Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Cửu Vũ Môn - Thiên Vũ Phong ngày hôm đó, một bóng đen phi vút qua không trung với tốc độ không tưởng, thỉnh thoảng không ngừng toát ra từng đợt huyết sát khí lạnh lẽo khiến người tim đập chân run.

Đệ tử Thiên Vũ Phong nếu không phải xác định chưa từng có chút cảnh báo nào từ môn phái, thậm chí đều cho rằng có kẻ địch xâm nhập.

Bóng đen kia, không ai khác chính là Tiêu Mộ. Hắn vẫn một thân áo giáp đen tuyền, qua gần một tháng rưỡi vẫn là chưa từng giảm đi lệ khí, huyết sát khí vẫn là không ngừng quanh quẩn bên thân, chỉ sợ cũng cần một thời gian dài nghỉ dưỡng sau mới tạm thời có thể gột rửa đi phần nào.

Tiêu Mộ một đường tăng nhanh tốc độ phi về phía Thiên Thánh Sơn, chỉ hận không thể ngay lập tức thuấn di ra trước mặt nam thần.

Hệ thống quân thấy hắn gấp gáp như vậy, chuẩn bị gặp nam thần liền như vứt luôn não bộ, cũng liền muốn thở dài. Nó vẫn là không biết có nên hay không nhắc nhở một câu, thương thế của Tiêu Mộ cũng thật là trầm trọng đi.

Tháng rưỡi vừa rồi tuy Tiêu Mộ là có cố gắng khôi phục, nhưng thật sự nhiều vết thương do không có đặc thù dược vật, đều luôn bị ma khí ăn mòn khó có thể chữa khỏi.

Tiêu Mộ tuy là thường xuyên sử dụng tinh thuần nguyên lực cố gắng thanh lọc ma khí, cũng không có bao nhiêu tác dụng. Mà bởi vì hắn thời gian dài bị cọ rửa bởi huyết sát khí ở chiến trường biên giới, tiếp xúc nhiều với ma tộc, vết thương đều di căn khá sâu, thương thế đều có xu hướng nặng dần đi.

Nếu không phải Tiêu Mộ khoảng thời gian này phần nhiều đều nhẫn nhịn đau đớn tẩy trừ ma khí, độ hồi phục cũng chỉ tạm thời dừng ở 4 thành như lúc ban đầu. Chính là vết thương vẫn không ngừng quấy nhiễu hắn.

Từ lúc bước chân vào Cửu Vũ Môn tới giờ, Tiêu Mộ chính là vì sắp gặp được nam thần mà dây thần kinh đau đớn cũng đều đứt mất, Tiểu Hệ Thống vẫn là quyết định để kí chủ tùy hứng một chút. Dù sao, trở về Cửu Vũ Môn cũng tạm thời an toàn.

Thiên Vũ Phong cũng thật là rộng lớn, bằng vào tốc độ của Tiêu Mộ cũng đều vài phút sau mới có thể tiếp cận Thiên Thánh Sơn.

Thiên Thánh Sơn nhìn từ ngoài chính là cao lớn hùng vĩ bao phủ một tầng thần bí huyễn vụ, mờ ảo mông lung, vừa liếc mắt đều giống như chỗ tiên cảnh.

Chính là Tiêu Mộ cũng không có kiên nhẫn để ngắm cảnh, vừa nhìn thấy hình dáng Thiên Thánh Sơn qua kí ức, liền lập tức xuyên qua cấm chế mà bước vào bên trong.

Cũng không phải Tiêu Mộ mạnh mẽ đến mức không cần để cấm chế thánh địa Cửu Vũ Môn vào mắt, mà bản thân hắn vốn chính là được chủ nhân của Thiên Thánh Sơn, sư tôn Túc Lăng Hạ có hắn cho phép, chính là có thể tự do vĩnh viễn ra vào Thiên Thánh Sơn.

Ngay lúc Tiêu Mộ đặt chân qua cấm chế, người ở trên núi đã biết, chính là liền truyền âm cho hắn một tiếng : " Lên đỉnh núi. "

Âm thanh thanh lãnh vừa truyền vào trong đầu khiến cho Tiêu Mộ ngỡ ngàng trong 1 giây rồi ngay lập tức suýt chút nữa không kìm được mà muốn cười sung sướng. Trong đầu chính là không ngừng xoát các thể loại như: "Nam thần vừa nói chuyện với hắn a!", "Sư Tôn thanh âm thật dễ nghe!" ,... vv...

Tiểu hệ thống câm nín mà nhìn mức độ cảm xúc của kí chủ chính là chỉ vì một câu nói của người ta mà không ngừng tăng nhanh, liền thấy bất lực nhè nhẹ. Tiến độ như thế này không phải kí chủ nó vừa gặp được nam thần liền có thể kích động phát ngất ra đi?

Lại nói kí chủ đại nhân hảo soái, hảo lạnh lùng, hảo bá khí...vv...của nó biến đi đâu mất rồi???! Vì cái gì hiện tại nhìn từ trong ra ngoài chính là một đại hình khuyển, vì sắp được gặp chủ nhân mà sung sướng, vẫy đuôi???!

Tiêu Mộ chính là không để ý hệ thống quân tuyến não gì, vẫn là tiếp tục bay nhanh hướng đỉnh Thiên Thánh Sơn, một đường thẳng tắp không ngã rẽ.

o0o

Thiên Thánh Sơn độ cao vạn trượng, chính là trong toàn bộ Cửu Vũ Sơn ngọn núi cao nhất.

Thiên Thánh đỉnh sơn ngày hôm đó, như thường lệ vẫn trống trải quạnh hiu, đều phủ thêm một tầng sương lạnh mờ ảo, nhiệt độ vẫn là giá rét cực kì, nhưng mà đối với người tu đạo tu vi càng cao mà nói, đã không đáng kể.

Bỏ qua giá rét, sương lạnh, cuồng phong vốn bởi cấm chế ngăn cách mà chỉ còn gió nhẹ lay động, thật sự đứng trên đỉnh phong chứng kiến, ngẩng đầu chính vạn dặm thanh thiên bạch nhật, hơi cúi, chính là bát ngát bạch vân sương hải, thỉnh thoảng loáng thoáng còn thấy được trong đó từng mảnh thanh sơn ẩn hiện cùng kiến trúc hùng vĩ của Thiên Vũ Phong.

Liếc mắt một lần, đều là khung cảnh khiến người cả đời khó quên, cảm tưởng như lạc vào thế gian tiên cảnh.

Mà chính tại giữa nhân gian tiên cảnh mờ ảo kia, chính là vẫn đứng một người. Người kia bạch y trắng tuyết, quay lưng về phía sau, hắc phát như tơ xõa tung tới eo, một làn gió lạnh cuốn qua chính là khiến y phát không ngừng phất động, mà y như không để ý, khẽ ngẩng đầu thu hết giang sơn hữu tình vào mắt.

Người khác có thể nhìn vào, chỉ sợ đều vì kia phong thái xuất trần mà kinh tâm, khó thở. Người kia đứng giữa thế gian tiên cảnh, tựa như tiên gia khinh vân xuất tụ, bất nhiễm thế gian hồng trần, giống như bước ra từ trong tranh, một bức tranh tuyệt thế lắng đọng mà phong cảnh xinh đẹp xung quanh chỉ có thể phụ trợ, làm nền cho y.

Chính là Tiêu Mộ vừa lúc bước lên được đỉnh Thiên Thánh Sơn, cũng là đều khó tránh khỏi ngỡ ngàng, kinh tâm động phách, não đều thành tương hồ.

Tiểu hệ thống vừa thấy, cũng là không kìm được " ... Tích" một phát, tiểu nhan khống nếu không phải chỉ là một dãy số liệu, tuyệt đối máu mũi đều phun thành sông, mục tiêu nhiệm vụ, à không nam thần tấm lưng cũng là hảo soái, hảo mỹ, hảo thích...

Chính là không chờ bọn hắn phản ứng, người kia khẽ quay người lại, âm thanh thanh lãnh tựa như thanh tuyền rót vào tai người nghe, đối với Tiêu Mộ nói: " Ngươi đến rồi. "

Bạn Tiêu Mộ lúc này liền tan vỡ, tâm chính là không ngừng xoát các loại "Có thể hay không nhào vào nam thần?", " Nam thần nhìn ta ta đều muốn phi thăng! "...vv...

Hệ Thống cũng muốn nói, thật sự nếu bây giờ nó có thể chết máy, tuyệt không cảm thấy nghi ngờ.

Chính là Tiêu Mộ thế nhưng không ngờ, hắn thế nhưng làm thật, thân nhanh hơn não liền làm, làm đến tốc độ ngay cả hắn đều không rõ mình vừa làm cái gì, chỉ bật hô một tiếng : "Sư Tôn! " liền nhào vào ôm lấy người kia...

Thật sự thuộc tính " sư khống " của Mạc Trần không phải để không đi? Bản năng thân thể cũng thật không thể ngăn cản, chính là Tiêu Mộ đều tuyệt đối không muốn ngăn cản a...

Túc Lăng Hạ từ lúc Tiêu Mộ bước vào Thiên Thánh Sơn liền đã biết, lại không ngờ hắn thế nhưng đến nhanh như vậy. Vốn, chỉ vừa quay ra đánh tiếp Tiêu Mộ một câu, Đại đồ đệ mà Túc Lăng Hạ chưa gặp đã một trăm năm, liền đã nhào vào lòng ôm lấy mình.

Tuy Tiêu Mộ chính là bất chợt hành động, người kia vẫn là vững chắc đỡ lấy hắn, ngay cả một bước chân đều chưa nhích qua. Phải biết lực đạo của một kiếm tu Thành Anh Kì đều không phải nói chơi, chính là người kia cách Tiêu Mộ tận hai đại cảnh giới, nếu không thích, vốn sớm có thể ngăn cản Tiêu Mộ, chính là lại để hắn tùy hứng, thậm chí còn nhẹ đỡ lấy hắn.

Tiêu Mộ đều muốn nói với hệ thống, nếu bây giờ hắn có thể chết trong lòng nam thần, cho dù nhiệm vụ thất bại cũng là cam tâm tình nguyện... À không...hắn vẫn phải chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ để cứu vớt nam thần đã...

À mà bây giờ Tiêu Mộ mới để ý, hình như nam thần so với hắn đều cao hơn một cái đầu...

Túc Lăng Hạ nhìn Tiêu Mộ, chính là một thân vẫn mặc giáp bảo, trong đôi hắc mâu phiền muộn vốn đã kinh ngạc lại ánh lên một vòng nhu hòa nhè nhẹ. Hài tử này chính là gấp gáp như vậy muốn gặp hắn? Liền phục trang đều chưa thay, ngay cả người vốn cũng đều tại căng chặt, thậm chí hắn thế nhưng còn ngửi thấy từ Tiêu Mộ một tia huyết khí nhè nhẹ...

Chính là chưa kịp để Túc Lăng Hạ nghi ngờ, hắn liền thấy người trong lòng liền xụi lơ xuống, nếu không phải hắn kịp đỡ lấy, Tiêu Mộ liền mặt hôn lấy đất mẹ đi...

Tiểu Hệ Thống lúc này cũng liền sực tỉnh, chính là suýt đều muốn tỏ vẻ há hốc mồm... Nó thế nhưng chó ngáp phải ruồi liền đoán đúng rồi? Kí chủ nó thật sự gặp được nam thần liền hạnh phúc quá ngất đi?!!

Không giống hệ thống tưởng loạn các kiểu, Túc Lăng Hạ chính là nhíu mày, ngay lập bắt lấy tay Tiêu Mộ đưa nguyên khí vào trong dò xét, chính là kiểm tra xong, ấn đường giữa trán Túc Lăng Hạ càng nhăn sâu thêm...

Hắn hơi liếc mắt nhìn tiểu đồ đệ với ánh mắt cực kì phức tạp. Thương thế của Tiêu Mộ nếu phải nói, đều là cực kì nặng nề, chỉ mỗi ma khí ăn mòn khiến bản thân tu sĩ đều không ngừng cảm thấy đau đớn, vết thương càng là không ngừng đi sâu, lan rộng. Bình thường chữa thương, chỉ là kéo dài thời gian, không quá tàn tã.

Mà nội thương của Tiêu Mộ, cũng không phải nói chơi, chính là mỗi lần vận dụng nguyên lực đều bị ma khí, vết thương quấy nhiễu, đau đớn cực kì, không phải người bình thường có thể chịu đựng, tốt nhất cũng chỉ có thể phát huy được 6 thành thực lực. ( độc giả có thể coi lại qua chương 8 để rõ thêm )

Thế nhưng Tiêu Mộ liền nhanh như vậy có thể từ ngoài Môn Chủ Điện đến Thiên Thánh Sơn để gặp hắn, với tốc độ của Thành Anh Trung Kì, đã là toàn lực phát huy, chưa hề ngừng nghỉ...

Hài tử này, chính là thật sự chỉ vì gặp mặt hắn mà chịu khổ như vậy? Chính là gặp được hắn, mới có thể yên tâm thả lỏng mà ngất đi?...

Trong đôi mắt của Túc Lăng Hạ, chính là ẩn ẩn một tầng nhu hòa tận trong chỗ sâu khó có thể phát hiện, giống như đem sơn băng trong đáy mắt tan rã đi phần nào, chính là ở ngoài vẫn là một vẻ băng lãnh lạnh lùng chưa từng thay đổi, chỉ là mày vẫn thủy chung nhíu chặt.

Túc Lăng Hạ chính là như thế, bề ngoài chính là có điểm lạnh lùng lãnh tĩnh không màng thế sự, phàm tục, chính là đối với người thân cận nhất với mình, vẫn luôn đều thật hữu tình quan tâm, lo lắng, săn sóc đủ điều. Như Mạc Trần cũng vậy, Tư Âm cũng vậy...

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, ngay lúc vừa bắt mạch cho Tiêu Mộ xong, Túc Lăng Hạ liền ôm lấy người kia, nháy mắt sau liền cùng hắn trở về Thiên Thánh Điện.

Lại nói, Tiêu Tiểu Mộ trước khi ngất đi vì sức cùng lực kiện, vẫn đều tại nghĩ : " Sư tôn eo hảo thon, hảo săn chắc... " haha...

....

" Đinh... Chúc mừng kí chủ hoàn thành NHIỆM VỤ CHI NHÁNH 3, nhận được phần thưởng 500 TP... Tích. Thỉnh kí chủ không ngừng cố gắng! "

____________________

Á há há, cả chương này đều là ta bù đắp cho các ngươi đó, hảo hưởng thụ,
muahahahahhahah

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net