Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

" Tích... Tích... Tích...  Nguy hiểm đang tới gần, thỉnh ký chủ mau chóng tỉnh lại... Tích... Tích... Tích... Nguy hiểm đang tới gần, thỉnh ký chủ mau chóng tỉnh lại... Tích... Tích... Tích... Nguy hiểm đang tới gần, thỉnh ký chủ mau chóng tỉnh lại... "

"Quyết định áp dụng phương thức cưỡng chế... Tích... Kiểm tra cấp tốc số liệu thân thể... Mở chức năng : Giật Điện cấp độ 3... Tích... Tích... Tích..  Hoàn thành... Thỉnh ký chủ ngay lập tức tỉnh táo... Nguy hiểm đang tới gần... "

Tiêu Mộ vốn đang trầm mê, ngay lập tức có một dòng điện mạnh xoẹt qua cơ thể của hắn khiến cho Tiêu Mộ ngay lập tức tỉnh táo, bên tai vẫn vang lên âm thanh cảnh báo của hệ thống. Cũng cùng thời điểm, Tiêu Mộ cảm nhận được thân thể mình vẫn mang theo đừng đợt đau đớn tê dại mà không ngừng run rẩy.

Bất quá, không để hắn kịp nghĩ nhiều, một ánh sáng lạnh vụt qua chỉ cách thời điểm Tiêu Mộ mở mắt trong chốc lát, mục tiêu hướng tới chính là trái tim của Tiêu Mộ.

Dựa vào bản năng của thân thể, Tiêu Mộ cũng chỉ khẽ nhích được người, thanh đoản đao vẫn là đâm xuyên qua vai của hắn, tạo thành một lỗ máu to ở vai.

Kẻ ám sát hắn vốn không ngờ Tiêu Mộ lại có thể tỉnh lại, cực kì bất ngờ, song vẫn cố nén mà có ý định lui lại để trốn thoát.

Tuy nhiên, Tiêu Mộ tuyệt đối không cho phép hắn sống sót mà rời đi, cố nén đau đớn phía bên vai trái, trên tay không biết từ lúc nào toát ra một thanh kiếm.

Thân kiếm rộng tầm hai ngón tay, so với tầm thường kiếm càng mỏng, thân kiếm sáng như tuyết, kiếm ngân màu xanh nhạt lạnh lẽo, không ngừng tỏa ra từng đợt âm hàn tĩnh mịch khí tức. Phía mũi kiếm, hàn quang sáng quắc đến cực điểm, thẳng bức phía hai con ngươi, gợi cảm giác mắt cũng đều bị đâm đau. Nhìn lại, bất kể ngoại hình hay nhan sắc cũng đều thập phần tinh xảo.

Tay phải của Tiêu Mộ nhanh chóng huy động, ngay lập tức, một ánh sáng xanh mang theo chói mắt hàn quang xẹt trong không trung như lưu tinh vụt tới trước mặt kẻ địch.

Không kịp phản ứng, trên trán của kẻ ám sát ngay lập tức hiện ra một đường chỉ nhỏ, người vẫn giữ nguyên tư thế chạy trốn, mà ngã sầm xuống mặt đất.

Lúc này Tiêu Mộ mới lấy tay bịt lại vết thương, lùi lại phía sau.  Bấy giờ hắn cảm thấy thật may mắn, lúc trước lo lắng là đáng giá.

Có vẻ lúc hắn bị đưa đi, nội gián Ma Tộc vì phòng ngừa bất chắc, đều gián tiếp sử dụng một chút thủ đoạn khó phòng, ngay cả hệ thống đều không thể phân biệt.

Nếu không phải lúc trước khí bất tỉnh, hắn vẫn còn 3 thành nguyên lực không ngừng vận động cọ rửa phía bên trong cơ thể, thương thế lúc đầu đã khôi phục 3 thành, đến thời điểm hiện tại thương so với trước khi dùng thuốc đều nặng, nghĩ tưởng nếu không phải phía trước có chút khôi phục, không cần nội gian ám sát cũng có khả năng chết trên giường.

Đây có lẽ là lý do mà nguyên bản theo cốt truyện Mạc Trần vốn năng lực, tính cảnh giác siêu cấp thế nhưng lại chết cách nhanh gọn như vậy.

Vừa rồi một kiếm kia là một kích toàn lực của Tiêu Mộ, nguyên lực vốn ít ỏi liền tiêu hao hết, không chút do dự, Tiêu Mộ lập tức sử dụng lọ Thuốc hồi phục cấp tốc thứ 2, đề phòng bất chắc.

Vừa rồi giao thủ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, diễn ra vô cùng nhanh chóng, lặng lẽ đến mức người bên ngoài đều chưa từng phát hiện.

Tranh thủ thời gian, Tiêu Mộ ngay lập tức ngồi xuống đả tọa, khôi phục thương thế, bức vật chất có hại còn lại trong cơ thể ra. Ai biết được liệu Ma Tộc có gài thêm người vào để ám sát hắn hay không ?

Tầm nửa ngày sau, thương thế của hắn đã khôi phục tầm 4 thành ( 3 thành đều là do thuốc), 6 thành còn lại, đều đã là vết thương sâu, nội thương di lưu từ Trấn Giới chiến, bị ma khí ăn mòn, không có đặc chế dược vật khó mà có thể khôi phục.

Tuy vậy, nguyên lực cũng là khôi phục khá đầy đủ, ít ra vẫn có thể phát huy được 6 thành thực lực, không đến nỗi suy yếu vô lực đến không thể chiến đấu trong nguyên tác.

Lúc này, ngoài cửa bắt đầu vang lên tiếng bước chân nhỏ, Tiêu Mộ ngay lập tức cảnh giác, liền khí, tay phải hơi nắm, kiếm liền xuất hiện trong tay, không tiết lộ bất kì hơi thở nào, tập trung cao độ tinh thần vào người đằng sau cửa.

Người vừa kịp nhấc chân vào phòng, Tiêu Mộ một phía ngay lập tức đóng kín cửa lại, một phía nâng kiếm kề bên người kia cổ, lưu loát đến cực điểm đe dọa nói :

" Không được cử động! "

Kẻ vừa bước vào ngay lập tức cứng nhắc, giữ nguyên tư thế lúc đặt chân vào trong phòng của Tiêu Mộ. Hắn cố giữ bình tĩnh, dư quang trong mắt khẽ quét toàn bộ căn phòng. Nhìn thấy xác cả tên ám sát liền phá lẽ ra.

Ngay cả ngu ngốc nhìn vào cũng ngay lập tức có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra trong này đi. Bất quá, hắn nhờ vậy mà càng thêm bình tĩnh lại, ít ra Tiêu Mộ cũng không phải kẻ thù.

Vị kia hơi cố gắng nhích yết hầu, ngay lập tức bị hàn mang trên kiếm Tiêu Mộ cứa nhẹ vào, hình thành một vệt chỉ đỏ.

Lúc này, hắn mới gian nan mở miệng, trực tiếp nhanh gọn giải thích:

" Mạc trưởng lão, ta có lệnh bài trưởng môn. "

Tiêu Mộ hơi nghiêng kiếm, tỏ vẻ yêu cầu vật chứng. Ngay lập tức, một lệnh bài được từ tử tinh ngọc thạch xuất hiện ở trên tay của người kia, Tiêu Mộ vừa nhìn, vẫy một phát, để lệnh bài liền rơi trên tay hắn, cách bàn tay hắn một khoảng không nhẹ, cảnh giác không chó lệnh bài chạm tới da thịt. 

Trên mặt lệnh bài có khắc một chữ " VŨ " màu vàng kim, xem xét thật kĩ, phát hiện không phải là giả, Tiêu Mộ mới mặt không biểu tình hạ kiếm xuống, ném lệnh bài trở lại cho người kia, rồi lùi lại một khoảng cách an toàn.

Vị này như trút xuống được một hơi, ngay lập tức kính cẩn khom người hướng Tiêu Mộ bẩm báo : " Đệ tử Dũ Phàn - Ám Tử đệ Tam Vị, bái kiến Mạc trưởng lão. "

Sau đó, hắn có hơi chút khó xử mà liếc mắt nhìn cái xác phía xa xa, có chút run giọng, không phải sợ hãi, mà không thể tin tưởng nói:

" Hắn chính là Ám tử đệ Thập Vị "

Ám Tử, chính là lực lượng đặc biệt do Cửu Vũ Môn đào tạo ra, chính là gồm 99 ( cửu cửu) thành viên, đánh số từ đệ Nhất Vị cho tới đệ Cửu Thập Cửu Vị. Nói ngắn gọn, chính là một đám tử sĩ, tuyệt đối trung thành, chỉ nhận lệnh từ Môn Chủ. Chính vì thế mà vừa rồi khi phát hiện đệ Thập Vị phản bội, Dũ Phàn đều có chút khó mà tin tưởng.

Mỗi thành viên Ám Tử tu vi thấp nhất đều là Kết Đan Kì Hậu Kì. Bài danh Ám Tử càng cao, năng lực chiến đấu càng mạnh, tu vi càng cao. Từ đệ Thập Vị trở lên, đều đã là Kết Đan Kì Đại Viên Mãn, lên đệ Nhất Vị cũng là Bán Thành Anh Kì, đã đặt nửa bước chân vào cảnh giới mới.

Theo luật, một khi Ám Tử đạt thành tựu Thành Anh Kì, có thể thoát khỏi thân phận Ám Tử mà trở thành Trưởng Lão của Cửu Vũ Môn.

Tiêu Mộ hơi hơi hất cằm, tỏ vẻ Dũ Phàn có thể nói tiếp. Dũ Phàn cũng là tất cung tất kính báo cáo :

" Lần này, Ám Tử đệ Thập Vị và ta đệ Tam Vị, vâng lệnh Chưởng Môn, hành động bí mật đưa Mạc trưởng lão an toàn trở về Cửu Vũ Môn... "

Dũ Phàn hơi có do dự nói : " Khó có thể ngờ, đệ Thập Vị lại phản bội... Dũ Phàn xin phép Mạc trưởng lão nhân nhượng cho phép ta được thu thập thi vật của đệ Thập Vị để đem về cho Chưởng Môn xem xét. "

Rồi, hắn mới chần chờ, chờ đến lúc Tiêu Mộ gật đầu đồng ý mới có chút nặng nề đem thu lại tử thi và vật chứng của đệ Thập Vị vào trong không gian giới chỉ.

Tiêu Mộ chờ hắn thực hiện xong, mới lạnh lùng hỏi : " Đệ Tam Vị, hiện tại tình hình của Trấn Giới Pháo Đài ra sao rồi? "

Dũ Phàn nhìn nhìn Tiêu Mộ, ngoại trừ lạnh lùng vô tình ra, không có thấy được bất kì một tia cảm xúc khác nào, phảng phất chỉ là qua loa hỏi han về một nơi không liên quan bất cứ cái gì đến chính Mạc Trần, mà không phải chỗ hắn đã chiến đấu và bảo vệ suốt gần 100 năm.

Bấy giờ, Dũ Phàn thành thực thông báo với Tiêu Mộ :

" Mạc trưởng lão, hiện tại biên cảnh phía ta đang ở vào thế thất thủ, chẳng sợ sớm muộn trong vòng 1, 2 ngày liền sẽ tan rã... Cửu Vũ Môn cũng vì an nguy của Mạc trưởng lão mới phải dùng tới hạ kế này... "

Tiêu Mộ liếc sâu về phía Dũ Phàn, yên lặng không nói gì một lúc, chỉ có điều khí tràng càng phát ra càng lạnh, phảng phất đều muốn đông cả người sống, thỉnh thoảng bên trong còn lóe lên một vệt huyết sát nồng đậm, khiến người sợ tới tim đập chân run.

Vị dệ Tam Vị Ám Tử thấy trong phòng nhiệt độ tụt dốc không phanh, chính là cả người cứng nhắc, không dám suyễn một hơi, sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Quả nhiên Mạc trưởng lão đều thật danh bất hư truyền. Người có thể lăn lộn trên nơi tàn khốc như biên cảnh, chiến đấu liên miên với Ma Tộc suốt 100 năm, nào có thể chỉ là người bình thường có khả năng so sánh. Dũ Phàn đều cảm thấy, hắn chỉ cần có tí tí ý muốn phản kháng, chờ đợi hắn chính là tử cục.

Tiêu Mộ thấy rõ mồn một phản ứng của Dũ Phàn, chính là thả cho hắn một đường, phất tay bảo Dũ Phàn lui ra ngoài, trước đó còn dặn dò, những người khác, bất kể là ai, tuyệt đối không cho phép đặt chân xung quanh phòng hắn một thước, từ giờ đến lúc trở về Cửu Vũ Môn, Tiêu Mộ không muốn bị bất kì ai làm phiền.

Sau khi lui ra cửa phòng, Dũ Phàn như được đặc cách, đi tận xa xa mới dám thở một hơi. Vị Mạc trưởng lão thật đáng sợ, ngay cả trải qua huấn luyện tàn khống như hắn cũng đều không dám có một ý nghĩ phản kháng nào được.

Tiêu Mộ cũng không tiếp tục quan tâm tới Dũ Phàn, mà bảo hệ thống mở ra bản nhiệm vụ:

" NHIỆM VỤ MẤU CHỐT : CỨU VỚT MỤC TIÊU NAM PHỤ TÚC LĂNG HẠ - TIẾN ĐỘ: 10% - PHẦN THƯỞNG 5000 TP

NHIỆM VỤ CHI NHÁNH 1 : SỐNG SÓT QUA CUỘC CHIẾN BẢO VỆ BIÊN CẢNH - THỜI GIAN ĐẾM NGƯỢC : 1 NGÀY - PHẦN THƯỞNG 1500 TP

NHIỆM VỤ CHI NHÁNH 2 : ĐÃ HOÀN THÀNH

NHIỆM VỤ CHI NHÁNH 3 : TRỞ VỀ CỬU VŨ MÔN GẶP MẶT ĐƯỢC NAM PHỤ TÚC LĂNG HẠ - PHẦN THƯỞNG 500 TP "

Quả nhiên, như Tiêu Mộ dự đoán, cái chết của Mạc Trần cũng chính là thúc đẩy một phần bi kịch của Túc Lăng Hạ. Chỉ cần hắn sống sót trong vụ này, tiến độ nhiệm vụ cũng đã hoàn thành được 10%.

Về phần NHIỆM VỤ CHI NHÁNH 1, nếu như Tiêu Mộ nghĩ không sai, chỉ cần trong vòng 1 ngày nữa, trận chiến ở biên cảnh sẽ kết thúc, cũng là lúc mà Ma Tộc hoàn thành phần đầu đại kế, Trấn Giới Pháo Đài hoàn toàn sụp đổ, cũng là lúc thông báo nhiệm vụ của Tiêu Mộ hoàn thành. Tuy vậy, tâm trạng của Tiêu Mộ vẫn là không tốt, thật sự...không thể vui vẻ được.

Hành động lần này của Cửu Vũ Môn, chính là chỉ dám thực hiện trong bóng tối, không dám quang minh chính đại đưa Tiêu Mộ trở về. Haha, chắc chỉ là sợ dư luận quần chúng phản ánh, chỉ trích đi. Chắc hẳn lộ trình đưa Tiêu Mộ về môn phái, cũng phải kéo dài không ít.

Thứ nhất, để Cửu Vũ Môn có thể công đạo được với quần chúng rằng Mạc Trưởng lão anh dũng chống lại ở biên cảnh lâu như vậy, trận chiến kết thúc có thể sống trở về đều là do Cửu Vũ Môn tốn công tốn sức mới cứu được, chứ không phải mang danh đào ngũ.

Thứ hai, cũng là để tăng sự trung thành của các trưởng lão đệ tử. Nhìn Mạc trưởng lão chính là cứng đầu chiến đấu chống lại Ma Tộc, thập tử vô sinh ,Cửu Vũ Môn đều có thể đưa người sống an toàn trở về. Chính là một là để khẳng định lại thực lực của Cửu Vũ Môn, hai là để sau khi Tiêu Mộ trở về áp chế hắn không cho hắn có cử chỉ chống lại Cửu Vũ Môn, thậm chí có thể lợi dụng ép bức thêm được giá trị năng lực thân phận Mạc Trần của Tiêu Mộ. Công nhận lần này Cửu Vũ Môn cũng vì hắn mà bàn tính không ít. Chỉ tiếc kiếp trước đều bị một tay Tư Âm với Dạ Ảnh phá hỏng.

Lại nói đến sự tình của Tư Âm - nhân vật chính thụ. Có lẽ vụ việc động tay chân của Dạ Ảnh chỉ sợ trong vài ngày sau đó liền bị phát hiện đi. Lúc đấy Cửu Vũ Môn đều nháo lên tanh bành.

Chính là Tiêu Mộ đều nghĩ, Dạ Ảnh nếu động tay chân lên Tư Âm, lâu như vậy ngay cả Túc Lăng Hạ đều không thể phát hiện, vì cái gì ngay thời điểm mà Ma Tộc vừa thành đại kế, liền bị phát hiện? Biết rõ chi tiết, kịch bản, Tiêu Mộ đều tỏ vẻ Dạ Ảnh chính là cố tình đi. Vừa thu được giang sơn, liền đánh chủ ý vào mỹ nhân, muốn đem mỹ nhân ôm trở lại vào lòng... Ha hả.

Chính là sự kiện này, Tư Âm và Túc Lăng Vũ đều nháo tới suýt đoạn tuyệt quan hệ. Túc Lăng Hạ chính là niệm tình cũ nên cũng cứu Tư Tâm một mạng, thả Tư Âm chạy trốn. Chính là Tư Âm bị Cửu Vũ Môn đuổi giết, cũng không ngăn được, có thể ngăn cũng không ngăn cản.

Bất quá mấy lần Tư Âm có thể nhiều lần hóa hiểm vi an, hẳn là cũng có vài lần Túc Lăng Hạ sau lưng thao túng đi. Đã vậy còn có Dạ Ảnh thường xuyên thao túng giúp đỡ, thúc đẩy. Tư Âm đều hữu kinh vô hiểm chạy thoát, vừa chạy liền vô tình hướng trong lòng Dạ Ảnh lao tới đi.

Mà về phía Tiêu Mộ, chờ đến lúc Tiêu Mộ trở về, có lẽ cũng mất tầm một hai tháng nữa. Dù sao giữa Trấn Giới Pháo Đài với Cửu Vũ Môn cách nhau thật xa, lại kéo dài thời gian lộ trình, cho dù có Phi Thuyền, cũng khó mà nhanh được. Tiêu Mộ quyết định vẫn là nhắm mắt đả tọa, tranh thủ hồi phục được phần nào hay phần đấy, dù sao bây giờ nhiệm vụ của hắn cũng chỉ có thể chờ đến lúc trở về Cửu Vũ Môn đi.

Chính là Tiêu Mộ nghĩ nghĩ đến Túc Lăng Hạ, tâm tình như dâng cao lên một chút. Khóe miệng khẽ nhếch lênh mỉm cười, như xuân phong hòa tan băng tuyết, trăm hoa nở rộ. Khí chất chính là dịu dàng phần nào, ngẩng đầu nhìn trần nhà, giống như xuyên thấu qua đó liền thấy được vạn trượng trời xanh mây trắng:

"Sư tôn, kiên trì, đồ nhi tới đây! "

________________________
* Hậu trường:
Tiểu Lăng * thâm tình cười * : Ta chờ ngươi thật lâu, đồ nhi ngoan!

Tiểu Mộ * đổ mồ hôi hột * : Ha.. Ha .. Sư tôn, hình như ta có việc bận mất rồi... Để khi khác đi...

Sư Tôn* cười nguy hiểm* : Ngươi dám đi sao?

Tiểu Mộ * khóc không ra nước mắt * : Đồ nhi không dám...

Sư Tôn * hiền từ * : Đồ nhi ngoan, lại đây.

Tiểu Mộ: "..."
________________________
* Tiểu tác giả :

Á há há, Tiểu Lăng sắp xuất hiện rồi, các ngươi vui không? >< Ta cũng thật chờ mong nga ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net