Chương 70-72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 70

Mọi người ở phòng giám sát, thấy Caesar và Vịt con xấu xí đi tới đó, dòng máu nhiều chuyện của mọi người sôi sục tới cực điểm. À, hóng chuyện không có gì, hóng chuyện bọn họ không lạ gì, nước Mỹ chúng ta chú trọng riêng tư cá nhân, nước Mỹ chúng ta chú trọng tự do, nhưng đây là chuyện của đại đế.

Biết rõ Caesar và Vịt con xấu xí cho dù thật sự muốn làm gì, cũng sẽ không làm vào trường hợp này, nhưng mọi người vẫn tập trung tinh thần nhìn chăm chăm, nhìn chăm chăm.

Sau đó, bọn họ thấy Vịt con xấu xí khóc.

Tâm tình của mọi người lúc này, một câu nói của David đại biểu được hết__ “Tại sao ở đó không có mic!”

Đúng, ở đó không có mic, trên người nhân viên công tác không mang mic, nhưng lúc này, có nhân viên công tác nào dám tới?

Cho nên, mọi người ở phòng giám sát, thấy Caesar và Vịt con xấu xí thấp giọng nói chuyện, nhìn Vịt con xấu xí quay mặt vào tường lau nước mắt, chỉ gấp tới vò đầu bứt tai.

Bọn họ gấp, người trong nhà ăn cũng gấp.

Người của phòng giám sát có thể thấy Vịt con xấu xí đang khóc, nhưng người trong nhà ăn thấy được, chính là một kiểu khác.

Vịt con xấu xí đứng bên trong, Caesar đứng bên ngoài, hai người rất gần, Caesar rõ ràng đang nói chuyện với Vịt con xấu xí, cảnh tượng này, trong mắt người ngoài, chính là ái muội không thể ái muội hơn.

Vua sư tử nói với Lâm Dược thế này: “Xem ra chuyện của hai người này sắp thành rồi, cũng đúng, đã dây dưa mấy năm, bọn họ không gấp tôi cũng gấp.”

Lâm Dược nhìn Vua sư tử một cái, Vua sư tử nói: “Người trẻ tuổi, cậu cũng qua tuổi rồi, tôi biết suy nghĩ của các cậu, nhưng, nghe tôi đi, khi còn trẻ có thể chơi, nhưng tới tuổi rồi vẫn phải kết hôn. Kết hôn có lẽ không còn tự do nữa, nhưng cậu sẽ có thêm càng nhiều thứ, đặc biệt đối với chúng ta mà nói, một gia đình ổn định vô cùng quan trọng.”

“Tôi sẽ không kết hôn.”

Vua sư tử cười: “Hai mươi năm trước tôi cũng từng nói thế.”

Thời gian nghỉ ngơi sắp kết thúc, Caesar cuối cùng tách khỏi Vịt con xấu xí, hắn không lập tức ra ngoài, mà lại đi tới chào hỏi Vua sư tử, sau đó nói với Lâm Dược: “Cậu Lâm tối qua không nhận thẻ phòng, là có yêu cầu đặc biệt với phòng ở sao?”

Lâm Dược chớp chớp mắt: “Chủ yếu là phòng tối qua quá tốt.”

“Vậy sao?” Caesar nhìn y một cái, “Nếu đã thế, tôi sẽ chuẩn bị phòng khác cho cậu Lâm, hy vọng lần này cậu Lâm có thể tiếp nhận.”

Nói xong, cũng không đợi Lâm Dược trả lời, đã quay người đi.

Thi đấu tiếp tục, bốn tiếng sau đó, lại có sáu tuyển thủ bị đào thải, lúc này, tại sảnh chỉ còn lại sáu mươi sáu người.

Cũng có nghĩa là, chỉ cần đào thải thêm sáu người, cuộc đấu hôm nay sẽ kết thúc.

Trên bàn của Lâm Dược còn bảy người, lúc này số chip của y vẫn không phải rất nhiều, hai trăm năm mươi ngàn, trên bàn 1000/2000 thì có hơi ít, nhưng nói tóm lại, y vẫn luôn tăng. Lúc này số chip của Vua sư tử nhiều hơn y một chút, bốn trăm ba mươi ngàn, mà Vịt con xấu xí thì vẫn chỉ có bảy mươi ngàn.

Dùng số chip hơn ba mươi ngàn chống qua bốn tiếng, được Ike và Andy nói là công lực của cao thủ, nhưng đáng tiếc là, từ đó về sau, cô không còn bắt được một con cá lớn nào.

Vua sư tử làm dealer, Lâm Dược ngồi cánh trên của Vua sư tử, tại ván này, vị trí này tương đối tốt.

Hai người cánh dưới của Vua sư tử cược mù lớn nhỏ, nhà cái phát bài riêng.

Vua sư tử nhìn bài riêng của mình, có chút tiếc nuối lắc đầu, nhưng vẫn đẩy ra một ngàn: “Nếu đã ngồi ở vị trí dealer, cũng phải xem bài.”

Chip một ngàn không lớn, tất cả mọi người đều theo, cũng không cược thêm.

Nhà cái phát ba lá Flop: 3 chuồn, 7 chuồn, 6 rô.

Ba lá không lớn, Ika nói vào máy quay: “Lần này Vua sư tử chỉ sợ thật sự phải thất vọng rồi.”

Câu này của hắn, là phù hợp với cái lắc đầu của Vua sư tử, bài riêng của Vua sư tử là A bích và J bích, trên bàn bài bảy người, tuyệt đối có thể coi là bài tốt, tuy cách tới ba, nhưng nếu đã cách ba, trên bàn sáu người đã có thể vào xem, lúc này bảy người, đối với hắn mà nói, là tương đối có lợi.

Ban đầu hắn vừa lắc đầu vừa tiếc nuối, đương nhiên là đang làm trò. Nhưng sau ba lá bài Flop này, thì hắn thật sự phải tiếc nuối.

Không có lá nào hắn có thể dùng.

Nhưng đối với Lâm Dược và Vịt con xấu xí thì lại khác.

Bài riêng của Lâm Dược và A chuồn và 2 chuồn, lúc này trên bàn đã ra thêm hai con chuồn, y chỉ cần có thêm một con chuồn thì có thể tạo ra thùng.

Mà bài riêng của Vịt con xấu xí thì là 8, 9 rô, nhìn với bài trên bàn, cô có hy vọng rất lớn sẽ tạo ra sảnh, nhưng cũng có hy vọng nhất định có thể tạo ra thùng.

Đương nhiên, có lẽ cô không thể tạo ra cái gì, nhưng nhìn từ tỷ lệ, hai người đều lớn hơn Vua sư tử.

Ván này tuy bài không tốt, Vua sư tử vẫn đẩy ra mười ngàn, hai người cánh dưới của ông bỏ bài, đấu tới bây giờ, mỗi người đều vô cùng cẩn thận, trừ khi nắm chắc nhất định, hoặc chip khá phong phú, nếu không thì không dám tùy tiện mạo hiểm.

Người số năm thứ ba theo, sau đó tới phiên Vịt con xấu xí, cô dừng một chút, cũng thêm mười ngàn, sau đó, lại thêm hai ngàn, người cánh dưới của cô bỏ bài, tới phiên Lâm Dược, y không suy nghĩ, trực tiếp đẩy ra mười hai ngàn.

“Bài này rất thú vị, nếu đã theo rồi, vậy tôi cũng theo. Hai ngàn, lại thêm hai ngàn.”

Số năm cũng theo, khiến Lâm Dược và Vua sư tử đều nhìn hắn một cái, trong thế giới poker Texas, chỉ biết theo cược, bình thường đều bị gọi là cá, mà có thể đi tới đây, lại có mấy con cá? Cho dù phải, cũng là một con cá có thể ăn cá, chẳng qua đối với người này, bọn họ đều xa lạ.

Vịt con xấu xí không nhìn hắn, trực tiếp theo, Lâm Dược cũng theo.

Không ai thêm cược, nhà cái phát lá Turn thứ tư: Một con 5 rô.

“Sảnh rồi!”

Ike kích động kêu to trong tivi: “Vịt con xấu xí đã có sảnh rồi!”

56789, tuy không cùng chất, nhưng cũng coi như là bài không nhỏ.

Nhìn từ bài hiện tại, bất luận là Vua sư tử Lâm Dược hay số 5, đều không có phần thắng lớn bằng cô, Lâm Dược và số 5, còn có tỷ lệ nhất định, mà Vua sư tử, nếu chỉ nhìn từ mặt bài, thì không có cơ hội nào.

Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn đẩy ra hai mươi ngàn: “Không tới con bài cuối cùng, bạn vĩnh viễn không biết ai thắng ai thua.”

Lúc hắn đẩy chip vẫn cười ha ha, ra vẻ có bài không tồi. Số 5 đó nhìn bài của mình, rồi nhìn Vịt con xấu xí, sau đó gấp hai lá vào nhau, bỏ bài.

Ike đứng trước máy quay nói: “A, lại một người bị Vua sư tử gạt, tôi thật muốn nói với tất cả tuyển thủ, đừng cho rằng sư tử thì không biết nói dối, đừng cho rằng anh ta nhìn có vẻ là người tốt, thì thật sự là người tốt, có lẽ anh ta thật sự vậy, nhưng tuyệt đối không phải trên bàn đấu. Xem đi, vẫn là Vịt con xấu xí hiểu anh ta.”

Vịt con xấu xí không chỉ theo cược, hơn nữa lại thêm năm ngàn.

Lâm Dược cũng theo.

Vua sư tử không lập tức hành động, đợi khi thời gian sắp hết, hắn mới chồng hai lá bài lên nhau: “Được rồi, ván này tôi bỏ bài.”

Lúc này, trên bàn chỉ còn lại Vịt con xấu xí và Lâm Dược.

“Tôi từng nói muốn xem thử bài của anh, cho tới hiện tại, anh chơi cũng không tồi.” Vịt con xấu xí mở miệng, cô không ngừng vuốt vòng ngọc của mình, về cái vòng này, còn có một cách nói mờ ám__ Vòng này là do Caesar tặng, cho nên cô vẫn đeo trên người, vừa là vật may mắn vừa là vật định tình.

Lâm Dược nhìn vòng của cô một cái, về cái này, Vua sư tử trong lúc nghỉ ngơi đã từng nói với y rồi.

“Cảm ơn, vòng của cô, rất đẹp, tôi rất hiếm khi thấy trên tay người phương tây.”

“Cái này sao, là một người bạn tặng, anh ấy có huyết thống phương đông.”

Nghe câu này, người trong phòng giám sát kích động muốn thét lên, ngay cả Vua sư tử cũng mở miệng: “Vịt con xấu xí, như vậy coi như là thừa nhận rồi sao? Trước đó đại đế nói gì với cô? Chắc không phải là cầu hôn với cô chứ.”

Vịt con xấu xí không để ý tới hắn, quay sang Lâm Dược: “Để tôi xem thử, anh có thể làm được đến mức nào.”

Cô nói rồi đẩy hết toàn bộ số chip ra.

“Cược all!”

Ike kêu lớn, bất kể lúc nào, cược all luôn kích động lòng người, đây chính là úp rổ trong bóng rổ, sút gôn trong bóng đá!

“Cược all, Vịt con xấu xí cược all rồi, hiện tại, đã đến lúc người TQ của chúng ta đưa ra quyết định rồi! Anh ta vẫn có cơ hội, còn có cơ hội vô cùng lớn, chỉ cần có một con chuồn nữa, chỉ cần tiếp theo có một con chuồn anh ta sẽ có thể loại bỏ một cao thủ rồi! Cơ hội thế này không nhiều!”

“Tôi đánh cược…”

Lời của Ike chưa nói xong, Lâm Dược đã chồng hai lá bài vào nhau, mỉm cười với Vịt con xấu xí: “Vòng rất đẹp.”

Sau đó, y bỏ bài.

Câu nói của Ike nghẹn trong họng, xém nghẹn chết, lúc này hắn thật muốn gầm lên oán niệm.

Tại sao chứ!

Tại sao phải bỏ bài chứ! Trước đó trong ván với trân châu đen anh bỏ bài rồi, được thôi, sau đó đã chứng minh anh làm đúng, trong tình trạng đó chúng tôi cũng có thể lý giải, dù sao, anh đã cần mạo hiểm, tuy lấy được cù lũ, nhưng cũng có mạo hiểm.

Nhưng hiện tại, anh mạo hiểm gì?

Vịt con xấu xí chỉ có bảy mươi ngàn, anh chỉ cần lấy ra bảy mươi ngàn, thua, anh vẫn còn ngồi trên cái bàn này, mà thắng, anh sẽ có thể loại bỏ một cao thủ!

Yêu người đẹp không yêu tiền, cũng không phải yêu như thế này, lúc này Ike gần như muốn gầm lên với Lâm Dược: “Đừng cho rằng anh nhường cô ta, cô ta sẽ nhận tình!”

Mà lúc này, Vịt con xấu xí cũng nói thế này: “Anh làm vậy, là đang nhường tôi sao?”

“Sao có thể, tôi chỉ cảm thấy hiện tại thực sự không thích hợp mạo hiểm.”

Vịt con xấu xí nhìn y một cái, không nói gì nữa, ván đấu tiếp tục.

Một tiếng rưỡi sau đó, sáu mươi hạng đầu cuối cùng cũng ra đời, cuộc đấu ngày thứ hai kết thúc.

“Hôm nay sớm hơn một chút.” Vua sư tử đứng lên khỏi bàn, hoạt động cổ nói: “Hôm qua khi Charlotte xoa bóp cho tôi tôi đã ngủ mất. Cậu thì sao? Tối qua vội về vậy, cũng là do có người đang đợi đi.”

Lâm Dược nhún vai: “Cũng có thể coi là vậy.”

“Vậy hôm nay cô ấy vẫn đợi cậu chứ?”

“Tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ, có lẽ sẽ đợi.” Nhớ sáng nay Trương Trí Công quả nhiên mang cơm sáng tới tìm y, y có chút khó xử gãi đầu.

Vua sư tử lộ ra vẻ mặt ta hiểu rõ, sau đó vỗ vai y: “Tin tôi đi, một cô gái bằng lòng chờ đợi cậu tuyệt đối là một cô gái tốt, đừng bỏ lỡ.”

Hai người đang nói, nhân viên công tác hôm qua liền cầm thẻ phòng qua, Lâm Dược nhận lấy, nhân viên công tác đó cũng không lập tức đi, mà nói: “Phòng bộ thương vụ, nằm trên lầu hai mươi mốt, một sảnh một phòng một nhà vệ sinh, cậu Lâm thỏa mãn chứ?”

Lâm Dược ngẩn ra: “Được rồi, vậy tôi ở.”

“Vậy thì, chúc cậu Lâm vui vẻ.”

Nhân viên công tác nói xong thì đi, Vua sư tử lại mang vẻ mặt anh em tốt đề nghị: “Có thể bảo người bạn của cậu cùng vào đây, tuy rằng hiện tại rất mệt, nhưng có lúc, làm chút chuyện, sẽ khiến chúng ta càng thoải mái.”

Lâm Dược nhìn hắn một cái, không nói gì, tới quầy phục vụ mượn điện thoại, bấm số di động của Trương Trí Công, nói rõ hôm nay mình không về khách sạn kia, không cần đợi.

Trương Trí Công ở bên kia cũng không nói gì, chỉ dặn dò y nghỉ ngơi cẩn thận, khi sắp cúp máy lại nói: “Nếu cậu không ngủ được, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi.”

“Gọi điện cho cậu làm gì?” Lâm Dược không hiểu lắm, “Cậu lại không biết xoa bóp cho tôi.”

Trương Trí Công nuốt nước miếng, đang suy nghĩ có cần khoe khoang mãnh liệt rằng mình đã cùng với nhân sĩ tàn tật học qua kỹ thuật về mặt này, thì bên kia Lâm Dược đã cúp máy.

Nhìn di động, cậu hai Trương bực mình vỗ một cái: “Cho mày nghĩ nhiều, cho mày chậm chạp!”

Sau đó hắn tự an ủi, đây cũng là tiến bộ, nói không chừng ngày mai, ngày mai hắn sẽ có cơ hội.

Đây thật là hắn nghĩ nhiều, Lâm Dược sở dĩ nói câu đó, chẳng qua là nhớ tới câu Vua sư tử nói vừa rồi mà thôi.

Lâm Dược và Vua sư tử cùng ăn cơm, hai người họ tuy quen biết không bao lâu, nhưng khi ở cùng thì coi như hợp ý. Đối với Lâm Dược, chỉ cần biểu đạt đủ thiện ý với y, y liền có thể cùng người ta ở chung thật tốt. Mà đối với Vua sư tử, thì đây đã là lệ thường.

Mỗi khi gặp một người mới có triển vọng bước vào hàng ngũ của họ, hắn đều như vậy, vì thế, có người bình luận về hắn thế này: “Thích làm thầy người.”

Ăn cơm xong, Lâm Dược cầm thẻ phòng tìm tới phòng của mình, vừa quẹt thẻ, đã nghe thấy bên trong có âm thanh.

“Cậu không đi nhầm phòng.”

Bên trong truyền ra một giọng nói khá lạnh lẽo, Lâm Dược gãi đầu, đi vào.

Phòng rất tối, ánh sáng duy nhất tới từ tivi, âm thanh trong tivi cũng không lớn, hơn nữa còn có hơi tạp. Lâm Dược đi qua, phát hiện bên trong đang chiếu lại ván vừa rồi.

“Ván này, cậu có cơ hội tạo thùng, tại sao không theo?” Người trước tivi ấn nút ngừng, mở miệng.

“Chỉ là có cơ hội, không phải nhất định, chuyện này…” Lâm Dược nói, ngừng một chút mới tiếp, “Lẽ nào anh là vì chuyện này mà đích thân chạy tới đây?”

Caesar nhìn y một cái, Lâm Dược lại nói: “Không ai nói với tôi không thể làm như thế cả. Không thể trộm bài không thể gian lận không thể bắt tay với người khác để đánh, nhưng không ai nói với tôi ngay cả bỏ bài cũng không thể. Trong [Thánh kinh poker] không có, trong [Hệ thống siêu việt] không có, khi tôi chơi bài ở Malaysia không có, trước kia khi chơi bài cũng không có, chưa từng có.”

“Không ai nói với tôi thì sao tôi biết được chứ? Nếu nói với tôi rồi tôi nhất định biết, nếu tôi biết rồi… nhưng khi nên bỏ bài cũng phải bỏ bài thôi mà, cũng không phải là gì, sao có thể không cho bỏ bài chứ? Như vậy quá vô lý rồi. Cho dù anh là chủ tịch hội đồng quản trị của JA, là đại đế, cũng không thể bất kể nhân quyền, không phải nói nước Mỹ là quốc gia đề cao nhân quyền nhất sao? Các anh nói…”

Y từ bỏ bài liên hệ tới tình hình quốc gia, lại từ tình hình quốc gia liên hệ tới pháp luận, sau đó tổng kết: “Người ta đều có thể bỏ, tôi đương nhiên là cũng có thể bỏ, hơn nữa anh xem Vịt con xấu xí đã là sảnh rồi, như vậy càng chứng minh tôi đã làm đúng.”

Caesar vẫn không nói gì, đợi khi y nói tới đây mới chậm rãi mở miệng: “Nói xong chưa?”

Chương 71

Vẻ mặt Caesar vẫn bình tĩnh, giọng nói của Caesar cũng bình tĩnh, đương nhiên, hắn luôn bình tĩnh, nhưng khi hắn bình tĩnh nhìn bạn, bình tĩnh hỏi bạn, trong số mười người, thì có tám người sợ hãi, hai người còn lại tính ra cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Mọi người đều biết, hiệu suất của JA luôn rất cao, thật ra, đó cũng không phải có bí quyết gì, mà là từ trên xuống đưới đều không dám kéo dài, nếu không khiến đại đế chú ý tới,, thì thật sự là… ba đời bất hạnh.

Sự quyết đoán này, lúc này ngay cả Lâm Dược cũng cảm thấy được, y chớp chớp mắt, cẩn thận mở miệng: “Thật có thể nói?”

Khóe miệng Caesar giật một cái: “Cậu nói đi.”

“Vậy, tôi nói thật đó.”

“… Nói đi.”

“Vậy thì, anh khỏe không?”

Caesar không nói gì, Lâm Dược đợi một hồi, ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó lại gần, y càng đi càng gần, càng đi càng gần, gần tới mức cả hai đều có thể cảm giác được hơi thở của đối phương.

Caesar đứng đó không động, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, ánh mắt cũng không có bất cứ thay đổi gì, nhưng ngón út của hắn, khi Lâm Dược nhấc chân, thò đầu qua, đã không tự chủ run một cái.

Lâm Dược kề vào tai hắn thấp giọng nói: “Nơi này có phải không tiện nói chuyện? Nếu không thì tôi ra ngoài trước, mười lăm phút sau anh lại ra, hai chúng ta gặp nhau ở góc đường?”

Y nói nhanh, giọng lại thấp, Caesar ban đầu chỉ cảm thấy được một làn gió nóng.

“Anh không tiện ra ngoài? Vậy, nếu không hai chúng ta hẹn gặp ở nhà vệ sinh nam trong nhà ăn đi? Vẫn không được? Vậy, nhà vệ sinh nữ?”

“Cái gì?”

“Vậy nhà vệ sinh nữ đi, cứ quyết định vậy đi, nhà cơm tây lầu hai, anh đừng đi sai chỗ, vậy, anh đi trước đi, tôi cũng phải hóa trang một chút, tốt nhất anh cũng nên chỉnh đốn lại một chút. Tuy hai chúng ta không có ý đồ đặc biệt gì, cũng không phải đi nhìn trộm, nhưng chuyện này nếu để người ta biết, thì không tốt lắm.”

Caesar cuối cùng cũng hiểu, hắn không tự chủ mài răng một chút: “Cậu muốn nói gì, cứ nói ở đây cũng được!”

“Nói ở đây được không?”

“Có thể!”

“Thật chứ?”

“Thật!”

“Xì, anh nói sớm đi chứ!” Lâm Dược thở phào một hơi, vừa lùi ra sau vừa hoạt động thân thể, “Nửa ngày không nói một câu nào, tôi còn cho rằng ở đây có camera. Chỉ kém một chút, kém một chút thôi, tôi đã phạm sai lầm về đạo đức rồi, anh nói Lâm Dược tôi hiện tại cũng là một nhân sĩ nho nhỏ nổi tiếng, nói sao cũng đã là tân tú vào tám mươi hạng đầu, nếu như tin xấu nhìn trộm nhà vệ sinh nữ truyền ra thì sao mà được.”

Caesar nhìn y, hít một hơi, chậm rãi mở miệng: “Cậu muốn nói gì.”

“Tôi không phải đã nói rồi sao?”

Caesar không nói.

“Ủa, lẽ nào tôi chưa nói? Nhưng tôi thật sự đã nói rồi mà, tôi nhớ rõ rõ ràng ràng tôi đã nói rồi mà. Sao tôi có thể chưa nói chứ? Được rồi, tôi nói lại một lần nữa, anh khỏe không?”

Caesar vẫn không nói gì.

“Nè, anh luôn phản ứng thế này, khỏe hay không khỏe, nói một câu đi.”

“… Tôi rất khỏe.”

“À, vậy thì được rồi, vậy tôi có thể yên tâm về nhà rồi, ai, nói ra thì, tôi cũng đã hai năm không về rồi, không biết nhà của tôi đã ra sao rồi. Cây nho nhà tôi không biết đã chết hay chưa, chắc chưa đâu, cây nho đó, tôi trước kia chưa từng chăm sóc nó, kết quả nó cũng sống khỏe mạnh nhiều năm như thế, nếu muốn đặt tên cho nó, thì phải gọi là cây kiên cường. Chính là nho hai năm nay không biết tiện nghi cho ai, nhưng cũng không sao cả, nho năm nay tôi sẽ hái hết, một chùm cũng không để lại cho đám nhóc đó!”

Y lải nhải cả một đống, qua một lúc lâu, Caesar mới mở miệng nói: “Cậu tới đây, chỉ là muốn xem tôi khỏe hay không sao?”

Lâm Dược chớp chớp mắt, sau đó ngẩng đầu lên, mở miệng thăm dò: “… Lạc Lạc?”

Caesar không phản ứng, không phủ nhận, tự nhiên cũng không thừa nhận, nhưng như vậy đối với Lâm Dược cũng đủ rồi, y hưng phấn nhiệt liệt nói: “Xem ra anh chính là Lạc Lạc rồi, tôi đã nói mà, mấy thứ trên tivi là không thể tin, mất ký ức gì đó, chuyện mất ký ức làm gì dễ xảy ra như thế chứ? Sớm biết anh không mất ký ức, tôi phải cố sức như thế làm gì chứ, một cuộc điện thoại không phải giải quyết vấn đề rồi sao? Lạc Lạc à, chuyện này cũng tại anh, anh xem nếu anh sớm lộ mặt một chút, đừng chơi trò mất tích, tôi cũng sẽ không hiểu lầm rồi?”

“Anh thì tốt lắm, vừa cho chi phiếu, vừa không lộ mặt, tôi đương nhiên sẽ nghĩ anh có phải đã mất trí nhớ rồi không. Lạc Lạc à, chơi mất trí nhớ không phải chơi như vậy, anh xem tivi, mấy người mất trí nhớ, không phải nam chính thì là nữ chính, mà hễ mất trí nhớ thì nhất định sẽ phát triển tình yêu mới. Nếu anh phát triển tình yêu mới thì tôi không có ý kiến, nhưng tôi lại không phải là tình nhân cũ của anh, anh mất trí nhớ với tôi làm gì chứ. Anh nói xem anh sợ tôi cái gì chứ? Là sợ tôi kêu anh Lạc Lạc? Ai ya, không phải chỉ là một kiểu xưng hô sao? Nếu anh không muốn nghe, tôi cũng có thể gọi anh là Bình Bình, Caecae, Sarsar, nếu còn không được, Đại Đại, Đế Đế cũng đều không có vấn đề gì, người khác không biết, anh còn không biết sao? Người như tôi, rất hiền hòa, làm sao cũng được…”

“Lâm Dược!”

Caesar cuối cùng hết nhịn nổi, gầm lên, cắt ngang chuỗi lải nhải của y, Lâm Dược sững sờ: “Làm gì?”

“Cậu tới, vì cái gì?”

Lâm Dược nhìn hắn, ánh mắt càng lúc càng tràn đầy đồng tình: “Lạc Lạc, anh như vậy là không được đâu, anh nói xem những lời tôi vừa mới nói anh liền quên rồi, đây là dấu hiệu ngu ngốc. Người ta nói mạt chược có thể trị ngu ngốc, nếu không, sau này anh đừng chơi poker nữa, chuyển sang chơi mạt chược đi. Tôi tới đây làm gì? Tôi vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Tôi đã nói hai lần rồi!”

Lâm Dược đưa hai ngón tay ra, xém chút đã chọt lên mặt Caesar, Caesar bắt lấy tay y, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Tôi hỏi cậu, cậu tới Mỹ tới Las Vegas, tới tham gia WSP, là vì cái gì!”

Lâm Dược còn muốn lặp lại, nhưng thấy sắc mặt hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net