lẽ đứng ở đỉnh cao ở nhất ở nhân sinh, đôi hắc mâu ấy phảng phất như chứa cả một thế giới, chứa cả tinh hoa nhật nguyệt, huyền diệu mà cường đại,  minh triệt giống như khám phá hết nhân sinh hồng trần, có chút tang thương như xuyên thấu cổ kim tương lai, lại tưởng thâm sâu như vũ trụ ngân hà, tràn ngập tinh diệu, lại vô cùng thần bí. Chính là ẩn tận sâu bên trong, càng là sự lạnh lùng vô tình dày đặc, giống như không có bất cứ thứ gì có thể chiếm giữ, đặt chân chính vào trong mắt y.

Nhìn vào đôi mắt ấy, phảng phất bản thân so với bất cứ thứ gì đều nhỏ bé, làm người mặc cảm, chỉ giống như một hạt bụi nhỏ nhoi giữa một vũ trụ rộng lớn.

Từng là đôi mắt đã từng ôn hòa đối đãi hắn mà khiến hắn cảm thấy may mắn, hạnh phúc, Tư Âm lại chưa bao giờ nghĩ, giờ phút này hướng về mình, lại lạnh lẽo vô tình đến vậy, sát ý tràn ra khiến người đều cảm thấy tuyệt vọng.

Hiện tại, Tư Âm cũng thật sự tuyệt vọng, cảm thấy khó có thể tin tưởng, lại như có phần tự giễu, ánh mắt hắn cũng không giấu giếm được phần đau khổ như bị cô phụ, giờ phút này Tư Âm càng không kìm được nghĩ về Dạ Ảnh.

Hắn đều nghĩ, cho dù Dạ Ảnh có là Ma Đế, vì Dạ Ảnh mà hắn bị đẩy đến tình thế này, nhưng không phải Dạ Ảnh vẫn luôn đều tại bảo vệ Tư Âm hắn sao?

Ha ha cho bạn Tư Âm, một hồi tự xướng tự họa, vẫn là quay người đầu nhập Ma Đế, sư tôn hắn đều vì hắn mà hết lòng suy nghĩ, lại chỉ bởi vì một ánh mắt mà di tình biệt luyến, quay người chạy về phía kẻ thù.

Túc Lăng Hạ lúc này nhìn Tư Âm tư biên tự diễn, mặt không có chút biểu cảm, chính là trong đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh, không có người biết.

Túc Lăng Hạ giống như xuyên qua Tư Âm, mà nhìn thấy người ở cách xa hàng trăm tỉ dặm, Ma Đế Dạ Ảnh.

Mà ở chỗ sâu ở Ma Giới, tại ngay Vương điện dành cho Ma Đế, một người mặc hắc dạ vương bào đang ngồi trên Vương tọa, nếp dựa vào lưng ghế. Kiều chân bắt chéo, tay trái khoát lên nhếch lên đầu gối, mà tay phải khửu tay dựa vào tay vịn bàn tọa , bàn tay khẽ nâng một bên má hắn.

Dung mạo hắn đều như ẩn vào trong bóng tối như vực sâu của đại điện, chính là vẫn thấy được một đầu tóc đen bừa bãi thả xuống, trong động tác tỏa ra một loại thanh thản lười nhác, lại vô cùng tao nhã quý khí thuộc về vương giả, vừa làm cho người ta một loại nguy hiểm tà mị âm u cảm, vừa khiến người cảm thấy một loại cao quý, khí phách đặc hữu, tràn ngập tính xâm lược.

Ẩn trong bóng tối, Ma Đế lại phát ra một tiếng cười khẽ, tao nhã lại ẩn chứa nguy hiểm chết người, hắn dường như khẽ nâng đầu nhìn về phương xa:

" Phát hiện rồi sao? Quá muộn. "

Mà quay trở lại trong Nghị Sự Đường của Cửu Vũ Môn.

Túc Lăng Hạ nhìn Tư Âm, bỗng nhiên, một tay khẽ nâng nhẹ lên. Năm ngón tay thon dài, tựa như bạch ngọc điêu khắc thành, chính là đẹp như vậy, lại ẩn chứa một loại sức mạnh không tưởng.

Túc Lăng Hạ khẽ điểm nhẹ, một ánh sáng màu trắng ngọc tinh khiến từ trên đầu ngón trỏ của hắn bay về phía Tư Âm, mục tiêu không gì khác hướng về trán y.

Cao tầng của Cửu Vũ Môn, rõ ràng không có gì trấn áp, lại cảm thấy không ngừng áp lực. Nhìn Túc Lăng Hạ ra nhất kích, đều cảm thấy lạnh người. Rõ ràng tia sáng kia nhìn như vô hại, chính là bên trong ẩn chứa sức mạnh so với bất kì một chiêu toàn lực của bất kì người nào trong đại đường đều mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Đây chính là khoảng cách giữa đại cảnh giới với nhau. Nói đùa, nhất kích của Đại Thừa Kì, cho dù là Phân Thần Kì Đại Viên Mãn toàn lực cũng khó chống cự, may mắn mới sống sót. Ít nhất phải cùng cấp độ giống Môn Chủ, mới có thể đỡ được nhất kích mà không quá chật vật. Càng nói chi chỉ là một kẻ ngay cả Kết Đan Kì còn chưa đặt chân vào, làm sao có thể chống đỡ.

Chính là phần nhiều trong số họ, càng tỏ ra rõ ràng kinh ngạc. Bình thường không phải nghe đồn Tư Âm đều được Túc Lăng Hạ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa? Không phải vì vậy thì lần này nghị sự cần tổ chức sao? Bây giờ nói động thủ liền động thủ, trong mắt bọn họ nhìn ra thế nhưng không có chút nào do dự nào, phảng phất hắn đối xử không phải là đồ đệ mình, mà chỉ là người lạ không có chút quen biết.

Động tác của Túc Lăng Hạ rất chậm, cho dù tu vi thấp kém như Tư Âm cũng đều nhìn thấy rõ ràng mồn một. Trong mắt hắn liền không kiềm được toát ra một loại chết tâm cảm giác, lại ẩn ẩn có phần tức giận ủy khuất như nói : " Ngươi lại dám ra tay với ta?! "

Người khác không quan tâm tới Tư Âm, chính là Túc Lăng Hạ khoảng cách gần nhất lại rõ ràng, chính là mặc kệ đều không phản ứng, giống như đối xử với một vật chết.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, ngay lúc tia sáng chuẩn bị tiếp xúc đến Tư Âm. Một vòng hắc quang không biết từ đâu lấy tốc độ không tưởng bao lấy Tư Âm, kéo hắn vào trong khoảng không rồi biến mất.

Tia sáng bởi vì mất đi mục tiêu chính mà lặng lẽ dừng ở trên không trung, bay quanh quẩn vài vòng rồi bỗng tan rã ra, biến mất.

Cao tầng Cửu Vũ Môn ngay lập tức xôn xao đứng lên, ngay dưới mí mắt bao nhiêu con người có thực lực mạnh mẽ như thế này, cùng Túc Lăng Hạ, có thể ngay lập tức đưa Tư Âm thoát đi, chỉ có thể là thủ đoạn của Ma Đế.

Một kích không trúng, Túc Lăng Hạ vẫn không biểu cảm gì, tựa như đã biết trước kết quả. Hắn đều thấy bản thân đều đã xong việc.

Chính là ngay khi Túc Lăng Hạ chuẩn bị biến mất tại Nghị Sự Đường, vẫn để lại một câu : " Hắn vẫn còn tại Nhân Giới. " sau đó liền không có chút bóng dáng, để lại các phong chủ, trưởng lão nghị luận không ngớt.

Tiêu Mộ giờ khác này nếu như chứng kiến toàn bộ sự việc trong Nghị Sự Đường, không chừng liền há hốc mồm, băng nhân thiết. Thậm chí ngay cả theo kịch bản việc Tư Âm bị lộ huyết thống thế nhưng cũng không có. Chính là hắn không có mặt, chính vì vậy mà kịch bản xảy ra biến đổi lệch trời Tiêu Mộ thế nhưng không hề hay biết. Cho dù biết, cũng không thể làm gì, thậm chí còn phát ra vui mừng.

Chưởng Môn Cửu Vũ Môn ngay lập tức chỉ huy người đi tìm kiếm, truy kích Tư Âm, hạ lệnh cho người có gặp liền ngay tập tức giết. Tiếp đó lại cùng cao tầng Cửu Vũ Môn tranh thủ thảo luận chút chính sự. Đến hết ngày, lần này nghị sự trong Nghị Sự Đường liền chấm dứt.

Chính là bởi thái độ quyết tuyệt của Túc Lăng Hạ đối với đồ đệ phản đồ, cả Cửu Vũ Môn thế nhưng không chỉ đều tỏ vẻ căm giận với Tư Âm cực kì, mà đối với Túc Lăng Hạ càng là kính ngưỡng, tự hào đến cực điểm, cho rằng Thái Thượng trưởng lão đều là tận tâm tận lực cực kì với Cửu Vũ Môn, không vì tình cảm riêng tư mà đối xử bất công với bất kì ai.

Mà các bậc trưởng lão sau khi tham gia Nghị Sự Đường, cũng là quán triệt một phen với đệ tử mình về Túc Lăng Hạ. Người kia cường đại như vậy, không phải nhân vật mà bọn hắn có thể khinh nhờn, cho dù có thể, cũng tuyệt đối không dám, dám, liền chẳng ngại mạng mình quá dài?

Trong bất giác, tại Tiêu Mộ không hay biết, kịch tình liền có sự thay đổi mãnh liệt, chính là chờ một ngày hắn đặt chân vào Cửu Vũ Môn một thời gian sau, mới rõ ràng.

Lại nói sau khi biến mất khỏi Nghị Sự Đường, Túc Lăng Hạ lại trở về Thiên Thánh Sơn, nơi ở của hắn, hay còn gọi là Thánh địa tại Cửu Vũ Môn.

Ngay lúc vừa đặt chân vào Thiên Thánh Điện, Túc Lăng Hạ bỗng nhiên phát ra một tiếng cười khẽ.

Nụ cười kia khiến cho khí chất vốn đông lạnh, không hiểu sao càng phát ra một tia khí tức cực kì nguy hiểm. Nụ cười ấy giống như đại biểu không phải sự vui sướng, mà thay vào đó lại trầm trọng hắc ám giống như ác quỷ, lộ ra trên khuôn mặt lạnh lẽo của Túc Lăng Hạ lại ẩn chứa  một loại vẻ đẹp nguy hiểm trí mạng. Trong đôi mắt tuyệt mỹ càng giống như phủ thêm một tầng hắc ám cùng huyết loạn dày đặc.

Nếu để bất kì một tu sĩ nào chứng kiến, đều phát hiện đây chính là dấu hiệu của nhập ma đã  cực sâu. Bất quá, ngoại trừ Túc Lăng Hạ, không có bất kì ai có thể biết được.

o0o

Vụ việc của Tư Âm, sau đó đều lan truyền ra khắp Nhân Giới. Cửu Vũ Môn cũng đã phát lệnh truy nã phản đồ Tư Âm, không chỉ vậy còn truyền ra một đội truy sát hùng hậu tìm kiếm tung tích hắn trong phạm vi toàn bộ Nhân Giới.

Mà Tiêu Mộ, từ báo cáo của Dũ Phàn, càng là hiểu chi tiết hơn phần nào, bởi vì việc này thế nhưng liên quan không chỉ là Sư Tôn của hắn, mà phản đồ còn là Tiểu Sư Đệ hắn chưa bao giờ gặp.

Chính là không hiểu sao, nghe đoạn Túc Lăng Hạ thế nhưng hạ thủ với Tư Âm, cũng cảm thấy có gì sai sai, bất quá vẫn đều nghĩ là Túc Lăng Hạ giả vờ để lặng lẽ cứu ra Tư Âm, cũng là không quá để ý, vẫn là có chút phần nào đau lòng.

Nam thần của hắn vì nhân vật chính thụ làm nhiều như vậy, thế nhưng tên kia quay ngoắt một phát đều đầu nhập nhân vật chính công, đúng là bạch nhãn lang...vv... . Tiêu Mộ trong lúc chìm đắm trong não bổ, thế nhưng quên ngoắt việc kịch tình thế nhưng thiếu mất. Chính là hắn sai rồi, sai quá sai.

Thời điểm diễn ra sự kiện của Tư Âm chính là cách sự kiện biên giới bị Ma Tộc xâm chiếm không đến 10 ngày. Mà thời điểm Tiêu Mộ nhận được tin báo đến lúc chính thức đặt chân vào Cửu Vũ Môn, cũng là một tháng sau. 

Ở trên Phi Hành Thuyền, nhìn Cửu Vũ Môn gần sát ngay trước mặt cực kì nguy nga, đồ sộ, tựa như tiên cảnh, Tiêu Mộ liền có cảm giác như được mở mang tầm mắt.

Mặc dù qua trí nhớ của Mạc Trần chính là thấy được Cửu Vũ Môn, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến vẫn là không kìm được nội tâm cảm khái. Dù sao bản thân hắn cũng chỉ là một thanh niên tới từ thế giới hiện đại. Bước vào tu chân thế giới mặt ngoài mặc dù tỏ vẻ quen thuộc bình tĩnh, nội tâm vẫn thường xuyên tò mò, hứng trí, ngạc nhiên...đủ loại cảm xúc.

Lại nói, Nhân giới rộng lớn cực kì, chia làm Cửu Vực, phân là Xích, Hồng, Hoàng, Huyền, Lục, Lam, Ngân, Tử ở bát phương và Thiên Vực ở trung tâm.

Cửu Vũ Môn trụ sở chính, chính là chiếm cứ tại Thiên Vực.

Trong Cửu Vũ Môn đồng thời phân chia làm cửu phong, cũng phân là Xích, Hồng, Hoàng, Huyền, Lục, Lam, Ngân, Tử cùng Thiên Vũ Phong.

Mỗi phong đều có một Phong Chủ đứng đầu, tùy từng phong mà có cách thức tu đạo và ưu thế khác nhau. Mà Thiên Vũ Phong, chính là mọi đệ tử của Cửu Vũ Môn hướng về.

Đệ tử của Thiên Vũ Phong, đều là được chọn ra từ tinh anh trong tinh anh giữa hàng vạn môn đệ Cửu Vũ Phong, chỉ có thể hiện cực kì xuất sắc, mới có thể trở thành đệ tử của Thiên Vũ Phong.

Mà Môn Chủ Cửu Vũ Môn, đồng thời cũng chính là Phong Chủ của Thiên Vũ Phong.

Mà Mạc Trần, không chỉ là Đại đồ đệ chân truyền của Túc Lăng Hạ, vẫn còn là thân phận nữa là Trưởng Lão của Thiên Vũ Phong. Trước khi trở thành Trưởng Lão, Mạc Trần cũng chính là Đại Sư Huynh của Thiên Vũ Phong

Lại nói, cho dù Mạc Trần từng rời đi gần một trăm năm, một ngày mà Túc Lăng Hạ còn sống, địa vị của Mạc Trần chưa từng thay đổi. Hơn nữa, bản thân Mạc Trần vẫn là siêu việt đồng lứa quá nhiều, là Trưởng Lão trẻ tuổi nhất trong lịch sử Cửu Vũ Môn.

Tuy là vinh quanh vô hạn, chính là trong tông môn cũng chất chứa quá nhiều vòng xoáy, nước đục. Như Thiên Vũ Phong còn ít, bởi vì luôn giữ vai trò cao và quan trọng nhất. Chính là Bát Phong còn lại, vẫn thường xuyên ganh đua, tranh đấu gay gắt.

Thời buổi loạn lạc, tài nguyên càng lúc càng hiếm. Mỗi một tu sĩ đều không ngừng vì vấn đề tài nguyên mà lo lắng. Mà Cửu Vũ Môn vốn môn nhân khổng lồ, mỗi ngày tiêu hao tài nguyên tuyệt không phải số ít. Có thể tranh tuyệt đối không từ bỏ. Có thể ở trong môn quy cấm các đệ tử tàn sát lẫn nhau, nhưng ở ngoài môn thì ai  quản hết được.

Cùng là một phong đều là ngươi tranh ta đấu các loại, khác phong càng không nể mặt.

Mà cao tầng Cửu Vũ Môn cũng không phải thật sự tốt lành gì. Trên cao như thế nào, phía dưới cũng là noi gương theo. Bởi tài nguyên không đủ, các phong đều có thể tranh bao nhiêu liền lấy bấy nhiêu đem về phục vụ phong mình. Chính là như vậy, tài nguyên càng lúc càng không đủ dùng.

Như Cửu Vũ Môn đều lâm vào bế tắc, còn nói chi các môn phái, gia tộc khác cấp thấp của Nhân Giới. Nếu không phải Ma Tộc tiến công, không chừng Nhân Giới cũng sắp thành nội loạn.

Mà cũng bởi vì thế mà tiếp ứng của Trấn Giới Pháo Đài càng lúc càng thiếu, đến thời điểm vừa rồi, liền đã không có. Không có tài nguyên, các binh sĩ liền không thể bổ sung, hồi phục nhanh chóng. Phần nhiều đều là tinh lực không đủ, mang thương mà chiến, liên tiếp bại trận. Toàn cục thất bại đã dần định sẵn, vì thế mà càng ít người nguyện ý tiếp thêm lực.

Quay trở về với Tiêu Mộ, thời điểm hắn đặt chân lên Cửu Vũ Môn, đã có người chờ sẵn. Dũ Phàn cũng theo hắn cùng đi.

Tiếp theo, bọn hắn liền gặp được Cửu Vũ Môn Môn Chủ, do Tiêu Mộ thân phận đặc biệt, thay vì phải như Trưởng Lão, Đệ tử phải làm các thủ tục báo cáo rườm rà khác, có thể trực tiếp cùng Môn Chủ thông báo.

Mà hắn cùng Môn Chủ cũng hàn huyên đôi ba câu, liền cáo từ. Dũ Phàn do chuyện Ám Tử đệ Thập Vị, chờ hắn đi xong mới có thể báo cáo cùng Môn Chủ.

Tiêu Mộ trở về, ngoại trừ một ít cao tầng của Cửu Vũ Môn, phần còn lại vẫn còn là chưa biết gì. Tuy nhiên, dưới sự chỉ đạo của Môn Chủ, sớm muộn gì toàn môn đều rõ.

Dựa theo trí nhớ của Mạc Trần, hắn có một Thiên Kiếm Sơn, ngọn núi riêng của hắn. Trở thành Trưởng Lão, tất cả đều có ngọn núi riêng để tu luyện. Tuy nhiên, tùy địa vị, thực lực mà tài nguyên, nguyên khí của từng sơn liền khác nhau.

Địa vị của Mạc Trần, có lẽ chỉ sau Túc Lăng Hạ, gần như ngang Chưởng Môn, Phong Chủ. Mặc dù hắn từng là đệ tử Thiên Vũ Phong, cũng không hề ảnh hưởng gì.

Mục đích nguyên bản của Mạc Trần, chủ yếu chỉ để có thêm ma sát, tăng cường rèn luyện, còn vấn đề về tài nguyên, địa vị, quyền lực, là đồ đệ của đệ nhất cường giả còn thiếu sao?

Bởi vì giống Túc Lăng Hạ, Mạc Trần đều là tu luyện cuồng nhân, thế nên vũng nước đục của Cửu Vũ Môn, Mạc Trần chưa bao giờ thèm động vào. Chính vì vậy mà thời điểm Mạc Trần đã thực lực dâng cao, đệ tử, trưởng lão các phong, đều là mặt ngoài đối với hắn có kính, tỏ vẻ thiện ý, không muốn đắc tội hắn. Dù sao người ta không thèm tranh với mình, đã vậy còn có tiềm lực siêu cấp, thực lực cường đại, không ai sẽ tự ngược đi chuốc thêm họa.

Một đường bay nhanh về Thiên Thánh Sơn, Tiêu Mộ không kìm lòng được mà cảm thấy thấp thỏm.

Hắn thật sự có chút gấp gáp, cảm giác nam thần  gần ngay trong gang tấc, liền sắp có thể thấy mặt, đều là càng thêm kích động, bề ngoài mặt không đổi sắc tăng nhanh tốc độ.

Hệ Thống Quân :"..." Nó thật sự đi guốc trong bụng Kí Chủ đại nhân được không?

_____________________

Lời đầu tiên : Anh anh anh, xin lỗi ta thất hứa, nhưng mà chương này thật dài nha :< người ta mất 4 tiếng mới viết xong lận. Đừng ném đá ta, các ngươi đều biết chuyện gì đã xảy ra chương sau... :< anh anh anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net