Chương 64-66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thi đấu đầu tiên bọn họ đã kết thù rồi."

"Thì có là gì? Chúng ta xem thử số chip của Dược, một trăm hai mươi lăm ngàn đô la!" Nói tới đây, hắn huýt sáo một cái, "Thành tích không tồi, tôi thấy rất nhiều người thậm chí còn chưa tới mười ngàn."

Tuy nói là đã vào một trăm hạng đầu, nhưng có rất nhiều người, trong cuộc đấu trước đó đã thua rất nhiều, đương nhiên, cũng có người thắng rất nhiều, chẳng hạn Ngựa hoang, số chip trước mặt hắn chính là hai trăm.

Ngựa hoang miệng tiện, đứt dây, tính toán chi li, làm người chán ghét, nhưng cách đánh bài của hắn, lại có thể nói là vững chắc. Ngoại hiệu ngựa hoang này là hình dung con người hắn, chứ không phải hình dung cách đánh bài của hắn, tuy có lúc hắn cũng có hơi ẩu một chút, nhưng hầu như mỗi cao thủ đều từng làm thế.

Lần này Lâm Dược lại được phân lên cùng một bàn với Ngựa hoang, hoàn toàn là trùng hợp, cuộc đấu tiến hành tới nay, còn lại hai mươi cao thủ, mười bàn, mỗi bàn đều có một cao thủ, thậm chí có bàn là ba cao thủ.

"Số chip của Ngựa hoang nhiều hơn Lâm Dược, hơn nữa, hắn ở cánh trên của Dược."

Trong poker Texas, vị trí cũng rất chú trọng. Nói tóm lại, dealer là vị trí có lợi nhất, vì hắn có thể đợi tất cả mọi người đều đặt cược xong mới cược, như vậy hắn có cơ hội quan sát. Nhưng dealer là luân phiên, cho nên, cũng không cần xét chuyện có công bằng hay không.

Mà nếu hai người có thù, trong cuộc đấu nhiều người, cánh trên sẽ chiếm lợi hơn cánh dưới, vì hắn có thể tăng số chip, đặc biệt là lúc này, số chip của Ngựa hoang lại nhiều hơn Lâm Dược, thì càng có vốn hơn.

Hôm nay Ngựa hoang mặc áo bào dài thuần trắng... nói chính xác hơn một chút, thì căn bản là một miếng vải dài màu trắng, không tìm thấy dây lưng, không tìm thấy nút áo dây kéo, chỉ là quấn trên người như thế, trên cổ có đeo một chiếc vòng cổ dày rộng, rất có phong cách người Hy Lạp cổ.

Nhìn thấy Lâm Dược, hắn cười cười, không nói gì, Lâm Dược cũng cười cười, đồng dạng không nói gì. Vẻ mặt hai người, trong mắt người khác đều có mùi vị tất cả không cần phải nói.

Sau khi phát bài, Ngựa hoang nói: "Tôi không ngờ anh sẽ đi tới đây."

"Như nhau như nhau."

"Hoa Hồ tử già rồi, ông ta căn bản không nên ra mặt, anh có thể thắng ông ta, hoàn toàn là may mắn."

Lâm Dược đang chuẩn bị đặt cược lại thu tay về, quay đầu nhìn Ngựa hoang, Jones lộ ra nụ cười đắc ý.

Lâm Dược lại cười, sau đó, y chân thành tha thiết phun ra hai chữ: "Cảm ơn."

"Anh nói gì?"

"Tôi đang cảm tạ cậu."

"Cảm tạ tôi chế nhạo anh?"

"Không phải cậu đang khen tôi sao?" Lâm Dược sờ cằm cười hê hê vài tiếng, "Tôi đắc ý nhất, chính là vận may của mình."

"Giỏi lắm." Jones gật đầu: "Giỏi lắm, rất nhanh, anh sẽ biết vận may của anh tệ cỡ nào."

Từ khi Ngựa hoang xuất hiện tám năm trước, tuy có chuyện không vừa lòng, nhưng rất ít có chuyện không thể giải quyết, đặc biệt là trên bàn đấu. Hắn tin vào tay mình, tin vào vận may của mình, càng tin vào người đã dạy hắn thuật đánh bài.

Đúng, Lâm Dược đã thắng Hoa Hồ tử, nhưng vậy thì sao chứ? Hoa Hồ tử là của thời đại trước rồi, mà người dạy hắn thuật đánh bài, lại gần như đã đứng trên đỉnh cao của thời đại mới.

Thật ra hắn có thủ đoạn thu thập Lâm Dược, nhưng, hắn thích sỉ nhục y trên bàn đấu hơn!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net